Chương 1056: Dân tuyển quan 2
Nam Hi
01/06/2018
Âu Dương Triệt nghe thấy vậy liên tiếp gật đầu, chắp tay nói:
- Thủy Thanh huynh cao kiến, Âu Dương Triệt thụ giáo.
- Không dám, không dám.
Mà tiếng vỗ tay ủng hộ phía dưới cũng liên tiếp vang lên, đinh tai nhức óc.
Trong một căn phòng trang nhã phía trên bên trái ngõa xá, một vị công tử tuấn tú cũng đứng dậy nói hay. Người này chính là Bạch Thiển Dạ nữ đóng giả nam. Bên cạnh nàng còn có Trịnh Dật, Tần Cối, Hàn Thế Trung đang ngồi.
Hóa ra đó là một cuộc tuyển cử chủ bộ huyện Nhân Hòa. Hơn nữa đây là lần biện luận sau cùng. Những người dân đó chính là đại diện cho các tầng lớp của huyện Nhân Hòa. Chờ khi cuộc biện luận vừa kết thúc, họ liền tiến hành bỏ phiếu.
Cảnh tượng này xuất hiện ở Bắc Tống, đó thực sự không thể không khiến người ta kinh ngạc! Người đứng sau thao túng toàn bộ cảnh tượng này ngoài Lý Kỳ ra còn có thể là ai chứ? Giang Nam bỗng nhiên bị xử lý nhiều quan lại như vậy, chờ triều đình cử người tới, vậy thì thật không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào. Một hai người cũng không đáng kể, nhưng nhiều quan chức như vậy trống ở đây, nếu không kịp thời lấp vào đó, sẽ xảy ra đại họa. Cho nên, Lý Kỳ đã thuyết phục Tống Huy Tông trực tiếp tuyển chọn nhân tài địa phương. Hơn nữa người báo danh phải là tú tài địa phương. Đó mới là người đọc sách, là tầng lớp quan trọng của triều đình. Nếu ngươi muốn bước chân vào con đường quan lộ, vẫn phải đọc sách.
Hơn nữa, những tú tài này phần lớn đều là người khi Giang Nam đại loạn, vì viết văn chương công kích quan tham. Cho nên, vừa bắt đầu đã có rất nhiều người ủng hộ họ.
Trịnh Dật thấy Bạch Thiển Dạ hưng phấn như thế, cười nói:
- Thất nương, muội đây là vì y mà ủng hổ, hay là vì Kinh tế sử mà ủng hộ?
Bạch Thiển Nặc mỉm cười, nói:
- Lời này nếu được nói ra từ miệng đại ca, ta sẽ cảm thấy bình thường, huynh nói là ta vì ai mà ủng hộ?
- Bạch nương tử nói thật một lời đi. Tần mỗ cũng là muốn như vậy.
Tần Cối bật cười ha hả, vuốt râu, lại quay sang Trịnh Dật nói:
- Nhị lang, ta không bảo ngươi tới chỗ sai trái. Nếu tới bên phía Trần Đông, có lẽ là không thể nghe thấy những lời phấn khích rồi.
- Nói không chừng bên đó càng phấn khích hơn.
Trịnh Dật cười một tiếng, lại nói:
- Còn nhớ chế độ tuyển cử mới mẻ độc đáo này vừa mới bắt đầu, những người đó vừa lên không phải là Khổng Tử viết, chính là Mạnh Tử viết. Nói hồi lâu, một câu người dân cũng không hiểu. Bây giờ có thể hứng thú như vậy, họ cũng đều hiểu, nếu muốn người dân bỏ cho mình một phiếu, vậy thì phải có cam kết có lợi cho người dân. Dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, thiết thực nhất để bảo vệ người dân mà không phải là lời thánh nhân đó.
Bạch Thiển Dạ gật đầu nói:
- Chính là như vậy, nếu là đại ca cũng là người bỏ phiếu, hắn nhất định không thể bỏ phiếu cho những người đem Khổng Tử, Mạnh Tử bên miệng. Có lẽ hắn sẽ thấy phiền phức nhất.
