Chương 1762: Đều nắm trong tay. 1
Nam Hi
30/10/2017
- Hôm nay khó có được Xu Mật Sứ cho phép ta ăn uống thoải mái, nếu chúng ta uống không say không về, vậy thì thẹn với Xu Mật Sứ rồi.
Ngưu Cao nói xong giơ chén rượu lên, nhìn về phía Ngọc Tuấn Kiệt, lại nói: - Ta từng mấy ngày đến phía nam, từng nhiều lần được Ngọc công tử quan tâm, nào, chúng ta kính Ngọc công tử một ly.
Ngọc Tuấn Kiệt vội đứng lên nói: - Không dám, không dám, Ngọc mỗ nào có tài đức gì, không dám để Ngưu tướng quân mời rượu, vẫn là để Ngọc mỗ kính các vị một ly.
- Khoan đã, khoan đã.
Tửu Quỷ đứng lên, một tay để trên vai Ngọc Tuấn Kiệt, nói: - Tiểu Kiệt à, không phải là ngươi không biết uống rượu chứ.
Ngọc Tuấn Kiệt hiếu kỳ nói: - Sao các hạ lại nói vậy?
Tửu Quỷ nói: - Mời rượu phải mời từng người, ngươi phải kính nhiều ly như vậy, rất không hiền hậu.
- Này ---
- Này cái gì mà này, ngươi ở đây có bối phận nhỏ nhất, đương nhiên trước tiên phải kính mỗi người một ly rượu! Nhưng ngươi yên tâm, ta đây cũng không ức hiếp ngươi. Tửu Quỷ nói xong chỉ tay về phía Mã Kiều, nói: - Đây là đồ đệ của ta Mã Kiều, lát nữa ta cũng bảo nó kính mỗi người một ly.
Trên bàn rượu thì tuyệt đối là sân nhà của Tửu Quỷ, tuy rằng tửu lượng của lão quả thật không lớn.
Ngưu Cao nghe thấy, tay bất giác run lên, nghĩ thầm rằng nếu để cho Mã Kiều uống khai vị, vậy chúng ta không thể không uống hết.
Mã Kiều trong lòng cực kì khó chịu, bởi vì Tửu Quỷ vừa nói như vậy, y lại thành tiểu bối rồi, đây là điều y khó chấp nhận nhất, phải biết rằng y được coi như là ngang hàng với Chủng Sư Đạo đấy, mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói: - Tửu Quỷ, khi nào thì ông trên bàn rượu cũng dám đứng ra nói chuyện vậy, không phải ỷ vào bọn họ không biết ông, cũng không biết tửu lượng của ông chứ.
Ầm!
Nói xong y cầm một chai rượu đặt trước mặt mình, mạnh mẽ khí phách nói: - Ai nếu như muốn đứng lên nói chuyện, trước tiên phải uống với ta cạn vò này hẵng nói.
Ngưu Cao, Ngọc Tuấn Kiệt nháy mắt ngồi xuống.
Tửu quỷ ra sức suy nghĩ, nói: - Tiểu Kiều, tốt xấu gì ta cũng là sư phụ của ngươi đó! Tuy nói như thế, nhưng y vẫn ngồi xuống.
- Nếu ông không phải là sư phụ ta, ta sớm đã trói ông lên cây rồi. Mã Kiều tức giận nói.
Ở đây có rất nhiều tướng quân chưa từng uống rượu với Mã Kiều, đều cảm thấy Mã Kiều quá kiêu ngạo, bọn họ cũng là đàn ông, có mấy người không biết tốt xấu còn định tỷ thí với Mã Kiều một phen.
Ngưu Cao vội vàng nháy mắt với mọi người, dường như đang nói, các ngươi là mấy tên không biết tốt xấu, lại dám so tửu lượng với thằng nhãi này, các ngươi điên rồi sao, đừng làm mất mặt thêm nữa. Lại thấy sư đồ hai người họ đang đối đầu, thầm nghĩ, đừng để bọn họ ở đây phá hỏng chuyện lớn của ta và Xu Mật Sứ. Vội vàng giảng hòa nói: - Những thứ này đừng nói đến nữa, mấy người chúng ta có thể gặp nhau ở đây, thì chính là duyên phận. Cùng nhau uống ly này nào.
Tửu Quỷ vội mượn cớ xuống thang, nói: - Vẫn là tiểu Ngưu nói đúng, nào nào nào, uống cạn rồi nói, uống cạn rồi nói.
