Bắc Tống Phong Lưu

Chương 984: Chiến tranh không có khói thuốc súng (thượng)

Nam Hi

01/06/2018

Hàng Châu.

- Nhanh lên, nhanh lên, nếu không đi thì muộn mất.

- Ai ai ai, bạn hữu, các ngươi chạy vội vã như vậy là chuẩn bị đi làm cái gì?

- Ôi, ngươi còn không biết sao, hôm nay đại lí Phỉ Thúy Hiên phá giá nha, bánh bao Hán bán rẻ như bánh bao thường nhé.

- Thật sao, vậy chờ ta một chút, ta cũng đi.

...Chỉ thấy lúc này ở trước cửa ba gian đại lí Phỉ Thúy Hiên ở Hàng Châu, đều là dòng người xếp hàng thật dài, trong tay dân chúng đều cầm hàng hóa, chuẩn bị mua bánh bao Hán giá rẻ cực kỳ.

Đây cũng là bởi vì hai ngày trước, Phỉ Thúy Hiên liền treo lên chiêu bài, bởi vì sắp tới tập đoàn Túy Tiên Cư đóng cửa, phối phương cung ứng không được, đại lí còn lại sau khi bán xong bánh bao Hán, cũng bị bức bách đóng cửa, vì vậy trực tiếp đánh giảm giá 30%, nhưng mỗi người chỉ cho mua một chiếc.

Phải biết rằng, bánh bao Hán nhập Hàng Châu cũng không bao lâu, là một loại thực phẩm vô cùng mới mẻ độc đáo, mọi người như thế nào cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, người bình thường không kịp ăn bánh bao Hán, liều mạng chen chúc về hướng bên trong nha.- Mỗi người một cái, mỗi người một cái, đều có, đều có, đừng tranh, đừng tranh.

Đứng ở cửa sổ cũng không phải là người của Phỉ Thúy Hiên, mà là đồ đệ của Lý Kỳ Trần Đại Trụ, bởi vì tình huống đặc thù, cho nên Bạch Thiển Dạ quyết định để cho Trần Đại Trụ bọn họ đi trợ giúp Phỉ Thúy Hiên.

- A? Bánh bao Hán này vì sao còn dùng giấy để bọc vậy.

Một người vừa mới mua được một cái bánh bao Hán, chợt phát hiện bánh bao Hán này đều là dùng một trang giấy bọc lấy, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng hiện giờ giấy này rất là đắt tiền đấy.

Bên cạnh y một người bỗng nhiên nói:

- Nhìn một cái, mặt trái này giống như còn có chữ viết.Có người nói trước nhất:

- Ta không biết chữ, ngươi xem một cái trên đó viết cái gì?

Y nói xong đã đem giấy bọc bánh bao Hán đưa cho người bên cạnh.

Người nọ cầm lấy vừa thấy, đọc nói:

- Chấn hưng Giang Nam --- có lẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn!

Một câu mở đầu này, lập tức gợi lên lòng hiếu kỳ của hai người, phải biết rằng bọn họ đều là dân chúng Giang Nam, sự tình chấn hưng Giang Nam liên quan đến cuộc sống của bọn họ a.

Lại nghe người nọ đọc nói:

- Đương kim Hoàng thượng kế hoạch chí lớn, chăm lo việc nước, nghe nói dân chúng Giang Nam lầm than, muốn chấn hưng Giang Nam, nhưng mà, muốn chấnhưng Giang Nam, đầu tiên nhất định phải trừng phạt tham quan ô lại, vì thế Hoàng thượng mệnh Tần Cối đảm nhiệm Tuần Sát Sử Giang Nam, xuống Giang Nam, quét sạch quan trường Giang Nam. Tần Cối đi tới Sở Châu, chém giết hơn mười tên tham quan ô lại, tiêu diệt vô số kể giặc cỏ, ánh rạng đông Giang Nam lại hiện. Đáng tiếc. Không như mong muốn, bè lũ tham quan lớn bé Giang Nam, người đông thế mạnh, chuyển ra cổ huấn uy hiếp Hoàng thượng, Hoàng thượng bị bức bách quá áp lực, rơi vào đường cùng, hạ chỉ bắt giữ Tần Cối, đưa về kinh thẩm tra. Ô hô! Cánh cửa chính chấn hưng Giang Nam đã dần dần đóng lại... .

Người đầu tiên nghe đến đó, cả giận nói:

- Buồn cười. Buồn cười. Tham quan này thật sự là quá ghê tởm.

Lại nghe được bên cạnh có một người nói:

- Đung đây, đúng đấy, chẳng lẽ diệt trừ tham quan cũng có sai, bọn họ đọc chínhlà sách của thánh nhân, hay là sách tà môn, mệt cho ta trước kia còn vô cùng kính nể người đọc sách, hoá ra chúng chỉ là một đám ác bá ức hiếp dân chúng.

Người nọ còn muốn đọc nữa, chợt phát giác bên cạnh đã vây quanh hơn mười người. Không khỏi ngây ngẩn cả người. Trong đó lại có một người nói:

- Ta đây cũng có, ngươi mau giúp ta nhìn một cái.

- Đây là giống nhau đi.

Người nọ tiếp nhận tờ giấy kia lại vừa nhìn, ồ lên một tiếng. Nói:

- Không ngờ là không giống nhau, ồ, đây là tên và tội trạng tham quan mà Tuần Sát Sứ chém giết.

- Thật sao? Vậy ngươi nói nhanh lên trên đó là viết cái gì!...

...

Thành nam, trong một gian tửu quán, đoàn người đi vào trong tửu quán, hét lên:



- Tửu bảo, tửu bảo, hai cân thịt chín, một vò rượu ngon, phải nhanh, ta còn phải chạy đi nữa.

- Ai ai ai, xin khách quan chờ một chút, lập tức sẽ tới.

Chỉ chốc lát sau, một tửu bảo đã đem thịt chín và rượu đưa lên, người nọ trả tiền, cầm lấy thịt chín, bỗng nhiên kinh ngạc nói:

- Ta nói tửu bảo, các ngươi hiện nay cũng quá xa xỉ đi, không ngờ còn dùng giấy bọc thịt.Tửu bảo kia ha hả nói:

- Khách quan có điều không biết, sáng nay lúc mở cửa, chủ nhân tiểu điếm thấy dưới khe cửa có thật nhiều giấy, cũng không biết là ai đưa tới, mượn dùng để bọc thịt, chúng ta đều là người thô kệch, giấy này để ở đây cũng vô dụng.

Người khách kia gật gật đầu, chợt thấy trên giấy bọc thịt còn viết chữ, tò mò lấy xuống đọc, vừa đọc liền cau mày nói:

- Kinh tế Sử bị ép nghỉ hưu, tân pháp tan biến, nguy cơ tiền của Giang Nam bị kéo dài nữa.

Mọi người đều biết, người đầu tiên đảm nhận Kinh Tế Sử Lý Kỳ chính là xuất thân đầu bếp, từ khi hắn đảm nhiệm Kinh Tế Sử tới nay, làm cho kinh tế Đông Kinh nhanh chóng sống lại, dân chạy nạn quanh đó nhanh chóng hạ xuống, cuộc sống dân chúng giàu có, thương phẩm trăm hoa đua nở, địa vị thương nhân, nông phu, thợ thủcông được nâng cao. Nhưng mà, do sĩ tử khắp thiên hạ sợ hãi thương nhân uy hiếp đến địa vị của bọn họ, muốn loại trừ, đang lúc Kinh Tế Sử chuẩn bị ngăn cản tiền Giang Nam hết sức nguy cơ, quan liêu Giang Nam cùng đám sĩ phu trong triều, đột nhiên làm khó dễ, mượn Phó Kinh Tế Sử, Tuần Sát Sử Giang Nam Tần Cối xuôi nam chém giết tham quan ô lại làm lý do, chỉ trích Kinh Tế Sử Lý Kỳ chính là người chủ phía sau màn, lại chuyển ra cổ huấn của Thái Tổ, không thể giết hại người đọc sách, lại vì Kinh Tế Sử không phải người đọc sách, chính là xuất thân đầu bếp, bức bách Hoàng thượng đem Lý Kỳ sung quân biên cương, đương kim Hoàng thượng cảm thấy vô cùng khó xử, sau khi cân nhắc mãi, cuối cùng hạ chỉ Kinh Tế Sử nghỉ hưu, cố gắng chấn hưng Giang Nam cũng thành nước chảy về biển đông... .

Kim Lăng.

Trong một quán trà, chỉ thấy một người cầm một trang giấy lanh lảnh đọc:- Chức nghiệp được săn đón nhất hiện nay, không thể nghi ngờ là sĩ tử. Lý do như sau: Muốn đạt được quyền đặc xá giết người mà không phạm pháp sao? Xin hãy đọc sách cho tốt, khảo thủ công danh. Muốn ức hiếp dân chúng, thịt cá dân chúng sao? Mời hãy đọc sách cho tốt, khảo thủ công danh. Muốn tham ô nhận hối lộ, đề cao trình độ cuộc sống người nhà sao? Mời đọc sách cho tốt, khảo thủ công danh... .

...

