Chương 97: Chuẩn bị khai trương
Nam Hi
25/04/2015
Hồng Thiên Cửu gật đầu cười: - Vâng, vâng, lúc về nhà tiểu đệ sẽ phân phó hạ nhân làm.
- Lý Kỳ, làm sao ngươi nghĩ ra cách làm đó? Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ cười ha ha đáp: - Có gì đâu, nấu nhiều thì biết ấy mà.
Thực ra hắn đã tham khảo cơm trà của Nhật Bản. Hơn nữa cơm cháy là một món ăn rất ngon. Nếu không phải bị cháy khét, thì hương vị còn tốt hơn.
Chỉ một lát sau, cả căn phòng đều vang lên tiếng ken két. Mọi người ăn rất tưng bừng. Chỉ tiếc là quá ít cháy.
Cùng lúc đó, cũng có người hỏi thăm thân phận của Lý Kỳ. Lờ mờ có thể nghe thấy ba chữ Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ mỉm cười, thấp giọng nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, cháu đã trải đường cho chú rồi đó. Chú biết nên làm thế nào rồi chứ?
Ngô Phúc Vinh gật đầu.
Một ít cơm cháy đó cũng chỉ có thể lót bụng, coi như là đồ ăn vặt. Đợi sau khi ăn xong bữa cơm muộn, mấy người Lý Kỳ mới rời đi.
Trải qua một thời gian ngắn chỉnh đốn, tĩnh dưỡng, rốt cuộc đã tới ngày Túy Tiên Cư khai trương.
Tối nay, ngoại trừ Lý Kỳ ra, còn lại đều khó mà an giấc.
Tràng diện như vậy, Lý Kỳ đã quen rồi. Huống hồ hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy, không có gì phải lo lắng. Hiện tại hắn cần nhất chính là nghỉ ngơi cho tốt, dùng trạng thái tốt nhất đối mặt hết thảy.
Mới qua canh bốn.
Cả Túy Tiên Cư đã sáng trưng.
Trừ Tần phu nhân và hai mươi tiểu nhị, những người còn lại đều có mặt đông đủ. Mười vị đại nương bận rộn chạy lên chạy xuống.
Nhiệm vụ của các bà ấy là quét dọn Túy Tiên Cư sao không có một hạt bụi.
Lý Kỳ thì dẫn theo ba đồ đệ và Trịnh hỏa phu, vào trong bếp chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm nay.
Nguyên liệu mà Lý Kỳ chuẩn bị, phần lớn là cá, thịt heo, thịt chó và rau củ. Tiếp theo là đến thịt lừa, thịt dê, thịt thỏ. Thịt bò là ít nhất. Ở thời này, thịt bò thực sự quá đắt. Đáng nhẽ ra là không cần phải mua. Nhưng cả một quán ăn lớn như vậy, mà một ít thịt bò cũng không có, thì hơi vẻ keo kiệt.
Bởi vì gia vị cho lẩu đã chuẩn bị xong, cho nên bọn họ chỉ cần rửa, thái thức ăn và nấu nước.
Trải qua một thời gian ngắn huấn luyện, kỹ thuật thái rau của ba người Ngô Tiểu Lục đã có tiến bộ rất lớn. Dù chưa đạt tới trình độ điêu khắc rau củ thành con rồng, nhưng có thể thái thịt thành những miếng to nhỏ vừa nhau.
Ở phía đông, mặt trời bắt đầu mọc. Những tia nắng ấm áp bao phủ cả thành Biện Kinh.
Hai mươi tiểu nhị cũng đã tới đông đủ. Hôm nay bọn họ mặc cùng một bộ trang phục do Lý Kỳ tự tay thiết kế. Bộ đồng phục này bao gồm áo đuôi ngắn, quần dài, mặc khít vào người, nhìn trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Nam và nữ chỉ khác nhau là nam mặc quần áo màu xanh nước biển. Nữ thì mặc quần áo màu đỏ.
Chẳng bao lâu, Tần phu nhân cũng tới. Cả đêm hôm qua nàng cũng không ngủ được.
- Lý đại ca, phu nhân đã tới rồi.
Trần A Nam vội vàng chạy vào phòng bếp, đầu đầy mồ hôi kêu lên.
Lúc này, Lý Kỳ đang xử lý số cá tươi. Hắn bỏ con dao xuống, nhíu mày nhìn Trần A Nam, trầm giọng nói: - A Nam, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Không được chạy hồng hộc vào trong bếp như vậy.
- Vâng.
Trần A Nam cúi đầu thè lưỡi.
Lý Kỳ lắc đầu, trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Lục đang cười trộm:
- Các ngươi nhanh tay lên. Ta đi xem thế nào.
Dứt lời liền tháo cái tạp dề, cùng Trần A Nam đi ra ngoài.
Trong đại sảnh, Ngô Phúc Vinh chính đang nói chuyện phiếm với Tần phu nhân. Nhìn thấy Lý Kỳ đi ra, mỉm cười gật đầu nói: - Hôm nay cậu phải vất vả rồi.
- Việc buôn bán mà, vất vả chút có là cái gì.
Lý Kỳ cười ha ha, nghiêm mặt nói: - Phu nhân, hôm nay chỉ sợ tại hạ phải luôn túc trực trong phòng bếp. Cho nên chuyện bên ngoài xin nhờ phu nhân và Ngô đại thúc.
Thực ra những gì cần nói, Lý Kỳ đã nói hết cho bọn họ rồi. Thậm chí từng chi tiết đã dặn không dưới ba lần. Nếu còn xảy ra sai lầm gì đó, vậy thì hắn cũng không thể làm gì được.
Tần phu nhân gật đầu đáp: - Về nghi thức cắt băng, ngươi không tham gia à?
Từ mấy hôm trước, Lý Kỳ đã nói cho Tần phu nhân, hắn sẽ không tham gia nghi thức cắt băng. Tuy nhiên Tần phu nhân lại cho rằng, dù Lý Kỳ không muốn để lộ thân phận của hắn. Nhưng hiện tại dù sao hắn cũng là một trong hai đông gia của Túy Tiên Cư. Quán ăn khai trương, mà hắn chỉ ở trong phòng bếp, có vẻ như không tốt lắm.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói: - Nghi thức cắt băng đơn giản chỉ là một mánh lới mà thôi. Ở thành Biện Kinh, tại hạ không có vài người quen. Dù tại hạ có tham gia hay không, cũng chỉ là râu ria. Có phu nhân và Ngô đại thúc là được.
Tần phu nhân thấy hắn đã kiên quyết như vậy, cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: - Vậy thì thôi.
Lý Kỳ dặn dò Ngô Phúc Vinh vài câu, liền quay lại phòng bếp.
Vừa qua giờ Tỵ, Bạch Thiển Dạ liền tới. Hôm nay nàng là khách quý, tất nhiên phải tới sớm.
- Vương tỷ tỷ, chúc mừng tỷ.
Tần phu nhân gật đàu cười, sau đó gọi Tiểu Đào rót trà cho Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vừa ngồi xuống, chợt nhớ tới cái gì đó, vội hỏi: - Đúng rồi, không biết tỷ đã biết chưa. Hiện ở bên ngoài đang thảo luận chuyện Túy Tiên Cư khai trương. Cái gì cắt băng, lẩu uyên ương, Thiên Hạ Vô Song, đã truyền vô cùng kỳ diệu. Những tin tức này rốt cuộc là ai truyền đi?
Tần phu nhân cười khổ đáp: - Còn có ai vào đây.
Bạch Thiển Dạ nhìn sang hướng phòng bếp, hừ một tiếng: - Biết ngay là hắn. Điều này còn chưa tính. Vì sao hắn còn nói Bạch nương tử và Tống công tử sẽ là khách quý tham gia cắt băng khánh thành, khiến cho phụ thân của muội cũng biết. Đúng rồi, tỷ mời cả Tống công tử à?
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một thanh âm vui sướng xen lẫn thâm tình vang lên:
- Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, trong lòng liền kêu khổ.
Chỉ thấy một công tử đẹp trai từ bên ngoài đi vào. Ánh mắt luôn tập trung trên người Bạch Thiển Dạ.
Người tới chính là đại tài tử Tống Ngọc Thần.
Tần phu nhân quăng một ánh mắt vô tội cho Bạch Thiển Dạ, ý bảo việc này không liên quan gì tới mình.
Đương nhiên, tất cả đều là do Lý Kỳ bố trí. Dù Tống Ngọc Thần không có quan hệ gì với Túy Tiên Cư. Nhưng Lý Kỳ đã sai Ngô Tiểu Lục tới phát thiếp mời cho y. Còn cố ý nói cho y biết, đến lúc đó Bạch Thiển Dạ cũng tham gia. Lý Kỳ biết, chỉ cần tin tức này vừa tiết lộ cho Tống Ngọc Thần, cho dù trời có mưa to sấm sét, y chắc chắn sẽ tới.
Thực tế, Lý Kỳ không có hảo cảm gì với tay Tống công tử kia. Nhưng dù sao y là một người có lực ảnh hưởng. Vứt ở đó không cần, chẳng phải là đáng tiếc sao.
Bạch Thiển Dạ cẩn thận suy nghĩ, liền biết mình lại bị Lý Kỳ lợi dụng. Trong lòng thầm mắng Lý Kỳ là một tiểu hồ ly chính cống. Đầu tiên Bạch Thiển Dạ hướng Tống Ngọc Thần thi lễ một cái, sau đó hướng Tần phu nhân giới thiệu: - Tống đại ca, vị này chính là đông chủ của Túy Tiên Cư, Tần phu nhân.
Bởi vì trước kia Tần phu nhân rất ít khi lộ diện, cho nên không mấy người biết nàng. Mà Tống Ngọc Thần cũng rất ít tới Túy Tiên Cư, nên làm sao biết mặt nàng được.
- Ngọc Thần bái kiến phu nhân. Tống Ngọc Thần lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh Bạch Thiển Dạ là môt mỹ nữ, vội vàng hành lễ.
- Lý Kỳ, làm sao ngươi nghĩ ra cách làm đó? Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ cười ha ha đáp: - Có gì đâu, nấu nhiều thì biết ấy mà.
Thực ra hắn đã tham khảo cơm trà của Nhật Bản. Hơn nữa cơm cháy là một món ăn rất ngon. Nếu không phải bị cháy khét, thì hương vị còn tốt hơn.
Chỉ một lát sau, cả căn phòng đều vang lên tiếng ken két. Mọi người ăn rất tưng bừng. Chỉ tiếc là quá ít cháy.
Cùng lúc đó, cũng có người hỏi thăm thân phận của Lý Kỳ. Lờ mờ có thể nghe thấy ba chữ Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ mỉm cười, thấp giọng nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, cháu đã trải đường cho chú rồi đó. Chú biết nên làm thế nào rồi chứ?
Ngô Phúc Vinh gật đầu.
Một ít cơm cháy đó cũng chỉ có thể lót bụng, coi như là đồ ăn vặt. Đợi sau khi ăn xong bữa cơm muộn, mấy người Lý Kỳ mới rời đi.
Trải qua một thời gian ngắn chỉnh đốn, tĩnh dưỡng, rốt cuộc đã tới ngày Túy Tiên Cư khai trương.
Tối nay, ngoại trừ Lý Kỳ ra, còn lại đều khó mà an giấc.
Tràng diện như vậy, Lý Kỳ đã quen rồi. Huống hồ hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy, không có gì phải lo lắng. Hiện tại hắn cần nhất chính là nghỉ ngơi cho tốt, dùng trạng thái tốt nhất đối mặt hết thảy.
Mới qua canh bốn.
Cả Túy Tiên Cư đã sáng trưng.
Trừ Tần phu nhân và hai mươi tiểu nhị, những người còn lại đều có mặt đông đủ. Mười vị đại nương bận rộn chạy lên chạy xuống.
Nhiệm vụ của các bà ấy là quét dọn Túy Tiên Cư sao không có một hạt bụi.
Lý Kỳ thì dẫn theo ba đồ đệ và Trịnh hỏa phu, vào trong bếp chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm nay.
Nguyên liệu mà Lý Kỳ chuẩn bị, phần lớn là cá, thịt heo, thịt chó và rau củ. Tiếp theo là đến thịt lừa, thịt dê, thịt thỏ. Thịt bò là ít nhất. Ở thời này, thịt bò thực sự quá đắt. Đáng nhẽ ra là không cần phải mua. Nhưng cả một quán ăn lớn như vậy, mà một ít thịt bò cũng không có, thì hơi vẻ keo kiệt.
Bởi vì gia vị cho lẩu đã chuẩn bị xong, cho nên bọn họ chỉ cần rửa, thái thức ăn và nấu nước.
Trải qua một thời gian ngắn huấn luyện, kỹ thuật thái rau của ba người Ngô Tiểu Lục đã có tiến bộ rất lớn. Dù chưa đạt tới trình độ điêu khắc rau củ thành con rồng, nhưng có thể thái thịt thành những miếng to nhỏ vừa nhau.
Ở phía đông, mặt trời bắt đầu mọc. Những tia nắng ấm áp bao phủ cả thành Biện Kinh.
Hai mươi tiểu nhị cũng đã tới đông đủ. Hôm nay bọn họ mặc cùng một bộ trang phục do Lý Kỳ tự tay thiết kế. Bộ đồng phục này bao gồm áo đuôi ngắn, quần dài, mặc khít vào người, nhìn trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Nam và nữ chỉ khác nhau là nam mặc quần áo màu xanh nước biển. Nữ thì mặc quần áo màu đỏ.
Chẳng bao lâu, Tần phu nhân cũng tới. Cả đêm hôm qua nàng cũng không ngủ được.
- Lý đại ca, phu nhân đã tới rồi.
Trần A Nam vội vàng chạy vào phòng bếp, đầu đầy mồ hôi kêu lên.
Lúc này, Lý Kỳ đang xử lý số cá tươi. Hắn bỏ con dao xuống, nhíu mày nhìn Trần A Nam, trầm giọng nói: - A Nam, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Không được chạy hồng hộc vào trong bếp như vậy.
- Vâng.
Trần A Nam cúi đầu thè lưỡi.
Lý Kỳ lắc đầu, trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Lục đang cười trộm:
- Các ngươi nhanh tay lên. Ta đi xem thế nào.
Dứt lời liền tháo cái tạp dề, cùng Trần A Nam đi ra ngoài.
Trong đại sảnh, Ngô Phúc Vinh chính đang nói chuyện phiếm với Tần phu nhân. Nhìn thấy Lý Kỳ đi ra, mỉm cười gật đầu nói: - Hôm nay cậu phải vất vả rồi.
- Việc buôn bán mà, vất vả chút có là cái gì.
Lý Kỳ cười ha ha, nghiêm mặt nói: - Phu nhân, hôm nay chỉ sợ tại hạ phải luôn túc trực trong phòng bếp. Cho nên chuyện bên ngoài xin nhờ phu nhân và Ngô đại thúc.
Thực ra những gì cần nói, Lý Kỳ đã nói hết cho bọn họ rồi. Thậm chí từng chi tiết đã dặn không dưới ba lần. Nếu còn xảy ra sai lầm gì đó, vậy thì hắn cũng không thể làm gì được.
Tần phu nhân gật đầu đáp: - Về nghi thức cắt băng, ngươi không tham gia à?
Từ mấy hôm trước, Lý Kỳ đã nói cho Tần phu nhân, hắn sẽ không tham gia nghi thức cắt băng. Tuy nhiên Tần phu nhân lại cho rằng, dù Lý Kỳ không muốn để lộ thân phận của hắn. Nhưng hiện tại dù sao hắn cũng là một trong hai đông gia của Túy Tiên Cư. Quán ăn khai trương, mà hắn chỉ ở trong phòng bếp, có vẻ như không tốt lắm.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói: - Nghi thức cắt băng đơn giản chỉ là một mánh lới mà thôi. Ở thành Biện Kinh, tại hạ không có vài người quen. Dù tại hạ có tham gia hay không, cũng chỉ là râu ria. Có phu nhân và Ngô đại thúc là được.
Tần phu nhân thấy hắn đã kiên quyết như vậy, cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: - Vậy thì thôi.
Lý Kỳ dặn dò Ngô Phúc Vinh vài câu, liền quay lại phòng bếp.
Vừa qua giờ Tỵ, Bạch Thiển Dạ liền tới. Hôm nay nàng là khách quý, tất nhiên phải tới sớm.
- Vương tỷ tỷ, chúc mừng tỷ.
Tần phu nhân gật đàu cười, sau đó gọi Tiểu Đào rót trà cho Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vừa ngồi xuống, chợt nhớ tới cái gì đó, vội hỏi: - Đúng rồi, không biết tỷ đã biết chưa. Hiện ở bên ngoài đang thảo luận chuyện Túy Tiên Cư khai trương. Cái gì cắt băng, lẩu uyên ương, Thiên Hạ Vô Song, đã truyền vô cùng kỳ diệu. Những tin tức này rốt cuộc là ai truyền đi?
Tần phu nhân cười khổ đáp: - Còn có ai vào đây.
Bạch Thiển Dạ nhìn sang hướng phòng bếp, hừ một tiếng: - Biết ngay là hắn. Điều này còn chưa tính. Vì sao hắn còn nói Bạch nương tử và Tống công tử sẽ là khách quý tham gia cắt băng khánh thành, khiến cho phụ thân của muội cũng biết. Đúng rồi, tỷ mời cả Tống công tử à?
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một thanh âm vui sướng xen lẫn thâm tình vang lên:
- Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, trong lòng liền kêu khổ.
Chỉ thấy một công tử đẹp trai từ bên ngoài đi vào. Ánh mắt luôn tập trung trên người Bạch Thiển Dạ.
Người tới chính là đại tài tử Tống Ngọc Thần.
Tần phu nhân quăng một ánh mắt vô tội cho Bạch Thiển Dạ, ý bảo việc này không liên quan gì tới mình.
Đương nhiên, tất cả đều là do Lý Kỳ bố trí. Dù Tống Ngọc Thần không có quan hệ gì với Túy Tiên Cư. Nhưng Lý Kỳ đã sai Ngô Tiểu Lục tới phát thiếp mời cho y. Còn cố ý nói cho y biết, đến lúc đó Bạch Thiển Dạ cũng tham gia. Lý Kỳ biết, chỉ cần tin tức này vừa tiết lộ cho Tống Ngọc Thần, cho dù trời có mưa to sấm sét, y chắc chắn sẽ tới.
Thực tế, Lý Kỳ không có hảo cảm gì với tay Tống công tử kia. Nhưng dù sao y là một người có lực ảnh hưởng. Vứt ở đó không cần, chẳng phải là đáng tiếc sao.
Bạch Thiển Dạ cẩn thận suy nghĩ, liền biết mình lại bị Lý Kỳ lợi dụng. Trong lòng thầm mắng Lý Kỳ là một tiểu hồ ly chính cống. Đầu tiên Bạch Thiển Dạ hướng Tống Ngọc Thần thi lễ một cái, sau đó hướng Tần phu nhân giới thiệu: - Tống đại ca, vị này chính là đông chủ của Túy Tiên Cư, Tần phu nhân.
Bởi vì trước kia Tần phu nhân rất ít khi lộ diện, cho nên không mấy người biết nàng. Mà Tống Ngọc Thần cũng rất ít tới Túy Tiên Cư, nên làm sao biết mặt nàng được.
- Ngọc Thần bái kiến phu nhân. Tống Ngọc Thần lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh Bạch Thiển Dạ là môt mỹ nữ, vội vàng hành lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.