Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1945: Cà phê Vân Hi. 1

Nam Hi

31/10/2017

Quá nóng.

Trong lòng Lý Kỳ hận nha, người như ngọc ở trong lòng thế này, hắn chưa từng buông tay bao giờ, nhưng thật sự là không có cách nào, thật sự là quá nóng, nếu cứ ôm tiếp như này, thế nào hai người cũng bị cảm nắng cho xem, đừng nói là cảm giác vợ chồng, cho dù cảm giác yêu đương cũng bị không khí nóng bức này ngăn cách luôn rồi.

- Bất đắc dĩ a!

) thì biện pháp duy nhất chính là phá hỏng điều hòa không khí trong xe BMWs đi.Xem ra muốn ngăn cản xe rung (ấy ấy trong xe ô tô

Lý Kỳ đành phải buông tay ra, thở hổn hển la hét với bên ngoài, làm cái gì, làm cái gì vậy, chạy nhanh một chút, cho gió tiến vào tí.

- Vâng. Giá ---!

Lưu Vân Hi nhìn bộ dáng hổn hển của Lý Kỳ, trong lòng không hiểu sao toát ra một tia mừng thầm.

Đi khoảng một canh giờ, rốt cục cũng đi tới một mảnh núi rừng theo như lời của Lý Kỳ.

Lý Kỳ lúc này đã hiểu được tâm tư của Lưu Vân Hi, vội vàng xuống dưới xe ngựa, sau đó lại vươn tay.

Cần phải thế sao?

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nhìn vậy trong lòng thầm nghĩ, Thập Nương còn nhanh nhẹn hơn so với ngươi ấy, chính ngươi đừng tự ngã là được rồi.

Nhưng Lưu Vân Hi đích xác thực hưởng thụ, lôi kéo tay của Lý Kỳ, nhảy từ trên xe ngựa xuống.

Bọn Hoắc Nam Hi cầm lấy công cụ từ phía sau xe, lúc đang chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên nghênh diện một đội tiêu kỵ (đội tuần tra cưỡi ngựa) chạy tới, ước chừng có khoảng bảy tám người.

- Ty chức tham kiến Xu Mật Sứ.

Mấy người kia xoay người xuống ngựa, hành lễ với Lý Kỳ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, hỏi:

- Không có tình huống đặc biệt gì đi?

- Xu Mật Sứ xin cứ yên tâm, từ đêm qua chúng ta đã ở đây rồi, sáng nay lại đi ra tuần tra một lần nữa.

- Vậy là tốt rồi.

Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi:

- Các ngươi đây là đang làm gì đó?

- Vấn đề an toàn thôi.

Lý Kỳ đáp lại một câu đơn giản, sau đó nói:

- Chúng ta đi thôi.

Hiện giờ hắn đã là Xu Mật Sứ, ở trong này không khác biệt gì so với Hoàng đế cả, nếu ở Biện Lương, thì khả năng hắn sẽ chỉ mang theo Mã Kiều thôi, nhưng dù sao nơi này vừa mới thu phục không lâu, mặc dù sẽ không có vấn đề lớn, nhưng ai có thể cam đoan được sẽ không có người có tâm tư xấu chứ. Tuy rằng hành trình của bọn họ đã phi thường giữ bí mật, nhưng vì lý do an toàn, đêm qua hắn vẫn phái năm nghìn binh lính tới đây thanh tra, đừng nói người, mà ngay cả dã thú cũng không cho phép tồn tại, nhất định không được để xảy ra sai sót nhầm lẫn nào hết.

Vẫn chưa đi được hai bước, Lý Kỳ đột nhiên ngừng lại, vẫy vẫy tay hướng Lưu Vân Hi, phi thường nghiêm túc nói:



- Thập Nương, muội lại đây trước đã.

Lưu Vân Hi hơi sững sờ, đi theo Lý Kỳ sang một bên.

Lý Kỳ giống như tên trộm thì thầm:

- Thập Nương, chẳng lẽ muội không cảm thấy chúng ta đã thử cảm giác kết hôn mà phía sau cứ đi theo hai tên mãng phu cuồng tự kỷ thì hơi có chút quái lạ hay sao?

Lưu Vân Hi thật sự không có loại cảm giác này, liền hỏi:

- Ý của huynh là gì?

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Việc này bọn họ cũng không giúp được gì, chủ yếu vẫn là do hai người chúng ta hợp tác, sao không chỉ có hai người chúng ta lên núi, vợ chồng bình thường không phải đều làm thế sao, nam cày ruộng, nữ thì ở bên cạnh pha trà, đưa nước, nấu cơm, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đây mới là cuộc sống vợ chồng a. Hôm nay đối với chúng ta mà nói, là một cơ hội phi thường tốt, đương nhiên, muội đều nói ra muốn kết hôn với ta. Ta cũng có thể ở bên cạnh pha trà đưa nước được, ta đây sẽ không để ý điều đấy đâu.

Lưu Vân Hi nghe vậy rất là động tâm, trong óc đã xuất hiện hình ảnh lúc mặt trời lặn mình với Lý Kỳ cùng nhau xuống núi, nàng liên tục gật đầu nói:

- Tốt lắm, cứ làm theo lời huynh nói đi.

- Được. Để ta đi nói với bọn họ.

Lý Kỳ đi tới, nói với ba người Mã Kiều:

- Mấy người các ngươi cũng đừng đi theo, ta cùng Thập Nương đi là được rồi, dù sao các ngươi cũng không giúp được việc gì cả.

Mã Kiều hỏi:

- Sao lại nói vậy?

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Ngươi là cao thủ, cao thủ sao có thể biết trồng trọt được.

Mã Kiều cau mày nói:

- Nhưng ta cũng không tính toán muốn giúp hai người trồng trọt, ta chỉ đi để bảo vệ ngươi thôi.

- Đa tạ ý tốt của ngươi, hiện tại bên trong này vô cùng an toàn đấy.

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi, thấy nàng gật đầu thì đều không lên tiếng.

Sau khi dặn dò một phen, Lý Kỳ đầu tiên là cầm lấy cái gùi từ trong tay Hoắc Nam Hi, vác tại trên lưng, sau đó lại lấy cái cuốc, khiêng lên trên vai, đeo túi nước bằng da vào bên hông, mà Lưu Vân Hi thì vẫn cõng giỏ trúc, sau khi xác nhận đã mang đầy đủ mọi thứ, hai người lập tức sóng vai đi vào trong núi rừng.

Hoắc Nam Hi nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, hoang mang nói:

- Ta nói này Bắc Khánh, ngươi có cảm giác được có chút kỳ quái hay không?

- Không phải có một chút kỳ quái, mà là vô cùng kỳ quái.

Hồ Bắc Khánh gật gật đầu nói.



Mã Kiều nói:

- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Hoắc Nam Hi hỏi:

- Ồ, Mã tiểu ca cũng cảm thấy kỳ quái sao?

Mã Kiều ừ một tiếng, nói:

- Xu Mật Sứ sợ chết như vậy, mà dám một mình đi vào trong núi với Thập Nương, điều này thật sự rất kỳ quái.

- …..!

-----------

-----------

- Ba lô nhỏ lắc lư lắc lư, ma ma đặt ta xuống mặt đất trong tiếng cười, lần đầu tiên ăn thử quả dại trong núi sâu, lần đầu tiên rửa đôi tay nhỏ bằng dòng nước trong veo bên bờ suối ….!

Đi tới trong núi rừng nơi này, Lý Kỳ ngửi mùi cây cỏ thơm mát, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhịn không được hát lên bài hát “ba lô nhỏ” mà ai cũng thích.

Mới đầu Lưu Vân Hi chỉ cảm thấy bài hát ngắn trong miệng Lý Kỳ rất buồn cười, nhưng nghe lâu, nàng lại cảm thấy bài hát này phi thường đặc biệt, dần dần cũng ngâm nga theo, càng về sau không ngờ còn hát cùng với Lý Kỳ luôn, hai người cảm hát càng cảm giác ăn ý mười phần, tự bản thân không kìm hãm được dắt lấy tay nhau, nện bước cực kỳ nhẹ nhàng, thường xuyên liếc nhau, hết thảy diễn ra không cần lời nói.

Lý Kỳ dường như tìm lại được cảm giác yêu nhau lúc ban đầu, đó là một loại cảm giác phi thường tinh thuần, loại cảm giác này chưa từng có nữ nhân nào cho hắn cả, cho dù là Bạch Thiển Dạ, bởi vì khi hắn yêu Bạch Thiển Dạ, trung gian luôn có nhiều hoặc ít bí mật mang theo hơi thở chính trị.

Mấu chốt là Lưu Vân Hi là một nữ nhân phi thường thuần khiết, mặc dù là tiếng hát của nàng cũng phi thường tinh thuần, nàng cũng không hát ra được cảm giác đa sầu đa cảm như Phong Nghi Nô.

Qua một năm bận rộn, giờ khắc này Lý Kỳ thật tâm cảm thấy vô cùng khoái hoạt, hắn hi vọng con đường núi nhỏ này có thể luôn đi mãi.

- Còn chưa tới sao?

Thời gian khoái hoạt luôn luôn ngắn ngủi, trong lúc vô tình, hai người đã đi tới trên đỉnh núi, phía trước đã không còn đường để đi nữa, Lưu Vân Hi ngừng lại dò hỏi.

Lý Kỳ gãi đầu nói:

- Hình như chúng ta đi quá mất rồi.

- Vậy sao vừa rồi huynh không nói sớm chứ.

Lý Kỳ cười nói:

- Bởi vì ta muốn cùng muội đi thêm một lúc a.

Lưu Vân Hi nghe vậy nẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn Lý Kỳ thản nhiên nở nụ cười, lộ ra dấu hiệu của nàng là hàm răng trắng hoàn mỹ, hai má hơi đỏ ửng lên nói:

- Kỳ thật vừa rồi muội cũng cảm thấy vui sướng, cho dù đã đi tới đỉnh núi, muội vẫn hy vọng có thể đi tiếp. Muội sống đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại khoái hoạt này đấy.

Ngữ khí của nàng phi thường chân thành tha thiết, nói gần nói xa đều lộ ra một loại vui sướng, nàng cũng không am hiểu che dấu tình cảm của mình, bất kể là khoái hoạt hay là thống khổ, ngươi đều có thể rất trực quan cảm giác được.

Người có sở trường câu tâm đấu giác với người khác như Lý Kỳ, khi đối mặt với Lưu Vân Hi, chỉ cảm thấy phi thường thoải mái khoái hoạt, một chút áp lực cũng không có. Hắn kinh ngạc nhìn nụ cười rạng rỡ thuần khiết của Lưu Vân Hi, cảm thấy phi thường xinh đẹp, hắn không kìm nổi cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Lưu Vân Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook