Chương 764: Hoàng Thượng! Công chúa vẫn còn vị thành niên mà!
Nam Hi
22/12/2015
Hoàng Thượng?
Đám người không ai không kinh hãi thất sắc.
Trong đó có rất nhiều người trước nay chưa bao giờ gặp Hoàng Thượng, nhất thời ngây ra như phỗng, sợ hãi choáng váng.
Tần Cối là người phản ứng đầu tiên, tiến lên phía trước hành lễ.
Những người còn lại sau đó mới định thần lại, lũ lượt hành lễ, hô to vạn tuế.
Cần biết rằng thời cổ đại, không cần biết là hôn quân hay minh quân thì cũng đại diện cho chân mệnh thiên tử, là một thứ tượng trưng về tinh thần, những người dân thường nếu như có thể gặp mặt Hoàng Thượng thì e rằng về nhà phải thắp ngay vài nén hương lớn, cảm tạ ân huệ của ông trời.
Đương nhiên, điều này đối với người hậu thế như Lý Kỳ thì hoàn toàn không tồn tại, trong lòng còn đang oán giận cái tên Hoàng Thượng này thật là đến làm phiền quá.
Tống Huy Tông hôm nay không dẫn nhiều người tới, chỉ có Lương Sư Thành và mấy tên hộ vệ, ông ta cười nói: - Các ngươi đứng dậy cả đi, không cần đa lễ.
Lý Kỳ đứng thẳng người lên, ngần ngại hỏi: - Hoàng Thượng, hôm nay người đến đây có việc gì sao?
Tống Huy Tông nghiêm mặt lại nói: - Sao nào? Lẽ nào trẫm không thể đến sao? Tiểu tử ngươi lần trước còn cầu xin trẫm trực tiếp quản lí Quân Khí Giám cơ mà, nếu đã như vậy thì trẫm đương nhiên muốn đến xem tình hình thế nào, điều này không gây trở ngại gì cho ngươi đó chứ?
Mẹ kiếp. Đương nhiên là gây trở ngại rồi, thằng nhãi ngươi ở đây thì ta làm sao ra uy được nữa. Lý Kỳ trong bụng chửi thầm, nhưng miệng thì cười ha hả nói: - Đương nhiên là không rồi, Hoàng Thượng đến được, ấy là cổ vũ cho sĩ khí của chúng thần vậy.
Những người còn lại hùa theo phụ họa, thi nhau nịnh nọt tâng bốc, liên miên chẳng dứt.
Tống Huy Tông xua xua tay nói:
- Được rồi, được rồi, những lời này không cần phải nói nữa, hôm nay trẫm chỉ muốn đến xem thế nào, chứ không có ý gì khác, ngươi nói tiếp đi, trẫm vừa rồi có nghe được một ít, thấy ngươi nói rất có lí, các ngươi cũng ngồi cả đi, không phải đứng như vậy đâu.
Ông ta nói xong liền ngồi vào chỗ chính giữa, rồi nhìn Lý Kỳ giơ tay ra hiệu hắn tiếp tục.
Hoàng Thượng ở đây thì đám người kia nào dám ngồi, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, chả ai ngồi cả.
Xem ra thằng cha này còn dây dưa ở đây không chịu đi rồi. Lý Kỳ thầm than vãn, đoạn nhìn những người còn lại nói: - Hoàng Thượng cho phép ngồi thì ngồi đi, hay là muốn kháng chỉ đó?
Xoạt xoạt xoạt.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh chỉ có Lý Kỳ và Tần Cối là đang đứng ở chính giữa, những người còn lại đều đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
Xem ra ông mày nói cả trăm câu cũng không so được với một ánh mắt của Hoàng Thượng. Trong lòng Lý Kỳ dâng lên một nỗi buồn bực khó nói, đoạn hẵng giọng nói tiếp: - Mọi người đều biết, gốc gác của một quốc gia là bách tính, mà quân đội là để bảo vệ bánh tính, quân đội lại do binh sĩ tổ hợp mà thành, mà binh khí, áo giáp lại dùng để bảo vệ binh sĩ. Hay nói cách khác, sự hay dở của binh khí sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến gốc gác của một quốc gia. Mà Quân Khí Giám chúng ta lại phụ trách chế tạo binh khí, do đó có thể thấy được tầm quan trọng lớn lao thế nào của Quân Khí Giám, thậm chí có thể nói Quân Khí Giám chính là gốc gác của Đại Tống ta vậy.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, thở dài nói: - Thế cho nên, trọng trách đặt trên vai các ngươi tuyệt đối không nhẹ hơn bất cứ người nào, là bởi các ngươi gánh vác sự an toàn, tôn nghiêm và vinh quang của một quốc gia. Đồng thời, đây cũng là sứ mệnh mà ông trời giao phó cho các ngươi, các ngươi phải cảm thấy tự hào vì được đứng trong hàng ngũ Quân Khí Giám.
Những lời nói thấm đẫm màu sắc tuyên truyền này tức khắc khiến mọi người cảm kích vô cùng. Dù gì thì cái cảm giác được người khác xem trọng thật là tuyệt.
- Hay, nói hay lắm. Các ngươi đều là rường cột của Đại Tống ta vậy. Tống Huy Tông phấn khích kêu lên.
Những người kia nghe xong, thiếu chút là nước mắt tuôn trào.
Giành được sự tán dương của Hoàng Thượng thì đâu là một việc dễ dàng gì.
Lý Kỳ lại tiếp tục nói: - Nếu như phương pháp bí truyền của Thiên hạ vô song bị người khác đánh cắp, thì đó cũng chỉ là tổn thất của riêng tửu lầu Túy Tiên Cư mà thôi. Nhưng nếu phương pháp chế tạo vũ khí của Đại Tống ta mà bị đánh cắp, thì đó là tổn thất của cả Đại Tống. Điều này khiến chúng ta không thể không lưu ý. Bởi không phải các ngươi đang đứng trước mặt người thân, cũng chẳng phải đang đứng trước mặt Quân Khí Giám, mà là đang đứng trước mặt một quốc gia. Cho nên công tác bảo mật đối với Quân Khí Giám mà nói là trọng yếu của trọng yếu. Nếu như công tác bảo mật không làm tốt, thì nguy hiểm luôn luôn tồn tại, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao ta thỉnh cầu Hoàng Thượng trực tiếp quản lí Quân Khí Giám. Còn nữa, ta còn muốn xây dựng Quân Khí Giám thành một tổ chức thần bí nhất Đại Tống.
- Tổ chức thần bí nhất?
Mọi người đều sửng sốt.
- Mang lên đây.
Lý Kỳ đột nhiên hướng về phía hộ vệ ngoài cửa nói.
Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy 3 tên hộ vệ tên nào tên nấy trong tay cầm một đống tài liệu dày cộp, bọn họ trước tiên hành lễ với Tống Huy Tông, sau đó phân phát số tài liệu trong tay cho mọi người.
Tống Huy Tông cũng nhận lấy một tập.
Lý Kỳ nói: - Đây là một bộ quy tắc bí mật chế tạo của Quân Khí Giám chúng ta. Mỗi một người trong Quân Khí Giám đều phải nghiêm chỉnh chấp hành các quy tắc đã được chế định trong đó. Người nào vi phạm, nhẹ thì bị tước quan tịch, nặng thì chịu cực hình vì tội phản quốc.
Mọi người nghe xong, lập tức mặt mày xanh lét, tay cầm tập tài liệu mà bắt đầu run lên lẩy bẩy. Xử cực hình thì không phải chuyện đùa rồi.
Lý Kỳ nhìn lướt qua đám người một lượt, cười ha ha nói: - Các ngươi chớ sợ hãi, đây là điều cần thiết, cho nên các ngươi nhất định phải cố gắng hết sức, nhất quyết không được khoe mẽ anh hùng, đôi khi sự nhường nhịn của các ngươi lại là một đại công đó. Các ngươi nhất định phải thận trọng làm theo bộ quy tắc này, nếu như cảm thấy mình không làm nổi, thì ngay bây giờ vẫn còn cơ hội rút lui, yên tâm là các ngươi tự động rút lui chứ không phải bị khai trừ, cho nên ta sẽ thương lượng với những nha môn khác, điều động các ngươi đến đó. Tuy nhiên, một khi các ngươi đã kí vào giao ước bảo mật này rồi thì không thể rút lui được nữa. Các ngươi cũng chớ mang tâm tưởng cầu may trong làm việc, khi ta đã có thể chế định ra bộ quy tắc này rồi thì đương nhiên tuyệt đối nắm chắc quy định thưởng phạt trong đó. À, còn một điểm nữa, mặc dù Hoàng Thượng ở đây, nhưng các ngươi cũng không cần băn khoăn nhiều, nhất định không nên vì điều này mà ảnh hưởng đến quyết định của bản thân, để tránh hại mình hại nước.
Tống Huy Tông có đôi chút sững sờ, nhưng cũng gật gật đầu thể hiện quan điểm: - Lý Kỳ nói không sai, các ngươi nhất định phải tự lượng sức mình, thận trọng quyết định, bất luận các ngươi lựa chọn thế nào, trẫm đều ủng hộ. Ông ta nói rồi như nghĩ ra điều gì đó, đoạn nhìn Lương Sư Thành với một vẻ kì quái, cau mày nói:
- Lương ái khanh, hình như ngươi không thuộc Quân Khí Giám.
Ý gì vậy? Lương Sư Thành sững người lại, ngơ ngác nhìn Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông xua xua tay nói: - Hay là các ngươi cứ ra ngoài đợi trẫm đi.
Lương Sư Thành tủi thân đến mức suýt bật khóc, nhưng chẳng dám cãi lại, cúi đầu đáp: - Tuân mệnh. Nói rồi đi thẳng ra ngoài, khi đi qua chỗ Lý Kỳ, cũng không quên gửi gắm một ánh mắt u sầu.
Mẹ kiếp! Cái này ngươi không thể trách được ta, có phải ta đuổi ngươi đâu. Lý Kỳ rùng mình một cái, khóe miệng giật giật, cố nén cho khỏi bật cười.
Mọi người thấy Tống Huy Tông tự mình làm gương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chăm chú đọc tài liệu.
Lý Kỳ cũng không giục giã bọn họ. Chợt thấy Ngưu Cao đứng trước cửa ra dấu tay với mình, nên cũng bước tới, Ngưu Cao tiến sát lại, nói khẽ: - Bộ Soái, địa điểm đã tìm xong rồi.
Lý Kỳ "ừ" một tiếng rồi nói: - Vậy người thì sao?
- Người thì cũng chọn xong rồi, kẻ nào kẻ đó đều là thợ lành nghề, lí lịch thì bọn ta cũng tìm hiểu kĩ càng rồi, đều trong sạch cả.
- Tốt lắm! Lý Kỳ cười rồi gật gật đầu nói tiếp: - Này Ngưu Cao, ta phát hiện ra rằng thằng nhãi ngươi rất phù hợp làm cái nghề thám tử này đó.
Ngưu Cao chợt căng thẳng, vội nói: - Bộ Soái, ta đây phụng mệnh hành sự, kì thực vẫn thích ở trong quân danh tập luyện hơn, huống hồ thân hình ta thô thiển, không thích hợp cái nghề thám tử đâu.
Lý Kỳ nhướn mày nói: - Thám tử mà cần xem thân hình à?
Ngưu Cao nhếch môi cười hề hề nói: - Thì tử là nhỏ, nếu không thì đã gọi là thám phụ rồi.
Lý Kỳ cười mắng nói: - Thôi cút.
- Bỉ chức tuân mệnh.
Ngưu Cao ba chân bốn cẳng chuồn thẳng ra ngoài.
Một hồi lâu sau, mọi người rốt cuộc cũng đọc xong.
Lý Kỳ cũng quay lại đại sảnh, giơ tay cười nói: - Được rồi, đã đến lúc các ngươi đưa ra quyết định rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên một người đứng lên, chắp tay nói: - Hoàng Thượng, Giám Sự, hạ quan trên có mẹ già, dưới còn con nhỏ, thực sự không thể đảm đương trọng trách này, vì vậy xin được rút khỏi Quân Khí Giám.
Lý Kỳ gật đầu cười nói: - Được, bây giờ ngươi ra chỗ quan Chủ Bạc (chức quan chuyên quản lí công văn) đăng kí, ta sẽ sớm điều ngươi sang bộ phận khác.
- Đa tạ Giám Sự.
Người đó lại hướng sang Hoàng Thượng hành lễ, sau đó khom người lui ra ngoài.
Có người đi đầu, liền đó thêm 4 người nữa cũng xin rút. Lý Kỳ đều vui vẻ đồng ý.
Cuối cùng có cả thảy 7 người rút lui.
Nhưng với Lý Kỳ mà nói, nếu như không có ai xin rút thì hắn mới không thể yên tâm. Sau đó, hắn lại sai người ghi chép tỉ mỉ thông tin những người còn lại, lập thành một hồ sơ bí mật.
Lý Kỳ biết rằng trong bộ quy tắc có nhiều điểm không công bằng cho bọn họ, nhưng bù lại, hắn lại tăng bổng lộc tương ứng để bù đắp. Đãi ngộ cao cũng là một nguyên nhân quan trọng để nhiều người quyết định ở lại.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tống Huy Tông vỗ vai Lý Kỳ cười ha ha nói: - Lý Kỳ, ngươi quả là rất có nghề, ha ha, trẫm không nhìn nhầm người mà.
Lý Kỳ khiêm tốn đáp:
- Hoàng Thượng quá khen rồi, vi thần cũng chỉ là muốn làm đến tốt nhất có thể thôi.
- Tốt, tốt.
Tống Huy Tông lại hỏi: - Vậy tiếp đến ngươi tính làm gì?
Lý Kỳ đáp: - Bẩm Hoàng Thượng, đợi sau khi xưởng chế tạo sửa chữa xong, vi thần dự định sản xuất trên quy mô lớn, nghiên cứu phát triển vũ khí, ngoài ra, Cao Thái Úy cũng giúp vi thần liên hệ với đại thần các nước Cao Ly, Thổ Phiên, đợi bọn họ đến kinh, chúng ta có thể ngồi lại lắng nghe nhu cầu của bọn họ, chế tạo vũ khí phù hợp với bọn họ, hòng kiếm được hợp đồng mua bán.
Tống Huy Tông thực ra cũng muốn hỏi chính vấn đề này, thầm nghĩ, tên tiểu tử này quả nhiên thật thông minh. Đoạn cười nói: - Việc ở Quân Khí Giám cố nhiên quan trọng, nhưng ngươi cũng chớ có bỏ bê cái công cuộc kiến thiết kinh tế đó. Giai đoạn đầu của cuộc kiến thiết này, quốc khố đã phải chịu áp lực rất lớn, mấy ngày qua, Tam Ty thường xuyên đến tìm trẫm kể khổ.
Kể khổ? Chó chết, rõ ràng là muốn báo thù ông mày, thằng nhãi ngươi có nghèo nữa thì cũng không đến mức không chịu nổi mấy ngày chứ. Lý Kỳ cười nói: - Hoàng Thượng xin cứ yên tâm, đợi qua vài ngày nữa, đại hội Xây dựng sự nghiệp lần một sẽ được tổ chức ở Thương Vụ Cục, đến lúc đó tin rằng sẽ thúc đẩy thành công nhiều cơ hội, Hoàng Thượng nếu rảnh rỗi thì có thể đến dự xem.
Tống Huy Tông cười ha hả gật gật đầu, nói:
- Để xem đã.
Lý Kỳ bỗng nhớ ra một việc, đảo con ngươi một lượt, đoạn xoa tay cười nói: - Hoàng Thượng, vi thần có một việc muốn hỏi thăm người.
- Chuyện gì?
Lý Kỳ cười hề hề nói: - Là thế này, ở Thái Sư Học viện có một vị giáo viên mấy ngày nay đều không lên lớp, vi thần là Phó Viện trưởng, trong lòng thật sự lo lắng, đã từng đến nhà cô ta, nhưng theo lời nha hoàn của cô ta thì vị giáo viên đó đã đến chỗ Sư Sư cô nương rồi, người xem.
Dù gì thì Lý Sư Sư cũng là nữ nhân của Hoàng Thượng, đường đường một nam nhân như hắn mà tùy tiện chạy tới chỗ đó thì e rằng khó tránh khỏi phiền phức.
- Giáo viên nào? Ngươi nói thẳng luôn là Phong nương tử đi cho xong.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu.
Tống Huy Tông vừa cười vừa nhìn hắn vẻ dò xét.
Lý Kỳ bị soi đến hoảng sợ, hỏi: - Hoàng Thượng, lẽ nào vi thần nói sai rồi.
Tống Huy Tông trêu lại: - Có thực là chỉ lo lắng?
- Vâng đương nhiên. Lý Kỳ tất nhiên không mặt mũi nào dám nói rằng vội đi tìm Phong Nghi Nô về giúp việc riêng của mình.
- Tiểu tử ngươi chưa nói thật, có câu nói "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", người sợ cái gì?
- Á?
Lý Kỳ sững người lại, vội nói: - Hoàng Thượng, người hiểu lầm rồi, thần và Phong Nghi Nô hoàn toàn trong sạch.
Tống Huy Tông hừ một tiếng, nói:
- Nếu như trẫm đã hiểu lầm, thì ngươi đi cầu xin người khác đi. À, đúng rồi, vài ngày trước trẫm đã đứng trước văn võ trong triều hứa gả Công Chúa cho nhà ngươi rồi, ngươi cũng không cần phải đi tìm nữa.
Lý Kỳ kinh hãi nói: - Hoàng Thượng, người đang nói đùa đó chứ?
- Vua không nói chơi.
Tống Huy Tông cười ha ha đi ra ngoài.
Vua không nói chơi? Lý Kỳ sững người lại, đoạn lập tức đuổi theo nói: - Hoàng Thượng đợi vi thần, người thực sự là hiểu lầm rồi, hơn nữa vi thần nghe nói Công Chúa còn đang vị thành niên mà.
- Ngươi nói cái gì?
Khỉ thật, lại nhỡ miệng rồi!!!
Đám người không ai không kinh hãi thất sắc.
Trong đó có rất nhiều người trước nay chưa bao giờ gặp Hoàng Thượng, nhất thời ngây ra như phỗng, sợ hãi choáng váng.
Tần Cối là người phản ứng đầu tiên, tiến lên phía trước hành lễ.
Những người còn lại sau đó mới định thần lại, lũ lượt hành lễ, hô to vạn tuế.
Cần biết rằng thời cổ đại, không cần biết là hôn quân hay minh quân thì cũng đại diện cho chân mệnh thiên tử, là một thứ tượng trưng về tinh thần, những người dân thường nếu như có thể gặp mặt Hoàng Thượng thì e rằng về nhà phải thắp ngay vài nén hương lớn, cảm tạ ân huệ của ông trời.
Đương nhiên, điều này đối với người hậu thế như Lý Kỳ thì hoàn toàn không tồn tại, trong lòng còn đang oán giận cái tên Hoàng Thượng này thật là đến làm phiền quá.
Tống Huy Tông hôm nay không dẫn nhiều người tới, chỉ có Lương Sư Thành và mấy tên hộ vệ, ông ta cười nói: - Các ngươi đứng dậy cả đi, không cần đa lễ.
Lý Kỳ đứng thẳng người lên, ngần ngại hỏi: - Hoàng Thượng, hôm nay người đến đây có việc gì sao?
Tống Huy Tông nghiêm mặt lại nói: - Sao nào? Lẽ nào trẫm không thể đến sao? Tiểu tử ngươi lần trước còn cầu xin trẫm trực tiếp quản lí Quân Khí Giám cơ mà, nếu đã như vậy thì trẫm đương nhiên muốn đến xem tình hình thế nào, điều này không gây trở ngại gì cho ngươi đó chứ?
Mẹ kiếp. Đương nhiên là gây trở ngại rồi, thằng nhãi ngươi ở đây thì ta làm sao ra uy được nữa. Lý Kỳ trong bụng chửi thầm, nhưng miệng thì cười ha hả nói: - Đương nhiên là không rồi, Hoàng Thượng đến được, ấy là cổ vũ cho sĩ khí của chúng thần vậy.
Những người còn lại hùa theo phụ họa, thi nhau nịnh nọt tâng bốc, liên miên chẳng dứt.
Tống Huy Tông xua xua tay nói:
- Được rồi, được rồi, những lời này không cần phải nói nữa, hôm nay trẫm chỉ muốn đến xem thế nào, chứ không có ý gì khác, ngươi nói tiếp đi, trẫm vừa rồi có nghe được một ít, thấy ngươi nói rất có lí, các ngươi cũng ngồi cả đi, không phải đứng như vậy đâu.
Ông ta nói xong liền ngồi vào chỗ chính giữa, rồi nhìn Lý Kỳ giơ tay ra hiệu hắn tiếp tục.
Hoàng Thượng ở đây thì đám người kia nào dám ngồi, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, chả ai ngồi cả.
Xem ra thằng cha này còn dây dưa ở đây không chịu đi rồi. Lý Kỳ thầm than vãn, đoạn nhìn những người còn lại nói: - Hoàng Thượng cho phép ngồi thì ngồi đi, hay là muốn kháng chỉ đó?
Xoạt xoạt xoạt.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh chỉ có Lý Kỳ và Tần Cối là đang đứng ở chính giữa, những người còn lại đều đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
Xem ra ông mày nói cả trăm câu cũng không so được với một ánh mắt của Hoàng Thượng. Trong lòng Lý Kỳ dâng lên một nỗi buồn bực khó nói, đoạn hẵng giọng nói tiếp: - Mọi người đều biết, gốc gác của một quốc gia là bách tính, mà quân đội là để bảo vệ bánh tính, quân đội lại do binh sĩ tổ hợp mà thành, mà binh khí, áo giáp lại dùng để bảo vệ binh sĩ. Hay nói cách khác, sự hay dở của binh khí sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến gốc gác của một quốc gia. Mà Quân Khí Giám chúng ta lại phụ trách chế tạo binh khí, do đó có thể thấy được tầm quan trọng lớn lao thế nào của Quân Khí Giám, thậm chí có thể nói Quân Khí Giám chính là gốc gác của Đại Tống ta vậy.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, thở dài nói: - Thế cho nên, trọng trách đặt trên vai các ngươi tuyệt đối không nhẹ hơn bất cứ người nào, là bởi các ngươi gánh vác sự an toàn, tôn nghiêm và vinh quang của một quốc gia. Đồng thời, đây cũng là sứ mệnh mà ông trời giao phó cho các ngươi, các ngươi phải cảm thấy tự hào vì được đứng trong hàng ngũ Quân Khí Giám.
Những lời nói thấm đẫm màu sắc tuyên truyền này tức khắc khiến mọi người cảm kích vô cùng. Dù gì thì cái cảm giác được người khác xem trọng thật là tuyệt.
- Hay, nói hay lắm. Các ngươi đều là rường cột của Đại Tống ta vậy. Tống Huy Tông phấn khích kêu lên.
Những người kia nghe xong, thiếu chút là nước mắt tuôn trào.
Giành được sự tán dương của Hoàng Thượng thì đâu là một việc dễ dàng gì.
Lý Kỳ lại tiếp tục nói: - Nếu như phương pháp bí truyền của Thiên hạ vô song bị người khác đánh cắp, thì đó cũng chỉ là tổn thất của riêng tửu lầu Túy Tiên Cư mà thôi. Nhưng nếu phương pháp chế tạo vũ khí của Đại Tống ta mà bị đánh cắp, thì đó là tổn thất của cả Đại Tống. Điều này khiến chúng ta không thể không lưu ý. Bởi không phải các ngươi đang đứng trước mặt người thân, cũng chẳng phải đang đứng trước mặt Quân Khí Giám, mà là đang đứng trước mặt một quốc gia. Cho nên công tác bảo mật đối với Quân Khí Giám mà nói là trọng yếu của trọng yếu. Nếu như công tác bảo mật không làm tốt, thì nguy hiểm luôn luôn tồn tại, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao ta thỉnh cầu Hoàng Thượng trực tiếp quản lí Quân Khí Giám. Còn nữa, ta còn muốn xây dựng Quân Khí Giám thành một tổ chức thần bí nhất Đại Tống.
- Tổ chức thần bí nhất?
Mọi người đều sửng sốt.
- Mang lên đây.
Lý Kỳ đột nhiên hướng về phía hộ vệ ngoài cửa nói.
Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy 3 tên hộ vệ tên nào tên nấy trong tay cầm một đống tài liệu dày cộp, bọn họ trước tiên hành lễ với Tống Huy Tông, sau đó phân phát số tài liệu trong tay cho mọi người.
Tống Huy Tông cũng nhận lấy một tập.
Lý Kỳ nói: - Đây là một bộ quy tắc bí mật chế tạo của Quân Khí Giám chúng ta. Mỗi một người trong Quân Khí Giám đều phải nghiêm chỉnh chấp hành các quy tắc đã được chế định trong đó. Người nào vi phạm, nhẹ thì bị tước quan tịch, nặng thì chịu cực hình vì tội phản quốc.
Mọi người nghe xong, lập tức mặt mày xanh lét, tay cầm tập tài liệu mà bắt đầu run lên lẩy bẩy. Xử cực hình thì không phải chuyện đùa rồi.
Lý Kỳ nhìn lướt qua đám người một lượt, cười ha ha nói: - Các ngươi chớ sợ hãi, đây là điều cần thiết, cho nên các ngươi nhất định phải cố gắng hết sức, nhất quyết không được khoe mẽ anh hùng, đôi khi sự nhường nhịn của các ngươi lại là một đại công đó. Các ngươi nhất định phải thận trọng làm theo bộ quy tắc này, nếu như cảm thấy mình không làm nổi, thì ngay bây giờ vẫn còn cơ hội rút lui, yên tâm là các ngươi tự động rút lui chứ không phải bị khai trừ, cho nên ta sẽ thương lượng với những nha môn khác, điều động các ngươi đến đó. Tuy nhiên, một khi các ngươi đã kí vào giao ước bảo mật này rồi thì không thể rút lui được nữa. Các ngươi cũng chớ mang tâm tưởng cầu may trong làm việc, khi ta đã có thể chế định ra bộ quy tắc này rồi thì đương nhiên tuyệt đối nắm chắc quy định thưởng phạt trong đó. À, còn một điểm nữa, mặc dù Hoàng Thượng ở đây, nhưng các ngươi cũng không cần băn khoăn nhiều, nhất định không nên vì điều này mà ảnh hưởng đến quyết định của bản thân, để tránh hại mình hại nước.
Tống Huy Tông có đôi chút sững sờ, nhưng cũng gật gật đầu thể hiện quan điểm: - Lý Kỳ nói không sai, các ngươi nhất định phải tự lượng sức mình, thận trọng quyết định, bất luận các ngươi lựa chọn thế nào, trẫm đều ủng hộ. Ông ta nói rồi như nghĩ ra điều gì đó, đoạn nhìn Lương Sư Thành với một vẻ kì quái, cau mày nói:
- Lương ái khanh, hình như ngươi không thuộc Quân Khí Giám.
Ý gì vậy? Lương Sư Thành sững người lại, ngơ ngác nhìn Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông xua xua tay nói: - Hay là các ngươi cứ ra ngoài đợi trẫm đi.
Lương Sư Thành tủi thân đến mức suýt bật khóc, nhưng chẳng dám cãi lại, cúi đầu đáp: - Tuân mệnh. Nói rồi đi thẳng ra ngoài, khi đi qua chỗ Lý Kỳ, cũng không quên gửi gắm một ánh mắt u sầu.
Mẹ kiếp! Cái này ngươi không thể trách được ta, có phải ta đuổi ngươi đâu. Lý Kỳ rùng mình một cái, khóe miệng giật giật, cố nén cho khỏi bật cười.
Mọi người thấy Tống Huy Tông tự mình làm gương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chăm chú đọc tài liệu.
Lý Kỳ cũng không giục giã bọn họ. Chợt thấy Ngưu Cao đứng trước cửa ra dấu tay với mình, nên cũng bước tới, Ngưu Cao tiến sát lại, nói khẽ: - Bộ Soái, địa điểm đã tìm xong rồi.
Lý Kỳ "ừ" một tiếng rồi nói: - Vậy người thì sao?
- Người thì cũng chọn xong rồi, kẻ nào kẻ đó đều là thợ lành nghề, lí lịch thì bọn ta cũng tìm hiểu kĩ càng rồi, đều trong sạch cả.
- Tốt lắm! Lý Kỳ cười rồi gật gật đầu nói tiếp: - Này Ngưu Cao, ta phát hiện ra rằng thằng nhãi ngươi rất phù hợp làm cái nghề thám tử này đó.
Ngưu Cao chợt căng thẳng, vội nói: - Bộ Soái, ta đây phụng mệnh hành sự, kì thực vẫn thích ở trong quân danh tập luyện hơn, huống hồ thân hình ta thô thiển, không thích hợp cái nghề thám tử đâu.
Lý Kỳ nhướn mày nói: - Thám tử mà cần xem thân hình à?
Ngưu Cao nhếch môi cười hề hề nói: - Thì tử là nhỏ, nếu không thì đã gọi là thám phụ rồi.
Lý Kỳ cười mắng nói: - Thôi cút.
- Bỉ chức tuân mệnh.
Ngưu Cao ba chân bốn cẳng chuồn thẳng ra ngoài.
Một hồi lâu sau, mọi người rốt cuộc cũng đọc xong.
Lý Kỳ cũng quay lại đại sảnh, giơ tay cười nói: - Được rồi, đã đến lúc các ngươi đưa ra quyết định rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên một người đứng lên, chắp tay nói: - Hoàng Thượng, Giám Sự, hạ quan trên có mẹ già, dưới còn con nhỏ, thực sự không thể đảm đương trọng trách này, vì vậy xin được rút khỏi Quân Khí Giám.
Lý Kỳ gật đầu cười nói: - Được, bây giờ ngươi ra chỗ quan Chủ Bạc (chức quan chuyên quản lí công văn) đăng kí, ta sẽ sớm điều ngươi sang bộ phận khác.
- Đa tạ Giám Sự.
Người đó lại hướng sang Hoàng Thượng hành lễ, sau đó khom người lui ra ngoài.
Có người đi đầu, liền đó thêm 4 người nữa cũng xin rút. Lý Kỳ đều vui vẻ đồng ý.
Cuối cùng có cả thảy 7 người rút lui.
Nhưng với Lý Kỳ mà nói, nếu như không có ai xin rút thì hắn mới không thể yên tâm. Sau đó, hắn lại sai người ghi chép tỉ mỉ thông tin những người còn lại, lập thành một hồ sơ bí mật.
Lý Kỳ biết rằng trong bộ quy tắc có nhiều điểm không công bằng cho bọn họ, nhưng bù lại, hắn lại tăng bổng lộc tương ứng để bù đắp. Đãi ngộ cao cũng là một nguyên nhân quan trọng để nhiều người quyết định ở lại.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tống Huy Tông vỗ vai Lý Kỳ cười ha ha nói: - Lý Kỳ, ngươi quả là rất có nghề, ha ha, trẫm không nhìn nhầm người mà.
Lý Kỳ khiêm tốn đáp:
- Hoàng Thượng quá khen rồi, vi thần cũng chỉ là muốn làm đến tốt nhất có thể thôi.
- Tốt, tốt.
Tống Huy Tông lại hỏi: - Vậy tiếp đến ngươi tính làm gì?
Lý Kỳ đáp: - Bẩm Hoàng Thượng, đợi sau khi xưởng chế tạo sửa chữa xong, vi thần dự định sản xuất trên quy mô lớn, nghiên cứu phát triển vũ khí, ngoài ra, Cao Thái Úy cũng giúp vi thần liên hệ với đại thần các nước Cao Ly, Thổ Phiên, đợi bọn họ đến kinh, chúng ta có thể ngồi lại lắng nghe nhu cầu của bọn họ, chế tạo vũ khí phù hợp với bọn họ, hòng kiếm được hợp đồng mua bán.
Tống Huy Tông thực ra cũng muốn hỏi chính vấn đề này, thầm nghĩ, tên tiểu tử này quả nhiên thật thông minh. Đoạn cười nói: - Việc ở Quân Khí Giám cố nhiên quan trọng, nhưng ngươi cũng chớ có bỏ bê cái công cuộc kiến thiết kinh tế đó. Giai đoạn đầu của cuộc kiến thiết này, quốc khố đã phải chịu áp lực rất lớn, mấy ngày qua, Tam Ty thường xuyên đến tìm trẫm kể khổ.
Kể khổ? Chó chết, rõ ràng là muốn báo thù ông mày, thằng nhãi ngươi có nghèo nữa thì cũng không đến mức không chịu nổi mấy ngày chứ. Lý Kỳ cười nói: - Hoàng Thượng xin cứ yên tâm, đợi qua vài ngày nữa, đại hội Xây dựng sự nghiệp lần một sẽ được tổ chức ở Thương Vụ Cục, đến lúc đó tin rằng sẽ thúc đẩy thành công nhiều cơ hội, Hoàng Thượng nếu rảnh rỗi thì có thể đến dự xem.
Tống Huy Tông cười ha hả gật gật đầu, nói:
- Để xem đã.
Lý Kỳ bỗng nhớ ra một việc, đảo con ngươi một lượt, đoạn xoa tay cười nói: - Hoàng Thượng, vi thần có một việc muốn hỏi thăm người.
- Chuyện gì?
Lý Kỳ cười hề hề nói: - Là thế này, ở Thái Sư Học viện có một vị giáo viên mấy ngày nay đều không lên lớp, vi thần là Phó Viện trưởng, trong lòng thật sự lo lắng, đã từng đến nhà cô ta, nhưng theo lời nha hoàn của cô ta thì vị giáo viên đó đã đến chỗ Sư Sư cô nương rồi, người xem.
Dù gì thì Lý Sư Sư cũng là nữ nhân của Hoàng Thượng, đường đường một nam nhân như hắn mà tùy tiện chạy tới chỗ đó thì e rằng khó tránh khỏi phiền phức.
- Giáo viên nào? Ngươi nói thẳng luôn là Phong nương tử đi cho xong.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu.
Tống Huy Tông vừa cười vừa nhìn hắn vẻ dò xét.
Lý Kỳ bị soi đến hoảng sợ, hỏi: - Hoàng Thượng, lẽ nào vi thần nói sai rồi.
Tống Huy Tông trêu lại: - Có thực là chỉ lo lắng?
- Vâng đương nhiên. Lý Kỳ tất nhiên không mặt mũi nào dám nói rằng vội đi tìm Phong Nghi Nô về giúp việc riêng của mình.
- Tiểu tử ngươi chưa nói thật, có câu nói "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", người sợ cái gì?
- Á?
Lý Kỳ sững người lại, vội nói: - Hoàng Thượng, người hiểu lầm rồi, thần và Phong Nghi Nô hoàn toàn trong sạch.
Tống Huy Tông hừ một tiếng, nói:
- Nếu như trẫm đã hiểu lầm, thì ngươi đi cầu xin người khác đi. À, đúng rồi, vài ngày trước trẫm đã đứng trước văn võ trong triều hứa gả Công Chúa cho nhà ngươi rồi, ngươi cũng không cần phải đi tìm nữa.
Lý Kỳ kinh hãi nói: - Hoàng Thượng, người đang nói đùa đó chứ?
- Vua không nói chơi.
Tống Huy Tông cười ha ha đi ra ngoài.
Vua không nói chơi? Lý Kỳ sững người lại, đoạn lập tức đuổi theo nói: - Hoàng Thượng đợi vi thần, người thực sự là hiểu lầm rồi, hơn nữa vi thần nghe nói Công Chúa còn đang vị thành niên mà.
- Ngươi nói cái gì?
Khỉ thật, lại nhỡ miệng rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.