Chương 1088: Đại hội thi đấu cả nước 4
Nam Hi
02/06/2018
Tuy nói là sát giờ nước đến chân mới nhảy, nhưng có còn hơn không, phải biết rằng lúc trước Lý Kỳ đã lập vô số lời thề trước mặt Cao Cầu, nói sẽ làm thế nào ra sao để giúp ông ta làm tốt ở đại hội thi đấu đá bóng, nhưng kết quả là, Lý Kỳ cơ bản đã quên mấy thứ mình nói, về sự tình thế nào, thì đừng nhắc đến nữa.
Vì thế, hắn và đám người Cao Nha Nội chọc cười một chút, liền rời đi, tiếp tục tuần tra. Đối với quy trình khai mạc thì cần hiểu khá kỹ càng.
Bất tri bất giác, trong sân đã ngồi đầy người, tiếng người huyên náo.
- Lý Kỳ, ngươi tới lúc nào?
Đang lúc Lý Kỳ đang hỏi thăm phía cung cấp rượu, Cao Cầu bỗng nhiên đi tới.- Lý Kỳ bái kiến Thái úy, tại hạ đến chắc khoảng một canh giờ trước.
Lý Kỳ thi lễ một cái, nói.
Cao Cầu vui mừng cười cười gật đầu, hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta sắp xếp ở đây thế nào?
Lý Kỳ nửa đùa nói:
- Còn phải nói nữa sao, tất cả đều đâu vào đấy, hại tại hạ lãng phí một canh giờ! Sớm biết như thế, tối nay mới đến.
Cao Cầu cười ha ha nói:
- Tiểu tử ngươi thật là, được rồi, Hoàng thượng ngay lập tức sẽ đến, chúng ta mau ra nghênh đón thôi.- Vâng.
Lý Kỳ và Cao Cầu vừa mới ra bên ngoài, Tống Huy Tống và một đám đại thần cùng đi tới, đám người ba cha con Thái Kinh, Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung, Vương Trọng Lăng, Thái Tử Triệu Hoàn, Đồng Quán, Lương Sư Thành đều ở trong nhóm này.
Xem như cho Cao Cầu đủ mặt mũi.
Có kinh nghiệm khai mạc lần trước, Tống Huy Tông thích làm náo động, lần này ông ta không mặc y phục xuất hành bình thường, mà mặc long bào, đầu đội mũ kim quan, anh tuấn một cách mơ hồ.
- Hoàng thượng giá lâm!Đợi cho Tống Huy Tông đi vào trong sân, một tiếng hét xé họng vang lên từ mặt đất. Nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, vẫn là lực bất tòng tâm! Nhưng, dân chúng đối với hai từ Hoàng thượng này là cực kì nhạy cảm đấy. Chỉ có điều sau một lúc lâu, đám dân chúng mới kịp phản ứng. Khẩn trương la lên:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tuy rằng không chỉnh tề, nhưng khi có nhiều người, khí thế sẽ trở nên hào hùng,
Tống Huy Tông rất có phong thái lãnh đạo lên trên khán phòng vẫy tay, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Cao Cầu đi đến gian phòng cho khách quý lớn nhất ở chính giữa.
- Ha ha. Hôm nay thật nhiều người đến!
Hào hứng của Tống Huy Tông cũng không tệ lắm, xem ra sự việc ngày hôm quacũng không ảnh hưởng gì đến ông ta. Kỳ thật không thể nói như vậy, bởi vì mới có một ngày, hiệu quà còn chưa hiện ra rõ ràng.
Lý Bang Ngạn nói:
- Hoàng thượng, thật không dám giấu diếm, vi thần chờ mong đã lâu đại hội thi đấu toàn quốc này ạ! Trước đây luôn nghĩ đến xã đá bóng của khinh thành chúng ta có một không hai trong thiên hạ, nhưng nghe Thái úy nói, kỳ thật cả nước có rất nhiều đội có thực lực rất mạnh.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói với Cao Cầu:
- Thái úy, chuyện này là thật?
Cao Cầu gật đầu nói:
- Tả tướng nói không sai, hôm nay mở màn đấu với Sa Nguyệt xã, là một độirất có khả năng làm quán quân.
- Vậy trẫm có cơ hội tốt mở mang kiến thức đá bóng Tây Bắc này rồi, ha ha!
Lúc này, hạ nhân bắt đầu đưa rượu và thức ăn lên, rượu tự nhiên là bia, dùng thùng sắt để chứa, hơn nữa còn có một thùng băng đá, về phần đồ ăn, phân lượng không nhiều lắm, nhưng cực kì tinh xảo, trước mặt mỗi người là một đĩa lưỡi vịt hương trà, một đĩa mực xé tay, một đĩa hoàng qua dấm đường, một đĩa đậu hủ tê cay, một đĩa chân gà kho.
Tống Huy Tông ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, cười nói:
- Đồ ăn này ngửi là biết xuất phát từ Túy Tiên Cư. Nói xong ông ta ăn một miếng lưỡi vịt, ừ một tiếng, say mê nói:
- Mùi vị xuất sắc, trong giòn có mềm, trong mềm có giòn, còn có mùi vị tràđậm đà, Lý Kỳ, đây chính là ngươi làm sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Hồi Hoàng thượng, cũng có thể nói như vậy.
- A? cái chén này sao lại lớn vậy?
Tống Huy Tống nhìn cái chén lớn hơn chén rượu bình thường ước chừng gấp đôi, không khỏi cầm lên nhìn nhìn.
Cao Cầu đáp:
- Lý Kỳ nói loại rượu này là độc nhất vô nhị, phải dùng cốc lớn uống mới sảng khoái, còn nữa, Hoàng thượng, các vị, mọi người có thể dựa vào nhu cầu của mình, cho thêm một ít băng đá vào.Mọi người sau khi nghe xong, đều không nói hai lời, làm theo lời Cao Cầu.
Tống Huy Tông giơ cái cốc lớn lên nói:
- Nào, chư vị ái khanh, cạn!
Thái Kinh nghe được cả người run lên, ngượng ngùng nói:
- Hoàng thượng, cái chén lớn như vậy, lão thần một hơi không thể uống hết được.
Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhưng ông ta là Hoàng thượng, vua không nói đùa, ông nói cạn, các thần tử dưới kia đều phải cạn, bản thân liếc xuống cái chén to kia, uống liền một ngụm, chỉ sợ dạ dày chứa không hết số băng đá này.Lý Kỳ vội nói:
- Uống tùy ý là được rồi.
Tống Huy Tông liếc mắt nhìn Lý Kỳ, ha ha nói:
- Lý Kỳ nói đúng, lão già chúng ta thì tùy ý, Lý Kỳ, ngươi còn trẻ như vậy, một ngụm uống hết nha. Chết tiệt! Lão già này đúng là ghi thù với ta! Tuy nhiên ông cho rằng như vậy có thể chỉnh ta? Lý Kỳ giơ chén lên nói:
- Vâng, Hoàng thượng.
Mắt Tống Huy Tống thiếu chút nữa là trợn lồi ra ngoài, nói:
- Ngươi, sao lại là chén trà?Lý Kỳ nhịn cười nói:
- Hoàng thượng không phải đã quên vi thần không uống được rượu chứ?
Tống Huy Tông lúc này mới tỉnh ngộ lại, im lặng, buồn bực uống một hớp bia lớn. Những người còn lại cũng uống một hớp.
Một hớp bia này uống xuống, chỉ có dùng một chữ để hình dung, sảng!
Mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Lúc này, từ bên ngoài tiến vào một người, trong tay bưng một cái khay, đầu tiên người này thi lễ với Tống Huy Tông một cái.
Tống Huy Tông không vội vã kêu người đó bình thân, bởi vì ánh mắt ông ta bịhai món đồ bên trong cái khay hấp dẫn, nói:
- Đây là?
Cao Cầu vội khẽ vươn tay về phía người đó:
- Còn không mau trình lên cho Hoàng thượng.
- Vâng.
Người đó lên tiếng, vội vàng đặt cái khay lên trên bàn của Tống Huy Tông.
Chỉ thấy trong khay đặt một cái nhẫn bạc và một tấm Cửu Đỉnh bài. Hình dáng của Cửu đỉnh bài này giống như Cửu Đỉnh, được làm từ vàng ròng, dùng dải lụa màu bao ngoài.Cao Cầu giải thích:
- Hoàng thượng, bắt đầu từ hôm nay, cúp Cao Cầu và cúp Trương Nhất Thủy sẽ dùng cho đại hội thi đấu toàn quốc, trên cuộc thi Đông Kinh sẽ không xuất hiện nữa, còn về hai thứ đồ này là Kim bài và nhẫn dành cho quán quân, cũng là phần thưởng mới của đại hội thi đấu toàn quốc lần trước, ngoài quán quân ra, còn có ngân bài và đồng bài cho thứ thự thứ hai và thứ ba ạ.
- Kim bài? Chiếc nhẫn cho quán quân?
Tống Huy Tông càng xem càng tò mò, tay trái cầm bài, tay phải cầm nhẫn, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, thấy hình vẽ trên kim bài đúng là biểu tượng của liên minh đá bóng, chính là chiếc vòng Càn Khôn mà ông ta sáng tạo ra, mà ở giữa chiếc nhẫn có một hình vuông, bên trên khắc chữ “Trẫm“. Ngòi bút phiêu phiêu lẹ làng, nét chữ gầy mạnh mẽ, cởi mở sáng láng, đúng là thể chữ vàng gầy của ông ta.Tống Huy Tông liền bối rối, phải biết rằng chữ “Trẫm” này đại diện cho cái gì, không phải người nào cũng có thể tùy tiện mang được, ngươi muốn đưa chiếc nhẫn này cho người khác, vậy là ngươi tạo phản, nhưng Cao Cầu lại không giống người sẽ làm việc ngu xuẩn này, ông ta không khỏi cau mày.
Cao Cầu tinh tường giống hệt con khỉ, chỉ cần nhìn nét mặt của Tống Huy Tông, liền biết ông ta đang suy nghĩ gì. Vội vàng nói:
- Hoàng thượng, thật ra hai món đồ này là vi thần đặc biệt vì hoàng thượng mà lượng sức làm ra, mặt bên cạnh của chiếc nhẫn này còn khắc tên Hoàng thượng. Kỹ thuật bóng của Hoàng thượng ai ai trong thiên hạ đều biết, chỉ tiếc là không thể xuống sân, nếu không quán quân ngoài hoàng thượng thì còn ai nữa, hai thứ đồ này là vật về với chủ thôi. Còn về chiếc nhẫn quán quân, còn phải đợi sau khi tìm ra đội quán quân, mới có thể làm theo bọn họ, mặt trên sẽ khắc dấu hiệu của đội, cùng với tên của từng thành viên, làm thành độc nhất vô nhị.Chiếc nhẫn này nếu đeo trên tay Tống Huy Tông, vậy cũng hoàn toàn không giống nhau rồi, nịnh nọt cực kì đúng chỗ nha. Tống Huy Tống long nhan cực kì vui mừng, vội vàng đeo vào ngón vô danh ở giữa, thật vừa vặn, có thể thấy được Cao Cầu đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Tống Huy Tông càng nhìn càng hài lòng, liên tục trầm trồ khen ngợi, giơ tay lên, trước mặt các đại thần bắt đầu khoe khoang, hăng hái cũng tăng lên. Xem ra một quãng thời gian ông ta sẽ không tháo xuống rồi.
Không thể không nói, cái này thật sự đã làm ông ta đắc ý rồi. Lý Bang Ngạn hâm mộ những người gọi là cao thủ đá bóng. Lý Bang Ngạn cũng không phải là người lương thiện gì, u oán liếc mắt nhìn Cao Cầu nói:
- Thái úy, chỉ mình Hoàng thượng cũng không đá bóng được.Ngụ ý chính là, ta cũng không thể xuống sân, nhưng ta tuyệt đối cũng có tư cách đeo, Cao Cầu không thể bên nặng bên này nhẹ.
Dám ăn cả dấm chua của hoàng thượng, chỉ sợ cũng chỉ có vị tể tướng lãng tử này.
Những người còn lại nghe xong, đều cười lắc đầu.
Cao Cầu sớm đã thành thói quen, làm sao có thể để ý đến ông ta, trong lòng nghĩ, đến bản thân ta còn không được, ngươi dựa vào gì mà đòi, kĩ thuật đá bóng của ta cũng so với ngươi không kém. Tống Huy Tông càng thêm đắc ý, ho nhẹ một tiếng, cố tình không để ý đến Lý Bang Ngạn, nói:
- Nếu như trẫm không đoán sai, chiếc nhẫn và kim bài này nhất định là do Lý Kỳ nghĩ ra.Cao Cầu gật đầu nói:
- Hoàng thượng quả có con mắt tinh tường, không sai, hai vật này đều xuất phát từ tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội nói:
- Không dám, không dám, kỳ thật tại hạ chỉ thuận tiện nhắc một câu, nhưng không nghĩ tới Thái úy có thể làm tốt như vậy, kim bài và chiếc nhẫn này thật sự là khéo léo tuyệt vời, sáng ý vô hạn, Lý Kỳ thán phục.
Chiếc nhẫn đó đã sớm được thiết kế ra, về phần kim bài, nguyên bản hắn nói là hình tròn, nhưng Cao Cầu cảm thấy Cửu Đỉnh phải thêm khí thế một chút, nhưng cho dù như thế, Lý Kỳ cũng không ngu xuẩn đến mức tranh công với Cao Cầu.
Tống Huy Tông cười nói:- Thái úy làm việc, trẫm vẫn luôn yên tâm, hai đồ vật trẫm rất thích, cảm ơn ý tốt của Thái úy.
Có những lời này, Cao Cầu cảm thấy mình kiếm lớn rồi:
- Nào dám, nào dám, Hoàng thượng quá lời rồi, vi thần chẳng qua dựa vào kỹ thuật bóng của Hoàng thượng, đáng lý phải có hai thứ đồ này, nếu không, những người khác cũng không có tư cách đeo.
Câu nịnh nọt này đúng là tinh túy, Tống Huy Tông thích nghe nhất là người ta khen kỹ thuật đá bóng của ông ta, cười ha ha không ngừng.
Lý Bang Ngạn thấy mọi người không để ý đến mình, trong lòng rất khó chịu, nghĩ thầm rằng, đợi lát nữa nhất định phải tìm Cao Cầu xin một bộ mới đượcMọi người nói chuyện với nhau một lúc, một người tới báo, đã tới giờ, sắp bắt đầu khai mạc, mọi người lập tức di giá đến khán đài chính ở giữa.
Đầu tiên có một người hét to xé họng tuyên bố khai mạc bắt đầu.
Trong sân lập tức yên tĩnh lại.
Kế tiếp chính là nghi thức tiến vào sân.
Vì để tạo khí thế, Cao Cầu đặc biệt sai người viết một bản nhạc làm sục sôi, tiếng trống vừa đánh xuống, một người gõ chiêng vang lên, hét lớn:
- Sa Nguyệt xã của phủ Thái Nguyên.
Đang nói, tiếng trống lại đánh xuống lần nữa.Chỉ thấy một đám thiếu niên từ trong thông đạo từ từ bước ra, mỗi người còn nắm tay một đứa bé, phối hợp với tiếng trống làm người ta kích động không thôi!
Cùng lúc đó, một lá cờ thêu mặt trăng màu vàng đất từ từ được dựng lên, mặt trăng trong lá cờ nhìn mông lung, giống như cả bầu trời bị cát vàng che phủ, lại như chiến trường chém giết lẫn nhau, làm người ta cảm thấy kính nể.
Vì thế, hắn và đám người Cao Nha Nội chọc cười một chút, liền rời đi, tiếp tục tuần tra. Đối với quy trình khai mạc thì cần hiểu khá kỹ càng.
Bất tri bất giác, trong sân đã ngồi đầy người, tiếng người huyên náo.
- Lý Kỳ, ngươi tới lúc nào?
Đang lúc Lý Kỳ đang hỏi thăm phía cung cấp rượu, Cao Cầu bỗng nhiên đi tới.- Lý Kỳ bái kiến Thái úy, tại hạ đến chắc khoảng một canh giờ trước.
Lý Kỳ thi lễ một cái, nói.
Cao Cầu vui mừng cười cười gật đầu, hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta sắp xếp ở đây thế nào?
Lý Kỳ nửa đùa nói:
- Còn phải nói nữa sao, tất cả đều đâu vào đấy, hại tại hạ lãng phí một canh giờ! Sớm biết như thế, tối nay mới đến.
Cao Cầu cười ha ha nói:
- Tiểu tử ngươi thật là, được rồi, Hoàng thượng ngay lập tức sẽ đến, chúng ta mau ra nghênh đón thôi.- Vâng.
Lý Kỳ và Cao Cầu vừa mới ra bên ngoài, Tống Huy Tống và một đám đại thần cùng đi tới, đám người ba cha con Thái Kinh, Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung, Vương Trọng Lăng, Thái Tử Triệu Hoàn, Đồng Quán, Lương Sư Thành đều ở trong nhóm này.
Xem như cho Cao Cầu đủ mặt mũi.
Có kinh nghiệm khai mạc lần trước, Tống Huy Tông thích làm náo động, lần này ông ta không mặc y phục xuất hành bình thường, mà mặc long bào, đầu đội mũ kim quan, anh tuấn một cách mơ hồ.
- Hoàng thượng giá lâm!Đợi cho Tống Huy Tông đi vào trong sân, một tiếng hét xé họng vang lên từ mặt đất. Nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, vẫn là lực bất tòng tâm! Nhưng, dân chúng đối với hai từ Hoàng thượng này là cực kì nhạy cảm đấy. Chỉ có điều sau một lúc lâu, đám dân chúng mới kịp phản ứng. Khẩn trương la lên:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tuy rằng không chỉnh tề, nhưng khi có nhiều người, khí thế sẽ trở nên hào hùng,
Tống Huy Tông rất có phong thái lãnh đạo lên trên khán phòng vẫy tay, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Cao Cầu đi đến gian phòng cho khách quý lớn nhất ở chính giữa.
- Ha ha. Hôm nay thật nhiều người đến!
Hào hứng của Tống Huy Tông cũng không tệ lắm, xem ra sự việc ngày hôm quacũng không ảnh hưởng gì đến ông ta. Kỳ thật không thể nói như vậy, bởi vì mới có một ngày, hiệu quà còn chưa hiện ra rõ ràng.
Lý Bang Ngạn nói:
- Hoàng thượng, thật không dám giấu diếm, vi thần chờ mong đã lâu đại hội thi đấu toàn quốc này ạ! Trước đây luôn nghĩ đến xã đá bóng của khinh thành chúng ta có một không hai trong thiên hạ, nhưng nghe Thái úy nói, kỳ thật cả nước có rất nhiều đội có thực lực rất mạnh.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói với Cao Cầu:
- Thái úy, chuyện này là thật?
Cao Cầu gật đầu nói:
- Tả tướng nói không sai, hôm nay mở màn đấu với Sa Nguyệt xã, là một độirất có khả năng làm quán quân.
- Vậy trẫm có cơ hội tốt mở mang kiến thức đá bóng Tây Bắc này rồi, ha ha!
Lúc này, hạ nhân bắt đầu đưa rượu và thức ăn lên, rượu tự nhiên là bia, dùng thùng sắt để chứa, hơn nữa còn có một thùng băng đá, về phần đồ ăn, phân lượng không nhiều lắm, nhưng cực kì tinh xảo, trước mặt mỗi người là một đĩa lưỡi vịt hương trà, một đĩa mực xé tay, một đĩa hoàng qua dấm đường, một đĩa đậu hủ tê cay, một đĩa chân gà kho.
Tống Huy Tông ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, cười nói:
- Đồ ăn này ngửi là biết xuất phát từ Túy Tiên Cư. Nói xong ông ta ăn một miếng lưỡi vịt, ừ một tiếng, say mê nói:
- Mùi vị xuất sắc, trong giòn có mềm, trong mềm có giòn, còn có mùi vị tràđậm đà, Lý Kỳ, đây chính là ngươi làm sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Hồi Hoàng thượng, cũng có thể nói như vậy.
- A? cái chén này sao lại lớn vậy?
Tống Huy Tống nhìn cái chén lớn hơn chén rượu bình thường ước chừng gấp đôi, không khỏi cầm lên nhìn nhìn.
Cao Cầu đáp:
- Lý Kỳ nói loại rượu này là độc nhất vô nhị, phải dùng cốc lớn uống mới sảng khoái, còn nữa, Hoàng thượng, các vị, mọi người có thể dựa vào nhu cầu của mình, cho thêm một ít băng đá vào.Mọi người sau khi nghe xong, đều không nói hai lời, làm theo lời Cao Cầu.
Tống Huy Tông giơ cái cốc lớn lên nói:
- Nào, chư vị ái khanh, cạn!
Thái Kinh nghe được cả người run lên, ngượng ngùng nói:
- Hoàng thượng, cái chén lớn như vậy, lão thần một hơi không thể uống hết được.
Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhưng ông ta là Hoàng thượng, vua không nói đùa, ông nói cạn, các thần tử dưới kia đều phải cạn, bản thân liếc xuống cái chén to kia, uống liền một ngụm, chỉ sợ dạ dày chứa không hết số băng đá này.Lý Kỳ vội nói:
- Uống tùy ý là được rồi.
Tống Huy Tông liếc mắt nhìn Lý Kỳ, ha ha nói:
- Lý Kỳ nói đúng, lão già chúng ta thì tùy ý, Lý Kỳ, ngươi còn trẻ như vậy, một ngụm uống hết nha. Chết tiệt! Lão già này đúng là ghi thù với ta! Tuy nhiên ông cho rằng như vậy có thể chỉnh ta? Lý Kỳ giơ chén lên nói:
- Vâng, Hoàng thượng.
Mắt Tống Huy Tống thiếu chút nữa là trợn lồi ra ngoài, nói:
- Ngươi, sao lại là chén trà?Lý Kỳ nhịn cười nói:
- Hoàng thượng không phải đã quên vi thần không uống được rượu chứ?
Tống Huy Tông lúc này mới tỉnh ngộ lại, im lặng, buồn bực uống một hớp bia lớn. Những người còn lại cũng uống một hớp.
Một hớp bia này uống xuống, chỉ có dùng một chữ để hình dung, sảng!
Mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Lúc này, từ bên ngoài tiến vào một người, trong tay bưng một cái khay, đầu tiên người này thi lễ với Tống Huy Tông một cái.
Tống Huy Tông không vội vã kêu người đó bình thân, bởi vì ánh mắt ông ta bịhai món đồ bên trong cái khay hấp dẫn, nói:
- Đây là?
Cao Cầu vội khẽ vươn tay về phía người đó:
- Còn không mau trình lên cho Hoàng thượng.
- Vâng.
Người đó lên tiếng, vội vàng đặt cái khay lên trên bàn của Tống Huy Tông.
Chỉ thấy trong khay đặt một cái nhẫn bạc và một tấm Cửu Đỉnh bài. Hình dáng của Cửu đỉnh bài này giống như Cửu Đỉnh, được làm từ vàng ròng, dùng dải lụa màu bao ngoài.Cao Cầu giải thích:
- Hoàng thượng, bắt đầu từ hôm nay, cúp Cao Cầu và cúp Trương Nhất Thủy sẽ dùng cho đại hội thi đấu toàn quốc, trên cuộc thi Đông Kinh sẽ không xuất hiện nữa, còn về hai thứ đồ này là Kim bài và nhẫn dành cho quán quân, cũng là phần thưởng mới của đại hội thi đấu toàn quốc lần trước, ngoài quán quân ra, còn có ngân bài và đồng bài cho thứ thự thứ hai và thứ ba ạ.
- Kim bài? Chiếc nhẫn cho quán quân?
Tống Huy Tông càng xem càng tò mò, tay trái cầm bài, tay phải cầm nhẫn, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, thấy hình vẽ trên kim bài đúng là biểu tượng của liên minh đá bóng, chính là chiếc vòng Càn Khôn mà ông ta sáng tạo ra, mà ở giữa chiếc nhẫn có một hình vuông, bên trên khắc chữ “Trẫm“. Ngòi bút phiêu phiêu lẹ làng, nét chữ gầy mạnh mẽ, cởi mở sáng láng, đúng là thể chữ vàng gầy của ông ta.Tống Huy Tông liền bối rối, phải biết rằng chữ “Trẫm” này đại diện cho cái gì, không phải người nào cũng có thể tùy tiện mang được, ngươi muốn đưa chiếc nhẫn này cho người khác, vậy là ngươi tạo phản, nhưng Cao Cầu lại không giống người sẽ làm việc ngu xuẩn này, ông ta không khỏi cau mày.
Cao Cầu tinh tường giống hệt con khỉ, chỉ cần nhìn nét mặt của Tống Huy Tông, liền biết ông ta đang suy nghĩ gì. Vội vàng nói:
- Hoàng thượng, thật ra hai món đồ này là vi thần đặc biệt vì hoàng thượng mà lượng sức làm ra, mặt bên cạnh của chiếc nhẫn này còn khắc tên Hoàng thượng. Kỹ thuật bóng của Hoàng thượng ai ai trong thiên hạ đều biết, chỉ tiếc là không thể xuống sân, nếu không quán quân ngoài hoàng thượng thì còn ai nữa, hai thứ đồ này là vật về với chủ thôi. Còn về chiếc nhẫn quán quân, còn phải đợi sau khi tìm ra đội quán quân, mới có thể làm theo bọn họ, mặt trên sẽ khắc dấu hiệu của đội, cùng với tên của từng thành viên, làm thành độc nhất vô nhị.Chiếc nhẫn này nếu đeo trên tay Tống Huy Tông, vậy cũng hoàn toàn không giống nhau rồi, nịnh nọt cực kì đúng chỗ nha. Tống Huy Tống long nhan cực kì vui mừng, vội vàng đeo vào ngón vô danh ở giữa, thật vừa vặn, có thể thấy được Cao Cầu đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Tống Huy Tông càng nhìn càng hài lòng, liên tục trầm trồ khen ngợi, giơ tay lên, trước mặt các đại thần bắt đầu khoe khoang, hăng hái cũng tăng lên. Xem ra một quãng thời gian ông ta sẽ không tháo xuống rồi.
Không thể không nói, cái này thật sự đã làm ông ta đắc ý rồi. Lý Bang Ngạn hâm mộ những người gọi là cao thủ đá bóng. Lý Bang Ngạn cũng không phải là người lương thiện gì, u oán liếc mắt nhìn Cao Cầu nói:
- Thái úy, chỉ mình Hoàng thượng cũng không đá bóng được.Ngụ ý chính là, ta cũng không thể xuống sân, nhưng ta tuyệt đối cũng có tư cách đeo, Cao Cầu không thể bên nặng bên này nhẹ.
Dám ăn cả dấm chua của hoàng thượng, chỉ sợ cũng chỉ có vị tể tướng lãng tử này.
Những người còn lại nghe xong, đều cười lắc đầu.
Cao Cầu sớm đã thành thói quen, làm sao có thể để ý đến ông ta, trong lòng nghĩ, đến bản thân ta còn không được, ngươi dựa vào gì mà đòi, kĩ thuật đá bóng của ta cũng so với ngươi không kém. Tống Huy Tông càng thêm đắc ý, ho nhẹ một tiếng, cố tình không để ý đến Lý Bang Ngạn, nói:
- Nếu như trẫm không đoán sai, chiếc nhẫn và kim bài này nhất định là do Lý Kỳ nghĩ ra.Cao Cầu gật đầu nói:
- Hoàng thượng quả có con mắt tinh tường, không sai, hai vật này đều xuất phát từ tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội nói:
- Không dám, không dám, kỳ thật tại hạ chỉ thuận tiện nhắc một câu, nhưng không nghĩ tới Thái úy có thể làm tốt như vậy, kim bài và chiếc nhẫn này thật sự là khéo léo tuyệt vời, sáng ý vô hạn, Lý Kỳ thán phục.
Chiếc nhẫn đó đã sớm được thiết kế ra, về phần kim bài, nguyên bản hắn nói là hình tròn, nhưng Cao Cầu cảm thấy Cửu Đỉnh phải thêm khí thế một chút, nhưng cho dù như thế, Lý Kỳ cũng không ngu xuẩn đến mức tranh công với Cao Cầu.
Tống Huy Tông cười nói:- Thái úy làm việc, trẫm vẫn luôn yên tâm, hai đồ vật trẫm rất thích, cảm ơn ý tốt của Thái úy.
Có những lời này, Cao Cầu cảm thấy mình kiếm lớn rồi:
- Nào dám, nào dám, Hoàng thượng quá lời rồi, vi thần chẳng qua dựa vào kỹ thuật bóng của Hoàng thượng, đáng lý phải có hai thứ đồ này, nếu không, những người khác cũng không có tư cách đeo.
Câu nịnh nọt này đúng là tinh túy, Tống Huy Tông thích nghe nhất là người ta khen kỹ thuật đá bóng của ông ta, cười ha ha không ngừng.
Lý Bang Ngạn thấy mọi người không để ý đến mình, trong lòng rất khó chịu, nghĩ thầm rằng, đợi lát nữa nhất định phải tìm Cao Cầu xin một bộ mới đượcMọi người nói chuyện với nhau một lúc, một người tới báo, đã tới giờ, sắp bắt đầu khai mạc, mọi người lập tức di giá đến khán đài chính ở giữa.
Đầu tiên có một người hét to xé họng tuyên bố khai mạc bắt đầu.
Trong sân lập tức yên tĩnh lại.
Kế tiếp chính là nghi thức tiến vào sân.
Vì để tạo khí thế, Cao Cầu đặc biệt sai người viết một bản nhạc làm sục sôi, tiếng trống vừa đánh xuống, một người gõ chiêng vang lên, hét lớn:
- Sa Nguyệt xã của phủ Thái Nguyên.
Đang nói, tiếng trống lại đánh xuống lần nữa.Chỉ thấy một đám thiếu niên từ trong thông đạo từ từ bước ra, mỗi người còn nắm tay một đứa bé, phối hợp với tiếng trống làm người ta kích động không thôi!
Cùng lúc đó, một lá cờ thêu mặt trăng màu vàng đất từ từ được dựng lên, mặt trăng trong lá cờ nhìn mông lung, giống như cả bầu trời bị cát vàng che phủ, lại như chiến trường chém giết lẫn nhau, làm người ta cảm thấy kính nể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.