Chương 1000: Cuộc thi Đệ nhất trù nương (Hạ) 2
Nam Hi
01/06/2018
Lý Kỳ thấy nàng đơn thuần có chút hơi quá, lại thấy những người khác không chút do dự, trong lòng liền không còn chút hoài nghi nào nữa. Quan trọng là thịt thơm quá là hấp dẫn người ta, liền nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta thử món thịt chân giò hun khói này đi.
Mọi người vừa mới bắt đầu ăn, Hồng Thiên Cửu liền hung hăng cắn một miếng thịt lớn, hàm hồ reo lên:
- Oa! Món thịt nướng này quả thực ăn rất ngon, ô ô ô.
Cao Nha Nội cũng hàm hồ bổ sung một câu:
- Người càng hấp dẫn.
- ……….!
Nhưng sau khi Lý Kỳ và Tả Bá Thanh nếm qua, đều nhíu mày, ngơ ngác nhìn nhau.
Trương Xuân Nhi và Tống tẩu thấy vẻ mặt này của hai người bọn họ, trong lòng tò mò, liền dùng dao cắt lấy một miếng, nếm thử. Nhưng sau khi nếm xong, nét mặt cũng lạ thường giống Lý Kỳ và Tả Bá Thanh.
Trương Xuân Nhi nói:
- Món chân giò hun khói này thực là mềm, dầu không ngán, hương vị đậm đà, vị lại thuần ngon. Nhưng, lại có một hương vị vô cùng đặc biệt, từ trước đến giờ ta chưa từng nếm thử.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Các cô cũng nếm thấy thế. Từ trước đến giờ ta cũng chưa từng nếm qua mùi vị này. Nhưng có thể chắc chắn là mùi vị này khiến cho món chân giò hun khói này càng ngon hơn.
Tống tẩu nói:
- Liệu có thể là cô ta dùng hương liệu gì?
Lý Kỳ, Tả Bá Thanh Đồng thời lắc đầu. Lý Kỳ nói:
- Khi cô ấy làm hương liệu, ta đều nhìn thấy, rất bình thường. Mặc dù nấm hương này ta chưa từng thấy, nhưng đây tuyệt đối không phải là mùi vị của nấm hương.
Cao Nha Nội đảo mắt nói:
- Các ngươi cũng thật là, người này ở đây, vì sao lại còn đón tới đoán lui chứ? Giống như tài nghệ nấu ăn của mình lợi hại lắm ấy.
Y nói xong lền mang vẻ mặt tươi cười tới trước mặt Lưu Vân Hi, cười nói:
- Tiểu nương tử, món chân giò hun khói của cô làm thế nào?
Y nói như vậy, Lý Kỳ và Tả Bá Thanh nhất thời đều lúng túng. Không thể không nói, câu này của Cao Nha Nội thực sự là nói quá đúng, hỏi là biết, hà tất phải đoán mò?
Lưu Vân Hi vẻ mặt đơn thuần, cười nói:
- À, các ngươi đều đã ăn rồi mà.
- Đó là đương nhiên, bổn Nha Nội là ai?
Cao Nha Nội vén tóc mai lên, cười nói ha hả.
Vô sỉ!
Hai từ này chính là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Lưu Vân Hi hầu như không cảm thấy tế bào dâm đãng trong cơ thể Cao Nha Nội, gật đầu nói:
- Không giấu gì các vị, kỳ thực món chân giò hun khói này của ta trên thế giới là độc nhất vô nhị, ăn xong là hết rồi.
- Cái gì?
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc. Lý Kỳ liền hỏi:
- Món chân giò hun khói này là chân giò lợn, sao lại nói là độc nhất vô nhị?
Lưu Vân Hi cười nói:
- Là chân lợn không sai. Nhưng lại là lấy ra từ trong bụng của một con đại xà. Còn nhớ hôm đó, ta ở trong rừng tìm con mồi, bỗng thấy một con đại xà nằm trên thảm cỏ, vùng bụng nổi lên, do đó đã bắn chết nó, phát hiện thấy trong bụng hó ra là một con lợn rừng, vừa mới nuốt vào không lâu. Ta thấy điều này vô cùng hoàn chỉnh, trong lòng thầm nghĩ không nên lãng phí. Do đó đã lấy ra thành chân giò hun khói.
- Hả? Trong bụng đại xà? Nôn ….!
Hai mắt Cao Nha Nội lồi lên, một màu tím xanh bốc lên mặt, liền khom người xuống, ói lên ói xuống.
- Nôn!
- Nôn!
Không chỉ là Cao Nha Nội, rất nhiều người đều nôn ra.
Mẹ kiếp! Lợn rừng lấy ra từ trong bụng mãng xà, chẳng trách hương vị lại từ trước đến giờ chưa từng nếm qua. Vậy trước đây không phải …. Ta là Trù Vưng, ta là Trù Vương, tuyệt đối không thể làm mất mặt người ta. Lý Kỳ vốn không cảm thấy có điều gì, nhưng thấy đám người Cao Nha Nội hành đức như vậy, trong dạ dày bỗng sôi lên, cố gắng nén xuống. Liếc mắt nhìn Tả Bá Thanh, thấy y cũng vất vả cực kỳ khó tả.
- Ba ba ba ba ba, thật đúng là khéo léo, quá tuyệt.
Lý Kỳ sưng mặt lên, mặt đỏ ửng lên, vẫn ở đó vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Đa tạ quá khen.
Lưu Vân Hi gật đầu, không nghe ra ý tại ngôn ngoại, chỉ những người nôn mửa đó, vẻ mặt buồn bực nói:
- Nhưng các ngươi …?
Ta đây là khích lệ ngươi sao? Lý Kỳ nghiến răng lại nói:
- Đây chính là sự khác biệt. Họ căn bản không nếm ra vị trong rắn này.
- Nôn!
Lời này nói ra, lại là một trận nôn mửa mới dâng lên.
- Đây thực sự là độc nhất vô nhị, vậy ta nên ăn nhiều chút.
Hồng Thiên Cửu có lẽ là trời không sợ, đất không sợ, thấy mùi vị ngon, ăn lại càng có mùi vị, mỗi tay một miếng thịt, chạy lên phía trước, hứng trí hỏi:
- Ôi, Lưu nương tử, con rắn đó lớn cỡ nào chứ, ngay cả một con lợn cũng nuốt vào được.
Lưu Vân Hi hai tay khua khua, nói:
- To bằng này này.
- Oa! Lớn thế?
Hồng Thiên Cửu nói:
- Vậy cô không sợ sao?
- Ta quanh năm ở trong núi săn bắt, cái gì cũng không sợ.
- Cô thật là lợi hại, lần sau ta đi săn sẽ gọi cô đi cùng.
- Được thôi! Được thôi!
Hồng Bát Kim thấy con trai lại càng ăn càng ngon, nhất thời cũng vã mồ hôi hột. Đây rốt cuộc có phải là do mình sinh ra không?
Tả Bá Thanh liền uống ba ly trà, mới bình tĩnh trở lại. Dù trong lòng vẫn còn sợ, nhưng đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ, nói:
- Lý lão đệ, con lợn được lấy ra từ trong bụng rắn này, vì sao lại trở nên ngon như vậy? Rốt cuộc thế này là thế nào?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Quỷ biết khi đó rốt cuộc đã xảy ra phản ứng gì? Không có độc đã là may mắn rồi.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng luôn nghi ngờ, nhưng điều này tự nhiên vốn chính là rất kỳ lạ, cà phê phân chồn cũng là như vậy.
Lưu Vân Hi thấy đám người Lý Kỳ thì thào với nhau, liền nói:
- Hai vị đại ca ….
- Đừng gọi đại ca ta, ta còn nhỏ hơn cô.
Lý Kỳ vung tay nói, trong lòng thầm nghĩ ta đây là tạo nghiệt gì thế? Không ngờ lại gặp phải một bà ngốc như vậy.
Lưu Vân Hi liền nói lại:
- Hai bị sư phó, hai món ăn vừa rồi, các vị đều nói hay như vậy, vậy món này của ta thì sao?
- Ngon!
Hai người đều đồng thanh đáp, đơn giản sáng tỏ, thực không muốn bình phẩm thêm một lời nào.
Phàn Thiếu Bạch liền bước tới, cũng không muốn nhắc tới món chân giò hun khói, liền nói:
- Hai vị có kết quả chưa?
Lý Kỳ lau trán, nói nhỏ:
- Tả đại ca, ca nói đi, ta sợ bị người ta đánh.
Tiểu tử này quả đúng là xảo quyệt. Chuyện đắc tội với người này lại để ta làm. Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ một cái liền quay đầu sang bên đó, rõ ràng là không chuẩn bị cho hắn cơ hội lên nói, khẽ ho, nói:
- Cuộc thi lần này, Trương nương tử giành chiến thắng.
Tả Bá Thanh vừa nói xong, hiện trường ngoài Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi ra, ai nấy đều thể hiện vẻ mặt kinh ngạc. Họ đều không phải vì kết quả này mà cảm thấy kinh ngạc. Dù ba người, không phải chính là hắn, họ mà là đối với kết luận mà Tả Bá Thanh đưa ra nhanh như vậy cảm thấy kinh ngạc. Dù sao tài nghệ nấu ăn của Tống tẩu cũng không phải tốt hơn nhiều. Nếu để họ tới phán định, có lẽ đều do dự.
Thất vọng nhất trong đó chẳng qua là Phàn Thiếu Bạch, không dám tin nhìn Lý Kỳ.
Ngươi nhìn ta làm gì? Đây là sự thật! Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Tả đại ca nói rất đúng, danh hiệu Đệ nhất trù nương của Đại Tống ta, Trương nương tử hoàn toàn xứng đáng.
Cao Nha Nội không hiểu nói:
- Đây là vì sao? Ta thấy món bào ngư này ngon hơn một chút!
Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ nói:
- Điểm này vẫn là ngươi nói đi. Dù sao ngươi cũng là đầu bếp của tửu lầu.
Lý Kỳ gật đầu, cười giải thích:
- Thực không dám giấu, nếu theo sở thích cá nhân mà nói, tôi cũng thích món bánh này, có thể nói tài nghệ nấu ăn của hai người họ sàn sàn nhau. Nhưng, mọi người có từng nghĩ, vì sao một trận đấu quan trọng như vậy, Trương nương tử có thể chọn cá đông lạnh để làm món ăn.
Cao Nha Nội tức giận nói:
- Cái đó làm gì có cái gì là vì sao, còn không phải là lấy đẹp bỏ xấu.
Sài Thông trợn mắt nói:
- Nha Nội, là lấy lòng mọi người.
- Có gì khác biệt?
…….
Lý Kỳ không để ý tới loại ngu xuẩn này, nhìn mọi người một lượt, thấy họ đều không hiểu, liền chỉ tay lên trời nói:
- Bởi vì nó.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, lại càng ngơ ngác hơn.
Hồng Thiên Cửu tò mò nói:
- Lẽ nào ý của đại ca là ông trời chỉ thị cho nàng ta làm như vậy? Đây đều là ý trời?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Cũng có thể nói như vậy, không, nên nói là ông trời giúp nàng ta chiến thắng.
Mọi người càng nghe càng thấy hồ đồ. Hồng Bát Kim liền nói:
- Lý Kỳ, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau máu ra lý do đi.
Tả Bá Thanh vuốt chòm râu dê nói:
- Kỳ thực Lý lão đệ đã nói rất rõ ràng rồi. Ý của hắn là hôm nay đã vào hạ rồi, thời tiết khá nóng bức. Lúc này ăn cá đông lạnh là phù hợp nhất.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Hay nói cách khác, nếu cuộc thi này lùi lại 3 tháng nữa, có lẽ chính là một kết quả khác. Là một người đầu bếp, trước tiên là phải hiểu món ăn bốn mùa đều có điểm ngon gì. Nhưng đây chỉ là thứ nhất, ngươi còn phải hiểu mỗi mùa nên ăn gì là tốt nhất. Đặc biệt là đối với một đầu bếp tửu lầu mà nói, ngươi chẳng qua là muốn phụ trách tài nấu nướng của mình. Hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của khách nữa. Món bánh nướng này dù ngon, hơn nữa cách ăn cũng rất mới mẻ, vô cùng độc đáo. Nhưng trời nóng, hơn nữa nhất định phải ăn khi còn nóng, tuyệt đối không phù hợp ăn vào mùa hè nóng nực này. Nhưng, món cá đông lạnh thì lại khác. Nó đã qua quá trình rã đông, hơn nữa cá đông lạnh vốn có công hiệu tiêu nhiệt. Khi ăn, nó thực sự rất phù hợp. Hơn nữa, hương vị ngon, khi nó xuất hiện vào thời điểm không đúng, vậy thì chính là một tác phẩm thất bại. Rõ ràng, về điểm này, Trương nương tử khi chuẩn bị cũng đã nắm bắt được chi tiết nhỏ này. Ngoài ra còn có một điểm, ở đây là Tướng Quốc Tự, thực món “mười tám Phật châu” này cũng rất thích hợp, quả thực là độc đáo. Đệ nhất trù nương không phải Trương nương tử thì còn ai khác nữa.
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta thử món thịt chân giò hun khói này đi.
Mọi người vừa mới bắt đầu ăn, Hồng Thiên Cửu liền hung hăng cắn một miếng thịt lớn, hàm hồ reo lên:
- Oa! Món thịt nướng này quả thực ăn rất ngon, ô ô ô.
Cao Nha Nội cũng hàm hồ bổ sung một câu:
- Người càng hấp dẫn.
- ……….!
Nhưng sau khi Lý Kỳ và Tả Bá Thanh nếm qua, đều nhíu mày, ngơ ngác nhìn nhau.
Trương Xuân Nhi và Tống tẩu thấy vẻ mặt này của hai người bọn họ, trong lòng tò mò, liền dùng dao cắt lấy một miếng, nếm thử. Nhưng sau khi nếm xong, nét mặt cũng lạ thường giống Lý Kỳ và Tả Bá Thanh.
Trương Xuân Nhi nói:
- Món chân giò hun khói này thực là mềm, dầu không ngán, hương vị đậm đà, vị lại thuần ngon. Nhưng, lại có một hương vị vô cùng đặc biệt, từ trước đến giờ ta chưa từng nếm thử.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Các cô cũng nếm thấy thế. Từ trước đến giờ ta cũng chưa từng nếm qua mùi vị này. Nhưng có thể chắc chắn là mùi vị này khiến cho món chân giò hun khói này càng ngon hơn.
Tống tẩu nói:
- Liệu có thể là cô ta dùng hương liệu gì?
Lý Kỳ, Tả Bá Thanh Đồng thời lắc đầu. Lý Kỳ nói:
- Khi cô ấy làm hương liệu, ta đều nhìn thấy, rất bình thường. Mặc dù nấm hương này ta chưa từng thấy, nhưng đây tuyệt đối không phải là mùi vị của nấm hương.
Cao Nha Nội đảo mắt nói:
- Các ngươi cũng thật là, người này ở đây, vì sao lại còn đón tới đoán lui chứ? Giống như tài nghệ nấu ăn của mình lợi hại lắm ấy.
Y nói xong lền mang vẻ mặt tươi cười tới trước mặt Lưu Vân Hi, cười nói:
- Tiểu nương tử, món chân giò hun khói của cô làm thế nào?
Y nói như vậy, Lý Kỳ và Tả Bá Thanh nhất thời đều lúng túng. Không thể không nói, câu này của Cao Nha Nội thực sự là nói quá đúng, hỏi là biết, hà tất phải đoán mò?
Lưu Vân Hi vẻ mặt đơn thuần, cười nói:
- À, các ngươi đều đã ăn rồi mà.
- Đó là đương nhiên, bổn Nha Nội là ai?
Cao Nha Nội vén tóc mai lên, cười nói ha hả.
Vô sỉ!
Hai từ này chính là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Lưu Vân Hi hầu như không cảm thấy tế bào dâm đãng trong cơ thể Cao Nha Nội, gật đầu nói:
- Không giấu gì các vị, kỳ thực món chân giò hun khói này của ta trên thế giới là độc nhất vô nhị, ăn xong là hết rồi.
- Cái gì?
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc. Lý Kỳ liền hỏi:
- Món chân giò hun khói này là chân giò lợn, sao lại nói là độc nhất vô nhị?
Lưu Vân Hi cười nói:
- Là chân lợn không sai. Nhưng lại là lấy ra từ trong bụng của một con đại xà. Còn nhớ hôm đó, ta ở trong rừng tìm con mồi, bỗng thấy một con đại xà nằm trên thảm cỏ, vùng bụng nổi lên, do đó đã bắn chết nó, phát hiện thấy trong bụng hó ra là một con lợn rừng, vừa mới nuốt vào không lâu. Ta thấy điều này vô cùng hoàn chỉnh, trong lòng thầm nghĩ không nên lãng phí. Do đó đã lấy ra thành chân giò hun khói.
- Hả? Trong bụng đại xà? Nôn ….!
Hai mắt Cao Nha Nội lồi lên, một màu tím xanh bốc lên mặt, liền khom người xuống, ói lên ói xuống.
- Nôn!
- Nôn!
Không chỉ là Cao Nha Nội, rất nhiều người đều nôn ra.