Phía trước một tòa quán rượu còn chưa hoàn công, đang đứng mười mấy tên thợ thủ công.

Hoàng Văn Nghiệp đứng ở trước mặt bọn họ, trong mắt rưng rưng, nói:

- Thật sự là rất xin lỗi, công trình này dừng ở đây, các vị sau này đừng tới nữa, tuy nhiên, xin mọi người yên tâm, tiền công ta tuyệt sẽ không thiếu của các vị một xuđâu.

Một đại thúc bốn mươi tuổi nói:

- Đông chủ, ngươi cũng không thể làm như vậy a, già trẻ cả nhà ta đều trông cậy vào cha con thợ chúng ta, nếu không có phần công tác này, cả nhà của ta đều bị đói chết đó.

- Đúng vậy a, đúng vậy a, đông chủ, ngươi không thể như vậy a.

- Chúng ta cầu van ngươi.

Nhóm người thợ thủ công này bỗng nhiên toàn bộ quỳ xuống, khóc cầu mà nói.

Hoàng Văn Nghiệp vội vàng sai người nâng bọn họ dậy, nói:- Các vị hương thân phụ lão, kỳ thật chúng ta làm sao muốn làm như vậy chứ, tửu lâu này đình công, Phỉ Thúy Hiên chúng ta phải bồi thường vô số tiền, nhưng, trời không có chúng ta a. Triều đình đột nhiên cho Kinh Tế Sử nghỉ hưu, tân pháp chết từ trong trứng nước, tửu lâu này nếu là xây xong rồi, chúng ta đây phải trả càng nhiều, vẫn mong mọi người thông cảm.

Có một người nói:

- Tân pháp đối với dân chúng chúng ta hữu ích như vậy, vì sao phải huỷ bỏ?

Hoàng Văn Nghiệp nói:

- Việc này ta không biết, cho dù ta biết, ta cũng không dám nói, các ngươi nếu muốn hỏi, liền đi hỏi những người đọc sách đi. Tốt lắm, qua bên kia lĩnh tiền công đi.

... .Dương Châu.

Chỉ thấy một đám người đánh cá vây tụ ở bờ sông, một người đứng ở chính giữa nói:

- Vùng trời của Đại Tống triều ta đến tột cùng là họ Triệu, hay là họ sĩ? Đương kim Thánh Thượng muốn thay đổi phú quốc, nhưng mà, đám sĩ đại phu lại vì tư lợi bản thân, mặc kệ sinh tử của người trong thiên hạ không để ý, thề sống chết bảo vệ quyền lực của mình, trục xuất Kinh Tế Sử. Huỷ bỏ tân pháp, khiến trăm họ Giang Nam tuyết càng thêm sương. Đau buồn quá thay! Đau quá thay! Tiếc quá thay! Giờ này khắc này, dân chúng Giang Nam nên đi đâu, là chịu nhục, khuất phục dưới cán bút người đọc sách, chịu tham quan ô lại bóc lột, ức hiếp? Hay là động thân mà ra, bảo vệ hoàng quyền, bảo vệ quyền lợi thuộc về mình? ...

Cùng một thời gian đó, ba hạng mục công trình lớn nhất Hàng Châu, y tràng Chugia, Hồng Vạn đổ phường, trang viên Túy Tiên Cư, toàn diện đình công, làm cho mấy trăm công nhân ở trong vòng một ngày thất nghiệp.

Mặt khác, mấy nhà thương gia có quan hệ hợp tác với ba hạng mục công trình đều gặp phải nguy cơ phá sản.

Kinh tế của Giang Nam đang gặp đả kích ngập đầu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, kinh tế Giang Nam trước kia còn có gì đáng nói sao? Trên thị trương tiền cũng không nhìn thấy.

Sông Thanh Hồ, Trịnh Dật, Bạch Thiển Dạ, Thái Mẫn Đức, ba người đứng ở bờ sông, nhìn một hàng người thật dài xa xa đằng trước đại lí Phỉ Thúy Hiên. Thái Mẫn Đức thở dài một tiếng, nói:

- Tại đây giá bánh bao Hán, thật sự là so với rau xanh còn muốn rẻ hơn, Thái mỗvẫn là lần đầu mở to mắt làm mua bán lỗ vốn như vậy.



Bạch Thiển Nặc mắt lé thoáng nhìn, nói:

- Viên ngoại, coi lời của ông nói kìa, muốn nói lỗ vốn, Túy Tiên Cư ta mất đi còn nhiều hơn Phỉ Thúy Hiên các ngươi đó, chúng ta tặng cho ông nhiều phối liệu như vậy, mặc dù là nguyên liệu, cũng là hai phe chúng ta chia đôi, ít nhất ông cũng cũng sẽ không lỗ vốn, hơn nữa kể từ đó, danh hiệu Phỉ Thúy Hiên các ngươi xem như danh chấn Hàng Châu rồi, tính xuống dưới, các ngươi còn buôn bán lời.

Thái Mẫn Đức thấy Bạch Thiển Dạ không lưu tình chút nào vạch trần ông ta, ngượng ngùng cười, nói:

- Bạch nương tử chớ trách, Thái mỗ chỉ là có chút cảm xúc nên phát ra, đây là bệnh chung của thương nhân, là bệnh chung.Trịnh Dật cảm khái nói:

- Kinh Tế Sử ra một chiêu này, thật đúng là ác độc cực kỳ, cứ như vậy đi xuống, đám sĩ phu này căn bản chịu không được quá lâu.

Bạch Thiển Dạ vẻ mặt kiêu ngạo nói:

- Đó là đương nhiên, đại ca nói, nắm giữ cán bút không có nghĩa là có thể nắm dư luận trong tay, chỉ có người nắm giữ con đường, mới có thể chân chính nắm dư luận trong tay, đồ ăn chính là con đường truyền bá tốt nhất, bởi vì mỗi người đều phải ăn cơm. Không đến nửa tháng, những truyền đơn này liền sẽ được truyền tin tức khắp toàn bộ Giang Nam.

Trịnh Dật gật gật đầu, nói:

- Ta hiện tại chính là lo lắng đến lúc đó hắn như thế nào kết thúc.Thái Mẫn Đức ha hả nói:

- Về điểm này, Nhị Lang ngươi lại không cần lo lắng rồi. Kỳ thật Lý công tử không phải là lần đầu tiên dùng một chiêu này, từ lúc bắt đầu bán món đậu phụ chao, hắn liền nhiều lần lợi dụng dư luận đến kiếm tiền, Thái mỗ đã trải qua những lần này, hắn có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi.

- Chỉ hy vọng như thế đi.

- Súc sinh!

Nhưng vào lúc này, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu tiếng mắng.

Ba người quay đầu nhìn lại, hóa ra là dọc theo bốn bờ sông nông phu đi tới, nhìnthấy hai ba tên tài tử đứng ở bờ sông ngâm thơ đối câu, trong đó một nông phu không kìm nổi, mở miệng mắng.

Nông phu mắng tài tử, đây ở Đại Tống mà nói, quả thực chính là kỳ cảnh a!

Kia ba tên tài tử đều không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn bốn nông phu kia. Một lát, một gã tài tử trong đó kịp phản ứng, cả giận nói:

- Ngươi dân đen này ---.

Phì!

Một nông dân không để gã nói cho hết lời, liền trực tiếp phun một ngụm đờm vào mặt tài tử kia, mắng:

- Chính là các ngươi lũ người đọc sách này, làm hại Nhị đệ ta ngay cả công việcnuôi gia đình cũng không có. Phải, chúng ta chính là mệnh ti tiện, vậy thì thế nào, mạng của các ngươi quý giá đúng không, ta hôm nay sẽ dùng cái mệnh ti tiện của ta đổi cho quý mệnh này của ngươi.

Y càng nói càng tức giận, trực tiếp một cái tát quạt tới.

BA một tiếng vang thật lớn, thiếu chút nữa làm cho tài tử kia bị ngã.

Ba người còn lại thấy vậy, một loạt cùng lên, vây quanh ba gã tài tử kia quần ẩu đánh nhau. Nếu bàn về vũ lực, tài tử này làm sao là đối thủ của những nông phu kia, chỉ có ôm đầu lớn tiếng kêu cứu.

Trịnh Dật vội la lên:

- Ôi, sao lại làm như thế này, chúng ta mau đi lên ngăn cản đi.Thái Mẫn Đức vừa chuyển đôi mắt nhỏ, ha hả nói:

- Nhị Lang, không phải Thái mỗ không giảng nghĩa khí, liền một thân ăn mặc này của ngươi, Thái mỗ khuyên ngươi vẫn là không nên đi, ồ, Thái mỗ vừa mới nhớ tới còn có chuyện quan trọng phải làm, liền cáo từ trước.

Ông ta nói xong cũng sắp bước rời khỏi.

Trịnh Dật nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bạch Thiển Dạ dấu môi khẽ cười nói:

- Ta cũng đi trước, Nhị ca, ta khuyên huynh hay là trở về đổi một thân quần áo trước rồi hãy ra đi.

Trịnh Dật lúc này mới bừng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu không ngừng nói:- Thất nương, chờ ta nha.

- Nhị ca, ta van huynh, đừng đi cùng ta, để tránh làm bị thướng tới người vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook