Bắc Tống Phong Lưu

Chương 571: Họp thường niên (trung)

Nam Hi

21/12/2015

Sau tiếng pháo, Trương Xuân Nhi là chủ nhân có mấy lời mở đầu sau, đó là Trương viên ngoại của Dương lầu đọc diễn văn.

Trước kia những chuyện này đều do Phàn Chính làm. Dù hai năm trước ông ta bị bệnh thì cũng là Phàn Thiếu Bạch làm thay, nhưng năm nay không giống trước. Phàn Chính qua đời, đương nhiên là phải mời một vị tiền bối đọc diễn văn.

Tính cánh của Trương viên ngoại bảo thủ, hơn nữa lại thuộc loại người gió chiều nào che chiều ấy, nếu không thì sao Dương lầu ở trong tay ông ta nhiều năm như vậy vẫn dậm chân tại chỗ không có chút tiến bộ nào. So với Lý Kỳ đúng là vô cùng cực đoan.

Nhưng lần này ông ta đọc diễn văn vẫn còn biết tròn, biết méo. Hồi đầu năm triều đình cưỡng chế thu thuế làm cho tất cả các ngành sản xuất đi xuống mấy tháng trời, suýt nữa thì gặp họa ngập đầu. Nói rất có trật tự, hơn nữa còn khen ngợi hai hậu bối là Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi, hầu như là chu đáo không hề đắc tội với ai cả.

Sau đó ông ta làm đại biểu bắc thành báo báo tình hình của bắc thành.

Đợi ông ta đọc diễn văn xong. Tiền viên ngoại cũng đại biểu cho tây thành lên đọc diễn văn, tài ăn nói của ông ta cũng khá lắm. Vừa lên thao thao bất tuyệt cứ như thế ngày mai sẽ phải ra đường xin cơm vậy. Hơn nữa còn năm lần bảy lượt nhằm vào Túy Tiên Cư và Phàn lâu, mặc dù không chỉ rõ danh nhưng trong lòng mọi người đều đã có số.

Nhưng nói thật đúng là ông ta phải chịu khá nhiều thiệt thòi. Lúc trước Ký Kỳ định phái triển ở tây thành vì tuy tây thành có nhiều quán rượu nhưng không có quán cực lớn, phát triển ở đó khá dễ. Tửu lâu của Lý Kỳ ở tây thành là đại lý, còn có phố ẩm thực, Sư Tử lầu dĩ nhiên thuộc khu chính, cho nên lần này ông ta tố khổ cũng bảy phần là thật.

Lý Kỳ tuyệt đối không để ý, chỉ cười cười nghe, tranh cướp chuyện làm ăn của người khác thì sù sao cũng phải cho người ta trút hai ba câu bực tức chứ...

Tiếp theo là đông thành, Trương Xuân Nhi lại bắt đầu đóng kịch sống chết phải là Phàn Thiếu Bạch lên. Không có cách nào Phàn Thiếu Bạch phải đi lên, nói đơn giản mấy câu. Y là người tâm cao khí ngạo, tuy Phàn lâu bị tổn thương nặng nề, nhưng y cũng không giống như Tiền viên ngoại mà đi tố khổ, ngược lại y khẳng định là sẽ bảo vệ địa vị của Phàn lâu ở Đông Kinh.

Cuối cùng đến nam thành, Lý Kỳ không muốn phí nước miếng. Tần phu nhân lại càng không phải nói. Túy Tiên Cư phối hợp khá ăn ý đều cố chết không chịu đi lên. Vậy chỉ còn Thái Mẫn Đức đi.

Con người của Thái Mẫn Đức rất giảo hoạt. Lão không hề đề cập đến chuyện giết heo lấy một chữ, nói nửa ngày toàn những câu chẳng đâu vào đâu, cái cơ bản thì không nói, chẳng khác nào là chưa nói gì.

Đợi mọi người đọc diễn văn xong, Trương Xuân Nhi lại đứng lên nói:

- Nhớ hôm đó tiểu điếm khai trương, tiểu nữ từng đề cập qua chuyện tổ chức Chính minh hội. Lúc đó các vị nói phải để suy nghĩ cẩn thận đã. Vì thế hôm nay quyết định luôn, không biết các vị nghĩ thế nào?

- Ta tán thành.

Tiền viên ngoại giơ tay tán thành đầu tiên.

- Ta cũng tán thành.

-...

Trong nháy mắt trong hơn 20 người đã có phân nửa giơ tay lên. Dù sao thì địa vị của Trương Xuân Nhi bây giờ so với lúc mới bắt đầu cũng đã tăng nên, ít nhiều cũng có người muốn đi theo nàng.

Những người còn lại đang đứng nhìn, đương nhiên là chờ Túy Tiên Cư, Phàn lâu và Phỉ Thúy hiên bày tỏ thái độ. Hai bên bọn họ đều không muốn đắc tội cho nên không dám tùy tiện tỏ thái độ.

Trương Xuân Nhi cũng biết bắt được giặc phải giết vua trước, liền cười nói với Tần phu nhân:

- Không biết ý của Tần phu nhân thế nào?

Tần phu nhân thản nhiên nói:

- Nếu tất cả mọi người đã tán thành thì Túy Tiên Cư chúng ta cũng không có ý kiến gì.

- Phu nhân thật là hiểu đại nghĩa.

Trương Xuân Nhi cảm ơn rồi lại nói với Lý Kỳ:

- Vậy ý của Lý sư phó thì sao?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Trương nương tử đã châm ngòi ly gián, phu nhân đã đồng ý rồi, về phần tôi đương nhiên là không có vấn đề gì. Cô nói câu này chẳng có phúc hậu tí nào.

Tần phu nhân hơi liếc nhìn hắn, ý như muốn nói ta van ngươi bớt tranh cãi đi.

Ai cũng biết Túy Tiên Cư là làm chủ, nếu ta hỏi không ngươi, đợi ngươi đứng lên phản đối thì không phải ta đã toi công vất vả rồi sao. Trương Xuân Nhi không hài lòng nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:

- Rất xin lỗi, tiểu nữ nói sai rồi.

Trương Xuân Nhi không muốn nhiều lời với tên Lý Kỳ điên nữa mà nhìn về phía Thái Mẫn Đức và Phàn Thiếu Bạch.

Bây giờ Túy Tiên Cư đã đồng ý rồi. Bọn họ có muốn không đồng ý thì cũng phải đồng ý thôi. Hơn nữa bọn họ không thể kháng cự việc này được, bèn đều tỏ thái độ đồng ý.

Còn những viên ngoại khác thấy ba nhà bọn họ đã đồng ý cũng liền giơ tay bày tỏ thái độ.

Trương Xuân Nhi thấy tất cả phiếu đã được thông qua liền thở phào nhẹ nhõm nói:

- Vậy được, nếu tất cả mọi người đã đồng ý xây dựng Chính minh hội, vậy chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết. Lúc trước sở dĩ Chính minh hội giải tán đơn giản là quá nóng vội, sự phối hợp bên trong không được tốt. Tiểu nữ đã rút kinh nghiệm lần trước, để Chính minh hội có thể duy trì được lâu dài.

Quả nhiên là có chiêu sau. Thái Mẫn Đức cười nói:

- Không biết Trương nương tử có thượng sách gì?



- Thượng sách thì không dám mà chỉ có một đề nghị nho nhỏ thôi.

Trương Xuân Nhi khẽ vuốt cằm nói:

- Có câu là không có quy tắc không thành tổ chức. Tiểu nữ nghĩ chúng ta phải có một quy tắc tỉ mỉ cho tổ chức. Sau này mọi người cứ chiếu theo đó mà làm việc, cũng dễ dàng cho việc quản lý, không biết mọi người có ý kiến gì không?

Người đàn bàn này có thủ đoạn thật. Lỳ Kỳ gật gật đầu nói:

- Chắc chắn rồi, tôi đồng ý.

Sắc mặt của Phàn Thiếu Bạch căng thẳng, y thầm nghĩ, sao Lý sư phó lại hồ đồ như thế. Ả này rõ ràng là muốn nâng bản thân lên. Không khỏi ném ánh mắt dò hỏi về phía Lý Kỳ.

Ngô Phúc Vinh thoáng gật đầu, bảo y yên tâm chớ nóng vội, trong lòng lại cười thầm, Phàn công tử tại sao lại không biết con người của Lý Kỳ chứ. Hắn đồng ý là một chuyện nhưng có làm hay không lại là một chuyện khác.

Lần này Lý Kỳ đồng ý trước, thì đương nhiên cũng không ai có ý kiến gì nữa.

Trương Xuân Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều mà lại nói tiếp:

- Tiểu nữ bất tài, đã chuẩn bị đại cương về Chính minh hội trong nhiều ngày. Đây chỉ là bản sơ thảo, tiểu nữ tử cũng chỉ là thả con săn sắt bắt con cá rô, hy mọi người có thể cho ý kiến.

Cô ta nói xong, mấy tỳ nữ đi tới phát cho mỗi người một ít tư liệu.

Mọi người nhận bản đại cương và đọc.

Chà! Chuẩn bị xong rồi cơ à? Cô chuyên nghiệp đấy. Lý Kỳ vừa nhìn thấy liền cười thầm, mẹ nó, viết cẩn thận như này mà bảo toàn là sơ thảo, lừa ai chứ?

Mọi người túm năm tụm ba vào nhau bàn luận. Bọn họ không quan tâm đến đại cương này có lợi cho sự phát triển của Chính minh hội hay không mà là nó có lợi gì cho mình hay không?

Trương Xuân Nhi khẽ cười nói:

- Cái này gọi là một người kế ngắn, hai người kế dài, mọi người có ý kiến gì thì cứ đề xuất. Như vậy mới có lợi cho sự phát triển của Chính minh hội.

Cô ta vừa nói xong thì Lý Kỳ nói:

- Trương nương tử nói không sai, vừa hay tôi phát hiện ra một sơ hở.

Trương Xuân Nhi đã sớm dự đoán nhất định là Lý Kỳ sẽ đề xuất kháng nghị, cô ta cười nói:

- Lý sư phó mau nói xem.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng nói:

- Mời mọi người xem điều kiện thứ mười lăm, bỏ phiếu biểu quyết.

Trương viên ngoại cau mày nói:

- Rất công bằng mà.

Con bằng cái đầu ông ấy, ông già rồi không hiểu thì cũng đừng hé răng. Lý Kỳ nói:

- Tôi cảm thấy quy định này không rõ ràng. Phải phân nhỏ ra, nếu chuyện gì cũng bỏ phiếu biểu quyếy vậy thì loạn mất. Lấy một ví dụ, nếu người nào muốn đùa giỡn Túy Tiên Cư, đề xuất chúng ta phải đóng cửa Túy Tiên Cư. Trùng hợp hơn là cả một đám người đều cùng tán thành, lẽ nào Túy Tiên Cư chúng tôi phải vì thế mà đóng cửa hay sao? Chuyện này là không thể, mọi người nói có đúng không?

Trương Xuân Nhi còn chưa nói gì thì Tiền viên ngoại đã hừ nói:

- Có câu là bình thường không làm việc trái với lương tâm thì tối đến không sợ ma gõ cửa. Nếu Túy Tiên Cư các ngươi không làm gì sai trái thì ai lại đề xuất Túy Tiên Cư các ngươi phải đóng cửa?

Chà, ngươi nói xong chưa? Lý Kỳ cười lạnh nói:

- Tiền viên ngoại nói câu này là có hàm ý khác rồi. Đàn ông mà có chuyện gì cứ nói thẳng mẹ nó đừng có vòng vo như đàn bà thế. Đến đây rồi còn xì hơi.

Câu này quá thô tục khiến Tần phu nhân cũng phải lắc đầu. Nhưng nàng không nói nhiều mà vẫn ở bên ngoài mặc kệ Lý Kỳ muốn làm gì thì làm. Nàng cũng sẽ ủng hộ nhưng chắc chắn là phải âm thầm giáo huấn lại Lý Kỳ một phen.

Tiền viên ngoại tuyệt đối không ngờ là Lý Kỳ lại phát ngôn như vậy. Ông ta sững sờ sau đó vỗ bàn tức giận nói:

- Ngươi nói ai là đàn bà. Túy Tiên Cư các ngươi nhiều lần làm hỏng quy tắc, biến các quán rượu trong kinh thành trướng khí mù mịt. Điều này mọi người đều rõ như ban ngày.

- Con mẹ nó ông thả rắm thối đúng lý hợp tình như vậy, bố đây thật sự phục ông rồi.

Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng lại nói:

- Ban đầu là các ông bắt chước Túy Tiên Cư chúng tôi làm cái lò sưởi trong tường, kết quả là làm cho quán rượu của mình khói bay mù mịt bây giờ lại còn trách, tôi. Da mặt ông cũng dầy quá đấy.

Hắn vừa nói ra câu này khiến rất nhiều người phải cúi mặt xấu hổ.

Tiền viên ngoại tức đến tím mặt cả giận nói:



- Ai ai nói chuyện này?

Lý Kỳ ám chỉ nói:

- Vậy ông nói chuyện gì? Chướng khí mù mịt không phải là ý đó sao?

- Bố đây nói đến chi nhánh của Túy Tiên Cư các ngươi đấy.

Mọi người vừa nghe thấy vậy biểu hiện trên mặt lại khác nhau, nhưng trong lòng lại lặng lẽ đứng về phía Tiền viên ngoại. Chi nhánh này thực sự là quá kinh khủng. Thực sự nếu toàn bộ đều trở thành chi nhánh của Túy Tiên Cư vậy thì chẳng khác nào bọn họ cũng phải đóng cửa.

