Chương 606: Hay cho một câu Lý phu nhân.
Nam Hi
21/12/2015
Hoạt động chúc tết khiến người ta mệt mỏi này cuối cùng đã kết thúc. Lý Kỳ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chờ vụ làm ăn lớn tới cửa.
Buổi sáng, Lý Kỳ ngồi trong hậu đường nghỉ ngơi dưỡng sức, thưởng trà, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
- Lý đại ca, Lý đại ca.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kêu của Trần A Nam, trong giọng nói còn mang theo sự hưng phấn.
- Vào đi.
Trần A Nam đẩy cửa đi vào, bước nhanh tới trước mặt Lý Kỳ, hì hì nói: - Đại ca, phía xưởng rượu và hầm rượu đã chuẩn bị xong theo chỉ đạo của anh rồi. Tổng cộng thêm 32 quy trình, em vừa qua đó xem xét, ái chà, quá là phức tạp. Bảo đảm các sứ thần đó không nhìn ra được sơ hở, nếu như họ cùng học, không biết sẽ ủ ra loại rượu gì.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lý Kỳ cười nham hiểm vài tiếng, nói.
Hôm qua hắn đã sai người đi sửa sang xưởng rượu, thật ra quá trình sản xuất Thiên Hạ Vô Song cũng đã khá phức tạp, nhưng để có thể nâng giá, Lý Kỳ có sá gì. Trong nháy mắt tăng thêm 32 trình tự hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn có thể phản tác dụng, đây cũng là vì để không bị người khác học trộm. Dù sao Thiên Hạ Vô Song khắp thiên hạ này chỉ có một mình hắn biết, tất cả đều do hắn định đoạt.
- Hai người lại đang nói chuyện gì thế?
Cùng với một giọng nói vô cùng giận dữ, Tần phu nhân mang theo tiểu Đào từ ngoài đi vào.
Lý Kỳ hơi trừng mắt nhìn Trần A Nam, ý nói tiểu tử ngươi sao đi vào không đóng cửa, nếu không may chuyện cơ mật bị tiết lộ ra ngoài thì ngươi thật đáng chết.
Trần A Nam thè lưỡi một cái, rồi hướng về phía Tần phu nhân thi lễ.
Lý Kỳ đứng dậy cười hì hì nói: - Phu nhân, sao người đã trở lại rồi?
Tần phu nhân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Đây là nhà của ta, chẳng lẽ trước khi trở về còn phải thông báo với ngươi sao?
Tần phu nhân này thật sự là một người phụ nữ đức hạnh, vui buồn đều hiện trên khuôn mặt. Lý Kỳ biết nàng vì việc hôm trước mình bỏ nàng một mình chạy trốn mà tức giận, ra vẻ nhìn về phía cửa, kinh ngạc nói: - Ồ? Trịnh nhị ca chưa tới sao?
Người này thật là đáng ghét, Tần phu nhân nghiến chặt răng, trừng mắt liếc hắn một cái nói: - Sao? Ngươi và Trịnh nhị ca thân quen lắm sao?
Lý Kỳ cười nói: - Tàm tạm nhưng Trịnh nhị ca rất phong độ, tuấn tú lịch sự, miễn cưỡng có thể đạt tới yêu cầu kết giao bằng hữu của ta, quan trọng là chưa có vợ, rất có tiềm lực đấy.
Tần phu nhân tức giận, lông mày dựng lên, hừ lạnh nói: - Đúng vậy, yêu cầu kết giao bằng hữu của ngươi thật là cao, thảo nào có thể xưng huynh đệ với Tứ tiểu công tử.
Lý Kỳ hì hì nói: - Đó là nhất thiết phải vậy, Tứ tiểu công tử là độc nhất của kinh thành chúng ta, phu nhân muốn tìm ở nơi khác cũng không có.
Tần phu nhân nghe hắn đổi trắng thay đen, trong lòng vẫn tức giận nhưng nàng biết nếu tiếp tục tức giận thì chỉ làm cho chính mình khó chịu mà thôi, liền nói sang chuyện khác:
- Ta vừa mới nghe ngươi nói xưởng rượu, quy trình làm việc gì đó, ngươi lại định làm gì?
- Ồ, chuyện này thiếu chút nữa thì ta quên nói với phu nhân.
Lý Kỳ nói với Tần phu nhân chuyện chuẩn bị bán Thiên Hạ Vô Song cho các nước.
Sau khi nghe xong, Tần phu nhân nhíu mày, nói: - Đây là quốc sự, sao Hoàng Thượng lại sai ngươi làm, còn cho ngươi đại diện cho Túy Tiên Cư đi đàm phán?
Lý Kỳ cười nói: - Phu nhân, phu nhân nghĩ kỹ xem, nếu đàm phán với tư cách là quốc sự thì tiền đó phải là của đất nước, nhưng nếu đàm phán với tư cách cá nhân thì tiền này chính là của tư nhân. Lợi hại ở trong đó, ta tin rằng không cần nhiều lời nữa chứ.
Tần phu nhân ho nhẹ một tiếng, nói: - Lời này ngươi cũng đừng có nói lung tung.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói: - Điều này thì đương nhiên là ta biết, thật ra phu nhân không hỏi thì ta cũng không định nói.
Tần phu nhân thản nhiên nói: - Vậy coi như ta chưa bao giờ hỏi. Nàng không muốn dính vào chuyện này.
Lúc này, Trần đại nương bỗng nhiên đi đến, đầu tiên là thi lễ với Tần phu nhân, sau đó nói với Lý Kỳ: - Lý sư phụ, bên ngoài có ba người cầu kiến.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Hả? Mới có ba người?
Trần đại nương gật đầu nói: - Đúng, bọn họ nói là từ Cao Ly tới.
Cao Ly? Hình như Lương công công cũng không nói là Bổng Tử cũng có tới mà, cho dù là họ muốn tới cũng phải cùng tới chứ. Lý Kỳ nhíu mày nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, không phải tới đây tặng lễ vật chứ, ha ha, có lẽ là không sai, vội hỏi: - Mau đưa họ vào.
Nhận hối lộ, đương nhiên cũng phải bí mật một chút.
- Vâng.
Đợi sau khi Trần đại nương rời khỏi, Lý Kỳ nhìn Tần phu nhân cười nói: - Phu nhân, nàng có muốn tránh đi một lát không?
Tần phu nhân nghi hoặc nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn tránh gấp, trong lòng khẳng định là không có chuyện gì tốt, cau mày nói: - Sao ta phải tránh? Ngươi kết giao với người Cao Ly từ khi nào vậy?
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Phu nhân, ta kết giao với ai cũng không cần phải báo cáo với phu nhân chứ.
Tần phu nhân nghe xong, càng không đi.
Lý Kỳ thấy nàng không có ý rời khỏi, thầm nghĩ, ngươi không đi cũng không sao, đừng phá hỏng chuyện tốt của ta là được.
Một lát sau, Trần đại nương dẫn theo Phác Trí Khiêm, Bùi Văn Thanh còn có người hộ vệ thật sự không oai hùng gì đó đi tới.
Ánh mắt Lý Kỳ liền tập trung ở chiếc rương nhỏ ở trong tay người hộ vệ, nhưng thấy chiếc rương đó cũng không lớn lắm, cho dù là đựng đầy vàng cũng không được bao nhiêu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
- Phác Trí Khiêm mạo muội tới thăm, không làm phiền tới Quan Yến Sử chứ?
Phác Trí Khiêm cười ha hả, chắp tay hướng về phía Lý Kỳ nói.
Tần phu nhân thấy người Cao Ly này khiêm nhường như vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
- Đâu có, đâu có. Phác Hạ sứ có thể tới, ta mừng còn không kịp. Lý Kỳ đạo đức giả cười nói.
Phác Trí Khiêm chợt phát hiện trong sảnh còn có một mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi, sửng sốt, thầm kinh ngạc, người phụ nữ này đúng là tiên nữ hạ phàm, ở Cao Ly không ai có thể bằng.
Tặng quà thì tặng đi, nhìn người đẹp cái gì. Dù sao ngươi nhìn cũng chỉ có thể thèm muốn, hiện giờ cũng chưa có các kỹ thuật trang điểm tiên tiến, nữ nhân của Cao Ly các ngươi có lẽ có như vậy. Lý Kỳ nhướng mày, ho nhẹ một tiếng.
Phác Trí Khiêm hơi ngẩn ra, chợt tỉnh lại, chắp tay nói: - Phác Trí Khiêm bái kiến Lý phu nhân.
Toát mồ hôi! Lão tử không nghe nhầm chứ, từ Lý phu nhân này của ngươi thật tài tình, tuy nhiên con mắt của Bổng Tử này cũng không tệ, ta và phu nhân đứng cùng với nhau tuyệt đối là trai tài gái sắc. Lý Kỳ nghe xong, trong lòng không khỏi thích thú, chợt thấy sau lưng ớn lạnh, liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tần phu nhân mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng, dường như muốn giết người, vội ho một tiếng, nhìn Phác Trí Khiêm nói: - Phác Hạ Sứ, ngươi nhầm rồi, vị này chính là Tần phu nhân tiếng tăm lừng lẫy của Túy Tiên Cư, không phải là Lý phu nhân. Ta và Tần phu nhân tuy rằng ở cùng một nhà nhưng quan hệ vô cùng trong sáng, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Đã ở cùng nhau còn trong sáng? Phác Trí Khiêm sửng sốt, vội nói với Tần phu nhân: - Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mong Tần phu nhân đừng trách.
Tần phu nhân căn bản cũng không quan tâm tới y, hai mắt căm tức nhìn Lý Kỳ, nếu không có người ngoài thì sợ là nàng sẽ không kìm nổi mà xông tới liều mạng với Lý Kỳ.
Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải ta bảo y nói, hơn nữa ta đã giải thích rõ ràng, Lý Kỳ coi như không nhìn thấy, hỏi Phác Trí Khiêm: - Không biết lần này Phác Hạ Sứ tới là có chuyện gì?
Phác Trí Khiêm ngượng ngùng cười nói: - Là như vậy, lần đó được Quan Yến Sử chỉ bảo, vô cùng có lợi cho tại hạ, lần này là cố ý tới đây để đền đáp Quan Yến Sử.
Lấy cớ này thật sự là quá thối rồi, lão tử ngày đó rõ ràng là không nói gì, Lý Kỳ ha hả cười nói: - Đâu có, đâu có, tôi cũng đâu có nói gì. Ánh mắt lại dừng lại ở trên chiếc rương nhỏ.
Người này thật đúng là đạo đức giả, Phác Trí Khiêm cười gật gật đầu, sau đó lấy chiếc rương nhỏ từ tay người hộ vệ, mở ra, ánh sáng lóe ra.
Lý Kỳ hít một hai hơi khí lạnh, nói: - Ồ? Rất nhiều hạt đậu vàng.
Phác Trí Khiêm vừa nghe xong tay run lên suýt nữa thì làm rơi chiếc rương, thầm nghĩ, cái gì mà hạt đậu vàng, đây rõ ràng là trân châu mà, không phải đến thứ này mà hắn cũng chưa nhìn thấy chứ.
Ngay cả Tần phu nhân ở bên cạnh cũng không nhịn được, lên tiếng: - Đây rõ ràng là trân châu mà. Nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào mười tám viên trân châu kia, thứ xinh đẹp như vậy, ai mà không thích.
Phác Trí Khiêm vội nói: - Tần phu nhân nói rất đúng, mười tám viên trân châu này tất cả đều là thượng phẩm.
Nhưng nhìn thấy mười tám viên trân châu đường kính lên tới 1cm, châu tròn ngọc sáng, sặc sỡ lóa mắt, thật là đẹp tới mông lung.
- Trân châu? Ta còn chưa thấy bao giờ, cho ta xem một chút.
Vừa dứt lời, Phác Trí Khiêm chỉ cảm thấy trong tay trống không, chiếc rương đã ở trong tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ lấy ra một viên trân châu giờ lên trước mắt, cười hì hì nói: - Thứ này đúng là đẹp, nhưng có ích lợi gì? Trong lòng lại nói, thứ này đúng là cực phẩm, thời đại này có lẽ là vẫn chưa làm giả được.
Phác Trí Khiêm cười nói: - Trân châu này nếu mài thành phấn có thể dùng làm thuốc bổ, có thể dưỡng nhan trú dung, vô cùng có lợi cho sức khỏe. Ngoài ra còn có thể cho phụ nữ dùng làm trang sức.
Nói xong lại liếc mắt nhìn Tần phu nhân.
Nhìn cái gì, nàng cũng không phải là Lý phu nhân.
- Haiz, ý tưởng này ta rất thích, đúng lúc ta đang chuẩn bị mua đồ trang sức cho các phu nhân của ta, chúc mừng một năm chúng ta lấy nhau. Lý Kỳ ha hả cười, nói với Trần A Nam: - A Nam, ngươi đem thứ này đưa cho các Lý phu nhân lớn nhỏ xem, nếu như các nàng không thích thì đập vỡ ngâm nước cho A Manh uống, còn trẻ như A Manh mà đã có nếp nhăn rồi, sao như thế được. Nói xong liền đưa chiếc rương qua.
Trần A Nam kinh ngạc nói: - Các Lý phu nhân lớn nhỏ?
Lý Kỳ nháy nháy mắt, A Nam liền hiểu, vội nhận chiếc rương, vâng một tiếng rồi chạy nhanh như chớp.
Đợi khi đám người Phác Trí Khiêm kịp phản ứng thì cả Trần A Nam và mười tám viên trân châu đã mất tích.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ dễ dàng nhận lễ vật đắt tiền như thế, cảm thấy Lý Kỳ quá to gan nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là, những người Cao Ly đó vì sao phải tặng lễ vật cho hắn, trong lòng rất lo lắng.
Lý Kỳ cười ha hả, giơ tay ra hiệu nói: - Các vị, mời ngồi, mời ngồi.
Người này thật là hám lợi, nếu như không phải đến để tặng quà thì sợ là đến chỗ mà ngồi cũng không có. Phác Trí Khiêm xem như đã hiểu, lễ vật đã đưa đến rồi, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì Trần đại nương lại đi tới, nói: - Lý sư phụ, Lương Thái úy và sứ thần của các nước đã đến, hiện giờ đang chờ ở tiền sảnh.
Phác Trí Khiêm lại đứng thẳng dậy.
Mẹ kiếp, ngươi kích động như vậy làm gì? Cũng không phải tìm ngươi mà. Lý Kỳ nghiêng người một cái, ngạc nhiên liếc nhìn Phác Trí Khiêm.
Tần phu nhân biết Lương Sư Thành đến là vì Thiên Hạ Vô Song, đứng lên nói: - Ta đến chỗ Hồng Nô xem một chút.
Nàng sẽ không tới cướp trân châu của ta chứ? Lý Kỳ vội hỏi:
- Đâu dám để phu nhân đi, đây là phòng của phu nhân, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. Nói xong, hắn lại giơ tay ra hiệu với Phác Trí Khiêm, nói: - Phác Hạ Sứ, mời.
- Mời, mời!
Phác Trí Khiêm vội vàng gật đầu, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: - Quan Yến Sử, Lương Thái úy và sứ thần các nước đến là vì chuyện gì?
- Còn không phải là vì Thiên Hạ Vô Song sao. Họ muốn mua Thiên Hạ Vô Song về cho Hoàng Thượng của họ uống thử. Là thần tử, nhìn thấy thứ tốt đương nhiên đầu tiên sẽ nhớ tới Hoàng Thượng. Đây chính là đạo làm thần, ngươi nói đúng không?
- Đúng, đúng, đúng, Quan Yến Sử nói rất có lý. Thật ra tại hạ cũng muốn mua một ít.
- Vậy sao? Vậy thì đợi một lát rồi cùng nói đi.
Buổi sáng, Lý Kỳ ngồi trong hậu đường nghỉ ngơi dưỡng sức, thưởng trà, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
- Lý đại ca, Lý đại ca.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kêu của Trần A Nam, trong giọng nói còn mang theo sự hưng phấn.
- Vào đi.
Trần A Nam đẩy cửa đi vào, bước nhanh tới trước mặt Lý Kỳ, hì hì nói: - Đại ca, phía xưởng rượu và hầm rượu đã chuẩn bị xong theo chỉ đạo của anh rồi. Tổng cộng thêm 32 quy trình, em vừa qua đó xem xét, ái chà, quá là phức tạp. Bảo đảm các sứ thần đó không nhìn ra được sơ hở, nếu như họ cùng học, không biết sẽ ủ ra loại rượu gì.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lý Kỳ cười nham hiểm vài tiếng, nói.
Hôm qua hắn đã sai người đi sửa sang xưởng rượu, thật ra quá trình sản xuất Thiên Hạ Vô Song cũng đã khá phức tạp, nhưng để có thể nâng giá, Lý Kỳ có sá gì. Trong nháy mắt tăng thêm 32 trình tự hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn có thể phản tác dụng, đây cũng là vì để không bị người khác học trộm. Dù sao Thiên Hạ Vô Song khắp thiên hạ này chỉ có một mình hắn biết, tất cả đều do hắn định đoạt.
- Hai người lại đang nói chuyện gì thế?
Cùng với một giọng nói vô cùng giận dữ, Tần phu nhân mang theo tiểu Đào từ ngoài đi vào.
Lý Kỳ hơi trừng mắt nhìn Trần A Nam, ý nói tiểu tử ngươi sao đi vào không đóng cửa, nếu không may chuyện cơ mật bị tiết lộ ra ngoài thì ngươi thật đáng chết.
Trần A Nam thè lưỡi một cái, rồi hướng về phía Tần phu nhân thi lễ.
Lý Kỳ đứng dậy cười hì hì nói: - Phu nhân, sao người đã trở lại rồi?
Tần phu nhân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Đây là nhà của ta, chẳng lẽ trước khi trở về còn phải thông báo với ngươi sao?
Tần phu nhân này thật sự là một người phụ nữ đức hạnh, vui buồn đều hiện trên khuôn mặt. Lý Kỳ biết nàng vì việc hôm trước mình bỏ nàng một mình chạy trốn mà tức giận, ra vẻ nhìn về phía cửa, kinh ngạc nói: - Ồ? Trịnh nhị ca chưa tới sao?
Người này thật là đáng ghét, Tần phu nhân nghiến chặt răng, trừng mắt liếc hắn một cái nói: - Sao? Ngươi và Trịnh nhị ca thân quen lắm sao?
Lý Kỳ cười nói: - Tàm tạm nhưng Trịnh nhị ca rất phong độ, tuấn tú lịch sự, miễn cưỡng có thể đạt tới yêu cầu kết giao bằng hữu của ta, quan trọng là chưa có vợ, rất có tiềm lực đấy.
Tần phu nhân tức giận, lông mày dựng lên, hừ lạnh nói: - Đúng vậy, yêu cầu kết giao bằng hữu của ngươi thật là cao, thảo nào có thể xưng huynh đệ với Tứ tiểu công tử.
Lý Kỳ hì hì nói: - Đó là nhất thiết phải vậy, Tứ tiểu công tử là độc nhất của kinh thành chúng ta, phu nhân muốn tìm ở nơi khác cũng không có.
Tần phu nhân nghe hắn đổi trắng thay đen, trong lòng vẫn tức giận nhưng nàng biết nếu tiếp tục tức giận thì chỉ làm cho chính mình khó chịu mà thôi, liền nói sang chuyện khác:
- Ta vừa mới nghe ngươi nói xưởng rượu, quy trình làm việc gì đó, ngươi lại định làm gì?
- Ồ, chuyện này thiếu chút nữa thì ta quên nói với phu nhân.
Lý Kỳ nói với Tần phu nhân chuyện chuẩn bị bán Thiên Hạ Vô Song cho các nước.
Sau khi nghe xong, Tần phu nhân nhíu mày, nói: - Đây là quốc sự, sao Hoàng Thượng lại sai ngươi làm, còn cho ngươi đại diện cho Túy Tiên Cư đi đàm phán?
Lý Kỳ cười nói: - Phu nhân, phu nhân nghĩ kỹ xem, nếu đàm phán với tư cách là quốc sự thì tiền đó phải là của đất nước, nhưng nếu đàm phán với tư cách cá nhân thì tiền này chính là của tư nhân. Lợi hại ở trong đó, ta tin rằng không cần nhiều lời nữa chứ.
Tần phu nhân ho nhẹ một tiếng, nói: - Lời này ngươi cũng đừng có nói lung tung.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói: - Điều này thì đương nhiên là ta biết, thật ra phu nhân không hỏi thì ta cũng không định nói.
Tần phu nhân thản nhiên nói: - Vậy coi như ta chưa bao giờ hỏi. Nàng không muốn dính vào chuyện này.
Lúc này, Trần đại nương bỗng nhiên đi đến, đầu tiên là thi lễ với Tần phu nhân, sau đó nói với Lý Kỳ: - Lý sư phụ, bên ngoài có ba người cầu kiến.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Hả? Mới có ba người?
Trần đại nương gật đầu nói: - Đúng, bọn họ nói là từ Cao Ly tới.
Cao Ly? Hình như Lương công công cũng không nói là Bổng Tử cũng có tới mà, cho dù là họ muốn tới cũng phải cùng tới chứ. Lý Kỳ nhíu mày nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, không phải tới đây tặng lễ vật chứ, ha ha, có lẽ là không sai, vội hỏi: - Mau đưa họ vào.
Nhận hối lộ, đương nhiên cũng phải bí mật một chút.
- Vâng.
Đợi sau khi Trần đại nương rời khỏi, Lý Kỳ nhìn Tần phu nhân cười nói: - Phu nhân, nàng có muốn tránh đi một lát không?
Tần phu nhân nghi hoặc nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn tránh gấp, trong lòng khẳng định là không có chuyện gì tốt, cau mày nói: - Sao ta phải tránh? Ngươi kết giao với người Cao Ly từ khi nào vậy?
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Phu nhân, ta kết giao với ai cũng không cần phải báo cáo với phu nhân chứ.
Tần phu nhân nghe xong, càng không đi.
Lý Kỳ thấy nàng không có ý rời khỏi, thầm nghĩ, ngươi không đi cũng không sao, đừng phá hỏng chuyện tốt của ta là được.
Một lát sau, Trần đại nương dẫn theo Phác Trí Khiêm, Bùi Văn Thanh còn có người hộ vệ thật sự không oai hùng gì đó đi tới.
Ánh mắt Lý Kỳ liền tập trung ở chiếc rương nhỏ ở trong tay người hộ vệ, nhưng thấy chiếc rương đó cũng không lớn lắm, cho dù là đựng đầy vàng cũng không được bao nhiêu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
- Phác Trí Khiêm mạo muội tới thăm, không làm phiền tới Quan Yến Sử chứ?
Phác Trí Khiêm cười ha hả, chắp tay hướng về phía Lý Kỳ nói.
Tần phu nhân thấy người Cao Ly này khiêm nhường như vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
- Đâu có, đâu có. Phác Hạ sứ có thể tới, ta mừng còn không kịp. Lý Kỳ đạo đức giả cười nói.
Phác Trí Khiêm chợt phát hiện trong sảnh còn có một mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi, sửng sốt, thầm kinh ngạc, người phụ nữ này đúng là tiên nữ hạ phàm, ở Cao Ly không ai có thể bằng.
Tặng quà thì tặng đi, nhìn người đẹp cái gì. Dù sao ngươi nhìn cũng chỉ có thể thèm muốn, hiện giờ cũng chưa có các kỹ thuật trang điểm tiên tiến, nữ nhân của Cao Ly các ngươi có lẽ có như vậy. Lý Kỳ nhướng mày, ho nhẹ một tiếng.
Phác Trí Khiêm hơi ngẩn ra, chợt tỉnh lại, chắp tay nói: - Phác Trí Khiêm bái kiến Lý phu nhân.
Toát mồ hôi! Lão tử không nghe nhầm chứ, từ Lý phu nhân này của ngươi thật tài tình, tuy nhiên con mắt của Bổng Tử này cũng không tệ, ta và phu nhân đứng cùng với nhau tuyệt đối là trai tài gái sắc. Lý Kỳ nghe xong, trong lòng không khỏi thích thú, chợt thấy sau lưng ớn lạnh, liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tần phu nhân mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng, dường như muốn giết người, vội ho một tiếng, nhìn Phác Trí Khiêm nói: - Phác Hạ Sứ, ngươi nhầm rồi, vị này chính là Tần phu nhân tiếng tăm lừng lẫy của Túy Tiên Cư, không phải là Lý phu nhân. Ta và Tần phu nhân tuy rằng ở cùng một nhà nhưng quan hệ vô cùng trong sáng, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Đã ở cùng nhau còn trong sáng? Phác Trí Khiêm sửng sốt, vội nói với Tần phu nhân: - Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mong Tần phu nhân đừng trách.
Tần phu nhân căn bản cũng không quan tâm tới y, hai mắt căm tức nhìn Lý Kỳ, nếu không có người ngoài thì sợ là nàng sẽ không kìm nổi mà xông tới liều mạng với Lý Kỳ.
Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải ta bảo y nói, hơn nữa ta đã giải thích rõ ràng, Lý Kỳ coi như không nhìn thấy, hỏi Phác Trí Khiêm: - Không biết lần này Phác Hạ Sứ tới là có chuyện gì?
Phác Trí Khiêm ngượng ngùng cười nói: - Là như vậy, lần đó được Quan Yến Sử chỉ bảo, vô cùng có lợi cho tại hạ, lần này là cố ý tới đây để đền đáp Quan Yến Sử.
Lấy cớ này thật sự là quá thối rồi, lão tử ngày đó rõ ràng là không nói gì, Lý Kỳ ha hả cười nói: - Đâu có, đâu có, tôi cũng đâu có nói gì. Ánh mắt lại dừng lại ở trên chiếc rương nhỏ.
Người này thật đúng là đạo đức giả, Phác Trí Khiêm cười gật gật đầu, sau đó lấy chiếc rương nhỏ từ tay người hộ vệ, mở ra, ánh sáng lóe ra.
Lý Kỳ hít một hai hơi khí lạnh, nói: - Ồ? Rất nhiều hạt đậu vàng.
Phác Trí Khiêm vừa nghe xong tay run lên suýt nữa thì làm rơi chiếc rương, thầm nghĩ, cái gì mà hạt đậu vàng, đây rõ ràng là trân châu mà, không phải đến thứ này mà hắn cũng chưa nhìn thấy chứ.
Ngay cả Tần phu nhân ở bên cạnh cũng không nhịn được, lên tiếng: - Đây rõ ràng là trân châu mà. Nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào mười tám viên trân châu kia, thứ xinh đẹp như vậy, ai mà không thích.
Phác Trí Khiêm vội nói: - Tần phu nhân nói rất đúng, mười tám viên trân châu này tất cả đều là thượng phẩm.
Nhưng nhìn thấy mười tám viên trân châu đường kính lên tới 1cm, châu tròn ngọc sáng, sặc sỡ lóa mắt, thật là đẹp tới mông lung.
- Trân châu? Ta còn chưa thấy bao giờ, cho ta xem một chút.
Vừa dứt lời, Phác Trí Khiêm chỉ cảm thấy trong tay trống không, chiếc rương đã ở trong tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ lấy ra một viên trân châu giờ lên trước mắt, cười hì hì nói: - Thứ này đúng là đẹp, nhưng có ích lợi gì? Trong lòng lại nói, thứ này đúng là cực phẩm, thời đại này có lẽ là vẫn chưa làm giả được.
Phác Trí Khiêm cười nói: - Trân châu này nếu mài thành phấn có thể dùng làm thuốc bổ, có thể dưỡng nhan trú dung, vô cùng có lợi cho sức khỏe. Ngoài ra còn có thể cho phụ nữ dùng làm trang sức.
Nói xong lại liếc mắt nhìn Tần phu nhân.
Nhìn cái gì, nàng cũng không phải là Lý phu nhân.
- Haiz, ý tưởng này ta rất thích, đúng lúc ta đang chuẩn bị mua đồ trang sức cho các phu nhân của ta, chúc mừng một năm chúng ta lấy nhau. Lý Kỳ ha hả cười, nói với Trần A Nam: - A Nam, ngươi đem thứ này đưa cho các Lý phu nhân lớn nhỏ xem, nếu như các nàng không thích thì đập vỡ ngâm nước cho A Manh uống, còn trẻ như A Manh mà đã có nếp nhăn rồi, sao như thế được. Nói xong liền đưa chiếc rương qua.
Trần A Nam kinh ngạc nói: - Các Lý phu nhân lớn nhỏ?
Lý Kỳ nháy nháy mắt, A Nam liền hiểu, vội nhận chiếc rương, vâng một tiếng rồi chạy nhanh như chớp.
Đợi khi đám người Phác Trí Khiêm kịp phản ứng thì cả Trần A Nam và mười tám viên trân châu đã mất tích.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ dễ dàng nhận lễ vật đắt tiền như thế, cảm thấy Lý Kỳ quá to gan nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là, những người Cao Ly đó vì sao phải tặng lễ vật cho hắn, trong lòng rất lo lắng.
Lý Kỳ cười ha hả, giơ tay ra hiệu nói: - Các vị, mời ngồi, mời ngồi.
Người này thật là hám lợi, nếu như không phải đến để tặng quà thì sợ là đến chỗ mà ngồi cũng không có. Phác Trí Khiêm xem như đã hiểu, lễ vật đã đưa đến rồi, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì Trần đại nương lại đi tới, nói: - Lý sư phụ, Lương Thái úy và sứ thần của các nước đã đến, hiện giờ đang chờ ở tiền sảnh.
Phác Trí Khiêm lại đứng thẳng dậy.
Mẹ kiếp, ngươi kích động như vậy làm gì? Cũng không phải tìm ngươi mà. Lý Kỳ nghiêng người một cái, ngạc nhiên liếc nhìn Phác Trí Khiêm.
Tần phu nhân biết Lương Sư Thành đến là vì Thiên Hạ Vô Song, đứng lên nói: - Ta đến chỗ Hồng Nô xem một chút.
Nàng sẽ không tới cướp trân châu của ta chứ? Lý Kỳ vội hỏi:
- Đâu dám để phu nhân đi, đây là phòng của phu nhân, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. Nói xong, hắn lại giơ tay ra hiệu với Phác Trí Khiêm, nói: - Phác Hạ Sứ, mời.
- Mời, mời!
Phác Trí Khiêm vội vàng gật đầu, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: - Quan Yến Sử, Lương Thái úy và sứ thần các nước đến là vì chuyện gì?
- Còn không phải là vì Thiên Hạ Vô Song sao. Họ muốn mua Thiên Hạ Vô Song về cho Hoàng Thượng của họ uống thử. Là thần tử, nhìn thấy thứ tốt đương nhiên đầu tiên sẽ nhớ tới Hoàng Thượng. Đây chính là đạo làm thần, ngươi nói đúng không?
- Đúng, đúng, đúng, Quan Yến Sử nói rất có lý. Thật ra tại hạ cũng muốn mua một ít.
- Vậy sao? Vậy thì đợi một lát rồi cùng nói đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.