Chương 1217: Bị động phải chịu đòn
Nam Hi
03/06/2018
Trận doanh đội trắng.
Nhạc Phi, Ngưu Cao vừa bố trí xong ở tiền tuyến trở về đại bản doanh, hai người xuống ngựa liền bước nhanh vào trong lều vải lớn kia, vẻ mặt nghĩ mãi không ra.
Thật ra chiến dịch công thành thời cổ đại đều không giống như diễn trên truyền hình, bên thủ thành đứng trên tường thành ném đá xuống, tình huống đó chỉ xuất hiện khi bên thủ thành rơi vào hoàn cảnh cực xấu, không còn sức hoàn thủ nữa. Trong chiến tranh chân chính, bên thủ thành sẽ lựa chọn chủ động xuất kích, tiêu diệt kẻ thù, do đó phía ngoài thành đều có rất nhiều thành lũy, đó mới là phòng tuyến quan trọng nhất. Nhớ ngày trước, Đồng Quán tiến công Yến Kinh, quân Liêu cũng không lựa chọn trốn trong thành mà chủ động khiêu chiến. Cho nên, thông thường những chiến dịch lớn đều xảy ra nơi hoang dã mà không phải ở trên dưới tường thành.Mà mục đích của lần diễn tập này là nhằm vào việc bố trí phòng thủ ở ngoài thành này, đây mới là điểm mấu chốt, bởi vì phòng tuyến này mà thất thủ thì biểu hiện thành Biện Kinh đã tràn ngập nguy cơ rồi. Nhóm người Chủng Sư Đạo chỉ cần xé rách phòng tuyến này là được, không cần phải thật sự tấn công vào tường thành.
Ngưu Cao vẻ mặt ảo não nói:
- Nhạc tiểu ca, mấy ngày rồi mà Hắc phương chỉ chạy vòng quanh cả ngày, lại không tiến công, chúng ta chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi, cứ như vậy cũng không phải là cách.
Nhạc Phi gật đầu nói:
- Huynh nói không sai, thế cục hiện nay bất lợi cho chúng ta. Đi thôi, trước hết bẩm báo tình huống với Điện soái, rồi mới định đoạt.Khi nói chuyện thì hai người đã đi vào doanh trướng.
Lúc này, Hà Quán và Hồ Du đang nghiên cứu gì đó trên bản đồ, thấy Nhạc Phi, Ngưu Cao tiến vào, vội vàng đứng dậy, Hà Quán hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
Nhạc Phi ôm quyền nói:
- Hồi bẩm Điện soái, hiện nay đội đen lại bố trí binh lực ở góc Tây Bắc.
Hồ Du lắc đầu cười khổ nói:
- Bọn họ đã chạy quanh Kinh sư một vòng rồi, không sợ mệt sao.
- Chủng công dụng binh như thần, chúng ta không thể buông lỏng cảnh giác được.Hà Quán khẽ cau mày, lại nói với Nhạc phi:
- Bây giờ bố trí thế nào đây?
Ngưu Cao ôm quyền nói:
- Xin Điện soái yên tâm, chúng ta đã bố trí binh lực ở phía Tây Bắc.
Hà Quán gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chúng ta có thể lấy tịnh chế động, dù sao chúng ta ở bên trong, bọn họ bên ngoài, cho dù là chạy vòng vòng cũng là bọn họ thiệt thôi.
Nhạc Phi nhăn mày lại, nói:
- Điện soái tuy rằng nói không sai, nhưng cứ như vậy chúng ta trước sau đều bị động, đều chậm hơn bọn họ một bước, rất bất lợi với quân ta.Hà Quán hỏi:
- Vậy ngươi cho rằng nên làm sao?
Nhạc Phi trầm ngâm một lát, nói:
- Tạm thời mạt tướng cũng chưa nhìn ra gì cả, chỉ là mạt tướng cho rằng cứ thế này thì bất lợi cho chúng ta, nên đổi bị động thành chủ động mới được.
Hà Quán nghi hoặc nói:
- Đổi bị động thành chủ động?
Nhạc Phi ừ một tiếng nói:
- Chúng ta có thể nghĩ cách để một chi đội lách ra phía sau đối phương, tùy cơ hành động. Nếu đối phương tiến công, chúng ta có thể chuyển thủ thành công, hai mặt giáp công.Y vừa dứt lời thì Hồ Du liền lắc đầu nói:
- Không ổn, không ổn.
Nhạc Phi nói:
- Mã soái, có gì không ổn.
Hồ Du nói:
- Hiện tại phía ngoài đều do đối phương nắm trong tay, chi đội này mà ra ngoài phỏng chừng sẽ bị đối phương phát hiện.
Ngưu Cao lại cảm thấy kế này của Nhạc Phi rất khả thi, liền nói:
- Mã Soái, chỉ cần chúng ta bí mật thì được rồi, làm sao bị phát hiện được. Hơn nữa đối phương vẫn chưa lựa chọn bao vây, mà tập trung binh lực dẫn chúng ta đi vòng vo. Chúng ta trước hết có thể phái một đội quân ra ngoài dò thám, thanh trừnhững thám tử trên đường, rồi mới phái binh ra ngoài, như vậy thì tuyệt đối vạn vô nhất thất.
Hồ Du ha ha nói:
- Ngưu Tướng quân nói sai rồi, cho dù chúng ta may mắn không bị phát hiện, nhưng ngươi phải biết, nhân số của chúng ta không chiếm ưu thế, tùy tiện xuất binh sẽ chỉ cho đối phương có cơ hội lợi dụng thôi. Nếu đối phương thừa dịp chúng ta phái binh ra ngoài mà dẫn binh tấn công, vậy chúng ta sẽ lâm vào khốn cảnh rồi.
Hà Quán dường như có cùng quan điểm với Hồ Du, gật đầu nói:
- Mã soái nói không sai, binh lực của chúng ta không chiếm ưu hế, tuyệt đối không thể tùy tiện xuất binh. Nếu đội quân này bị đối phương phát hiện thì rất có thể bị vây giết nơi dã ngoại, hành động này thật sự quá mạo hiểm.Nói tới đây, ông ta lại cười ha ha nói:
- Thật ra binh lực của đối phương còn ít hơn so với trong tưởng tượng của ta, nếu lựa chọn vây công, bọn họ sẽ mất đi năng lực tiến công, căn bản không đáng lo nghĩ. Vì vậy Chủng công chỉ có thể lựa chọn tập trung binh lực, mà chúng ta chỉ cần bố trí đúng chỗ dựa vào những thành lũy phòng ngự này, bọn họ quyết chỉ công mà không tiến. Hơn nữa lần diễn tập này chúng ta chỉ cần bảo vệ là thắng rồi, không cần phải tiêu diệt kẻ địch. Đã như vậy thì chúng ta không cần phải mạo hiểm.
Hồ Du gật đầu nói:
- Điện soái nói có lý.
Nhạc Phi, Ngưu Cao sau khi nghe xong thì biết không thể xuất binh, trong lòng đều thầm thở dài. Nhưng tiếng thở dài này không phải nói là bọn họ đã mất đi lòng tin, chỉ là bọn họ đều là những người thích chủ động tiến công từ trong xương cốt,chứ không phải là bị động phòng thủ.
Hai quân đối chọi, bình an vô sự qua ba ngày.
Doanh trại đội đen.
Chủng Sư Đạo dẫn theo Phạm Tín, Hà Xung tản bộ dọc sông Kim Thủy, so với đám người Nhạc Phi đang nghĩ không ra cách thì Chủng Sư Đạo lại thoải mái ung dung, gương mặt vẫn mang theo nụ cười, rất có phong phạm đại tướng.Nhưng Hà Xung thì không còn cách nào bình tĩnh nữa, liên tục mấy ngày bọn họ không ngừng chạy quanh ngoại thành, hôm nay vừa mới dựng xong doanh trại, ngày mai rất có thể phải nhổ trại xuất phát, điều này làm gã hoang mang trong lòng, bèn hỏi:
- Chủng Tướng quân, khi nào thì chúng ta tiến công.
Chủng Sư Đạo ha ha nói:
- Sắp rồi, sắp rồi.
Lại là câu này? Hà Xung nghe mà buồn bực không thôi, bởi vì mỗi lần gã hỏi thì Chủng Sư Đạo đều nói câu này qua loa lấy lệ với gã, nhưng lại không có hành động gì cả.
Lúc này một do thám cưỡi ngựa tới, chính là Nhạc Phiên.- Mạt tướng tham kiến Tướng quân.
- Miễn lễ.
Chủng Sư Đạo duỗi tay, hỏi:
- Nhạc Phiên, đối phương bố trí thế nào.
Nhạc Phiên chần chừ một lát, nói:
- Hồi bẩm Tướng quân, cũng giống như mấy lần trước, đối phương đã bố trí hoàn tất từ sớm, nếu mạnh mẽ tiến công thì gần như không có cơ hội.
Chủng Sư Đạo vuốt chòm râu rậm kia, ha ha nói:
- Xem ra bọn họ làm rất tốt mà.
Đối phương muốn chúng ta không thể thừa cơ được, người còn cười nữa, đây làThống soái gì vậy! Đám tướng lĩnh Hà Xung không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.
Sau khi Phạm Tín nghe xong thì hơi trầm ngâm, hiếu kỳ nói:
- Chủng công, sắp xếp mấy ngày nay của người lẽ nào là khảo nghiệm năng lực ứng biến của bọn họ?
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Cũng có ý này trong đó. Lần này suy cho cùng cũng là diễn tập thôi. À, các ngươi còn nhớ mục đích của lần diễn tập này không?
Nhạc Phiên nói:
- Mục đích lần diễn tập này là để hoàn thiện bố phòng của Kinh sư.
Nhạc Phi, Ngưu Cao vừa bố trí xong ở tiền tuyến trở về đại bản doanh, hai người xuống ngựa liền bước nhanh vào trong lều vải lớn kia, vẻ mặt nghĩ mãi không ra.
Thật ra chiến dịch công thành thời cổ đại đều không giống như diễn trên truyền hình, bên thủ thành đứng trên tường thành ném đá xuống, tình huống đó chỉ xuất hiện khi bên thủ thành rơi vào hoàn cảnh cực xấu, không còn sức hoàn thủ nữa. Trong chiến tranh chân chính, bên thủ thành sẽ lựa chọn chủ động xuất kích, tiêu diệt kẻ thù, do đó phía ngoài thành đều có rất nhiều thành lũy, đó mới là phòng tuyến quan trọng nhất. Nhớ ngày trước, Đồng Quán tiến công Yến Kinh, quân Liêu cũng không lựa chọn trốn trong thành mà chủ động khiêu chiến. Cho nên, thông thường những chiến dịch lớn đều xảy ra nơi hoang dã mà không phải ở trên dưới tường thành.Mà mục đích của lần diễn tập này là nhằm vào việc bố trí phòng thủ ở ngoài thành này, đây mới là điểm mấu chốt, bởi vì phòng tuyến này mà thất thủ thì biểu hiện thành Biện Kinh đã tràn ngập nguy cơ rồi. Nhóm người Chủng Sư Đạo chỉ cần xé rách phòng tuyến này là được, không cần phải thật sự tấn công vào tường thành.
Ngưu Cao vẻ mặt ảo não nói:
- Nhạc tiểu ca, mấy ngày rồi mà Hắc phương chỉ chạy vòng quanh cả ngày, lại không tiến công, chúng ta chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi, cứ như vậy cũng không phải là cách.
Nhạc Phi gật đầu nói:
- Huynh nói không sai, thế cục hiện nay bất lợi cho chúng ta. Đi thôi, trước hết bẩm báo tình huống với Điện soái, rồi mới định đoạt.Khi nói chuyện thì hai người đã đi vào doanh trướng.
Lúc này, Hà Quán và Hồ Du đang nghiên cứu gì đó trên bản đồ, thấy Nhạc Phi, Ngưu Cao tiến vào, vội vàng đứng dậy, Hà Quán hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
Nhạc Phi ôm quyền nói:
- Hồi bẩm Điện soái, hiện nay đội đen lại bố trí binh lực ở góc Tây Bắc.
Hồ Du lắc đầu cười khổ nói:
- Bọn họ đã chạy quanh Kinh sư một vòng rồi, không sợ mệt sao.
- Chủng công dụng binh như thần, chúng ta không thể buông lỏng cảnh giác được.Hà Quán khẽ cau mày, lại nói với Nhạc phi:
- Bây giờ bố trí thế nào đây?
Ngưu Cao ôm quyền nói:
- Xin Điện soái yên tâm, chúng ta đã bố trí binh lực ở phía Tây Bắc.
Hà Quán gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chúng ta có thể lấy tịnh chế động, dù sao chúng ta ở bên trong, bọn họ bên ngoài, cho dù là chạy vòng vòng cũng là bọn họ thiệt thôi.
Nhạc Phi nhăn mày lại, nói:
- Điện soái tuy rằng nói không sai, nhưng cứ như vậy chúng ta trước sau đều bị động, đều chậm hơn bọn họ một bước, rất bất lợi với quân ta.Hà Quán hỏi:
- Vậy ngươi cho rằng nên làm sao?
Nhạc Phi trầm ngâm một lát, nói:
- Tạm thời mạt tướng cũng chưa nhìn ra gì cả, chỉ là mạt tướng cho rằng cứ thế này thì bất lợi cho chúng ta, nên đổi bị động thành chủ động mới được.
Hà Quán nghi hoặc nói:
- Đổi bị động thành chủ động?
Nhạc Phi ừ một tiếng nói:
- Chúng ta có thể nghĩ cách để một chi đội lách ra phía sau đối phương, tùy cơ hành động. Nếu đối phương tiến công, chúng ta có thể chuyển thủ thành công, hai mặt giáp công.Y vừa dứt lời thì Hồ Du liền lắc đầu nói:
- Không ổn, không ổn.
Nhạc Phi nói:
- Mã soái, có gì không ổn.
Hồ Du nói:
- Hiện tại phía ngoài đều do đối phương nắm trong tay, chi đội này mà ra ngoài phỏng chừng sẽ bị đối phương phát hiện.
Ngưu Cao lại cảm thấy kế này của Nhạc Phi rất khả thi, liền nói:
- Mã Soái, chỉ cần chúng ta bí mật thì được rồi, làm sao bị phát hiện được. Hơn nữa đối phương vẫn chưa lựa chọn bao vây, mà tập trung binh lực dẫn chúng ta đi vòng vo. Chúng ta trước hết có thể phái một đội quân ra ngoài dò thám, thanh trừnhững thám tử trên đường, rồi mới phái binh ra ngoài, như vậy thì tuyệt đối vạn vô nhất thất.
Hồ Du ha ha nói:
- Ngưu Tướng quân nói sai rồi, cho dù chúng ta may mắn không bị phát hiện, nhưng ngươi phải biết, nhân số của chúng ta không chiếm ưu thế, tùy tiện xuất binh sẽ chỉ cho đối phương có cơ hội lợi dụng thôi. Nếu đối phương thừa dịp chúng ta phái binh ra ngoài mà dẫn binh tấn công, vậy chúng ta sẽ lâm vào khốn cảnh rồi.
Hà Quán dường như có cùng quan điểm với Hồ Du, gật đầu nói:
- Mã soái nói không sai, binh lực của chúng ta không chiếm ưu hế, tuyệt đối không thể tùy tiện xuất binh. Nếu đội quân này bị đối phương phát hiện thì rất có thể bị vây giết nơi dã ngoại, hành động này thật sự quá mạo hiểm.Nói tới đây, ông ta lại cười ha ha nói:
- Thật ra binh lực của đối phương còn ít hơn so với trong tưởng tượng của ta, nếu lựa chọn vây công, bọn họ sẽ mất đi năng lực tiến công, căn bản không đáng lo nghĩ. Vì vậy Chủng công chỉ có thể lựa chọn tập trung binh lực, mà chúng ta chỉ cần bố trí đúng chỗ dựa vào những thành lũy phòng ngự này, bọn họ quyết chỉ công mà không tiến. Hơn nữa lần diễn tập này chúng ta chỉ cần bảo vệ là thắng rồi, không cần phải tiêu diệt kẻ địch. Đã như vậy thì chúng ta không cần phải mạo hiểm.
Hồ Du gật đầu nói:
- Điện soái nói có lý.
Nhạc Phi, Ngưu Cao sau khi nghe xong thì biết không thể xuất binh, trong lòng đều thầm thở dài. Nhưng tiếng thở dài này không phải nói là bọn họ đã mất đi lòng tin, chỉ là bọn họ đều là những người thích chủ động tiến công từ trong xương cốt,chứ không phải là bị động phòng thủ.
Hai quân đối chọi, bình an vô sự qua ba ngày.
Doanh trại đội đen.
Chủng Sư Đạo dẫn theo Phạm Tín, Hà Xung tản bộ dọc sông Kim Thủy, so với đám người Nhạc Phi đang nghĩ không ra cách thì Chủng Sư Đạo lại thoải mái ung dung, gương mặt vẫn mang theo nụ cười, rất có phong phạm đại tướng.Nhưng Hà Xung thì không còn cách nào bình tĩnh nữa, liên tục mấy ngày bọn họ không ngừng chạy quanh ngoại thành, hôm nay vừa mới dựng xong doanh trại, ngày mai rất có thể phải nhổ trại xuất phát, điều này làm gã hoang mang trong lòng, bèn hỏi:
- Chủng Tướng quân, khi nào thì chúng ta tiến công.
Chủng Sư Đạo ha ha nói:
- Sắp rồi, sắp rồi.
Lại là câu này? Hà Xung nghe mà buồn bực không thôi, bởi vì mỗi lần gã hỏi thì Chủng Sư Đạo đều nói câu này qua loa lấy lệ với gã, nhưng lại không có hành động gì cả.
Lúc này một do thám cưỡi ngựa tới, chính là Nhạc Phiên.- Mạt tướng tham kiến Tướng quân.
- Miễn lễ.
Chủng Sư Đạo duỗi tay, hỏi:
- Nhạc Phiên, đối phương bố trí thế nào.
Nhạc Phiên chần chừ một lát, nói:
- Hồi bẩm Tướng quân, cũng giống như mấy lần trước, đối phương đã bố trí hoàn tất từ sớm, nếu mạnh mẽ tiến công thì gần như không có cơ hội.
Chủng Sư Đạo vuốt chòm râu rậm kia, ha ha nói:
- Xem ra bọn họ làm rất tốt mà.
Đối phương muốn chúng ta không thể thừa cơ được, người còn cười nữa, đây làThống soái gì vậy! Đám tướng lĩnh Hà Xung không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.
Sau khi Phạm Tín nghe xong thì hơi trầm ngâm, hiếu kỳ nói:
- Chủng công, sắp xếp mấy ngày nay của người lẽ nào là khảo nghiệm năng lực ứng biến của bọn họ?
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Cũng có ý này trong đó. Lần này suy cho cùng cũng là diễn tập thôi. À, các ngươi còn nhớ mục đích của lần diễn tập này không?
Nhạc Phiên nói:
- Mục đích lần diễn tập này là để hoàn thiện bố phòng của Kinh sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.