Chương 1793: đêm trước đại chiến.
Nam Hi
30/10/2017
Một khi bộ binh bị kỵ binh phá tan trận hình, như vậy thì chỉ cần chờ bị thu mệnh thôi, đặc biệt là tại vùng phía nam này, bởi vì khu vực này
chủ yếu là dựa vào bộ binh tác chiến, rất ít thời điểm phải đối mặt với
kỵ binh, khuyết thiếu kinh nghiệm ứng chiến, đây cũng là lý do năm trăm
kỵ binh của Dương Tái Hưng dám nhẹ nhàng như thế chạy tới ngăn lại ba
nghìn quân địch, y cũng không phải cũng không phải một tên mãng phu chỉ
biết giết người, bằng không Lý Lỳ, Nhạc Phi cũng sẽ không coi trọng y
như vậy.
Năm trăm binh lính của Thần Cơ Doanh đều là theo chân Dương Tái Hưng đánh ra tới, mặc dù không khát máu thành tính như tên sát nhân cuồng ma Dương Tái Hưng này, nhưng mỗi người cũng đều là kẻ ngoan độc, lúc giết người cũng không nương tay chút nào.
Dương Tái Hưng tả xung hữu đột qua lại, mặc dù quân địch vẫn chiếm ưu thế về nhân số, nhưng chủ tướng đã chết, quân tâm đại loạn, xu thế tan tác đã không thể cản lại nữa, tất cả đều ôm đầu chạy trốn, tự giẫm đạp lên nhau.
Nếu như ở bình nguyên rộng lớn thì ba nghìn khẳng định sẽ không tránh được rủi ro toàn quân bị diệt, dù sao năng lực truy kích của kỵ binh là phi thường mạnh, nhưng chính như lời nói của Ngô Giai, giao chiến tại vùng núi, trừ phi là vây quanh, nếu không rất khó để truy kích được kẻ thù, đặc biệt là kỵ binh, bởi vì nơi này khắp nơi đều là đồi núi.
Nhưng binh sĩ của Nam Ngô cũng không ngốc, biết đối phương đều là kỵ binh, biết rằng chạy hướng trên đường là chịu chết cho nên bọn họ đều tháo chạy hướng đồi núi.
- Giặc cùng đường chớ đuổi.
Dương Tái Hưng hô lớn một tiếng, rút ra một thanh bảo kiếm mà Lý Kỳ đưa cho y, chỉ thấy một người kêu một tiếng rồi ngã xuống, lập tức y lại lấy ra trường cung, bắn ra liên tục sáu mũi tên, lại có sáu người ngã xuống.
Hóa ra đây là giặc cùng đường chớ đuổi à? Binh lính của Thần Cơ Doanh đều bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt gỡ xuống cung nỏ, bắn chết kẻ thù đang chạy trốn, trong chớp mắt, lại có hơn trăm người chết dưới mũi tên của bọn họ.
Binh lính ở Quảng Nguyên Châu nhiều hoặc ít đều sẽ nghe hiểu được một ít tiếng Hán, khi bọn họ nghe được Dương Tái Hưng hô lớn “giặc cùng đường chớ đuổi” thì trong lòng an tâm một chút, nào biết Dương Tái Hưng chỉ chính là không cần đuổi theo mà dùng cung nỏ bắn chết kẻ thù, cho nên đều mắng to tên hắc tướng quân này cũng quá không coi trọng chữ tín.
Một trận chiến này kéo dài liên tục đến giữa trưa, chỉ thấy trên đường thi thể ngổn ngang khắp lối. Máu chảy thành sông, tổng cộng giết chết khoảng hai ngàn quân địch, thu được vô số binh khí, đáng tiếc đối phương là bộ binh, chỉ thu được bốn mươi thất chiến mã, điều này thực sự làm cho người ta có chút tiếc nuối.
Sau khi chiến đấu kết thúc, La Phong đến nay còn chưa hồi phục lại tinh thần, đám người nằm dưới đất này thực sự là quân Nam Ngô mà bọn họ vẫn luôn sợ hãi sao? Sao lại không chịu nổi một kích như vậy, bị năm trăm người tùy tiện xung phong đã gần như bị diệt toàn quân rồi, này --- điều này nói ra chỉ sợ cũng không có người tin tưởng a!
Nghĩ tới đây, y không chỉ ngẩng đầu lên, nhìn Dương Tái Hưng cưỡi ngựa đi giữa đám thi thể. Lúc này ngựa trắng cũng như áo giáp đen đều đã nhuộm thành màu đỏ, chỉ thấy tên sát nhân cuồng ma này còn cầm trường thương chuyên chú đâm thêm một nhát, y hiểu được tất cả đều vì người này, vì người này không sợ hãi, vì người này dũng mãnh vô địch, vì người này phát ra loại sát khí cực kỳ cuốn hút, mới có thể tạo nên một thắng lợi vui sướng lâm li như vậy.
Một lát sau, La Phong cưỡi ngựa đến phía trước, ôm quyền nói:
- Tướng quân, nơi này cách Nam Ngô tương đối gần, chúng ta nên cấp tốc rời đi. Ta a ---!
Nghe được một tiếng kêu đau đớn, Dương Tái Hưng mới rút ra đầu thương từ gò má của quân địch ra, lưu lại một lỗ thủng lớn, mặc dù là La Phong nhìn thấy cũng đều cảm thấy trong dạ dày một trận quằn quại.
- Ngươi nói cái gì?
Có lẽ do Dương Tái Hưng rất chuyên chú giết người, cho nên không nghe rõ ràng lời nói của La Phong.
La Phong chảy đầm đìa mồ hôi lạnh, hoàn toàn xem không hiểu trạng huống a, chỉ phải nói lại:
- Dương tướng quân, chúng ta nên rút lui, nếu không chờ viện quân của quân địch tới đây thì sẽ không ổn.
- A.
Dương Tái Hưng gãi gãi sau gáy, dường như còn chưa giết đủ, có chút hưng trí rã rời. Một khi chiến ý lui bước thì cơn buồn ngủ đã lập tức xúm lại, ngáp một cái, hô:
- Các huynh đệ, rút lui đi.
- Vâng!
-----------
- Dương Tái Hưng này thật sự rất không đặt Tả phó soái ta đây trong mắt rồi. Buồn cười, thật sự là buồn cười.
Giọng nói thô to của Ngưu Cao quanh quẩn giữa thung lũng này, hù dọa cả một đám chim chóc.
- Phó soái, Dương tướng quân tự tiện xuất kích, cãi lời quân lệnh, nên bị xử trí theo Quân pháp.
- Ai nói ta muốn ám chỉ điều này. Tiểu tử Dương Tái Hưng kia làm thật sự là phi thường hoàn mỹ, quân địch xuất chinh lần này rõ ràng là hướng về phía trại Thái Bình đấy, nếu như trại Thái Bình bị bọn họ chiếm lĩnh mất thì chúng ta khẳng định sẽ gặp phải nhiều trắc trở rồi, nếu chẳng may kẻ thù phá hỏng nguồn nước nơi đó thì có thể tạo thành khó khăn không nhỏ cho chúng ta khi tiến công Quảng Nguyên Châu rồi, nếu như lúc ấy y không lựa chọn tiên phát chế nhân, vậy thì ta mới có thể xử y theo Quân pháp được.
- A? Vậy không biết Phó soái muốn chỉ điều gì?
- Ta muốn nói là tiểu tử kia quá không biết thương tiếc lương thực ấy, lương thực tốt như vậy mà lại để ở tại ven đường, cũng không để lại người trông coi, nếu để cho Xu Mật Sứ biết được, chắc chắn phải cho y nhịn đói vài ngày, cũng không biết đặt ở cùng một chỗ, khiến cho lão Ngưu ta đây nhặt thôi cũng vất vả a!
- Ách …!
Vi Bình chảy mồ hôi lạnh bảo:
- Phó soái, Dương tướng quân dưới tay chỉ có năm trăm người, mà đối phương thì có những mấy ngàn người, có thể đánh thắng được sao, chúng ta phải nhanh chóng phái người đi cứu viện a.
- Cứu gì? Nói không chừng bây giờ đều đánh xong rồi ấy chứ, tên Dương Tái Hưng này tuy rằng đần độn chút nhưng vẫn có chút bản lĩnh đấy, lúc trước nhị thái tử của nước Kim cũng không có cách nào đối phó với y chứ huống chi là mất tên nhãi Nam Ngô này.
Ngưu Cao vừa dứt lời, đã có một người phi ngựa chạy tới:
- Ty chức bẩm báo Phó soái, Dương tướng quân đã tiêu diệt được quân địch xâm phạm ở phía tây nam cách trại Thái Bình năm mươi dặm.
Vi Bình nghe vậy thì không khép lại được miệng, này --- này không khỏi quá kinh khủng đi!
- Ha ha ---!
Ngưu Cao ngửa mặt cười ta, nói:
- Hảo tiểu tử, khó trách Xu Mật Sứ cho y danh hiệu sát nhân cuồng ma.
Từ ngày đó Lý Kỳ thuận miệng nói ra, danh hiệu sát nhân cuồng ma đã lập tức truyền ra trong quân đội.
Ngưu Cao xả giọng nói:
- Các huynh đệ, có nghe thấy không, mấy tên nhãi Nam Ngô này cũng thường thôi, chúng ta phải chạy nhanh lên, đừng làm cho bọn nhãi này trốn thoát, Quảng Nguyên Châu chắc chắn là của chúng ta rồi, cũng đừng có đưa thêm phiền toái cho Nhạc thống soái bọn họ nữa.
….
Dương Tái Hưng bất ngờ tập kích kẻ địch, không chỉ thu được hai ngàn mạng người, mà còn mang đến sĩ khí vô cùng quý giá cho quân Tống, cũng làm gương mẫu cho những người của bộ tộc mới gia nhập bộ tộc, làm cho bọn họ triệt để thấy được thực lực chân chính của quân Tống.
Trong lúc nhất thời, sĩ khí ngẩng cao, lúc đi đường đều cảm giác dưới chân sinh ra gió vậy.
--------
Canh hai đêm đó, Ngưu Cao đã dẫn đại quân đi tới trại Thái Bình, hóa ra trại Thái Bình này ở giữa một sơn cốc có địa thế hiểm yếu, mà sơn cốc này lại là con đường phải đi qua nếu muốn tiến tới Quảng Nguyên Châu, nếu địch nhân bố trí phòng vệ ở trên đường ra thì thật đúng là không tốt đánh chiếm, chỉ có thể dùng sức mạnh thôi.
Ngưu Cao thấy vậy trong lòng cũng còn sợ hãi, thầm nghĩ, may mắn tiểu tử Dương Tái Hưng kia thông minh, nếu không kiểu gì quân ta cũng phải chậm mất mấy ngày ở trong này, vậy thì thật đúng là không ổn rồi. Nghĩ tới đây, y vô cùng muốn hung hăng khích lệ Dương Tái Hưng vài câu, nào biết lúc đi đến trong doanh trại thì tên nhãi kia đang ghé vào trên võng ngủ say, chỉ có lúc ngủ thì trên mặt Dương Tái Hưng mới có thể toát ra tươi cười tương xứng với tuổi của y. Nhưng ai có thể nghĩ đến, người này vào mấy canh giờ giờ trước đã giết hơn ngàn người, trên tay dính đầy máu tươi chứ.
Ngưu Cao thấy Dương Tái Hưng ngủ say, tức giận không có chỗ nào xả, cho nên đã đá luôn một cước.
- Chuyện gì?
Dương Tái Hưng dụi dụi mắt, nhìn thấy Ngưu Cao đứng trước mặt y, khẩn trương đứng lên, chào một cái, những năm gần đây huấn luyện, tính kỷ luật đã dung nhập vào trong xương cốt của y rồi.
Ngưu Cao ngẩng đầu nhìn Dương Tái Hưng cao hơn hai thước, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, mắng không nỡ, khen cũng không được, cũng không biết nói gì cho tốt, thôi đơn giản đừng nói, cho nên lời nói khích lệ cũng được tóm tắt luôn.
Dương Tái Hưng đối với chuyện này cũng không quá để ý, y cũng không cảm giác mình đã lập công lớn, không thèm để ý xoa mông, đi theo Ngưu Cao vào trong trại thị sát một phen, quả nhiên giống như y đoán trước, những binh lính gác ở trong này làm sao có thể xem là quân nhân được, toàn một đám u nhọt, đừng nói ba nghìn người, chỉ sợ chỉ cần một nghìn người đứng rống mấy câu ở ngoài trại thì những người này đều sẽ lập tức tan tác chim muông luôn.
Sau khi tuần tra một lượt, Ngưu Cao cũng không an bài bất kỳ công việc gì, mà phân phó các tướng sĩ lập tức đi nghỉ ngơi. Tên nhãi này tuy rằng lớn lên có cái mặt giống đồ tể, nhưng tâm tư lại phi thường nhẵn nhụi, y biết các tướng sĩ phải chạy suốt đêm đã mệt mỏi không chịu nổi rồi. Lúc này cũng mặc kệ là công to việc nhỏ gì, tuy rằng thời gian vô cùng gấp gáp nhưng y vẫn lựa chọn để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi một đêm trước đã, ngày mai rồi lại bàn bạc sau.
Nhưng mệnh lệnh này vừa nói ra, trong lòng Dương Tái Hưng lại vô cùng căm tức, nếu cần nghỉ ngươi vậy thì ngươi còn đánh thức ta làm gì, nhưng ai bảo Ngưu Cao là Thống soái chứ, điều duy nhất y có thể làm làm trước tiên bò lên võng, tiếp tục nằm ngủ ngáy o… o…
Sáng sớm hôm sau.
Các tướng sĩ nghỉ ngơi một đêm, mỗi người đều tinh thần sáng láng. Ngưu Cao lập tức triệu tập các tướng lĩnh bàn bạc xem nên dùng cách nào để cướp lấy Quảng Nguyên Châu.
Theo báo cáo của thám tử, hóa ra sau khi Thống soái của quân địch thất bại trong việc đánh lén trại Thái Bình, hơn nữa còn tổn thất thảm trọng như vậy, thì trong lòng vừa kinh vừa sợ, vì thế lựa chọn sách lược bức tường trong suốt, triệu tập toàn bộ dân chúng phụ cận đến trong thành, co đầu rút cổ trong thành, chuẩn bị tử thủ tường thành, chờ đợi viện quân của mình đến.
Sau khi bàn bạc tới trưa thì các tướng sĩ thống nhất cho rằng nên cường công, hơn nữa còn phải hành động nhanh một chút, nếu như đợi đến lúc viện quân của quân địch đến đây thì không ổn.
Ngưu Cao vẫn chưa biểu đạt bất luận ý kiến gì, chỉ ngồi một chỗ ngáp ngủ, dù sau bây giờ vẫn còn chút thời gian, bởi vì đội thuyền vận chuyển khí giới công thành vẫn chưa tới.
Đêm đó, trại Thái Bình nghênh đón một vị khách không mời mà đến, bởi vì người này đang mặc áo choàng, vì vậy cũng không thấy rõ diện mạo của người này. Ngưu Cao vụng trộm gọi người này vào trong phòng.
- Ty chức tham kiến Ngưu tướng quân.
Người này sau khi vào phòng thì lập tức hành lễ với Ngưu Cao.
Ngưu Cao gật đầu, quan tâm nói:
- Hiện tại phụ cận Quảng Nguyên Châu đã dọn dẹp sạch sẽ, nói vậy bên trong thành cũng đã phòng vệ nghiêm khắc, ngươi đi ra lần này cũng phải cẩn thận a!
Từ Vĩ nói:
- Tướng quân xin yên tâm, chúng ta đã sớm đào một địa đạo thông ra bên ngoài thành chỗ giếng cạn sau phòng ty chức rồi, hơn nữa hiện giờ lực chú ý của kẻ thù đều đang nhằm vào Tướng quân, tuyệt đối không có khả năng phát hiện địa đạo kia được.
- Vậy là tốt rồi.
Ngưu Cao gật đầu, khẩn trương dò hỏi:
- Tình huống hiện tại bên trong thành thế nào rồi?
Từ Vĩ bẩm báo lại:
- Sáng hôm qua đã tổn thất hơn hai ngàn binh lính cho nên thủ quân trong thành chỉ còn lại khoảng bảy ngàn người, tuy nhiên, Lý Tương lại chiêu mấy ngàn dân chúng trong thành giúp gã lên tường thành phòng thủ rồi.
- Vậy còn đám động chủ thì sao?
- Mới đầu đám động chủ sợ hãi chúng ta sẽ giết bọn họ, hơn nữa Lý Tương du thuyết, có một ít người đã giao động rồi, nhưng trước đó vài ngày từ Ấp Châu truyền ra tin tức sửa lại án xử sai cho Nông Trí Cao thì lại khiến cho bọn họ có chút do dự, sau lại Ninh Võ ở Khâm Châu lại đưa một phong mật hàm cho động chủ Thanh Sơn động Nông Vân Tình, tuy nhiên bởi vì Điện Soái đã phân phó chúng ta không cần bại lộ ra thân phận của mình với bất kỳ ai, cho nên tên động chủ này tính toán thế nào thì chúng ta cũng không biết được cụ thể.
- Chỉ cần bọn họ không giúp Lý Tương, đã coi như là giúp chúng ta việc lớn rồi.
Ngưu Cao thoáng gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi chắc đã biết được hướng đi của viện quân của kẻ thù đi?
Từ Vĩ nói:
- Tình hình thực tế thì chúng ta không xác minh được, nhưng Lý Tương tuyên bố ở trong thành rằng chỉ cần đợi nửa tháng nữa thì viện quân của bọn họ sẽ chạy tới đây.
Ngưu Cao trầm mi suy tư một lúc, mới nói:
- Có khả năng gã nói vậy chỉ để nâng cao sĩ khí thôi, ta xem chừng viện quân của bọn họ ít nhất còn cần một tháng mới tới được Quảng Nguyên Châu. Tuy nhiên cho dù là nửa tháng thì cũng đủ rồi, chờ đội thuyền vừa đến đây, không quá ba ngày ta sẽ đánh hạ được thành này.
Năm trăm binh lính của Thần Cơ Doanh đều là theo chân Dương Tái Hưng đánh ra tới, mặc dù không khát máu thành tính như tên sát nhân cuồng ma Dương Tái Hưng này, nhưng mỗi người cũng đều là kẻ ngoan độc, lúc giết người cũng không nương tay chút nào.
Dương Tái Hưng tả xung hữu đột qua lại, mặc dù quân địch vẫn chiếm ưu thế về nhân số, nhưng chủ tướng đã chết, quân tâm đại loạn, xu thế tan tác đã không thể cản lại nữa, tất cả đều ôm đầu chạy trốn, tự giẫm đạp lên nhau.
Nếu như ở bình nguyên rộng lớn thì ba nghìn khẳng định sẽ không tránh được rủi ro toàn quân bị diệt, dù sao năng lực truy kích của kỵ binh là phi thường mạnh, nhưng chính như lời nói của Ngô Giai, giao chiến tại vùng núi, trừ phi là vây quanh, nếu không rất khó để truy kích được kẻ thù, đặc biệt là kỵ binh, bởi vì nơi này khắp nơi đều là đồi núi.
Nhưng binh sĩ của Nam Ngô cũng không ngốc, biết đối phương đều là kỵ binh, biết rằng chạy hướng trên đường là chịu chết cho nên bọn họ đều tháo chạy hướng đồi núi.
- Giặc cùng đường chớ đuổi.
Dương Tái Hưng hô lớn một tiếng, rút ra một thanh bảo kiếm mà Lý Kỳ đưa cho y, chỉ thấy một người kêu một tiếng rồi ngã xuống, lập tức y lại lấy ra trường cung, bắn ra liên tục sáu mũi tên, lại có sáu người ngã xuống.
Hóa ra đây là giặc cùng đường chớ đuổi à? Binh lính của Thần Cơ Doanh đều bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt gỡ xuống cung nỏ, bắn chết kẻ thù đang chạy trốn, trong chớp mắt, lại có hơn trăm người chết dưới mũi tên của bọn họ.
Binh lính ở Quảng Nguyên Châu nhiều hoặc ít đều sẽ nghe hiểu được một ít tiếng Hán, khi bọn họ nghe được Dương Tái Hưng hô lớn “giặc cùng đường chớ đuổi” thì trong lòng an tâm một chút, nào biết Dương Tái Hưng chỉ chính là không cần đuổi theo mà dùng cung nỏ bắn chết kẻ thù, cho nên đều mắng to tên hắc tướng quân này cũng quá không coi trọng chữ tín.
Một trận chiến này kéo dài liên tục đến giữa trưa, chỉ thấy trên đường thi thể ngổn ngang khắp lối. Máu chảy thành sông, tổng cộng giết chết khoảng hai ngàn quân địch, thu được vô số binh khí, đáng tiếc đối phương là bộ binh, chỉ thu được bốn mươi thất chiến mã, điều này thực sự làm cho người ta có chút tiếc nuối.
Sau khi chiến đấu kết thúc, La Phong đến nay còn chưa hồi phục lại tinh thần, đám người nằm dưới đất này thực sự là quân Nam Ngô mà bọn họ vẫn luôn sợ hãi sao? Sao lại không chịu nổi một kích như vậy, bị năm trăm người tùy tiện xung phong đã gần như bị diệt toàn quân rồi, này --- điều này nói ra chỉ sợ cũng không có người tin tưởng a!
Nghĩ tới đây, y không chỉ ngẩng đầu lên, nhìn Dương Tái Hưng cưỡi ngựa đi giữa đám thi thể. Lúc này ngựa trắng cũng như áo giáp đen đều đã nhuộm thành màu đỏ, chỉ thấy tên sát nhân cuồng ma này còn cầm trường thương chuyên chú đâm thêm một nhát, y hiểu được tất cả đều vì người này, vì người này không sợ hãi, vì người này dũng mãnh vô địch, vì người này phát ra loại sát khí cực kỳ cuốn hút, mới có thể tạo nên một thắng lợi vui sướng lâm li như vậy.
Một lát sau, La Phong cưỡi ngựa đến phía trước, ôm quyền nói:
- Tướng quân, nơi này cách Nam Ngô tương đối gần, chúng ta nên cấp tốc rời đi. Ta a ---!
Nghe được một tiếng kêu đau đớn, Dương Tái Hưng mới rút ra đầu thương từ gò má của quân địch ra, lưu lại một lỗ thủng lớn, mặc dù là La Phong nhìn thấy cũng đều cảm thấy trong dạ dày một trận quằn quại.
- Ngươi nói cái gì?
Có lẽ do Dương Tái Hưng rất chuyên chú giết người, cho nên không nghe rõ ràng lời nói của La Phong.
La Phong chảy đầm đìa mồ hôi lạnh, hoàn toàn xem không hiểu trạng huống a, chỉ phải nói lại:
- Dương tướng quân, chúng ta nên rút lui, nếu không chờ viện quân của quân địch tới đây thì sẽ không ổn.
- A.
Dương Tái Hưng gãi gãi sau gáy, dường như còn chưa giết đủ, có chút hưng trí rã rời. Một khi chiến ý lui bước thì cơn buồn ngủ đã lập tức xúm lại, ngáp một cái, hô:
- Các huynh đệ, rút lui đi.
- Vâng!
-----------
- Dương Tái Hưng này thật sự rất không đặt Tả phó soái ta đây trong mắt rồi. Buồn cười, thật sự là buồn cười.
Giọng nói thô to của Ngưu Cao quanh quẩn giữa thung lũng này, hù dọa cả một đám chim chóc.
- Phó soái, Dương tướng quân tự tiện xuất kích, cãi lời quân lệnh, nên bị xử trí theo Quân pháp.
- Ai nói ta muốn ám chỉ điều này. Tiểu tử Dương Tái Hưng kia làm thật sự là phi thường hoàn mỹ, quân địch xuất chinh lần này rõ ràng là hướng về phía trại Thái Bình đấy, nếu như trại Thái Bình bị bọn họ chiếm lĩnh mất thì chúng ta khẳng định sẽ gặp phải nhiều trắc trở rồi, nếu chẳng may kẻ thù phá hỏng nguồn nước nơi đó thì có thể tạo thành khó khăn không nhỏ cho chúng ta khi tiến công Quảng Nguyên Châu rồi, nếu như lúc ấy y không lựa chọn tiên phát chế nhân, vậy thì ta mới có thể xử y theo Quân pháp được.
- A? Vậy không biết Phó soái muốn chỉ điều gì?
- Ta muốn nói là tiểu tử kia quá không biết thương tiếc lương thực ấy, lương thực tốt như vậy mà lại để ở tại ven đường, cũng không để lại người trông coi, nếu để cho Xu Mật Sứ biết được, chắc chắn phải cho y nhịn đói vài ngày, cũng không biết đặt ở cùng một chỗ, khiến cho lão Ngưu ta đây nhặt thôi cũng vất vả a!
- Ách …!
Vi Bình chảy mồ hôi lạnh bảo:
- Phó soái, Dương tướng quân dưới tay chỉ có năm trăm người, mà đối phương thì có những mấy ngàn người, có thể đánh thắng được sao, chúng ta phải nhanh chóng phái người đi cứu viện a.
- Cứu gì? Nói không chừng bây giờ đều đánh xong rồi ấy chứ, tên Dương Tái Hưng này tuy rằng đần độn chút nhưng vẫn có chút bản lĩnh đấy, lúc trước nhị thái tử của nước Kim cũng không có cách nào đối phó với y chứ huống chi là mất tên nhãi Nam Ngô này.
Ngưu Cao vừa dứt lời, đã có một người phi ngựa chạy tới:
- Ty chức bẩm báo Phó soái, Dương tướng quân đã tiêu diệt được quân địch xâm phạm ở phía tây nam cách trại Thái Bình năm mươi dặm.
Vi Bình nghe vậy thì không khép lại được miệng, này --- này không khỏi quá kinh khủng đi!
- Ha ha ---!
Ngưu Cao ngửa mặt cười ta, nói:
- Hảo tiểu tử, khó trách Xu Mật Sứ cho y danh hiệu sát nhân cuồng ma.
Từ ngày đó Lý Kỳ thuận miệng nói ra, danh hiệu sát nhân cuồng ma đã lập tức truyền ra trong quân đội.
Ngưu Cao xả giọng nói:
- Các huynh đệ, có nghe thấy không, mấy tên nhãi Nam Ngô này cũng thường thôi, chúng ta phải chạy nhanh lên, đừng làm cho bọn nhãi này trốn thoát, Quảng Nguyên Châu chắc chắn là của chúng ta rồi, cũng đừng có đưa thêm phiền toái cho Nhạc thống soái bọn họ nữa.
….
Dương Tái Hưng bất ngờ tập kích kẻ địch, không chỉ thu được hai ngàn mạng người, mà còn mang đến sĩ khí vô cùng quý giá cho quân Tống, cũng làm gương mẫu cho những người của bộ tộc mới gia nhập bộ tộc, làm cho bọn họ triệt để thấy được thực lực chân chính của quân Tống.
Trong lúc nhất thời, sĩ khí ngẩng cao, lúc đi đường đều cảm giác dưới chân sinh ra gió vậy.
--------
Canh hai đêm đó, Ngưu Cao đã dẫn đại quân đi tới trại Thái Bình, hóa ra trại Thái Bình này ở giữa một sơn cốc có địa thế hiểm yếu, mà sơn cốc này lại là con đường phải đi qua nếu muốn tiến tới Quảng Nguyên Châu, nếu địch nhân bố trí phòng vệ ở trên đường ra thì thật đúng là không tốt đánh chiếm, chỉ có thể dùng sức mạnh thôi.
Ngưu Cao thấy vậy trong lòng cũng còn sợ hãi, thầm nghĩ, may mắn tiểu tử Dương Tái Hưng kia thông minh, nếu không kiểu gì quân ta cũng phải chậm mất mấy ngày ở trong này, vậy thì thật đúng là không ổn rồi. Nghĩ tới đây, y vô cùng muốn hung hăng khích lệ Dương Tái Hưng vài câu, nào biết lúc đi đến trong doanh trại thì tên nhãi kia đang ghé vào trên võng ngủ say, chỉ có lúc ngủ thì trên mặt Dương Tái Hưng mới có thể toát ra tươi cười tương xứng với tuổi của y. Nhưng ai có thể nghĩ đến, người này vào mấy canh giờ giờ trước đã giết hơn ngàn người, trên tay dính đầy máu tươi chứ.
Ngưu Cao thấy Dương Tái Hưng ngủ say, tức giận không có chỗ nào xả, cho nên đã đá luôn một cước.
- Chuyện gì?
Dương Tái Hưng dụi dụi mắt, nhìn thấy Ngưu Cao đứng trước mặt y, khẩn trương đứng lên, chào một cái, những năm gần đây huấn luyện, tính kỷ luật đã dung nhập vào trong xương cốt của y rồi.
Ngưu Cao ngẩng đầu nhìn Dương Tái Hưng cao hơn hai thước, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, mắng không nỡ, khen cũng không được, cũng không biết nói gì cho tốt, thôi đơn giản đừng nói, cho nên lời nói khích lệ cũng được tóm tắt luôn.
Dương Tái Hưng đối với chuyện này cũng không quá để ý, y cũng không cảm giác mình đã lập công lớn, không thèm để ý xoa mông, đi theo Ngưu Cao vào trong trại thị sát một phen, quả nhiên giống như y đoán trước, những binh lính gác ở trong này làm sao có thể xem là quân nhân được, toàn một đám u nhọt, đừng nói ba nghìn người, chỉ sợ chỉ cần một nghìn người đứng rống mấy câu ở ngoài trại thì những người này đều sẽ lập tức tan tác chim muông luôn.
Sau khi tuần tra một lượt, Ngưu Cao cũng không an bài bất kỳ công việc gì, mà phân phó các tướng sĩ lập tức đi nghỉ ngơi. Tên nhãi này tuy rằng lớn lên có cái mặt giống đồ tể, nhưng tâm tư lại phi thường nhẵn nhụi, y biết các tướng sĩ phải chạy suốt đêm đã mệt mỏi không chịu nổi rồi. Lúc này cũng mặc kệ là công to việc nhỏ gì, tuy rằng thời gian vô cùng gấp gáp nhưng y vẫn lựa chọn để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi một đêm trước đã, ngày mai rồi lại bàn bạc sau.
Nhưng mệnh lệnh này vừa nói ra, trong lòng Dương Tái Hưng lại vô cùng căm tức, nếu cần nghỉ ngươi vậy thì ngươi còn đánh thức ta làm gì, nhưng ai bảo Ngưu Cao là Thống soái chứ, điều duy nhất y có thể làm làm trước tiên bò lên võng, tiếp tục nằm ngủ ngáy o… o…
Sáng sớm hôm sau.
Các tướng sĩ nghỉ ngơi một đêm, mỗi người đều tinh thần sáng láng. Ngưu Cao lập tức triệu tập các tướng lĩnh bàn bạc xem nên dùng cách nào để cướp lấy Quảng Nguyên Châu.
Theo báo cáo của thám tử, hóa ra sau khi Thống soái của quân địch thất bại trong việc đánh lén trại Thái Bình, hơn nữa còn tổn thất thảm trọng như vậy, thì trong lòng vừa kinh vừa sợ, vì thế lựa chọn sách lược bức tường trong suốt, triệu tập toàn bộ dân chúng phụ cận đến trong thành, co đầu rút cổ trong thành, chuẩn bị tử thủ tường thành, chờ đợi viện quân của mình đến.
Sau khi bàn bạc tới trưa thì các tướng sĩ thống nhất cho rằng nên cường công, hơn nữa còn phải hành động nhanh một chút, nếu như đợi đến lúc viện quân của quân địch đến đây thì không ổn.
Ngưu Cao vẫn chưa biểu đạt bất luận ý kiến gì, chỉ ngồi một chỗ ngáp ngủ, dù sau bây giờ vẫn còn chút thời gian, bởi vì đội thuyền vận chuyển khí giới công thành vẫn chưa tới.
Đêm đó, trại Thái Bình nghênh đón một vị khách không mời mà đến, bởi vì người này đang mặc áo choàng, vì vậy cũng không thấy rõ diện mạo của người này. Ngưu Cao vụng trộm gọi người này vào trong phòng.
- Ty chức tham kiến Ngưu tướng quân.
Người này sau khi vào phòng thì lập tức hành lễ với Ngưu Cao.
Ngưu Cao gật đầu, quan tâm nói:
- Hiện tại phụ cận Quảng Nguyên Châu đã dọn dẹp sạch sẽ, nói vậy bên trong thành cũng đã phòng vệ nghiêm khắc, ngươi đi ra lần này cũng phải cẩn thận a!
Từ Vĩ nói:
- Tướng quân xin yên tâm, chúng ta đã sớm đào một địa đạo thông ra bên ngoài thành chỗ giếng cạn sau phòng ty chức rồi, hơn nữa hiện giờ lực chú ý của kẻ thù đều đang nhằm vào Tướng quân, tuyệt đối không có khả năng phát hiện địa đạo kia được.
- Vậy là tốt rồi.
Ngưu Cao gật đầu, khẩn trương dò hỏi:
- Tình huống hiện tại bên trong thành thế nào rồi?
Từ Vĩ bẩm báo lại:
- Sáng hôm qua đã tổn thất hơn hai ngàn binh lính cho nên thủ quân trong thành chỉ còn lại khoảng bảy ngàn người, tuy nhiên, Lý Tương lại chiêu mấy ngàn dân chúng trong thành giúp gã lên tường thành phòng thủ rồi.
- Vậy còn đám động chủ thì sao?
- Mới đầu đám động chủ sợ hãi chúng ta sẽ giết bọn họ, hơn nữa Lý Tương du thuyết, có một ít người đã giao động rồi, nhưng trước đó vài ngày từ Ấp Châu truyền ra tin tức sửa lại án xử sai cho Nông Trí Cao thì lại khiến cho bọn họ có chút do dự, sau lại Ninh Võ ở Khâm Châu lại đưa một phong mật hàm cho động chủ Thanh Sơn động Nông Vân Tình, tuy nhiên bởi vì Điện Soái đã phân phó chúng ta không cần bại lộ ra thân phận của mình với bất kỳ ai, cho nên tên động chủ này tính toán thế nào thì chúng ta cũng không biết được cụ thể.
- Chỉ cần bọn họ không giúp Lý Tương, đã coi như là giúp chúng ta việc lớn rồi.
Ngưu Cao thoáng gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi chắc đã biết được hướng đi của viện quân của kẻ thù đi?
Từ Vĩ nói:
- Tình hình thực tế thì chúng ta không xác minh được, nhưng Lý Tương tuyên bố ở trong thành rằng chỉ cần đợi nửa tháng nữa thì viện quân của bọn họ sẽ chạy tới đây.
Ngưu Cao trầm mi suy tư một lúc, mới nói:
- Có khả năng gã nói vậy chỉ để nâng cao sĩ khí thôi, ta xem chừng viện quân của bọn họ ít nhất còn cần một tháng mới tới được Quảng Nguyên Châu. Tuy nhiên cho dù là nửa tháng thì cũng đủ rồi, chờ đội thuyền vừa đến đây, không quá ba ngày ta sẽ đánh hạ được thành này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.