Bắc Tống Phong Lưu

Chương 989: Chiến tranh không có khói thuốc súng (bốn) 1

Nam Hi

01/06/2018

Sở Châu.

Trong đại lao.

- Tần học chính, Hàn Tướng Quân, hiện giờ Diệp Thiên Nam đã chạy mất rồi, các ngươi tội gì còn ở chỗ này chịu tội, hơn nữa phía ngoài trăm họ đang yêu cầu quan phủ thả ngươi đi ra ngoài, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ta sợ bọn họ sẽ trực tiếp vọt vào đây cứu các ngươi.

Trần Đông đứng ở trước cửa phòng giam vẻ mặt buồn bực nói.

Tần Cối lắc lắc đầu nói:

- Vẫn chưa tới thời điểm, hiện giờ đối với những người đó mà nói, hai người chúng ta chính là hai củ khoai lang phỏng tay, chỉ cần ta ở trong phòng giam này chờ lâu một ngày, bọn họ sẽ không được an ổn, thánh chỉ không đến, ta tuyệt không đi ra ngoài. Hiện tại, phải dựa vào hai người các ngươi chống đỡ rồi, nhất định phải ngăn cản dân chúng làm một vài sự tình quá khích, nhưng lại vừa không thể hoàn toàn trấn an bọn họ, để khiến trong lòng bọn họ duy trì đoàn lửa giận kia.

Trần Đông và Âu Dương Triệt ngơ ngác nhìn nhau, vậy cũng quá khó khăn rồi.

Tần Cối cũng mặc kệ này đó, nếu là điểm ấy các ngươi cũng không làm được, vậy chỉ có thể thuyết minh Lý Kỳ nhìn lầm người, lại nói:

- Đúng rồi, các ngươi phái người đưa phong thư đi Hàng Châu, bảo Trịnh Thông phán bất kể như thế nào đều phải bảo vệ đám tiền tham ô này, mặt khác, còn bảo Bạch nương tử nghĩ biện pháp gom góp tiền đồng.

Trần Đông nói:

- Vì sao vậy?

Tần Cối cười, nói:

- Gần đây hết thảy phát sinh đều ở trong tầm khống chế của đại nhân, nếu đại nhân đã tính toán như vậy, những người đó rất nhanh sẽ phải nhận thua, nhưng vậy còn chưa đủ, chúng ta không thể cứ như vậy mà thỏa mãn, chúng ta hẳn là phải thừa thắng truy kích, khi bọn họ nhận thua, ta lại lập nhiều kỳ công nhất, kể từ đó, đại nhân có công lớn mới nhậm chức tiếp, đây không chỉ có thể làm cho địa vị của đại nhân càng thêm củng cố, cũng có thể nâng cao sĩ khí bên ta, khiến đối thủ không còn lời nào để nói. Nguy cơ tiền ở Giang Nam chính là cơ hội của chúng ta.

Âu Dương Triệt cau mày nói:

- Tần học chính có ý tứ là, đợi việc này vừa kết thúc, liền lập tức nghĩ biện pháp ngăn cản nguy cơ tiền?

Tần Cối gật đầu nói:

- Không sai. Hiện giờ thị trường Giang Nam đã hoàn toàn hỏng mất, cửa hàng đóng cửa thành mảng, tiền thì có thể có, có thể không, các ngươi hôm qua không phải cũng đã nói, tá điền, cố nông, thợ thủ công bây giờ cũng bắt đầu bãi công rồi, có ruộng không có người làm, vậy thì chẳng có cái gì, nói cách khác đám sĩ phu Giang Nam mất đi quyền nắm trong tay kinh tế Giang Nam, tiếp qua một đoạn thời gian, bọn họ nhất định sẽ luống cuống, phải biết rằng, trong tay bọn họ đã tích trữ số lượng lớn tiền bạc, nhưng hiện tại đừng nói tiền, mà ngay cả khí cụ bằng đồng cũng chưa có người mua, đây đối với chúng ta mà nói, là một cơ hội tuyệt hảo. Mấy ngày nay, hẳn là dân chúng Giang Nam đã có những hiểu biết rõ ràng đối với tân pháp, một khi mở lại tân pháp, đám dân chúng nhất định sẽ chúc mừng bốn phía, chờ mong tân pháp đến, chúng ta nhân cơ hội dùng tiền tấn công thị trường Giang Nam, khi đó, tiền sẽ liên tục không ngừng chảy vào thị trường.

Trần Đông gật gật đầu, lại cau mày nói:

- Nhưng trong thư đại nhân chỉ nhắc tới dùng những tiền tham ô đó đi tấn công thị trường Giang Nam, cụ thể là thực hiện như thế nào, hắn cũng không có nói tỉ mỉ a!

Tần Cối nói:



- Đại nhân cũng không biết tình huống của Giang Nam, dĩ nhiên không tiện an bài cụ thể, nhưng, chúng ta cùng ở bên cạnh đại nhân lâu như vậy, việc nhỏ thế này cũng không cần làm phiền đại nhân.

Âu Dương Triệt trợn trắng hai mắt, nói:

- Chớ không phải là Tần học chính đã có biện pháp?

Tần Cối cười cười, nhỏ giọng nói bên tai bọn họ.

Đợi sau khi Tần Cối nói xong, Âu Dương Triệt nói:

- Chỉ đơn giản như vậy?

Tần Cối ha hả nói:

- Các ngươi nha. Bình thường cùng ở bên cạnh đại nhân, sao không học được một ít đại nhân làm kinh doanh như thế nào, đại nhân trước kia buôn bán kỳ thật đều dùng thủ đoạn rất đơn giản. Chỉ có điều đối thủ của hắn nhìn không thấu thôi. Các ngươi nhanh đi chuẩn bị đi.

- Ồ, chúng ta đi ngay.

Đợi hai người đi rồi, Tần Cối bỗng nhiên quay đầu nhìn về Hàn Thế Trung nói:

- Hàn Tướng Quân, ngươi nên nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi chúng ta vừa đi ra ngoài, có thù báo thù, có oán báo oán, nhất định phải giết cho bọn chúng không còn một ngọn cỏ, nếu không thật sự là phụ phần danh sách đại nhân đưa tới cho chúng ta kia.

Hàn Thế Trung cười ha hả nói:

- Ngươi yên tâm, những người như bọn họ, một tên cũng chạy không được. Kỳ thật lúc mới bắt đầu, ta cũng còn có chút đau lòng, nhưng hiện giờ xem ra, lưu trữ những người này cũng sẽ gây tai họa cho Đại Tống ta, đặc biệt Diệp Thiên Nam kia, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho gã.

Tần Cối híp híp mắt nói:

- Gã thì phải giữ lại, giết gã không khỏi lợi cho gã quá, ta muốn khiến gã sống không bằng chết.

- Nhưng triều đình bên kia?

- Yên tâm đi, đến lúc đó chỉ cần một câu, triều đình bên kia liền không nói lời nào.

- Nói cái gì?

- Không giết không đủ để bình dân giận, chúng ta chỉ là thuận theo dân ý mà làm thôi.

- Ha ha. Hay cho một câu không giết không đủ để bình dân giận.

...



Hàng Châu.

- Nhị ca, tình huống bên ngoài như thế nào rồi?

Bạch Thiển Dạ thấy Trịnh Dật từ bên ngoài thị sát trở về, khẩn trương nghênh đón hỏi.

Trịnh Dật lắc đầu, nói:

- Còn có thể thế nào, hiện giờ thanh danh sĩ tử xem như hoàn toàn xấu rồi, rất nhiều sĩ tử cũng không dám ra phố, hơn nữa người trên danh sách cũng đều bị trả thù ở một mức độ nhất định, nếu là lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ mất đi khống chế.

Bạch Thiển Dạ nghe vậy thì cười, nói:

- Nhị ca, huynh cứ yên tâm đi, đám dân chúng còn chưa có hoàn toàn mất đi lý trí, bọn họ cũng biết nhằm vào ai mà trả thù, những người đó bình thường ức hiếp dân chúng, cũng nên để cho bọn họ nếm thử chút đau khổ rồi.

Trịnh Dật trợn trắng mắt, nói:

- Thất nương, vài năm không gặp, muội thật sự thay đổi, lúc nói chuyện, giống Kinh tế sử như đúc.

Trong lòng Bạch Thiển Dạ có chút ngọt ngào, thẹn thùng nói:

- Nhị ca, huynh nói cái gì đó.

Trịnh Dật cười cười, không có lên tiếng.

Bạch Thiển Dạ lại nói:

- Nhị ca, huynh xem có phải nên chuẩn bị tiến hành bước thứ ba rồi hay không.

Trịnh Dật sửng sốt, nói:

- Thất nương, hiện giờ tình huống bên ngoài hỏng bét như vậy, nếu lại đi bước thứ ba này mà nói, ta sợ --- nếu không, hay thôi đi, vẫn cứ ấn theo kế hoạch ban đầu mà làm.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói:

- Vậy làm sao có thể được, ban đầu là thật không ngờ đại ca sẽ đi Phượng Tường, hiện giờ tình huống có biến, kế hoạch đương nhiên phải thay đổi, hơn nữa, Sở Châu bên kia không phải cũng bảo chúng ta gom góp tiền đồng sao, chúng ta có thể từ trong tay những người đó lấy ra một ít lại đây, những năm gần đây bọn họ cầm nhiều tiền trong tay dân chúng như vậy, mặc dù có lấy một nửa của bọn họ ra, cũng không đủ, dù sao những con cờ này sớm hay muộn sẽ bại lộ đấy, ngu sao mà không dùng, để tránh phụ một phen khổ tâm của Chu Ngự sử, huynh nói có phải không?

Trịnh Dật bất đắc dĩ gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, chúng ta vẫn là y theo kế hoạch mà làm việc. Ôi, hiện giờ bên ngoài quan uy không còn sót lại chút gì, cảm xúc dân chúng dâng cao, nếu là trong quan trường Giang Nam lại đột nhiên xuất hiện một nhóm người phản chiến, vậy quan liêu Giang Nam thật sự có thể sẽ sụp đổ toàn diện, chỉ theo một nhóm người cung cấp căn cứ chính xác, ta thấy Tần học chính vừa ra khỏi tù, nhất định sẽ làm trầm trọng thêm. Đến lúc đó lại tránh không khỏi một hồi gió tanh mưa máu, ba chiêu này của Kinh tế sử thật sự là châm châm thấy máu, muốn lấy mạng người a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook