Chương 1238: Chia tang vật
Nam Hi
03/06/2018
Tuy rằng đầu óc của Lưu Vân Hi có chút không bình thường nhưng dù sao nàng cũng là y trù song tuyệt, vừa rồi khi nàng chữa trị cho Mohamed đã phát hiện ra dị trạng, sau đó lại nghe Lý Kỳ nói một loạt tràng giang đại hải, thì sao nàng còn không hiểu rõ được chứ, loại hạt cà phê này chính là bảo bối, đặc biệt ở phương diện y học, tuyệt đối có thể lấy được đột phá không nhỏ, thử hỏi là thứ bảo bối như này, sao nàng lại nguyện ý buông tha được.
Người thông minh a!
Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ cảm thấy Lưu Vân Hi đang giả heo ăn lão hổ, hạt cà phê là gì thì trong lòng hắn là rõ ràng nhất, hắn hận không thể tìm được chút hạt cà phê rồi mân mê ra một ly cà phê, hoài niệm cái mùi khiến người ta thần hồn điên đảo kia. Đáng tiếc, Lưu Vân Hi không suy xét cảm thụ của hắn gì cả, ngay cả một viên cũng không để lại cho hắn.
Nhưng nghĩ lại, người còn ở đây, hạt cà phê còn có thể chạy đâu được, hạt cà phê được gieo trồng ở Đại Tống chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Trong lòng Lý Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể chắp cánh bay đến Đại Thực, mang chút hạt giống trở về.
Lúc này, hắn đã quyết định, đầu năm liền nhanh chóng cưỡi ngựa đi Đại Thực, trao đổi chút hạt giống cà phê, việc này không thể đợi thêm nữa, muốn kiếm tiền thì phải đi sớm.
Tuy rằng Mohamed đã tỉnh, nhưng do vừa trải qua trạng thái quá độ phấn khích, nên thân thể y có vẻ còn hết sức yếu ớt, mà ván bài thì cũng đã kết thúc rồi nên người Đại Thực đã nâng vương tử của bọn họ rời đi luôn. Tuy rằng trong lòng Y Nhĩ Đặc buồn bực gần chết, nhưng vì không mất phong độ nên vẫn tiến lên trò chuyện với Lý Kỳ, dường như đối với y thì năm vạn quan cũng không coi là gì.
Thật còn đừng nói, hành động này của y quả nhiên khiến nhiều người phải khâm phục thực lực của Byzantine.
Những đặc phái viên của các nước còn lại đều tiến đến chúc mừng Lý Kỳ, trải qua màn nhạc đệm của Lưu Vân Hi, một lần nữa Lý Kỳ lại trở thành diễn viên chính giữa toàn trường.
Lúc này Lý Kỳ mới nhớ đến chính mình vừa thắng được mười vạn quan, lập tức chuyển từ giận sang vui, khuôn mặt tươi cười nghênh đón người tới, vô cùng sung sướng.
Đám đặc phái viên này sau khi chúc mừng thì đều rời đi.
- Ha ha!
Sau một trận tiếng cười sang sảng, Lý Kỳ và Triệu Hoàn cùng những người xung quanh từ trong khoang thuyền đi ra, đoàn người trò chuyện vui vẻ, thích ý thư giãn.
Vừa rồi thật đúng là hung hăng xả một trận tức nha!
- Chúc mừng Kinh tế sử!
- Chúc mừng!
- Kinh tế sử quả nhiên không làm chúng ta thất vọng, ván bài vừa rồi thật sự là quá phấn khích.
- Kinh tế sử có thể thu ta làm đồ đệ được không?
….
Lý Kỳ vừa lộ diện, trên bờ đã vang lên từng trận hoan hô, bộ dạng thuận theo nhìn lên, lại thấy trên bờ rậm rạp bóng người. Lúc này mà không ra vẻ tinh tướng thì còn đợi lúc nào nữa. Hắn nhẹ nhàng nhàng cười, giơ tay ra hiệu.
Những người trên bờ cũng phi thường nể tình. Lập tức vỗ tay.
Lý Kỳ lại nhỏ giọng nói với Tần Cối một câu.
