Chương 126: Câu đối đầu tiên
Nam Hi
20/07/2015
Lý Kỳ cưỡi lừa trở về Tần phủ. Rồi đi thẳng tới gian phòng của Quý Hồng Nô.
Vừa tới trước cửa, liền nghe thấy tiếng sáo uyển chuyển, mang theo vẻ ưu thương truyền ra từ căn phòng.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, liền thở dài, gõ cửa.
Tiếng sáo dừng lại, rất nhanh, cửa được mở.
- Lý đại ca, huynh đã đến. Quý Hồng Nô vội vàng hướng Lý Kỳ hành lễ.
Lý Kỳ gật đầu đi vào, cười nói:
- Không ngờ cô có thể thổi sáo. Vừa nói tới thổi sáo, trong đầu hắn lại suy nghĩ miên man. Đợi qua thời kỳ bận rộn này, có nên tới Phượng Tê Lâu phát tiết không.
Quý Hồng Nô ngượng ngùng đáp: - Thổi không tốt, đã khiến Lý đại ca chê cười.
Lý Kỳ phiền nhất chính là động một tí Quý Hồng Nô lại đỏ mặt, liền không vui nói: - Quý cô nương, lúc nói chuyện cô có thể ngẩng đầu lên được không. Cứ phải cúi đầu giống như người bị dính cái gì ở mặt vậy. Cứ như thế, sau này lên đài ca hát kiểu gì. Phải sửa luôn từ bây giờ.
Quý Hồng Nô vừa nghe, khuôn mặt càng đỏ, mờ mịt nhìn Lý Kỳ.
- Thật là bó tay với cô.
Lý Kỳ bất đắc dĩ gõ đầu, suy nghĩ một lúc, nói: - Như vậy đi, cô thử làm vẻ mặt đạm mạc cho ta xem. Ừ, chính là vẻ mặt không coi nam nhân thiên hạ là cái gì ấy.
Quý Hồng Nô sững sờ, đỏ mặt nói: - Tiểu muộitiểu muội không biết làm.
- Không biết thì mới phải học.
Lý Kỳ bị nàng làm cho sắp khóc, nói: - Được rồi được rồi, để ta làm một lần rồi cô học theo.
Nói xong, Lý Kỳ ho nhẹ vài tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi đi qua đi lại trước mặt Quý Hồng Nô. Lúc đi qua bên người nàng, ánh mắt có chút lãnh đạm liếc nàng một cái.
Quý Hồng Nô thấy bộ dàng này của hắn, khóe miệng hơi giật giật, cố không cười ra tiếng.
Làm mẫu xong, Lý Kỳ liền bảo Quý Hồng Nô làm thử một lần.
Quý Hồng Nô ngẩng đầu, thấy Lý Kỳ mở to hai mắt, nhìn mình với vẻ sùng bái, cười khúc khích, lại cúi đầu nói: - Huynh cứ nhìn như vậy, tiểu muội làm sao làm được.
Lý Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Sau này cô còn phải trở thành minhHành thủ. Khi đó những người theo đuổi cô đều có bộ dáng như vậy. Một việc như vậy mà cô cũng không thể đối mặt, thì ta thấy không cần phải dạy nữa. Như vậy đi, cô cứ nghĩ mình là một công chúa mắt cao hơi đỉnh, chẳng quan tâm tới người khác là được.
Quý Hồng Nô hoang mang hỏi: - Lý đại ca, vì sao tiểu muội phải làm như vậy?
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Cô chưa từng nghe câu, Thứ không có được là thứ tốt nhất à. Cô càng lãnh đạm, càng thần bí với bọn họ, bọn họ càng ưu ái cô, càng muốn tìm hiểu về cô. Như vậy cô mới nổi tiếng được.
Quý Hồng Nô cái hiểu cái không, gật đầu nói:
- Vâng.
- Vậy thử lại một lần nữa.
Quý Hồng Nô hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, cắn môi
- Đừng cằn môi, ta không bảo cô câu dẫn ta. Lý Kỳ buồn bực nói.
Quý Hồng Nô đỏ mặt, cúi đầu nói: - Vâng.
- Ngẩng đầu lên. Nếu cô lại cúi đầu nói chuyện, ta sẽ đóng hai khung gỗ vào cổ cô, cho cô không cúi được bây giờ.
Quý Hồng Nô vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt có chút trốn tránh.
Lý Kỳ cắn răng nói: - Tự tin một chút, cô phải luôn tự nhủ bản thân mình là đệ nhất ca kỹ của cả nước. Cái gì Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư, ở trước mặt cô cũng không là cái gì cả. Ban đêm phải vì cô mà sáng ngời, mặt trời vì cô mới mọc lên. Cả thế giới vì cô mà tồn tại. Cô phải có lòng tự tin như vậy, biết chưa?
Những lời này của Lý Kỳ mang đến cho Quý Hồng Nô rất nhiều khiếp sợ. Nàng há hốc mồm, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.
- Đừng nhìn ta, tiếp tục tập luyện.
Quý hồng nô nao nao, vội vàng gật đầu.
Một lần
Hai lần
Chỉ luyện tập vẻ mặt thôi, Quý Hồng Nô phải học hai canh giờ mới có chút thành thạo.
Dù còn chưa đạt tới yêu cầu của Lý Kỳ, nhưng đã tiến bộ không ít.
Lý Kỳ thấy nàng đã mệt, hơn nữa cũng đến lúc hắn phải quay về cửa hàng, nhân tiện nói: - Hôm nay đến đây thôi. Cô phải nhớ kỹ, ngoại trừ phu nhân ra, còn lại những người khác cô đều phải để khuôn mặt này. Kể cả Ngô đại thúc. Còn có, từ hôm nay trở đi, không có sự phê chuẩn của ta, không cho cô ra ngoài một mình. Có chuyện gì phân phó cho hạ nhân là được. Cô phải quên quá khứ của cô đi. HIện tại cô đã có một thân phận mới, biết chưa?
Quý Hồng Nô gật đầu nói: - Vâng.
- Vậy được rồi, ta quay lại tiệm đây.
Rời khỏi Tần phủ, Lý Kỳ thở dài một tiếng. Hắn biết làm như vậy có chút khó khăn cho Quý Hồng Nô. Nhưng còn hơn để cho nàng làm kỹ nữ. Huống hồ, ở hậu thế có hàng đống người tranh nhau trở thành minh tinh. Chỉ là thời này còn chưa có trào lưu đó mà thôi. .
Vào giữa trưa.
- Đối được rồi, đối được rồi
Chỉ thấy một thư sinh cầm một tờ giấy trắng trong tay, dọc theo bờ sông Biện Hà chạy như điên tới Túy Tiên Cư. Khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, không ngừng hét lên.
Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng là đệ tử hàn môn của nhà ai, đọc sách đọc đến điên rồi.
Chỉ sau chốc lát, vị thư sinh kia liền tới Túy Tiên Cư. Vừa vào tới cửa, liền giơ cao tay phải, la lớn: - Đối được rồi, có người đối được vế dưới rồi.
Các thực khách đang ngồi đều sững sờ nhìn người thư sinh.
- Chẳng lẽ ngươi nói đã có người đối được ba câu tuyệt đối kia? Một thanh niên ăn mặc theo kiểu tài tử phản ứng đầu tiên, chỉ ngón tay hỏi.
Thư sinh kia gật đầu, kích động đến mức không đáp thành tiếng.
Quán ăn trở nên xôn xao.
Tất cả thực khách đều bỏ bát đũa trên tay xuống, vây quanh người thư sinh.
- Mau mau cho ta xem.
- Đừng chen lấn, để ta xem trước.
- Ta muốn xem
.
- Hay, đối hay lắm.
- Đối thật là khéo.
.
Lúc này, Ngô Phúc Vinh đã đi tới, chắp tay nói: - Các vị khách quan xin hãy bình tĩnh, để lão hủ xem đã.
- Ngô chưởng quầy, thấy không, có người đã đối được câu đối của Tần phu nhân.
Vị thư sinh thấy Ngô Phúc Vinh tới, vội vàng đưa tờ giấy trong tay cho ông ta.
Ngô Phúc Vinh nhận lấy tờ giấy trắng nhìn. Chỉ thấy trên đó viết hai hàng chữ nhỏ:Tịch mịch hàn song không thủ quả. Trù trướng ưu hoài phạ ức tình.. Ông ta nhướn mày, thầm nghĩ vế dưới này đối thật tinh tế.
- Ngô chưởng quầy, mau mau gỡ tấm ván gỗ kia xuống.
- Đúng, đúng, nhanh lên để cho chúng ta nhìn xem món ăn tổ truyền của Tần gia rốt cuộc là món gì.
Tin tức này đúng là phấn chấn nhân tâm.
Ngô Phúc Vinh thầm nghĩ, việc này nên hỏi Lý Kỳ trước đã. Liền gật đầu, chắp tay nói: - Các vị bình tĩnh chớ vội. Để lão hủ đi xin chỉ thị của phu nhân.
Dứt lời ông ta liền đi về hưởng cửa sau trong lời thúc dục của mọi người. Đi được một nửa, ông ta lại chuyển sang phòng bếp.
Giờ đây Lý Kỳ còn đang bận rộn nấu nướng. Thấy Ngô Phúc Vinh chợt đi vào, hiếu kỳ hỏi: - Ngô đại thúc, có việc gì vậy?
- Cậu xem đi.
Ngô Phúc Vinh đưa tờ giấy cho hắn.
Vừa tới trước cửa, liền nghe thấy tiếng sáo uyển chuyển, mang theo vẻ ưu thương truyền ra từ căn phòng.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, liền thở dài, gõ cửa.
Tiếng sáo dừng lại, rất nhanh, cửa được mở.
- Lý đại ca, huynh đã đến. Quý Hồng Nô vội vàng hướng Lý Kỳ hành lễ.
Lý Kỳ gật đầu đi vào, cười nói:
- Không ngờ cô có thể thổi sáo. Vừa nói tới thổi sáo, trong đầu hắn lại suy nghĩ miên man. Đợi qua thời kỳ bận rộn này, có nên tới Phượng Tê Lâu phát tiết không.
Quý Hồng Nô ngượng ngùng đáp: - Thổi không tốt, đã khiến Lý đại ca chê cười.
Lý Kỳ phiền nhất chính là động một tí Quý Hồng Nô lại đỏ mặt, liền không vui nói: - Quý cô nương, lúc nói chuyện cô có thể ngẩng đầu lên được không. Cứ phải cúi đầu giống như người bị dính cái gì ở mặt vậy. Cứ như thế, sau này lên đài ca hát kiểu gì. Phải sửa luôn từ bây giờ.
Quý Hồng Nô vừa nghe, khuôn mặt càng đỏ, mờ mịt nhìn Lý Kỳ.
- Thật là bó tay với cô.
Lý Kỳ bất đắc dĩ gõ đầu, suy nghĩ một lúc, nói: - Như vậy đi, cô thử làm vẻ mặt đạm mạc cho ta xem. Ừ, chính là vẻ mặt không coi nam nhân thiên hạ là cái gì ấy.
Quý Hồng Nô sững sờ, đỏ mặt nói: - Tiểu muộitiểu muội không biết làm.
- Không biết thì mới phải học.
Lý Kỳ bị nàng làm cho sắp khóc, nói: - Được rồi được rồi, để ta làm một lần rồi cô học theo.
Nói xong, Lý Kỳ ho nhẹ vài tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi đi qua đi lại trước mặt Quý Hồng Nô. Lúc đi qua bên người nàng, ánh mắt có chút lãnh đạm liếc nàng một cái.
Quý Hồng Nô thấy bộ dàng này của hắn, khóe miệng hơi giật giật, cố không cười ra tiếng.
Làm mẫu xong, Lý Kỳ liền bảo Quý Hồng Nô làm thử một lần.
Quý Hồng Nô ngẩng đầu, thấy Lý Kỳ mở to hai mắt, nhìn mình với vẻ sùng bái, cười khúc khích, lại cúi đầu nói: - Huynh cứ nhìn như vậy, tiểu muội làm sao làm được.
Lý Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Sau này cô còn phải trở thành minhHành thủ. Khi đó những người theo đuổi cô đều có bộ dáng như vậy. Một việc như vậy mà cô cũng không thể đối mặt, thì ta thấy không cần phải dạy nữa. Như vậy đi, cô cứ nghĩ mình là một công chúa mắt cao hơi đỉnh, chẳng quan tâm tới người khác là được.
Quý Hồng Nô hoang mang hỏi: - Lý đại ca, vì sao tiểu muội phải làm như vậy?
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Cô chưa từng nghe câu, Thứ không có được là thứ tốt nhất à. Cô càng lãnh đạm, càng thần bí với bọn họ, bọn họ càng ưu ái cô, càng muốn tìm hiểu về cô. Như vậy cô mới nổi tiếng được.
Quý Hồng Nô cái hiểu cái không, gật đầu nói:
- Vâng.
- Vậy thử lại một lần nữa.
Quý Hồng Nô hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, cắn môi
- Đừng cằn môi, ta không bảo cô câu dẫn ta. Lý Kỳ buồn bực nói.
Quý Hồng Nô đỏ mặt, cúi đầu nói: - Vâng.
- Ngẩng đầu lên. Nếu cô lại cúi đầu nói chuyện, ta sẽ đóng hai khung gỗ vào cổ cô, cho cô không cúi được bây giờ.
Quý Hồng Nô vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt có chút trốn tránh.
Lý Kỳ cắn răng nói: - Tự tin một chút, cô phải luôn tự nhủ bản thân mình là đệ nhất ca kỹ của cả nước. Cái gì Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư, ở trước mặt cô cũng không là cái gì cả. Ban đêm phải vì cô mà sáng ngời, mặt trời vì cô mới mọc lên. Cả thế giới vì cô mà tồn tại. Cô phải có lòng tự tin như vậy, biết chưa?
Những lời này của Lý Kỳ mang đến cho Quý Hồng Nô rất nhiều khiếp sợ. Nàng há hốc mồm, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.
- Đừng nhìn ta, tiếp tục tập luyện.
Quý hồng nô nao nao, vội vàng gật đầu.
Một lần
Hai lần
Chỉ luyện tập vẻ mặt thôi, Quý Hồng Nô phải học hai canh giờ mới có chút thành thạo.
Dù còn chưa đạt tới yêu cầu của Lý Kỳ, nhưng đã tiến bộ không ít.
Lý Kỳ thấy nàng đã mệt, hơn nữa cũng đến lúc hắn phải quay về cửa hàng, nhân tiện nói: - Hôm nay đến đây thôi. Cô phải nhớ kỹ, ngoại trừ phu nhân ra, còn lại những người khác cô đều phải để khuôn mặt này. Kể cả Ngô đại thúc. Còn có, từ hôm nay trở đi, không có sự phê chuẩn của ta, không cho cô ra ngoài một mình. Có chuyện gì phân phó cho hạ nhân là được. Cô phải quên quá khứ của cô đi. HIện tại cô đã có một thân phận mới, biết chưa?
Quý Hồng Nô gật đầu nói: - Vâng.
- Vậy được rồi, ta quay lại tiệm đây.
Rời khỏi Tần phủ, Lý Kỳ thở dài một tiếng. Hắn biết làm như vậy có chút khó khăn cho Quý Hồng Nô. Nhưng còn hơn để cho nàng làm kỹ nữ. Huống hồ, ở hậu thế có hàng đống người tranh nhau trở thành minh tinh. Chỉ là thời này còn chưa có trào lưu đó mà thôi. .
Vào giữa trưa.
- Đối được rồi, đối được rồi
Chỉ thấy một thư sinh cầm một tờ giấy trắng trong tay, dọc theo bờ sông Biện Hà chạy như điên tới Túy Tiên Cư. Khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, không ngừng hét lên.
Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng là đệ tử hàn môn của nhà ai, đọc sách đọc đến điên rồi.
Chỉ sau chốc lát, vị thư sinh kia liền tới Túy Tiên Cư. Vừa vào tới cửa, liền giơ cao tay phải, la lớn: - Đối được rồi, có người đối được vế dưới rồi.
Các thực khách đang ngồi đều sững sờ nhìn người thư sinh.
- Chẳng lẽ ngươi nói đã có người đối được ba câu tuyệt đối kia? Một thanh niên ăn mặc theo kiểu tài tử phản ứng đầu tiên, chỉ ngón tay hỏi.
Thư sinh kia gật đầu, kích động đến mức không đáp thành tiếng.
Quán ăn trở nên xôn xao.
Tất cả thực khách đều bỏ bát đũa trên tay xuống, vây quanh người thư sinh.
- Mau mau cho ta xem.
- Đừng chen lấn, để ta xem trước.
- Ta muốn xem
.
- Hay, đối hay lắm.
- Đối thật là khéo.
.
Lúc này, Ngô Phúc Vinh đã đi tới, chắp tay nói: - Các vị khách quan xin hãy bình tĩnh, để lão hủ xem đã.
- Ngô chưởng quầy, thấy không, có người đã đối được câu đối của Tần phu nhân.
Vị thư sinh thấy Ngô Phúc Vinh tới, vội vàng đưa tờ giấy trong tay cho ông ta.
Ngô Phúc Vinh nhận lấy tờ giấy trắng nhìn. Chỉ thấy trên đó viết hai hàng chữ nhỏ:Tịch mịch hàn song không thủ quả. Trù trướng ưu hoài phạ ức tình.. Ông ta nhướn mày, thầm nghĩ vế dưới này đối thật tinh tế.
- Ngô chưởng quầy, mau mau gỡ tấm ván gỗ kia xuống.
- Đúng, đúng, nhanh lên để cho chúng ta nhìn xem món ăn tổ truyền của Tần gia rốt cuộc là món gì.
Tin tức này đúng là phấn chấn nhân tâm.
Ngô Phúc Vinh thầm nghĩ, việc này nên hỏi Lý Kỳ trước đã. Liền gật đầu, chắp tay nói: - Các vị bình tĩnh chớ vội. Để lão hủ đi xin chỉ thị của phu nhân.
Dứt lời ông ta liền đi về hưởng cửa sau trong lời thúc dục của mọi người. Đi được một nửa, ông ta lại chuyển sang phòng bếp.
Giờ đây Lý Kỳ còn đang bận rộn nấu nướng. Thấy Ngô Phúc Vinh chợt đi vào, hiếu kỳ hỏi: - Ngô đại thúc, có việc gì vậy?
- Cậu xem đi.
Ngô Phúc Vinh đưa tờ giấy cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.