Chương 1332: Đại hội chọn người tài
Nam Hi
19/10/2017
Từ sau vụ mảnh da trâu trong bụng cá, dân chúng cực kỳ hưng phấn, bởi vì Nhật báo Chuối Tiêu này đã hung hăn giáo huấn một lượt những tham quan
kia, khiến cho rất nhiều người được hả giận. Nhưng đồng thời cũng cảm
thấy tiếc nuối, bởi vì bọn họ cũng biết, trong những ngày gần đây, rất
khó được nhìn thấy Nhật báo Chuối Tiêu lần nữa.
Thật ra đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Lý Kỳ. Hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của đám người Thái Kinh, và quyết tâm rửa sạch mặt mũi của đám đại thần, thế cho nên hắn không thể không chấm dứt Nhật báo Chuối Tiêu.
Nhưng, trong trận ám chiến này, không thể nghi ngờ hắn là người thắng lớn nhất. Trước tiên hắn lợi dụng quần thần áp chế Hoàng đế, rồi lại mượn uy của Hoàng đế lấy Nhật báo Chuối Tiêu đi công kích những đại thần đó. Thử hỏi trong thiên hạ này ngoài hắn ra thì còn ai có thể đùa bỡn Hoàng đế và đám người Thái Kinh trong lòng bàn tay chứ, quan trọng hơn chính là, cuối cùng có thể toàn thân trở ra.
Bọn người Thái Kinh tuy ánh mắt ai cũng sắc bén, nhưng bọn họ không sao ngờ được, thật ra đây chỉ là khổ nhục kế mà Lý Kỳ và Tống Huy Tông đang làm thôi. Ngoài ra, vì giữa Tống Huy Tông và Lý Kỳ còn có hiện tượng công phá lẫn nhau, làm cho vở diễn này càng thêm chân thật, thật sự là nét chấm phá thần kỳ, khiến người ta không thể phát giác ra.
Có điều đám người Thái Kinh cũng chỉ mất mặt một chút thôi, nhưng thế lực trong triều vẫn chưa bị tổn hại quá lớn, cho nên, lão ta đã nhanh chóng chuyển trọng tâm lên đại hội chọn nhân tài của Học viện mình rồi. So với Nhật báo Chuối Tiêu, thì lão ta càng quan tâm đại hội tuyển chọn người tài lần này hơn. Bởi vì thành bại của đại hội tuyển chọn lần này liên quan trực tiếp đến sự phát triểu sau này của Học viện Thái sư.
Đương nhiên, trừ lão ta ra thì Lý Kỳ cũng vô cùng coi trọng đại hội tuyển chọn lần này. Sáng sớm hôm nay hắn đã vội chạy đến Học viện Thái sư.
Khi Lý Kỳ đến Học viện, thì thao trường trước Học viện Thái sư đã đầy ắp người. Hứa Tiên thân làm chủ nhiệm hướng dẫn, đang chỉ huy đám công nhân bố trí khắp nơi, chỉ thấy trước thao trường đã dựng lên một đài gỗ, cao hơn so với bình thường, phía trên phủ vải đỏ, đại diện cho việc vui.
Toàn bộ lão sư và học sinh của Học viện Thái sư đã đến thao trường. Hôm nay toàn bộ Học viện Thái sư đều được nghỉ, sau này mỗi năm đều sẽ như vậy. Đối với những học sinh còn đang đi học mà nói, ý nghĩa của ngày hôm nay đối với bọn họ không giống như bình thường, bởi vì tương lai bọn họ cũng phải đứng trên chiếc đài này y như thế. Còn đối với các lão sư, bọn họ dĩ nhiên hi vọng học sinh của mình có thể trở nên nổi bật, vừa ra khỏi học viện thì chưởng quản một phương, đây cũng là vinh quang của bọn họ.
Mọi người thấy Lý Kỳ đến đây đều vội vàng ngừng mọi hoạt động để hành lễ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ phất tay, bảo bọn họ không cần đón tiếp mình, mau mau làm việc, chỉ gọi Hứa Tiên sang một bên, nói: - Những học sinh kia chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong từ lâu, bây giờ đang ở trong phòng họp.
- Vậy được, ngươi làm tiếp đi, ta qua đó dặn dò bọn họ vài câu.
Sau khi từ biệt Hứa Tiên, Lý Kỳ chạy tới phòng họp. Chỉ thấy trong phòng họp to như vậy đầy ắp người, ước chừng hơn sáu mươi người, đều mặc xiêm y mới tinh, nam đều ra dáng nhất biểu nhân tài, nữ cũng tỏ vẻ cân quắc bất nhượng tu mi. Trong đó người lớn nhất hai lăm hai sáu, người nhỏ nhất chỉ khoảng mười tám mười chín. Về mặt này Lý Kỳ sẽ không hồ đồ đâu, ngươi không thể nào đi phỏng vấn mà mang đôi dép lê đi chứ, vậy thì đúng là não ngắn mà.
Những học sinh này thấy Lý Kỳ đến, vội ngừng ồn ào, đồng loạt hành lễ, nói: - Học sinh bái kiến Phó Viện trưởng.
Lý kỳ cười gật đầu, đánh giá bọn họ một lượt, liên tục gật đầu nói: - Không tệ, không tệ. Cười ha ha vài tiếng hỏi: - Các ngươi có căng thẳng không?
Những học sinh kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có một người đáp: - Hồi Phó Viện trưởng, chúng học sinh có chút căng thẳng.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Căng thẳng thì tốt. Các ngươi có căng thẳng, chứng tỏ các ngươi coi trọng đại hội tuyển chọn lần này, rất tốt, rất tốt. Những người không căng thẳng thông thường đều là những người đầu óc không hiểu chuyện, hoặc là những người cam chịu. Ta thấy rất may mắn là trong số học sinh của ta không có hai loại người này.
Nói tới đây, hắn lại chuyển lời, nói: - Nhưng mà, nếu các ngươi muốn thành công bước đầu tiên, thì phải khắc phục sự căng thẳng này. Đây chính là cửa ải đầu tiên của các ngươi, chuyện này ta không thể giúp các ngươi được. Có điều, ta có thể lấy thân phận một ông chủ nói cho các ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không cần một người mà đến cả nói chuyện trên đài mà cũng căng thẳng đến hai chân đều run lập cập. Đa số các ngươi sau này đều sẽ bước vào giới thương nhân, làm một thương nhân xuất sắc thì phải thường xuyên giao tiếp với mọi người, không giống với những văn nhân kia. Bọn họ muốn thành danh thì chỉ cần ngồi nhà vùi đầu đọc sách, viết vài áng văn hay, hoặc là viết thi từ là được rồi. Trước tiên ta hỏi các ngươi, việc mà thương nhân chúng ta thường làm nhất là gì?
Mọi người lập tức đáp: - Bàn việc mua bán.
- Đúng vậy, không có mua bán thì không có thương nhân. Nhưng "bàn việc mua bán", trong mấy chữ này, quan trọng không phải là mua hay bán, mà là bàn, chính là trước tiên phải giao lưu thì mới có mua bán. Đương nhiên, loại giao lưu này không phải là bảo các ngươi thổ lộ tâm tình với đối phương, nói khó nghe một chút, chính là ngươi lừa ta gạt. Mười câu nói ra từ miệng của thương nhân thì có tới chín câu giống như là nói dối, còn một câu là lời khách sáo mà thôi. Các ngươi đừng xem thường mấy câu nói dối này, có thể khiến cho người khác tin tưởng thì mới là nói dối, bằng không thì chỉ là rắm chó, lừa mình dối người thôi. Làm sao mới có thể nói được mấy câu nói dối khiến người ta tin tưởng đây. Đầu tiên, tố chất tâm lý của ngươi phải vững chắc, bản thân mình không thể căng thẳng, nếu không như vậy thì đối phương cũng không cần phải suy nghĩ, chỉ nhìn bằng mắt thôi thì có thể nhìn ra các ngươi có nói dối hay không rồi, như vậy đối phương có thể nắm bắt được những gì trong lòng các ngươi muốn, vậy thì đối với các ngươi mà nói, đây chính là một cuộc đàm phán thất bại. Cho nên, làm sao để điều chỉnh tâm thái chính là việc mà các ngươi phải đối mặt, không qua được cửa ải này thì chỉ có thể chứng minh các ngươi cần phải rèn luyện thêm. Hiểu chưa?
- Hiểu rõ.
Các học sinh cùng đồng thanh đáp.
Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Ta rất có lòng tin với các ngươi. Còn có một điểm ta phải nói lại với các ngươi lần nữa. Trước khi tuyển chọn, các ngươi nhất định phải biết một cách rõ ràng, rành mạch rằng bản thân muốn làm gì, đừng sợ người khác nói bản thân mình tham lam, cũng đừng để ý đến ánh mắt của người khác. Nếu ngươi lùi một bước, tức là nhường lại lợi ích của mình. Phải dũng cảm tranh giành lợi ích cho chính mình, đây cũng là suy nghĩ mà một thương nhân phải có. Cho nên, nhất định phải chọn một ông chủ có lợi nhất cho chính mình, tuyệt đối không thể tùy tiện, bởi vì ngày hôm nay có thể quyết định cả cuộc đời của các ngươi. Bắt đầu từ lúc các ngươi bước ra khỏi cửa trường, thì phải nắm bắt được mỗi một khoảnh khắc của bản thân mình, đưa ra những lựa chọn có lợi nhất cho mình, tuyệt đối không thể lãng phí. Các ngươi lãng phí một này, thì sẽ lạc hậu hơn người ta hai này, các ngươi lãng phí một năm, thì sẽ lạc hậu hơn người ta hai năm, bởi vì người khác vẫn luôn tiến bộ. Một khi tìm đúng mục tiêu thì phải dũng cảm tiến lên. Hiện tại các ngươi không có gì cả, cái gì cũng không có, chân trần thì lý nào lại sợ đi giày chứ, buông tay ra cố gắng giành lấy những thứ thuộc về mình thì được rồi. Đối với đại hội chọn người tài hôm nay, ta chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi thôi, chính là phải hung hăng chém thẳng vào những đại phú thương kia, tuyệt đối không được khách khí cho ta. Cái bọn họ có là tiền, còn phải coi các ngươi có bản lĩnh chém được một miếng thịt lớn từ trên người của đám gà keo kiệt đó hay không. Ai có thể chém được miếng thịt lớn thì ta sẽ trọng thưởng. Bây giờ các ngươi nói cho ta biết, hôm nay các ngươi phải làm gì?
Những học sinh kia ta liếc ngươi, ngươi liếc ta, sắc mặt rõ ràng có chút rụt rè, bởi vì những gì Lý Kỳ nói hoàn toàn đi ngược lại toàn bộ nhận thức từ nhỏ đến lớn của bọn họ.
Sắc mặt Lý Kỳ trầm xuống, nói: - Xem đức hạnh này của các ngươi kìa. Nếu là vậy thì ngàn vạn lần đừng nói là học sinh của ta, ta gánh không nổi đâu.
Các học sinh nghe xong, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: - Điều chúng học sinh cần làm là hung hăng chém bọn họ một đao.
- Tốt lắm.
Lúc này Lý Kỳ mới hài lòng gật đầu, cười ha ha nói: - Nhưng các ngươi vẫn phải hạ thủ lưu tình đối với xí nghiệp có lương tâm trong giới thương nghiệp như Túy Tiên Cư nha, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật nha.
Mọi người ầm ầm cười to, không khí lập tức thoải mái hơn không ít, không khí căng thẳng cũng tạm thời biến mất.
Không thể không nói là Lý Kỳ mà há mồm thật khiến người ta vừa yêu vừa hận mà. Hắn vừa có thể chọc ngươi tức chết, lại vừa có thể khiến tâm tình ngươi trở nên thoải mái.
Lý Kỳ và những học sinh sắp tốt nghiệp kia hàn huyên một lát, cho đến khi có người nói với hắn, những thương nhân kia đã tới rồi, hắn mới đi đến thao trường phía trước.
Khi hắn trở lại thao trường, ở đó đã tăng thêm không ít người, những người này ai ai cũng đều là thổ hào phú giáp một phương nha! Bọn họ vênh váo tự đắc, nhìn đông ngó tây, hưng trí dào dạt.
Những thương nhân này nhìn thấy Lý Kỳ đến đây, vội nghênh đón.
Lý Kỳ nhất nhất đáp lễ, cười nói: - Các vị có thể đến cổ vũ, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Hà Cửu Thúc ha ha nói: - Nào có, nào có, Kinh tế sứ khách khí rồi. Hôm nay chúng ta đến đây, không phải là vì nể mặt ngài hay Thái sư, chúng ta đến vì nhân tài nha.
Không hổ là Hà lão cửu, nói chuyện đúng là nói vào điểm chính. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Nên thế, nên thế, nếu các vị nể mặt mới đến, vật đại hội tuyển chọn này không có ý nghĩa gì nữa.
Những người còn lại đều cười gật đầu.
Lý Kỳ cười nói: - Gần đây ta ít đến Thương Vụ Cục, việc làm ăn của các vị vẫn tốt chứ?
Vừa nói câu này thì sắc mặt của những thương nhân kia đều hiện vẻ quỷ dị.
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì à? Trong lòng lại âm thầm đánh trống, không phải đâu, nếu xảy ra chuyện, Tần Cối sẽ nói với ta mà!
Hội trường hội Chính Minh Tề Phong đột nhiên nói: - Kinh tế sử, có thể mượn chỗ nói chuyện không.
Lý Kỳ nghi hoặc nhìn ông ta một cái, gật đầu.
Lý Kỳ cùng đám thương nhân đến một góc thao trường, Tề Phong nói: - Kinh tế sử, thật không giấu diếm, gần đây việc làm ăn của đa số tửu lâu đều giảm rất nhiều.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Đây là vì sao?
- Việc nàyhình như là từ sau vụ Nhật báo Chuối Tiêu mới bắt đầu.
Những người còn lại đều gật đầu, tỏ vẻ những ngành nghề khác đều chịu ảnh hưởng của Nhật báo Chuối Tiêu.
Những gì ông ta nói tuy rằng rất bí ẩn, nhưng Lý kỳ cũng hiểu, cho dù là ở hiện tại hay là ở hậu thế, một khi bắt đầu đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại, thì việc làm ăn của chúng thương nhân tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Có điều hiện tại còn tốt hơn hậu thế nhiều, dù sao thì bổng lộc của triều Tống có tiếng là cao, cho dù không tham ô thì số tiền tiêu hằng ngày của bọn họ cũng đủ để kích thích tiêu dùng của Đông Kinh rồi. Chỉ là do gần đây tình thế gắt gao, bọn họ giống như chim sợ cành cong vậy, ngay cả tiêu phí bình thường mà bọn họ cũng ra sức tránh được thì tránh, dẫn đến tiêu dùng trượt dốc.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, cười nói: - Ta đã dự liệu được tình huống này rồi, nhưng xin các vị yên tâm, đây chỉ là tạm thời thôi, không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại. Hơn nữa, đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại không phải là để quan viên không tiêu tiền, chỉ là không thể quá mức xa xỉ mà thôi, tiền nên tiêu thì vẫn có thể tiêu. Nói cách khác, chính là tiền các vị nên kiếm thì vẫn không thiếu được. Ngoài ra, mỗi một việc đều có tính hai mặt, có tốt có xấu, các vị không thể chỉ xem xét mỗi một mặt. Không sai, có lẽ xem ra tình hình hiện tại có ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của các vị. Nhưng xét về lâu dài, lần xướng liêm chống tham này có thể càng thêm có lợi cho việc tạo nên trật tự công bằng, công chính cho luật mới. Nếu không phải vậy, thì triều đình ba ngày thì tăng thuế nhỏ, năm ngày thì tăng thuế lớn, các vị có chịu nổi không? Chỉ có trong một bộ quy tắc hoàn mỹ thì thương nhân chúng ta mới có thể đạt được sự phát triển tốt hơn. Nếu chỉ dựa vào lễ vật của ai nặng, ai có thể đạt được nhiều hơn, vậy chỉ sẽ xuất hiện hiện tượng đồng quy vu tận mà thôi.
Thật ra đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Lý Kỳ. Hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của đám người Thái Kinh, và quyết tâm rửa sạch mặt mũi của đám đại thần, thế cho nên hắn không thể không chấm dứt Nhật báo Chuối Tiêu.
Nhưng, trong trận ám chiến này, không thể nghi ngờ hắn là người thắng lớn nhất. Trước tiên hắn lợi dụng quần thần áp chế Hoàng đế, rồi lại mượn uy của Hoàng đế lấy Nhật báo Chuối Tiêu đi công kích những đại thần đó. Thử hỏi trong thiên hạ này ngoài hắn ra thì còn ai có thể đùa bỡn Hoàng đế và đám người Thái Kinh trong lòng bàn tay chứ, quan trọng hơn chính là, cuối cùng có thể toàn thân trở ra.
Bọn người Thái Kinh tuy ánh mắt ai cũng sắc bén, nhưng bọn họ không sao ngờ được, thật ra đây chỉ là khổ nhục kế mà Lý Kỳ và Tống Huy Tông đang làm thôi. Ngoài ra, vì giữa Tống Huy Tông và Lý Kỳ còn có hiện tượng công phá lẫn nhau, làm cho vở diễn này càng thêm chân thật, thật sự là nét chấm phá thần kỳ, khiến người ta không thể phát giác ra.
Có điều đám người Thái Kinh cũng chỉ mất mặt một chút thôi, nhưng thế lực trong triều vẫn chưa bị tổn hại quá lớn, cho nên, lão ta đã nhanh chóng chuyển trọng tâm lên đại hội chọn nhân tài của Học viện mình rồi. So với Nhật báo Chuối Tiêu, thì lão ta càng quan tâm đại hội tuyển chọn người tài lần này hơn. Bởi vì thành bại của đại hội tuyển chọn lần này liên quan trực tiếp đến sự phát triểu sau này của Học viện Thái sư.
Đương nhiên, trừ lão ta ra thì Lý Kỳ cũng vô cùng coi trọng đại hội tuyển chọn lần này. Sáng sớm hôm nay hắn đã vội chạy đến Học viện Thái sư.
Khi Lý Kỳ đến Học viện, thì thao trường trước Học viện Thái sư đã đầy ắp người. Hứa Tiên thân làm chủ nhiệm hướng dẫn, đang chỉ huy đám công nhân bố trí khắp nơi, chỉ thấy trước thao trường đã dựng lên một đài gỗ, cao hơn so với bình thường, phía trên phủ vải đỏ, đại diện cho việc vui.
Toàn bộ lão sư và học sinh của Học viện Thái sư đã đến thao trường. Hôm nay toàn bộ Học viện Thái sư đều được nghỉ, sau này mỗi năm đều sẽ như vậy. Đối với những học sinh còn đang đi học mà nói, ý nghĩa của ngày hôm nay đối với bọn họ không giống như bình thường, bởi vì tương lai bọn họ cũng phải đứng trên chiếc đài này y như thế. Còn đối với các lão sư, bọn họ dĩ nhiên hi vọng học sinh của mình có thể trở nên nổi bật, vừa ra khỏi học viện thì chưởng quản một phương, đây cũng là vinh quang của bọn họ.
Mọi người thấy Lý Kỳ đến đây đều vội vàng ngừng mọi hoạt động để hành lễ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ phất tay, bảo bọn họ không cần đón tiếp mình, mau mau làm việc, chỉ gọi Hứa Tiên sang một bên, nói: - Những học sinh kia chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong từ lâu, bây giờ đang ở trong phòng họp.
- Vậy được, ngươi làm tiếp đi, ta qua đó dặn dò bọn họ vài câu.
Sau khi từ biệt Hứa Tiên, Lý Kỳ chạy tới phòng họp. Chỉ thấy trong phòng họp to như vậy đầy ắp người, ước chừng hơn sáu mươi người, đều mặc xiêm y mới tinh, nam đều ra dáng nhất biểu nhân tài, nữ cũng tỏ vẻ cân quắc bất nhượng tu mi. Trong đó người lớn nhất hai lăm hai sáu, người nhỏ nhất chỉ khoảng mười tám mười chín. Về mặt này Lý Kỳ sẽ không hồ đồ đâu, ngươi không thể nào đi phỏng vấn mà mang đôi dép lê đi chứ, vậy thì đúng là não ngắn mà.
Những học sinh này thấy Lý Kỳ đến, vội ngừng ồn ào, đồng loạt hành lễ, nói: - Học sinh bái kiến Phó Viện trưởng.
Lý kỳ cười gật đầu, đánh giá bọn họ một lượt, liên tục gật đầu nói: - Không tệ, không tệ. Cười ha ha vài tiếng hỏi: - Các ngươi có căng thẳng không?
Những học sinh kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có một người đáp: - Hồi Phó Viện trưởng, chúng học sinh có chút căng thẳng.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Căng thẳng thì tốt. Các ngươi có căng thẳng, chứng tỏ các ngươi coi trọng đại hội tuyển chọn lần này, rất tốt, rất tốt. Những người không căng thẳng thông thường đều là những người đầu óc không hiểu chuyện, hoặc là những người cam chịu. Ta thấy rất may mắn là trong số học sinh của ta không có hai loại người này.
Nói tới đây, hắn lại chuyển lời, nói: - Nhưng mà, nếu các ngươi muốn thành công bước đầu tiên, thì phải khắc phục sự căng thẳng này. Đây chính là cửa ải đầu tiên của các ngươi, chuyện này ta không thể giúp các ngươi được. Có điều, ta có thể lấy thân phận một ông chủ nói cho các ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không cần một người mà đến cả nói chuyện trên đài mà cũng căng thẳng đến hai chân đều run lập cập. Đa số các ngươi sau này đều sẽ bước vào giới thương nhân, làm một thương nhân xuất sắc thì phải thường xuyên giao tiếp với mọi người, không giống với những văn nhân kia. Bọn họ muốn thành danh thì chỉ cần ngồi nhà vùi đầu đọc sách, viết vài áng văn hay, hoặc là viết thi từ là được rồi. Trước tiên ta hỏi các ngươi, việc mà thương nhân chúng ta thường làm nhất là gì?
Mọi người lập tức đáp: - Bàn việc mua bán.
- Đúng vậy, không có mua bán thì không có thương nhân. Nhưng "bàn việc mua bán", trong mấy chữ này, quan trọng không phải là mua hay bán, mà là bàn, chính là trước tiên phải giao lưu thì mới có mua bán. Đương nhiên, loại giao lưu này không phải là bảo các ngươi thổ lộ tâm tình với đối phương, nói khó nghe một chút, chính là ngươi lừa ta gạt. Mười câu nói ra từ miệng của thương nhân thì có tới chín câu giống như là nói dối, còn một câu là lời khách sáo mà thôi. Các ngươi đừng xem thường mấy câu nói dối này, có thể khiến cho người khác tin tưởng thì mới là nói dối, bằng không thì chỉ là rắm chó, lừa mình dối người thôi. Làm sao mới có thể nói được mấy câu nói dối khiến người ta tin tưởng đây. Đầu tiên, tố chất tâm lý của ngươi phải vững chắc, bản thân mình không thể căng thẳng, nếu không như vậy thì đối phương cũng không cần phải suy nghĩ, chỉ nhìn bằng mắt thôi thì có thể nhìn ra các ngươi có nói dối hay không rồi, như vậy đối phương có thể nắm bắt được những gì trong lòng các ngươi muốn, vậy thì đối với các ngươi mà nói, đây chính là một cuộc đàm phán thất bại. Cho nên, làm sao để điều chỉnh tâm thái chính là việc mà các ngươi phải đối mặt, không qua được cửa ải này thì chỉ có thể chứng minh các ngươi cần phải rèn luyện thêm. Hiểu chưa?
- Hiểu rõ.
Các học sinh cùng đồng thanh đáp.
Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Ta rất có lòng tin với các ngươi. Còn có một điểm ta phải nói lại với các ngươi lần nữa. Trước khi tuyển chọn, các ngươi nhất định phải biết một cách rõ ràng, rành mạch rằng bản thân muốn làm gì, đừng sợ người khác nói bản thân mình tham lam, cũng đừng để ý đến ánh mắt của người khác. Nếu ngươi lùi một bước, tức là nhường lại lợi ích của mình. Phải dũng cảm tranh giành lợi ích cho chính mình, đây cũng là suy nghĩ mà một thương nhân phải có. Cho nên, nhất định phải chọn một ông chủ có lợi nhất cho chính mình, tuyệt đối không thể tùy tiện, bởi vì ngày hôm nay có thể quyết định cả cuộc đời của các ngươi. Bắt đầu từ lúc các ngươi bước ra khỏi cửa trường, thì phải nắm bắt được mỗi một khoảnh khắc của bản thân mình, đưa ra những lựa chọn có lợi nhất cho mình, tuyệt đối không thể lãng phí. Các ngươi lãng phí một này, thì sẽ lạc hậu hơn người ta hai này, các ngươi lãng phí một năm, thì sẽ lạc hậu hơn người ta hai năm, bởi vì người khác vẫn luôn tiến bộ. Một khi tìm đúng mục tiêu thì phải dũng cảm tiến lên. Hiện tại các ngươi không có gì cả, cái gì cũng không có, chân trần thì lý nào lại sợ đi giày chứ, buông tay ra cố gắng giành lấy những thứ thuộc về mình thì được rồi. Đối với đại hội chọn người tài hôm nay, ta chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi thôi, chính là phải hung hăng chém thẳng vào những đại phú thương kia, tuyệt đối không được khách khí cho ta. Cái bọn họ có là tiền, còn phải coi các ngươi có bản lĩnh chém được một miếng thịt lớn từ trên người của đám gà keo kiệt đó hay không. Ai có thể chém được miếng thịt lớn thì ta sẽ trọng thưởng. Bây giờ các ngươi nói cho ta biết, hôm nay các ngươi phải làm gì?
Những học sinh kia ta liếc ngươi, ngươi liếc ta, sắc mặt rõ ràng có chút rụt rè, bởi vì những gì Lý Kỳ nói hoàn toàn đi ngược lại toàn bộ nhận thức từ nhỏ đến lớn của bọn họ.
Sắc mặt Lý Kỳ trầm xuống, nói: - Xem đức hạnh này của các ngươi kìa. Nếu là vậy thì ngàn vạn lần đừng nói là học sinh của ta, ta gánh không nổi đâu.
Các học sinh nghe xong, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: - Điều chúng học sinh cần làm là hung hăng chém bọn họ một đao.
- Tốt lắm.
Lúc này Lý Kỳ mới hài lòng gật đầu, cười ha ha nói: - Nhưng các ngươi vẫn phải hạ thủ lưu tình đối với xí nghiệp có lương tâm trong giới thương nghiệp như Túy Tiên Cư nha, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật nha.
Mọi người ầm ầm cười to, không khí lập tức thoải mái hơn không ít, không khí căng thẳng cũng tạm thời biến mất.
Không thể không nói là Lý Kỳ mà há mồm thật khiến người ta vừa yêu vừa hận mà. Hắn vừa có thể chọc ngươi tức chết, lại vừa có thể khiến tâm tình ngươi trở nên thoải mái.
Lý Kỳ và những học sinh sắp tốt nghiệp kia hàn huyên một lát, cho đến khi có người nói với hắn, những thương nhân kia đã tới rồi, hắn mới đi đến thao trường phía trước.
Khi hắn trở lại thao trường, ở đó đã tăng thêm không ít người, những người này ai ai cũng đều là thổ hào phú giáp một phương nha! Bọn họ vênh váo tự đắc, nhìn đông ngó tây, hưng trí dào dạt.
Những thương nhân này nhìn thấy Lý Kỳ đến đây, vội nghênh đón.
Lý Kỳ nhất nhất đáp lễ, cười nói: - Các vị có thể đến cổ vũ, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Hà Cửu Thúc ha ha nói: - Nào có, nào có, Kinh tế sứ khách khí rồi. Hôm nay chúng ta đến đây, không phải là vì nể mặt ngài hay Thái sư, chúng ta đến vì nhân tài nha.
Không hổ là Hà lão cửu, nói chuyện đúng là nói vào điểm chính. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Nên thế, nên thế, nếu các vị nể mặt mới đến, vật đại hội tuyển chọn này không có ý nghĩa gì nữa.
Những người còn lại đều cười gật đầu.
Lý Kỳ cười nói: - Gần đây ta ít đến Thương Vụ Cục, việc làm ăn của các vị vẫn tốt chứ?
Vừa nói câu này thì sắc mặt của những thương nhân kia đều hiện vẻ quỷ dị.
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì à? Trong lòng lại âm thầm đánh trống, không phải đâu, nếu xảy ra chuyện, Tần Cối sẽ nói với ta mà!
Hội trường hội Chính Minh Tề Phong đột nhiên nói: - Kinh tế sử, có thể mượn chỗ nói chuyện không.
Lý Kỳ nghi hoặc nhìn ông ta một cái, gật đầu.
Lý Kỳ cùng đám thương nhân đến một góc thao trường, Tề Phong nói: - Kinh tế sử, thật không giấu diếm, gần đây việc làm ăn của đa số tửu lâu đều giảm rất nhiều.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Đây là vì sao?
- Việc nàyhình như là từ sau vụ Nhật báo Chuối Tiêu mới bắt đầu.
Những người còn lại đều gật đầu, tỏ vẻ những ngành nghề khác đều chịu ảnh hưởng của Nhật báo Chuối Tiêu.
Những gì ông ta nói tuy rằng rất bí ẩn, nhưng Lý kỳ cũng hiểu, cho dù là ở hiện tại hay là ở hậu thế, một khi bắt đầu đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại, thì việc làm ăn của chúng thương nhân tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Có điều hiện tại còn tốt hơn hậu thế nhiều, dù sao thì bổng lộc của triều Tống có tiếng là cao, cho dù không tham ô thì số tiền tiêu hằng ngày của bọn họ cũng đủ để kích thích tiêu dùng của Đông Kinh rồi. Chỉ là do gần đây tình thế gắt gao, bọn họ giống như chim sợ cành cong vậy, ngay cả tiêu phí bình thường mà bọn họ cũng ra sức tránh được thì tránh, dẫn đến tiêu dùng trượt dốc.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, cười nói: - Ta đã dự liệu được tình huống này rồi, nhưng xin các vị yên tâm, đây chỉ là tạm thời thôi, không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại. Hơn nữa, đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại không phải là để quan viên không tiêu tiền, chỉ là không thể quá mức xa xỉ mà thôi, tiền nên tiêu thì vẫn có thể tiêu. Nói cách khác, chính là tiền các vị nên kiếm thì vẫn không thiếu được. Ngoài ra, mỗi một việc đều có tính hai mặt, có tốt có xấu, các vị không thể chỉ xem xét mỗi một mặt. Không sai, có lẽ xem ra tình hình hiện tại có ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của các vị. Nhưng xét về lâu dài, lần xướng liêm chống tham này có thể càng thêm có lợi cho việc tạo nên trật tự công bằng, công chính cho luật mới. Nếu không phải vậy, thì triều đình ba ngày thì tăng thuế nhỏ, năm ngày thì tăng thuế lớn, các vị có chịu nổi không? Chỉ có trong một bộ quy tắc hoàn mỹ thì thương nhân chúng ta mới có thể đạt được sự phát triển tốt hơn. Nếu chỉ dựa vào lễ vật của ai nặng, ai có thể đạt được nhiều hơn, vậy chỉ sẽ xuất hiện hiện tượng đồng quy vu tận mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.