Chương 624: Cò vé
Nam Hi
21/12/2015
Vốn dĩ Lý Kỳ muốn chuyển trụ sở làm việc ngay tại chỗ, nhưng Đại hội thi đấu đá cầu sắp diễn ra hắn đành phải hoãn việc này lại, phải xử lý
chuyện bên đó trước. Ngoài ra, hắn cũng để cho Tần phu nhân trước khi ký kết các hợp đồng của Túy Tiên Cư phải viết lại quy định một lần dựa
theo quy định của tập đoàn, Đợi sau khi tập đoàn chính thức được thành
lập sẽ thay đổi hợp đồng này.
Thực ra Đại hội đá cầu lần này chỉ có Đông Kinh thi đấu. Tổng cộng có 12 đội đăng ký dự thi, 8 đội dân gian, 4 đội còn lại đều thuộc về triều đình. 12 đội này sẽ tiến hành vòng đấu bảng, đấu loại, quyết định đội đứng đầu sẽ tham ra thi đấu với các quán quân trong cả nước.
Về tư tưởng đại hội thi đấu thế giới của Lý Kỳ, vì bây giờ các quốc gia vẫn còn phụ thuộc nhau cho nên hắn cũng chưa quyết định.
Hai ngày trước khi trận đấu bắt đầu, mở màn là sòng bạc Hồng Vạn đã sớm định ra kế hoạch, Tề Vân Xã nhường 5 bàn. Lý Kỳ không hiểu đá cầu cũng không biết rốt cuộc thực lực của hai bên là thế nào cho nên buổi tối đã đi thương lượng chuyện này với Cao Cầu, Hồng Bát Kim. Cao Cầu rất khẳng định với hắn rằng 5 bàn là lựa chọn tốt nhất.
Cầu ca đã nói như vậy Lý Kỳ cũng chỉ biết tin tưởng ông ta, nhưng hắn vẫn không yên tâm vì tiền của người đặt cược phải chia phân tán, hắn lại tăng thâm mấy cách chơi nữa. Ví dụ như đoán điểm tổng số của trận đấu, đoán điểm từng hiệp đấu, đoán người ghi bàn đầu tiên...
Về tỉ lệ đặt cược, Tề Vân xã là 0.9, mã thị vệ là 0.95 tuy Tề Vân xã nhường 5 bàn nhưng tỉ lệ của nó vẫn phải thấp hơn Thị vệ mã. Vừa ra tỉ lệ cược này, cũng có thể nói ngươi phải đặt ít nhất cũng phải hơn 100 đồng chứ không thể đặt 1 đồng như vậy thì làm sao có thể trả lại ngươi được.
Trận đá cầu này là hoạt động đầu tiên của Đại Tống, cho nên trận mở màn trước của Tứ Quốc Yến rất được hoan nghênh chào đón, nhưng bây giờ trong lòng bọn họ cũng không chắc chắn. Dù sao thì Tề Vân xã cũng nhường cho 5 bàn, không hề ít. Vì thế ở từ đầu phố đến cuối phố các công tử, tài tử, thương nhân cùng tụ tập thảo luận khả năng của hai bên. Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, càng nói càng rối không biết phải cược cho bên nào.
Hôm nay là ngày bắt đầu cuộc thi đấu, thời gian là xế chiều, địa điểm là sân trước của chùa Tướng Quốc. Nghe nói trước kia đó là sân đá cầu lớn nhất của thành Biện Kinh, bây giờ đã qua cải tạo chủ yếu là nhằm vào khán giả, bây giờ sức chứa có thể lên đến 3000 người. Xem như không nhỏ.
Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ giải quyết bữa cơm trưa xong đi đến trước cửa, Mã Kiều đánh xe ngựa đi đến, ngoài Mã Kiều ra thì tiểu tử Trần A Nam cũng đến. Cậu ta chủ yếu phụ trách quán rượu, ban ngày không có việc gì cho nên Lý Kỳ cũng muốn dẫn cậu ta đi quan sát thế giới một chút.
Lý Kỳ thấy thời tiết cũng khá đẹp sân đá cầu cách Túy Tiên Cư cũng không xa lắm. Nhân tiện hắn nói: - Mã Kiều, hôm nay không ngồi xe ngựa nữa. Hắn lại nói với Trần A Nam: - A Nam, dắt con lừa của cậu đến đây.
- Con lừa?
Trần A Nam ngẩn người ra rồi cũng kịp phản ứng vội chạy về phía hậu viện.
Mã Kiều vui vẻ nói: - Phó soái, vậy thì có phải là tôi có thể được cưỡi ngựa không?
Lý Kỳ tức giận nói: - Đương nhiên là không được rồi, bây giờ ta phải đi gặp người khác.Ngươi cưỡi con tuấn mã còn ta cưỡi con lừa nếu để cho người ta nhìn thấy thì còn đâu là thể diện của ta nữa.
Mã Kiều bực bội ừ một tiếng nói: - Vậy tôi cưỡi gì?
- Đi bộ, dù sao con lừa của ta cũng đi chậm mà.
Lúc này Trần A Nam đã dắt còn lừa đến, Lý Kỳ kinh ngạc nói: - A Nam, đây là con lừa của ta sao?
Trần A Nam gật đầu: - Đúng vậy.
Lý Kỳ day day 2 mắt, cẩn thận nhìn cái đầu mập mập của nó, nếu không phải cặp mắt mãi mãi không thay đổi kia thì đúng là hắn không nhận ra nó nữa. Hắn đi lên trước vỗ vỗ đầu con lừa cười khổ nói: - Bạn à, thực sự là ngươi nên giảm cân đi, nếu không cứ như vậy chỉ sợ ngươi đi cũng không nổi nữa đâu.
Con lừa xoay người, cả chủ và tớ 3 người cùng đi về phía sân đá cầu.
Đi được khoảng một lúc thì Lý Kỳ đã nhìn thấy lan can sân đá cầu từ đằng xa. Trên lan can có biểu ngữ chào đón màu đỏ bay phấp phới. Trên có có biết mấy chữ "Túy Tiên Cư" rất to. Hắn cười gật đầu thầm nghĩ chiêu quảng cáo này đúng là không tồi.
Ngoài biểu ngữ của Túy Tiên Cư, còn có các cửa hàng khác. Trong đó cso Phàn lâu, Kim lâu, Phỉ Thúy hiên cũng đều tham dự. Thương nhân thời bắc tống có ý nghĩa khá lớn lao đương nhiên cũng có thể nhìn thấy lợi ích trong đó. Ban đầu là mua cuộc họp, hai mươi mấy cái quảng cáo bán hết chỉ trong 1 ngày. Còn tiền quảng cáo bán được thuộc về liên minh. Tuy Cao Cầu yêu tiền nhưng ông ta cũng một lòng làm tốt Đại hội thi đấu đá cầu này, cho nên tiền này ông ta cũng không lấy một xu.
Đi gần đến sân đá cầu, người xung quanh vây lại đã khá nhiều, cũng có khá nhiều các hàng quán điểm tâm, đồ ăn vặt, hoa quả, nước trái cây... Cần gì có nấy. Nhìn mặt bọn họ, không khó để nhận ra rằng hôm nay họ thu hoạch được khá nhiều. Không còn phải nghi ngờ gì nữa Đại hội thi đấu đá cầu này cũng đã kích thích tiêu dùng rất nhiều.
- Tiểu ca, vé phía sau người ta sắp xếp chỉ bán 10 văn, cậu bán 50 văn, không phải quá mắc sao?
- Đúng đấy, đúng đấy vé trung gian cũng chỉ có 50 văn mà thôi. Còn cậu là hàng trước mà đắt quá, tăng hẳn một xâu tiền đắt quá, giảm một chút đi.
Lúc đi ngang qua một hẻm nhỏ Lý Kỳ chợt nghe thấy tiếng ồn ào. Hắn quay đầu lại nhìn chỉ thấy có 5-6 người đang cãi cọ nhau. Lại nghe có người nói: - Các vị đại ca, tiểu đệ cực khổ lắm mới xếp hàng mua được, có được chút tiền cũng vất vả lắm. Đây là rất bình thường mà.
Tiếng này nghe rất quen. Lý Kỳ nhướn mày xuống lừa, ba người lặng lẽ đi về phía con ngõ nhỏ.
Những người kia đang khí thế ngất trời, căn bản là không để ý đến đám Lý Kỳ.
Lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc: - Các vị, bây giờ bên ngoài muốn một vé cũng rất khó, giá tiền này là hợp lý lắm rồi. Hơn nữa cuộc thi đấu sắp bắt đầu, nếu các vị không cần... Tôi sẽ bán cho người khác, bên ngoài còn rất nhiều người cần vé.
Cò vé? Lý Lỳ vừa bực mình vừa buồn cười, mới ngày đầu tiên mà đã đi cò vé rồi. Cứ tiếp tục như vậy cũng được. Đi lại gần nhìn thấy đứng ở giữa là một cậu thanh niên chừng 20 tuổi, đối mắt sáng lông mày rậm, cằm đầy lại còn để mấy chòm râu, lưng hơi gù.
Hóa ra là cậu ta? Lý Kỳ cũng biết người này chính là kẻ nhãn rỗi bên cạnh Cao Nha Nội. Họ Hứa, Hứa Lão Ngũ. Bất thình lình hắn nói: - Giá này thực sự rất hợp lý rồi, ngươi còn bao nhiêu ta bao hết.
- Thật sao?
Hứa Lão Ngũ ngẩng đầu lên nhìn sắt mặt cứng đờ định xoay người bỏ chạy.
- Bắt.
Lý Kỳ vừa mới nói ra chữ này, thì Mã Kiều đã đá một bước nhanh như tia chớp, chỉ thấy Hứa Lão Ngũ kêu thảm một tiếng. Bay như dây ngã mạnh trên mặt đất.
Bịch một tiếng.
Lý Kỳ lấy tay che mắt, toát mồ hôi lạnh: - Ta chỉ bảo ngươi bắt y thôi mà chứ có bảo ngươi dùng bạo lực thế đâu. Dù gì y cũng là người của Cao Nha Nội.
Mã Kiều tức giận nói: - Sao huynh không nói sớm, huynh nói chậm hơn chân tay ta mà. Cái này phải trách ai chứ? Nếu y chạy mất thì huynh lại trách ta.
Tên bạo lực cuồng này. Lý Kỳ nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc, lại không kìm nổi thở dài, đi lên hai bước về chỗ Hứa Lão Ngũ đang rên rỉ trên mặt đất, hắn cười hì hì nói: - Lão Ngũ.
- Đừng đừng đừng, Bộ soái, gọi tôi tiểu Ngũ là được rồi.
Hứa Lão Ngũ đau đớn gượng cười nói. Tuy Hứa Lão Ngũ này cũng là một nhân vật có số má, nhưng bây giờ địa vị của Lý Kỳ đã khác trước, y cũng không dám kiêu ngạo với hắn nữa.
Lý Kỳ cười nói: - Lấy ra đi.
- Hả?
- Vé đấy.
- Đây!
- Mã Kiều, ta nghi ngờ người này ăn trộm đồ, ngươi hãy lột hết quần áo của y ra cho ra rồi dẫn về từ từ điều tra.
- Cởi quần áo? Mã Kiều biến sắc khó xử nói: - Phó soái, bắt y về là được rồi sao phải phiền toái thế?
Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi cho rằng ta rất rảnh rỗi có phải không?
Mã Kiều giật mình liền nói với Trần A Nam: - A Nam, cậu đi đi.
- Vâng.
- Bộ soái tha mạng, tôi lấy, tôi lấy đã được chưa?
Thực ra Hứa Lão Tam thà để họ bắt về còn hơn là bị trần truồng, y vội lấy vé từ trong ngực ra.
Lý Kỳ nhận lấy vé, liếc nhìn thấy có cả con dấu của Cầu ca, không phải là giả: - Có ít vậy sao?
- Chỉ có ít vậy thôi.
- Mã Kiều.
- Đợi đã.
Hứa Lão Tam lại lấy ở thắt lưng ra.
Ngươi thật là. Lý Kỳ cố nén cười hỏi: - Thật là không còn không? Nếu...
Hứa Lão Ngũ không đợi cho Lý Kỳ nói hết đã khóc ầm lên: - Bộ soái, trên người tôi thực sự không còn tất cả đều đưa cho ngài hết rồi.
Lý Kỳ hỏi: - Ngươi lấy vé này ở đâu?
Y đảo mắt nhìn xung quanh nói: - Tôi mua.
- Ngươi mua? Bây giờ hạn cho mỗi người mua nhiều nhất chỉ được 3 tấm vé, ngươi mua thế nào? Lý Kỳ cười lạnh nói: - Mã Kiều, ngươi nói cho y biết thế nào là thật thà đi.
- Được sao?
Mã Kiều cười ha hả phất tay áo đi tới.
Hứa Lão Ngũ biết Mã Kiều, lúc trước tên này chính là tên được Vương Tuyên Ân sủng ái nhất. Bây giờ nhớ tới còn sởn tóc gáy, y sợ đến mức thất thanh vội nói: - Phó soái tha mạng, vé này là Cao Nha Nội thưởng cho tôi.
Quả nhiên là vậy. Lý Kỳ vừa nhấc tay liếc mắt nhìn mấy vị khách bên cạnh chỉ vào Hứa Lão Ngũ rồi quát: - Ngươi thật to gan, rõ ràng là ngươi trộm vé này của Cao Nha Nội.
Hứa Lão Ngũ đã ở được bên cạnh Cao Nha Nội thì đương nhiên y cũng có chút bản lĩnh, y sửng sốt lập tức hiểu ra nói: - Dạ dạ vé này là tôi lấy trộm của Cao Nha Nội. Bộ soái tôi biết sai rồi, tha cho tôi lần này đi.
Lý Kỳ không để ý dến y mà cầm vé đến trước mấy vị khách nói: - Mấy vị huynh đệ, thi đấu đá cầu không phải chỉ có 1-2 trận. Lần này không được xem thì lần sau chịu khó xếp hàng là mua được vé. Không cần phải tiêu phí tiền như vậy. Vé này vốn dĩ bao nhiêu tiền các ngươi trả bấy nhiêu đi.
Mấy vị kia nghe thấy hắn nói vậy liền mừng rõ nói:
- Đa tạ Lý sư phó, đa tạ Lý sư phó.
Trong nháy mắt Lý Kỳ đã bán hết số vé.
Đợi mấy người kia đi rồi, Lý Kỳ cầm tiền đến trước mặt Hứa Lão Ngũ nói: - Cầm lấy.
- Ôi, tôi.
- Ta bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi.
Hứa Lão Ngũ tỉnh tỉnh mê mê nhận lấy tiền nhìn Lý Kỳ ngơ ngác.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi hãy nghe kĩ cho ta, lần này ta không so đo với ngươi nữa nếu có lần sau thì.... hừ....
Hứa Lão Ngũ vội nói: - Xin Bộ soái yên tâm lần sau tôi không dám nữa.
Lý Kỳ ừ một tiếng nói: - Sau này ngươi phụ trách giám sát, bao gồm cả giá vé. Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng nếu để cho ta biết còn bán được giá vé cao thì bọn họ bán bao nhiêu ngươi cứ bán từng ấy cho ta, hiểu chưa?
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
- Cút đi.
Coi như y được đại xa vội đứng lên chạy lảo đảo.
Thực ra Đại hội đá cầu lần này chỉ có Đông Kinh thi đấu. Tổng cộng có 12 đội đăng ký dự thi, 8 đội dân gian, 4 đội còn lại đều thuộc về triều đình. 12 đội này sẽ tiến hành vòng đấu bảng, đấu loại, quyết định đội đứng đầu sẽ tham ra thi đấu với các quán quân trong cả nước.
Về tư tưởng đại hội thi đấu thế giới của Lý Kỳ, vì bây giờ các quốc gia vẫn còn phụ thuộc nhau cho nên hắn cũng chưa quyết định.
Hai ngày trước khi trận đấu bắt đầu, mở màn là sòng bạc Hồng Vạn đã sớm định ra kế hoạch, Tề Vân Xã nhường 5 bàn. Lý Kỳ không hiểu đá cầu cũng không biết rốt cuộc thực lực của hai bên là thế nào cho nên buổi tối đã đi thương lượng chuyện này với Cao Cầu, Hồng Bát Kim. Cao Cầu rất khẳng định với hắn rằng 5 bàn là lựa chọn tốt nhất.
Cầu ca đã nói như vậy Lý Kỳ cũng chỉ biết tin tưởng ông ta, nhưng hắn vẫn không yên tâm vì tiền của người đặt cược phải chia phân tán, hắn lại tăng thâm mấy cách chơi nữa. Ví dụ như đoán điểm tổng số của trận đấu, đoán điểm từng hiệp đấu, đoán người ghi bàn đầu tiên...
Về tỉ lệ đặt cược, Tề Vân xã là 0.9, mã thị vệ là 0.95 tuy Tề Vân xã nhường 5 bàn nhưng tỉ lệ của nó vẫn phải thấp hơn Thị vệ mã. Vừa ra tỉ lệ cược này, cũng có thể nói ngươi phải đặt ít nhất cũng phải hơn 100 đồng chứ không thể đặt 1 đồng như vậy thì làm sao có thể trả lại ngươi được.
Trận đá cầu này là hoạt động đầu tiên của Đại Tống, cho nên trận mở màn trước của Tứ Quốc Yến rất được hoan nghênh chào đón, nhưng bây giờ trong lòng bọn họ cũng không chắc chắn. Dù sao thì Tề Vân xã cũng nhường cho 5 bàn, không hề ít. Vì thế ở từ đầu phố đến cuối phố các công tử, tài tử, thương nhân cùng tụ tập thảo luận khả năng của hai bên. Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, càng nói càng rối không biết phải cược cho bên nào.
Hôm nay là ngày bắt đầu cuộc thi đấu, thời gian là xế chiều, địa điểm là sân trước của chùa Tướng Quốc. Nghe nói trước kia đó là sân đá cầu lớn nhất của thành Biện Kinh, bây giờ đã qua cải tạo chủ yếu là nhằm vào khán giả, bây giờ sức chứa có thể lên đến 3000 người. Xem như không nhỏ.
Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ giải quyết bữa cơm trưa xong đi đến trước cửa, Mã Kiều đánh xe ngựa đi đến, ngoài Mã Kiều ra thì tiểu tử Trần A Nam cũng đến. Cậu ta chủ yếu phụ trách quán rượu, ban ngày không có việc gì cho nên Lý Kỳ cũng muốn dẫn cậu ta đi quan sát thế giới một chút.
Lý Kỳ thấy thời tiết cũng khá đẹp sân đá cầu cách Túy Tiên Cư cũng không xa lắm. Nhân tiện hắn nói: - Mã Kiều, hôm nay không ngồi xe ngựa nữa. Hắn lại nói với Trần A Nam: - A Nam, dắt con lừa của cậu đến đây.
- Con lừa?
Trần A Nam ngẩn người ra rồi cũng kịp phản ứng vội chạy về phía hậu viện.
Mã Kiều vui vẻ nói: - Phó soái, vậy thì có phải là tôi có thể được cưỡi ngựa không?
Lý Kỳ tức giận nói: - Đương nhiên là không được rồi, bây giờ ta phải đi gặp người khác.Ngươi cưỡi con tuấn mã còn ta cưỡi con lừa nếu để cho người ta nhìn thấy thì còn đâu là thể diện của ta nữa.
Mã Kiều bực bội ừ một tiếng nói: - Vậy tôi cưỡi gì?
- Đi bộ, dù sao con lừa của ta cũng đi chậm mà.
Lúc này Trần A Nam đã dắt còn lừa đến, Lý Kỳ kinh ngạc nói: - A Nam, đây là con lừa của ta sao?
Trần A Nam gật đầu: - Đúng vậy.
Lý Kỳ day day 2 mắt, cẩn thận nhìn cái đầu mập mập của nó, nếu không phải cặp mắt mãi mãi không thay đổi kia thì đúng là hắn không nhận ra nó nữa. Hắn đi lên trước vỗ vỗ đầu con lừa cười khổ nói: - Bạn à, thực sự là ngươi nên giảm cân đi, nếu không cứ như vậy chỉ sợ ngươi đi cũng không nổi nữa đâu.
Con lừa xoay người, cả chủ và tớ 3 người cùng đi về phía sân đá cầu.
Đi được khoảng một lúc thì Lý Kỳ đã nhìn thấy lan can sân đá cầu từ đằng xa. Trên lan can có biểu ngữ chào đón màu đỏ bay phấp phới. Trên có có biết mấy chữ "Túy Tiên Cư" rất to. Hắn cười gật đầu thầm nghĩ chiêu quảng cáo này đúng là không tồi.
Ngoài biểu ngữ của Túy Tiên Cư, còn có các cửa hàng khác. Trong đó cso Phàn lâu, Kim lâu, Phỉ Thúy hiên cũng đều tham dự. Thương nhân thời bắc tống có ý nghĩa khá lớn lao đương nhiên cũng có thể nhìn thấy lợi ích trong đó. Ban đầu là mua cuộc họp, hai mươi mấy cái quảng cáo bán hết chỉ trong 1 ngày. Còn tiền quảng cáo bán được thuộc về liên minh. Tuy Cao Cầu yêu tiền nhưng ông ta cũng một lòng làm tốt Đại hội thi đấu đá cầu này, cho nên tiền này ông ta cũng không lấy một xu.
Đi gần đến sân đá cầu, người xung quanh vây lại đã khá nhiều, cũng có khá nhiều các hàng quán điểm tâm, đồ ăn vặt, hoa quả, nước trái cây... Cần gì có nấy. Nhìn mặt bọn họ, không khó để nhận ra rằng hôm nay họ thu hoạch được khá nhiều. Không còn phải nghi ngờ gì nữa Đại hội thi đấu đá cầu này cũng đã kích thích tiêu dùng rất nhiều.
- Tiểu ca, vé phía sau người ta sắp xếp chỉ bán 10 văn, cậu bán 50 văn, không phải quá mắc sao?
- Đúng đấy, đúng đấy vé trung gian cũng chỉ có 50 văn mà thôi. Còn cậu là hàng trước mà đắt quá, tăng hẳn một xâu tiền đắt quá, giảm một chút đi.
Lúc đi ngang qua một hẻm nhỏ Lý Kỳ chợt nghe thấy tiếng ồn ào. Hắn quay đầu lại nhìn chỉ thấy có 5-6 người đang cãi cọ nhau. Lại nghe có người nói: - Các vị đại ca, tiểu đệ cực khổ lắm mới xếp hàng mua được, có được chút tiền cũng vất vả lắm. Đây là rất bình thường mà.
Tiếng này nghe rất quen. Lý Kỳ nhướn mày xuống lừa, ba người lặng lẽ đi về phía con ngõ nhỏ.
Những người kia đang khí thế ngất trời, căn bản là không để ý đến đám Lý Kỳ.
Lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc: - Các vị, bây giờ bên ngoài muốn một vé cũng rất khó, giá tiền này là hợp lý lắm rồi. Hơn nữa cuộc thi đấu sắp bắt đầu, nếu các vị không cần... Tôi sẽ bán cho người khác, bên ngoài còn rất nhiều người cần vé.
Cò vé? Lý Lỳ vừa bực mình vừa buồn cười, mới ngày đầu tiên mà đã đi cò vé rồi. Cứ tiếp tục như vậy cũng được. Đi lại gần nhìn thấy đứng ở giữa là một cậu thanh niên chừng 20 tuổi, đối mắt sáng lông mày rậm, cằm đầy lại còn để mấy chòm râu, lưng hơi gù.
Hóa ra là cậu ta? Lý Kỳ cũng biết người này chính là kẻ nhãn rỗi bên cạnh Cao Nha Nội. Họ Hứa, Hứa Lão Ngũ. Bất thình lình hắn nói: - Giá này thực sự rất hợp lý rồi, ngươi còn bao nhiêu ta bao hết.
- Thật sao?
Hứa Lão Ngũ ngẩng đầu lên nhìn sắt mặt cứng đờ định xoay người bỏ chạy.
- Bắt.
Lý Kỳ vừa mới nói ra chữ này, thì Mã Kiều đã đá một bước nhanh như tia chớp, chỉ thấy Hứa Lão Ngũ kêu thảm một tiếng. Bay như dây ngã mạnh trên mặt đất.
Bịch một tiếng.
Lý Kỳ lấy tay che mắt, toát mồ hôi lạnh: - Ta chỉ bảo ngươi bắt y thôi mà chứ có bảo ngươi dùng bạo lực thế đâu. Dù gì y cũng là người của Cao Nha Nội.
Mã Kiều tức giận nói: - Sao huynh không nói sớm, huynh nói chậm hơn chân tay ta mà. Cái này phải trách ai chứ? Nếu y chạy mất thì huynh lại trách ta.
Tên bạo lực cuồng này. Lý Kỳ nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc, lại không kìm nổi thở dài, đi lên hai bước về chỗ Hứa Lão Ngũ đang rên rỉ trên mặt đất, hắn cười hì hì nói: - Lão Ngũ.
- Đừng đừng đừng, Bộ soái, gọi tôi tiểu Ngũ là được rồi.
Hứa Lão Ngũ đau đớn gượng cười nói. Tuy Hứa Lão Ngũ này cũng là một nhân vật có số má, nhưng bây giờ địa vị của Lý Kỳ đã khác trước, y cũng không dám kiêu ngạo với hắn nữa.
Lý Kỳ cười nói: - Lấy ra đi.
- Hả?
- Vé đấy.
- Đây!
- Mã Kiều, ta nghi ngờ người này ăn trộm đồ, ngươi hãy lột hết quần áo của y ra cho ra rồi dẫn về từ từ điều tra.
- Cởi quần áo? Mã Kiều biến sắc khó xử nói: - Phó soái, bắt y về là được rồi sao phải phiền toái thế?
Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi cho rằng ta rất rảnh rỗi có phải không?
Mã Kiều giật mình liền nói với Trần A Nam: - A Nam, cậu đi đi.
- Vâng.
- Bộ soái tha mạng, tôi lấy, tôi lấy đã được chưa?
Thực ra Hứa Lão Tam thà để họ bắt về còn hơn là bị trần truồng, y vội lấy vé từ trong ngực ra.
Lý Kỳ nhận lấy vé, liếc nhìn thấy có cả con dấu của Cầu ca, không phải là giả: - Có ít vậy sao?
- Chỉ có ít vậy thôi.
- Mã Kiều.
- Đợi đã.
Hứa Lão Tam lại lấy ở thắt lưng ra.
Ngươi thật là. Lý Kỳ cố nén cười hỏi: - Thật là không còn không? Nếu...
Hứa Lão Ngũ không đợi cho Lý Kỳ nói hết đã khóc ầm lên: - Bộ soái, trên người tôi thực sự không còn tất cả đều đưa cho ngài hết rồi.
Lý Kỳ hỏi: - Ngươi lấy vé này ở đâu?
Y đảo mắt nhìn xung quanh nói: - Tôi mua.
- Ngươi mua? Bây giờ hạn cho mỗi người mua nhiều nhất chỉ được 3 tấm vé, ngươi mua thế nào? Lý Kỳ cười lạnh nói: - Mã Kiều, ngươi nói cho y biết thế nào là thật thà đi.
- Được sao?
Mã Kiều cười ha hả phất tay áo đi tới.
Hứa Lão Ngũ biết Mã Kiều, lúc trước tên này chính là tên được Vương Tuyên Ân sủng ái nhất. Bây giờ nhớ tới còn sởn tóc gáy, y sợ đến mức thất thanh vội nói: - Phó soái tha mạng, vé này là Cao Nha Nội thưởng cho tôi.
Quả nhiên là vậy. Lý Kỳ vừa nhấc tay liếc mắt nhìn mấy vị khách bên cạnh chỉ vào Hứa Lão Ngũ rồi quát: - Ngươi thật to gan, rõ ràng là ngươi trộm vé này của Cao Nha Nội.
Hứa Lão Ngũ đã ở được bên cạnh Cao Nha Nội thì đương nhiên y cũng có chút bản lĩnh, y sửng sốt lập tức hiểu ra nói: - Dạ dạ vé này là tôi lấy trộm của Cao Nha Nội. Bộ soái tôi biết sai rồi, tha cho tôi lần này đi.
Lý Kỳ không để ý dến y mà cầm vé đến trước mấy vị khách nói: - Mấy vị huynh đệ, thi đấu đá cầu không phải chỉ có 1-2 trận. Lần này không được xem thì lần sau chịu khó xếp hàng là mua được vé. Không cần phải tiêu phí tiền như vậy. Vé này vốn dĩ bao nhiêu tiền các ngươi trả bấy nhiêu đi.
Mấy vị kia nghe thấy hắn nói vậy liền mừng rõ nói:
- Đa tạ Lý sư phó, đa tạ Lý sư phó.
Trong nháy mắt Lý Kỳ đã bán hết số vé.
Đợi mấy người kia đi rồi, Lý Kỳ cầm tiền đến trước mặt Hứa Lão Ngũ nói: - Cầm lấy.
- Ôi, tôi.
- Ta bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi.
Hứa Lão Ngũ tỉnh tỉnh mê mê nhận lấy tiền nhìn Lý Kỳ ngơ ngác.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi hãy nghe kĩ cho ta, lần này ta không so đo với ngươi nữa nếu có lần sau thì.... hừ....
Hứa Lão Ngũ vội nói: - Xin Bộ soái yên tâm lần sau tôi không dám nữa.
Lý Kỳ ừ một tiếng nói: - Sau này ngươi phụ trách giám sát, bao gồm cả giá vé. Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng nếu để cho ta biết còn bán được giá vé cao thì bọn họ bán bao nhiêu ngươi cứ bán từng ấy cho ta, hiểu chưa?
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
- Cút đi.
Coi như y được đại xa vội đứng lên chạy lảo đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.