Chương 2391: Hoa ngữ và hoa vị (2)
Nam Hi
09/01/2018
Lý Kỳ đối với các phu nhân của hắn đều tỏ ý ca ngợi, duy còn có một người, người đó chính là Vương Dao.
Mà Vương Dao và Lưu Vân Hi thì lại ngược nhau hoàn toàn, vừa rồi nghe Lý Kỳ đánh giá về đám người Bạch Thiển Dạ. Trong lòng nàng vẫn luôn rất đắn đo, chỉ hy vọng Lý Kỳ đừng kéo nàng xuống nước. Tâm lý này cũng là xuất phát từ tâm thái tự ti, dù nói thế nào, rốt cuộc nàng vẫn là một quả phụ. Mặc dù Da Luật Cốt Dục tương tự cũng vậy. Nhưng, Da Luật Cốt Dục là con gái Khiết Đan. Con gái Khiết Đan từ trước tới giờ chính là dám yêu dám hận, không chú ý tới những điều này. Nhưng phụ nữ Trung Nguyên thì khác, dù Nam Tống trước đây, phụ nữ Trung Nguyên không có cổ hủ, cải giá, ly hôn khắp nơi như trong tưởng tượng. Nhưng, dù nói thế nào, đây không phải là một chuyện đáng để ca ngợi. Vì vậy trong lòng nàng rất sợ, nhưng sợ nàng có chút kỳ vọng. Nếu Lý Kỳ có thể lén nói với nàng, nàng cũng nhất định rất thích.
Nhưng mẹ nàng cũng không phải là người như nàng muốn, Vương phu nhân vẫn luôn đều cho rằng ba người con gái của bà trên thế giới này cũng là long phượng sừng lân. Nếu không phải lúc đầu sớm gả vào Tần gia, có lẽ còn có thể phân cao thấp với tài nữ số 1 thiên cổ, vì vậy bà đối với người con gái này vẫn luôn rất thấy kiêu ngạo. Đương nhiên, một nguyên nhân trong đó cũng là Vương Dao hoàn toàn kế thừa sắc đẹp của bà. Hơn nữa còn kế thừa trí tuệ của Vương thúc thúc, đơn giản chính là tài hoa của họ. Thấy Lý Kỳ đánh giá người con gái của bà một lượt, còn lại con gái mình, do đó liền nói: - Vậy con gái ta thì sao?
Giọng nói cũng không hề nhỏ.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên lặng trở lại. Mặc dù chuyện giữa Lý Kỳ và Vương Dao lại truyền đi ồn ào, lời đồn đại chưa bao giờ bị cắt đứt. Nhưng con người họ từ trước đến giờ đối ngoại, hơn nữa Vương Dao hôm nay cũng đã cùng với cha mẹ nàng tới Tần gia. Vì vậy mọi người đều chỉ có thái độ hoài nghi về chuyện này, không có chứng thực. Nhưng câu nói này của Vương phu nhân, cho dù là có bán rẻ họ, ánh mắt của mọi người cũng đều mang chút kinh ngạc nhìn về phía Vương Dao, cũng chí ý tới bồn hoa mẫu đơn đặt trước mặt Vương Dao.
Không thể nghi ngờ là điều này ai cũng biết.
Vẻ mặt Vương Dao đỏ bừng lên, sắp chảy nước ra rồi, ngón tay út run rẩy. Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ đứng dậy phủ nhận. Nhưng lúc này đã là sự thực rồi, nàng chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Lý Kỳ cười hì hì liếc nhìn Vương Dao, bỗng quay sang hỏi Vương phu nhân: - Vương di, người có biết sở thích thứ hai của Tam Nương là gì không?
- Sở thích thứ hai?
Vương phu nhân sửng sốt, nói: - Ta chỉ biết con gái ta thích nhất là hoa.
Lý Kỳ sách một tiếng, nói: - Trước đây là vậy, bây giờ thì khác rồi, bây giờ con gái người thích nhất là. Nói xong, hắn ho khẽ một tiếng, vỗ ngực mình.
- A ồ, đúng rồi, đúng rồi.
Vương phu nhân nói xong cũng mỉm cười, người con rể như vậy, bà cũng thật sự là lần đầu tiên được thấy.
Bà đã cười rồi, những người phụ nữ còn lại cũng không cần phải nói, đều lần lượt mỉm cười.
Các ngươi cười cái gì? Đây vốn là sự thật mà! Trong lòng Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, lại thấy Vương Dao đã sắp chui đầu xuống gầm bàn rồi, liền ho một tiếng, nói: - Sở thích thứ hai của Tam Nương chính là hoa, không biết ta có nói sai không?
Vương phu nhân vẫn cười luôn miệng. - Ngươi nói không sai.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy Vương di chắc cũng biết sở thích thứ hai của Tam Nương ở đâu rồi chứ?
Vương phu nhân nói: - Sở thích thứ thứ hai của Tam Nương chính là hoa. Nơi yêu thích thứ hai của Tam Nương đương nhiên chính là hoa viên. Nói tới đây, bà thật ra rất hiếu ký, lại hỏi: - Vậy nơi mà con gái ta thích nhất là ở đâu?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đương nhiên là chỗ có ta rồi.
Tiếng cười vang lên, nhưng đây không phải là cười nhạo, mà là tiếng cười ngưỡng mộ.
- Cũng đúng.
Vương phu nhân gật đầu.
Lý Kỳ lại nói: - Ngoài ra, nơi mà Tam Nương thích nhất chính là hoa viên, mà hoa viên của nàng trồng hoa khắp nơi. Mỗi đóa hoa đều vô cùng diễm lệ, nhưng mỗi khi ta thấy nàng đứng một mình trong vườn hoa, những đóa hoa đó đều ảm đạm thất sắc, không còn ai quan tâm tới những đóa hoa đó nữa. Cho nên, vua của loài hoa này, Tam Nương hoàn toàn xứng đáng. Mà Tam Nương cũng là quốc sắc thiên hương, ung dung hoa quý, phong tư yểu điệu, át hết hoa thơm cỏ lạ, vì vậy mà tặng mẫu đơn.
Lời giải thích này Vương phu nhân vô cùng hài lòng. Nhưng Bạch phu nhân thì không vui, liền nói:
- Ý của ngươi cũng chính là nói mỗi khi nhìn thấy Tam Nương, đám con gái ta đều ảm đạm thất sắc.
Trời, nói hơi quá rồi, Lý Kỳ cứng lưỡi, xung động mà chửi cũng đã có rồi. Điều này quả thực là một cái thùng không đáy rồi, liền nói: - Mẹ vợ, người đây là có ý gì? Ta không phải có ý này, mọi thứ ở đây đều chỉ là hoa trong vườn hoa, không bao gồm con người. Thất Nương, Nghi Nô, Hồng Nô, Cốt Dục, Thập Nương, bao gồm cả Tam Nương trong lòng ta đều có địa vị độc nhất vô nhị, bình đẳng như nhau. Thất Nương, Hồng Nô, các muội đừng có hiểu lầm như mẹ vợ ta.
Đám người Bạch Thiển Dạ hiểu Lý Kỳ, sao còn để ý được chứ. Nhưng thấy bộ dạng tay chân Lý Kỳ luống cuống, đều bật cười.
Bạch phu nhân xưa nay đều lấy việc đùa giỡn Lý Kỳ làm niềm vui, liền bật cười khanh khách nói: - Vậy những loại hoa bách hợp trước mặt chúng ta ngươi nói thế nào đây?
Lý Kỳ ho khẽ một tiếng, nói: - Hoa bách hợp là tương trưng của bách niên hòa hợp. Đây là đại diện cho ta chúc phúc tới các vị. Còn về cụ thể nên tặng hoa gì, đó cũng là do trượng phu của các vị tới tặng, ta tặng thì có chút hơi kỳ. Song cũng không vội, nhà bánh ngọt của Túy Tiên Cư chúng ta sẽ bán toàn bộ các loại bánh ngọt bồn hoa này vào ngày tết Nguyên Tiêu. Nếu trượng phu của các vị mua loại bánh ngọt bồn hoa xinh đẹp này làm quà tặng cho các vị, đó chắc chắn là rất có ý nghĩa rồi, tin chắc các vị cũng nhất định sẽ rất thích.
Câu cuối cùng này, thực sự đã mang lời ngon tiếng ngọt, tuyên ngôn tình yêu, đầy thâm tình tới, đôi khi chỉ là quảng cáo đầy lợi ích.
Đây chính là Lý sư phó mà!
Mãi mãi đều xuất kỳ bất ý như vậy, đương nhiên, trong hoàn cảnh nào, hắn cũng không thể quên được quy tắc của một thương nhân. Đó chính là có chết cũng phải kiếm tiền.
Bạch phu nhân nghe thấy mà không nhịn được cười, liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy những người phụ nữ khác đều tỏ ý ngưỡng mộ. Điều này cũng không cần nghĩ cũng biết, một khi nhà bánh ngọt bán loại bánh ngọt bồn hoa này ra, những người phụ nữ này đều giật giây trượng phu của họ đi mua về tặng mình. Thầm nhủ, tiểu tử này quả thật là quá xảo quyệt, nói nhiều như vậy e rằng đây mới là điều mà hắn muốn nói nhất, liền thấp giọng nói:
- Ngươi lại khoe khoang rồi.
Lý Kỳ xoa mũi ngượng ngùng nói: - Đâu có, đâu có, kiếm miếng cơm ăn thôi.
Bạch phu nhân liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, bỗng lên tiếng nói: - Loại bánh ngọt bồn hoa này thực ra rất đẹp, về phần ăn có ngon hay không, thì phải ăn mới biết được.
Lý Kỳ liền bật cười hì hì nói: - Mẹ vợ cứ yên tâm, tài nghệ nấu nướng của con rể vàng không sợ thử lửa.
Về phương diện này Lý Kỳ đương nhiên là rất tự tin rồi.
Những người còn lại vừa rồi lắng nghe Lý Kỳ giảng giải, dường như đã quên mất đây không phải là hoa, mà là bánh ngọt, tất cả đều không ai động đũa, giờ nhắc tới, mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Suy cho cùng, bồn hoa này hấp dẫn người ta nhất vẫn là mỹ vị trong đó. Bởi vì đây có lẽ là Kim Đao Trù Vương tự tay làm, lều cầm chiếc thìa lên.
Tuy nhiên, họ còn vẫn chưa bắt đầu phá hoại đóa hoa được làm từ bơ đó, mà cào cào chút "bùn", chỉ thấy một cảm giác trơn trợt, qua thìa truyền tới ngón tay, chỉ thấy phía dưới là lớp bơ màu trắng. Từ sau khi bánh ngọt bơ được dời đi, lập tức trở thành món thích nhất của phụ nữ, chỉ muốn ăn thử một miếng.
Nhưng miếng bơ có "bùn" này vừa cho vào miệng, họ liền nhíu mày lại. Ấn tượng của bơ mang tới cho họ chính là một từ "ngọt", nhưng chiếc bánh ngọt này lại mang lại cho người ta cảm giác chua xót. Điều này dường như là có chút khác với sự mong đợi của họ, thậm chí lúc đầu còn có chút mâu thuẫn.
Tuy nhiên, sau khi họ thưởng thức, phát hiện thấy hương vị của loại bánh ngọt này so với bánh ngọt bơ trước đây, hương vị của nó càng phong phú hơn, đầy hứng thú, khi ăn vào miệng có cảm giác thơm, trượt, ngọt, ngậy, mềm, cảm giác man mát, trong miệng có cảm giác sảng khoái. Bơ dính xung quanh môi, lưỡi, răng, khiến cho người ta phải từ từ nuốt xuống, cảm giác ngọt ngào trong miếng, đi thẳng vào tim, khiến cho trong lòng cảm thấy như có mật ngọt đi vào, tâm tình rất tốt.
Một món điểm tâm thành công nhất định có thể mang lại cho người ăn cảm giác vui vẻ. Đây là điều kỳ diệu nhất của món điểm tâm. Đương nhiên, bất kỳ chuyện gì cũng đều có hai mặt của nó, tác dụng phụ chính là dễ khiến người ta béo lên, vì vậy điều này cũng đã khiến người phụ nữ vừa yêu vừa hận điểm tâm ngọt.
Một muôi.
Hai muôi.
Cái này càng ăn càng thích, vừa rồi còn có cảm giác hơi đắng, bây giờ lại trở nên hấp dẫn người ta vô cùng, giống như món bánh ngọt này chính là vì có nó mà càng trở nên cuốn hút người ta.
Ngọt và đắng giống như thiên sứ và ma quỷ, hài hòa mà lại xung đột kết hợp với nhau, cảm giác thực sự là quá kỳ diệu.
Tuy nhiên, khi họ ăn bánh ngọt xong chỉ cảm thấy bánh ngọt này rất mềm, cho vào miệng là biến mất, lại uống thêm một ngụm cà phê, cái cảm giác đó quả thực không thể nào diễn tả được.
Ăn ngon quá chừng!
Những người phụ nữ ăn không nói được lên lời, căn bản là không thể dừng lại được. Đúng trong lúc bất tri bất giác, bồn hoa này đã nhìn thấy đáy rồi.
- Hả? Hồng Nô, các muội sao lại không ăn nữa!
Khi Tô Vân vẫn còn chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện thấy những người vợ của Lý Kỳ động tác nhất trí thần kỳ, không ai động đũa tới, bồn hoa vẫn hoàn chỉnh trước mặt họ.
Đám người Bạch phu nhân cũng phát hiện thấy, nhưng họ chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Bánh ngọt bồn hoa này đối với họ mà nói chỉ là một loại bánh ngọt đẹp mà lại ngon mà thôi. Nhưng đối với đám người Thất Nương, bên trong bánh ngọt này lại còn ẩn chứa tình cảm nồng nàn của Lý Kỳ dành cho họ, họ đương nhiên là muốn giữ lại lâu hơn chút rồi. Nếu muốn ăn, cũng chắc chắn là một mình trốn trong phòng từ từ thưởng thức. Như vậy, có thể lặng lẽ thưởng thức tình yêu của Lý Kỳ.
Nhưng lời này Quý Hồng Nô lại không dễ nói ra, bỗng nhiên hai má ửng hồng.
Bạch Thiển Dạ mỉm cười nói: - Vừa rồi chúng ta đã ăn no rồi, cái này chờ tới tối sẽ ăn.
Đám người Phong Nghi Nô cũng liền gật đầu.
Đây rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi. Những người phụ nữ đó cũng đều hiểu, nhưng ai cũng không muốn vạch trần ra, bởi vì trong lòng họ vẫn còn đang ngưỡng mộ.
Mà Vương Dao và Lưu Vân Hi thì lại ngược nhau hoàn toàn, vừa rồi nghe Lý Kỳ đánh giá về đám người Bạch Thiển Dạ. Trong lòng nàng vẫn luôn rất đắn đo, chỉ hy vọng Lý Kỳ đừng kéo nàng xuống nước. Tâm lý này cũng là xuất phát từ tâm thái tự ti, dù nói thế nào, rốt cuộc nàng vẫn là một quả phụ. Mặc dù Da Luật Cốt Dục tương tự cũng vậy. Nhưng, Da Luật Cốt Dục là con gái Khiết Đan. Con gái Khiết Đan từ trước tới giờ chính là dám yêu dám hận, không chú ý tới những điều này. Nhưng phụ nữ Trung Nguyên thì khác, dù Nam Tống trước đây, phụ nữ Trung Nguyên không có cổ hủ, cải giá, ly hôn khắp nơi như trong tưởng tượng. Nhưng, dù nói thế nào, đây không phải là một chuyện đáng để ca ngợi. Vì vậy trong lòng nàng rất sợ, nhưng sợ nàng có chút kỳ vọng. Nếu Lý Kỳ có thể lén nói với nàng, nàng cũng nhất định rất thích.
Nhưng mẹ nàng cũng không phải là người như nàng muốn, Vương phu nhân vẫn luôn đều cho rằng ba người con gái của bà trên thế giới này cũng là long phượng sừng lân. Nếu không phải lúc đầu sớm gả vào Tần gia, có lẽ còn có thể phân cao thấp với tài nữ số 1 thiên cổ, vì vậy bà đối với người con gái này vẫn luôn rất thấy kiêu ngạo. Đương nhiên, một nguyên nhân trong đó cũng là Vương Dao hoàn toàn kế thừa sắc đẹp của bà. Hơn nữa còn kế thừa trí tuệ của Vương thúc thúc, đơn giản chính là tài hoa của họ. Thấy Lý Kỳ đánh giá người con gái của bà một lượt, còn lại con gái mình, do đó liền nói: - Vậy con gái ta thì sao?
