Chương 883: Đông Kinh Ngũ Tuyệt và Đệ Nhất Trù Nương 2
Nam Hi
01/06/2018
Cao Nha Nội vung mạnh tay, đắc ý nói:
- Việc này rất đơn giản, tứ tiểu công tử chúng ta đã chiếm 4 suất rồi.
- Đương nhiên là thế.
Hồng Thiên Cửu vỗ ngực nói:
- Ta đương nhiên là Bắc Cái. Ca ca, xét về bản lĩnh sử dụng Trọc Kê Tán và Tả Vân Tán của huynh thì làm Tây Độc hoàn toàn xứng đáng. Còn về Sài Thông thì, là Đông Tà đi, mặc dù nó còn không tà bằng ta. Phàn Thiếu Bạch thì cho làm Nam Đế.
- Tiểu Cửu, lời này chớ có nói bừa, ngươi như vậy là hại Tiểu Bạch đó.
Sài Thông vội chặn lời nói, cái chữ “đế” không thể tùy tiện mà gọi được đâu.
Cao Nha Nội cũng rất không vui nói:- Ta cũng không muốn làm Tây Độc, hơn nữa, Trọc Kê Tán là thuốc độc à?
Sài Thông nói tiếp:
- Ta cho rằng cái cách xưng hô đó căn bản là không thích hợp với chúng ta.
Hiển nhiên, y cũng rất hứng thú với cái trò Đông Kinh Ngũ Tuyệt này, dù sao thì y vẫn khoái cái danh tiếng nhất mà.
Cao Nha Nội gật đầu nói:
- Lời này không sai, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể sửa mà. Đúng rồi, việc này phải tìm Lý Kỳ. Ố? Lý Kỳ đâu rồi?
- Lý đại ca, huynh đi đâu vậy?
Lý Kỳ vừa đi tới ngoài cửa thì đã bị Hồng Thiên Cửu gọi giật lại, bất đắc dĩ quaylại nói:
- Đi tiểu.
Cao Nha Nội vội vọt tới, ôm lấy Lý Kỳ, cười hề hề nói:
- Đi tiểu thì gấp cái gì, ngươi rủ lòng thương giúp chúng ta đặt cái biệt danh cho Đông Kinh Ngũ Tuyệt đi.
- Chúng ta?
Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế, Lý đại ca, cái suất ở giữa không ai khác ngoài huynh đó, huynh giúp chúng ta đặt cái biệt danh kêu kêu chút đi.
- Hắn ở giữa?Cao Nha Nội ngắm nghía dò xét Lý Kỳ một lúc, lắc lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng nói:
- Được được được, chỉ cần ngươi đặt tên cho hay, ngươi ở giữa thì ở giữa, ta không có ý kiến.
Ngươi không có ý kiến, nhưng ta thì có ý kiến đấy! Lý Kỳ trợn trừng mắt nói:
- Không thể, nhất quyết không thể, ta nào có bản lĩnh để đứng ngang hàng với tứ tiểu công tử các ngươi, các ngươi tự mà nghĩ đi.
Cao Nha Nội níu chặt hắn lại, hai mắt lệ ngấn lưng tròng nói:
- Lý Kỳ, bọn ta nghĩ ra được thì còn tìm ngươi làm gì, ngươi không nghĩ giúp bọn ta, hôm nay ta cứ bám lấy ngươi đấy.
Giở chiêu này ra với ta à? Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:- Vậy được, ta đi nhà xí, ngươi có đi không.
- Đi.
- Ta đại tiện.
- Ta cũng đi.
Lý Kỳ tức giận đến mức cái “chày gỗ” trên đầu phải dựng đứng thành 90 độ, nom cái vẻ quyết tâm đến thế của thằng khốn này, bèn bất đắc dĩ nói:
- Được được được, ta nghĩ giúp các ngươi, nhưng ngươi buông ta ra đã.
- Ngươi sẽ không chạy chứ?- Đây là nhà ta, ta có cần phải chạy không?
- Đây không phải nhà ngươi, là nhà của Tần phu nhân.
- Ngươi tìm người khác đi.
- Đừng đừng đừng, vậy ta buông, ta buông là được chứ gì.
Cao Nha Nội cười hì hì, hướng về Hồng Thiên Cửu nháy mắt ra hiệu, tên kia lập tức hiểu ý, vội lao ra trước cửa đứng chặn ở đó.
Cao Nha Nội thấy không còn sơ hở nào mới buông tay ra.
Lý Kỳ phủi phủi cái vận đen vừa bám trên cánh tay, gằm ghè liếc mắt nhìn Hồng Thiên Cửu, thầm nghĩ, phải làm sao mới đuổi được cái lũ vô dụng này đi được chứ?Trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một sáng kiến, đoạn cười ha ha nói:
- Có rồi.
Tam tiểu công tử vui mừng nói:
- Gì?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Các ngươi nghe rõ đây, Đông Sài, Tây Phàn, Nam Cao, Bắc Cửu, Trung Trù Vương, ha ha ha.
Ba người sửng sốt, Hồng Thiên Cửu khẽ nhẩm lại một lần, nói:
- Đại ca, những biệt danh này ngoài huynh ra thì chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là lấy từ tên bọn ta mỗi người một chữ, nghe chẳng kêu như Đông Tà Tây Độc.Cao Nha Nội gật đầu nói:
- Tiểu Cửu nói không sai, biệt danh này nghe thường quá.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Là tục hay là nhã, chúng ta có thể đánh cược, những biệt danh này một khi truyền ra ngoài, tuyệt đối nghe kêu hơn cái gì mà Đông Tà mới chả Tây Độc nhiều.
- Thật chứ?
- Các ngươi cứ yên tâm, ta không có lừa đâu.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài đột nhiên có người đi vào, chẳng phải ai khác, chính là Tây Phàn, Phàn Thiếu Bạch.- Lý Kỳ, ố, các ngươi đều ở đây cả?
Lý Kỳ thấy trên người Phàn Thiếu Bạch không có vết thương nào, trong lòng nổi lên một nỗi tiếc nuối mơ hồ, tò mò hỏi:
- Thiếu Bạch, đêm qua ngươi không tới Nghênh Xuân Lâu chăng?
Phàn Thiếu Bạch nghe vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
- Ta vốn là cũng muốn đi, nhưng lúc ấy lại có việc đột xuất, nên không đi được, may mà không đi.
Cao Nha Nội khó chịu nói:
- Lại là một tên điểu nhân chẳng có nghĩa khí gì.
Vừa nói vừa liếc nhìn Sài Thông.Sài Thông phẫn nộ nói:
- Thằng nhãi ngươi nhìn ta làm gì.
- Cá chim một lứa.
Lý Kỳ bó tay nói:
- Là cá mè một lứa.
- Điểu nhân thì nói vậy chả phải càng thích hợp hơn sao?
Cao Nha Nội phản bác.
- Ặc có lí.
Hồng Thiên Cửu thì vẫn đang hào hứng về vụ đặt biệt danh cho Ngũ Tuyệt, nêncăn bản không để ý tới bọn kia đang nói những gì, đoạn mặc kệ nhìn Phàn Thiếu Bạch nói:
- Thiếu Bạch, ngươi đến đúng lúc lắm, Lý đại ca vừa mới đặt biệt danh mới cho Đông Kinh Ngũ Tuyệt chúng ta đó.
Phàn Thiếu Bạch kinh ngạc hỏi:
- Đông Kinh Ngũ Tuyệt?
Cao Nha Nội cười hề hề nói:
- Cái này do bản Nha Nội ta nghĩ ra đó, trong truyện còn có Ngũ Tuyệt, vậy Đông Kinh chúng ta cũng nên có Ngũ Tuyệt của riêng mình chứ. Tứ tiểu công tử chúng ta thì là lẽ đương nhiên rồi, nhân tiện cho thêm Lý Kỳ vào, để hắn hưởng chút thơm lây của chúng ta.Phàn Thiếu Bạch chẳng hứng thú gì với những thứ này, chợt thấy Lý Kỳ với vẻ mặt cười gian, sinh lòng tò mò, hỏi:
- Biệt danh gì?
Hồng Thiên Cửu lập tức nói lại một lượt những biệt danh vừa rồi của Đông Kinh Ngũ Tuyệt.
Phàn Thiếu Bạch vừa nghe xong, thoáng sửng sốt, đoạn lập tức trợn trừng mắt nhìn Lý Kỳ một cái, tức giận nói:
- Nha Nội, Tiểu Cửu, nếu để người ngoài biết mấy cái biệt danh này, tứ công tử chúng ta sẽ thành trò hề lớn nhất cho thiên hạ đó. Lý Kỳ, ngươi đặt mấy cái biệt danh này cũng ác đó, rõ ràng là đang muốn chơi bọn ta phỏng?
Lý Kỳ mặt không biến sắc nói:- Ngươi đừng có giở trò li gián ở đây, là ta thuận mồm nói ra thôi. Lấy đâu ra mà trò hề?
Cao Nha Nội ngô nghê hỏi:
- Thiếu Bạch, ý ngươi là gì vậy?
Phàn Thiếu Bạch liếc nhìn cái thằng ngu xuẩn này, rồi thở dài nói:
- Các ngươi nghe cho rõ, ta đọc lại một lượt, âm đọc gần giống với Đông Thịt, Tây Cơm, Nam Bánh, Bắc Tửu, Trung Trù Vương. Cơm, thức ăn, bánh trái, mĩ tửu, thứ nào cũng đủ cả, chả phải là một bàn tiệc sao. Lại thêm Trung Trù Vương, ý nghĩa thì không cần nói cũng rõ, chẳng phải là tứ tiểu công tử chúng ta bị hắn đem ra chế biến sao.
Oa con mẹ nó quả là một thiên tài. Lý Kỳ gắng hết sức nhịn cười, đến mức toànthân phát rung cả lên. Mặc dù đây đúng là ý của hắn, nhưng khi nghe chính miệng Phàn Thiếu Bạch nói ra, hắn vẫn cứ không nhịn nổi buồn cười.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
4 cặp mắt phẫn nộ hướng về phía Lý Kỳ.
Toàn thân Lý Kỳ khẽ run rẩy, ra vẻ không biết, nói:
- Hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm, con người ta một chữ cũng không biết, sao có thể nghĩ được sâu sắc vậy chứ! Thiếu Bạch, ngươi quả là có tài đó, chỉ là ta nói bừa một câu, mà ngươi đã phát huy được trí tưởng tượng của mình, nói được ngụ ý sâu xa đến vậy, bái phục, bái phục.
- Lý đại ca, ngươi tàn độc quá đó, sao ngươi có thể bỡn cợt bọn ta vậy chứ?- Bỡn cợt? Không nghiêm trọng thế chứ.
- May mà ở đây chỉ có mấy người chúng ta, không thì Sài Thông ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa.
- Chẳng phải chỉ là một cái biệt danh thôi sao, làm gì mà phải sống mới chả chết chứ?
- Điểu nhân, ta liều mạng với ngươi.
Cao Nha Nội rống lên một tiếng, giương nanh múa vuốt bổ tới chỗ Lý Kỳ, lại thêm vào cái tạo hình đôi mắt chột dở, quả là làm người ta kinh sợ.
Phàn Thiếu Bạch ngăn Cao Nha Nội lại, nói:- Nha Nội, Nha Nội, ngươi bớt giận đã.
- Hắn chơi ta như vậy, bảo ta bớt giận thế nào đây?
Đôi móng vuốt của Cao Nha Nội quào tới tấp trong không khí.
Lý Kỳ thấy bộ dạng nổi cơn tam bành của Cao Nha Nội, trong lòng rất là khoái trí, giơ hai ngón tay lên nói:
- Nha Nội, ta cũng biết nhất dương chỉ đó, cẩn thận mà ta đâm mù nốt con mắt còn lại cho coi.
- Gì hả? Thiếu Bạch lui ra, oa a a, điên chết đi được!
Phàn Thiếu Bạch bực đến phát sắp khóc, ôm Cao Nha Nội lại, nói:
- Nha Nội, xin ngươi nghe lời ta đã, ta có việc gấp cần thương lượng với Lý Kỳ.Nhưng hiện giờ, Cao Nha Nội đang trong cơn điên, làm sao có thể nghe những điều vừa rồi.
Lý Kỳ thì chẳng quan tâm đến cái thằng chột kia, tò mò hỏi:
- Thiếu Bạch, ngươi nói chuyện gấp gì vậy?
Phàn Thiếu Bạch vừa ngăn Cao Nha Nội lại, vừa hét to:
- Liên quan đến trận đấu tranh danh hiệu Đại Tống Đệ Nhất Trù Nương.
- Việc này rất đơn giản, tứ tiểu công tử chúng ta đã chiếm 4 suất rồi.
- Đương nhiên là thế.
Hồng Thiên Cửu vỗ ngực nói:
- Ta đương nhiên là Bắc Cái. Ca ca, xét về bản lĩnh sử dụng Trọc Kê Tán và Tả Vân Tán của huynh thì làm Tây Độc hoàn toàn xứng đáng. Còn về Sài Thông thì, là Đông Tà đi, mặc dù nó còn không tà bằng ta. Phàn Thiếu Bạch thì cho làm Nam Đế.
- Tiểu Cửu, lời này chớ có nói bừa, ngươi như vậy là hại Tiểu Bạch đó.
Sài Thông vội chặn lời nói, cái chữ “đế” không thể tùy tiện mà gọi được đâu.
Cao Nha Nội cũng rất không vui nói:- Ta cũng không muốn làm Tây Độc, hơn nữa, Trọc Kê Tán là thuốc độc à?
Sài Thông nói tiếp:
- Ta cho rằng cái cách xưng hô đó căn bản là không thích hợp với chúng ta.
Hiển nhiên, y cũng rất hứng thú với cái trò Đông Kinh Ngũ Tuyệt này, dù sao thì y vẫn khoái cái danh tiếng nhất mà.
Cao Nha Nội gật đầu nói:
- Lời này không sai, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể sửa mà. Đúng rồi, việc này phải tìm Lý Kỳ. Ố? Lý Kỳ đâu rồi?
- Lý đại ca, huynh đi đâu vậy?
Lý Kỳ vừa đi tới ngoài cửa thì đã bị Hồng Thiên Cửu gọi giật lại, bất đắc dĩ quaylại nói:
- Đi tiểu.
Cao Nha Nội vội vọt tới, ôm lấy Lý Kỳ, cười hề hề nói:
- Đi tiểu thì gấp cái gì, ngươi rủ lòng thương giúp chúng ta đặt cái biệt danh cho Đông Kinh Ngũ Tuyệt đi.
- Chúng ta?
Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế, Lý đại ca, cái suất ở giữa không ai khác ngoài huynh đó, huynh giúp chúng ta đặt cái biệt danh kêu kêu chút đi.
- Hắn ở giữa?Cao Nha Nội ngắm nghía dò xét Lý Kỳ một lúc, lắc lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng nói:
- Được được được, chỉ cần ngươi đặt tên cho hay, ngươi ở giữa thì ở giữa, ta không có ý kiến.
Ngươi không có ý kiến, nhưng ta thì có ý kiến đấy! Lý Kỳ trợn trừng mắt nói:
- Không thể, nhất quyết không thể, ta nào có bản lĩnh để đứng ngang hàng với tứ tiểu công tử các ngươi, các ngươi tự mà nghĩ đi.
Cao Nha Nội níu chặt hắn lại, hai mắt lệ ngấn lưng tròng nói:
- Lý Kỳ, bọn ta nghĩ ra được thì còn tìm ngươi làm gì, ngươi không nghĩ giúp bọn ta, hôm nay ta cứ bám lấy ngươi đấy.
Giở chiêu này ra với ta à? Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:- Vậy được, ta đi nhà xí, ngươi có đi không.
- Đi.
- Ta đại tiện.
- Ta cũng đi.
Lý Kỳ tức giận đến mức cái “chày gỗ” trên đầu phải dựng đứng thành 90 độ, nom cái vẻ quyết tâm đến thế của thằng khốn này, bèn bất đắc dĩ nói:
- Được được được, ta nghĩ giúp các ngươi, nhưng ngươi buông ta ra đã.
- Ngươi sẽ không chạy chứ?- Đây là nhà ta, ta có cần phải chạy không?
- Đây không phải nhà ngươi, là nhà của Tần phu nhân.
- Ngươi tìm người khác đi.
- Đừng đừng đừng, vậy ta buông, ta buông là được chứ gì.
Cao Nha Nội cười hì hì, hướng về Hồng Thiên Cửu nháy mắt ra hiệu, tên kia lập tức hiểu ý, vội lao ra trước cửa đứng chặn ở đó.
Cao Nha Nội thấy không còn sơ hở nào mới buông tay ra.
Lý Kỳ phủi phủi cái vận đen vừa bám trên cánh tay, gằm ghè liếc mắt nhìn Hồng Thiên Cửu, thầm nghĩ, phải làm sao mới đuổi được cái lũ vô dụng này đi được chứ?Trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một sáng kiến, đoạn cười ha ha nói:
- Có rồi.
Tam tiểu công tử vui mừng nói:
- Gì?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Các ngươi nghe rõ đây, Đông Sài, Tây Phàn, Nam Cao, Bắc Cửu, Trung Trù Vương, ha ha ha.
Ba người sửng sốt, Hồng Thiên Cửu khẽ nhẩm lại một lần, nói:
- Đại ca, những biệt danh này ngoài huynh ra thì chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là lấy từ tên bọn ta mỗi người một chữ, nghe chẳng kêu như Đông Tà Tây Độc.Cao Nha Nội gật đầu nói:
- Tiểu Cửu nói không sai, biệt danh này nghe thường quá.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Là tục hay là nhã, chúng ta có thể đánh cược, những biệt danh này một khi truyền ra ngoài, tuyệt đối nghe kêu hơn cái gì mà Đông Tà mới chả Tây Độc nhiều.
- Thật chứ?
- Các ngươi cứ yên tâm, ta không có lừa đâu.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài đột nhiên có người đi vào, chẳng phải ai khác, chính là Tây Phàn, Phàn Thiếu Bạch.- Lý Kỳ, ố, các ngươi đều ở đây cả?
Lý Kỳ thấy trên người Phàn Thiếu Bạch không có vết thương nào, trong lòng nổi lên một nỗi tiếc nuối mơ hồ, tò mò hỏi:
- Thiếu Bạch, đêm qua ngươi không tới Nghênh Xuân Lâu chăng?
Phàn Thiếu Bạch nghe vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
- Ta vốn là cũng muốn đi, nhưng lúc ấy lại có việc đột xuất, nên không đi được, may mà không đi.
Cao Nha Nội khó chịu nói:
- Lại là một tên điểu nhân chẳng có nghĩa khí gì.
Vừa nói vừa liếc nhìn Sài Thông.Sài Thông phẫn nộ nói:
- Thằng nhãi ngươi nhìn ta làm gì.
- Cá chim một lứa.
Lý Kỳ bó tay nói:
- Là cá mè một lứa.
- Điểu nhân thì nói vậy chả phải càng thích hợp hơn sao?
Cao Nha Nội phản bác.
- Ặc có lí.
Hồng Thiên Cửu thì vẫn đang hào hứng về vụ đặt biệt danh cho Ngũ Tuyệt, nêncăn bản không để ý tới bọn kia đang nói những gì, đoạn mặc kệ nhìn Phàn Thiếu Bạch nói:
- Thiếu Bạch, ngươi đến đúng lúc lắm, Lý đại ca vừa mới đặt biệt danh mới cho Đông Kinh Ngũ Tuyệt chúng ta đó.
Phàn Thiếu Bạch kinh ngạc hỏi:
- Đông Kinh Ngũ Tuyệt?
Cao Nha Nội cười hề hề nói:
- Cái này do bản Nha Nội ta nghĩ ra đó, trong truyện còn có Ngũ Tuyệt, vậy Đông Kinh chúng ta cũng nên có Ngũ Tuyệt của riêng mình chứ. Tứ tiểu công tử chúng ta thì là lẽ đương nhiên rồi, nhân tiện cho thêm Lý Kỳ vào, để hắn hưởng chút thơm lây của chúng ta.Phàn Thiếu Bạch chẳng hứng thú gì với những thứ này, chợt thấy Lý Kỳ với vẻ mặt cười gian, sinh lòng tò mò, hỏi:
- Biệt danh gì?
Hồng Thiên Cửu lập tức nói lại một lượt những biệt danh vừa rồi của Đông Kinh Ngũ Tuyệt.
Phàn Thiếu Bạch vừa nghe xong, thoáng sửng sốt, đoạn lập tức trợn trừng mắt nhìn Lý Kỳ một cái, tức giận nói:
- Nha Nội, Tiểu Cửu, nếu để người ngoài biết mấy cái biệt danh này, tứ công tử chúng ta sẽ thành trò hề lớn nhất cho thiên hạ đó. Lý Kỳ, ngươi đặt mấy cái biệt danh này cũng ác đó, rõ ràng là đang muốn chơi bọn ta phỏng?
Lý Kỳ mặt không biến sắc nói:- Ngươi đừng có giở trò li gián ở đây, là ta thuận mồm nói ra thôi. Lấy đâu ra mà trò hề?
Cao Nha Nội ngô nghê hỏi:
- Thiếu Bạch, ý ngươi là gì vậy?
Phàn Thiếu Bạch liếc nhìn cái thằng ngu xuẩn này, rồi thở dài nói:
- Các ngươi nghe cho rõ, ta đọc lại một lượt, âm đọc gần giống với Đông Thịt, Tây Cơm, Nam Bánh, Bắc Tửu, Trung Trù Vương. Cơm, thức ăn, bánh trái, mĩ tửu, thứ nào cũng đủ cả, chả phải là một bàn tiệc sao. Lại thêm Trung Trù Vương, ý nghĩa thì không cần nói cũng rõ, chẳng phải là tứ tiểu công tử chúng ta bị hắn đem ra chế biến sao.
Oa con mẹ nó quả là một thiên tài. Lý Kỳ gắng hết sức nhịn cười, đến mức toànthân phát rung cả lên. Mặc dù đây đúng là ý của hắn, nhưng khi nghe chính miệng Phàn Thiếu Bạch nói ra, hắn vẫn cứ không nhịn nổi buồn cười.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
4 cặp mắt phẫn nộ hướng về phía Lý Kỳ.
Toàn thân Lý Kỳ khẽ run rẩy, ra vẻ không biết, nói:
- Hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm, con người ta một chữ cũng không biết, sao có thể nghĩ được sâu sắc vậy chứ! Thiếu Bạch, ngươi quả là có tài đó, chỉ là ta nói bừa một câu, mà ngươi đã phát huy được trí tưởng tượng của mình, nói được ngụ ý sâu xa đến vậy, bái phục, bái phục.
- Lý đại ca, ngươi tàn độc quá đó, sao ngươi có thể bỡn cợt bọn ta vậy chứ?- Bỡn cợt? Không nghiêm trọng thế chứ.
- May mà ở đây chỉ có mấy người chúng ta, không thì Sài Thông ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa.
- Chẳng phải chỉ là một cái biệt danh thôi sao, làm gì mà phải sống mới chả chết chứ?
- Điểu nhân, ta liều mạng với ngươi.
Cao Nha Nội rống lên một tiếng, giương nanh múa vuốt bổ tới chỗ Lý Kỳ, lại thêm vào cái tạo hình đôi mắt chột dở, quả là làm người ta kinh sợ.
Phàn Thiếu Bạch ngăn Cao Nha Nội lại, nói:- Nha Nội, Nha Nội, ngươi bớt giận đã.
- Hắn chơi ta như vậy, bảo ta bớt giận thế nào đây?
Đôi móng vuốt của Cao Nha Nội quào tới tấp trong không khí.
Lý Kỳ thấy bộ dạng nổi cơn tam bành của Cao Nha Nội, trong lòng rất là khoái trí, giơ hai ngón tay lên nói:
- Nha Nội, ta cũng biết nhất dương chỉ đó, cẩn thận mà ta đâm mù nốt con mắt còn lại cho coi.
- Gì hả? Thiếu Bạch lui ra, oa a a, điên chết đi được!
Phàn Thiếu Bạch bực đến phát sắp khóc, ôm Cao Nha Nội lại, nói:
- Nha Nội, xin ngươi nghe lời ta đã, ta có việc gấp cần thương lượng với Lý Kỳ.Nhưng hiện giờ, Cao Nha Nội đang trong cơn điên, làm sao có thể nghe những điều vừa rồi.
Lý Kỳ thì chẳng quan tâm đến cái thằng chột kia, tò mò hỏi:
- Thiếu Bạch, ngươi nói chuyện gấp gì vậy?
Phàn Thiếu Bạch vừa ngăn Cao Nha Nội lại, vừa hét to:
- Liên quan đến trận đấu tranh danh hiệu Đại Tống Đệ Nhất Trù Nương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.