Chương 2480: Chế độ công hữu (1)
Nam Hi
11/01/2018
- Quân sư. Chúng ta làm như vậy ổn chứ? Trong kế hoạch của Xu Mật Sứ không để cho chúng ta ủng hộ Bình Võ Lang làm Thiên hoàng.
Người của Bình thị vừa mới rời đi, Ngụy Minh liền khẩn trương đi tìm Triệu Tinh Yến, khuôn mặt hiện lên vẻ bất an.
Không biết phu quân cho đám người này uống thuốc gì mà ai cũng đều răm rắp nghe theo lệnh? Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ nói: - Ngụy tướng quân. Ta chẳng phải đã từng nói với ngài rồi sao? Trước khác nay khác. Chúng ta nhất định phải có được sự tín nhiệm của Bình thị. Nếu không như vậy thì bọn họ làm sao tin tưởng chúng ta được?
Ngụy Minh nói: - Thật ra cho dù Bình thị không tín nhiệm chúng ta thì dựa vào thực lực của bọn họ, chúng ta chỉ cần cẩn thận đề phòng thì cũng không đến mức tạo thành bất cứ nguy hiểm gì đối với chúng ta.
- Ngươi nói không sai. Việc này phải xem mục đích của chúng ta là gì? Nếu như chúng ta chỉ là đánh xong rồi thôi vậy thì không cần phải nhìn theo sắc mặt của bọn họ làm gì, nhưng vấn đề lại không phải như vậy. Triệu Tinh Yến kiên nhẫn nói: - Ngươi đừng thấy Nhật Bản nhỏ bé, bất kỳ một dân tộc nào khi bị người ngoại lai tấn công thì bọn họ sẽ vô cùng đoàn kết. Nếu như chúng ta không dựa vào Bình thị, e rằng sau khi đánh bại phủ Kinh Đô, giết sạch hết bọn hoàng thất thì đến một ngày nào đó, chúng ta vẫn sẽ bị đuổi khỏi đất Nhật Bản thôi.
Ngươi lẽ nào không chú ý sao? Ngoài dân chúng đạo Bắc Lục thì số dân chúng Nhật Bản còn lại đều xem chúng ta là kẻ thủ. Bọn họ sẽ không ngừng ủng hộ đương kim triều đình chống đối chúng ta. Mà chúng ta kéo dài viện trợ quá lâu thì căn bản không có cách nào để tiếp tục hao tổn thêm được nữa. Đây cũng là lý do tại sao ta phải ủng hộ Bình Võ Lang làm Thiên hoàng. Chúng ta có thể trợ giúp Bình Võ Lang dựng thẳng một lá cờ tốt đẹp, dùng việc này để tiêu trừ sự sợ hãi và nỗi oán hận của người dân Nhật Bản đối với chúng ta. Cho nên ngươi đừng xem Bình thị không có thực lực gì, mà chính là không thể thiếu đó.
Ngụy Minh cau mày nói: - Thế nhưng quân sư, người không sợ rằng việc chúng ta trợ giúp Bình thị thì rốt cuộc người mà dân chúng Nhật Bản ủng hộ chính là Bình thị bọn họ chứ không phải là chúng ta sao?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Đây cũng chỉ là việc tạm thời thôi. Chúng ta sẽ làm những việc chứng minh thực tế cho bọn họ thấy, dưới sự thống trị của chúng ta sẽ còn hơn xa cả Bình thị. Nhưng việc đầu tiên là chúng ta phải tiêu trừ ấn tượng xấu của bọn họ đối với chúng ta đã.
Ngụy Minh có vẻ vẫn còn chút do dự, híp mắt nói: - Thật ra Thật ra người Nhật Bản cũng không phải là nhiều lắm. Nếu như quân sư sợ không có cách nào để khống chế thì chúng ta có thể bắt người Nhật Bản điều về Đại Tống, hoặc là.
Triệu Tinh Yến nhấc tay lên ngăn cản hắn nói tiếp, nói: - Việc này tuyệt đối không thể được. Sát hại chỉ là sự hung ác lúc tức thời, tuyệt đối không phải là kế sách lâu dài. Hơn nữa là, một khi chúng ta dùng đến thanh đao mổ này thì sẽ khó mà xoay chuyển được hình tượng của chúng ta. Từ xưa đến nay, người dùng lòng nhân mà đối đãi sẽ thống trị lâu dài hơn so với kẻ bạo cường. Thực ra không phải vì người dùng lòng nhân trị quốc không giết người mà là họ sẽ không giết người một cách xằng bậy. Một người có thể dễ dàng nhận lấy lòng tốt của ngươi đối với họ thì cũng dễ dàng quên đi một mặt tốt nào đó. Nhưng lại rất khó để một người tiếp nhận việc xấu mà ngươi đã gây ra đối với họ và càng khó để quên đi một mặt xấu nào đó. Còn như Bình Võ Lang thì sao?
Nàng cười khinh thường, nói: - Người này là một tên không có năng lực nhưng lại có dã tâm. Loại người như thế không đáng để lo nghĩ. Nếu là Bình Trung Chính hoặc Nguyên Nghĩa Trung mà nói, ta có thể còn kiêng kỵ bọn họ ba phần. Mà ngươi cũng đừng nên quên, điều mà Xu Mật Sứ giỏi nhất đó chính là thu phục lòng người. Ta dám khẳng định rằng, túi gấm thứ ba của hắn nhất định là có liên quan đến việc này. Có điều là tên nhãi này thật là quá thích thừa nước đục thả câu rồi. Thậm chí ngay cả ta mà hắn cũng không cho xem. Thật là đáng ghét.
Đoạn cuối của câu nói này, Ngụy Minh đã thấm thẳng vào trong luôn rồi. Triệu Tinh Yến còn dám nói Lý Kỳ như thế Nghĩ thầm rằng, ngươi là phu nhân của Xu Mật Sứ, ngươi muốn nói cái gì thì chính là cái đó đi.
Bởi vậy liền lập tức phải tiến công phủ Kinh Đô. Để cho mình một lí do thích hợp, qua vài ngày, khi quân Tống đã an bài xong xuôi, Bình thị liền chính thức tuyên bố với bên ngoài ủng hộ Bình Võ Lang lên làm Thiên hoàng mới, gọi là Dụ Dân Thiên hoàng. Cái tên này tất nhiên là do Triệu Tinh Yến lấy dùng. "Dân" đại diện cho dân chúng còn "dụ" là đại diện cho sự giàu có, sung túc. Ý tứ này vừa đơn giản mà lại dễ hiểu. Đây không còn gì để nghi ngờ là đang lấy lòng dân chúng. Thật ra tất cả các vị hoàng đế đều như thế cả. Bất kể là ở Trung Nguyên hay là ở Nhật Bản, bọn họ khi đặt tên trước hết là phải nghĩ đến dân chúng. Bởi vì nếu không có dân chúng ủng hộ thì Thiên hoàng ngươi cũng không có đất để dùng.
Việc này ở Nhật Bản từ xưa đến nay đây mới là lần đầu tiên xuất hiện một người ngoài hoàng thất mà được làm Thiên hoàng.
Nhật Bản là một quốc gia vô cùng hiếm thấy. Nếu như Lý Kỳ không đến đây, Thiên hoàng của bọn họ sẽ kéo dài đến tận thế kỷ hai mươi mốt. Đương nhiên, trong việc này, quyền lực tuy đã xảy ra vô số lần thay đổi thế nhưng Nhật Bản từ trước đến nay chưa từng trải qua việc thay đổi triều đại. Đây thật sự là một kỳ tích đáng để nơi này ca tụng.
Không chỉ có như thế, Triệu Tinh Yến còn bày ra mười tội ác lớn của hoàng thất Nhật Bản phạm phải.
Trong lịch sử, đây đã là thời kỳ cuối trong giai đoạn yên ổn của Nhật Bản. Triều đình Nhật Bản lúc này thật ra đang xảy ra sự tranh đoạt quyền lực nội bộ vô cùng khốc liệt. Quan viên bóc lột dân chúng. Hơn nữa Đằng Nguyên thị vẫn luôn thao túng triều chính, không ngừng lật đổ những phái đảng khác, ám hại người trung lương. Có thể nói thời kỳ này là sự thụt lùi trên phương diện chính trị ở Nhật Bản.
Cho nên muốn tìm chứng cứ phạm tội của triều đình Nhật Bản thì thật nhắm mắt cũng kể ra được.
Ngoài ra, Triệu Tinh Yến còn nhấn mạnh lúc đầu Bình thị đã vì Nhật Bản mà mang đến nhiều của cải và sức sống. Nhưng Đằng Nguyên thị cấu kết với Nguyên thị hãm hại Bình Trung Chính.
Hết thảy những việc này đều giúp cho Bình thị tạo nên một phương diện chính nghĩa. Ta không phải là phản thần. Ta đại diện cho chính nghĩa, còn các ngươi mới là tà ác.
Song một cử động của Bình thị cũng đủ sức làm cho triều đình Nhật Bản kinh hãi. Hoàng thất Nhật Bản bắt đầu cảm nhận được một áp lực mà trước nay chưa từng có. Bởi vì cứ như thế, bọn họ và Bình thị sẽ không còn đường sống mà xoay chuyển được nữa. Không phảt ngươi chết thì ta chết.
Hiện giờ Nhật Bản khắp nơi đều đánh đang nhau. Trong đó Châu Huyện là nơi yên ổn nhất, dẫn đến việc người dân gặp nạn không ngừng chạy đến Tống Nhân Châu, nhân khẩu tiếp tục gia tăng.
Mấy ngày gần đây, ở Tống Nhân Châu xuất hiện một từ rất thịnh hành là "công cộng".
Trên thực tế cũng chính là chế độ công hữu.
Lúc ban đầu chấn hưng thì toàn bộ thương nhân ở Tống Nhân Châu đều đã dời đi cả rồi. Thế nhưng bọn họ để lại rất nhiều của cải không mang đi. Những thứ này tất nhiên sẽ thuộc về quan lại quản lý địa phương. Mà về sau Triệu Tinh Yến lại đoạt được quyền làm chủ. Tống Nhân Châu hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của quân Tống. Bất kể là về chính trị hay quân sự thì Bình thị cũng không rảnh mà quản nhiều đến như thế.
Người của Bình thị vừa mới rời đi, Ngụy Minh liền khẩn trương đi tìm Triệu Tinh Yến, khuôn mặt hiện lên vẻ bất an.
Không biết phu quân cho đám người này uống thuốc gì mà ai cũng đều răm rắp nghe theo lệnh? Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ nói: - Ngụy tướng quân. Ta chẳng phải đã từng nói với ngài rồi sao? Trước khác nay khác. Chúng ta nhất định phải có được sự tín nhiệm của Bình thị. Nếu không như vậy thì bọn họ làm sao tin tưởng chúng ta được?
Ngụy Minh nói: - Thật ra cho dù Bình thị không tín nhiệm chúng ta thì dựa vào thực lực của bọn họ, chúng ta chỉ cần cẩn thận đề phòng thì cũng không đến mức tạo thành bất cứ nguy hiểm gì đối với chúng ta.
- Ngươi nói không sai. Việc này phải xem mục đích của chúng ta là gì? Nếu như chúng ta chỉ là đánh xong rồi thôi vậy thì không cần phải nhìn theo sắc mặt của bọn họ làm gì, nhưng vấn đề lại không phải như vậy. Triệu Tinh Yến kiên nhẫn nói: - Ngươi đừng thấy Nhật Bản nhỏ bé, bất kỳ một dân tộc nào khi bị người ngoại lai tấn công thì bọn họ sẽ vô cùng đoàn kết. Nếu như chúng ta không dựa vào Bình thị, e rằng sau khi đánh bại phủ Kinh Đô, giết sạch hết bọn hoàng thất thì đến một ngày nào đó, chúng ta vẫn sẽ bị đuổi khỏi đất Nhật Bản thôi.
Ngươi lẽ nào không chú ý sao? Ngoài dân chúng đạo Bắc Lục thì số dân chúng Nhật Bản còn lại đều xem chúng ta là kẻ thủ. Bọn họ sẽ không ngừng ủng hộ đương kim triều đình chống đối chúng ta. Mà chúng ta kéo dài viện trợ quá lâu thì căn bản không có cách nào để tiếp tục hao tổn thêm được nữa. Đây cũng là lý do tại sao ta phải ủng hộ Bình Võ Lang làm Thiên hoàng. Chúng ta có thể trợ giúp Bình Võ Lang dựng thẳng một lá cờ tốt đẹp, dùng việc này để tiêu trừ sự sợ hãi và nỗi oán hận của người dân Nhật Bản đối với chúng ta. Cho nên ngươi đừng xem Bình thị không có thực lực gì, mà chính là không thể thiếu đó.
Ngụy Minh cau mày nói: - Thế nhưng quân sư, người không sợ rằng việc chúng ta trợ giúp Bình thị thì rốt cuộc người mà dân chúng Nhật Bản ủng hộ chính là Bình thị bọn họ chứ không phải là chúng ta sao?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Đây cũng chỉ là việc tạm thời thôi. Chúng ta sẽ làm những việc chứng minh thực tế cho bọn họ thấy, dưới sự thống trị của chúng ta sẽ còn hơn xa cả Bình thị. Nhưng việc đầu tiên là chúng ta phải tiêu trừ ấn tượng xấu của bọn họ đối với chúng ta đã.
Ngụy Minh có vẻ vẫn còn chút do dự, híp mắt nói: - Thật ra Thật ra người Nhật Bản cũng không phải là nhiều lắm. Nếu như quân sư sợ không có cách nào để khống chế thì chúng ta có thể bắt người Nhật Bản điều về Đại Tống, hoặc là.
Triệu Tinh Yến nhấc tay lên ngăn cản hắn nói tiếp, nói: - Việc này tuyệt đối không thể được. Sát hại chỉ là sự hung ác lúc tức thời, tuyệt đối không phải là kế sách lâu dài. Hơn nữa là, một khi chúng ta dùng đến thanh đao mổ này thì sẽ khó mà xoay chuyển được hình tượng của chúng ta. Từ xưa đến nay, người dùng lòng nhân mà đối đãi sẽ thống trị lâu dài hơn so với kẻ bạo cường. Thực ra không phải vì người dùng lòng nhân trị quốc không giết người mà là họ sẽ không giết người một cách xằng bậy. Một người có thể dễ dàng nhận lấy lòng tốt của ngươi đối với họ thì cũng dễ dàng quên đi một mặt tốt nào đó. Nhưng lại rất khó để một người tiếp nhận việc xấu mà ngươi đã gây ra đối với họ và càng khó để quên đi một mặt xấu nào đó. Còn như Bình Võ Lang thì sao?
Nàng cười khinh thường, nói: - Người này là một tên không có năng lực nhưng lại có dã tâm. Loại người như thế không đáng để lo nghĩ. Nếu là Bình Trung Chính hoặc Nguyên Nghĩa Trung mà nói, ta có thể còn kiêng kỵ bọn họ ba phần. Mà ngươi cũng đừng nên quên, điều mà Xu Mật Sứ giỏi nhất đó chính là thu phục lòng người. Ta dám khẳng định rằng, túi gấm thứ ba của hắn nhất định là có liên quan đến việc này. Có điều là tên nhãi này thật là quá thích thừa nước đục thả câu rồi. Thậm chí ngay cả ta mà hắn cũng không cho xem. Thật là đáng ghét.
Đoạn cuối của câu nói này, Ngụy Minh đã thấm thẳng vào trong luôn rồi. Triệu Tinh Yến còn dám nói Lý Kỳ như thế Nghĩ thầm rằng, ngươi là phu nhân của Xu Mật Sứ, ngươi muốn nói cái gì thì chính là cái đó đi.
Bởi vậy liền lập tức phải tiến công phủ Kinh Đô. Để cho mình một lí do thích hợp, qua vài ngày, khi quân Tống đã an bài xong xuôi, Bình thị liền chính thức tuyên bố với bên ngoài ủng hộ Bình Võ Lang lên làm Thiên hoàng mới, gọi là Dụ Dân Thiên hoàng. Cái tên này tất nhiên là do Triệu Tinh Yến lấy dùng. "Dân" đại diện cho dân chúng còn "dụ" là đại diện cho sự giàu có, sung túc. Ý tứ này vừa đơn giản mà lại dễ hiểu. Đây không còn gì để nghi ngờ là đang lấy lòng dân chúng. Thật ra tất cả các vị hoàng đế đều như thế cả. Bất kể là ở Trung Nguyên hay là ở Nhật Bản, bọn họ khi đặt tên trước hết là phải nghĩ đến dân chúng. Bởi vì nếu không có dân chúng ủng hộ thì Thiên hoàng ngươi cũng không có đất để dùng.
Việc này ở Nhật Bản từ xưa đến nay đây mới là lần đầu tiên xuất hiện một người ngoài hoàng thất mà được làm Thiên hoàng.
Nhật Bản là một quốc gia vô cùng hiếm thấy. Nếu như Lý Kỳ không đến đây, Thiên hoàng của bọn họ sẽ kéo dài đến tận thế kỷ hai mươi mốt. Đương nhiên, trong việc này, quyền lực tuy đã xảy ra vô số lần thay đổi thế nhưng Nhật Bản từ trước đến nay chưa từng trải qua việc thay đổi triều đại. Đây thật sự là một kỳ tích đáng để nơi này ca tụng.
Không chỉ có như thế, Triệu Tinh Yến còn bày ra mười tội ác lớn của hoàng thất Nhật Bản phạm phải.
Trong lịch sử, đây đã là thời kỳ cuối trong giai đoạn yên ổn của Nhật Bản. Triều đình Nhật Bản lúc này thật ra đang xảy ra sự tranh đoạt quyền lực nội bộ vô cùng khốc liệt. Quan viên bóc lột dân chúng. Hơn nữa Đằng Nguyên thị vẫn luôn thao túng triều chính, không ngừng lật đổ những phái đảng khác, ám hại người trung lương. Có thể nói thời kỳ này là sự thụt lùi trên phương diện chính trị ở Nhật Bản.
Cho nên muốn tìm chứng cứ phạm tội của triều đình Nhật Bản thì thật nhắm mắt cũng kể ra được.
Ngoài ra, Triệu Tinh Yến còn nhấn mạnh lúc đầu Bình thị đã vì Nhật Bản mà mang đến nhiều của cải và sức sống. Nhưng Đằng Nguyên thị cấu kết với Nguyên thị hãm hại Bình Trung Chính.
Hết thảy những việc này đều giúp cho Bình thị tạo nên một phương diện chính nghĩa. Ta không phải là phản thần. Ta đại diện cho chính nghĩa, còn các ngươi mới là tà ác.
Song một cử động của Bình thị cũng đủ sức làm cho triều đình Nhật Bản kinh hãi. Hoàng thất Nhật Bản bắt đầu cảm nhận được một áp lực mà trước nay chưa từng có. Bởi vì cứ như thế, bọn họ và Bình thị sẽ không còn đường sống mà xoay chuyển được nữa. Không phảt ngươi chết thì ta chết.
Hiện giờ Nhật Bản khắp nơi đều đánh đang nhau. Trong đó Châu Huyện là nơi yên ổn nhất, dẫn đến việc người dân gặp nạn không ngừng chạy đến Tống Nhân Châu, nhân khẩu tiếp tục gia tăng.
Mấy ngày gần đây, ở Tống Nhân Châu xuất hiện một từ rất thịnh hành là "công cộng".
Trên thực tế cũng chính là chế độ công hữu.
Lúc ban đầu chấn hưng thì toàn bộ thương nhân ở Tống Nhân Châu đều đã dời đi cả rồi. Thế nhưng bọn họ để lại rất nhiều của cải không mang đi. Những thứ này tất nhiên sẽ thuộc về quan lại quản lý địa phương. Mà về sau Triệu Tinh Yến lại đoạt được quyền làm chủ. Tống Nhân Châu hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của quân Tống. Bất kể là về chính trị hay quân sự thì Bình thị cũng không rảnh mà quản nhiều đến như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.