Giọng nói cũng không hề nhỏ.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên lặng trở lại. Mặc dù chuyện giữa Lý Kỳ và Vương Dao lại truyền đi ồn ào, lời đồn đại chưa bao giờ bị cắt đứt. Nhưng con người họ từ trước đến giờ đối ngoại, hơn nữa Vương Dao hôm nay cũng đã cùng với cha mẹ nàng tới Tần gia. Vì vậy mọi người đều chỉ có thái độ hoài nghi về chuyện này, không có chứng thực. Nhưng câu nói này của Vương phu nhân, cho dù là có bán rẻ họ, ánh mắt của mọi người cũng đều mang chút kinh ngạc nhìn về phía Vương Dao, cũng chí ý tới bồn hoa mẫu đơn đặt trước mặt Vương Dao.
Không thể nghi ngờ là điều này ai cũng biết.
Vẻ mặt Vương Dao đỏ bừng lên, sắp chảy nước ra rồi, ngón tay út run rẩy. Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ đứng dậy phủ nhận. Nhưng lúc này đã là sự thực rồi, nàng chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Lý Kỳ cười hì hì liếc nhìn Vương Dao, bỗng quay sang hỏi Vương phu nhân: - Vương di, người có biết sở thích thứ hai của Tam Nương là gì không?
- Sở thích thứ hai?
Vương phu nhân sửng sốt, nói: - Ta chỉ biết con gái ta thích nhất là hoa.
Lý Kỳ sách một tiếng, nói: - Trước đây là vậy, bây giờ thì khác rồi, bây giờ con gái người thích nhất là. Nói xong, hắn ho khẽ một tiếng, vỗ ngực mình.
- A ồ, đúng rồi, đúng rồi.
Vương phu nhân nói xong cũng mỉm cười, người con rể như vậy, bà cũng thật sự là lần đầu tiên được thấy.
Bà đã cười rồi, những người phụ nữ còn lại cũng không cần phải nói, đều lần lượt mỉm cười.
Các ngươi cười cái gì? Đây vốn là sự thật mà! Trong lòng Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, lại thấy Vương Dao đã sắp chui đầu xuống gầm bàn rồi, liền ho một tiếng, nói: - Sở thích thứ hai của Tam Nương chính là hoa, không biết ta có nói sai không?
Vương phu nhân vẫn cười luôn miệng. - Ngươi nói không sai.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy Vương di chắc cũng biết sở thích thứ hai của Tam Nương ở đâu rồi chứ?
Vương phu nhân nói: - Sở thích thứ thứ hai của Tam Nương chính là hoa. Nơi yêu thích thứ hai của Tam Nương đương nhiên chính là hoa viên. Nói tới đây, bà thật ra rất hiếu ký, lại hỏi: - Vậy nơi mà con gái ta thích nhất là ở đâu?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đương nhiên là chỗ có ta rồi.
Tiếng cười vang lên, nhưng đây không phải là cười nhạo, mà là tiếng cười ngưỡng mộ.
- Cũng đúng.
Vương phu nhân gật đầu.
Lý Kỳ lại nói: - Ngoài ra, nơi mà Tam Nương thích nhất chính là hoa viên, mà hoa viên của nàng trồng hoa khắp nơi. Mỗi đóa hoa đều vô cùng diễm lệ, nhưng mỗi khi ta thấy nàng đứng một mình trong vườn hoa, những đóa hoa đó đều ảm đạm thất sắc, không còn ai quan tâm tới những đóa hoa đó nữa. Cho nên, vua của loài hoa này, Tam Nương hoàn toàn xứng đáng. Mà Tam Nương cũng là quốc sắc thiên hương, ung dung hoa quý, phong tư yểu điệu, át hết hoa thơm cỏ lạ, vì vậy mà tặng mẫu đơn.
Lời giải thích này Vương phu nhân vô cùng hài lòng. Nhưng Bạch phu nhân thì không vui, liền nói:
- Ý của ngươi cũng chính là nói mỗi khi nhìn thấy Tam Nương, đám con gái ta đều ảm đạm thất sắc.
Trời, nói hơi quá rồi, Lý Kỳ cứng lưỡi, xung động mà chửi cũng đã có rồi. Điều này quả thực là một cái thùng không đáy rồi, liền nói: - Mẹ vợ, người đây là có ý gì? Ta không phải có ý này, mọi thứ ở đây đều chỉ là hoa trong vườn hoa, không bao gồm con người. Thất Nương, Nghi Nô, Hồng Nô, Cốt Dục, Thập Nương, bao gồm cả Tam Nương trong lòng ta đều có địa vị độc nhất vô nhị, bình đẳng như nhau. Thất Nương, Hồng Nô, các muội đừng có hiểu lầm như mẹ vợ ta.
Đám người Bạch Thiển Dạ hiểu Lý Kỳ, sao còn để ý được chứ. Nhưng thấy bộ dạng tay chân Lý Kỳ luống cuống, đều bật cười.
Bạch phu nhân xưa nay đều lấy việc đùa giỡn Lý Kỳ làm niềm vui, liền bật cười khanh khách nói: - Vậy những loại hoa bách hợp trước mặt chúng ta ngươi nói thế nào đây?
Lý Kỳ ho khẽ một tiếng, nói: - Hoa bách hợp là tương trưng của bách niên hòa hợp. Đây là đại diện cho ta chúc phúc tới các vị. Còn về cụ thể nên tặng hoa gì, đó cũng là do trượng phu của các vị tới tặng, ta tặng thì có chút hơi kỳ. Song cũng không vội, nhà bánh ngọt của Túy Tiên Cư chúng ta sẽ bán toàn bộ các loại bánh ngọt bồn hoa này vào ngày tết Nguyên Tiêu. Nếu trượng phu của các vị mua loại bánh ngọt bồn hoa xinh đẹp này làm quà tặng cho các vị, đó chắc chắn là rất có ý nghĩa rồi, tin chắc các vị cũng nhất định sẽ rất thích.
Câu cuối cùng này, thực sự đã mang lời ngon tiếng ngọt, tuyên ngôn tình yêu, đầy thâm tình tới, đôi khi chỉ là quảng cáo đầy lợi ích.
Đây chính là Lý sư phó mà!
Mãi mãi đều xuất kỳ bất ý như vậy, đương nhiên, trong hoàn cảnh nào, hắn cũng không thể quên được quy tắc của một thương nhân. Đó chính là có chết cũng phải kiếm tiền.
Bạch phu nhân nghe thấy mà không nhịn được cười, liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy những người phụ nữ khác đều tỏ ý ngưỡng mộ. Điều này cũng không cần nghĩ cũng biết, một khi nhà bánh ngọt bán loại bánh ngọt bồn hoa này ra, những người phụ nữ này đều giật giây trượng phu của họ đi mua về tặng mình. Thầm nhủ, tiểu tử này quả thật là quá xảo quyệt, nói nhiều như vậy e rằng đây mới là điều mà hắn muốn nói nhất, liền thấp giọng nói:
- Ngươi lại khoe khoang rồi.
Lý Kỳ xoa mũi ngượng ngùng nói: - Đâu có, đâu có, kiếm miếng cơm ăn thôi.
Bạch phu nhân liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, bỗng lên tiếng nói: - Loại bánh ngọt bồn hoa này thực ra rất đẹp, về phần ăn có ngon hay không, thì phải ăn mới biết được.
Lý Kỳ liền bật cười hì hì nói: - Mẹ vợ cứ yên tâm, tài nghệ nấu nướng của con rể vàng không sợ thử lửa.
Về phương diện này Lý Kỳ đương nhiên là rất tự tin rồi.
Những người còn lại vừa rồi lắng nghe Lý Kỳ giảng giải, dường như đã quên mất đây không phải là hoa, mà là bánh ngọt, tất cả đều không ai động đũa, giờ nhắc tới, mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Suy cho cùng, bồn hoa này hấp dẫn người ta nhất vẫn là mỹ vị trong đó. Bởi vì đây có lẽ là Kim Đao Trù Vương tự tay làm, lều cầm chiếc thìa lên.
Tuy nhiên, họ còn vẫn chưa bắt đầu phá hoại đóa hoa được làm từ bơ đó, mà cào cào chút "bùn", chỉ thấy một cảm giác trơn trợt, qua thìa truyền tới ngón tay, chỉ thấy phía dưới là lớp bơ màu trắng. Từ sau khi bánh ngọt bơ được dời đi, lập tức trở thành món thích nhất của phụ nữ, chỉ muốn ăn thử một miếng.
Nhưng miếng bơ có "bùn" này vừa cho vào miệng, họ liền nhíu mày lại. Ấn tượng của bơ mang tới cho họ chính là một từ "ngọt", nhưng chiếc bánh ngọt này lại mang lại cho người ta cảm giác chua xót. Điều này dường như là có chút khác với sự mong đợi của họ, thậm chí lúc đầu còn có chút mâu thuẫn.
Tuy nhiên, sau khi họ thưởng thức, phát hiện thấy hương vị của loại bánh ngọt này so với bánh ngọt bơ trước đây, hương vị của nó càng phong phú hơn, đầy hứng thú, khi ăn vào miệng có cảm giác thơm, trượt, ngọt, ngậy, mềm, cảm giác man mát, trong miệng có cảm giác sảng khoái. Bơ dính xung quanh môi, lưỡi, răng, khiến cho người ta phải từ từ nuốt xuống, cảm giác ngọt ngào trong miếng, đi thẳng vào tim, khiến cho trong lòng cảm thấy như có mật ngọt đi vào, tâm tình rất tốt.
Một món điểm tâm thành công nhất định có thể mang lại cho người ăn cảm giác vui vẻ. Đây là điều kỳ diệu nhất của món điểm tâm. Đương nhiên, bất kỳ chuyện gì cũng đều có hai mặt của nó, tác dụng phụ chính là dễ khiến người ta béo lên, vì vậy điều này cũng đã khiến người phụ nữ vừa yêu vừa hận điểm tâm ngọt.
Một muôi.
Hai muôi.
Cái này càng ăn càng thích, vừa rồi còn có cảm giác hơi đắng, bây giờ lại trở nên hấp dẫn người ta vô cùng, giống như món bánh ngọt này chính là vì có nó mà càng trở nên cuốn hút người ta.
Ngọt và đắng giống như thiên sứ và ma quỷ, hài hòa mà lại xung đột kết hợp với nhau, cảm giác thực sự là quá kỳ diệu.
Tuy nhiên, khi họ ăn bánh ngọt xong chỉ cảm thấy bánh ngọt này rất mềm, cho vào miệng là biến mất, lại uống thêm một ngụm cà phê, cái cảm giác đó quả thực không thể nào diễn tả được.
Ăn ngon quá chừng!
Những người phụ nữ ăn không nói được lên lời, căn bản là không thể dừng lại được. Đúng trong lúc bất tri bất giác, bồn hoa này đã nhìn thấy đáy rồi.
- Hả? Hồng Nô, các muội sao lại không ăn nữa!
Khi Tô Vân vẫn còn chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện thấy những người vợ của Lý Kỳ động tác nhất trí thần kỳ, không ai động đũa tới, bồn hoa vẫn hoàn chỉnh trước mặt họ.
Đám người Bạch phu nhân cũng phát hiện thấy, nhưng họ chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Bánh ngọt bồn hoa này đối với họ mà nói chỉ là một loại bánh ngọt đẹp mà lại ngon mà thôi. Nhưng đối với đám người Thất Nương, bên trong bánh ngọt này lại còn ẩn chứa tình cảm nồng nàn của Lý Kỳ dành cho họ, họ đương nhiên là muốn giữ lại lâu hơn chút rồi. Nếu muốn ăn, cũng chắc chắn là một mình trốn trong phòng từ từ thưởng thức. Như vậy, có thể lặng lẽ thưởng thức tình yêu của Lý Kỳ.
Nhưng lời này Quý Hồng Nô lại không dễ nói ra, bỗng nhiên hai má ửng hồng.
Bạch Thiển Dạ mỉm cười nói: - Vừa rồi chúng ta đã ăn no rồi, cái này chờ tới tối sẽ ăn.
Đám người Phong Nghi Nô cũng liền gật đầu.
Đây rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi. Những người phụ nữ đó cũng đều hiểu, nhưng ai cũng không muốn vạch trần ra, bởi vì trong lòng họ vẫn còn đang ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.