Tần Cối gật đầu, đứng ở đầu thuyền, cao giọng nói:
- Kinh tế sử vì báo đáp các vị hương thân phụ lão tại một ngày tuyết rơi lớn thế này mà vẫn đến ủng hộ hắn, mời các vị đến tửu lâu uống một chén rượu để biểu thị lòng biết ơn.
Thắng tiền đương nhiên phải mời khách, đây là đạo lý vĩnh cửu từ xưa không thay đổi.
- Oa!
Tần Cối còn chưa nói hết lời, trên bờ đã truyền đến từng trận tiếng hoan hô.
Quả nhiên là có một không hai!
Cao Cầu nhìn trên bờ, khẽ cười nói:
- Lý Kỳ, ta gọi ngươi đến không sai phải không, hôm nay ngươi nổi bật nhất rồi.
Toát mồ hôi! Vừa rồi lão tử suýt thì bị bệnh tim, ngươi, lúc ấy sao ngươi không nói gì! Thật đúng là đứng nói thì không đau lưng, cũng may người bị bệnh tim không phải ta mà là đối phương. Lý Kỳ nghĩ một đằng trả lời một nẻo:
- Đúng vậy, đúng vậy, đa tạ Thái úy.
Lúc này, Hồng Bát Kim đột nhiên đi tới, cười nói:
- Lý Kỳ, tiền hôm nay ngươi thắng được, hai ngày nữa ta sẽ sai người chuyển đến quý phủ.
Lý Kỳ nhấc tay ngăn lại nói:
- Bát Kim thúc, tạm thời đừng gấp.
Nói xong, hắn lại hướng phía Triệu Hoàn nói:
- Điện hạ, tiêng này là do chúng ta cùng thắng được, Hồng Lư Tự các ngươi nên được một nửa.
Triệu Hoàn khẽ nhíu mày, nói:
- Nhưng tiền này vốn dĩ không phải do ta bỏ ra, mà là của triều đình, ngươi xem ---.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, gần đây triều đình luôn muốn khuếch trương Hồng Lư Tự, điện hạ cũng cần tiền, nếu mọi chuyện đều phải tìm triều đình để xin kinh phí thì cũng không quá tốt, chính mình chuẩn bị ít tiền thì sẽ tốt hơn.
Lý Bang Ngạn cười nói:
- Điện hạ, Lý Kỳ nói rất có lý, tiền này ngươi hãy nhận đi.
Bạch Thì Trung cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Triệu Hoàn thấy bọn họ đều nghĩ vậy, cũng không thấy không thích hợp gì nữa, thầm nghĩ rằng, tiền này cũng không phải cho cá nhân y mà là cho Hồng Lư Tự. Vì thế gật đầu nói:
- Vậy được rồi.
Hồng Bát Kim gật đầu nói:
- Vâng, thảo dân biết nên làm thế nào.
- Đợi chút, đợi chút!
Lúc này, Cao Nha Nội đột nhiên gật gù đắc ý, tiêu sái đi về phía trước.
Lý Kỳ nhìn thấy tên nhãi này, trong lòng không hiểu vì sao căng thẳng.
Cao Cầu trầm giọng quát:
- Khang nhi, ngươi còn ngại hôm nay vi phụ chưa vì ngươi mất hết mặt mũi sao, mau cút về, về nhà sẽ tính sổ với ngươi sau.
- Phụ thân, con chỉ muốn đòi lại sự công bằng cho phủ Thái úy mà thôi!
Cao Nha Nội ủy khuất liếc nhìn Cao Cầu, miệng đầy khí phách nói rằng:
- Tiền để Lý Kỳ chơi bài là do phủ Thái úy cho hắn vay, hiện giờ hắn thắng, dù sao cũng phải trả chúng ta chút lợi tức chứ!
Ngươi đúng là một thiên tài thương nghiệp! Lý Kỳ hận không thể dùng một cước đá bay y ra khỏi thuyền.
Cao Cầu sửng sốt, lập tức cả giận nói:
- Ngươi nói bậy gì đấy, còn không mau cút đi!
Cao Nha Nội phiết miệng nói:
- Cái này là con học từ Lý Kỳ thôi.
Hóa ra là ta dạy cho ngươi hả? Lý Kỳ âm thầm cân nhắc, bỏ qua việc Cao Cầu ép hắn phải tới không nói, những lời này của Cao Nha Nội cũng có vài phần đạo lý. Hắn vội vàng nói:
- Thái úy không nên tức giận, kỳ thật hạ quan cũng nghĩ vậy, tiền này đúng lý nên có một phần của Thái úy, ta thấy chúng ta chia ra theo tỷ lệ bốn – một đi, tính một vạn quan tiền lợi tức.
Cao Nha Nội nghe vậy trong lòng vui vẻ, bắt đầu suy nghĩ làm sao để chuyển số tiền này vào quỹ từ thiện Thanh Thiên của y, trải qua mấy lần phong ba lớn, hiện giờ quỹ từ thiện của y cũng coi như có tiếng, người đến quyên tiền càng ngày càng nhiều, thành tích rõ như ban ngày. Qua gần một năm, thanh danh của Cao Thanh Thiên đã gần bằng với Lý sư phó rồi!
Cao Cầu nói:
- Như vậy không tốt, tiền này là do ngươi thắng được, đương nhiên là của ngươi, ta quyết không thể lấy.
Những lời này của ông ta cũng không phải khách sáo, dù sao ông ta lại không thiếu chút tiền ấy.
Lý Kỳ vẫn là không ngại cho Cầu ca chỗ tốt, dù sao trong hai năm gần đây, ở trong Tam Nha, Cầu ca cho hắn không ít quyền lực, hắn nói:
- Thái úy nói vậy thì sau này hạ quan không dám vay tiền của Thái úy rồi.
- Này ---.
Cao Nha Nội tròng mắt một chuyển, lại nhảy ra, cười hì hì nói:
- Phụ thân, nếu không ngài đem một vạn quan này quyên cho quỹ từ thiện Thanh Thiên đi. Như vậy cũng có thể trợ giúp không ít người nghèo nha.
Cao Cầu sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội, sắc mặt bất giác có chút biến đổi.
- Hay a! Hay a!
Triệu Hoàn cười ha hả, nói:
- Lời ấy của Cao hiền đệ thật khiến chúng ta xấu hổ, Thái úy, ngươi không cần nhún nhường nữa. Ta thấy cứ làm vậy đi.
Cao Cầu coi như được an ủi, cười gật đầu, nói với Cao Nha Nội:
- Khang nhi. Một khi đã như vậy, ngươi nhất định phải quan tâm đến quỹ từ thiện của mình, cũng đừng làm cho phụ thân thất vọng.
Cao Nha Nội vội vàng đính chính:
- Phụ thân, là quỹ từ thiện Thanh Thiên, ngài cũng đừng có quyên sai.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhìn phía Lý Kỳ, nhất thời bật cười ha ha.
Đồ dở hơi này, lúc nào cũng giả heo ăn lão hổ, thật sự tức chết ta. Lý Kỳ nhìn bộ dạng đắc ý của Cao Nha Nội thì liền hận đến đau răng.
Sau khi mấy người xuống thuyền, đều khéo léo từ chối lời mời khách sáo của Hồng Bát Kim, tự mình về nhà.
Nhưng Lý Kỳ cũng không vội vã, mà bảo Tần Cối về trước, đứng trước cửa sòng bài, nhìn trái nhìn phải, dường như là đang chờ ai đó vậy.
Mã Kiều cầm một vò rượu ngon, hung hăng uống một ngụm chấn hưng tinh thần, hiếu kỳ hỏi:
- Bộ Soái, ngài đứng đây chờ ai vậy?
Xem ra nàng đã đi rồi! Lý Kỳ lắc đầu, nói
- Trở về thôi.
Đột nhiên, một người từ sườn dưới mái hiên đi ra, cười nói:
- Thắng tiền đã muốn đi luôn, vậy thì rất không phúc hậu rồi.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lên, không phải Triệu Tinh Yến là ai, cười ha hả nói:
- Thắng được tiền thì đương nhiên phải đi nhanh, nếu chẳng may gặp phải cường đạo thì biết làm sao bây giờ?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Có Mã Kiều ở đây rồi, còn cần lo lắng cường đạo sao?
Mã Kiều thản nhiên cười nhạt, thần sắc xem thường.
- Cô đừng có châm ngòi quan hệ chủ tớ chúng ta!
Lý Kỳ trợn mắt, làm động tác ưỡn ngực, nói:
- Trong thuyền thật ngột ngạt, có muốn đi dạo một chút không.
Triệu Tinh Yến gật đầu:
- Ta cũng đang có ý đó.
Hai người sóng vai chậm rãi bước trên tuyết, nếu Triệu Tinh Yến mặc nữ trang, đây tuyệt đối là một đôi trai tài gái sắc, thần tiên quyến lữ cũng không hơn gì được nữa!
Mã Kiều một bên uống rượu, một bên lái xe ngựa theo sau.
Lý Kỳ tùy tiện nói:
- Sao cô vẫn chưa đi, ta còn tưởng cô đã về rồi.
Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười, nói:
- Đêm nay nếu không đợi được ngươi đi ra, ta sẽ không rời khỏi đây.
Lý Kỳ ồ một tiếng, trêu ghẹo:
- Khi nào thì ta lại có sức hấp dẫn như vậy. Không, phải nói là từ khi nào ở trước mặt cô ta lại có sức hấp dẫn như vậy. Kỳ thật bản nhân vẫn luôn rất có sức hấp dẫn.
- Bởi vì trên người ngươi có thêm mười vạn quan.
- Ách… Ta đã nói mà, chừng nào thì cô lại có hứng thú với nam nhân chứ, hóa ra là vì tiền.
Lý Kỳ bĩu môi, lại nói:
- Tuy nhiên, vừa rồi rất cảm ơn cô, nếu không có cô, chỉ sợ đêm nay ta rất khó mà toàn thân trở ra, càng không có khả năng đại thắng mà về.
Triệu Tinh Yến hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tại những kẻ đó không coi ai ra gì, ta cũng có ý muốn dạy dỗ cho bọn chúng một lần.
Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên, chậc chậc khen ngợi:
- Không hổ là Tông cơ của Đại Tống, tình cảm yêu nước sâu đậm, Lý Kỳ ta không thể không bội phục nha.
Triệu Tinh Yến trợn mắt nói:
- Cũng đừng có nịnh hót nữa, ta cũng không ăn một bộ này của ngươi, chúng ta cứ nói về tiền đi.
- Nói về tiền?
Lý Kỳ trong lòng rùng mình, ha ha nói:
- Cảnh tuyết đẹp như này, nói chuyện tiền bạc thì tục quá, chúng ta cứ nói chuyện trăng gió đi.
- Nói trăng gió? Tại cảnh gió lạnh không trăng này?
Triệu Tinh Yến mỉm cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không có nhã hứng như ngươi. Tiền ngươi thắng được đêm nay, ta cho rằng ta tuyệt đối có tư cách được chia một nửa.
- Oa! Cô đường đường là Yến Phúc Tông Cơ, không ngờ lại nhớ kỹ chút tiền lẻ này, cũng không sợ người khác chê cười sao?
- Ta sớm đã nói cho ngươi là ta rất nghèo rồi, về phần bị người chê cười, ta cũng thật không sợ, dù sao có châu ngọc của ngươi ở phía trước, ai còn cười chê ta muốn tiền không biết xấu hổ chứ!
Những lời này nghe có chút quái lạ. Mẹ nó chứ! Nữ nhân này đang mắng ta đòi tiền không biết xấu hổ đây mà! Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng nói:
- Tiền không có, chỉ có người thôi, cô có muốn không?
- Muốn a!
- Thật hay giả?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Đương nhiên là thật, tìm một tên phú hào như ngươi làm người hầu, làm tùy tùng, thật sự là phúc khí mà kiếp trước ta tu luyện được.
- Hạ nhân?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Đa tạ ngài đã xem trọng tiểu đệ như vậy, nhưng tiểu đệ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, sợ sẽ làm ngài mất mặt, vẫn là miễn đi.
Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn là nói về tiền đi.
Lý Kỳ cười hỏi:
- Nếu ta không muốn thì sao?
- Vậy thì ta cũng không có cách nào. Nhưng nếu như ta không cần mà nói, chỉ sợ ngươi sẽ chê cười ta rất ngu xuẩn. Ngươi nói đúng không?
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Có đạo lý, nếu ta là cô, ta cũng sẽ muốn. Dù sao đây cũng không phải một số tiền nhỏ.
Triệu Tinh Yến cười hỏi:
- Vậy ngươi có cho không?
Lý Kỳ cười ha hả, rất là vô sỉ nói:
- Cô đoán xem.
Người thông minh a!
Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ cảm thấy Lưu Vân Hi đang giả heo ăn lão hổ, hạt cà phê là gì thì trong lòng hắn là rõ ràng nhất, hắn hận không thể tìm được chút hạt cà phê rồi mân mê ra một ly cà phê, hoài niệm cái mùi khiến người ta thần hồn điên đảo kia. Đáng tiếc, Lưu Vân Hi không suy xét cảm thụ của hắn gì cả, ngay cả một viên cũng không để lại cho hắn.
Nhưng nghĩ lại, người còn ở đây, hạt cà phê còn có thể chạy đâu được, hạt cà phê được gieo trồng ở Đại Tống chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Trong lòng Lý Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể chắp cánh bay đến Đại Thực, mang chút hạt giống trở về.
Lúc này, hắn đã quyết định, đầu năm liền nhanh chóng cưỡi ngựa đi Đại Thực, trao đổi chút hạt giống cà phê, việc này không thể đợi thêm nữa, muốn kiếm tiền thì phải đi sớm.
Tuy rằng Mohamed đã tỉnh, nhưng do vừa trải qua trạng thái quá độ phấn khích, nên thân thể y có vẻ còn hết sức yếu ớt, mà ván bài thì cũng đã kết thúc rồi nên người Đại Thực đã nâng vương tử của bọn họ rời đi luôn. Tuy rằng trong lòng Y Nhĩ Đặc buồn bực gần chết, nhưng vì không mất phong độ nên vẫn tiến lên trò chuyện với Lý Kỳ, dường như đối với y thì năm vạn quan cũng không coi là gì.
Thật còn đừng nói, hành động này của y quả nhiên khiến nhiều người phải khâm phục thực lực của Byzantine.
Những đặc phái viên của các nước còn lại đều tiến đến chúc mừng Lý Kỳ, trải qua màn nhạc đệm của Lưu Vân Hi, một lần nữa Lý Kỳ lại trở thành diễn viên chính giữa toàn trường.
Lúc này Lý Kỳ mới nhớ đến chính mình vừa thắng được mười vạn quan, lập tức chuyển từ giận sang vui, khuôn mặt tươi cười nghênh đón người tới, vô cùng sung sướng.
Đám đặc phái viên này sau khi chúc mừng thì đều rời đi.
- Ha ha!
Sau một trận tiếng cười sang sảng, Lý Kỳ và Triệu Hoàn cùng những người xung quanh từ trong khoang thuyền đi ra, đoàn người trò chuyện vui vẻ, thích ý thư giãn.
Vừa rồi thật đúng là hung hăng xả một trận tức nha!
- Chúc mừng Kinh tế sử!
- Chúc mừng!
- Kinh tế sử quả nhiên không làm chúng ta thất vọng, ván bài vừa rồi thật sự là quá phấn khích.
- Kinh tế sử có thể thu ta làm đồ đệ được không?
….
Lý Kỳ vừa lộ diện, trên bờ đã vang lên từng trận hoan hô, bộ dạng thuận theo nhìn lên, lại thấy trên bờ rậm rạp bóng người. Lúc này mà không ra vẻ tinh tướng thì còn đợi lúc nào nữa. Hắn nhẹ nhàng nhàng cười, giơ tay ra hiệu.
Những người trên bờ cũng phi thường nể tình. Lập tức vỗ tay.
Lý Kỳ lại nhỏ giọng nói với Tần Cối một câu.
Tần Cối gật đầu, đứng ở đầu thuyền, cao giọng nói:
- Kinh tế sử vì báo đáp các vị hương thân phụ lão tại một ngày tuyết rơi lớn thế này mà vẫn đến ủng hộ hắn, mời các vị đến tửu lâu uống một chén rượu để biểu thị lòng biết ơn.
Thắng tiền đương nhiên phải mời khách, đây là đạo lý vĩnh cửu từ xưa không thay đổi.
- Oa!
Tần Cối còn chưa nói hết lời, trên bờ đã truyền đến từng trận tiếng hoan hô.
Quả nhiên là có một không hai!
Cao Cầu nhìn trên bờ, khẽ cười nói:
- Lý Kỳ, ta gọi ngươi đến không sai phải không, hôm nay ngươi nổi bật nhất rồi.
Toát mồ hôi! Vừa rồi lão tử suýt thì bị bệnh tim, ngươi, lúc ấy sao ngươi không nói gì! Thật đúng là đứng nói thì không đau lưng, cũng may người bị bệnh tim không phải ta mà là đối phương. Lý Kỳ nghĩ một đằng trả lời một nẻo:
- Đúng vậy, đúng vậy, đa tạ Thái úy.
Lúc này, Hồng Bát Kim đột nhiên đi tới, cười nói:
- Lý Kỳ, tiền hôm nay ngươi thắng được, hai ngày nữa ta sẽ sai người chuyển đến quý phủ.
Lý Kỳ nhấc tay ngăn lại nói:
- Bát Kim thúc, tạm thời đừng gấp.
Nói xong, hắn lại hướng phía Triệu Hoàn nói:
- Điện hạ, tiêng này là do chúng ta cùng thắng được, Hồng Lư Tự các ngươi nên được một nửa.
Triệu Hoàn khẽ nhíu mày, nói:
- Nhưng tiền này vốn dĩ không phải do ta bỏ ra, mà là của triều đình, ngươi xem ---.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, gần đây triều đình luôn muốn khuếch trương Hồng Lư Tự, điện hạ cũng cần tiền, nếu mọi chuyện đều phải tìm triều đình để xin kinh phí thì cũng không quá tốt, chính mình chuẩn bị ít tiền thì sẽ tốt hơn.
Lý Bang Ngạn cười nói:
- Điện hạ, Lý Kỳ nói rất có lý, tiền này ngươi hãy nhận đi.
Bạch Thì Trung cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Triệu Hoàn thấy bọn họ đều nghĩ vậy, cũng không thấy không thích hợp gì nữa, thầm nghĩ rằng, tiền này cũng không phải cho cá nhân y mà là cho Hồng Lư Tự. Vì thế gật đầu nói:
- Vậy được rồi.
Hồng Bát Kim gật đầu nói:
- Vâng, thảo dân biết nên làm thế nào.
- Đợi chút, đợi chút!
Lúc này, Cao Nha Nội đột nhiên gật gù đắc ý, tiêu sái đi về phía trước.
Lý Kỳ nhìn thấy tên nhãi này, trong lòng không hiểu vì sao căng thẳng.
Cao Cầu trầm giọng quát:
- Khang nhi, ngươi còn ngại hôm nay vi phụ chưa vì ngươi mất hết mặt mũi sao, mau cút về, về nhà sẽ tính sổ với ngươi sau.
- Phụ thân, con chỉ muốn đòi lại sự công bằng cho phủ Thái úy mà thôi!
Cao Nha Nội ủy khuất liếc nhìn Cao Cầu, miệng đầy khí phách nói rằng:
- Tiền để Lý Kỳ chơi bài là do phủ Thái úy cho hắn vay, hiện giờ hắn thắng, dù sao cũng phải trả chúng ta chút lợi tức chứ!
Ngươi đúng là một thiên tài thương nghiệp! Lý Kỳ hận không thể dùng một cước đá bay y ra khỏi thuyền.
Cao Cầu sửng sốt, lập tức cả giận nói:
- Ngươi nói bậy gì đấy, còn không mau cút đi!
Cao Nha Nội phiết miệng nói:
- Cái này là con học từ Lý Kỳ thôi.
Hóa ra là ta dạy cho ngươi hả? Lý Kỳ âm thầm cân nhắc, bỏ qua việc Cao Cầu ép hắn phải tới không nói, những lời này của Cao Nha Nội cũng có vài phần đạo lý. Hắn vội vàng nói:
- Thái úy không nên tức giận, kỳ thật hạ quan cũng nghĩ vậy, tiền này đúng lý nên có một phần của Thái úy, ta thấy chúng ta chia ra theo tỷ lệ bốn – một đi, tính một vạn quan tiền lợi tức.
Cao Nha Nội nghe vậy trong lòng vui vẻ, bắt đầu suy nghĩ làm sao để chuyển số tiền này vào quỹ từ thiện Thanh Thiên của y, trải qua mấy lần phong ba lớn, hiện giờ quỹ từ thiện của y cũng coi như có tiếng, người đến quyên tiền càng ngày càng nhiều, thành tích rõ như ban ngày. Qua gần một năm, thanh danh của Cao Thanh Thiên đã gần bằng với Lý sư phó rồi!
Cao Cầu nói:
- Như vậy không tốt, tiền này là do ngươi thắng được, đương nhiên là của ngươi, ta quyết không thể lấy.
Những lời này của ông ta cũng không phải khách sáo, dù sao ông ta lại không thiếu chút tiền ấy.
Lý Kỳ vẫn là không ngại cho Cầu ca chỗ tốt, dù sao trong hai năm gần đây, ở trong Tam Nha, Cầu ca cho hắn không ít quyền lực, hắn nói:
- Thái úy nói vậy thì sau này hạ quan không dám vay tiền của Thái úy rồi.
- Này ---.
Cao Nha Nội tròng mắt một chuyển, lại nhảy ra, cười hì hì nói:
- Phụ thân, nếu không ngài đem một vạn quan này quyên cho quỹ từ thiện Thanh Thiên đi. Như vậy cũng có thể trợ giúp không ít người nghèo nha.
Cao Cầu sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội, sắc mặt bất giác có chút biến đổi.
- Hay a! Hay a!
Triệu Hoàn cười ha hả, nói:
- Lời ấy của Cao hiền đệ thật khiến chúng ta xấu hổ, Thái úy, ngươi không cần nhún nhường nữa. Ta thấy cứ làm vậy đi.
Cao Cầu coi như được an ủi, cười gật đầu, nói với Cao Nha Nội:
- Khang nhi. Một khi đã như vậy, ngươi nhất định phải quan tâm đến quỹ từ thiện của mình, cũng đừng làm cho phụ thân thất vọng.
Cao Nha Nội vội vàng đính chính:
- Phụ thân, là quỹ từ thiện Thanh Thiên, ngài cũng đừng có quyên sai.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhìn phía Lý Kỳ, nhất thời bật cười ha ha.
Đồ dở hơi này, lúc nào cũng giả heo ăn lão hổ, thật sự tức chết ta. Lý Kỳ nhìn bộ dạng đắc ý của Cao Nha Nội thì liền hận đến đau răng.
Sau khi mấy người xuống thuyền, đều khéo léo từ chối lời mời khách sáo của Hồng Bát Kim, tự mình về nhà.
Nhưng Lý Kỳ cũng không vội vã, mà bảo Tần Cối về trước, đứng trước cửa sòng bài, nhìn trái nhìn phải, dường như là đang chờ ai đó vậy.
Mã Kiều cầm một vò rượu ngon, hung hăng uống một ngụm chấn hưng tinh thần, hiếu kỳ hỏi:
- Bộ Soái, ngài đứng đây chờ ai vậy?
Xem ra nàng đã đi rồi! Lý Kỳ lắc đầu, nói
- Trở về thôi.
Đột nhiên, một người từ sườn dưới mái hiên đi ra, cười nói:
- Thắng tiền đã muốn đi luôn, vậy thì rất không phúc hậu rồi.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lên, không phải Triệu Tinh Yến là ai, cười ha hả nói:
- Thắng được tiền thì đương nhiên phải đi nhanh, nếu chẳng may gặp phải cường đạo thì biết làm sao bây giờ?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Có Mã Kiều ở đây rồi, còn cần lo lắng cường đạo sao?
Mã Kiều thản nhiên cười nhạt, thần sắc xem thường.
- Cô đừng có châm ngòi quan hệ chủ tớ chúng ta!
Lý Kỳ trợn mắt, làm động tác ưỡn ngực, nói:
- Trong thuyền thật ngột ngạt, có muốn đi dạo một chút không.
Triệu Tinh Yến gật đầu:
- Ta cũng đang có ý đó.
