Chương 642: Dã thú đối đầu ngụy quân tử ( 3)
Nam Hi
21/12/2015
- Phó soái, thanh danh của ta đều bị ngài hủy cả rồi.
Mã Kiều từ phòng nghỉ đi ra, gã kháng nghị lại, nhìn Lý Kỳ với vẻ mặt u ám.
- Đừng nói nữa, chút nữa ta sẽ đền ngươi một vò rượu
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến rượu cả. Mã Kiều ta từ trước đến nay luôn làm việc quang minh lỗi lạc, mấy cái chiêu dơ bẩn kia ta trước nay nào có dùng? Nếu chuyện này mà truyền được tới chỗ sư muội ta, thì ta còn mặt nào nhìn nàng nữa.
Lý Kỳ quay đầu lại, nhìn thẳng Mã Kiều nói : - Chuyện cũng đã rồi, ngươi còn nói gì nữanào , bây giờ ngươi nên tranh thủ thời gian mà hồi báo lại.
- Điều này cũng đúng. Mã Kiều gật đầu, chăm chú suy tư một hồi, nói : - Ta đây muốn ba hũ rượu.
- Được.Dù sao cũng không phải ta trả tiền.
Lý Kỳ trở lại phòng thượng khác, vừa ngồi xuống,Phong Nghi Nô đã hỏi: - Ngươi đi tìm đám người Nha Nội hả ?
- Chẳng phải vừa rồi ta nói là ta vào nhà vệ sinh sao ?
- Sao lâu vậy ?
- Ta bị "tào tháo đuổi" không được sao ?
Oẹ !
Từ Bà Tích đang ăn điểm tâm, bỗng dưng nghe thấy Lý Kỳ nói vậy. Nhất thời cảm thấy buồn nôn, vậy là nôn ra những thứ đang ăn trong miệng.
Lý Kỳ xoay đầu lại, kinh ngạc nói: - Từ hành thủ, cô không thoải mái sao ?
Từ Bà Tích khoát tay, nói: - Ta --- ta không sao! Trong lòng lại nghĩ, người này vốn xuất thân là đầu bếp mà lại ăn nói bất nhã như vậy.
Phong Nghi Nô thì từ lâu đã quen với cách ăn nói này rồi, nên chỉ cúi đầu trộm cười.
Qua một lúc này, hiệp hai trận đấu cuối cùng mới được bắt đầu.
Các tuyển thủ vừa tiến vào sân, các khán giả trong sân nhất thời hò reo vang rội khắp các khán đài, khí phách của đội tài tử quả là phi phàm.
Đám người Cao Nha Nội đứng trên sân ai cũng là sát chưởng ma quyền, như đang mài dao soàn soạt chuẩn bị thịt heo dê.
Lần này tới lượt đội Thái Uý phủ giao bóng. Do đám người Tống Ngọc Thần vẫn áp dụng chiến thuật co đầu rụt cổ nên phía sau đội Thái Uỷ Phủ thoải mái đá bóng ra giữa sân. Nhưng mới đến giữa sân, bọn họ lại lâm vào cảnh nửa bước cũng khó tiến lên.
Cặp đôi cộng tác vàng Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội cũng bị kèm rất chặt.
Hồng Thiên Cửu thấy bóng đi được nửa sân, bắt đầu di chuyển ra đường biên ngang. Tào Chính Văn đang theo kèm sát sao phía sau Hồng Thiên Cửu.Nhưng lần này Hồng Thiên Cửu không nóng nảy như hiệp một nữa, mà cứ di chuyển liên tục chạy lên chạy xuống ở gần đường biên khiến cho Tào Chính Văn mệt muốn chết.
Bỗng dưng,chỉ thấy Hồng Thiên Cửu chạy sang bên trái rồi lại đột ngột dừng lại, lại chạy về.
Vẫn chạy nữa à.Tào Chính Phong sắp điên lên rồi, vừa mới xoay người lại, bỗng như thấy có một bức tường ập tới trước mặt. Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, y đã lao thẳng xuống đấy. Nhất thời đầu óc quay cuồng, định thần nhìn lại, thì chỉ thấy Chu Hoa đang đứng ở trước hắn, hai tay chống vào eo, đứng dạng háng, nhếch mép cười ha hả không ngừng với y.
Đây đúng là chiến thuật ngăn cản kinh điển.
Cảnh tượng này khiến Lưu Hạo Chính cũng ngây người. Ông ta không biết có nên phạt Thái Uý phủ phạm quy hay không.Vì rõ ràng là ông ta nhìn thấy lúc đó Chu Hoa đã đứng ở đó trước. Tào Chính Văn tự mình lao vào. Nhất thời cảm thấy do dự nên cũng đã bỏ lỡ cơ hội xử phạt thuận lợi nhất, ông ta đành phải bỏ qua.
Hồng Thiên Cửu thoát được sự kèm cặp của Tào Chính Văn, liền mau chóng giơ tay lên, đồng đội ở giữa sân liền lập tức chuyền bóng cho y.
Tống Ngọc Thần lúc này cũng không hơi đâu lo nghĩ nhiều vậy, liền khẩn trương reo lên : - Mau ngăn gã lại.
- Ta đến đây. Trâu Tử Kiến vội vàng lao tới.
Hồng Thiên Cửu thoáng nhìn, không đợi bóng rơi xuống đất, liền nhảy lên, quay ngược người lại về sau theo thế xe đạp chổng ngược, móc bóng sút thẳng về cầu môn.
Bịch một tiếng.
Trâu Tử Kiến vừa mới chạy tới, không hề nghĩ rằng Hồng Thiên Cửu sẽ áp dụng tư thế sút bóng này, thấy mặt mũi như tối sầm lại.
Bịch một tiếng.
Một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra. Chỉ thấy bóng không chệch chút nào, đập vào đúng mặt Châu Tử Kiến, thấy y kêu thảm một tiếng, máu mũi bay tứ tung, rồi lập tức che mặt lại ngồi xổm xuống.
Ôi trời ơi..
Lý Kỳ theo bản năng cũng che mặt lại, nghĩ cũng thấy đau, thầm nghĩ tên Tiểu Cửu vừa rồi ra chân thật là tàn nhẫn.
- Mẹ nó, thật là đáng tiếc.
Hồng Thiên Cửu hung hăng chửi một câu, trong lòng lại nghĩ thêm câu nữa, thế mà vẫn chưa đập chết được tên béo chết tiệt kia .
Lưu Hạo Chính lại ngây ra, không biết phải phân xử thế nào.Bởi vì ông ta thấy hình như là do Trâu Tử Kiến đã dùng mặt để ngăn cản cú sút vừa rồi của Hồng Thiên Cửu. Lúc ông ta còn đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng kêu : - Mau đoạt bóng đi.
Người vừa kêu lên là Cao Nha Nội
Lưu Hạo Chính vội vã quay đầu lại nhìn, thì ra là quả bóng đập vào mặt Trâu Tử Kiến lăn ngược lại, nhưng cũng chưa ra ngoài,lại rơi vào đúng giữa chỗ Cao Nha Nội và Tống Ngọc Thần, hai bên đều lao lên mạnh mẽ đoạt bóng.
Lại một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra, chỉ thấy lúc hai bên lao tới cướp bóng, Cao Nha Nội bỗng ngã trượt xuống đất, dùng mắt cá chân móc bóng lại, khống chế được bóng trước tiên.
Tống Ngọc Thần có chết cũng không thể ngờ Cao Nha Nội lại dùng chiêu như vậy, nhất thời không kiểm soát được bản thân, chân vấp phải bóng,cả người bay lên không, rồi ầm một tiếng, ngã mạnh xuống đất. Lần này, y ngã không hề nhẹ.
Chỉ trong chốc lát, đội Tài Tử đã có ba người nằm xuống.
Lưu Hạo Chính vô cùng bối rối, những động tác này trước giờ ông ta chưa từng thấy, mà lần nào cũng là Thái Uý Phủ chiếm được tiên cơ. Còn đội Tài Tử kia dường như là tự mình va chạm, không phạt thì không được, mà phạt rồi thì thực sự là không công bằng. Hơn nữa, ông ta thấy đám người Cao Nha Nội chỉ muốn đoạt bóng, cũng không có ý đả thương người khác. Một người luôn quyết đoán như Lưu Hạo Chính giờ cũng không biết làm thế nào cho phải .
Cao Nha Nội hoàn toàn mặc kệ Tống Ngọc Thần còn đang nằm cong mình trên mặt đất, y tranh thủ thời cơ, khom mình đứng dậy, một thế song kiên bối nguyệt, hét lớn : - Tiểu Cửu. Vừa dứt lời, thì nhanh như cắt, y chuyền bóng cho Hồng Thiên Cửu đang đứng dưới cầu môn.
Hồng Thiên Cửu thấy xung quanh không có cầu thủ phòng ngự nào, liền nhảy lên thật cao, sút bóng bay vứt lên cao, một cú sút vô cùng phóng khoáng, tự nhiên và đẹp mắt.
Nhanh
Qúa là nhanh.
Một loạt các động tác làm người xem hoa cả mặt, không kịp phản ứng.
Khắp các khán đài hoàn toàn tĩnh lặng.
Cao Cầu đứng trên khái đài, vẫy tay phấn khích, lớn tiếng kêu lên : - Đẹp, một cú sút rất đẹp mắt.
Có thể thấy vừa rồi ông ta bị áp lực làm cho khó chịu.
Không thể phủ nhận rằng, Một loạt các động tác vừa rồi của Cao Nha Nội thực sự giống như nước chảy cuồn cuộn, làm cho người xem vô cùng mãn nhãn, so với Cao Cầu năm đó thì hay hơn hẳn.
- Ca Ca, chuyền tốt lắm.
Hồng Thiền Cửu nhảy dựng lên vẫy tay, cao giọng nói.
Cao Nha Nội giơ hai tay lên, cười ha ha nói : - Tiểu Cửu,sút hay lắm..ha ha
La La La la la..
Chu Hoa lại càng khoa trương hơn, y lắc lắc cái mông to của mình rồi bắt đầu nhảy.
Không ít người xem đều bị tên mập này chọc cho bật cười ha ha. Ngoại trừ fan hâm mộ của Tống Ngọc Thần, thì những người còn lại đều đang chìm đắm trong hương vị chiến thắng, chẳng có ai cho rằng những động tác vừa rồi của bọn ho có gì không ổn.
- Tứ thúc, tứ thúc, Tam Lang kia rõ ràng đã va vào ta, sao thúc không phạt bọn họ phạm quy ?
Tào Chính Văn đi đến trước mặt Lưu Hạo Chính hết lên.
Lưu Hạo Chính nhíu mày nói : - Lúc nãy rỗ ràng là ngươi đụng vào người Chu Hoa, nếu vừa rồi người ngã xuống là y thì có lẽ ta đã phạt ngươi phạm quy.
- Á ?
Tào Chính Văn há to miệng, nhưng không biết nói thế nào mới phải.
- Thế cháu thì sao? Mũi cháu cũng bị chảy máu. Tên tiểu tử khốn kiếp kia lại sút bóng vào mặt cháu, thật quá là ghê tởm. Tứ thúc, thúc xem, đây là máu thật đấy, thúc phải đuổi tên tiểu tử khốn kiếp kia khỏi sân đi.
Chỉ thấy Trâu Tử Kiến mặt đỏ như Quan công, xòe hai bàn tay dính đầy máu mũi ra trước mặt Lưu Hạo Chính, khóc lóc kể lể.
Lưu Hạo Chính thở dài :
- Đây có lẽ chỉ là sự cố thôi, y chỉ muốn sút bóng vào cầu môn, nếu ngươi không dùng mặt cản phán, có khi y đã ghi được bàn rồi, ngươi xử lý như vừa rồi rất chính xác.
Xử lý rất chính xác ? Trâu Tử Kiếp phát điên lê nói : - Làm sao mà cháu lại lấy mặt ra cản phá bóng được
Lưu Hạo Chính lại nhắc lại lời nói : - Ta nói, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục thi đấu thì mau vào sân đi.
- Ta..
Trâu Tử Kiến tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi. Y vẫn còn muốn tiếp tục khiếu nại, nhưng cái mũi còn đang chảy máu, khiến y không đi được.
Lúc này. Tống Ngọc Thần cũng đã đi tới, nhưng y biết rõ tính tình của Lưu Hạo Chính, không dám làm càn, mà chỉ xoa ngực nói: - Tứ thúc, mới vừa rồi động tác kia của Cao Nha Nội không có phạm quy sao?
Lưu Hạo Chính chần chừ một chút rồi nói : - Ngọc Thần, tứ thúc không có dối ngươi, những độc tác này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, nhưng ta cũng không thấy y phạm quy chỗ nào.Vì y chạm bóng trước tiên, còn ngươi thì tự mình xông lên dẫm vào bóng rồi tự ngã đó chứ.
Trên khán đài, Lý Kỳ thấy điệu bộ kinh ngạc của đám người Tống Ngọc Thần liền cười ha hả lên.
Phong Nghi Nô liếc mắt nhìn hắn nói :
- Đây đều là ngươi dạy bọn họ hả ?
Lý Kỳ mông lung nói : - Phong Nương Tử, ta không biết vì sao cô nói vậy, nhưng chuyện này chẳng hề liên quan tới ta chút nào nhé.
Phong Nghi Nô rõ ràng là không tin, hừ một tiếng, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng biết Lý Kỳ nếu đã không muốn nói thì hỏi nhiều chả bõ tốn nước bọt.
Qua một lát, trận đấu lại được tiếp tục.
Bàn gỡ đầu tiên của đội Thái Uý phủ là bàn thắng tổng hợp tất cả yếu tố thể xác và tinh thần. Chỉ cần nhìn thấy bóng, là toàn đội dường như đang tỏa ra một thứ khí thế giết chóc.
Tuy rằng tỷ số đã được rút ngắn lại, nhưng Tống Ngọc Thần biết rằng nếu hai bên đôi công thì đội Tài Tử cũng không có hi vọng thắng lợi, nên y vẫn quyết định sử dụng chiến thuật tử thủ.
Nhưng lần này người bên đội Thái Uý phủ đang điên cuồng như những con chó điên, ra sức nghĩ cách để đoạt lại quyền kiểm soát bóng.
Tào Chính Văn vừa nhận được bóng, liền thấy đối phương từ giữa sân lao đến, trong lòng có đôi chút khiếp đản, vội vàng truyền lại bóng cho Tống Ngọc Thần
- Xem ta cướp bóng đây.
Cao Nha Nội lao đến, trượt xuống theo tư thế cướp bóng.
Gã lại đến, Tống Ngọc Thần sắc mặt căng thẳng, không chút do dự lại treo bóng chuyền ngược lại cho Trâu Tử Kiến.
Cao Nha Nội cười lạnh nói : - Lão tử dọa ngươi đấy, thằng nhát gan ạ.
Có lẽ Tống Ngọc Thần bị Cao Nha Nội hù cho sợ thật rồi, vội vã vung chân chuyền bóng sang bên trái cho Trâu Tử Kiến nhưng bóng lại không đến được vị trí.
Trâu Tử Kiến nhướn mày, khẩn trương chạy về hướng bóng lăn. Hắn thấy Chu Hoa ở đối diện cũng đang chạy tới, biết rằng muốn khống chế bóng cũng khó, nên mới vươn người nhảy lên, muốn truyền bóng cho người khác.
Bỗng nhiên, một bóng đen lao tới trước mặt.
Chỉ thấy khuôn mặt tà ác đang cười của Chu Hoa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y.
Hai người cùng lúc dùng đầu đón bóng.
Bịch
Hai tên mập cùng lúc rơi thẳng xuống, oạch một tiếng, rơi thật mạnh xuống đất.
Bóng bị kẹp giữa lúc hai người đối đầu nên cũng không đi quá xa.
Chu Hoa và Trâu Tử Kiến nhìn nhau, không nói một lời, rồi đứng lên leo tới tranh bóng.
Hai tên mập trận này đều đã tích đủ khí lực, căn bản cũng không hãm được, liền trực tiếp đối đầu. Cả hai đều là những cầu thủ chủ chốt trong đội. Chu Hoa tuy rằng người to hơn một chút nhưng Trâu Tử Kiến vẫn có thể đứng vững chắc. Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, cùng lúc quay người lao đi. thịt ở ngực rung rinh theo nhịp chạy rồi lại song song té nhào xuống đất.
- A !
Chu Hoa bò từ dưới đất lên, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lao lên phía trước, không biết là rút cục y lao vào người hay là lao tới cướp bóng, chỉ e rằng chính y cũng không biết.
Trâu Tử Kiến thấy Chu Hoa dừng như là đang phát điên, trong lòng bắt đầu có chút khiếp đảm. Nhưng y cũng không chịu thua Chu Hoa như vậy. Nên đành phải cắn răng lao thẳng tới.
Tuy nhiên, khi một bên thấy chết cũng không sợ, còn một bên trong lòng đã bắt đầu có ý nghĩ rút lui, thì kết quả không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Chỉ nghe thấy tiếng bịch rất lớn, mồ hôi tung toé trên không như đang nhảy múa, tản ra khắp nơi những tia sáng chói mắt.
- A !
Trâu Tử Kiến giống như một xiên thịt bay theo một đường cong thật đẹp ra ngoài sân.
Chu Hoa lại giơ cao hai tay lên, nắm chắc lại, hét lớn một tiếng : - Ta thắng rồi, ta thắng rồi, ha ha.
Nhưng khi y còn chưa dứt lời, Chu Hoa cảm thấy không khí có chút gì đó không ổn, liền quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn sang bên này. Ngay cả Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cũng không ngoại lệ.
Xảy ra chuyện gì chứ ? Chu Hoa cũng đang ngơ ngác nhìn.
Hồng Thiên Cửu bỗng dưng hướng mắt sang Chu Hoa,ra sức nhát mắt,, bảo y nhìn xuống phía sau.
Chu Hoa chớp mắt mấy cái không hiểu, quay đầu lại nhìn thì thấy Lưu Hạo Chính sắc mặt xanh mét đang đứng phía sau y. Y sợ tới mức nuốt nước miếng liên tục, giọng run run nói : - Tứ tứ thúc. Sao thúc lại chạy đến chỗ này ?
Lưu Hạo Chính gào ầm lên : - Hai tên mập các người rốt cục có tôn trọng ta hay không ? các người đang đá bóng hay là đang đấu đô vật vậy,khiến ta gọi khản cả cổ, các ngươi cũng không thèm để ý. Lý nào lại thế, tất cả cút ra khỏi sân cho ta.
Chu Hoa lại dùng chiêu cũ, gạt nước mắt nói nhỏ. Ấm ức nói : - Tứ thúc, cháu biết lỗi rồi, tứ thúc cho cháu một cơ hội đi.
Lưu Hạo Chính hoàn toàn không để ý đến lời nói của y, liền chỉ ra ngoài sân nói : - Đừng dài dòng nữa, mau cút ra ngoài kia, cả Trâu Tử Kiến nữa, cũng cút ra cho ta.
Trâu Tử Kiến nhiều lần bị thương nặng vốn đã đau đến sống dở chết dở, lại nghe thấy bị phạt đuổi khỏi sân, không còn hơi mà nói lời nào,liền ngất xỉu luôn.
Đây cùng là lần đầu tiên một tuyển thủ bị ngất xỉu kể từ khi đại hội đá cầu bắt đầu thi đấu tới nay.
- Tử Kiến, Tử Kiến.
Đám người Tống Ngọc Thần lo lắng hô lên.
Bỗng nhiên, có tiếng ai nói vọng lại từ phía khán đài : - Này mập, ngươi rất uy vũ đấy.
Chu Hoa ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Kỳ đang phất tay với y, liền cũng vui mừng hớn hở vẫy tay với Lý Kỳ.Lại thấy ánh mắt như muốn giết người của Lưu Hạo Chính,lại vội vã thôi cười, cúi đầu đi ra ngoài sân.
- Tam Lang.
Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu vẻ mặt sốt sáng đi tới, hai người né ánh mắt của Lưu Hạo Chính, lập tức hiện nguyên hình, ôm cổ Chu Hoa,cúi đầu cười trộm : - Tam Lang, ngươi thật lợi hại, lại có thể va cho tên mập kia ngất xỉu đi được.
- Đúng đấy, đúng đấy, lúc nãy ngươi không biết chứ, bọn ta đều ngây người ra nhìn.
Chu Hoa ha hả nói :
- Không có gì, không có gì, ta đây đã va chạm hợp lý, thật sự chả hiểu sao Tứ Thúc lại phạt như thế nữa.
- Đúng đấy, à phải rồi, ngươi có bị thương không ?
Chu Hoa lắc đầu, ha hả nói : - Thân thể ta đây nào có phải lớn lên vô ích, có điều ta không thể giúp các ngươi được nữa rồi, tiếp đây các ngươi phải tự dựa vào mình thôi.
Hồng Thiên Cửu vỗ ngực một cái nói: - Yên tâm đi, bọn chúng đều sợ chết khiếp rồi, nhất định sẽ thắng.
Lý Kỳ đang ngồi ở chỗ khách quý không nhịn được mới la lên một câu, rồi lại lắc đầu sung sướng nói :
- Hay, quá là hay, đây mới đích thực là cuộc cạnh tranh của những người đàn ông chứ.
Phong Nghi Nô mím môi cười, lại thản nhiên nói : - Nếu là ngươi ở dưới sân bị va chạm vậy, thì chắc là đã không cảm thấy phấn khích vậy.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói: - Lời cô nói chẳng phải là vô nghĩa sao ? Hơn nữa ta cũng chẳng dại gì để những tình huống như vậy xảy đến với mình.Nếu có kẻ ti tiện nào muốn đâm vào ta,Mã Kiều chỉ cần một cước là đá bay gã, khỏi cần ta động thủ.
Đúng là không biết xấu hỏi.
Phong Nghi Nô hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào.
Chu Hoa tuy rằng đã anh dũng hi sinh, nhưng cảnh tượng tràn đầy nhiệt huyết vừa rồi cũng khiến cho cả sân hoàn toàn thay đổi.
Phải biết rằng những cầu thủ của đội tài tử lúc thường đều là những thư sinh nho nhã thích múa may chơi chữ, nào có gặp qua những cảnh tượng thế này. Nên trong lòng không khỏi khiếp đản, sợ rồi thì Thiết Dũng Trận kia cũng không đánh mà bại.
Đám người Cao Nha Nội lại ngày càng táo tợn hơn,không ngần ngại chơi tiểu xảo, chính là ta cần bóng thì người nào ngăn cản ta thì ta đụng, đá, kéo, xé, đá cho người ngã ngựa đổ. Nhưng những người này đều bị ham muốn chiến thắng mãnh liệt ngấm vào người nên bọn họ đã có những nhận thức mới đối với thi đấu bóng đá.
Lưu Hạo Chính hò hét đến nỗi cổ họng như bốc khói rồi, đã nhiều lần phạt đội Thái Uý Phủ phạm quy nhưng vẫn không ngăn cản được đám người Cao Nha Nội đá như muốn phát điên này.
Tỷ số là 1 -2
2- 2
3- 2
Chỉ thấy đèn lồng bên Thái Uý phủ ngày một nhiều.
Đá đến cuối trận, đám người Tống Ngọc Thần đều đã muốn bỏ rồi. Bọn họ đều không muốn chỉ vì một trận đấu mà dẫn đến bán thân bất toại. Lúc này cũng không cần tính toán gì nhiều nữa, về căn bản là cứ kệ cho bọn họ sút, đến ngăn cản cũng không dám nữa.
Cuối cùng, tỷ số dừng lại ở con số 6 2,Thái Uý Phủ đã có một một trận thắng ngược dòng, một chiến thắng vô cùng hoành tráng.
Cao Cầu xem trận đấu mà phấn khích không ngừng, cả một hiệp hai đều không hề ngồi xuống.
Mã Kiều từ phòng nghỉ đi ra, gã kháng nghị lại, nhìn Lý Kỳ với vẻ mặt u ám.
- Đừng nói nữa, chút nữa ta sẽ đền ngươi một vò rượu
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến rượu cả. Mã Kiều ta từ trước đến nay luôn làm việc quang minh lỗi lạc, mấy cái chiêu dơ bẩn kia ta trước nay nào có dùng? Nếu chuyện này mà truyền được tới chỗ sư muội ta, thì ta còn mặt nào nhìn nàng nữa.
Lý Kỳ quay đầu lại, nhìn thẳng Mã Kiều nói : - Chuyện cũng đã rồi, ngươi còn nói gì nữanào , bây giờ ngươi nên tranh thủ thời gian mà hồi báo lại.
- Điều này cũng đúng. Mã Kiều gật đầu, chăm chú suy tư một hồi, nói : - Ta đây muốn ba hũ rượu.
- Được.Dù sao cũng không phải ta trả tiền.
Lý Kỳ trở lại phòng thượng khác, vừa ngồi xuống,Phong Nghi Nô đã hỏi: - Ngươi đi tìm đám người Nha Nội hả ?
- Chẳng phải vừa rồi ta nói là ta vào nhà vệ sinh sao ?
- Sao lâu vậy ?
- Ta bị "tào tháo đuổi" không được sao ?
Oẹ !
Từ Bà Tích đang ăn điểm tâm, bỗng dưng nghe thấy Lý Kỳ nói vậy. Nhất thời cảm thấy buồn nôn, vậy là nôn ra những thứ đang ăn trong miệng.
Lý Kỳ xoay đầu lại, kinh ngạc nói: - Từ hành thủ, cô không thoải mái sao ?
Từ Bà Tích khoát tay, nói: - Ta --- ta không sao! Trong lòng lại nghĩ, người này vốn xuất thân là đầu bếp mà lại ăn nói bất nhã như vậy.
Phong Nghi Nô thì từ lâu đã quen với cách ăn nói này rồi, nên chỉ cúi đầu trộm cười.
Qua một lúc này, hiệp hai trận đấu cuối cùng mới được bắt đầu.
Các tuyển thủ vừa tiến vào sân, các khán giả trong sân nhất thời hò reo vang rội khắp các khán đài, khí phách của đội tài tử quả là phi phàm.
Đám người Cao Nha Nội đứng trên sân ai cũng là sát chưởng ma quyền, như đang mài dao soàn soạt chuẩn bị thịt heo dê.
Lần này tới lượt đội Thái Uý phủ giao bóng. Do đám người Tống Ngọc Thần vẫn áp dụng chiến thuật co đầu rụt cổ nên phía sau đội Thái Uỷ Phủ thoải mái đá bóng ra giữa sân. Nhưng mới đến giữa sân, bọn họ lại lâm vào cảnh nửa bước cũng khó tiến lên.
Cặp đôi cộng tác vàng Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội cũng bị kèm rất chặt.
Hồng Thiên Cửu thấy bóng đi được nửa sân, bắt đầu di chuyển ra đường biên ngang. Tào Chính Văn đang theo kèm sát sao phía sau Hồng Thiên Cửu.Nhưng lần này Hồng Thiên Cửu không nóng nảy như hiệp một nữa, mà cứ di chuyển liên tục chạy lên chạy xuống ở gần đường biên khiến cho Tào Chính Văn mệt muốn chết.
Bỗng dưng,chỉ thấy Hồng Thiên Cửu chạy sang bên trái rồi lại đột ngột dừng lại, lại chạy về.
Vẫn chạy nữa à.Tào Chính Phong sắp điên lên rồi, vừa mới xoay người lại, bỗng như thấy có một bức tường ập tới trước mặt. Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, y đã lao thẳng xuống đấy. Nhất thời đầu óc quay cuồng, định thần nhìn lại, thì chỉ thấy Chu Hoa đang đứng ở trước hắn, hai tay chống vào eo, đứng dạng háng, nhếch mép cười ha hả không ngừng với y.
Đây đúng là chiến thuật ngăn cản kinh điển.
Cảnh tượng này khiến Lưu Hạo Chính cũng ngây người. Ông ta không biết có nên phạt Thái Uý phủ phạm quy hay không.Vì rõ ràng là ông ta nhìn thấy lúc đó Chu Hoa đã đứng ở đó trước. Tào Chính Văn tự mình lao vào. Nhất thời cảm thấy do dự nên cũng đã bỏ lỡ cơ hội xử phạt thuận lợi nhất, ông ta đành phải bỏ qua.
Hồng Thiên Cửu thoát được sự kèm cặp của Tào Chính Văn, liền mau chóng giơ tay lên, đồng đội ở giữa sân liền lập tức chuyền bóng cho y.
Tống Ngọc Thần lúc này cũng không hơi đâu lo nghĩ nhiều vậy, liền khẩn trương reo lên : - Mau ngăn gã lại.
- Ta đến đây. Trâu Tử Kiến vội vàng lao tới.
Hồng Thiên Cửu thoáng nhìn, không đợi bóng rơi xuống đất, liền nhảy lên, quay ngược người lại về sau theo thế xe đạp chổng ngược, móc bóng sút thẳng về cầu môn.
Bịch một tiếng.
Trâu Tử Kiến vừa mới chạy tới, không hề nghĩ rằng Hồng Thiên Cửu sẽ áp dụng tư thế sút bóng này, thấy mặt mũi như tối sầm lại.
Bịch một tiếng.
Một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra. Chỉ thấy bóng không chệch chút nào, đập vào đúng mặt Châu Tử Kiến, thấy y kêu thảm một tiếng, máu mũi bay tứ tung, rồi lập tức che mặt lại ngồi xổm xuống.
Ôi trời ơi..
Lý Kỳ theo bản năng cũng che mặt lại, nghĩ cũng thấy đau, thầm nghĩ tên Tiểu Cửu vừa rồi ra chân thật là tàn nhẫn.
- Mẹ nó, thật là đáng tiếc.
Hồng Thiên Cửu hung hăng chửi một câu, trong lòng lại nghĩ thêm câu nữa, thế mà vẫn chưa đập chết được tên béo chết tiệt kia .
Lưu Hạo Chính lại ngây ra, không biết phải phân xử thế nào.Bởi vì ông ta thấy hình như là do Trâu Tử Kiến đã dùng mặt để ngăn cản cú sút vừa rồi của Hồng Thiên Cửu. Lúc ông ta còn đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng kêu : - Mau đoạt bóng đi.
Người vừa kêu lên là Cao Nha Nội
Lưu Hạo Chính vội vã quay đầu lại nhìn, thì ra là quả bóng đập vào mặt Trâu Tử Kiến lăn ngược lại, nhưng cũng chưa ra ngoài,lại rơi vào đúng giữa chỗ Cao Nha Nội và Tống Ngọc Thần, hai bên đều lao lên mạnh mẽ đoạt bóng.
Lại một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra, chỉ thấy lúc hai bên lao tới cướp bóng, Cao Nha Nội bỗng ngã trượt xuống đất, dùng mắt cá chân móc bóng lại, khống chế được bóng trước tiên.
Tống Ngọc Thần có chết cũng không thể ngờ Cao Nha Nội lại dùng chiêu như vậy, nhất thời không kiểm soát được bản thân, chân vấp phải bóng,cả người bay lên không, rồi ầm một tiếng, ngã mạnh xuống đất. Lần này, y ngã không hề nhẹ.
Chỉ trong chốc lát, đội Tài Tử đã có ba người nằm xuống.
Lưu Hạo Chính vô cùng bối rối, những động tác này trước giờ ông ta chưa từng thấy, mà lần nào cũng là Thái Uý Phủ chiếm được tiên cơ. Còn đội Tài Tử kia dường như là tự mình va chạm, không phạt thì không được, mà phạt rồi thì thực sự là không công bằng. Hơn nữa, ông ta thấy đám người Cao Nha Nội chỉ muốn đoạt bóng, cũng không có ý đả thương người khác. Một người luôn quyết đoán như Lưu Hạo Chính giờ cũng không biết làm thế nào cho phải .
Cao Nha Nội hoàn toàn mặc kệ Tống Ngọc Thần còn đang nằm cong mình trên mặt đất, y tranh thủ thời cơ, khom mình đứng dậy, một thế song kiên bối nguyệt, hét lớn : - Tiểu Cửu. Vừa dứt lời, thì nhanh như cắt, y chuyền bóng cho Hồng Thiên Cửu đang đứng dưới cầu môn.
Hồng Thiên Cửu thấy xung quanh không có cầu thủ phòng ngự nào, liền nhảy lên thật cao, sút bóng bay vứt lên cao, một cú sút vô cùng phóng khoáng, tự nhiên và đẹp mắt.
Nhanh
Qúa là nhanh.
Một loạt các động tác làm người xem hoa cả mặt, không kịp phản ứng.
Khắp các khán đài hoàn toàn tĩnh lặng.
Cao Cầu đứng trên khái đài, vẫy tay phấn khích, lớn tiếng kêu lên : - Đẹp, một cú sút rất đẹp mắt.
Có thể thấy vừa rồi ông ta bị áp lực làm cho khó chịu.
Không thể phủ nhận rằng, Một loạt các động tác vừa rồi của Cao Nha Nội thực sự giống như nước chảy cuồn cuộn, làm cho người xem vô cùng mãn nhãn, so với Cao Cầu năm đó thì hay hơn hẳn.
- Ca Ca, chuyền tốt lắm.
Hồng Thiền Cửu nhảy dựng lên vẫy tay, cao giọng nói.
Cao Nha Nội giơ hai tay lên, cười ha ha nói : - Tiểu Cửu,sút hay lắm..ha ha
La La La la la..
Chu Hoa lại càng khoa trương hơn, y lắc lắc cái mông to của mình rồi bắt đầu nhảy.
Không ít người xem đều bị tên mập này chọc cho bật cười ha ha. Ngoại trừ fan hâm mộ của Tống Ngọc Thần, thì những người còn lại đều đang chìm đắm trong hương vị chiến thắng, chẳng có ai cho rằng những động tác vừa rồi của bọn ho có gì không ổn.
- Tứ thúc, tứ thúc, Tam Lang kia rõ ràng đã va vào ta, sao thúc không phạt bọn họ phạm quy ?
Tào Chính Văn đi đến trước mặt Lưu Hạo Chính hết lên.
Lưu Hạo Chính nhíu mày nói : - Lúc nãy rỗ ràng là ngươi đụng vào người Chu Hoa, nếu vừa rồi người ngã xuống là y thì có lẽ ta đã phạt ngươi phạm quy.
- Á ?
Tào Chính Văn há to miệng, nhưng không biết nói thế nào mới phải.
- Thế cháu thì sao? Mũi cháu cũng bị chảy máu. Tên tiểu tử khốn kiếp kia lại sút bóng vào mặt cháu, thật quá là ghê tởm. Tứ thúc, thúc xem, đây là máu thật đấy, thúc phải đuổi tên tiểu tử khốn kiếp kia khỏi sân đi.
Chỉ thấy Trâu Tử Kiến mặt đỏ như Quan công, xòe hai bàn tay dính đầy máu mũi ra trước mặt Lưu Hạo Chính, khóc lóc kể lể.
Lưu Hạo Chính thở dài :
- Đây có lẽ chỉ là sự cố thôi, y chỉ muốn sút bóng vào cầu môn, nếu ngươi không dùng mặt cản phán, có khi y đã ghi được bàn rồi, ngươi xử lý như vừa rồi rất chính xác.
Xử lý rất chính xác ? Trâu Tử Kiếp phát điên lê nói : - Làm sao mà cháu lại lấy mặt ra cản phá bóng được
Lưu Hạo Chính lại nhắc lại lời nói : - Ta nói, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục thi đấu thì mau vào sân đi.
- Ta..
Trâu Tử Kiến tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi. Y vẫn còn muốn tiếp tục khiếu nại, nhưng cái mũi còn đang chảy máu, khiến y không đi được.
Lúc này. Tống Ngọc Thần cũng đã đi tới, nhưng y biết rõ tính tình của Lưu Hạo Chính, không dám làm càn, mà chỉ xoa ngực nói: - Tứ thúc, mới vừa rồi động tác kia của Cao Nha Nội không có phạm quy sao?
Lưu Hạo Chính chần chừ một chút rồi nói : - Ngọc Thần, tứ thúc không có dối ngươi, những độc tác này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, nhưng ta cũng không thấy y phạm quy chỗ nào.Vì y chạm bóng trước tiên, còn ngươi thì tự mình xông lên dẫm vào bóng rồi tự ngã đó chứ.
Trên khán đài, Lý Kỳ thấy điệu bộ kinh ngạc của đám người Tống Ngọc Thần liền cười ha hả lên.
Phong Nghi Nô liếc mắt nhìn hắn nói :
- Đây đều là ngươi dạy bọn họ hả ?
Lý Kỳ mông lung nói : - Phong Nương Tử, ta không biết vì sao cô nói vậy, nhưng chuyện này chẳng hề liên quan tới ta chút nào nhé.
Phong Nghi Nô rõ ràng là không tin, hừ một tiếng, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng biết Lý Kỳ nếu đã không muốn nói thì hỏi nhiều chả bõ tốn nước bọt.
Qua một lát, trận đấu lại được tiếp tục.
Bàn gỡ đầu tiên của đội Thái Uý phủ là bàn thắng tổng hợp tất cả yếu tố thể xác và tinh thần. Chỉ cần nhìn thấy bóng, là toàn đội dường như đang tỏa ra một thứ khí thế giết chóc.
Tuy rằng tỷ số đã được rút ngắn lại, nhưng Tống Ngọc Thần biết rằng nếu hai bên đôi công thì đội Tài Tử cũng không có hi vọng thắng lợi, nên y vẫn quyết định sử dụng chiến thuật tử thủ.
Nhưng lần này người bên đội Thái Uý phủ đang điên cuồng như những con chó điên, ra sức nghĩ cách để đoạt lại quyền kiểm soát bóng.
Tào Chính Văn vừa nhận được bóng, liền thấy đối phương từ giữa sân lao đến, trong lòng có đôi chút khiếp đản, vội vàng truyền lại bóng cho Tống Ngọc Thần
- Xem ta cướp bóng đây.
Cao Nha Nội lao đến, trượt xuống theo tư thế cướp bóng.
Gã lại đến, Tống Ngọc Thần sắc mặt căng thẳng, không chút do dự lại treo bóng chuyền ngược lại cho Trâu Tử Kiến.
Cao Nha Nội cười lạnh nói : - Lão tử dọa ngươi đấy, thằng nhát gan ạ.
Có lẽ Tống Ngọc Thần bị Cao Nha Nội hù cho sợ thật rồi, vội vã vung chân chuyền bóng sang bên trái cho Trâu Tử Kiến nhưng bóng lại không đến được vị trí.
Trâu Tử Kiến nhướn mày, khẩn trương chạy về hướng bóng lăn. Hắn thấy Chu Hoa ở đối diện cũng đang chạy tới, biết rằng muốn khống chế bóng cũng khó, nên mới vươn người nhảy lên, muốn truyền bóng cho người khác.
Bỗng nhiên, một bóng đen lao tới trước mặt.
Chỉ thấy khuôn mặt tà ác đang cười của Chu Hoa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y.
Hai người cùng lúc dùng đầu đón bóng.
Bịch
Hai tên mập cùng lúc rơi thẳng xuống, oạch một tiếng, rơi thật mạnh xuống đất.
Bóng bị kẹp giữa lúc hai người đối đầu nên cũng không đi quá xa.
Chu Hoa và Trâu Tử Kiến nhìn nhau, không nói một lời, rồi đứng lên leo tới tranh bóng.
Hai tên mập trận này đều đã tích đủ khí lực, căn bản cũng không hãm được, liền trực tiếp đối đầu. Cả hai đều là những cầu thủ chủ chốt trong đội. Chu Hoa tuy rằng người to hơn một chút nhưng Trâu Tử Kiến vẫn có thể đứng vững chắc. Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, cùng lúc quay người lao đi. thịt ở ngực rung rinh theo nhịp chạy rồi lại song song té nhào xuống đất.
- A !
Chu Hoa bò từ dưới đất lên, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lao lên phía trước, không biết là rút cục y lao vào người hay là lao tới cướp bóng, chỉ e rằng chính y cũng không biết.
Trâu Tử Kiến thấy Chu Hoa dừng như là đang phát điên, trong lòng bắt đầu có chút khiếp đảm. Nhưng y cũng không chịu thua Chu Hoa như vậy. Nên đành phải cắn răng lao thẳng tới.
Tuy nhiên, khi một bên thấy chết cũng không sợ, còn một bên trong lòng đã bắt đầu có ý nghĩ rút lui, thì kết quả không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Chỉ nghe thấy tiếng bịch rất lớn, mồ hôi tung toé trên không như đang nhảy múa, tản ra khắp nơi những tia sáng chói mắt.
- A !
Trâu Tử Kiến giống như một xiên thịt bay theo một đường cong thật đẹp ra ngoài sân.
Chu Hoa lại giơ cao hai tay lên, nắm chắc lại, hét lớn một tiếng : - Ta thắng rồi, ta thắng rồi, ha ha.
Nhưng khi y còn chưa dứt lời, Chu Hoa cảm thấy không khí có chút gì đó không ổn, liền quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn sang bên này. Ngay cả Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cũng không ngoại lệ.
Xảy ra chuyện gì chứ ? Chu Hoa cũng đang ngơ ngác nhìn.
Hồng Thiên Cửu bỗng dưng hướng mắt sang Chu Hoa,ra sức nhát mắt,, bảo y nhìn xuống phía sau.
Chu Hoa chớp mắt mấy cái không hiểu, quay đầu lại nhìn thì thấy Lưu Hạo Chính sắc mặt xanh mét đang đứng phía sau y. Y sợ tới mức nuốt nước miếng liên tục, giọng run run nói : - Tứ tứ thúc. Sao thúc lại chạy đến chỗ này ?
Lưu Hạo Chính gào ầm lên : - Hai tên mập các người rốt cục có tôn trọng ta hay không ? các người đang đá bóng hay là đang đấu đô vật vậy,khiến ta gọi khản cả cổ, các ngươi cũng không thèm để ý. Lý nào lại thế, tất cả cút ra khỏi sân cho ta.
Chu Hoa lại dùng chiêu cũ, gạt nước mắt nói nhỏ. Ấm ức nói : - Tứ thúc, cháu biết lỗi rồi, tứ thúc cho cháu một cơ hội đi.
Lưu Hạo Chính hoàn toàn không để ý đến lời nói của y, liền chỉ ra ngoài sân nói : - Đừng dài dòng nữa, mau cút ra ngoài kia, cả Trâu Tử Kiến nữa, cũng cút ra cho ta.
Trâu Tử Kiến nhiều lần bị thương nặng vốn đã đau đến sống dở chết dở, lại nghe thấy bị phạt đuổi khỏi sân, không còn hơi mà nói lời nào,liền ngất xỉu luôn.
Đây cùng là lần đầu tiên một tuyển thủ bị ngất xỉu kể từ khi đại hội đá cầu bắt đầu thi đấu tới nay.
- Tử Kiến, Tử Kiến.
Đám người Tống Ngọc Thần lo lắng hô lên.
Bỗng nhiên, có tiếng ai nói vọng lại từ phía khán đài : - Này mập, ngươi rất uy vũ đấy.
Chu Hoa ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Kỳ đang phất tay với y, liền cũng vui mừng hớn hở vẫy tay với Lý Kỳ.Lại thấy ánh mắt như muốn giết người của Lưu Hạo Chính,lại vội vã thôi cười, cúi đầu đi ra ngoài sân.
- Tam Lang.
Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu vẻ mặt sốt sáng đi tới, hai người né ánh mắt của Lưu Hạo Chính, lập tức hiện nguyên hình, ôm cổ Chu Hoa,cúi đầu cười trộm : - Tam Lang, ngươi thật lợi hại, lại có thể va cho tên mập kia ngất xỉu đi được.
- Đúng đấy, đúng đấy, lúc nãy ngươi không biết chứ, bọn ta đều ngây người ra nhìn.
Chu Hoa ha hả nói :
- Không có gì, không có gì, ta đây đã va chạm hợp lý, thật sự chả hiểu sao Tứ Thúc lại phạt như thế nữa.
- Đúng đấy, à phải rồi, ngươi có bị thương không ?
Chu Hoa lắc đầu, ha hả nói : - Thân thể ta đây nào có phải lớn lên vô ích, có điều ta không thể giúp các ngươi được nữa rồi, tiếp đây các ngươi phải tự dựa vào mình thôi.
Hồng Thiên Cửu vỗ ngực một cái nói: - Yên tâm đi, bọn chúng đều sợ chết khiếp rồi, nhất định sẽ thắng.
Lý Kỳ đang ngồi ở chỗ khách quý không nhịn được mới la lên một câu, rồi lại lắc đầu sung sướng nói :
- Hay, quá là hay, đây mới đích thực là cuộc cạnh tranh của những người đàn ông chứ.
Phong Nghi Nô mím môi cười, lại thản nhiên nói : - Nếu là ngươi ở dưới sân bị va chạm vậy, thì chắc là đã không cảm thấy phấn khích vậy.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói: - Lời cô nói chẳng phải là vô nghĩa sao ? Hơn nữa ta cũng chẳng dại gì để những tình huống như vậy xảy đến với mình.Nếu có kẻ ti tiện nào muốn đâm vào ta,Mã Kiều chỉ cần một cước là đá bay gã, khỏi cần ta động thủ.
Đúng là không biết xấu hỏi.
Phong Nghi Nô hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào.
Chu Hoa tuy rằng đã anh dũng hi sinh, nhưng cảnh tượng tràn đầy nhiệt huyết vừa rồi cũng khiến cho cả sân hoàn toàn thay đổi.
Phải biết rằng những cầu thủ của đội tài tử lúc thường đều là những thư sinh nho nhã thích múa may chơi chữ, nào có gặp qua những cảnh tượng thế này. Nên trong lòng không khỏi khiếp đản, sợ rồi thì Thiết Dũng Trận kia cũng không đánh mà bại.
Đám người Cao Nha Nội lại ngày càng táo tợn hơn,không ngần ngại chơi tiểu xảo, chính là ta cần bóng thì người nào ngăn cản ta thì ta đụng, đá, kéo, xé, đá cho người ngã ngựa đổ. Nhưng những người này đều bị ham muốn chiến thắng mãnh liệt ngấm vào người nên bọn họ đã có những nhận thức mới đối với thi đấu bóng đá.
Lưu Hạo Chính hò hét đến nỗi cổ họng như bốc khói rồi, đã nhiều lần phạt đội Thái Uý Phủ phạm quy nhưng vẫn không ngăn cản được đám người Cao Nha Nội đá như muốn phát điên này.
Tỷ số là 1 -2
2- 2
3- 2
Chỉ thấy đèn lồng bên Thái Uý phủ ngày một nhiều.
Đá đến cuối trận, đám người Tống Ngọc Thần đều đã muốn bỏ rồi. Bọn họ đều không muốn chỉ vì một trận đấu mà dẫn đến bán thân bất toại. Lúc này cũng không cần tính toán gì nhiều nữa, về căn bản là cứ kệ cho bọn họ sút, đến ngăn cản cũng không dám nữa.
Cuối cùng, tỷ số dừng lại ở con số 6 2,Thái Uý Phủ đã có một một trận thắng ngược dòng, một chiến thắng vô cùng hoành tráng.
Cao Cầu xem trận đấu mà phấn khích không ngừng, cả một hiệp hai đều không hề ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.