Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1958: Đại sự trong quán

Nam Hi

31/10/2017

- Phù!

Cao Nha nội thở phì phò trở lại trước cửa, nhưng còn chưa thuận lợi thở ra thì lại ôm bụng chạy như điên

Lần này chỉ trách bọn họ không hiểu Quái Cửu Lang rồi, nếu ai không tốt, lại cứ khăng khăng chọc vào quái vật này thì thật là tự mình chuốc khổ mà.

Thẩm Văn dĩ nhiên biết đây là kiệt tác của phụ thân cậu, nhưng tính cách cậu giống Doãn thị, bọn Cao Nha nội vừa đi thì một mình cậu ngồi ngốc ở đây cũng khá nhàm chán, thế là lén lén lút lút ra ngoài cho bọn Cao Nha nội giải dược.

Lần này mới khiến cho bọn Cao Nha nội không đến mức phải ở lại qua đêm trong phòng xí.

Mấy người Cao Nha nội không biết nội tình, thấy y thuật của Thẩm Văn lợi hại như vậy thì trong lòng càng vui mừng. Y cảm thấy trong đội ngũ của bọn họ còn thiếu một nhân tài như Thẩm Văn, sau này đánh nhau càng thoải mái hơn, dù sao thì cũng có thần y ở đây, lập tức tính cả Thẩm Văn vào trong tổ chức của bọn họ.

Lý Kỳ biết tính cách của Cao Nha nội, nếu để bọn họ tiếp tục ở đây nữa thì không chừng lát nữa lại phải đi nhà xí, thế là bảo người sắp xếp một bàn phía dưới cho bọn họ, để mấy người bọn họ ầm ĩ ở đó đi.

Thiếu những tên dở hơi này thì không phòng cũng thiếu đi rất nhiều niềm vui, nhưng bọn Quái Cửu Lang đều không thích nơi ồn ào, mấy đại lão gia uống rượu cũng không nói nhiều. Tính cách Sài Thông cũng khá cao ngạo, y và Quái Cửu Lang ngược lại thật sự có cảm giác có mùi giống nhau, khiến cho Sài Thông không đến uống với bọn Cao Nha nội, mà ở lại đây uống rượu với bọn Quái Cửu Lang.

Đương nhiên, uống đến lúc sau vẫn là Mã Kiều lấy một địch nhiều.

Quái Cửu Lang vẫn không tin tà, hôm nay không thể không uống đến cùng với Mã Kiều, dù sao thì Doãn thị không ở đây, lão ta cũng thoải mái uống.

Kẻ đầu tiên bỏ mình chính Tửu Quỷ. Tửu lượng của lão ta thật sự làkhông thể cứu được.

Tiếp đó Sài Thông cũng không chống đỡ nổi, gục xuống.

Sau khi hai người họ ngã xuống thì chỉ còn lại một mình Quái Cửu Lang, nếu có bọn Nhạc Phi, Ngưu Cao ở đây thì còn có thể cố gắng liều.

Mã Kiều nhấc bình rượu, dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn Quái Cửu Lang, giống như đang nói, lão còn muốn tiếp tục không?

Quái Cửu Lang thấy Mã Kiều chẳng qua chỉ hơi đỏ mặt, nhưng càng uống càng có tinh thần, nếu uống thêm vò này thì phỏng chừng lão ta không khác biệt lắm. Lần này hoàn toàn phục rồi, nhận thua vô cùng dứt khoát.

Sau ba tuần rượu thì Lý Kỳ bảo người đỡ hết ba con ma men này về.

Mà các nàng Lý Thanh Chiếu đã kết thúc từ sớm rồi, Doãn thị cũng nửa ôm nửa đỡ Quái Cửu Lang rời đi.

Về phần bọn Cao Nha nội thì không tới canh bốn thì phỏng chừng rất khó kết thúc. Lý Kỳ cũng lười đi coi bọn họ, chỉ bảo người trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ uống rượu đến phát điên, làm ồn đến khách nhân trong Túy Tiên sơn trang là được rồi.

- Phù!

Sau khi tiễn bọn họ, Lý Kỳ ra ngoài duỗi thân mấy cái. Tuy hắn không có uống rượu, nhưng đã bị mùi rượu trong này hun đến sắp say rồi, gió lạnh quét qua mặt khiến hắn tỉnh táo hơn mấy phần.

- Ôi, xem ra là ta tới muộn nha.

Chợt nghe sau lưng có người nói.

Lý Kỳ quay đầu lại nìn, vội vàng tiến lên chắp tay nói: - Lý Kỳ bái kiến Thái úy.

Người đến chính là Cao Cầu.

Bởi vì Đại hội thi đấu đá cầu đang tiến hành hừng hực khí thế, Cầu ca làm Hội trưởng Liên minh đá cầu, dĩ nhiên là vô cùng bận rộn, hơn nữa đây là lần đầu tiên tổ chức ở Hàng Châu, ông ta cũng không muốn có bất kỳ sơ sót gì, vì vậy mấy ngày nay mỗi ngày ông ta đều bận đến đêm khuya.



Khoan hãy nói chứ Cầu ca vô cùng hưởng thụ cuộc sống này. Thực ra khi ông ta nắm quyền to trong tay, gần như không quan tâm đến Tam Nha, cái ông ta quan tâm là các hoạt động thể dục. Phải biết Tống Huy Tông cũng là một người yêu thích thể thao, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tống Huy Tông vẫn luôn coi trọng Cao Cầu, cũng tức là việc mà bây giờ ông ta làm không khác với trước đây, hơn nữa còn có thể khiến ông ta càng thêm danh chính ngôn thuận.

Thật sự có thể nói là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Thật ra lấy địa vị bây giờ của Lý Kỳ, thì cho dù bảo Cao Cầu hành lễ với hắn cũng chưa hẳn không thể. Nhưng Lý Kỳ vô cùng biết tạ ân, cho dù trong lịch sử Cao Cầu là người như thế nào, nhưng bây giờ, bọn Cao Cầu, Thái Kinh đều có ân đối với hắn, Lý Kỳ luôn ghi nhớ điều này trong lòng, cho nên mỗi lần nhìn thấy Cao Cầu hay Thái Kinh đều coi mình là vãn bối.

Đây cũng là điểm mà Cao Cầu thưởng thức Lý Kỳ nhất, bởi vì ông ta cũng là một người vô cùng biết tạ ân. Lúc trước môn nhân Tô Thức như chuột chạy qua đường, chỉ có duy nhất ông ta càng thâm chăm sóc cho môn nhân Tô Thức, giúp đỡ rất nhiều, cười gật đầu nói: - Thật xin lỗi, buổi chiều ta biết ngươi quay về rồi, vốn muốn sang thăm, nhưng vừa lúc lại xảy ra chút chuyện, kết quả là đến bây giờ.

Lý Kỳ cười nói: - Không dám, không dám, nên là ta đi bái phỏng Thái úy mới đúng.

- Ngươi đừng nói như vậy, trên đời này, người có thể được ngươi bái phỏng thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, ta không muốn giảm thọ. Cao Cầu cười ha ha, lại nói: - Bọn Khang nhi đều đã về rồi.

Lý Kỳ nói: - Không có, mấy người bọn họ đang uống phía sau.

- Mấy tên tiểu tử này, khi nào mới có thể trưởng thành đây!

Cao Cầu thở dài lắc đầu một tiếng.

Trưởng thành thì có gì tốt chứ, càng phiền não. Lý Kỳ vươn tay, nói: - Thái úy, mời vào trong.

- Mời.

Hai người không đi vài sảnh đường, dù sao thì mùi rượu bên trong còn chưa bay hết, mà đến phòng bên ngồi xuống, Lý Kỳ lại bảo người mang chút rượu thịt và một lò than nhỏ đến.

Cao Cầu uống một ngụm rượu làm ấm mình, ha ha nói: - Lý Kỳ, Hoàng đế nào mà có được thần tử như ngươi thì thật sự là nửa họa nửa phúc nha.

Lý Kỳ tò mò nói: - Cớ gì Thái úy nói thế?

- Chỗ tốt thì ta không cần nói, còn về chỗ xấu, ngươi còn trẻ như vậy mà đã là Yến Vân Vương, hơn xa Vương Phủ lúc trước. Bây giờ lại lập được công lớn như vậy, Hoàng thượng đã không thể phong thưởng gì nữa, ta nghĩ lúc này Hoàng thượng nhất định đang phiền vì chuyện này. Cao Cầu ha ha nói.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Thái úy quá lời rồi, thật ra ta làm rất ít, đều là công lao của bọn Nhạc Phi. Cho dù là Yến Vân Vương thì ta cũng thấy hổ thẹn, coi như là chi trả trước rồi.

Cao Cầu cầm chén rượu nói: - Lý Kỳ à, ta thưởng thức ngươi điểm này, không kiêu không ngạo. Lòng tham thì ai cũng có, không có gì đáng trách. Phàm là việc gì cũng có mức độ, giống như uống rượu vậy, uống nhiều thì say thôi.

Đây tuyệt đối là lời nói tận đáy lòng của Cầu ca, bởi vì ông ta luôn làm như vậy, lúc ông ta nên nổi bật, ông ta quyết không nhường ai, lúc ông ta không nên nổi bật, ông ta quyết sẽ không cần. Đây cũng là nguyên nhân mà ông ta sống cho tới bây giờ.

Lý Kỳ khiêm tốn nhận lấy, gật đầu nói:

- Lời Thái úy dạy bảo, Lý Kỳ khắc ghi trong tâm khảm.

Cao Cầu khoát tay nói: - Ngươi đã làm rất tốt rồi.

Lý Kỳ lại hỏi: - Không biết sức khỏe Thái sư có tốt không?

- Rất tốt.

Cao Cầu nói: - Sau khi ngươi đi, ông ta thường hay nói, ông ta có thể sống đến bây giờ toàn là công lao của ngươi.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Vây cũng phải do Thái sư tự giác nha, có một số việc không phải ta có thể làm được, quan trọng chính là ở bản thân ông ấy.

Cao Cầu ha ha nói: - Còn nhớ lúc trước khi ngươi còn là một đầu bếp nhỏ thì đã dám khoa chân múa tay với Thái sư rồi, ta đã đổ không ít mồ hôi thay cho ngươi, Thái sư đều là bị ngươi bức cả.



Nhớ lại dáng vẻ Thái Kinh bị hắn chọc giận đến phát điên lúc trước, Lý Kỳ cũng bật cười ha ha, một lúc sau, hắn thu lại nụ cười, nói: - Thái úy, có chuyện ta muốn hỏi thăm ngài.

Cao Cầu sửng sốt nói:

- Ngươi nói là chuyện của Vương gia.

Lý Kỳ gật đầu.

Cao Cầu thở dài, nói: - Lần này coi như Vương Trọng Lăng gặp hạn.

Lý Kỳ cau mày nói: - Nghiêm trọng như vậy?

Cao Cầu gật đầu.

- Không thể nha, nếu làm lớn như vậy, ta không thể nào không nhận được chút phong thanh nào.

Lý Kỳ kinh ngạc nói.

Cao Cầu nói: - Đó là vì Hoàng thượng đè việc này xuống, chỉ có một số đại thần trong triều biết, ta cũng biết được từ trong miệng Thái sư, cũng là ngươi hỏi ta mới nói, nếu đổi lại là người khác thì ta không dám huyên thuyên nói bậy.

Xem ra việc này thật sự là không nhỏ nha! Sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng nói: - Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

Cao Cầu vuốt chòm râu, mới nói: - Năm nay là Chấn Hưng nguyên niên, Hoàng thượng hi vọng năm mới không khí mới, do vậy quyết định sắp xếp ân khoa đầu tiên sau khi y kế vị vào đầu năm nay, hi vọng có thể mượn dịp này mà chiêu nạp hiền tài cho triều đình. Ân khoa đầu tiên này Hoàng thượng vô cùng coi trọng, thậm chí còn đích thân sắp xếp tất cả, đồng thời còn thêm vào môn tính toán vào trong ân khoa nữa.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Về chuyện thêm vào môn số học vào trong khoa thi thì ta đã thương lượng xong với Hoàng thượng từ sớm rồi.

Cao Cầu tiếp tục nói: - Tính toán tuy rằng đã có từ thời cở, nhưng sau này ngươi lại phát minh ra phương pháp tính toán mới, cho nên cũng có thể coi là một môn mới. Nhìn chung trong triều, ngoài trừ ngươi ra thì chỉ có Vương Trọng Lăng quen thuộc nhất thôi, hơn nữa Vương Trọng Lăng vốn là Hữu tướng, thế là Hoàng thượng liền để ông ta làm quan chủ khảo lần này. Mà lúc trước khi phủ Đại Danh bị quân Kim phá hoại, Hoàng thượng vì muốn chấn hưng phủ Đại Danh lần nữa thế nên không sắp xếp ân khoa lần này ở Đông Kinh Biện Lương, mà sắp xếp ở phủ Đại Danh, Trịnh Dĩ Phu làm phó chủ khảo.

Lý Kỳ như thoáng suy nghĩ nói: - Ân khoa luôn là thứ Hoàng đế dùng để thu phục lòng người, mà lần này lại là ân khoa đầu tiên sau khi Hoàng thượng kế vị, nếu Vương thúc thúc và Trịnh Dĩ Phu có thể làm tốt ân khoa này thì Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng thật nhiều.

Cao Cầu cười nói: - Phàm là việc gì đều có hai mặt, nếu làm hư thì Hoàng thượng nhất định nổi trận lôi đình.

Lý Kỳ nói: - Nói như vậy thì bọn Vương thúc thúc làm hỏng khoa thi lần này rồi sao?

- Còn không xong hơn cả trong tưởng tượng của ngươi nữa.

Cao Cầu ho nhẹ một tiếng, nói: - Tuy rằng lúc trước dưới đề nghị của Thất nương, khoa thi thay đổi chế độ toàn diện, đặc biệt là có sự hạn định cực lớn về mặt danh ngạch Tiến sĩ. Nhưng bây giờ triều đình thiếu hụt nhân tài, hơn nữa khi đó phía nam không ngừng truyền đến tin chiến thắng, Nam Ngô, Đại Lý gần như đã dễ như trở bàn tay. Như vậy thì càng cần bổ sung thêm nhiều quan viên, do vậy Hoàng thượng đặc biệt phê duyệt một trăm danh ngạch.

- Nhiều như vậy?

- Thật ra từ khi triều ta lập quốc đến nay thì đã coi như là lần ít nhất rồi. Theo ta biết, vốn dĩ Hoàng thượng chỉ phê chuẩn năm mươi danh ngạch, thực sự là ban đầu khi Hoàng thượng kế vị đã cho nhiều quan viên về hưu, có một khoảng thời gian đã đạt đến mức không ai để dùng, do vậy mới tăng lên một trăm danh ngạch.

Cao Cầu tiếp tục nói: - Vì thế Hoàng thượng đã chuẩn bị đủ trước đó, hi vọng người có tài trong thiên hạ có thể vào kinh dự ti, đền đáp triều đình, bởi vì hai năm trước Đại Tống ta luôn bị bây trong chiến hỏa, đã vứt bỏ khoa thi vỏn vẹn hai năm rồi, cho nên sĩ tử trong thiên hạ đều vô cùng coi trọng ân khoa lần này, thí sinh các nơi đều đến phủ Đại Danh, ta và Thái sư từng đến phủ Đại Danh xem khoa thi lần này, có thể nói là rầm rộ.

Lý Kỳ nói: - Dường như tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi.

Cao Cầu nói:

- Trước ân khoa đều vô cùng thuận lợi, cho đến sau khi dán bảng vàng thì đột nhiên có người cáo ngự trạng, nói Vương Trọng Lăng lấy công làm tư, kết bè kết cánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook