Chương 934: Đánh một trận ra trò 3
Nam Hi
01/06/2018
Mã Kiều than nhẹ một tiếng, rồi quay đầu sang Lý Kỳ nói:
- Bộ Soái, việc này ngươi có thể không nói với sư muội ta được không?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Thôi xin, ta nói với sư muội ngươi thì được cái gì?
Tửu Quỷ cười hiểm nói:
- Tiểu Kiều, nếu như ngươi không thắng trong một chiêu, ta sẽ nói với Mỹ Mỹ, nói ngươi bắt nạt thằng choai choai con nhà người ta, hơn nữa còn dùng công phu thổi mạt rỉ sắt hạ lưu, quá là hèn hạ.
Mã Kiều tức giận nói:
- Vừa rồi rõ ràng là ngươi sử dụng cái chiêu hèn hạ đó chứ.
Tửu Quỷ đáp:
- Vậy để xem Mỹ Mỹ tin ngươi, hay là tin ta.
Mã Kiều hừ một tiếng, nói:
- Ngươi có tin là chỉ trong 3 chiêu ta sẽ đánh rơi vò rượu trong tay ngươi?
Tửu Quỷ vội ôm chặt lấy vò rượu, hoảng sợ nói:
- Ta khó lắm mới được uống một ngụm, ngươi chớ có chọc giận ta, không thì đừng trách ta không khách khí.
Mã Kiều cười lạnh nói:
- Vừa rồi ngươi đánh lâu thế, rồi lại uống liền một mạch 3 hơi rượu, ngươi cho rằng bây giờ ngươi là đối thủ của ta sao?
Tửu Quỷ rùng mình, cười nịnh nói:
- Ta không nói, ta không nói, ngươi 1 chiêu cũng được, 100 chiêu cũng được, tùy ý ngươi, ngươi vui là được.
Chiết Ngạn Chất sớm đã thấy ngứa ngáy chân tay, lại thấy thầy trò bọn họ dùng dằng vì vò rượu, có chút mất kiên nhẫn, đoạn nói:
- Các hạ, mời!
Mã Kiều nhìn Lý Kỳ hỏi:
- Mấy chiêu?
Lý Kỳ a lên một tiếng, kinh ngạc nói:
- Tùy thôi.
Mã Kiều gật đầu, rồi bước tiến lên.
Lý Kỳ ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi vội nhìn sang Tửu Quỷ hỏi:
- Hắn thật sự đánh một chiêu là thắng?
- Còn phải xem hắn nghĩ gì đã.
Tửu Quỷ vò đầu, rồi lại nói tiếp:
- Thực ra tiềm lực chiến đấu của tên tiểu tử này trên ta nhiều, dù sao thì hắn cũng có cái dáng vóc ai cũng phải mơ ước, đặc biệt là tửu lượng, haizz!
Lý Kỳ vuốt mồ hôi nói:
- Vậy sao hắn lại nói không phải là đối thủ của ngươi?
Tửu Quỷ nói:
- Tên tiểu tử này lòng dạ lương thiện ngay thẳng, lại không muốn ức hiếp kẻ yếu, cũng không muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn, cho dù có gặp đối thủ có thực lực tương đương, hắn vẫn luôn nương tay, không muốn ra đòn chí tử. Thực ra điểm này thì ta cũng đã nói với hắn từ lâu, nhưng hắn sửa không được, hắn cũng không thèm nghe lời của ta, đồng thời, trong lòng hắn luôn nhớ tới Mỹ Mỹ, bản lĩnh đương nhiên là không thể phát huy hết. Nên đương nhiên không phải là đối thủ của ta. Nếu như hắn sửa đổi, thì không quá 5 năm, ta sẽ không còn là đối thủ của hắn nữa.
Cũng đúng, thằng nhãi này nổi tiếng si tình, cái gì cũng Lỗ Mỹ Mỹ, ra tay đương nhiên sẽ có chút do dự. Lý Kỳ nghe rồi gật đầu liên tục, nói:
- Nhưng Chiết Ngạn Chất cũng không tồi, không đến mức chỉ cần một chiêu chứ.
Tửu Quỷ cười khà khà nói:
- Có phải hay không, thì ngươi đợi chút là biết ngay.
…
Mã Kiều lảo đảo đi vào giữa sân đấu, lạnh lùng nhìn Chiết Ngạn Chất, nói:
- Thực ra bây giờ trận đấu này không còn cần thiết nữa, ngươi chắc chắn sẽ thua, ta thấy ngươi không nên tự chuốc lấy nỗi nhục đó làm gì.
Chiết Ngạn Chất cố nén giận nói:
- Việc này cần phải đánh mới biết, mời cho xem binh khí.
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời.
Hình như chính ngươi mới đang nhiều lời đấy chứ! Chiết Ngạn Chất bị Mã Kiều làm cho tức đến không chịu nổi, cũng không nghĩ được nhiều nữa, xách thương xông tới luôn. Mã Kiều còn tranh thủ thở dài một cái, sau đó tay không xông lên.
Vụt vụt vụt.
Vừa mới lao vào nhau, Chiết Ngạn Chất đã liên tiếp đâm ba phát thương, nhưng đều bị Mã Kiều nhẹ nhàng né được.
Tửu Quỷ tò mò nói:
- Oái? Tên tiểu tử này học được cách giữ thể diện cho người khác rồi cơ đấy.
Chiết Ngạn Chất thấy Mã Kiều không hề sử dụng binh khí, trong lòng càng tức giận hơn, ba chiêu thăm dò đã dùng hết, giờ là đến lúc không khách khí nữa, mỗi phát thương một nhanh hơn. Nhưng điều làm y kinh ngạc là Mã Kiều đều rất nhẹ nhàng né được, như thể đoán trước được ý, biết được chiêu tiếp theo sẽ đâm vào chỗ nào, trong lòng không khỏi kinh hãi, đột nhiên sắc mặt căng thẳng, lẽ nào…
- Muộn mất rồi.
Mã Kiều đột nhiên lao chân trái vào ngực Chiết Ngạn Chất.
Chiết Ngạn Chất định thần, chặn ngang thương trước ngực, gần như cùng lúc đó, chân Mã Kiều đột nhiên biến thế, bịch một tiếng, đá trúng vào cổ tay trái Chiết Ngạn Chất, thuận thế thêm một chưởng, đánh trúng vào cổ tay phải Chiết Ngạn Chất.
Chiết Ngạn Chất chỉ thấy hai tay đau nhức, cây trường thương rời tay rơi xuống. Mã Kiều dùng bàn chân đá móc, cây trường thương bay lên trên, đoạn lấy tay nắm lấy, rồi quăng mạnh về phía Lý Kỳ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ.
Lý Kỳ sợ đến tái cả mặt, chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi lướt bên tai, sau đó là bịch một tiếng giòn vang.
Tửu Quỷ chỉ thấy tay mình hâng hẫng, cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay chỉ còn cái đít vò rượu, nước mắt suýt thì trào ra, lẩm bẩm nói:
- Rượu của ta, rượu của ta…
Mã Kiều thấy Chiết Ngạn Chất còn đang chưa tin nổi chuyện vừa xảy ra, nói:
- Vừa rồi rõ ràng ngươi đã sử dụng đi sử dụng lại 7, 8 lần thương pháp Chiết Gia các ngươi rồi, ta xem đến phát ngán. Nếu ngươi sớm nghĩ tới điều này, biến chiêu đánh với ta thì chúng ta thực sự có thể đánh, nhưng kết quả là ngươi không thay đổi.
Chiết Ngạn Chất thấy hối hận khôn nguôi, thực ra vừa rồi y cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng Mã Kiều đã không cho y cơ hội để sửa chữa.
Đám người Chiết Khả Tồn cũng đều hiểu ra, thầm tự cười khổ, cái cặp thầy trò này quả là khắc tinh của Chiết Gia Quân.
Chiết Mỹ Nguyệt tiến lên phía trước nói:
- Tứ đệ, là tỷ tỷ liên lụy đến đệ.
Chiết Ngạn Chất ngây người một lúc rồi cười ha ha nói:
- Tam tỷ, tỷ đánh giá thấp đệ quá rồi, chẳng phải là thua một trận tỉ thí thôi sao, đệ sẽ không giữ nó lại trong lòng đâu. Cha đã từng dạy chúng ta rằng thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh đó thôi!
- Mã… Kiều
Tửu Quỷ sau khi định thần lại đột nhiên nhảy lên, chỉ mặt Mã Kiều mắng:
- Cái thằng khốn này, ta chọc giận gì ngươi mà ngươi lại làm mất vò rượu này của ta?
- Xin lỗi, do ta nhìn nhầm.
Mã Kiều chậm rãi bước tới, vừa đi vừa chỉnh lại vệt tóc dài buông trước trán, bình thản nói.
- Rõ ràng là ngươi cố ý.
Mã Kiều hất cằm nói:
- Thì sao nào? Một vò rượu ngon như thế mà ngươi chỉ để uống một mình, thực ra ta cũng rất lâu rồi không uống rượu, thay vì nhìn mà thèm thì thà phá hủy nó còn hơn, để tất cả đều không uống. Nếu ngươi muốn động thủ thì xin mời thử xem, ta bây giờ không sợ ngươi đâu. Nếu như chọc tức ta, ta sẽ treo ngươi lên cột cờ đó.
- Ngươi…
Tửu Quỷ vừa định thốt ra một chữ thì đột nhiên ngã lăn ra hôn mê.
Đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao đang muốn tiến tới xem sao thì Mã Kiều giơ tay lên chặn lại nói:
- Chỉ là uống say thôi, để hắn ngủ một lát là được.
Lý Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mã Kiều, ngươi có biết là vừa rồi chỉ cần ném chệch một chút là ta mất mạng rồi không. Ngươi rốt cuộc có còn coi Bộ Soái ta ra gì nữa không đấy.
Mã Kiều ngây người ra, ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ để ý đến vò rượu, không chú ý tới Bố Soái ngươi.
- Bộ Soái, việc này ngươi có thể không nói với sư muội ta được không?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Thôi xin, ta nói với sư muội ngươi thì được cái gì?
Tửu Quỷ cười hiểm nói:
- Tiểu Kiều, nếu như ngươi không thắng trong một chiêu, ta sẽ nói với Mỹ Mỹ, nói ngươi bắt nạt thằng choai choai con nhà người ta, hơn nữa còn dùng công phu thổi mạt rỉ sắt hạ lưu, quá là hèn hạ.
Mã Kiều tức giận nói:
- Vừa rồi rõ ràng là ngươi sử dụng cái chiêu hèn hạ đó chứ.
Tửu Quỷ đáp:
- Vậy để xem Mỹ Mỹ tin ngươi, hay là tin ta.
Mã Kiều hừ một tiếng, nói:
- Ngươi có tin là chỉ trong 3 chiêu ta sẽ đánh rơi vò rượu trong tay ngươi?
Tửu Quỷ vội ôm chặt lấy vò rượu, hoảng sợ nói:
- Ta khó lắm mới được uống một ngụm, ngươi chớ có chọc giận ta, không thì đừng trách ta không khách khí.
Mã Kiều cười lạnh nói:
- Vừa rồi ngươi đánh lâu thế, rồi lại uống liền một mạch 3 hơi rượu, ngươi cho rằng bây giờ ngươi là đối thủ của ta sao?
Tửu Quỷ rùng mình, cười nịnh nói:
- Ta không nói, ta không nói, ngươi 1 chiêu cũng được, 100 chiêu cũng được, tùy ý ngươi, ngươi vui là được.
Chiết Ngạn Chất sớm đã thấy ngứa ngáy chân tay, lại thấy thầy trò bọn họ dùng dằng vì vò rượu, có chút mất kiên nhẫn, đoạn nói:
- Các hạ, mời!
Mã Kiều nhìn Lý Kỳ hỏi:
- Mấy chiêu?
Lý Kỳ a lên một tiếng, kinh ngạc nói:
- Tùy thôi.
Mã Kiều gật đầu, rồi bước tiến lên.
Lý Kỳ ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi vội nhìn sang Tửu Quỷ hỏi:
- Hắn thật sự đánh một chiêu là thắng?
- Còn phải xem hắn nghĩ gì đã.
Tửu Quỷ vò đầu, rồi lại nói tiếp:
- Thực ra tiềm lực chiến đấu của tên tiểu tử này trên ta nhiều, dù sao thì hắn cũng có cái dáng vóc ai cũng phải mơ ước, đặc biệt là tửu lượng, haizz!
Lý Kỳ vuốt mồ hôi nói:
- Vậy sao hắn lại nói không phải là đối thủ của ngươi?
Tửu Quỷ nói:
- Tên tiểu tử này lòng dạ lương thiện ngay thẳng, lại không muốn ức hiếp kẻ yếu, cũng không muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn, cho dù có gặp đối thủ có thực lực tương đương, hắn vẫn luôn nương tay, không muốn ra đòn chí tử. Thực ra điểm này thì ta cũng đã nói với hắn từ lâu, nhưng hắn sửa không được, hắn cũng không thèm nghe lời của ta, đồng thời, trong lòng hắn luôn nhớ tới Mỹ Mỹ, bản lĩnh đương nhiên là không thể phát huy hết. Nên đương nhiên không phải là đối thủ của ta. Nếu như hắn sửa đổi, thì không quá 5 năm, ta sẽ không còn là đối thủ của hắn nữa.
Cũng đúng, thằng nhãi này nổi tiếng si tình, cái gì cũng Lỗ Mỹ Mỹ, ra tay đương nhiên sẽ có chút do dự. Lý Kỳ nghe rồi gật đầu liên tục, nói:
- Nhưng Chiết Ngạn Chất cũng không tồi, không đến mức chỉ cần một chiêu chứ.
Tửu Quỷ cười khà khà nói:
- Có phải hay không, thì ngươi đợi chút là biết ngay.
…
Mã Kiều lảo đảo đi vào giữa sân đấu, lạnh lùng nhìn Chiết Ngạn Chất, nói:
- Thực ra bây giờ trận đấu này không còn cần thiết nữa, ngươi chắc chắn sẽ thua, ta thấy ngươi không nên tự chuốc lấy nỗi nhục đó làm gì.
Chiết Ngạn Chất cố nén giận nói:
- Việc này cần phải đánh mới biết, mời cho xem binh khí.
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời.
Hình như chính ngươi mới đang nhiều lời đấy chứ! Chiết Ngạn Chất bị Mã Kiều làm cho tức đến không chịu nổi, cũng không nghĩ được nhiều nữa, xách thương xông tới luôn. Mã Kiều còn tranh thủ thở dài một cái, sau đó tay không xông lên.
Vụt vụt vụt.
Vừa mới lao vào nhau, Chiết Ngạn Chất đã liên tiếp đâm ba phát thương, nhưng đều bị Mã Kiều nhẹ nhàng né được.
Tửu Quỷ tò mò nói:
- Oái? Tên tiểu tử này học được cách giữ thể diện cho người khác rồi cơ đấy.
Chiết Ngạn Chất thấy Mã Kiều không hề sử dụng binh khí, trong lòng càng tức giận hơn, ba chiêu thăm dò đã dùng hết, giờ là đến lúc không khách khí nữa, mỗi phát thương một nhanh hơn. Nhưng điều làm y kinh ngạc là Mã Kiều đều rất nhẹ nhàng né được, như thể đoán trước được ý, biết được chiêu tiếp theo sẽ đâm vào chỗ nào, trong lòng không khỏi kinh hãi, đột nhiên sắc mặt căng thẳng, lẽ nào…
- Muộn mất rồi.
Mã Kiều đột nhiên lao chân trái vào ngực Chiết Ngạn Chất.
Chiết Ngạn Chất định thần, chặn ngang thương trước ngực, gần như cùng lúc đó, chân Mã Kiều đột nhiên biến thế, bịch một tiếng, đá trúng vào cổ tay trái Chiết Ngạn Chất, thuận thế thêm một chưởng, đánh trúng vào cổ tay phải Chiết Ngạn Chất.
Chiết Ngạn Chất chỉ thấy hai tay đau nhức, cây trường thương rời tay rơi xuống. Mã Kiều dùng bàn chân đá móc, cây trường thương bay lên trên, đoạn lấy tay nắm lấy, rồi quăng mạnh về phía Lý Kỳ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ.
Lý Kỳ sợ đến tái cả mặt, chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi lướt bên tai, sau đó là bịch một tiếng giòn vang.
Tửu Quỷ chỉ thấy tay mình hâng hẫng, cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay chỉ còn cái đít vò rượu, nước mắt suýt thì trào ra, lẩm bẩm nói:
- Rượu của ta, rượu của ta…
Mã Kiều thấy Chiết Ngạn Chất còn đang chưa tin nổi chuyện vừa xảy ra, nói:
- Vừa rồi rõ ràng ngươi đã sử dụng đi sử dụng lại 7, 8 lần thương pháp Chiết Gia các ngươi rồi, ta xem đến phát ngán. Nếu ngươi sớm nghĩ tới điều này, biến chiêu đánh với ta thì chúng ta thực sự có thể đánh, nhưng kết quả là ngươi không thay đổi.
Chiết Ngạn Chất thấy hối hận khôn nguôi, thực ra vừa rồi y cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng Mã Kiều đã không cho y cơ hội để sửa chữa.
Đám người Chiết Khả Tồn cũng đều hiểu ra, thầm tự cười khổ, cái cặp thầy trò này quả là khắc tinh của Chiết Gia Quân.
Chiết Mỹ Nguyệt tiến lên phía trước nói:
- Tứ đệ, là tỷ tỷ liên lụy đến đệ.
Chiết Ngạn Chất ngây người một lúc rồi cười ha ha nói:
- Tam tỷ, tỷ đánh giá thấp đệ quá rồi, chẳng phải là thua một trận tỉ thí thôi sao, đệ sẽ không giữ nó lại trong lòng đâu. Cha đã từng dạy chúng ta rằng thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh đó thôi!
- Mã… Kiều
Tửu Quỷ sau khi định thần lại đột nhiên nhảy lên, chỉ mặt Mã Kiều mắng:
- Cái thằng khốn này, ta chọc giận gì ngươi mà ngươi lại làm mất vò rượu này của ta?
- Xin lỗi, do ta nhìn nhầm.
Mã Kiều chậm rãi bước tới, vừa đi vừa chỉnh lại vệt tóc dài buông trước trán, bình thản nói.
- Rõ ràng là ngươi cố ý.
Mã Kiều hất cằm nói:
- Thì sao nào? Một vò rượu ngon như thế mà ngươi chỉ để uống một mình, thực ra ta cũng rất lâu rồi không uống rượu, thay vì nhìn mà thèm thì thà phá hủy nó còn hơn, để tất cả đều không uống. Nếu ngươi muốn động thủ thì xin mời thử xem, ta bây giờ không sợ ngươi đâu. Nếu như chọc tức ta, ta sẽ treo ngươi lên cột cờ đó.
- Ngươi…
Tửu Quỷ vừa định thốt ra một chữ thì đột nhiên ngã lăn ra hôn mê.
Đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao đang muốn tiến tới xem sao thì Mã Kiều giơ tay lên chặn lại nói:
- Chỉ là uống say thôi, để hắn ngủ một lát là được.
Lý Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mã Kiều, ngươi có biết là vừa rồi chỉ cần ném chệch một chút là ta mất mạng rồi không. Ngươi rốt cuộc có còn coi Bộ Soái ta ra gì nữa không đấy.
Mã Kiều ngây người ra, ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ để ý đến vò rượu, không chú ý tới Bố Soái ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.