Tần Cối khoát tay nói:
- Cũng không thể nói như vậy, lời thánh nhân chính là giúp nâng cao sự tu dưỡng của bản thân chúng ta. Chỉ là hiện giờ ngươi đối với tài hoa phát triển của mình ở bên ngoài, ngươi nói ra những lời tận đáy lòng mình nói với người khác, đó chính là không thỏa đáng. Không thể nói lời của thánh nhân sai, nhưng ngươi phải chọn đúng thời cơ để nói.
Trịnh Dật gật đầu nói:
- Tuần sát sứ nói có lý.
Bạch Thiển Dạ mỉm cười nói:
- Tuần sát sứ, nếu ngươi có thể thuyết phục đại ca đón nhận điều này, vậy ta thực sự rất phục ngươi.
Tần Cối khiêm tốn nói:
- Bạch nương tử cất nhắc tại hạ rồi. Ta có thể không kiên trì chịu đựng điều này, nếu luận về tài ăn nói, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của đại nhân. Tới cuối cùng ta nhất định là bị vị đó thuyết phục.
Hàn Thế Trung đứng bên cạnh nghe thấy thế liền bật cười, nói:
- Hàn mỗ một kẻ vũ phu, dù không hiểu những đạo lý này, nhưng Kinh tế sử đưa ra chế độ tuyển cử hoàn toàn mới này, khiến cho người ta nhẹ lòng. Với các triều đại thay đổi đều là dùng quan tuyển quan. Rất nhiều quan lại đầu tiên phải suy nghĩ tới là người này có thể giúp đỡ được mình không, mà không phải là quốc gia và dân chúng. Hàng năm tạo thành đều có không ít người vì có thể làm quan, thường hối lộ những quan lớn. Bây giờ dùng bách tính tuyển quan, người dân suy nghĩ tương tự cũng là lợi ích của mình. Vì vậy nếu người muốn trúng tuyển, phải đặt người dân lên trước tiên, mà không phải là quan trên. Điều này là điểm lợi thế của người dân. Không giấu các vị, Hàn mỗ thực sự quen biết được vị Kinh tế sử đại danh đó.
Bạch Thiển Dạ nghe mà thấy trong lòng vui vui, cười nói:
- Hàn tướng quân, một ngày nào đó nếu người gặp đại ca, nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Trịnh Dật cười khổ lắc đầu, nói:
- Hàn tướng quân nói rất đúng, kỳ thực từ cuộc biện luận mấy ngày nay cũng khó có thể thấy, họ đều dùng đầu óc suy nghĩ, nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cho người dân trù phù? Về những lời mà họ nói thì mỗi ngày một thú vị, mỗi ngày một thực dụng. Tiếc là, đó chỉ là nhất thời dùng để lấp chỗ trống quan trường, không phải là kế sách lâu dài.
Tần Cối nói:
- Đó cũng không hẳn. Nếu lần này thành công, chúng ta sẽ có lý dâng tấu lên triều đình về chế độ sử dụng quan huyện khá vất vả này. Nhưng, đây chúng quy là không thể áp dụng ngay được.
Đạo lý rất đơn giản, xã hội phong kiến quyết không thể để cho chế độ dân chủ này trở thành thói quen, chỉ có thể dùng trong tình huống cấp bách mà thôi.
Lúc này, một tân binh thủ hạ của Hàn Thế Trung đi tới, hành lễ nói:
- Khởi bẩm tướng quân, Đông Kinh có thư tới.
Vì sao Lý Kỳ lại phải viết thư? Đó chính là vì thư của hắn vẫn luôn nhanh hơn thánh chỉ. Điểm này có chút giống hậu thế sau này, hiệu suất của tư nhân nhanh hơn là nhà nước.
- Mau lấy lại đây.
Tần Cối liền đưa tay ra, ở đây y là lớn nhất, đương nhiên cũng là y xem trước tiên.
Tên tân binh đó liền chuyển bức thư cho Tần Cối, lại chuyển một bức thư cho Bạch Thiển Dạ, nói:
- Bạch công tử, ở đây còn có một bức thư gửi cho người.
Bạch Thiển Dạ vui hẳn lên, liền nhận lấy, vừa định mở ra xem, nhưng lại không mở ra nữa, cẩn thận đặt vào trong tay áo.
Trịnh Dật khó hiểu nói:
- Ôi, sao muội lại không mở ra xem.
Bạch Thiển Dạ phủi miệng nói:
- Đây là thư của đại ca gửi cho muội.
- Ta biết rồi!
- Vậy huynh quan tâm khi nào muội xem làm gì.
Trịnh Dật không còn biết nói gì nữa.
Bạch Thiển Dạ liếc mắt một cái, đầy hưng phấn. Nàng thực sự không xem chủ yếu là vẫn hy vọng có thể để cho niềm vui đó trong lòng mình được lâu hơn một chút. Ngoài ra, nàng vẫn thích một mình trốn trong phòng đọc thư của Lý Kỳ viết cho mình. Trong không khí tĩnh lặng, khiến cho nàng có cảm giác giống như Lý Kỳ đang nói chuyện với nàng.
Hồi lâu sau, cuối cùng Tần Cối đã đọc xem, cười khổ nói:
- Tiếp theo chúng ta sẽ không còn những ngày tháng thoải mái nữa.
Trịnh Dật liền hỏi:
- Kinh tế sử nói gì trong thư?
- Rất nhiều, một lời không thể nói rõ được. Ngươi tự xem đi.
Tần Cối chuyển bức thư cho Trịnh Dật, lại quay sang nói với Hàn Thế Trung:
- Chúc mừng Hàn tướng quân được thăng lên làm Võ tiết đại phu.
Võ kinh đại phu này chỉ là từ thất phẩm, nhưng quan võ triều Tống là giai cấp đấy. Võ tiết đại phu này trong 52 cấp đại thần, xếp hàng thứ 30. Hơn nữa quan chức của quan võ còn thấp hơn quan văn một bậc. Đối với Hàn Thế Trung mà nói, cũng không nhỏ.
- Thủy Thanh huynh cao kiến, Âu Dương Triệt thụ giáo.
- Không dám, không dám.
Mà tiếng vỗ tay ủng hộ phía dưới cũng liên tiếp vang lên, đinh tai nhức óc.
Trong một căn phòng trang nhã phía trên bên trái ngõa xá, một vị công tử tuấn tú cũng đứng dậy nói hay. Người này chính là Bạch Thiển Dạ nữ đóng giả nam. Bên cạnh nàng còn có Trịnh Dật, Tần Cối, Hàn Thế Trung đang ngồi.
Hóa ra đó là một cuộc tuyển cử chủ bộ huyện Nhân Hòa. Hơn nữa đây là lần biện luận sau cùng. Những người dân đó chính là đại diện cho các tầng lớp của huyện Nhân Hòa. Chờ khi cuộc biện luận vừa kết thúc, họ liền tiến hành bỏ phiếu.
Cảnh tượng này xuất hiện ở Bắc Tống, đó thực sự không thể không khiến người ta kinh ngạc! Người đứng sau thao túng toàn bộ cảnh tượng này ngoài Lý Kỳ ra còn có thể là ai chứ? Giang Nam bỗng nhiên bị xử lý nhiều quan lại như vậy, chờ triều đình cử người tới, vậy thì thật không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào. Một hai người cũng không đáng kể, nhưng nhiều quan chức như vậy trống ở đây, nếu không kịp thời lấp vào đó, sẽ xảy ra đại họa. Cho nên, Lý Kỳ đã thuyết phục Tống Huy Tông trực tiếp tuyển chọn nhân tài địa phương. Hơn nữa người báo danh phải là tú tài địa phương. Đó mới là người đọc sách, là tầng lớp quan trọng của triều đình. Nếu ngươi muốn bước chân vào con đường quan lộ, vẫn phải đọc sách.
Hơn nữa, những tú tài này phần lớn đều là người khi Giang Nam đại loạn, vì viết văn chương công kích quan tham. Cho nên, vừa bắt đầu đã có rất nhiều người ủng hộ họ.
Trịnh Dật thấy Bạch Thiển Dạ hưng phấn như thế, cười nói:
- Thất nương, muội đây là vì y mà ủng hổ, hay là vì Kinh tế sử mà ủng hộ?
Bạch Thiển Nặc mỉm cười, nói:
- Lời này nếu được nói ra từ miệng đại ca, ta sẽ cảm thấy bình thường, huynh nói là ta vì ai mà ủng hộ?
- Bạch nương tử nói thật một lời đi. Tần mỗ cũng là muốn như vậy.
Tần Cối bật cười ha hả, vuốt râu, lại quay sang Trịnh Dật nói:
- Nhị lang, ta không bảo ngươi tới chỗ sai trái. Nếu tới bên phía Trần Đông, có lẽ là không thể nghe thấy những lời phấn khích rồi.
- Nói không chừng bên đó càng phấn khích hơn.
Trịnh Dật cười một tiếng, lại nói:
- Còn nhớ chế độ tuyển cử mới mẻ độc đáo này vừa mới bắt đầu, những người đó vừa lên không phải là Khổng Tử viết, chính là Mạnh Tử viết. Nói hồi lâu, một câu người dân cũng không hiểu. Bây giờ có thể hứng thú như vậy, họ cũng đều hiểu, nếu muốn người dân bỏ cho mình một phiếu, vậy thì phải có cam kết có lợi cho người dân. Dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, thiết thực nhất để bảo vệ người dân mà không phải là lời thánh nhân đó.
Bạch Thiển Dạ gật đầu nói:
- Chính là như vậy, nếu là đại ca cũng là người bỏ phiếu, hắn nhất định không thể bỏ phiếu cho những người đem Khổng Tử, Mạnh Tử bên miệng. Có lẽ hắn sẽ thấy phiền phức nhất.
Tần Cối khoát tay nói:
- Cũng không thể nói như vậy, lời thánh nhân chính là giúp nâng cao sự tu dưỡng của bản thân chúng ta. Chỉ là hiện giờ ngươi đối với tài hoa phát triển của mình ở bên ngoài, ngươi nói ra những lời tận đáy lòng mình nói với người khác, đó chính là không thỏa đáng. Không thể nói lời của thánh nhân sai, nhưng ngươi phải chọn đúng thời cơ để nói.
Trịnh Dật gật đầu nói:
- Tuần sát sứ nói có lý.
Bạch Thiển Dạ mỉm cười nói:
- Tuần sát sứ, nếu ngươi có thể thuyết phục đại ca đón nhận điều này, vậy ta thực sự rất phục ngươi.
Tần Cối khiêm tốn nói:
- Bạch nương tử cất nhắc tại hạ rồi. Ta có thể không kiên trì chịu đựng điều này, nếu luận về tài ăn nói, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của đại nhân. Tới cuối cùng ta nhất định là bị vị đó thuyết phục.
Hàn Thế Trung đứng bên cạnh nghe thấy thế liền bật cười, nói:
- Hàn mỗ một kẻ vũ phu, dù không hiểu những đạo lý này, nhưng Kinh tế sử đưa ra chế độ tuyển cử hoàn toàn mới này, khiến cho người ta nhẹ lòng. Với các triều đại thay đổi đều là dùng quan tuyển quan. Rất nhiều quan lại đầu tiên phải suy nghĩ tới là người này có thể giúp đỡ được mình không, mà không phải là quốc gia và dân chúng. Hàng năm tạo thành đều có không ít người vì có thể làm quan, thường hối lộ những quan lớn. Bây giờ dùng bách tính tuyển quan, người dân suy nghĩ tương tự cũng là lợi ích của mình. Vì vậy nếu người muốn trúng tuyển, phải đặt người dân lên trước tiên, mà không phải là quan trên. Điều này là điểm lợi thế của người dân. Không giấu các vị, Hàn mỗ thực sự quen biết được vị Kinh tế sử đại danh đó.
Bạch Thiển Dạ nghe mà thấy trong lòng vui vui, cười nói:
- Hàn tướng quân, một ngày nào đó nếu người gặp đại ca, nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Trịnh Dật cười khổ lắc đầu, nói:
- Hàn tướng quân nói rất đúng, kỳ thực từ cuộc biện luận mấy ngày nay cũng khó có thể thấy, họ đều dùng đầu óc suy nghĩ, nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cho người dân trù phù? Về những lời mà họ nói thì mỗi ngày một thú vị, mỗi ngày một thực dụng. Tiếc là, đó chỉ là nhất thời dùng để lấp chỗ trống quan trường, không phải là kế sách lâu dài.
Tần Cối nói:
- Đó cũng không hẳn. Nếu lần này thành công, chúng ta sẽ có lý dâng tấu lên triều đình về chế độ sử dụng quan huyện khá vất vả này. Nhưng, đây chúng quy là không thể áp dụng ngay được.
Đạo lý rất đơn giản, xã hội phong kiến quyết không thể để cho chế độ dân chủ này trở thành thói quen, chỉ có thể dùng trong tình huống cấp bách mà thôi.
Lúc này, một tân binh thủ hạ của Hàn Thế Trung đi tới, hành lễ nói:
- Khởi bẩm tướng quân, Đông Kinh có thư tới.
Vì sao Lý Kỳ lại phải viết thư? Đó chính là vì thư của hắn vẫn luôn nhanh hơn thánh chỉ. Điểm này có chút giống hậu thế sau này, hiệu suất của tư nhân nhanh hơn là nhà nước.
- Mau lấy lại đây.
Tần Cối liền đưa tay ra, ở đây y là lớn nhất, đương nhiên cũng là y xem trước tiên.
Tên tân binh đó liền chuyển bức thư cho Tần Cối, lại chuyển một bức thư cho Bạch Thiển Dạ, nói:
- Bạch công tử, ở đây còn có một bức thư gửi cho người.
Bạch Thiển Dạ vui hẳn lên, liền nhận lấy, vừa định mở ra xem, nhưng lại không mở ra nữa, cẩn thận đặt vào trong tay áo.
Trịnh Dật khó hiểu nói:
- Ôi, sao muội lại không mở ra xem.
Bạch Thiển Dạ phủi miệng nói:
- Đây là thư của đại ca gửi cho muội.
- Ta biết rồi!
- Vậy huynh quan tâm khi nào muội xem làm gì.
Trịnh Dật không còn biết nói gì nữa.
Bạch Thiển Dạ liếc mắt một cái, đầy hưng phấn. Nàng thực sự không xem chủ yếu là vẫn hy vọng có thể để cho niềm vui đó trong lòng mình được lâu hơn một chút. Ngoài ra, nàng vẫn thích một mình trốn trong phòng đọc thư của Lý Kỳ viết cho mình. Trong không khí tĩnh lặng, khiến cho nàng có cảm giác giống như Lý Kỳ đang nói chuyện với nàng.
Hồi lâu sau, cuối cùng Tần Cối đã đọc xem, cười khổ nói:
- Tiếp theo chúng ta sẽ không còn những ngày tháng thoải mái nữa.
Trịnh Dật liền hỏi:
- Kinh tế sử nói gì trong thư?
- Rất nhiều, một lời không thể nói rõ được. Ngươi tự xem đi.
Tần Cối chuyển bức thư cho Trịnh Dật, lại quay sang nói với Hàn Thế Trung:
- Chúc mừng Hàn tướng quân được thăng lên làm Võ tiết đại phu.
Võ kinh đại phu này chỉ là từ thất phẩm, nhưng quan võ triều Tống là giai cấp đấy. Võ tiết đại phu này trong 52 cấp đại thần, xếp hàng thứ 30. Hơn nữa quan chức của quan võ còn thấp hơn quan văn một bậc. Đối với Hàn Thế Trung mà nói, cũng không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.