Hai người sóng vai chậm rãi bước trên tuyết, nếu Triệu Tinh Yến mặc nữ trang, đây tuyệt đối là một đôi trai tài gái sắc, thần tiên quyến lữ cũng không hơn gì được nữa!
Mã Kiều một bên uống rượu, một bên lái xe ngựa theo sau.
Lý Kỳ tùy tiện nói:
- Sao cô vẫn chưa đi, ta còn tưởng cô đã về rồi.
Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười, nói:
- Đêm nay nếu không đợi được ngươi đi ra, ta sẽ không rời khỏi đây.
Lý Kỳ ồ một tiếng, trêu ghẹo:
- Khi nào thì ta lại có sức hấp dẫn như vậy. Không, phải nói là từ khi nào ở trước mặt cô ta lại có sức hấp dẫn như vậy. Kỳ thật bản nhân vẫn luôn rất có sức hấp dẫn.
- Bởi vì trên người ngươi có thêm mười vạn quan.
- Ách… Ta đã nói mà, chừng nào thì cô lại có hứng thú với nam nhân chứ, hóa ra là vì tiền.
Lý Kỳ bĩu môi, lại nói:
- Tuy nhiên, vừa rồi rất cảm ơn cô, nếu không có cô, chỉ sợ đêm nay ta rất khó mà toàn thân trở ra, càng không có khả năng đại thắng mà về.
Triệu Tinh Yến hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tại những kẻ đó không coi ai ra gì, ta cũng có ý muốn dạy dỗ cho bọn chúng một lần.
Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên, chậc chậc khen ngợi:
- Không hổ là Tông cơ của Đại Tống, tình cảm yêu nước sâu đậm, Lý Kỳ ta không thể không bội phục nha.
Triệu Tinh Yến trợn mắt nói:
- Cũng đừng có nịnh hót nữa, ta cũng không ăn một bộ này của ngươi, chúng ta cứ nói về tiền đi.
- Nói về tiền?
Lý Kỳ trong lòng rùng mình, ha ha nói:
- Cảnh tuyết đẹp như này, nói chuyện tiền bạc thì tục quá, chúng ta cứ nói chuyện trăng gió đi.
- Nói trăng gió? Tại cảnh gió lạnh không trăng này?
Triệu Tinh Yến mỉm cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không có nhã hứng như ngươi. Tiền ngươi thắng được đêm nay, ta cho rằng ta tuyệt đối có tư cách được chia một nửa.
- Oa! Cô đường đường là Yến Phúc Tông Cơ, không ngờ lại nhớ kỹ chút tiền lẻ này, cũng không sợ người khác chê cười sao?
- Ta sớm đã nói cho ngươi là ta rất nghèo rồi, về phần bị người chê cười, ta cũng thật không sợ, dù sao có châu ngọc của ngươi ở phía trước, ai còn cười chê ta muốn tiền không biết xấu hổ chứ!
Những lời này nghe có chút quái lạ. Mẹ nó chứ! Nữ nhân này đang mắng ta đòi tiền không biết xấu hổ đây mà! Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng nói:
- Tiền không có, chỉ có người thôi, cô có muốn không?
- Muốn a!
- Thật hay giả?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Đương nhiên là thật, tìm một tên phú hào như ngươi làm người hầu, làm tùy tùng, thật sự là phúc khí mà kiếp trước ta tu luyện được.
- Hạ nhân?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Đa tạ ngài đã xem trọng tiểu đệ như vậy, nhưng tiểu đệ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, sợ sẽ làm ngài mất mặt, vẫn là miễn đi.
Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn là nói về tiền đi.
Lý Kỳ cười hỏi:
- Nếu ta không muốn thì sao?
- Vậy thì ta cũng không có cách nào. Nhưng nếu như ta không cần mà nói, chỉ sợ ngươi sẽ chê cười ta rất ngu xuẩn. Ngươi nói đúng không?
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Có đạo lý, nếu ta là cô, ta cũng sẽ muốn. Dù sao đây cũng không phải một số tiền nhỏ.
Triệu Tinh Yến cười hỏi:
- Vậy ngươi có cho không?
Lý Kỳ cười ha hả, rất là vô sỉ nói:
- Cô đoán xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.