Mẹ kiếp! Lợn rừng lấy ra từ trong bụng mãng xà, chẳng trách hương vị lại từ trước đến giờ chưa từng nếm qua. Vậy trước đây không phải …. Ta là Trù Vưng, ta là Trù Vương, tuyệt đối không thể làm mất mặt người ta. Lý Kỳ vốn không cảm thấy có điều gì, nhưng thấy đám người Cao Nha Nội hành đức như vậy, trong dạ dày bỗng sôi lên, cố gắng nén xuống. Liếc mắt nhìn Tả Bá Thanh, thấy y cũng vất vả cực kỳ khó tả.
- Ba ba ba ba ba, thật đúng là khéo léo, quá tuyệt.
Lý Kỳ sưng mặt lên, mặt đỏ ửng lên, vẫn ở đó vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Đa tạ quá khen.
Lưu Vân Hi gật đầu, không nghe ra ý tại ngôn ngoại, chỉ những người nôn mửa đó, vẻ mặt buồn bực nói:
- Nhưng các ngươi …?
Ta đây là khích lệ ngươi sao? Lý Kỳ nghiến răng lại nói:
- Đây chính là sự khác biệt. Họ căn bản không nếm ra vị trong rắn này.
- Nôn!
Lời này nói ra, lại là một trận nôn mửa mới dâng lên.
- Đây thực sự là độc nhất vô nhị, vậy ta nên ăn nhiều chút.
Hồng Thiên Cửu có lẽ là trời không sợ, đất không sợ, thấy mùi vị ngon, ăn lại càng có mùi vị, mỗi tay một miếng thịt, chạy lên phía trước, hứng trí hỏi:
- Ôi, Lưu nương tử, con rắn đó lớn cỡ nào chứ, ngay cả một con lợn cũng nuốt vào được.
Lưu Vân Hi hai tay khua khua, nói:
- To bằng này này.
- Oa! Lớn thế?
Hồng Thiên Cửu nói:
- Vậy cô không sợ sao?
- Ta quanh năm ở trong núi săn bắt, cái gì cũng không sợ.
- Cô thật là lợi hại, lần sau ta đi săn sẽ gọi cô đi cùng.
- Được thôi! Được thôi!
Hồng Bát Kim thấy con trai lại càng ăn càng ngon, nhất thời cũng vã mồ hôi hột. Đây rốt cuộc có phải là do mình sinh ra không?
Tả Bá Thanh liền uống ba ly trà, mới bình tĩnh trở lại. Dù trong lòng vẫn còn sợ, nhưng đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ, nói:
- Lý lão đệ, con lợn được lấy ra từ trong bụng rắn này, vì sao lại trở nên ngon như vậy? Rốt cuộc thế này là thế nào?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Quỷ biết khi đó rốt cuộc đã xảy ra phản ứng gì? Không có độc đã là may mắn rồi.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng luôn nghi ngờ, nhưng điều này tự nhiên vốn chính là rất kỳ lạ, cà phê phân chồn cũng là như vậy.
Lưu Vân Hi thấy đám người Lý Kỳ thì thào với nhau, liền nói:
- Hai vị đại ca ….
- Đừng gọi đại ca ta, ta còn nhỏ hơn cô.
Lý Kỳ vung tay nói, trong lòng thầm nghĩ ta đây là tạo nghiệt gì thế? Không ngờ lại gặp phải một bà ngốc như vậy.
Lưu Vân Hi liền nói lại:
- Hai bị sư phó, hai món ăn vừa rồi, các vị đều nói hay như vậy, vậy món này của ta thì sao?
- Ngon!
Hai người đều đồng thanh đáp, đơn giản sáng tỏ, thực không muốn bình phẩm thêm một lời nào.
Phàn Thiếu Bạch liền bước tới, cũng không muốn nhắc tới món chân giò hun khói, liền nói:
- Hai vị có kết quả chưa?
Lý Kỳ lau trán, nói nhỏ:
- Tả đại ca, ca nói đi, ta sợ bị người ta đánh.
Tiểu tử này quả đúng là xảo quyệt. Chuyện đắc tội với người này lại để ta làm. Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ một cái liền quay đầu sang bên đó, rõ ràng là không chuẩn bị cho hắn cơ hội lên nói, khẽ ho, nói:
- Cuộc thi lần này, Trương nương tử giành chiến thắng.
Tả Bá Thanh vừa nói xong, hiện trường ngoài Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi ra, ai nấy đều thể hiện vẻ mặt kinh ngạc. Họ đều không phải vì kết quả này mà cảm thấy kinh ngạc. Dù ba người, không phải chính là hắn, họ mà là đối với kết luận mà Tả Bá Thanh đưa ra nhanh như vậy cảm thấy kinh ngạc. Dù sao tài nghệ nấu ăn của Tống tẩu cũng không phải tốt hơn nhiều. Nếu để họ tới phán định, có lẽ đều do dự.
Thất vọng nhất trong đó chẳng qua là Phàn Thiếu Bạch, không dám tin nhìn Lý Kỳ.
Ngươi nhìn ta làm gì? Đây là sự thật! Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Tả đại ca nói rất đúng, danh hiệu Đệ nhất trù nương của Đại Tống ta, Trương nương tử hoàn toàn xứng đáng.
Cao Nha Nội không hiểu nói:
- Đây là vì sao? Ta thấy món bào ngư này ngon hơn một chút!
Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ nói:
- Điểm này vẫn là ngươi nói đi. Dù sao ngươi cũng là đầu bếp của tửu lầu.
Lý Kỳ gật đầu, cười giải thích:
- Thực không dám giấu, nếu theo sở thích cá nhân mà nói, tôi cũng thích món bánh này, có thể nói tài nghệ nấu ăn của hai người họ sàn sàn nhau. Nhưng, mọi người có từng nghĩ, vì sao một trận đấu quan trọng như vậy, Trương nương tử có thể chọn cá đông lạnh để làm món ăn.
Cao Nha Nội tức giận nói:
- Cái đó làm gì có cái gì là vì sao, còn không phải là lấy đẹp bỏ xấu.
Sài Thông trợn mắt nói:
- Nha Nội, là lấy lòng mọi người.
- Có gì khác biệt?
…….
Lý Kỳ không để ý tới loại ngu xuẩn này, nhìn mọi người một lượt, thấy họ đều không hiểu, liền chỉ tay lên trời nói:
- Bởi vì nó.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, lại càng ngơ ngác hơn.
Hồng Thiên Cửu tò mò nói:
- Lẽ nào ý của đại ca là ông trời chỉ thị cho nàng ta làm như vậy? Đây đều là ý trời?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Cũng có thể nói như vậy, không, nên nói là ông trời giúp nàng ta chiến thắng.
Mọi người càng nghe càng thấy hồ đồ. Hồng Bát Kim liền nói:
- Lý Kỳ, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau máu ra lý do đi.
Tả Bá Thanh vuốt chòm râu dê nói:
- Kỳ thực Lý lão đệ đã nói rất rõ ràng rồi. Ý của hắn là hôm nay đã vào hạ rồi, thời tiết khá nóng bức. Lúc này ăn cá đông lạnh là phù hợp nhất.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Hay nói cách khác, nếu cuộc thi này lùi lại 3 tháng nữa, có lẽ chính là một kết quả khác. Là một người đầu bếp, trước tiên là phải hiểu món ăn bốn mùa đều có điểm ngon gì. Nhưng đây chỉ là thứ nhất, ngươi còn phải hiểu mỗi mùa nên ăn gì là tốt nhất. Đặc biệt là đối với một đầu bếp tửu lầu mà nói, ngươi chẳng qua là muốn phụ trách tài nấu nướng của mình. Hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của khách nữa. Món bánh nướng này dù ngon, hơn nữa cách ăn cũng rất mới mẻ, vô cùng độc đáo. Nhưng trời nóng, hơn nữa nhất định phải ăn khi còn nóng, tuyệt đối không phù hợp ăn vào mùa hè nóng nực này. Nhưng, món cá đông lạnh thì lại khác. Nó đã qua quá trình rã đông, hơn nữa cá đông lạnh vốn có công hiệu tiêu nhiệt. Khi ăn, nó thực sự rất phù hợp. Hơn nữa, hương vị ngon, khi nó xuất hiện vào thời điểm không đúng, vậy thì chính là một tác phẩm thất bại. Rõ ràng, về điểm này, Trương nương tử khi chuẩn bị cũng đã nắm bắt được chi tiết nhỏ này. Ngoài ra còn có một điểm, ở đây là Tướng Quốc Tự, thực món “mười tám Phật châu” này cũng rất thích hợp, quả thực là độc đáo. Đệ nhất trù nương không phải Trương nương tử thì còn ai khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.