Tiểu Ngưu?
Nụ cười trên mặt Ngưu Cao trở nên cứng ngắc lại, tốt xấu gì nơi này đều là thuộc hạ của ta,
- Cạn!
Rượu uống vào, nói nhiều hơn, nói càng nhiều, uống càng nhiều.
Có hai tướng quân tự cho rằng tửu lượng của mình không tệ lắm, chăm chú nhìn Mã Kiều, rồi vây xung quanh, nói một cách hoa mĩ thì, lần đầu gặp mặt, dù sao cũng phải cạn một ly.
Một ly?
Mã Kiều không có thói quen này. Muốn uống đúng không, vậy thì đổi sang bát to, mỗi người các ngươi trước tiên cứ đổ đầy ba bát to, mà y cũng đã đặt sáu bát trước mặt, không cho các ngươi chạy đi đâu.
Y quả thật không phải là ra vẻ tinh tướng, nói đi cũng phải nói lại, y có khi nào thì không tinh tướng, đây chính là bản chất của y.
Y giống như một kẻ nghiện, uống một chút như thế, đối với y là chưa đủ nghiền, nhất định phải uống như vậy, y mới thích. Ít nhất phải bắt đầu bằng ba bát rượu lớn, đây là quy củ của Mã Kiều khi uống rượu.
Dù là đánh nhau, hay là uống rượu, Mã Kiều đều thích lấy ít đánh nhiều.
Chỉ khoảng nửa khắc, uống sáu bát lớn vào bụng, Mã Kiều lau miệng, cực kì thản nhiên nói ra hai chữ: - Tiếp tục.
Ngưu Cao hận không thể xé nát hai tên ngu ngốc này, ngươi trên bàn rượu đã lôi tính rượu của Mã Kiều ra rồi, vậy thì mọi người trong bàn sẽ gặp hại mất! Vội vàng bưng cái ly chạy về phía bên kia Ngọc Tuấn Kiệt, tìm Ngọc Tuấn Kiệt ép uống rượu.
Khả năng ức hiếp Mã Kiều là không thể, có thể bảo vệ mình không say, cũng là may mắn rồi, nhưng ức hiếp Ngọc Tuấn Kiệt, Ngưu Cao cực kì nắm chắc.
----------
Bên ngoài uống rất náo nhiệt, Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến phòng trong cũng có được nửa ngày rảnh rỗi.
- Thật xin lỗi, ngươi thua.
- Đợi đã, vừa rồi có cát bay vào trong mắt ta, nhất thời không thấy rõ ràng, không tính, không tính.
Lý Kỳ nói xong dùng tay lấy quân cờ trên bàn cờ, nhưng Triệu Tinh Yến cũng không phải là Tần phu nhân, để mặc hắn cầm vào, nàng đã làm chuyện gì, thì đều rất nghiêm túc, hơn nữa rất khó để nhượng bộ. "Bốp" một tiếng, vỗ thật mạnh lên bàn tay Lý Kỳ đang vươn ra, nói: - Mất cờ không hối hận.
- Nhưng ta hối hận rồi. Lý Kỳ xoa xoa bàn tay, nghẹn ngào bĩu môi, nói: - Phải đánh mạnh vậy sao? Xem ra sức lực của cô không thua kém gì phu nhân nhỉ, nhưng sao độ lượng lại nhỏ như vậy.
Nhưng Triệu Tinh Yến nghe không hiểu ý hạ lưu trong lời này của hắn, nói: - Nếu như ngươi có thể đi lại, vậy những nước cờ trên bàn cờ này còn có ý nghĩa gì, hơn nữa ngươi thắng ta nhiều lần như vậy, ta không dễ gì mới thắng ngươi được một lần, ngươi cũng không cho, không biết ai mới không độ lượng.
- Chơi lại.
- Cái này có thể.
Hai bên lại bắt đầu bày quân cờ, Triệu Tinh Yến đột nhiên hỏi: - Ngươi định xử lý bộ tộc La thị như thế nào?
Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại: - Cô thấy thế nào?
Triệu Tinh Yến nói: - Dù sao tiến công cũng không thể được, thay vì tiến công, còn không bằng chính sách dụ dỗ, trước cứ để yên cho họ, thu thập Nam Ngô xong mới đến tìm họ.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chuyện này không thể, những người này cô càng nể mặt họ, họ càng không cho cô làm việc, ân huệ uy nghiêm đều phải xem trọng mới là thuật cai trị, ta nhất này nhất định phải lấy tên ác nhân La Hổ này để tế cờ, mẹ kiếp, dám bán nhân khẩu, thật sự quá ghê tởm.
Triệu Tinh Yến nói: - Chuyện này ở Ấp Châu không phải là bí mật gì, hơn nữa Biện Lương không có hiện tượng này sao, ngươi hà cớ gì phải tức giân?
Lý Kỳ hừ nói: - Về mua bán thị thiếp hoặc tôi tớ ở Biện Lương, ta không có cách nào, vì bọn họ không vi phạm pháp luật, nhưng bọn La Hổ lại không giống, bọn chúng là bán dân chúng Đại Tống ta cho Nam Ngô, ta là ta không thể nhịn được, nếu không giết La Hổ, ta tình nguyện không đánh Nam Ngô.
Triệu Tinh Yến thật không nghĩ tới Lý Kỳ nhạy cảm với chuyện này như vậy, thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, nói: - Vậy ngươi định làm thế nào?
Lý Kỳ nói: - Tiến công thì không thể làm được, vậy thì chỉ còn dùng trí.
Triệu Tinh Yến nói: - Ý ngươi là là tiệc sinh nhật của La Hổ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta tính đưa cho La Hổ một số hậu lễ.
- Hậu lễ gì?
- Năm trăm thùng Thiên Hạ Vô Song.
- Thiên Hạ Vô Song?
Triệu Tinh Yến nhíu mày, nói: - Năm trăm thùng có ít quá không?
- Nếu muốn chuốc say bọn chúng, vậy thì hơi ít, nhưng ta tạm thời không thể điều động nhiều rượu như vậy Lý Kỳ chuyển lời, nói: - Nhưng nếu thêm vào bên trong một số gia vị, vậy chỗ thùng rượu đó còn thừa.
- Gia vị?
Lý Kỳ cười gian hai tiếng, nói: - Cái này phải cảm tạ Ngọc Diện Phi Hồ.
Triệu Tinh Yến trợn tròn hai mắt, nói: - Thuốc mê?
Lý Kỳ phá lên cười ha ha.
Triệu Tinh Yến nói: - Ngươi mang thuốc mê Ngọc Diện Phi Hồ tới?
Thuốc mê nhà Ngọc Diện Phi Hồ đầy cả một kho thuốc, đủ để dọa người, chỉ có thể dùng một từ mới hình dung ra, chuyên gia.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Cái này thiệt thòi cho Cao Nha Nội, y nói rất đúng, đi ra ngoài, nếu mang những thứ này bên người phòng thân, vậy thì quá không chuyên nghiệp, ta cũng định giúp Ngọc Diện Phi Hồ tích chút âm đức.
Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lát, nói: - Nhưng Ngọc Tuấn Kiệt kia tin được sao? Nếu không thành công, có thể sẽ rút dây động rừng.
- Cái này đợi lát nữa sẽ biết.
Hắn vừa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, nói: - Khởi bẩm đại nhân, Ngưu tướng quân bảo tiểu nhân đến thông báo, Ngọc công tử đã say đến bất tỉnh nhân sự.
- Vậy mau kêu người đó vào đi.
- Tuân mệnh.
Chỉ một lát sau, lại vang lên tiếng đập cửa, Lý Kỳ nói: - Vào đi.
Chỉ một lát, một hộ vệ đưa một người đàn ông chừng ba mươi tuổi vào, đầu người đó đội tứ phương mạo, mặc trường sam vải xám. Bộ dạng cũng được coi như là quy củ, cách ăn mặc của quản gia.
- Ngươi đi xuống trước đi.
Hộ vệ kia tuân mệnh, xoay người rời khỏi.
- Tiểu nhân Tiếu An, tham kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Ta quả nhiên không nhìn lầm người, thời gian đến bây giờ mới hai năm, ngươi đã làm đến quản gia bên người của Ngọc Tuấn Kiệt rồi, lần này Ngọc Tuấn Kiệt mang ngươi tới đây, có thể thấy là y tín nhiệm ngươi cỡ nào! Làm tốt lắm.
Người này đúng là quản gia bên người của Ngọc Tuấn Kiệt.
Tiếu An vội nói: - Xu Mật Sứ quá khen, nếu không phải đại nhân âm thầm tương trợ, tiểu nhân cũng không thuận lợi đến vậy.
Lý Kỳ nói:
- Vậy cũng là bản lĩnh của chính ngươi, muốn lấy được sự tín nhiệm của thương nhân, đây là điều rất đáng quý đấy.
- Đa tạ đại nhân khích lệ.
Ngưu Cao nói xong giơ chén rượu lên, nhìn về phía Ngọc Tuấn Kiệt, lại nói: - Ta từng mấy ngày đến phía nam, từng nhiều lần được Ngọc công tử quan tâm, nào, chúng ta kính Ngọc công tử một ly.
Ngọc Tuấn Kiệt vội đứng lên nói: - Không dám, không dám, Ngọc mỗ nào có tài đức gì, không dám để Ngưu tướng quân mời rượu, vẫn là để Ngọc mỗ kính các vị một ly.
- Khoan đã, khoan đã.
Tửu Quỷ đứng lên, một tay để trên vai Ngọc Tuấn Kiệt, nói: - Tiểu Kiệt à, không phải là ngươi không biết uống rượu chứ.
Ngọc Tuấn Kiệt hiếu kỳ nói: - Sao các hạ lại nói vậy?
Tửu Quỷ nói: - Mời rượu phải mời từng người, ngươi phải kính nhiều ly như vậy, rất không hiền hậu.
- Này ---
- Này cái gì mà này, ngươi ở đây có bối phận nhỏ nhất, đương nhiên trước tiên phải kính mỗi người một ly rượu! Nhưng ngươi yên tâm, ta đây cũng không ức hiếp ngươi. Tửu Quỷ nói xong chỉ tay về phía Mã Kiều, nói: - Đây là đồ đệ của ta Mã Kiều, lát nữa ta cũng bảo nó kính mỗi người một ly.
Trên bàn rượu thì tuyệt đối là sân nhà của Tửu Quỷ, tuy rằng tửu lượng của lão quả thật không lớn.
Ngưu Cao nghe thấy, tay bất giác run lên, nghĩ thầm rằng nếu để cho Mã Kiều uống khai vị, vậy chúng ta không thể không uống hết.
Mã Kiều trong lòng cực kì khó chịu, bởi vì Tửu Quỷ vừa nói như vậy, y lại thành tiểu bối rồi, đây là điều y khó chấp nhận nhất, phải biết rằng y được coi như là ngang hàng với Chủng Sư Đạo đấy, mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói: - Tửu Quỷ, khi nào thì ông trên bàn rượu cũng dám đứng ra nói chuyện vậy, không phải ỷ vào bọn họ không biết ông, cũng không biết tửu lượng của ông chứ.
Ầm!
Nói xong y cầm một chai rượu đặt trước mặt mình, mạnh mẽ khí phách nói: - Ai nếu như muốn đứng lên nói chuyện, trước tiên phải uống với ta cạn vò này hẵng nói.
Ngưu Cao, Ngọc Tuấn Kiệt nháy mắt ngồi xuống.
Tửu quỷ ra sức suy nghĩ, nói: - Tiểu Kiều, tốt xấu gì ta cũng là sư phụ của ngươi đó! Tuy nói như thế, nhưng y vẫn ngồi xuống.
- Nếu ông không phải là sư phụ ta, ta sớm đã trói ông lên cây rồi. Mã Kiều tức giận nói.
Ở đây có rất nhiều tướng quân chưa từng uống rượu với Mã Kiều, đều cảm thấy Mã Kiều quá kiêu ngạo, bọn họ cũng là đàn ông, có mấy người không biết tốt xấu còn định tỷ thí với Mã Kiều một phen.
Ngưu Cao vội vàng nháy mắt với mọi người, dường như đang nói, các ngươi là mấy tên không biết tốt xấu, lại dám so tửu lượng với thằng nhãi này, các ngươi điên rồi sao, đừng làm mất mặt thêm nữa. Lại thấy sư đồ hai người họ đang đối đầu, thầm nghĩ, đừng để bọn họ ở đây phá hỏng chuyện lớn của ta và Xu Mật Sứ. Vội vàng giảng hòa nói: - Những thứ này đừng nói đến nữa, mấy người chúng ta có thể gặp nhau ở đây, thì chính là duyên phận. Cùng nhau uống ly này nào.
Tửu Quỷ vội mượn cớ xuống thang, nói: - Vẫn là tiểu Ngưu nói đúng, nào nào nào, uống cạn rồi nói, uống cạn rồi nói.
Tiểu Ngưu?
Nụ cười trên mặt Ngưu Cao trở nên cứng ngắc lại, tốt xấu gì nơi này đều là thuộc hạ của ta,
- Cạn!
Rượu uống vào, nói nhiều hơn, nói càng nhiều, uống càng nhiều.
Có hai tướng quân tự cho rằng tửu lượng của mình không tệ lắm, chăm chú nhìn Mã Kiều, rồi vây xung quanh, nói một cách hoa mĩ thì, lần đầu gặp mặt, dù sao cũng phải cạn một ly.
Một ly?
Mã Kiều không có thói quen này. Muốn uống đúng không, vậy thì đổi sang bát to, mỗi người các ngươi trước tiên cứ đổ đầy ba bát to, mà y cũng đã đặt sáu bát trước mặt, không cho các ngươi chạy đi đâu.
Y quả thật không phải là ra vẻ tinh tướng, nói đi cũng phải nói lại, y có khi nào thì không tinh tướng, đây chính là bản chất của y.
Y giống như một kẻ nghiện, uống một chút như thế, đối với y là chưa đủ nghiền, nhất định phải uống như vậy, y mới thích. Ít nhất phải bắt đầu bằng ba bát rượu lớn, đây là quy củ của Mã Kiều khi uống rượu.
Dù là đánh nhau, hay là uống rượu, Mã Kiều đều thích lấy ít đánh nhiều.
Chỉ khoảng nửa khắc, uống sáu bát lớn vào bụng, Mã Kiều lau miệng, cực kì thản nhiên nói ra hai chữ: - Tiếp tục.
Ngưu Cao hận không thể xé nát hai tên ngu ngốc này, ngươi trên bàn rượu đã lôi tính rượu của Mã Kiều ra rồi, vậy thì mọi người trong bàn sẽ gặp hại mất! Vội vàng bưng cái ly chạy về phía bên kia Ngọc Tuấn Kiệt, tìm Ngọc Tuấn Kiệt ép uống rượu.
Khả năng ức hiếp Mã Kiều là không thể, có thể bảo vệ mình không say, cũng là may mắn rồi, nhưng ức hiếp Ngọc Tuấn Kiệt, Ngưu Cao cực kì nắm chắc.
----------
Bên ngoài uống rất náo nhiệt, Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến phòng trong cũng có được nửa ngày rảnh rỗi.
- Thật xin lỗi, ngươi thua.
- Đợi đã, vừa rồi có cát bay vào trong mắt ta, nhất thời không thấy rõ ràng, không tính, không tính.
Lý Kỳ nói xong dùng tay lấy quân cờ trên bàn cờ, nhưng Triệu Tinh Yến cũng không phải là Tần phu nhân, để mặc hắn cầm vào, nàng đã làm chuyện gì, thì đều rất nghiêm túc, hơn nữa rất khó để nhượng bộ. "Bốp" một tiếng, vỗ thật mạnh lên bàn tay Lý Kỳ đang vươn ra, nói: - Mất cờ không hối hận.
- Nhưng ta hối hận rồi. Lý Kỳ xoa xoa bàn tay, nghẹn ngào bĩu môi, nói: - Phải đánh mạnh vậy sao? Xem ra sức lực của cô không thua kém gì phu nhân nhỉ, nhưng sao độ lượng lại nhỏ như vậy.
Nhưng Triệu Tinh Yến nghe không hiểu ý hạ lưu trong lời này của hắn, nói: - Nếu như ngươi có thể đi lại, vậy những nước cờ trên bàn cờ này còn có ý nghĩa gì, hơn nữa ngươi thắng ta nhiều lần như vậy, ta không dễ gì mới thắng ngươi được một lần, ngươi cũng không cho, không biết ai mới không độ lượng.
- Chơi lại.
- Cái này có thể.
Hai bên lại bắt đầu bày quân cờ, Triệu Tinh Yến đột nhiên hỏi: - Ngươi định xử lý bộ tộc La thị như thế nào?
Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại: - Cô thấy thế nào?
Triệu Tinh Yến nói: - Dù sao tiến công cũng không thể được, thay vì tiến công, còn không bằng chính sách dụ dỗ, trước cứ để yên cho họ, thu thập Nam Ngô xong mới đến tìm họ.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chuyện này không thể, những người này cô càng nể mặt họ, họ càng không cho cô làm việc, ân huệ uy nghiêm đều phải xem trọng mới là thuật cai trị, ta nhất này nhất định phải lấy tên ác nhân La Hổ này để tế cờ, mẹ kiếp, dám bán nhân khẩu, thật sự quá ghê tởm.
Triệu Tinh Yến nói: - Chuyện này ở Ấp Châu không phải là bí mật gì, hơn nữa Biện Lương không có hiện tượng này sao, ngươi hà cớ gì phải tức giân?
Lý Kỳ hừ nói: - Về mua bán thị thiếp hoặc tôi tớ ở Biện Lương, ta không có cách nào, vì bọn họ không vi phạm pháp luật, nhưng bọn La Hổ lại không giống, bọn chúng là bán dân chúng Đại Tống ta cho Nam Ngô, ta là ta không thể nhịn được, nếu không giết La Hổ, ta tình nguyện không đánh Nam Ngô.
Triệu Tinh Yến thật không nghĩ tới Lý Kỳ nhạy cảm với chuyện này như vậy, thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, nói: - Vậy ngươi định làm thế nào?
Lý Kỳ nói: - Tiến công thì không thể làm được, vậy thì chỉ còn dùng trí.
Triệu Tinh Yến nói: - Ý ngươi là là tiệc sinh nhật của La Hổ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta tính đưa cho La Hổ một số hậu lễ.
- Hậu lễ gì?
- Năm trăm thùng Thiên Hạ Vô Song.
- Thiên Hạ Vô Song?
Triệu Tinh Yến nhíu mày, nói: - Năm trăm thùng có ít quá không?
- Nếu muốn chuốc say bọn chúng, vậy thì hơi ít, nhưng ta tạm thời không thể điều động nhiều rượu như vậy Lý Kỳ chuyển lời, nói: - Nhưng nếu thêm vào bên trong một số gia vị, vậy chỗ thùng rượu đó còn thừa.
- Gia vị?
Lý Kỳ cười gian hai tiếng, nói: - Cái này phải cảm tạ Ngọc Diện Phi Hồ.
Triệu Tinh Yến trợn tròn hai mắt, nói: - Thuốc mê?
Lý Kỳ phá lên cười ha ha.
Triệu Tinh Yến nói: - Ngươi mang thuốc mê Ngọc Diện Phi Hồ tới?
Thuốc mê nhà Ngọc Diện Phi Hồ đầy cả một kho thuốc, đủ để dọa người, chỉ có thể dùng một từ mới hình dung ra, chuyên gia.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Cái này thiệt thòi cho Cao Nha Nội, y nói rất đúng, đi ra ngoài, nếu mang những thứ này bên người phòng thân, vậy thì quá không chuyên nghiệp, ta cũng định giúp Ngọc Diện Phi Hồ tích chút âm đức.
Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lát, nói: - Nhưng Ngọc Tuấn Kiệt kia tin được sao? Nếu không thành công, có thể sẽ rút dây động rừng.
- Cái này đợi lát nữa sẽ biết.
Hắn vừa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, nói: - Khởi bẩm đại nhân, Ngưu tướng quân bảo tiểu nhân đến thông báo, Ngọc công tử đã say đến bất tỉnh nhân sự.
- Vậy mau kêu người đó vào đi.
- Tuân mệnh.
Chỉ một lát sau, lại vang lên tiếng đập cửa, Lý Kỳ nói: - Vào đi.
Chỉ một lát, một hộ vệ đưa một người đàn ông chừng ba mươi tuổi vào, đầu người đó đội tứ phương mạo, mặc trường sam vải xám. Bộ dạng cũng được coi như là quy củ, cách ăn mặc của quản gia.
- Ngươi đi xuống trước đi.
Hộ vệ kia tuân mệnh, xoay người rời khỏi.
- Tiểu nhân Tiếu An, tham kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Ta quả nhiên không nhìn lầm người, thời gian đến bây giờ mới hai năm, ngươi đã làm đến quản gia bên người của Ngọc Tuấn Kiệt rồi, lần này Ngọc Tuấn Kiệt mang ngươi tới đây, có thể thấy là y tín nhiệm ngươi cỡ nào! Làm tốt lắm.
Người này đúng là quản gia bên người của Ngọc Tuấn Kiệt.
Tiếu An vội nói: - Xu Mật Sứ quá khen, nếu không phải đại nhân âm thầm tương trợ, tiểu nhân cũng không thuận lợi đến vậy.
Lý Kỳ nói:
- Vậy cũng là bản lĩnh của chính ngươi, muốn lấy được sự tín nhiệm của thương nhân, đây là điều rất đáng quý đấy.
- Đa tạ đại nhân khích lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.