Bắc Tống Phong Lưu

Chương 261: Chuyện xưa kể lại (p1)

Nam Hi

24/09/2015

Lý Kỳ mỉm cười nhận lấy cây quạt, mở ra nhìn, thấy không bị hỏng chỗ nào, trong lòng mới bình tĩnh lại. Cây quạt này chính là Tống Huy Tông ban cho. Tối hôm qua hắn ngắm nhìn một lúc mới đi ngủ. Còn cố ý đặt ở bên cạnh gối. Chính là hắn tuyệt đối không ngờ tới, ngày hôm sau lại có một người thần không biết quỷ không hay lẻn vào phòng ngủ của mình, còn không có tố chất cầm cây quạt này vuốt vuốt.

- Mã Kiều.

- Chuyện gì?

- Ngươi lập tức lăn ra ngoài cho lão tử.

Lý Kỳ bệnh tâm thần hét lên.

Một phút đồng hồ trôi qua.

Lý Kỳ mới đi ra từ trong phòng, tay cầm quạt ngọc, một bộ tài tử phong lưu. Vất vả mãi mới được cây quạt này, không lấy ra dùng, vậy thì phí của trời.

Mã Kiều bị Lý Kỳ đuổi ra ngoài, đang ngồi ngủ gật dưới một thân cây. Thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng đứng dậy đón chào:

- Lý sư phó, ngươi bảo ta tới đây là có việc gì? Tí nữa ta còn phải tới quán bar gì kia làm việc.

Đối với người này, Lý Kỳ thực sự bất đắc dĩ. Nếu không phải đang lúc cần người, hắn thực sự muốn Mã Kiều biến mất mãi mãi trước mặt hắn. Nhàn nhạt hỏi:

- Sao? Ngươi thích làm việc ở đó?

Mã Kiều cười ha hả:

- Cũng không phải, chỉ là mấy người Điền thợ mộc kia hợp tính cách của ta. Làm việc cùng bọn họ cũng thú vị.

Lý Kỳ nhìn y hỏi tiếp:

- Nói như vậy, đi theo ta rất nhàm chán à?

Mã Kiều nghiêm mặt đáp:

- Ta không rõ ràng lắm. Nhưng ta biết, ngươi khẳng định không muốn ta ở bên cạnh.

Hắc! Tên này cũng có chút thông minh.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi đoán sai rồi. Không chỉ như thế, từ hôm nay trở đi ngươi không cần tới quán bar nữa, mà muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta.

- Ừ?

Mã Kiều không hiểu hỏi:

- Vì sao?

- Rất đơn giản, bởi vì ta cam tâm tình nguyện. Nếu ngươi không muốn làm thì quay về Dương Châu đi. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi một câu, sư muội ngươi chắc chắn sẽ không đi cùng.

Lý Kỳ cười nói.

Mã Kiều lộ vẻ sợ hãi, đầu đầy mồ hôi, run giọng:

- Ngươi…ngươi biết đấy, trong lòng của ta chỉ có sư muội, không thể chứa thêm bất kỳ người nào.

Dm, tên này suy nghĩ còn đen tối hơn cả mình!

Lý Kỳ nổi da gà, cả giận nói:



- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta bảo ngươi đi bên cạnh là để bảo vệ ta, biết chưa?

- Không rõ.

Mã Kiều lắc đầu:

- Vì sao ngươi phải cần người bảo vệ?

Lý Kỳ chẳng muốn giải thích, khẽ nói:

- Hiện tại ta là lão đại, là ta cho ngươi ăn, cho ngươi ở, ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm. Bớt dong dài đi. Nếu lại dong dài, thì cuốn gói đi là vừa.

Đây đúng là tử huyệt của Mã Kiều, y đâu muốn tách Lỗ Mỹ Mỹ ra, vội gật đầu:

- Rồi, rồi, tuy nhiên, ta nhất định sẽ không ngủ chung giường với ngươi.

Dm, xem ra hình tượng lão tử là Long Dương Quân đã thâm căn cố đế trong đầu y.

Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn y một cái, chợt nghe thấy tiếng của Trần đại nương:

- Lý sư phó, phu nhân bảo cậu tới một chuyến.

Lại gọi mình sang?

Lý Kỳ buồn bực hỏi:

- Lẽ nào Phàn lão gia tử lại tới?

Trần đại nương lắc đầu:

- Phàn lão gia tử không tới, mà là Vương đại nhân.

“Lẽ nào lão hàng kia thực muốn giao Túy Tiên Cư cho mình?”

Lý Kỳ lắc đầu khổ não. Dặn Trần đại nương bố trí cho Mã Kiều một căn phòng, sau đó một mình đi tới hậu đường.

Vừa tới cửa, chỉ nghe thanh âm tức giân của Tần phu nhân:

- Phụ thân, sao cha có thể giao tổ nghiệp của Tần gia cho người khác? Không được, con nhất định không đáp ứng.

Ngay sau đó là tiếng của Vương Trọng Lăng:

- Cái gì mà tổ nghiệp Tần gia. Lúc trước ta chưa từng đáp ứng việc hôn nhân này. Không có sự cho phép của cha mẹ, thì con chưa tính là người của Tần gia. Cho nên tổ nghiệp của Tần gia cũng không liên quan gì tới con. Huống hồ, nếu tiểu tử kia không xuất hiện, chẳng phải con cũng tính toán bán Túy Tiên Cư cho Thái viên ngoại đó sao?

- Phụ thân, Tần lang đã qua đời, con không muốn nhắc lại chuyện cũ.

- Được, vậy thì nói chuyện hiện tại. Con cũng biết, bởi vì tiểu tử kia, sáng nay lúc ta vào triều, Vương tương cùng năm vị đại thần liên hợp buộc tội phụ thân. Nếu không phải có Thái Tử điện hạ và Bạch tương che chở, thì phỏng chừng phụ thân đã bị cách chức phóng ra ngoài rồi.

Không phải chứ, đoán mò vậy cũng trúng.

Lý Kỳ giật mình. Hắn thật không ngờ Vương Phủ thực sự tới tìm Vương Trọng Lăng phiền toái. Tể tướng mà hẹp hòi như vậy đúng thật châm chọc! Nghĩ bụng, giờ này lão hàng đang nổi nóng, chớ vào mới tốt.

Hắn vừa chuẩn bị rời đi, ai ngờ đúng lúc đụng phải Tiểu Đào đang bưng trà tới.

- Lý sư phó, ngài tới rồi à, phu nhân và lão gia đang ở bên trong chờ ngài.

Tiểu Đào hành lễ.



Ngay sau đó truyền tới tiếng của Tần phu nhân:

- Lý Kỳ phải không?

Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, không có cách nào, đầnh phải miễn cưỡng đi vào. Vừa vào phòng, hắn liền cảm thấy một cỗ oán khí phả vào mặt.

Thấy vậy tên béo kia tức giận không nhẹ!

Lý Kỳ chắp tay cười nói:

- Vương thúc thúc, phu nhân.

- Không dám, không dám.

Vương Trọng Lăng cười lạnh.

Lý Kỳ thấy ông ta lại muốn dùng quan uy chó má kia, vội vàng rung cổ tay, mở ra cây quạt, phe phẩy vài cái. Nghĩ bụng, đến xem, xem khí thế của ai hơn ai.

Quả nhiên, Vương Trọng Lăng vừa nhìn thấy cây quạt, lời tới miệng liền thu trở về, hận tới nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt răng, cười lạnh hỏi:

- Hiền chất rất nóng à?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Cũng không nóng lắm. Chỉ có điều đây là cây quạt mà Hoàng thượng ban cho, tiểu chất không dám không quạt. Nếu quạt phải Vương thúc thúc, còn mong Vương thúc thúc thứ lỗi.

Vương Trọng Lăng tức giận tới tái mặt, râu mép run run, tức giận hừ một tiếng, không để ý tới Lý Kỳ.

Tần phu nhân nhìn cây quạt, trong lòng minh bạch vài phần, lông mày đen khẽ nhíu:

- Lý Kỳ, vì sao hôm qua ngươi không kể chuyện ngươi đắc tội Vương tương cho ta nghe.

Lý Kỳ nhún vai đáp:

- Ta có đắc tội Vương tương đâu. Việc hôm qua không thể trách ta. Là và Vương nha nội chính mình không cẩn thận thôi. Tuy nhiên, nếu như phu nhân sợ, thì ta dùng bạc mua nốt năm thành cổ phần kia.

Vương Trọng Lăng vội nói:

- Con gái, Hiền chất đã nói như vậy, thì con liền bán năm thành cổ phần cho cậu ta đi. Dù sao chúng ta cũng không thiếu bạc.

- Phụ thân, người chớ nói nữa, con gái quyết sẽ không bán Túy Tiên Cư cho người khác.

Tần phu nhân lại nói với Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, ngươi có nhớ trước kia ngươi nói với ta cái gì không. Nếu như ta bán Túy Tiên Cư cho ngươi, ta đây chẳng phải là bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Dù hôm qua ta không ở đó, nhưng ta biết việc này không phải tại ngươi. Tuy ta là một kẻ nữ lưu, nhưng sẽ không ham sống sợ chết. Cho dù Vương tương có trách tội, nhiều lắm là dùng mạng để đổi. Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm.

- Nói hay lắm, ta quen phu nhân lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe thấy phu nhân nói một câu hợp lý.

Lý Kỳ gấp cây quạt lại, hướng Vương Trọng Lăng hành lễ:

- Vương thúc thúc, việc này là tiểu chất liên lụy tới ngài, tiểu chất liền nói lời xin lỗi. Tuy nhiên, việc đã xảy ra, muốn trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. Tuy tiểu chất và phu nhân là bình dân, còn không sợ Vương tương. Vương thúc thúc đường đường là một quan to tam phẩm, càng không cần sợ y. Dù y có lớn hơn nữa cũng có lớn hơn Hoàng thượng không?

Vương Trọng Lăng hừ lạnh một tiếng:

- Ta cũng không tốt số như ngươi, được Hoàng thượng phù hộ.

Điều này cũng đúng, nếu là Vương Phủ dám tìm tới mình gây sự, thì đã không hả giận lên Vương Trọng Lăng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook