Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1839: Bức thành che chắn thứ hai.

Nam Hi

30/10/2017

- Ha ha, Điện soái, ngươi thật sự là dụng binh như thần, lão Ngưu ta đây xem như phục ngươi rồi.

Chỉ nghe thấy trong trướng của Nhạc Phi vang lên từng đợt tiếng cười, không phải của Nhạc Phi thì là của ai?

Các tướng sĩ còn lại đều tỏ ra mừng rỡ.

Hóa ra sau khi đại quân Nhạc Phi sau khi đến Quảng Nguyên châu, cũng không dừng lại quá lâu, liền trực tiếp dẫn đại quân tiếp tục nam chinh, chĩa đầu mâu trực tiếp vào phủ Thanh Long.

Mà viện quân Nam Ngô chạy tới, cho rằng quân Tống sau khi tấn công Nguyên Châu, nhất định sẽ củng cố phía nam Quảng Nguyên, vì vậy đóng quân ở châu huyện phía tây nam Quảng Nguyên châu, tuy rằng bọn họ biết những châu huyện này rất khó giữ được, nhưng bọn họ hi vọng có thể dựa vào những thành trì doanh trại này để kéo dài đại quân Nhạc Phi tấn công, bày đặt không cần thì thật là đáng tiếc, lại cố ý phô trương thanh thế, làm ra vẻ nếu ngươi nếu ngươi tiếp tục nam chinh, ta sẽ quay trở về đoạt lại Quảng Nguyên châu sau lưng ngươi, nào biết Nhạc Phi căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ chừa lại năm nghìn binh lính đóng ở Quảng Nguyên châu, đại quân thâm nhập từ trên xuống.

Quân Nam Ngô tự mất mặt, vì thế lại chọn chiến thuật làm phiền, dựa vào sự quen thuộc của địa thế, mai phục trong núi, rồi quay lại sau lưng quân Tống, thỉnh thoảng chạy ra quấy rầy một đợt, nói tóm lại, bọn họ chỉ có một mục đích, chính là kéo dài thời gian, để mùa đông mau tới.

Tuy nhiên, đây đều là Hoàn Nhan Hi Doãn chơi còn dư lại, hơn nữa binh lính Nam Ngô quấy rầy, có thể so sánh với quân Kim sao? Quân Kim thường xuyên quấy rầy, vậy thì sẽ quấy rầy người khác đến chết.

Nhưng Nhạc Phi trong phương diện này rất có kinh nghiệm, lấy bất biến ứng vạn biến, không để ý đến những phân đội nhỏ, chỉ dùng hai cánh kị binh và đội quân của mình, kẻ thù nếu dám phạm tới, liền dựa vào ưu thế và động cơ binh lực tuyệt đối bao vây tiêu diệt, dùng kế sách này, đại quân tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre.

Quân Nam Ngô mấy lần muốn cướp lương thảo của quân Tống, đều được Nhạc Phi đoán được, không chỉ không cướp được lương thực, còn bị Dương Tái Hưng dẫn kỵ binh tới đánh chạy trối chết. Về phần mai phục trong núi, cũng bị quân Tống phát hiện ra, đều không công mà lui.

Phương diện này Nam Ngô thấy Nhạc Phi tập hợp quân đội lại một chỗ, gây nhiễu quy mô nhỏ cũng không có hiệu quả gì, ngược lại còn tổn binh hao tướng, lại thấy đại quân Nhạc Phi thế không đỡ nổi, tuy rằng chưa từng xung đột chính diện, nhưng tình thế cực kì không ổn, chỉ có thể thay đổi sách lược, khẩn trương mệnh cho binh lính ở tiền tuyến tập kết lại, chuẩn bị tử chiến với quân Tống.

Nhưng trong thời điểm quân Nam Ngô tập trung binh lực, Nhạc Phi lại phái hai vạn binh lính, chia thành năm cánh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh vào năm thị trấn địa khu phía nam Quảng Nguyên, bởi vì Nam Ngô vừa mới điều binh ở hậu phương tới nơi này, hơn nữa số dân Nam Ngô vốn ít, vì vậy phòng thủ ở những châu huyện này rất yếu, gần như trong mấy ngày nay, quân Tống giống như gió thu cuốn hết lá vàng dẹp yên toàn bộ, nhẹ nhàng bỏ toàn bộ địa khu Quảng Nguyên cho vào túi. Nhanh chóng ổn định lại hậu phương, đồng thời tiếp tục tiến tới với đại quân.

Đợi đến cho khi Nam Ngô kịp phản ứng lại, thì đã không thể xoay chuyển trời đất, lại thấy quân Tống dũng mãnh như vậy, càng không dám tùy tiện xuất binh.

Quảng Nguyên Châu này là cổ họng quân Tống tiến vào Nam Ngô, Nhạc Phi sao dám sơ suất, y vừa rồi sở dĩ tiến công từ trên xuống, đó là bởi vì y hiểu rõ mục đích của đối phương. Nếu như thật sự phải phái binh đi công kích, vậy thì công kích kẻ thù từ giữa.

Y hiện tại đang chạy đua với thời gian, thật sự không muốn ở cái nơi nhỏ bé này giằng co hồi lâu với quân Nam Ngô. Vì vậy đầu tiên là y tập kết đại quân, mục tiêu nhằm vào trọng địa quân sự của Nam Ngô --- ải Quyết Lý. Ải Quyết Lý chính là phía bắc Ôn Châu tỉnh Cao Bằng, Nam Ngô hiện này, hơn nữa cách Quảng Nguyên rất gần, nhiều nhất là hơn nửa tháng đi đường, làm cho Nam Ngô đủ đường áp lực, buộc bọn họ phải buông tha những châu huyện này để co đầu rút cổ phòng thủ.

Quả nhiên, bên Nam Ngô thấy vậy, liền vội vàng tập kết binh lực ở ải Quyết Lý.

Phải biết rằng trong năm Hi Ninh, Đại Tống xuất binh thảo phạt Nam Ngô, hao phí hơn hai tháng trong địa khu Quảng Nguyên, mà Nhạc Phi, Ngưu Cao vẻn vẹn chỉ dùng hơn một tháng.

Kỳ thật vốn dĩ còn không cần tới một tháng, đại quân Nhạc Phi bởi vì gặp công kích ở Ấp Châu mà phải dừng lại gần mười ngày, chuyện này lại liên quan đến tính mạng của Lý Kỳ, thử hỏi ai dám chậm trễ, khi vừa mới biết được tin tức này, tất cả các tướng sĩ đều sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, Nhạc Phi còn định bảo Dương Tái Hưng lãnh binh hồi cứu bảo vệ Lý Kỳ, chỉ có điều sau khi nhận được tin Lý Kỳ sai người báo, nói Ấp Châu không còn đáng ngại, bảo bọn họ tiếp tục tiến quân.

Tuy nhiên Nhạc Phi biết chuyện về Tiển Bình, vẫn chia binh bảo vệ con đường quan trọng, chuẩn bị vây bắt Tiển Bình, đáng tiếc cuối cùng không công mà lui, dù sao y cũng không quen thuộc với địa hình nơi này, không thể dự liệu được đến Tiển Bình bọn họ sẽ đi hướng nào.

Trải qua hai ngày đường, đại quân Nhạc Phi cách ải Quyết Lý cũng chỉ có sáu mươi dặm.



Nhạc Phi khiêm tốn cười nói: - Đây đã coi là cái gì, chúng ta còn chưa giao chiến với chủ lực Nam Ngô, các vị tướng quân cũng không nên vì một chút chiến thắng này mà đắc ý, mục đích của chúng ta chuyến này là phải thu phục được Nam Ngô, mà không phải là giáo huấn bọn họ. Hơn nữa thời gian cho chúng ta không còn nhiều nữa, chúng ta nhất định phải đến trước mùa hè, công phá Thanh Long phủ, bằng không, mùa hè vừa đến, chấp khí bất chấp mọi thứ, tiếp tế tiếp viện cho chúng ta rất khó để đuổi kịp, đến lúc đó mặc dù quân Nam Ngô không xuất binh, chúng ta cũng chỉ có thể lui binh.

Các tướng sĩ sau khi nghe xong, đều gật đầu, thu hồi vẻ đắc ý.

Ngưu Cao hừ nói: - Hiện giờ chủ lực Nam Ngô không thể lui được nữa rồi, nếu như đối phương lui binh từ ải Quyết Lý, quân ta phải tiến công thần tốc, trực tiếp đánh tới bờ bắc sông Phú Lương.

Một vị tiểu tướng nói: - Ải Quyết Lý này từ trước đến giờ vẫn luôn là một thị trấn phi thường trọng yếu của Nam Ngô, có thể nói là bức thành che chắn thứ hai của Thanh Long phủ. Nếu có thể hạ được bức tường chắc chắn này, trước khi đến sông Phú Lương, bọn họ căn bản không thể thủ được. Nhưng cũng chính bởi vì vậy, nơi này vẫn bày bố trọng binh. Theo tin tức tin cậy, ải Quyết Lý vốn có hai vạn binh lính, hơn nữa gần đây có viện binh chạy tới, ước chừng có tới ba bốn vạn.

Người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng có lý lịch rất lớn, y chính là Vương Quý.

Vương Quý này cũng là người Thang Âm, có quen biết với Nhạc Phi từ nhỏ. Lúc vừa mới bắt đầu, y vẫn chưa theo Nhạc Phi cùng đầu nhập vào cấm quân, cho đến khi sau khi Nhạc Phi trở về từ phương Bắc, y mới biết được Nhạc Phi lên làm điện soái mới đầu nhập vào.

Nhạc Phi lúc ấy bởi vì vội vàng xuôi nam, vì thế đưa cả Vương Quý xuôi nam, cho đến khi gặp lại Lý Kỳ ở Ấp Châu, mới giới thiệu với Lý Kỳ.

Lý Kỳ là người hâm mộ của Nhạc Phi, sao lại không quen với Vương Quý. Không chỉ như thế, giữa chính biến quân sự, bọn Nhạc Phi, Ngưu Cao thu được rất nhiều nhân tài, trong đó còn có Đổng Tiên, Phó Tuyển hai vị nhân tài mới xuất hiện.

Tuy rằng hai người này vẫn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng trong lịch sử chính là hai vị tướng đắc lực dưới trướng Nhạc Phi, tuy rằng lịch sử đã thay đổi, nhưng bọn họ vẫn trở thành bộ hạ của Nhạc Phi, đây cũng không phải là thiên ý, mà là vì sau khi Triệu Giai cầm quyền, hắn phải thanh trừ tất cả các thế lực cũ, như vậy chắc chắn phải đề bạt một số người mới, chuyện này cho bọn họ rất nhiều cơ hội, hiện giờ độ tuổi trung bình của toàn bộ Tống triều so với độ tuổi trung bình của thời kỳ Tống Huy Tông giảm xuống hai mươi lăm tuổi.

Hai mươi tuổi nghe có vẻ khoa trương kỳ thật bằng không, bởi vì thời kỳ Tống Huy Tông có rất nhiều lão thần treo chức quan lấy lương bổng, những lão thần này đều bảy tám chục tuổi, cho nên sau khi thanh trừ bọn họ, Tống triều bất kể là quan văn hay quan võ đều giảm độ tuổi xuống, chính là Thống soái Tam nha, độ tuổi lớn nhất chính là Mã Soái Ngưu Cao, mà phương diện quan văn, Vương Trọng Lăng có thể nói là đức cao vọng trọng, trước đây khi Thái Kinh còn tại chức, có xảy ra chuyện với Vương Trọng Lăng.

Chỉ có Đổng Tiên và Phó Tuyển đều lãnh binh xuất chinh, tạm thời vẫn chưa về.

Vi Bình đột nhiên nói: - Tướng phòng giữ ải Quyết Lý này chính là đại tướng của Nam Ngô Lý Thịnh Đạo. Nghe nói người này là một nhân vật dũng mãnh thiện chiến, là một người rất lợi hại.

Ngưu Cao lại nói: - Nếu gã lợi hại như vậy cũng không bị chúng ta liên tiếp chếm năm thị trấn, nhưng lại không thể làm gì.

La Long lại nói: - Mã soái không thể sơ suất. Kỳ thật sự bất lực của gã là bị thế cục bức bách. Lúc trước chúng ta đoạt được châu Quảng Nguyên, khiến cho quân Nam Ngô bị thương nặng, mà bọn họ lại điều không ít quân đội đi Đại Lý, mới khiến Lý Thịnh Đạo tiến thoái lưỡng nan, dùng chuyện này không để chứng minh cái gì. Hơn nữa vừa rồi nghe thám tử báo lại, Lý Thịnh Đạo tập kết một cánh quân Tượng Binh hùng mạnh để đối phó với chúng ta.

Những tướng lĩnh trẻ tuổi này đều chưa từng thấy Tượng Binh, trong đầu không khỏi hiện ra quái vật to lớn. Không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Nhạc Phi vừa nghe thấy Tượng Binh, đột nhiên bật cười ha hả.

La Long hiếu kỳ nói: - Vì sao Điện soái bật cười?

Nhạc Phi khoát tay nói: - Các ngươi không cần phải lo lắng, đó là đối phương đang phô trương thanh thế. Nhạc Phi ta dám cam đoan với các vị, nếu như đối phương dám xuất Tượng Binh, dù có bao nhiêu voi, chúng ta chỉ cần năm trăm người có thể tiêu diệt toàn bộ chủ lực của đối phương.

Năm trăm người?

Các tướng sĩ không khỏi kinh hãi.



Khẩu khí có vẻ lớn!

La Long nói: - Có phải điện soái đã phá vỡ được kế sách của Tượng Binh?

Nhạc Phi khinh miệt cười nói: - Lúc trước khi ta học tập binh pháp bên người Chủng Công, từng nghe Chủng Công nói, Tượng Binh là một loại binh chủng tự diệt vong, một khi sử dụng, sẽ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với bên ta. Ta đến phương nam đã từng tìm đến vài con voi thử qua, các ngươi đừng nhìn voi cao lớn, thật ra tính tình voi rất ôn hòa, hơn nữa cực kỳ nhát gan, lại sợ khói lửa. Nếu như đối phương dùng voi đối chiến, chúng ta chỉ cần phóng ra một vòng mưa tên, những con voi này tất sẽ quay đầu lại bỏ chạy, tự giẫm đạp quân mình, ta chỉ cần năm trăm kỵ binh đuổi theo sau, kẻ thù chắc chắn sẽ bị diệt toàn quân.

- Mười mấy năm trước, quân ta từng đại phá trận voi, huống chi bây giờ, nếu gã dám dùng, ta dám nhận phần đại lễ này, ta thấy đối phương chỉ dùng voi để vận chuyển lương thảo tới đây, thuận tiện ở phô trương thanh thế, dọa chúng ta, để cho lòng quân ta sinh kiêng kỵ, dùng lời nói của Xu Mật Sứ, chính là những tên nhóc Nam Ngô này thật sự nghịch ngợm rồi.

Các tướng sĩ ầm ầm cười ha hả.

Sau đó Vương Quý lại hỏi: - Vậy không biết Điện Soái có tính toán gì không?

- Đánh!

Nhạc Phi ra chỉ thị rõ ràng, nói: - Xu Mật Sứ mệnh chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, cho nên nhất định phải tìm kiếm quyết chiến với chủ lực đối phương, nếu bọn họ một mực trốn tránh, ngược lại là gây bất lợi cho chúng ta. Hiện giờ đối phương đã tập trung tất cả binh lực tiền tuyến, trận này cứng đối cứng là không thể tránh được, chỉ có điều nên đánh thế nào, ta tạm thời còn chưa nghĩ chưa, ta định tự mình quan sát bố trí của đối phương, đến lúc đó tính tiếp.

- Chuyện này quá mạo hểm, không thể được.

Vi Bình vội nói.

Nhạc Phi lắc đầu nói: - Thật ra ta trong lòng muốn đánh một trận anh dũng với các vị, nhưng Xu Mật Sứ cố tình sắp xếp cho ta vị trí Thống Soái, nếu ta làm Thống soái, vậy thì ta nhất định phả hiểu biết tất cả về kẻ địch, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu để cho người khác tiến đến, ta sợ sẽ quên đi một vài mấu chốt. Trận chiến này đối với chúng ta mà nói, là vô cùng quan trọng, ta phải tự mình xem trước, yên tâm, có thiên lý nhãn giúp đỡ, hơn nữa ngựa chiến của ta là cho Kim Thái Tổ trước kia ban tặng, không có nguy hiểm gì đâu.

Các tướng sĩ thấy Nhạc Phi khăng khăng như thế, vì vậy không nhiều lời nữa.

Ngày hôm sau, Nhạc Phi, Ngưu Cao dẫn hai mươi ba mươi hộ vệ xuất phát, bọn họ lặng lẽ đi vào một sườn núi phía đông ải Quyết Lý, Nhạc Phi dùng thiên lý nhãn quan sát địa hình và bố trí của đối phương ải Quyết Lý.

Ải Quyết Lý này nếu làm bức tường thành của Nam Ngô, địa hình chắc chắn sẽ vô cùng hiểm yếu, nói đơn giản một chút, chính là một thung lũng, chỉ có một con đường có thể đi thông về phía nam, dễ thủ khó công.

Thành lũy trước cốc có hơn mười thành các gò núi xung quanh, có thể nói là phòng chật như nêm cối, nghiễm nhiên là trận Thiết Dũng, chờ quân Tống đến thì tấn công.

- Lý Thịnh Đạo này quả nhiên có chút bản lĩnh.

Nhạc Phi buông thiên lý nhãn, nói: - Nếu muốn tấn công ải Quyết Lý này mà nói, chúng ta có thể sẽ tổn thất rất lớn.

Ngưu Cao nhận kính viễn vọng nhìn một lúc, tỏ vẻ tán thành nói: - Nơi này địa hình bất lợi cho kỵ binh tấn công, có những thành lũy chắc chắn này, bàn nỏ của chúng ta cũng khó phát huy tác dụng, hơn nữa kẻ thù còn dựa vào độ cao xung quanh, xem ra chỉ có thể dùng trí rồi.

----------oOo----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook