Chương 1504: Hiệp ước Vân Tang
Nam Hi
22/10/2017
Phải biết rằng cuộc đàm phán này là do triều đình hai bên cùng nhau phát động ngay khi song phương đều cảm thấy không thể chịu nổi nữa, hơn nữa
song phương đều chuẩn bị không ít cho lần này, thì làm sao có thể dễ
dàng có kết quả được.
Nhưng Lý Kỳ cũng đã vạch rõ ranh giới của triều Tống, trên nền tảng này thì có thể đàm phán tất cả mọi thứ, nhưng dưới nền tảng này thì dứt khoát đừng đàm phán.
Thật ra nói đi nói lại, thật sự là Lý Kỳ khinh người sao?
Đương nhiên không phải rồi!
Nói cho cùng vẫn là nước Kim đang ức hiếp người ta thôi. Dựa vào cái gì mà ta phải tiến cống hằng năm cho ngươi, dựa vào cái gì mà ta phải rời khỏi Vân Châu. Lúc trước chúng ta tốn không ít tiền ở Vân Châu, có đi cũng phải là các ngươi đi nha!
Nếu là trước kia, nước Kim cũng sẽ không nói đạo lý, nhân nghĩa gì gì đó với triều Tống, chỉ có bốn chữ chính là ta muốn. Điều này ngược lại đã trở thành một hiện tượng, hoặc nói là một truyền thống của triều Tống, phàm là triều Tống đàm phán với bất kỳ quốc gia nào, trong đó nhất định có một điều khoản là tiến cống, cho dù là nước Liêu, Tây Hạ, hay là nước Kim bây giờ.
Nhưng tình hình hiện nay không giống lúc trước. Hai người lãnh đạo tay nắm đại quyền Lý Kỳ và Triệu Giai đều đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phá vỡ truyền thống này. Ta có thể cho ngươi tiền, nhưng tuyệt đối không phải là cống, chỉ có thể nói là giúp đỡ, hơn nữa việc này còn phải phù hợp với lợi ích cốt lõi của Đại Tống ta, bằng không, một văn tiền ta cũng không đưa.
Đạo lý không nằm bên nước Kim, vũ lực lại không uy hiếp được, nước Kim chỉ có thể nhượng bộ để cầu thứ kế tiếp, bảo Hột Thạch Liệt Bột Hách đến Tống doanh nói với Lý Kỳ, ngày mai bàn tiếp.
Việc này ngược lại cũng không mất mặt, bởi vì chuyện phải bàn trong hội nghị cấp bậc này thật sự quá nhiều, trong đó đương nhiên sẽ có xung đột, tranh giành cãi vã là điều không tránh khỏi, ai cũng không thể bàn xong hết tất cả mọi việc chỉ trong một ngày.
Việc này rất không thực tế.
Vì thế ngày thứ hai hai bên lại lên thuyền bắt đầu cuộc đàm phán thứ hai.
Bởi vì lần này đã có sự nhượng bộ của nước Kim, hai bên cuối cùng đã đạt thành nhận thức chung nhất định, mà trọng điểm của lần đàm phán này vẫn ở phương diện xây dựng kinh tế. Hoàn Nhan Tông Vọng nhất định muốn Lý Kỳ phải đưa ra một phương án xác thực, đồng thời cam đoan bằng văn bản, không phân lớn nhỏ, toàn bộ đều phải biết rõ trong minh ước.
Gã vừa nói xong thì Lý Kỳ đã ném phương án ra.
Phương án này hắn đã chuẩn bị xong từ sớm, bởi vì sau đại chiến Hoàng Hà, hắn đã dự liệu được ngày này, bởi vì bọn họ không thể tiêu diệt nước Kim, điều này không nghi ngờ gì là người ngốc nói mê, cho nên, đàm phán cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tuy rằng khẩu khí của Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng cứng rắn, nhưng lần này kỳ lạ là Lý Kỳ không tranh cãi với gã, bởi vì xây dựng kinh tế đối với triều Tống mà nói cũng vô cùng quan trọng.
Mấu chốt của việc này nằm ở lòng dân.
Lòng dân ở địa khu Yến Vân từ lâu đã bị triều Tống làm tổn thương rồi, không phải là một sớm một chiều, hay là một chính sách nào đó thì có thể dễ dàng đổi lại được, việc này cần phải có thời gian bù đắp.
Mà phương pháp bù đắp tốt nhất chắc chắn là tiền.
Một khi xây dựng kinh tế giữa hai nước đạt được sự tiến bộ có tính quyết định, thì kinh tế của địa khu Yến Sơn chắc chắn sẽ phục hưng rất nhanh. Hơn nữa con người luôn tiến lên, khi những người Hán ở khu vực nước Kim quản hạt nhìn thấy sự thay đổi của triều Tống, nhìn thấy sự phát đạt triều Tống, thì khó tránh khỏi trong lòng bọn họ sẽ không nảy sinh suy nghĩ khác.
Cho nên, Lý Kỳ vô cùng vui mừng đi một bước.
Nhưng, Lý Kỳ cũng không phải là buông trôi, hắn có một yêu cầu, chính là tuyệt đối không thể giống như lần này, một khi quan hệ hai nước xuất hiện mâu thuẫn gì, ngươi liền khai đao với thương nhân Đại Tống chúng ta, như vậy còn ai dám làm ăn với nước Kim các ngươi chứ.
Lý Kỳ yêu cầu hoàng đế nước Kim các ngươi nhất định phải ra một Thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ, không chỉ riêng đối với Đại Tống, mà là đối với tất cả các quốc gia, bảo đảm cho dù giữa hai nước có xảy ra bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào, các ngươi đều phải bảo hộ cho những thương nhân hợp pháp đến nước Kim các ngươi làm ăn, và cả lợi ích của họ. Nếu có tổn hại thì phải bồi thường, cho dù là thương nhân Đại Tống, hay là thương nhân Nhật Bản, hoặc là các nước khác.
Tuy Lý Kỳ thường hay nói, minh ước được xây dựng trên thực lực hai bên, không có thực lực mạnh, thì bất kỳ minh ước nào cũng đều là nói không. Nhưng tình hình hiện nay không giống vậy, bỏ qua không nói đến những thứ khác, chỉ riêng điều khoản bảo hộ thương nhân nước ngoài, chỉ cần Hoàn Nhan Thịnh ban ra Thánh chỉ này, thì chắc chắc có tính đáng tin cậy tuyệt đối.
Bởi vì nước Kim là một nước lớn mới trỗi dậy, các nước xung quanh đều chưa thừa nhận địa vị của họ. Nước Kim lúc này nhất thiết phải xây dựng độ tín nhiệm của chính mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước Hoàn Nhan A Cốt Đả trả lại Cửu Châu cho triều Tống như hẹn ước, cũng là lý do chủ yếu vì sao Hoàn Nhan Tông Vọng mượn cớ muốn bắt Da Luật Diên Hi nên mới xuất binh đánh Tống. Nếu ngươi lật lọng, hơn nữa ngay cả một thương nhân nho nhỏ cũng không bảo hộ được thì thử hỏi sau này còn ai dám tin tưởng ngươi, nước lớn càng không nói tới, cũng không ai chịu qua lại với ngươi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng hiểu dụng ý của Lý Kỳ, có điều gã cũng cảm thấy điều khoản này hợp lý. Nếu ngươi không hứa hẹn, thương nhân Đại Tống cũng không dám tới đây làm ăn, thế là gật đầu đồng ý.
Song phương lại thảo luận chi tiết một phen, mới bàn bạc ổn thỏa chuyện xây dựng kinh tế.
Xây dựng kinh tế lần này càng chi tiết hơn so với lần trước, cũng càng nghiêm ngặt hơn.
Lý Kỳ đã mở miệng thì đương nhiên có thể nắm chắc điểm này.
Đàm phán hôm nay cũng chỉ đến đây thôi, nhưng cuộc đàm phán thứ ba lại không sắp xếp tiến hành cách một ngày, mà lại sắp xếp vào ngày kia mới tiến hành, bởi vì tiếp theo là trọng điểm của đàm phán, chính là phân chia địa khu cho nên hai bên đều cần thời gian chuẩn bị.
Song phương chuẩn bị một ngày, lại triển khai phân chia địa khu Yến Vân.
Thật ra về mặt tổng thể, Lý Kỳ đã nói rất rõ ràng, minh ước gì đó lúc trước cũng đừng có dông dài, nếu dựa theo hiệp ước trên biển, thì toàn bộ địa khu Yến Vân đều thuộc về ta, nhưng ta biết ngươi chắc chắn sẽ không cho, vậy thì duy trì hiện trạng đi.
Nhưng dù sao đây là quốc thổ nha, quan điểm cơ bản tuy đã đặt ra rồi, nhưng về mặt chi tiết thì hai bên vẫn đang tranh phong tương đối nha, ai cũng không nhượng bộ, đặc biệt là tranh giành Vân Châu, gần như là đến mức gây cấn. Hoàn Nhan Tông Vọng thậm chí đồng ý cắt nhượng những huyện châu tương đương để đổi, nhưng Lý Kỳ không chịu đồng ý. Vị trí địa lý của huyện Hồn Nguyên này quá quan trọng, ta chỉ cần chiếm được nơi này, thì ta vĩnh viễn đều có thể giáp công hai mặt phủ Đại Đồng của ngươi, tuyệt đối không thể nhượng bộ, trừ phi ngươi cắt Bình Châu cho ta.
Nếu Hoàn Nhan Tông Hàn biết Lý Kỳ sẽ ra chiêu vô sỉ như vậy, thì ban đầuthật ra gã cũng không có cách nào, tình hình lúc đó, gã nhất định phải thoái lui đến phía sau sông Tang Thiên.
Bàn bạc liên tiếp bảy ngày mới quyết định xong.
Triều Tống khống chế U Châu phủ Yến Sơn, Dịch Châu, Đàn Châu, Thuận Châu, Hoàn Châu, Kế Châu, Sóc Châu, Ứng Châu, và ba châu Trác, Doanh, Mạc mà trước đó nước Liêu trả lại, tổng cộng một phủ mười một châu.
Non nửa miếng đất Vân Châu kia, cuối cùng Lý Kỳ không thể không nhượng bộ, chúng ta chia sông mà trị.
Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không còn cách nào, bởi vì từ đầu đến cuối mỗi một tấc đất của địa khu Yến Châu đều nằm giữa hai nước, đều có sự tranh luận cực lớn. Nếu thật sự giải quyết theo đạo lý, thì cũng nên do bọn họ nhượng bộ mới đúng. Bây giờ một vùng đất nhỏ đã bị triều Tống chiếm lĩnh, bọn họ đương nhiên có quyền lấy làm của riêng, cũng may còn phủ Đại Đồng trong tay, tuy không ảnh hưởng toàn cục, nhưng cây kim này đâm ở đây luôn khiến gã ta không thoải mái.
Còn nước Kim lại nắm giữ Tân Châu, Vũ Châu, Quy Châu, Vân Châu phủ Đại Đồng, Nho Châu, tổng cộng một phủ bốn châu rưỡi.
Đương nhiên, đại đa số Vân Châu vẫn nằm trong tay người Kim. Hơn nữa, nước Kim vẫn nắm giữ đa phần Trường Thành, vẫn nằm ở vị trí tiến công có lợi đối với triều Tống, nhưng triều Tống tốt xấu gì cũng nắm giữ một phần Trường Thành, cũng có thể xuất binh với nước Kim, sẽ không bị động giống như trước kia vậy.
Tuy là chia như vậy, nhưng trong đó vẫn có một số vùng đất trao đổi ngang bằng, dạng trao đổi này hơn phân nửa là để tiện quản hạt, song phương cũng không có tranh chấp gì.
Lấy Cư Dung Quan làm ranh giới, xây dựng các công trình xung quanh cho dân chúng hai bên giao dịch tới lui, hai bên không được che giấu tội phạm bỏ trốn của đối phương. Ngoài ra tất cả mọi thứ ở biên giới như thường, không được xây dựng các công trình thành thị khác.
Đàm phán tốn mất nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc, hai nước Tống Kim kết giao tình huynh đệ, nước Kim là huynh, triều Tống là đệ. Việc này cho dù tài ăn nói của Lý Kỳ giỏi cỡ nào cũng không còn cách nào, bởi vì Triệu Giai nhỏ hơn so với Hoàn Nhan Thịnh, việc này không thể thay đổi được.
Đây là hiệp ước tiếp theo hiệp ước Thiền Uyên, hiệp ước trên biển, là hiệp ước trọng đại lần nữa của triều Tống, tính quan trọng của nó không thua kém gì hai lần đàm phán trước, gọi là hiệp ước Vân Tang.
Song phương cũng đã hết hơi hết sức, đặc biệt là Lý Kỳ, bởi vì lần đàm phán này dường như đều do một mình hắn hoàn thành, đám người Chủng Sư Đạo, Nhạc Phi đều chỉ mang tính hình thức. Nếu có Tần Cối ở đây thì Lý Kỳ sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tuy hai bên vẫn tồn tại địch ý, nhưng cho dù nói thế nào thì đã kết minh rồi, vậy thì nên buông bỏ thành kiến, ít nhất cũng nên ra vẻ một chút, thế là Lý Kỳ tổ chức một yến hội nhỏ ngay trên thuyền này, chiêu đãi đại diện đàm phán lần này. Nhưng bầu không khí của yến hội này lại rất bình thường, dù sao thì ở đây hơn phân nửa đều là võ tướng, bọn họ không có kỹ năng diễn xuất gì, ngay cả mấy câu khách khí cũng không nói được mấy, toàn bộ đều dựa vào hai tên lõi đời Lý Kỳ và Hoàn Nhan Hi Doãn nắm giữ bầu không khí.
Sau khi yến hội kết thúc, Lý Kỳ đã mệt đến không chịu nổi, nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Thẳng đến trưa ngày hôm sau, hắn mới tỉnh dậy, lén lút làm món cá kho tàu lấp đầy bụng, sau đó mới đến phòng của Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo vừa mở cửa ra thì thấy Lý Kỳ, hơi áy náy nói:
- Ngươi dậy rồi, mấy ngày ngay đúng là khổ cho ngươi, đáng tiếc lão phu không giúp được gì.
Tuy lão văn võ song toàn, nhưng quan niệm của lão hoàn toàn không giống Lý Kỳ. Nhưng phàm làm đàm phán có Lý Kỳ, thì thông thường không có bàn bạc về đạo nghĩa gì cả, toàn bộ đều nói đến lợi ích. Điều này cũng phù hợp với giá trị quan của nước Kim, do đó, tuy Chủng Sư Đạo đầy bụng thi thư nhưng lại không có đất dụng võ ở đây.
- Chủng Công nói quá rồi, nếu không có sự tương trợ to lớn của Chủng Công, thì căn bản không có đàm phán lần này. Lý Kỳ lắc đầu, cười khổ nói.
Chủng Sư Đạo mỉm cười, sau khi mời Lý Kỳ vào, lại nói:
- À, Sư Trung đã gửi thư đến, sớm nhất là chạng vạng ngày mai đệ ấy mới đến đây.
Lý Kỳ thở phào một hơi, nói: - Vậy thật sự không thể nào tốt hơn được nữa. Sau khi Chủng lão tướng quân đến, tất cả mọi việc ở đây có thể giao cho ông ấy, ta chỉ e còn phải đi một chuyến đến phủ Yến Sơn.
Chủng Sư Đạo nói: - Có muốn lão phu đi chung với ngươi không.
Lý Kỳ nói: - Ta đến đó trên cơ bản là sắp xếp chuyện trao đổi con tin. Ngoài ra, còn nói kết quả đàm phán lần này cho Tống Tri phủ, còn ở đây thì xin phiền Chủng Công giao phó một chút, ngài cũng phải nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ ngài là Thái úy, Cấm quân Tam Nha toàn bộ trông cậy vào ngài, nhất định phải bảo trọng thân thể nha!
Chủng Sư Đạo gật đầu, khẽ thở dài, trong lòng lại buồn phiền vô cùng. Cơ hội đến rồi, nhưng lão đã già, điều này khiến lão rất khó vui mừng.
Lý Kỳ khẽ liếc nhìn, trong lòng cũng hiểu rõ bi thương trong lòng Chủng Sư Đạo, nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Chủng Công, ngài có hiểu về Da Luật Đại Thạch không?
Chủng Sư Đạo nói: - Lần trước khi phạt Liêu, lão phu từng giao thủ qua với gã, người này đích thực vô vùng giỏi, đặc biệt là về mặt quân sự. Ngươi hỏi việc này để làm gì?
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Ta muốn xem thử Da Luật Đại Thạch này có đáng tin cậy hay không.
Chủng Sư Đạo hơi ngẩn ra, nói: - Nhưng, bây giờ chúng ta đã kết minh với nước Kim, ngươi
Lý Kỳ cười nói: - Chủng Công, hàm nghĩa của kết minh chính là ngăn chặn xung đột chính diện giữa hai nước, nhưng ai cũng sẽ chơi vài tiểu xảo trong bóng tối. Ta phát hiện Hoàn Nhan Tông Hàn và Da Luật Đại Thạch dường như có chút đụng chạm, hơn nữa, bọn họ cũng rất kiêng kỵ Da Luật Đại Thạch. Ta xem chừng lần này bọn họ trở về, chắc chắn sẽ nghĩ cách diệt trừ chính quyền của Da Luật Đại Thạch. Ta nhất định phải ngăn cản bọn họ, ít nhất cũng phải thêm chút phiền toái cho bọn họ.
Tiểu tử này thật vô cùng giảo hoạt mà. Chủng Sư Đạo lắc đầu nói: - Chuyện này lão phu không giúp được ngươi. Nói như vậy, bên Cao Ly ngươi chắc chắc cũng sẽ động tay động chân.
Lý Kỳ ha ha nói: - Đương nhiên, bên Cao Ly ta đã an bài từ lâu rồi.
Nhưng Lý Kỳ cũng đã vạch rõ ranh giới của triều Tống, trên nền tảng này thì có thể đàm phán tất cả mọi thứ, nhưng dưới nền tảng này thì dứt khoát đừng đàm phán.
Thật ra nói đi nói lại, thật sự là Lý Kỳ khinh người sao?
Đương nhiên không phải rồi!
Nói cho cùng vẫn là nước Kim đang ức hiếp người ta thôi. Dựa vào cái gì mà ta phải tiến cống hằng năm cho ngươi, dựa vào cái gì mà ta phải rời khỏi Vân Châu. Lúc trước chúng ta tốn không ít tiền ở Vân Châu, có đi cũng phải là các ngươi đi nha!
Nếu là trước kia, nước Kim cũng sẽ không nói đạo lý, nhân nghĩa gì gì đó với triều Tống, chỉ có bốn chữ chính là ta muốn. Điều này ngược lại đã trở thành một hiện tượng, hoặc nói là một truyền thống của triều Tống, phàm là triều Tống đàm phán với bất kỳ quốc gia nào, trong đó nhất định có một điều khoản là tiến cống, cho dù là nước Liêu, Tây Hạ, hay là nước Kim bây giờ.
Nhưng tình hình hiện nay không giống lúc trước. Hai người lãnh đạo tay nắm đại quyền Lý Kỳ và Triệu Giai đều đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phá vỡ truyền thống này. Ta có thể cho ngươi tiền, nhưng tuyệt đối không phải là cống, chỉ có thể nói là giúp đỡ, hơn nữa việc này còn phải phù hợp với lợi ích cốt lõi của Đại Tống ta, bằng không, một văn tiền ta cũng không đưa.
Đạo lý không nằm bên nước Kim, vũ lực lại không uy hiếp được, nước Kim chỉ có thể nhượng bộ để cầu thứ kế tiếp, bảo Hột Thạch Liệt Bột Hách đến Tống doanh nói với Lý Kỳ, ngày mai bàn tiếp.
Việc này ngược lại cũng không mất mặt, bởi vì chuyện phải bàn trong hội nghị cấp bậc này thật sự quá nhiều, trong đó đương nhiên sẽ có xung đột, tranh giành cãi vã là điều không tránh khỏi, ai cũng không thể bàn xong hết tất cả mọi việc chỉ trong một ngày.
Việc này rất không thực tế.
Vì thế ngày thứ hai hai bên lại lên thuyền bắt đầu cuộc đàm phán thứ hai.
Bởi vì lần này đã có sự nhượng bộ của nước Kim, hai bên cuối cùng đã đạt thành nhận thức chung nhất định, mà trọng điểm của lần đàm phán này vẫn ở phương diện xây dựng kinh tế. Hoàn Nhan Tông Vọng nhất định muốn Lý Kỳ phải đưa ra một phương án xác thực, đồng thời cam đoan bằng văn bản, không phân lớn nhỏ, toàn bộ đều phải biết rõ trong minh ước.
Gã vừa nói xong thì Lý Kỳ đã ném phương án ra.
Phương án này hắn đã chuẩn bị xong từ sớm, bởi vì sau đại chiến Hoàng Hà, hắn đã dự liệu được ngày này, bởi vì bọn họ không thể tiêu diệt nước Kim, điều này không nghi ngờ gì là người ngốc nói mê, cho nên, đàm phán cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tuy rằng khẩu khí của Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng cứng rắn, nhưng lần này kỳ lạ là Lý Kỳ không tranh cãi với gã, bởi vì xây dựng kinh tế đối với triều Tống mà nói cũng vô cùng quan trọng.
Mấu chốt của việc này nằm ở lòng dân.
Lòng dân ở địa khu Yến Vân từ lâu đã bị triều Tống làm tổn thương rồi, không phải là một sớm một chiều, hay là một chính sách nào đó thì có thể dễ dàng đổi lại được, việc này cần phải có thời gian bù đắp.
Mà phương pháp bù đắp tốt nhất chắc chắn là tiền.
Một khi xây dựng kinh tế giữa hai nước đạt được sự tiến bộ có tính quyết định, thì kinh tế của địa khu Yến Sơn chắc chắn sẽ phục hưng rất nhanh. Hơn nữa con người luôn tiến lên, khi những người Hán ở khu vực nước Kim quản hạt nhìn thấy sự thay đổi của triều Tống, nhìn thấy sự phát đạt triều Tống, thì khó tránh khỏi trong lòng bọn họ sẽ không nảy sinh suy nghĩ khác.
Cho nên, Lý Kỳ vô cùng vui mừng đi một bước.
Nhưng, Lý Kỳ cũng không phải là buông trôi, hắn có một yêu cầu, chính là tuyệt đối không thể giống như lần này, một khi quan hệ hai nước xuất hiện mâu thuẫn gì, ngươi liền khai đao với thương nhân Đại Tống chúng ta, như vậy còn ai dám làm ăn với nước Kim các ngươi chứ.
Lý Kỳ yêu cầu hoàng đế nước Kim các ngươi nhất định phải ra một Thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ, không chỉ riêng đối với Đại Tống, mà là đối với tất cả các quốc gia, bảo đảm cho dù giữa hai nước có xảy ra bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào, các ngươi đều phải bảo hộ cho những thương nhân hợp pháp đến nước Kim các ngươi làm ăn, và cả lợi ích của họ. Nếu có tổn hại thì phải bồi thường, cho dù là thương nhân Đại Tống, hay là thương nhân Nhật Bản, hoặc là các nước khác.
Tuy Lý Kỳ thường hay nói, minh ước được xây dựng trên thực lực hai bên, không có thực lực mạnh, thì bất kỳ minh ước nào cũng đều là nói không. Nhưng tình hình hiện nay không giống vậy, bỏ qua không nói đến những thứ khác, chỉ riêng điều khoản bảo hộ thương nhân nước ngoài, chỉ cần Hoàn Nhan Thịnh ban ra Thánh chỉ này, thì chắc chắc có tính đáng tin cậy tuyệt đối.
Bởi vì nước Kim là một nước lớn mới trỗi dậy, các nước xung quanh đều chưa thừa nhận địa vị của họ. Nước Kim lúc này nhất thiết phải xây dựng độ tín nhiệm của chính mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước Hoàn Nhan A Cốt Đả trả lại Cửu Châu cho triều Tống như hẹn ước, cũng là lý do chủ yếu vì sao Hoàn Nhan Tông Vọng mượn cớ muốn bắt Da Luật Diên Hi nên mới xuất binh đánh Tống. Nếu ngươi lật lọng, hơn nữa ngay cả một thương nhân nho nhỏ cũng không bảo hộ được thì thử hỏi sau này còn ai dám tin tưởng ngươi, nước lớn càng không nói tới, cũng không ai chịu qua lại với ngươi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng hiểu dụng ý của Lý Kỳ, có điều gã cũng cảm thấy điều khoản này hợp lý. Nếu ngươi không hứa hẹn, thương nhân Đại Tống cũng không dám tới đây làm ăn, thế là gật đầu đồng ý.
Song phương lại thảo luận chi tiết một phen, mới bàn bạc ổn thỏa chuyện xây dựng kinh tế.
Xây dựng kinh tế lần này càng chi tiết hơn so với lần trước, cũng càng nghiêm ngặt hơn.
Lý Kỳ đã mở miệng thì đương nhiên có thể nắm chắc điểm này.
Đàm phán hôm nay cũng chỉ đến đây thôi, nhưng cuộc đàm phán thứ ba lại không sắp xếp tiến hành cách một ngày, mà lại sắp xếp vào ngày kia mới tiến hành, bởi vì tiếp theo là trọng điểm của đàm phán, chính là phân chia địa khu cho nên hai bên đều cần thời gian chuẩn bị.
Song phương chuẩn bị một ngày, lại triển khai phân chia địa khu Yến Vân.
Thật ra về mặt tổng thể, Lý Kỳ đã nói rất rõ ràng, minh ước gì đó lúc trước cũng đừng có dông dài, nếu dựa theo hiệp ước trên biển, thì toàn bộ địa khu Yến Vân đều thuộc về ta, nhưng ta biết ngươi chắc chắn sẽ không cho, vậy thì duy trì hiện trạng đi.
Nhưng dù sao đây là quốc thổ nha, quan điểm cơ bản tuy đã đặt ra rồi, nhưng về mặt chi tiết thì hai bên vẫn đang tranh phong tương đối nha, ai cũng không nhượng bộ, đặc biệt là tranh giành Vân Châu, gần như là đến mức gây cấn. Hoàn Nhan Tông Vọng thậm chí đồng ý cắt nhượng những huyện châu tương đương để đổi, nhưng Lý Kỳ không chịu đồng ý. Vị trí địa lý của huyện Hồn Nguyên này quá quan trọng, ta chỉ cần chiếm được nơi này, thì ta vĩnh viễn đều có thể giáp công hai mặt phủ Đại Đồng của ngươi, tuyệt đối không thể nhượng bộ, trừ phi ngươi cắt Bình Châu cho ta.
Nếu Hoàn Nhan Tông Hàn biết Lý Kỳ sẽ ra chiêu vô sỉ như vậy, thì ban đầuthật ra gã cũng không có cách nào, tình hình lúc đó, gã nhất định phải thoái lui đến phía sau sông Tang Thiên.
Bàn bạc liên tiếp bảy ngày mới quyết định xong.
Triều Tống khống chế U Châu phủ Yến Sơn, Dịch Châu, Đàn Châu, Thuận Châu, Hoàn Châu, Kế Châu, Sóc Châu, Ứng Châu, và ba châu Trác, Doanh, Mạc mà trước đó nước Liêu trả lại, tổng cộng một phủ mười một châu.
Non nửa miếng đất Vân Châu kia, cuối cùng Lý Kỳ không thể không nhượng bộ, chúng ta chia sông mà trị.
Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không còn cách nào, bởi vì từ đầu đến cuối mỗi một tấc đất của địa khu Yến Châu đều nằm giữa hai nước, đều có sự tranh luận cực lớn. Nếu thật sự giải quyết theo đạo lý, thì cũng nên do bọn họ nhượng bộ mới đúng. Bây giờ một vùng đất nhỏ đã bị triều Tống chiếm lĩnh, bọn họ đương nhiên có quyền lấy làm của riêng, cũng may còn phủ Đại Đồng trong tay, tuy không ảnh hưởng toàn cục, nhưng cây kim này đâm ở đây luôn khiến gã ta không thoải mái.
Còn nước Kim lại nắm giữ Tân Châu, Vũ Châu, Quy Châu, Vân Châu phủ Đại Đồng, Nho Châu, tổng cộng một phủ bốn châu rưỡi.
Đương nhiên, đại đa số Vân Châu vẫn nằm trong tay người Kim. Hơn nữa, nước Kim vẫn nắm giữ đa phần Trường Thành, vẫn nằm ở vị trí tiến công có lợi đối với triều Tống, nhưng triều Tống tốt xấu gì cũng nắm giữ một phần Trường Thành, cũng có thể xuất binh với nước Kim, sẽ không bị động giống như trước kia vậy.
Tuy là chia như vậy, nhưng trong đó vẫn có một số vùng đất trao đổi ngang bằng, dạng trao đổi này hơn phân nửa là để tiện quản hạt, song phương cũng không có tranh chấp gì.
Lấy Cư Dung Quan làm ranh giới, xây dựng các công trình xung quanh cho dân chúng hai bên giao dịch tới lui, hai bên không được che giấu tội phạm bỏ trốn của đối phương. Ngoài ra tất cả mọi thứ ở biên giới như thường, không được xây dựng các công trình thành thị khác.
Đàm phán tốn mất nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc, hai nước Tống Kim kết giao tình huynh đệ, nước Kim là huynh, triều Tống là đệ. Việc này cho dù tài ăn nói của Lý Kỳ giỏi cỡ nào cũng không còn cách nào, bởi vì Triệu Giai nhỏ hơn so với Hoàn Nhan Thịnh, việc này không thể thay đổi được.
Đây là hiệp ước tiếp theo hiệp ước Thiền Uyên, hiệp ước trên biển, là hiệp ước trọng đại lần nữa của triều Tống, tính quan trọng của nó không thua kém gì hai lần đàm phán trước, gọi là hiệp ước Vân Tang.
Song phương cũng đã hết hơi hết sức, đặc biệt là Lý Kỳ, bởi vì lần đàm phán này dường như đều do một mình hắn hoàn thành, đám người Chủng Sư Đạo, Nhạc Phi đều chỉ mang tính hình thức. Nếu có Tần Cối ở đây thì Lý Kỳ sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tuy hai bên vẫn tồn tại địch ý, nhưng cho dù nói thế nào thì đã kết minh rồi, vậy thì nên buông bỏ thành kiến, ít nhất cũng nên ra vẻ một chút, thế là Lý Kỳ tổ chức một yến hội nhỏ ngay trên thuyền này, chiêu đãi đại diện đàm phán lần này. Nhưng bầu không khí của yến hội này lại rất bình thường, dù sao thì ở đây hơn phân nửa đều là võ tướng, bọn họ không có kỹ năng diễn xuất gì, ngay cả mấy câu khách khí cũng không nói được mấy, toàn bộ đều dựa vào hai tên lõi đời Lý Kỳ và Hoàn Nhan Hi Doãn nắm giữ bầu không khí.
Sau khi yến hội kết thúc, Lý Kỳ đã mệt đến không chịu nổi, nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Thẳng đến trưa ngày hôm sau, hắn mới tỉnh dậy, lén lút làm món cá kho tàu lấp đầy bụng, sau đó mới đến phòng của Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo vừa mở cửa ra thì thấy Lý Kỳ, hơi áy náy nói:
- Ngươi dậy rồi, mấy ngày ngay đúng là khổ cho ngươi, đáng tiếc lão phu không giúp được gì.
Tuy lão văn võ song toàn, nhưng quan niệm của lão hoàn toàn không giống Lý Kỳ. Nhưng phàm làm đàm phán có Lý Kỳ, thì thông thường không có bàn bạc về đạo nghĩa gì cả, toàn bộ đều nói đến lợi ích. Điều này cũng phù hợp với giá trị quan của nước Kim, do đó, tuy Chủng Sư Đạo đầy bụng thi thư nhưng lại không có đất dụng võ ở đây.
- Chủng Công nói quá rồi, nếu không có sự tương trợ to lớn của Chủng Công, thì căn bản không có đàm phán lần này. Lý Kỳ lắc đầu, cười khổ nói.
Chủng Sư Đạo mỉm cười, sau khi mời Lý Kỳ vào, lại nói:
- À, Sư Trung đã gửi thư đến, sớm nhất là chạng vạng ngày mai đệ ấy mới đến đây.
Lý Kỳ thở phào một hơi, nói: - Vậy thật sự không thể nào tốt hơn được nữa. Sau khi Chủng lão tướng quân đến, tất cả mọi việc ở đây có thể giao cho ông ấy, ta chỉ e còn phải đi một chuyến đến phủ Yến Sơn.
Chủng Sư Đạo nói: - Có muốn lão phu đi chung với ngươi không.
Lý Kỳ nói: - Ta đến đó trên cơ bản là sắp xếp chuyện trao đổi con tin. Ngoài ra, còn nói kết quả đàm phán lần này cho Tống Tri phủ, còn ở đây thì xin phiền Chủng Công giao phó một chút, ngài cũng phải nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ ngài là Thái úy, Cấm quân Tam Nha toàn bộ trông cậy vào ngài, nhất định phải bảo trọng thân thể nha!
Chủng Sư Đạo gật đầu, khẽ thở dài, trong lòng lại buồn phiền vô cùng. Cơ hội đến rồi, nhưng lão đã già, điều này khiến lão rất khó vui mừng.
Lý Kỳ khẽ liếc nhìn, trong lòng cũng hiểu rõ bi thương trong lòng Chủng Sư Đạo, nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Chủng Công, ngài có hiểu về Da Luật Đại Thạch không?
Chủng Sư Đạo nói: - Lần trước khi phạt Liêu, lão phu từng giao thủ qua với gã, người này đích thực vô vùng giỏi, đặc biệt là về mặt quân sự. Ngươi hỏi việc này để làm gì?
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Ta muốn xem thử Da Luật Đại Thạch này có đáng tin cậy hay không.
Chủng Sư Đạo hơi ngẩn ra, nói: - Nhưng, bây giờ chúng ta đã kết minh với nước Kim, ngươi
Lý Kỳ cười nói: - Chủng Công, hàm nghĩa của kết minh chính là ngăn chặn xung đột chính diện giữa hai nước, nhưng ai cũng sẽ chơi vài tiểu xảo trong bóng tối. Ta phát hiện Hoàn Nhan Tông Hàn và Da Luật Đại Thạch dường như có chút đụng chạm, hơn nữa, bọn họ cũng rất kiêng kỵ Da Luật Đại Thạch. Ta xem chừng lần này bọn họ trở về, chắc chắn sẽ nghĩ cách diệt trừ chính quyền của Da Luật Đại Thạch. Ta nhất định phải ngăn cản bọn họ, ít nhất cũng phải thêm chút phiền toái cho bọn họ.
Tiểu tử này thật vô cùng giảo hoạt mà. Chủng Sư Đạo lắc đầu nói: - Chuyện này lão phu không giúp được ngươi. Nói như vậy, bên Cao Ly ngươi chắc chắc cũng sẽ động tay động chân.
Lý Kỳ ha ha nói: - Đương nhiên, bên Cao Ly ta đã an bài từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.