Bắc Tống Phong Lưu

Chương 589: Đại hội đấu giá (3)

Nam Hi

21/12/2015

Tấm Pano vượt thời đại này chính là Lý Kỳ thiết kế mẫu, để tránh lãng phí, hắn sửa chữa sơ một chút, tính sẽ bán đấu giá cùng với sách, để tăng giá trị của sách. Mà ky năng ve vượt thời đại và cái duy mỹ cảm kia đủ sức tấn công thị giác, mang đến cho mọi người sự rung động thật không nhỏ.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt mọi người ngạc nhiên đến ngây người, cười đắc ý, thầm nghĩ, so với việc ở đây phí nước bọt thì việc cho các ngươi sự chân thực thế này không hơn sao.

Chợt nghe một người reo lên: - Lý sư phụ, hôm nay không phải ngươi đấu giá là Tam Quốc Diễn Nghĩa sao, sao sao lại mang một bức tranh đến vậy?

Lý Kỳ vừa nghe là biết ngay người này không có chút trình độ văn hóa nào, bức tranh tinh tế như vậy cũng không biết thưởng thức. Nhưng ngoài miệng vẫn là cười ha hả nói: - Câu này hỏi hay lắm, chắc mọi người trong lòng đều có thắc mắc như vậy. Nhưng chư vị không biết nghĩ qua hay không, nếu ta cầm một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa bình thường đến nơi đây bán, vậy cũng quá không đạo đức rồi, một quyển sách mà thôi, bán nhiều tiền như vậy, rõ ràng là lừa bịp mọi người rồi, việc này Túy Tiên Cư chúng ta quyết không cho phép xảy ra. Ta từng nói qua, hôm nay mua Tam Quốc Diễn Nghĩa là độc nhất vô nhị, không giống Tam Quốc Diễn Nghĩa khác chính là ở bức họa này, hôm nay mua bản Tam Quốc Diễn Nghĩa ma vang, trên mỗi quyển đều vẽ một vị anh hùng, có trí gần như Gia Cát, có gan phi thường như Triệu Tử Long, hơn nữa chúng ta còn miễn phí đưa lên một bức họa nhân vật, mọi người cũng chớ xem thường bức tranh này, cả Đại Tống ta có thể vẽ nhân vật giống như đúc cũng chỉ có một ngươi.

Một vị tài tử ăn mặc rất trẻ trung nói: - Chính là Trương Trạch Đoan của Hàn Lâm Viện, Trương đại học sĩ.

Lý Kỳ tâng bốc: - Vị tài tử đây thật là trí tuệ tinh anh, liếc mắt là thấy rõ thiên cơ, nhất định ngài cũng rất yêu tranh.

Vị kia tài tử có chút lâng lâng, chắp tay nói: - Đâu có, đâu có, Lý sư phụ quá khen.

Ngươi còn tưởng thật ư. Lý Kỳ ha hả cười, lại tiếp tục nói: - Mọi người đều biết. Trương đại học sĩ chính là họa sỹ số một của Đại Tống ta, ông ấy vẽ đẹp tự nhiên ngàn vàng cũng khó cầu, ta từng cầu cạnh nhiều ngày, thậm chí hứa biếu nghìn vàng, ông ấy cũng không đồng ý. Cho mãi về sau lại, ta nói cho ông ấy biết, số tiền hôm nay thu được, toàn bộ sẽ quyên cho quỹ từ thiện Bạch nương tử, đi cứu tế dân chạy nạn, ông ấy mới bằng lòng. Không chỉ như thế, ông ấy còn không thu một đồng tiền, thật sự là hảo tâm nhân hậu.

Mọi người sau khi nghe xong, đều gật đầu, đều khen ngợi Trương Trạch Đoan này.

Lúc này, Trâu Tử Kiến bỗng nhiên reo lên: - Ngươi có gì làm bằng chứng là bức họa này do Trương đại học sĩ vẽ?

Bọn họ đều đã xem qua tranh của Trương Trạch Đoan, bức họa này vừa nhìn thì biết không phải là nét mực của Trương Trạch Đoan nét mực, nhưng bọn họ cũng không dám phủ định hoàn toàn, bởi vì bức họa này quá mức mới mẻ độc đáo.

Tên mập chết bầm. Con mẹ ngươi đúng là có ý định đến kiếm chuyện mà. Lý Kỳ trong lòng thầm mắng một câu, tay bỗng nhiên chỉ lên bức tranh, nói: - Chư vị mời xem chỗ này, đây chính là Trương đại học sĩ tự tay kí tên nha. Còn có này mấy hàng chữ, người hiểu biết, vừa nhìn là biết bút tích của Trương đại học sĩ.

Mọi người nhìn theo chỗ hắn chỉ, thấy góc dưới bên phải có vài chữ nhỏ, tuy nhiên chữ lại quá nhỏ, ngay cả hàng thứ nhất cũng không nhìn rõ lắm.

Tống Ngọc Thần tuy không thấy rõ mấy câu đề tặng kia, nhưng mấy hàng chữ ấy quả thật là bút tích của Trương Trạch Đoan, nghi ngờ nói: - Chữ này đích thật là Trương đại học sĩ viết đấy, nhưng ta đã xem không ít tranh của Trương đại học sĩ, chưa bao giờ thấy một bức họa nào có câu đề tặng viết nhỏ như vậy.

Lý Kỳ cười nói: - Tống công tử nói lời ấy sai rồi, có câu là làm chuyện tốt bất lưu danh, Trương đại học sĩ sao lại cần mua danh cầu lợi, vốn dĩ ông ấy cũng không muốn viết tên lên, nhưng ta sợ mọi người không tin, vì vậy mới cầu xin ông ấy hắn ký tên lên bức họa này, đừng nhìn tự này nhỏ, nhưng lại là đại diện cho một trái tim nhân hậu, Trương đại học sĩ thật là đại trượng phu.

Thực tình là Trương Trạch Đoan xấu hổ khi viết tên của mình lên, vì dù sao tuyệt đại bộ phận bức họa này cũng không phải y tự tay vẽ, vì vậy nên viết nhỏ như vậy.

Tống Ngọc Thần vừa nghe, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Trên lầu Tống Huy Tông thấy, cười mắng: - Tiểu tử này thật là mở mắt nói lời bịa đặt, đổi trắng thay đen, rõ ràng chính là tranh hắn vẽ đấy, cố tình muốn đẩy cho kẻ chính đạo, thật là trơ tráo.

Triệu Giai đứng bên cười nói: - Phụ thân, hắn không phải vẫn luôn làm như vậy sao, danh và lợi, hắn sẽ không chút do dự mà chọn lựa vế sau.

Tống Huy Tông cười khổ lắc lắc đầu.

Đồ quỷ, cả ngươi cũng muốn trêu ta sao. Lý Kỳ cười, nói tiếp: - Chỉ dựa vào bản bảo họa của Trương đại học sĩ, chất của quyển sách này đã được tăng lên, hơn nữa mỗi quyển sách đều chỉ vẽ một vị anh hùng, tuyệt không lặp lại, hơn nữa Trương đại học sĩ còn nói, những bức họa này bình sinh ông ấy cảm thấy đắc ý nhất, cho dù bây giờ khiến ông ấy vẽ lại một bức, ông ấy cũng không chắc vẽ ra được bức tranh hoàn mỹ như vậy, đây cũng chính là ta nói độc nhất vô nhị.

Mọi người sau khi nghe xong, lộ ra một tia khát khao trong ánh mắt, thế là tất cả đều chộn rộn.

Lý Kỳ thấy uốn ba tấc lưỡi cũng đủ rồi, cầm lấy một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa trên bàn, mở tờ thứ nhất ra, nói: - Đây chính là quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa đầu tiên hôm nay sắp sửa đấu giá, mặt trên vẽ đúng là Hoàng Trung, Hoàng lão tướng quân của Thượng tướng ngũ hổ Thục quốc không khác trên bức vẽ này là mấy. Lúc trước nghe ta nói qua tam quốc nhân, đều còn nhớ rõ, Hoàng lão tướng quân và Quan công kia kinh thiên địa, quỷ thần khiếp một trận chiến, Hoàng Trung tuổi già còn có thể đấu ngang sức với Quan Công tráng niên chính trực, một mũi tên bắn rớt chùm tua nón Quan công, võ nghệ có thể thấy được rõ ràng. Lã Bố bắn kích, Triệu Tử Long trên sông bắn buồm, nhưng trên sa trường trong nháy mắt có thể dùng tên lấy Thượng tướng thủ cấp của địch quân, trừ Hoàng Trung ra không còn co thê la ai khác. Hoàng Trung bắn tên, lệ vô hư phát, bát tự đủ để thuyết minh hết thảy. Quyển sách giá khởi điểm tám quan, hoan nghênh mọi người ra giá.

Quyển đầu tiên ư? Tự nhiên được gọi một số đẹp.

Lý Kỳ vừa dứt lời, Thiếu công tử ôn Nhị Lang của cửa hàng vàng bạc kia đã kêu nói: - Tuyệt vời cho "Lệ vô hư phát" ta ra hai mươi quan.

Tuyệt! Nhị Lang không hổ danh là người am hiểu.

Lại có một người nâng bài.

Lý Kỳ vội hỏi:

- Quan công tử hai mươi lăm quan, còn có ai hơn nữa không?

- Ba mươi quan.

- Ba mươi lăm quan.

Đứng ở trên lầu Triệu Giai nhìn thấy dưới lầu kêu giá liên tiếp, quyển sách đầu tiên đã kêu cao như thế giá, đằng sau chắc còn không thể ngờ được, hướng tới Triệu Tinh Yến cười nói: - Đường muội, đây đã là thiên giới rồi.

Triệu Tinh Yến cười khổ lắc lắc đầu nói:

- Không thể tưởng được chỉ bởi vì một bức họa, giá đã tăng mấy lần, thật là khiến người ta kinh ngạc à.

Tống Huy Tông cười nói: - Yến nhi, chỉ bằng bức họa này, thì giá cũng bình thường thôi, đừng nói gì giá trên trời. Ông ta là đại tài tử, tự nhiên cảm thấy tranh này giá trị ngàn vàng.

Triệu Tinh Yến vuốt cằm nói: - Bá bá nói rất đúng.

Trong nháy mắt, giá cả đã đi tới năm mươi lăm quan. Nhưng Cao Nha Nội, Vương Tuyên Ân, cùng với đám người Tống Ngọc Thần đều không lên tiếng, dường như ở đây hết thảy đều không có quan hệ gì với bọn họ, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

- Năm mươi lăm quan lần đầu tiên, năm mươi lăm quan lần thứ hai, năm mươi lăm quan lần thứ ba. Lý Kỳ nói xong lời cuối cùng, còn dừng lại một chút, thấy không có người kêu giá, mới gõ búa nghe bịch một tiếng. - Bản Tam Quốc Diễn Nghĩa thứ nhất thuộc về Ôn Nhị Lang, chúc mừng, chúc mừng.

Ôn Nhị Lang đứng dậy hướng tới mọi người chắp tay. Một vẻ mặt dương dương tự đắc.

Lại thấy người nữ tửu bảo kia mang ra một bức họa đến bày trước mặt mọi người, thấy bên trong một vị mặc chiến giáp màu tím, Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, vác một cây thương lớn, thật là ngang tàng. Bên cạnh cũng viết mấy hàng tự rồng bay phượng múa, " Kiêm tư văn võ, hùng liệt hơn người, kiệt xuất một đời".

Lý Kỳ bắt đầu lừa dối nói: - Nghĩ Tào Mạnh Đức kia là bậc đại anh hùng, văn thao võ lược, Nam chinh bắc chiến, tham gia tất cả chiến dịch lớn nhỏ, chí ít có lần thứ tám mươi một trăm, nhưng có một người lại làm cho nhất đẳng đại anh hùng này nghe tin đã sợ mất mật như vậy. Vứt bỏ áo bào, chật vật đến cực điểm. Người này đúng là Mã Siêu, Mã Mạnh Khởi, khởi giá mười quan.

Là người hâm mộ trung thành của Triệu Vân nên Hồng Thiên Cửu nghe Lý Kỳ thổi phồng Mã Siêu như vậy, cảm thấy không hài lòng, reo lên: - Mã Siêu có cái gì đáng giá mà tung hô, có lợi hại bằng Tử Long không?

Mẹ! Ngươi đúng là đang chặn đường tài lộc của ta nha. Lý Kỳ tức giận liếc mắt nhìn Hồng Thiên Cửu.

Vương Tuyên Ân bên cạnh cười một mình nói: - Triệu Vân có gì lợi hại đấy, lúc trước nếu không có Tào Tháo tha y một lần, phỏng chừng sớm đã chết ở vách núi Trường Bản rồi, nhưng Mã Mạnh Khởi lại đánh cho Tào Tháo cùng đường, thế này còn phải tranh giành sao. Ta ra năm mươi quan.



Mở miệng phát là năm mươi quan, kiểu này làm mọi người kinh sợ khiếp vía rồi.

Hồng Thiên Cửu hừ nói: - Mã Siêu này cũng đã giá trị năm mươi quan rồi, đợi Tử Long của ta ra, nếu thấp hơn một trăm quan, Hồng Thiên Cửu ta sẽ đi đầu xuống đất. Lý đại ca, ngươi sảng khoái đếm, chút nữa sẽ trực tiếp đem Triệu Tử Long lên giá, lên đến một trăm quan, coi như là lần đầu tiên ta kêu giá.

Thế này khả năng là có, he he, Tiểu Cửu như đang đổ thêm dầu vào lửa nha, không tệ, không tệ, nếu cái này cũng không thoa man ngươi, ta còn là một thương nhân sao. Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói: - Không hổ danh là thiếu gia công tử sòng bài, khí thế thật là không giống thường, được. Ta đồng ý ngươi, chút nữa Triệu Tử Long sẽ ra giá một trăm quan.

Dưới lầu bỗng nhiên vang lên một hồi xôn xao.

Cao Nha Nội trong cơ thể thú huyết bắt đầu sôi trào, một chân gác trên ghế, reo lên: - Tiểu Cửu vây mơi tôt chư, tứ tiểu công tử chúng ta sợ gì ai.

Tranh đi, tranh đi, hù dọa một đống hàng nhái. Lý Kỳ cười thầm trong lòng, ngoài miệng cũng bình thản nói: - Vị công tử này ra giá năm mươi quan, còn có ai giá cao hơn y không?

Nhưng vẻ mặt hắn cố tình mang theo một tia vô vị.

Vương Tuyên Ân nhướn mày, hướng tới người bên cạnh gật đầu. Người nọ vội hỏi: - Này, ngươi nghe lầm, ta nói là 150 quan.

Tiền là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn nha.

Chu choa! Trên đời vẫn còn có loại ngu xuẩn như thế này, lão tử không gài ngươi, thi không có thiên lý rồi. Lý Kỳ ra vẻ hoảng sợ, trợn to hai mắt nói:

- Ngươi ngươi nói cái gì? Một một trăm năm mươi quan?

Người nọ hất đầu, nói: - Không sai!

Ra vẻ tinh tướng quá, vậy là thành đồ ngốc rồi. Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói: - Thật sự là rất xin lỗi, là ta nghe lầm, ngại quá, một trăm năm mươi quan, còn có ai ra giá không?

Một quyển sách bán một trăm năm mươi quan, những người còn lại ngay cả thở to cũng không dám.

Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ rằng Mã Siêu lại có thể bán giá cao như vây, cũng biết rõ không có ai tiếp tục ra giá rồi, liên đếm ba tiếng, rơi chùy, vung tay lên, tuyên cáo quyển sách này lấy một trăm năm mươi quan bán cho vị khách ngu xuẩn chính mình đấu giá với mình kia.

Kế tiếp, lại lần lượt bán đi bốn bản, trong sách nhân vật theo thứ tự là Trương Phi, Hứa Chử, Tào Thực, đám người Trương Liêu, ngoại trừ Tào Thực, còn lại ba quyển giá cùng khoảng sáu mươi quan. Mà Tào Thực chỉ khiến Triệu Giai tốn mười quan là mua được.

Không có cách nào khác cả, người ta là Hoàng tử, ai dám ra giá đấu với y.

Lý Kỳ cũng đã phát cáu trong lòng, ho nhẹ một tiếng, giọng vang vang nói: - Vị kế tiếp này vô cùng lợi hại, là Đông Ngô anh kiệt, Chu Công Cẩn, cũng là một vị anh hùng đầy bi tình, Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng. Chính bởi ngôn ngữ tấn bi tình này mà giá khới điểm là ba mươi quan.

Lý Kỳ vừa dứt lời, tên ngu ngốc Cao Nha Nội kia lại bắt đầu hát ngược lại rồi, hừ nói: - Thủ hạ bại gia, sao còn nói dũng. Tam quốc suy nghĩ của y, ngoại trừ Gia Cát, những người còn lại đều không đáng giá nhắc tới.

Nhưng ngôn luận của y lần này, lại khiến cho những người còn lại bất mãn. Đối với Chu Du lại càng tiếc hận. Lại nhìn lên bức họa kia, nghĩ đến người tuấn tú tài giỏi đầu đội kim quan, mặc áo bào đỏ, thắt lưng treo đeo kiếm, tay cầm một quyển thẻ tre, anh khí bừng bừng, văn võ song toàn, bên cạnh viết: "Sông dài băng chảy về đông Sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay Mờ mờ lũy cũ phía tây Tam phân Xích Bích hùng tài Chu Lang Sụt mây đá loạn ngổn ngang Ba đào cuồng nộ tràn lan vỡ bờ Ngàn ngàn cột tuyết lặng lờ Bức tranh sông núi như thơ rạng ngời Bao nhiêu hào kiệt một thời Tài xưa Công Cẩn tuyệt vời biết bao".

Thiếu công tử của cửa hàng giấy lúc này kêu lên:

- Ba mươi lăm quan.

Tống Ngọc Thần hướng tới Trâu Tử Kiến nói: - Tử Kiến, Chu Công Cẩn của ngươi ra rồi, dựa vào ngươi cả đấy.

Trâu Tử Kiến cười, giơ tay nói: - Sáu mươi quan.

Bọn họ đều là sĩ phu gia tộc đấy, lại làm quan, trong gia tộc còn có rất nhiều người kinh doanh. Thật không thiếu tiền.

Tên mập này hóa ra là vì Chu Du mà đến. Lý Kỳ liếc mắt Hồng Thiên Cửu, lớn tiếng nói: - Được. Trâu đại tài tử ra giá sáu mươi quan, nghĩ đến Trâu tài tử đối với Chu Công Cẩn đúng là tâm tâm tương tích, không hổ là đại tài tử nổi danh Đông Kinh ta. Còn có ai giá cao hơn không?

Hồng Thiên Cửu miệng nhếch lên, nói: - Lý đại ca, gì mà tâm tâm tương tích, ngươi nói sai rồi, cái mập này mà xứng ư? Ta vì không để Chu Công Cẩn bị kẻ khác làm ô uế, ra giá bảy mươi quan.

Y và Trâu Tử Kiến có thể nói là thiên địch, chạm mặt không ầm ỹ một trận, song phương đều không thoải mái tư tưởng.

Ô uế? Lời này đủ đả thương người đấy. Lý Kỳ cố nén cười, nói: - Được, Hồng công tử ra giá bảy mươi quan.

Sài Thông ha hả nói:

- Tiểu Cửu, ngươi đây là cứu vớt Chu Công Cẩn trong giao tranh nước lửa.

Hồng Thiên Cửu khoát tay, bựa nói: - Làm sao, làm sao, ta chỉ là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, không muốn Chu Công Cẩn càng thêm đau buồn mà thôi.

Mẹ kiếp! Lý Kỳ thật sự là không kìm nổi bọn đần độn này rồi, cúi đầu, toàn thân đều co quắp lại.

Vương Tuyên Ân bên kia cũng trêu tức nhìn Tống Ngọc Thần, đám người này cũng không thích bọn tài tử chó má đó, chỉ là bọn họ không giống tứ tiểu công tử tổ hợp hoàn mỹ như vậy, có thể văn có thể võ, vì vậy mỗi lần không lợi dụng được gì, nếu nếu không phải Cao Nha Nội ở đó, phỏng chừng Vương Tuyên Ân còn có thể động thân tương trợ.

Trâu Tử Kiến phẫn nộ quát: - Hồng Thiên Cửu, ngươi nói chuyện gì?

Hồng Thiên Cửu oan ức nói: - Ngươi nhìn không ra, ta chỉ là muốn mua quyển sách này mà thôi ư?

Trâu Tử Kiến tức đến nỗi tóc dựng cả lên, vừa định mắng, chợt nghe được đầu kia Lý Kỳ đã bắt đầu đếm ngược rồi, khẩn trương dừng miệng, nâng bài nói: - Ta ra tám mươi quan.

Hiện tại có thể không phải chỉ cạnh tranh rồi, mà là đang tranh giành thể diện. Tuy nhiên Lý Kỳ lại vui với cục diện này.

Hồng Thiên Cửu lập tức giơ tay nói:

- Chín mươi quan.

Trâu Tử Kiến bắt đầu có chút do dự, Vương Tuyên Ân bên cạnh bỗng nhiên cười nói: - Trâu đại tài tử, Mã Siêu người ta cũng trả tới một trăm năm mươi quan rồi, huống chi là Chu Công Cẩn, ngươi trực tiếp kêu một trăm chín mươi quan, ta bảo đảm Tiểu Cửu y không dám ra giá nữa.

Hồng Thiên Cửu là kẻ vô tâm vô tư, làm sao còn tính đến cảm nhận của Cao Nha Nội, ha ha nói: - Nha Nội, giá này được quá, mở miệng ra giá thì dễ rồi, nhưng đến lúc trả không nổi tiền thì cũng hỏng bét.

Vương Tuyên Ân đối với Hồng Thiên Cửu cũng không cố gì ý, còn có phần thích chơi cùng với y, dù sao tiểu tử này cũng mưu ma chước quỷ hơn, gật đầu cười nói: - Ngươi nói không sai, trả giá không được thì không bẽ mặt, không trả tiền nổi mới thật đúng là mất mặt à. Ta xem Trâu đại tài tử ngươi còn phải lượng sức mà đi.

Lý Kỳ nghe được mấy người bọn họ chế nhạo lẫn nhau, thầm nghĩ, khiến bão táp tới mãnh liệt một chút đi, rõ ràng so với gia sản được, ta thật sự là không ngại.

Trâu Tử Kiến nghe hai kẻ bọn họ một xướng một hoạ, lòng tự trọng bị tổn thương, cứng giọng, nói: - Một chín mươi lăm quan.



Lý Kỳ hít một hơi dài rồi hỏi: Trâu tài tử, ngươi vừa mới nói là một trăm chín mươi lăm quan hay là chín mươi lăm quan?

Trâu Tử Kiến cho rằng Lý Kỳ đang cố ý cười nhạo y cho nên sắc mặt trở nên giận giữ gấp bội. Y không biết rằng Lý Kỳ thực sự không nghe rõ lời y nói. Tuy nhiên y cũng không đến nỗi trở nên thô lỗ trước mặt mọi người, hừ một tiếng rồi nói: - Chín mươi lăm quan.

Hồng Thiên Cửu thấy Trâu Tử Kiến thế đã suy yếu, cho nên dù có gọi xuống thì tên mập này cũng không nghe đâu. Hơn nữa hắn cũng chẳng thích Chu Du, vì thế khoát tay một cái rồi nói: - Thôi, thôi, ta định giá cho Tử Long của ta là một trăm quan, nếu ngươi cứ đưa ra cái giá chín mươi lăm quan thì ta không cãi với nhà ngươi nữa. Tránh để Chu Công Cẩn của ngươi vượt qua Triệu Tử Long của ta.

Trâu Tử Kiến sau khi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, y thật không dám chọc giận Hồng Thiên Cửu một lần nữa. Nên biết rằng tên tiểu tử đó thần kinh không ổn định, lối suy nghĩ của y quả thật chẳng biết đường nào mà lần.

Tiểu Cửu cũng thật là, nếu như ngươi kêu lên rồi nhân tiện chọc cho gắn vài câu. Lúc đó bọn Tống Ngọc Thần nhất định sẽ tới mà bênh vực cho đồng bọn của mình. Lý Kỳ khẽ thở dài một tiếng, dù sao thì y cũng còn trẻ. Rồi đếm ba tiếng, giải quyết dứt khoát.

Trâu Tử Kiến nghe thấy tiếng búa, cả người như lạnh toát, thiếu chút nữa là đứng không vững ngã xuống ghế. Đây là cuộc bán đấu giá nên cũng cần phải có một chút gì đó gọi là liều lĩnh thì mới được.

Lý Kỳ không dông dài, đi vào, đặt xuống một cuốn sách rồi rất hưng phấn nói:

- Thưa các vị, đệ nhất mĩ nhân trong ngày hội đấu giá của chúng ta chính là phu nhân của Công Cẩn. Tiểu Kiều, giá khởi điểm là hai mươi quan.

Bức tranh này vẽ mĩ nữ, trên tay đang cầm một cành hoa mai, miệng đang nở nụ cười thật ngọt ngào. Đẹp đến mức cứ như dùng kĩ sảo làm phim hoạt hình để vẽ vậy, bức chanh đẹp lộng lẫy không khỏi làm cho người xem ngây ngất.

Bên cạnh bức tranh có dòng chữ " Niệm Mô Kiều" nửa dưới. "Tiểu Kiều mới cưới hôm nào Anh hùng tư cách ra vào ung dung Quạt là khăn lụa thong dong Phá tan giặc mạnh đương trong nói cười Giặc kia khói diệt tro bay Trên sông nước cũ hồn ai trở về

Đa tình cười lão mải mê Tóc đà sớm bạc về đâu thân già Đời người như giấc mộng qua Sông trăng chén rượu gọi là quý nhau."

Các vị đại gia đang ra sức trả giá, trong nháy mắt giá đã được tăng lên tới sáu mươi lăm quan, tuy giá vẫn còn chưa được cao cho lắm, tuy nhiên người tham gia đại hội cũng không ít. Lý Kỳ nhìn một lượt rồi trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. nếu biết sớm thế này thì cứ đưa ảnh của mấy cô mĩ nữ lên thì có phải là phát tài rồi không. Thật là đáng tiếc quá mà.

Sài Thông bỗng nhiên giơ tay cười nói: - Tám mươi quan.

Mọi người đều ngẩn ra một phút rồi quay đầu nhìn về phía Sài Thông.

Cao Nha Nội nhếch mép, vẻ giận giữ nói: - Sài Thông, đường đường một đấng nam nhi không nên tranh giành, vậy mà giờ lại còn tranh giành cả nữ giới. Ngươi không qua mặt được ta đâu.

Sài Thông tức giận nói: - Trên đời này chỉ có mình ngươi là nam tử hán chắc. Nha nội, bức tranh này ta đã mua rồi, ngươi cũng đừng có hòng mong có được nha.

Cao Nha Nội thấy gã có vẻ như không phải đang đùa thì gãi đầu, im lặng không nói, dường như trong lòng đang đấu tranh dữ dội lắm.

Lại có người vừa mới ra giá:

- Một trăm quan.

Kẻ này chính là Đặng Xuân

Sài Thông không chút do dự, hô: - Một trăm năm mươi quan.

Một người đứng bên cạnh Vương Tuyên Ân nhỏ giọng nói: - Nha nội, có muốn cùng y tranh đấu một phen chăng.

Vương Tuyên Ân lắc đầu nói: - Không cần, Sài gia cũng không phải là dễ trêu như vậy đâu.

Giá càng lúc càng tăng, Lý Kỳ trong lòng cảm thấy càng lúc càng đau. Hắn đã vẽ hai mĩ nữ, một là Tiểu Kiều, một là Điêu Thuyền. Hắn thầm nghĩ, hi vọng bức vẽ Điêu Thuyền có thể đạt được mức giá năm trăm quan.

Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên đứng dậy nói: - Thằng Trâu mập kia, người ta Chu Du và Tiểu Kiều là một đôi, ngươi đã có Chu Du rồi, vậy sao còn không mua nốt bức vẽ Tiểu Kiều này đi, làm như vậy há chẳng phải giúp cho hai vợ chồng họ đoàn tụ không. Nếu như nhà ngươi không thể trả giá hơn ta thì rõ ràng bức tranh này thuộc về ta rồi nhé.

Lý Kỳ suýt chút nữa cười vỡ bụng, tên tiểu tử này thật là tài tình.

Nhưng Trâu Tử Kiến còn chưa mở miệng, Cao Nha Nội đột nhiên đứng dậy nói: - Tiểu Cửu ngươi nói vậy là không đúng rồi.

Hồng Thiên Cửu kinh ngạc nói: - Ca Ca có cao kiến gì?

Cao Nha Nội cười một cách dâm đãng rồi nói: - Chu Du chết rồi thì Tiểu Kiều vẫn có thể tái giá mà. Trên đời này đâu phải chỉ có mình Chu Du là đàn ông đâu. Biết đâu Tiểu Kiều lại về làm thiếp của Gia Cát thì sao, vậy chẳng phải là cũng đẹp lắm sao.

Ánh mắt dâm đãng của y dường như không phải nói về bức tranh mà chính là nói về người ngoài đời thực.

Thật là núi cao còn có núi cao hơn. Lý Kỳ hai mắt trợn ngược kinh hãi nhìn Cao Nha Nội. Thằng nhãi này thật đúng là đến cổ nhân mà y cũng không tha.

Một kẻ bình thường mà dám nói ra những điều này ắt sẽ phải chịu sự trừng phạt, nhưng lời này lại phát ra từ Cao Nha Nội cho nên hầu như mọi người ai ai nghe thấy cũng đều che miệng tủm tỉm cười.

Hồng Thiên Cửu ngơ ngác nhìn Cao Nha Nội, không biết lúc này nên nói gì thì hợp lý đây.

Lúc này Trâu Tử Kiến đang đứng cạnh Cao Nha Nội. Hồi nãy Hồng Thiên Cửu khiến gã chút nữa thì không giữ được miệng rồi. Mua một quyển sách đến chín mươi lăm quan, bây giờ lại tốn thếm một trăm năm mươi quan thì có lẽ gã chỉ còn nước nhảy lầu tự tử, vì vậy trong lòng có phần thầm cảm kích Cao Nha Nội.

Sài Thông cảm thấy mình đang bị Cao Nha Nội hạ nhục, vung tay lên nói lớn: - Nha nội, ngươi chớ vội mừng.

Rồi hướng sang Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ ngươi đừng có đứng đực mặt ra như vậy, mau gõ búa phán quyết đi.

- Gõ búa? Lý Kỳ sửng sốt nhưng cũng lập tức phản ứng, nói: - Sài quan nhân trả một trăm năm mươi quancó ai trả cao hơn không?

Đặng Xuân nhíu mày, trong lòng nhẫn nhịn.

Lý Kỳ thấy Đặng Xuân im lặng không trả giá, sau khi đếm ba tiếng thì hạ búa phán quyết: - Chúc mừng Sài công tử, bản Tam Quốc Diễn Nghĩa đã thuộc về ngài.

Sài Thông cười đáp lễ.

Lý Kỳ nói tiếp: - Tiếp theo sẽ là đệ nhất mĩ nữ trong Tam Quốc, Điêu Thuyền.

Mọi người vừa nghe xong, máu trong người như đang sôi trào, nhìn lên khán đài không chớp mắt. Hai gã tiểu bảo cầm một bức họa cuộn tròn, đệ nhất mĩ nữ sao.

Bức họa dần dần mở ra, một người đều nín thở hồi hộp chờ đợi.

Sau một hồi lâu, chỉ thấy Cao Nha Nội nhảy dựng lên hô lớn: - Ta ra giá một trăm quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook