Chương 1176: Điều chỉnh
Nam Hi
03/06/2018
Tần Cối nhíu mày nói:
- Là vì nguyên nhân của Tông Trạch sao?
- Có nguyên nhân ở phương diện này.
Lý Kỳ trời lời một câu đơn giản, sau đó lại nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Thương vụ Cục chúng ta phải cổ vũ kinh thành, cùng với thương nhân làm ăn từ những vùng phía nam Đông Kinh đi về phía bắc làm ăn. Cố gắng đi về phía đông Đông Kinh, dùng các phương tiện giao thông để phát triển kinh tế của khu vực này. Ngoài ra, giảm thuế xuất nhập khẩu cho hai cảng Đăng Châu và Lai Châu, phải nghĩ cách tăng cường buôn bán trên biển với Nhật Bản, Cao Ly và Kim quốc. Ồ, còn phải cử người tới Hoàng Hà để truyền tin, nói triều đình muốn mở rộng khai thác khu vực này.
Tần Cối nghe xong liền nhíu chặt mày, nói:
- Nếu như vậy, phía bắc có lẽ sẽ có lượng lớn người dân di chuyển tới Đăng, Lai. Kinh tế cũng sẽ xuất hiện tình trạng mất cân bằng. Hơn nữa, quan phủ ở phủ Đại Danh cũng e là không đồng ý. Hàng năm triều đình chỉ có thể phát nhiều tiền tới như vậy, nếu tất cả đều đầu tư vào Đăng, Lai, họ tất sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Ngoài ra, từ lần chinh Liêu lần trước, khu vực phía bắc Hoàng Hà đã bị ảnh hưởng rất lớn. Họ đều hy vọng triều đình có thể giúp họ xây dựng lại gia viên.
Lý Kỳ bình thản nói:
- Quốc khố có bao nhiêu tiền, tất ngươi cũng hiểu. Sao có thể làm được chu đáo toàn diện. Ngươi đi nói với họ, nhiều nhất là một năm rưỡi, Giang Nam sẽ ổn định lại. Triều đình sẽ trấn hưng lại phương bắc.
Tần Cối hiếu kỳ nói:
- Nhưng, đại nhân vì sao lại bất ngờ làm như vậy?
Người này quá thông minh. Nếu đem những tai họa ngầm do Quách Dược Sư mang tới nói cho y biết, nói không chừng còn có thể kiếm được chút cơ hội. Lý Kỳ liền cười nói:
- Mục đích của ta rất đơn giản, chính là muốn tăng cường mậu dịch trên biên. Duy có mậu dịch trên biển được xem trọng, triều đình mới có lý do phát triển thủy quân. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là xưởng đóng tàu Phúc Châu. Giả dụ mọi người đều lên bờ, thuyền của chúng ta bán cho ai?
Lý do này thực sự cũng không khiến cho Tần Cối hoài nghi. Kinh doanh thuyền có lẽ là vụ làm ăn lớn, liền nói:
- Đại nhân thật là mưu tính sâu xa.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi mau đi làm bản kế hoạch chi tiết đi. Đừng để Tông Trạch ngàn dăm xa xôi chạy tới Đăng Châu nhậm chức, lại không có việc gì làm.
Tần Cối chắp tay nói:
- Tuân mệnh.
Lý Kỳ lại nói:
- Ngoài ra, nhanh chóng kế hoạch Giang Nam, thúc đẩy thương nhân kinh thành điều chuyển tiền trong tay tới Giang Nam. Ngươi nên nhớ, nếu triều đình không có tiền, đó chỉ có thể dựa vào thương nhân, cũng chỉ có tiền mới có thể khiến cho Giang Nam nhanh chóng phục hồi lại diện mạo trước đây.
- Vâng, hạ quan sẽ đi dặn dò xuống dưới ngay.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt Tần Cối lại đầy hoài nghi. Bởi vì chính sách này đưa ra, đó có nghĩa là Thương vụ Cục đã hoàn toàn bỏ qua khu vực phía bắc Hoàng Hà rồi. Tiền của Đông Kinh sẽ toàn bộ chuyển về Giang Nam. Còn nhân lực và vật lực của phương bắc cũng sẽ di chuyển tới phía đông Đông Kinh. Như vậy, phương bắc sẽ là chịu thiệt thòi lớn nhất của cải cách lần này. Bởi vì, họ cái gì cũng không hề đạt được. Ngược lại, còn chịu thiệt thòi không hề nhỏ. Điều này đối với nền tảng của phương bắc, quả đúng là họa vô đơn chí. Tương lai sẽ lại quay về chấn hương phương bắc, như vậy sẽ càng khó khăn hơn.
Kỳ thực hành động này của Lý Kỳ cũng là bất đắc dĩ. Từ khi Tống Huy Tông đón nhận ý kiến của đám người Vương Phủ, Thái Du, Đồng Quán, sau khi hủy bỏ phòng ngực phía bắc sông Hoàng Hà cũng có nghĩa là đối với Kim quốc mà nói, duy có một phòng tuyến chính là khu vực Yến Kinh. Nếu Yến Kinh bị thất thủ, vậy thì phương bắc tất sẽ bị rơi vào tay giặc. Điều này khiến cho Lý Kỳ rất suy nghĩ, luôn do dự không quyết. Bởi vì sau khi Yến Kinh thu phục vẫn luôn được những quân Yến trước đây đã từng phản biến trấn thủ. Ngươi muốn điều họ đi, vậy thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng. Hơn nữa, càng quan trọng là Lý Kỳ không phải là Xu Mật Sứ, căn bản không có quyền này. Mà hắn thì không dám hoàn toàn tin tưởng vào những quân Yến cũ này. Điều khiến cho hắn phải suy nghĩ nhất, bởi vì sợ ngươi làm quá nhiều, tới khi đó quân Kim đánh tới, như vậy thì cái gì cũng không có. Nhưng năm 1125 này, hắn thực sự không dám đánh cược. Cho nên, dù là cách một con sông, hắn vẫn dồn trọng tâm vào Giang Nam cách xa nghìn dặm.
Tuy nhiên, hiện tại Quách Dược Sư đã trở về Yến Kinh rồi. Điều này không thể nghi ngờ là đã làm rối loạn kế hoạch của hắn rồi, cũng khiến cho hăn càng kiên trì lựa chọn phương án từ bỏ phương bắc. Thậm chí, khiến cho hắn bắt đầu thấy lo lắng về hệ thống kinh tế. Bởi vì, một khi quân Kim đột phá Yến Kinh, đánh tới Biện Kinh thì nhanh nhất chỉ cần khoảng một tháng, dù là tới khi đó có trấn thủ được Đông Kinh hay không, kinh tế của Đông Kinh chắc chắn sẽ bị tấn công mang tính hủy diệt. Cho nên, hắn định trước tiên sẽ điều toàn bộ tiền ở Đông Kinh tới Giang Nam. Dù sao ở đây hắn muốn phát triển thế nào, tới khí đó không chừng còn phải làm lại từ đầu, vậy sao không giúp Giang Nam chấn hưng trước đi?
Hơn nữa, với tình trạng thê thảm của Bắc Tống hiện nay, hai đầu hắn cũng chỉ có thể chăm sóc được một đầu, căn bản không thể làm được chu đáo.
Nói chung, sự ra đi lần này của Quách Dược Sư đã khiến cho tất cả mọi việc đều đầy biến số. Kỳ thực còn có một điểm khiến cho Lý Kỳ buồn bực nữa. Đó chính là Quách Dược Sư trong cấm quân còn ở đó một khoảng thời gian, rất hiểu cánh cấm quân hiện tại. Hay nói cách khác, chính là chí ít thì bố phòng trong ngoài kinh thành cũng đều phải thay đổi. Điều này không nghi ngờ là một công kinh vô cùng ngạo nghễ, cũng là một đám mây đang phủ trong lòng hắn. Suy nghĩ đau đầu, lòng tin về tương lai cũng đã có chút bị đả kích.
Đôi khi, hắn thực sự muốn xem như mình chưa từng học qua lịch sử. Như vậy thì sẽ không có phiền muộn như vậy.
Từ sau khi Thương vụ Cục ra đời, Lý Kỳ không ngừng vó ngựa chạy tới Quân khí giám. Kinh tế dù nói thế nào, đó cũng là thực lực mềm. Thực lực mềm này khi quân lực mạnh, đó có lẽ sẽ phát huy tác dụng khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Nhưng, khi lực lượng quân sự suy yếu cũng chỉ là con hổ giấy. Cho nên, triều Tống thiếu ngựa, địa vị của Quân khí giám cũng càng quan trọng hơn.
Tới Quân khí giám, Lý Kỳ lập tức gọi Ngu Kỳ tới, hỏi:
- Ngu Thiếu Giám, gần đây việc nghiên cứu và phát triển vũ khí thế nào rồi?
Ngu Kỳ liền thành thực đáp:
- Hạ quan cũng đang muốn tìm Giám sự thương lượng về chuyện này. Gần đây tốc độ căn bản đã khá chậm chạp.
Lý Kỳ vừa nghe xong liền thấy buồn bực, sao gần đây lại không có tin tức tốt lành gì thế? Liền hỏi:
- Vì sao?
Ngu Kỳ nói:
- Vẫn là vấn đề cũ. Việc nghiên cứu và phát triển vũ khsi không chỉ là về mặt kỹ thuật, còn đồng thời nghiên cứu phát triển nhiều mặt. Ví dụ như, kỹ thuật sắt, đúc đồng. Mà nguồn tư liệu này trong tay chúng ta vô cùng thiếu thốn, rất nhiều chủ ý hay đều không được sự ủng hộ của kỹ thuật. Vì vậy, tiến độ rất chậm.
Lý Kỳ nhíu mày nói:
- Ngươi nói thẳng đi, còn cần gì?
Ngu Kỳ nói:
- Chí ít cũng phải có đủ nhân tài đúc kim loại. Tốt nhất còn có thể có thêm mấy phường luyện kim loại nữa. Như vậy, chúng ta có thể dựa vào yêu cầu của mình mà nghiên cứu phát triển, không cần chịu sự ràng buộc của người khác. Nhưng, những điều này đều là triều đình vốn có, lại quy về Tam ti quản lý, hầu như là không thể.
Lý Kỳ cười lạnh nói:
- Không có gì là không thể được, chẳng phải là Tam ti sao? Được rồi, chuyện này ta sẽ đi làm. Ngươi lập tức cử ngươi đi thị sát một số phường tinh luyện kim loại gần kinh thành. Nhớ, đồ vật là thứ chết, không được đi làm, nhân tài mới là quan trọng. Ta không hy vọng nhận được chỉ là một cái nhà.
Săc mặt Ngu Kỳ có chút lo lắng, nói:
- Nhưng Tam ti có đáp ứng cho chúng ta không?
- Sao ngươi không hỏi Tam ti nghèo túng hiện giờ liệu có mang tiền đẩy ra ngoài không?
Lý Kỳ hỏi ngược lại.
Ngu Kỳ ngượng ngùng gật đầu, biết những chuyện này không phải y có thể làm chủ được.
Lý Kỳ lại nói:
- Tuy nhiên, chuyện này sẽ nhanh chóng cần một ít trong cả tháng. Ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Ngươi lệnh cho Ô Thị huynh đệ nhanh chóng nghiên cứu và phát triển. Ngoài ra, tiếp tục ra ngoài chiêu mộ một số nhân tài về phương diện thuốc súng. Ồ, cũng không thể vì nhanh mà sơ ý được đâu. Phàm thì nhân viên vào Quân khí giám, thì ngay cả 18 đời tổ tông của y cũng đều phải điều tra rõ, không trong sạch thì không được thu nhận.
- Hạ quan tuân lệnh.
- Háp …. Cáp ….
- Nghiêm – nghỉ
- Báo số
………….
Ở gần ngoại thành Biện Kinh, nhưng thấy khói bụi mịt mù, binh lính khắp nơi đi tới.
Ở đây chính là đại bản doanh của Thị vệ bộ quản lý phòng ngự bên ngoài.
Cao Cầu vừa đi vừa nhìn xung quanh, bất giác gật đầu vài cái, rất có dáng vẻ của lãnh đạo, lại cười nói với Lý Kỳ bên cạnh:
- Lý Kỳ, ban đầu Hoàng thượng để ngươi tới tam nha, quả là có cái nhìn độc đáo, khiến người ta không thể không thán phục.
- Thái úy quá khen rồi.
Lý Kỳ khiêm tốn cười nói.
Cao Cầu bật cười ha hả nói:
- Tuy nhiên, hôm nay ngươi bỗng nhiên mời ta tới đây, e là không chỉ là đi dạo đơn giản như vậy.
Đi dạo? Lẽ nào ngươi không thể dùng từ thị sát được sao? Lý Kỳ gật đầu nói:
- Kỳ thực lần này ta mời Thái úy tới chủ yếu là chuyện diễn tập của cấm quân cuối năm nay.
Cao Cầu không khỏi nhớ lại việc diễn quân của năm ngoài, liền nói:
- Ngươi có phải là lại nghĩ ra cách hay gì rồi không?
Lý Kỳ nói:
- Ừ, ta thực sự là cũng đã suy nghĩ đôi chút.
Cao Cầu nói:
- Nói đi.
Lý Kỳ đáp:
- Là thế này, ta định lần này huấn luyện để bảo vệ Đông Kinh là chính, làm một cuộc quân diễn quy mô lớn.
- Bảo vệ Đông Kinh?
Cao Cầu khẽ nhíu mày, hiếu kỳ nói:
- Chuyện này trong đó còn có ý nghĩa nào khác không?
Lý Kỳ giải thích:
- Thái úy, trách nhiệm cấm quân của chúng ta chính là bảo vệ Đông Kinh. Đây mới là ý nghĩa tồn tại của cấm quân kinh sư. Chúng ta nên lấy đó làm trung tâm huấn luyện. Nếu không, ta e là các binh lính sẽ đều quên mất ý nghĩa tồn tại của mình. Hơn nữa, ta hy vọng có thể tìm ra lỗ hổng phòng ngự trong quá trình diễn tập quân sự. Tới khi đó, chúng ta có thể căn cứ vào tình hình thực tế mà bố trí.
- Là vì nguyên nhân của Tông Trạch sao?
- Có nguyên nhân ở phương diện này.
Lý Kỳ trời lời một câu đơn giản, sau đó lại nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Thương vụ Cục chúng ta phải cổ vũ kinh thành, cùng với thương nhân làm ăn từ những vùng phía nam Đông Kinh đi về phía bắc làm ăn. Cố gắng đi về phía đông Đông Kinh, dùng các phương tiện giao thông để phát triển kinh tế của khu vực này. Ngoài ra, giảm thuế xuất nhập khẩu cho hai cảng Đăng Châu và Lai Châu, phải nghĩ cách tăng cường buôn bán trên biển với Nhật Bản, Cao Ly và Kim quốc. Ồ, còn phải cử người tới Hoàng Hà để truyền tin, nói triều đình muốn mở rộng khai thác khu vực này.
Tần Cối nghe xong liền nhíu chặt mày, nói:
- Nếu như vậy, phía bắc có lẽ sẽ có lượng lớn người dân di chuyển tới Đăng, Lai. Kinh tế cũng sẽ xuất hiện tình trạng mất cân bằng. Hơn nữa, quan phủ ở phủ Đại Danh cũng e là không đồng ý. Hàng năm triều đình chỉ có thể phát nhiều tiền tới như vậy, nếu tất cả đều đầu tư vào Đăng, Lai, họ tất sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Ngoài ra, từ lần chinh Liêu lần trước, khu vực phía bắc Hoàng Hà đã bị ảnh hưởng rất lớn. Họ đều hy vọng triều đình có thể giúp họ xây dựng lại gia viên.
Lý Kỳ bình thản nói:
- Quốc khố có bao nhiêu tiền, tất ngươi cũng hiểu. Sao có thể làm được chu đáo toàn diện. Ngươi đi nói với họ, nhiều nhất là một năm rưỡi, Giang Nam sẽ ổn định lại. Triều đình sẽ trấn hưng lại phương bắc.
Tần Cối hiếu kỳ nói:
- Nhưng, đại nhân vì sao lại bất ngờ làm như vậy?
Người này quá thông minh. Nếu đem những tai họa ngầm do Quách Dược Sư mang tới nói cho y biết, nói không chừng còn có thể kiếm được chút cơ hội. Lý Kỳ liền cười nói:
- Mục đích của ta rất đơn giản, chính là muốn tăng cường mậu dịch trên biên. Duy có mậu dịch trên biển được xem trọng, triều đình mới có lý do phát triển thủy quân. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là xưởng đóng tàu Phúc Châu. Giả dụ mọi người đều lên bờ, thuyền của chúng ta bán cho ai?
Lý do này thực sự cũng không khiến cho Tần Cối hoài nghi. Kinh doanh thuyền có lẽ là vụ làm ăn lớn, liền nói:
- Đại nhân thật là mưu tính sâu xa.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi mau đi làm bản kế hoạch chi tiết đi. Đừng để Tông Trạch ngàn dăm xa xôi chạy tới Đăng Châu nhậm chức, lại không có việc gì làm.
Tần Cối chắp tay nói:
- Tuân mệnh.
Lý Kỳ lại nói:
- Ngoài ra, nhanh chóng kế hoạch Giang Nam, thúc đẩy thương nhân kinh thành điều chuyển tiền trong tay tới Giang Nam. Ngươi nên nhớ, nếu triều đình không có tiền, đó chỉ có thể dựa vào thương nhân, cũng chỉ có tiền mới có thể khiến cho Giang Nam nhanh chóng phục hồi lại diện mạo trước đây.
- Vâng, hạ quan sẽ đi dặn dò xuống dưới ngay.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt Tần Cối lại đầy hoài nghi. Bởi vì chính sách này đưa ra, đó có nghĩa là Thương vụ Cục đã hoàn toàn bỏ qua khu vực phía bắc Hoàng Hà rồi. Tiền của Đông Kinh sẽ toàn bộ chuyển về Giang Nam. Còn nhân lực và vật lực của phương bắc cũng sẽ di chuyển tới phía đông Đông Kinh. Như vậy, phương bắc sẽ là chịu thiệt thòi lớn nhất của cải cách lần này. Bởi vì, họ cái gì cũng không hề đạt được. Ngược lại, còn chịu thiệt thòi không hề nhỏ. Điều này đối với nền tảng của phương bắc, quả đúng là họa vô đơn chí. Tương lai sẽ lại quay về chấn hương phương bắc, như vậy sẽ càng khó khăn hơn.
Kỳ thực hành động này của Lý Kỳ cũng là bất đắc dĩ. Từ khi Tống Huy Tông đón nhận ý kiến của đám người Vương Phủ, Thái Du, Đồng Quán, sau khi hủy bỏ phòng ngực phía bắc sông Hoàng Hà cũng có nghĩa là đối với Kim quốc mà nói, duy có một phòng tuyến chính là khu vực Yến Kinh. Nếu Yến Kinh bị thất thủ, vậy thì phương bắc tất sẽ bị rơi vào tay giặc. Điều này khiến cho Lý Kỳ rất suy nghĩ, luôn do dự không quyết. Bởi vì sau khi Yến Kinh thu phục vẫn luôn được những quân Yến trước đây đã từng phản biến trấn thủ. Ngươi muốn điều họ đi, vậy thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng. Hơn nữa, càng quan trọng là Lý Kỳ không phải là Xu Mật Sứ, căn bản không có quyền này. Mà hắn thì không dám hoàn toàn tin tưởng vào những quân Yến cũ này. Điều khiến cho hắn phải suy nghĩ nhất, bởi vì sợ ngươi làm quá nhiều, tới khi đó quân Kim đánh tới, như vậy thì cái gì cũng không có. Nhưng năm 1125 này, hắn thực sự không dám đánh cược. Cho nên, dù là cách một con sông, hắn vẫn dồn trọng tâm vào Giang Nam cách xa nghìn dặm.
Tuy nhiên, hiện tại Quách Dược Sư đã trở về Yến Kinh rồi. Điều này không thể nghi ngờ là đã làm rối loạn kế hoạch của hắn rồi, cũng khiến cho hăn càng kiên trì lựa chọn phương án từ bỏ phương bắc. Thậm chí, khiến cho hắn bắt đầu thấy lo lắng về hệ thống kinh tế. Bởi vì, một khi quân Kim đột phá Yến Kinh, đánh tới Biện Kinh thì nhanh nhất chỉ cần khoảng một tháng, dù là tới khi đó có trấn thủ được Đông Kinh hay không, kinh tế của Đông Kinh chắc chắn sẽ bị tấn công mang tính hủy diệt. Cho nên, hắn định trước tiên sẽ điều toàn bộ tiền ở Đông Kinh tới Giang Nam. Dù sao ở đây hắn muốn phát triển thế nào, tới khí đó không chừng còn phải làm lại từ đầu, vậy sao không giúp Giang Nam chấn hưng trước đi?
Hơn nữa, với tình trạng thê thảm của Bắc Tống hiện nay, hai đầu hắn cũng chỉ có thể chăm sóc được một đầu, căn bản không thể làm được chu đáo.
Nói chung, sự ra đi lần này của Quách Dược Sư đã khiến cho tất cả mọi việc đều đầy biến số. Kỳ thực còn có một điểm khiến cho Lý Kỳ buồn bực nữa. Đó chính là Quách Dược Sư trong cấm quân còn ở đó một khoảng thời gian, rất hiểu cánh cấm quân hiện tại. Hay nói cách khác, chính là chí ít thì bố phòng trong ngoài kinh thành cũng đều phải thay đổi. Điều này không nghi ngờ là một công kinh vô cùng ngạo nghễ, cũng là một đám mây đang phủ trong lòng hắn. Suy nghĩ đau đầu, lòng tin về tương lai cũng đã có chút bị đả kích.
Đôi khi, hắn thực sự muốn xem như mình chưa từng học qua lịch sử. Như vậy thì sẽ không có phiền muộn như vậy.
Từ sau khi Thương vụ Cục ra đời, Lý Kỳ không ngừng vó ngựa chạy tới Quân khí giám. Kinh tế dù nói thế nào, đó cũng là thực lực mềm. Thực lực mềm này khi quân lực mạnh, đó có lẽ sẽ phát huy tác dụng khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Nhưng, khi lực lượng quân sự suy yếu cũng chỉ là con hổ giấy. Cho nên, triều Tống thiếu ngựa, địa vị của Quân khí giám cũng càng quan trọng hơn.
Tới Quân khí giám, Lý Kỳ lập tức gọi Ngu Kỳ tới, hỏi:
- Ngu Thiếu Giám, gần đây việc nghiên cứu và phát triển vũ khí thế nào rồi?
Ngu Kỳ liền thành thực đáp:
- Hạ quan cũng đang muốn tìm Giám sự thương lượng về chuyện này. Gần đây tốc độ căn bản đã khá chậm chạp.
Lý Kỳ vừa nghe xong liền thấy buồn bực, sao gần đây lại không có tin tức tốt lành gì thế? Liền hỏi:
- Vì sao?
Ngu Kỳ nói:
- Vẫn là vấn đề cũ. Việc nghiên cứu và phát triển vũ khsi không chỉ là về mặt kỹ thuật, còn đồng thời nghiên cứu phát triển nhiều mặt. Ví dụ như, kỹ thuật sắt, đúc đồng. Mà nguồn tư liệu này trong tay chúng ta vô cùng thiếu thốn, rất nhiều chủ ý hay đều không được sự ủng hộ của kỹ thuật. Vì vậy, tiến độ rất chậm.
Lý Kỳ nhíu mày nói:
- Ngươi nói thẳng đi, còn cần gì?
Ngu Kỳ nói:
- Chí ít cũng phải có đủ nhân tài đúc kim loại. Tốt nhất còn có thể có thêm mấy phường luyện kim loại nữa. Như vậy, chúng ta có thể dựa vào yêu cầu của mình mà nghiên cứu phát triển, không cần chịu sự ràng buộc của người khác. Nhưng, những điều này đều là triều đình vốn có, lại quy về Tam ti quản lý, hầu như là không thể.
Lý Kỳ cười lạnh nói:
- Không có gì là không thể được, chẳng phải là Tam ti sao? Được rồi, chuyện này ta sẽ đi làm. Ngươi lập tức cử ngươi đi thị sát một số phường tinh luyện kim loại gần kinh thành. Nhớ, đồ vật là thứ chết, không được đi làm, nhân tài mới là quan trọng. Ta không hy vọng nhận được chỉ là một cái nhà.
Săc mặt Ngu Kỳ có chút lo lắng, nói:
- Nhưng Tam ti có đáp ứng cho chúng ta không?
- Sao ngươi không hỏi Tam ti nghèo túng hiện giờ liệu có mang tiền đẩy ra ngoài không?
Lý Kỳ hỏi ngược lại.
Ngu Kỳ ngượng ngùng gật đầu, biết những chuyện này không phải y có thể làm chủ được.
Lý Kỳ lại nói:
- Tuy nhiên, chuyện này sẽ nhanh chóng cần một ít trong cả tháng. Ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Ngươi lệnh cho Ô Thị huynh đệ nhanh chóng nghiên cứu và phát triển. Ngoài ra, tiếp tục ra ngoài chiêu mộ một số nhân tài về phương diện thuốc súng. Ồ, cũng không thể vì nhanh mà sơ ý được đâu. Phàm thì nhân viên vào Quân khí giám, thì ngay cả 18 đời tổ tông của y cũng đều phải điều tra rõ, không trong sạch thì không được thu nhận.
- Hạ quan tuân lệnh.
- Háp …. Cáp ….
- Nghiêm – nghỉ
- Báo số
………….
Ở gần ngoại thành Biện Kinh, nhưng thấy khói bụi mịt mù, binh lính khắp nơi đi tới.
Ở đây chính là đại bản doanh của Thị vệ bộ quản lý phòng ngự bên ngoài.
Cao Cầu vừa đi vừa nhìn xung quanh, bất giác gật đầu vài cái, rất có dáng vẻ của lãnh đạo, lại cười nói với Lý Kỳ bên cạnh:
- Lý Kỳ, ban đầu Hoàng thượng để ngươi tới tam nha, quả là có cái nhìn độc đáo, khiến người ta không thể không thán phục.
- Thái úy quá khen rồi.
Lý Kỳ khiêm tốn cười nói.
Cao Cầu bật cười ha hả nói:
- Tuy nhiên, hôm nay ngươi bỗng nhiên mời ta tới đây, e là không chỉ là đi dạo đơn giản như vậy.
Đi dạo? Lẽ nào ngươi không thể dùng từ thị sát được sao? Lý Kỳ gật đầu nói:
- Kỳ thực lần này ta mời Thái úy tới chủ yếu là chuyện diễn tập của cấm quân cuối năm nay.
Cao Cầu không khỏi nhớ lại việc diễn quân của năm ngoài, liền nói:
- Ngươi có phải là lại nghĩ ra cách hay gì rồi không?
Lý Kỳ nói:
- Ừ, ta thực sự là cũng đã suy nghĩ đôi chút.
Cao Cầu nói:
- Nói đi.
Lý Kỳ đáp:
- Là thế này, ta định lần này huấn luyện để bảo vệ Đông Kinh là chính, làm một cuộc quân diễn quy mô lớn.
- Bảo vệ Đông Kinh?
Cao Cầu khẽ nhíu mày, hiếu kỳ nói:
- Chuyện này trong đó còn có ý nghĩa nào khác không?
Lý Kỳ giải thích:
- Thái úy, trách nhiệm cấm quân của chúng ta chính là bảo vệ Đông Kinh. Đây mới là ý nghĩa tồn tại của cấm quân kinh sư. Chúng ta nên lấy đó làm trung tâm huấn luyện. Nếu không, ta e là các binh lính sẽ đều quên mất ý nghĩa tồn tại của mình. Hơn nữa, ta hy vọng có thể tìm ra lỗ hổng phòng ngự trong quá trình diễn tập quân sự. Tới khi đó, chúng ta có thể căn cứ vào tình hình thực tế mà bố trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.