- Chi nhánh?

Lý Kỳ cau mày nói:

- Tôi không biết là có gì không ổn?

- Đương nhiên là các ngươi cảm thấy không ổn rồi.

Tiền viên ngoại hừ lạnh một tiếng nói:

- Mọi người đều biết, những chi nhánh này đều là mạch máu của các tửu lâu cửa hàng chính chúng ta. Thịt chín, rượu....v.v...của cửa hàng chúng ta đều có hơn năm thành bán ra đều dựa vào các chi nhánh này, vì thế triều đình còn ban văn bản quy định rõ ràng quy hoạch quyền sở hữu các chi nhánh. Nhiều năm như vậy rồi chưa hề có người nào dám phá quy củ này, nhưng Túy Tiên Cư các ngươi lại ỷ thế ức hiếp người, lợi dụng các chi nhánh này để cướp các cửa hàng của chúng ta. Rõ ràng là ngươi muốn đoạn đường sống của chúng ta mà.

Mọi người gật đầu liên tiếp tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Tiền viên ngoại.

Lý Kỳ hừ nói:

- Về phương diện này Túy Tiên Cư chúng tôi mới là người bị hại. Mọi người đều biết, Túy Tiên Tư chúng tôi ở đường phố Biện Hà này đến một chi nhánh cũng không có, tất cả đều bị Phỉ Thúy hiên cướp hết. Túy Tiên Cư chúng tôi cũng chưa từng trách cứ một lời vậy mà lúc đó các ông có nửa lời nói giúp Túy Tiên Cư chúng tôi không? Toàn bộ thành Biện Kinh này không sợ một cửa hàng nào mà chỉ e sợ một nhà Túy Tiên Cư chúng tôi. Chúng tôi không tìm đường ra lẽ nào đợi chết sao? Các ông thiệt thòi, bố đây mẹ nó cũng thiệt thòi chẳng kém.

Hắn nói là thật, tuy bây giờ Túy Tiên Cư đang như mặt trời ban trưa, nhưng những chi nhánh khó khăn đều do một tay Phỉ Thúy hiên bồi dưỡng ra. Có muốn lấy cũng không lấy được.

Sao tiểu tử này lại xả lên đầu mình chứ. Thái Mẫn Đức vốn dĩ muốn xem kịch vui nhưng không ngờ mới bắt đầu Lý Kỳ đã lôi lão vào. Lão chỉ có thể mở miệng giải thích:

- Lý công tử nói vậy sai rồi. Hai nhà chúng ta tương đối gần, cho nên lúc đó triều đình cũng không phân chi tiết. Thái mỗ làm như vậy không làm hỏng quy tắc, đương nhiên nếu các cậu có thể làm cho những chi nhánh này theo các cậu thì Thái mỗ tuyệt đối không có nửa câu oán hận.

Lý Kỳ cười nói:

- Chi nhánh của tôi cũng không phá hỏng quy tắc. Khi triều đình quy hoạch các chi nhánh là nhằm để bán rượu. Nói cách khác, chỉ cần Túy Tiên Cư chúng tôi không bán phá giá thì vẫn không làm hỏng quy tắc. Đương nhiên nếu các ông có thể làm cho những chi nhánh này không thêm vào Túy Tiên Cư chúng tôi thì chúng tôi cũng không có nửa câu oán trách.

Mọi người nghe xong thầm mắng hai người này vô liêm sỉ. Một người thì chiếm chi nhánh của người khác, thậm chí còn mua chuộc cả chưởng quầy này vậy có vẫn cố tính nói cho có lý. Người kia thì lại càng vô liêm sỉ hơn. Thiên hạ vô song của Túy Tiên Cư được phong là ngự tửu, người đến cửa mua nhiều không đếm xuể, hơn nữa giá cả kia đặt ở các chi nhánh cũng không hợp tình hợp lý. Lượng rượu tiêu thụ mỗi ngày đều gần bằng Phàn lâu tồi. Ghê gớm hơn chính là bán bao nhiêu cũng không đủ rượu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lượng tiêu thụ.

Tiền viên ngoại cũng váng đầu phản bác:

- Được rồi, vậy Túy Tiên Cư và Phàn lâu các ngươi giải thích thế nào với chuyện thu mua các chân cửa hàng bên cạnh đây?

Thái Mẫn Đức vừa nghe thấy liền thầm mắng, ngươi đúng là đồ con heo. Cố tình nhắc đến chuyện này, không phải là ngươi tự mang đá đập vào chân mình sao.

Lý Kỳ cười lạnh nói:

- Vừa lúc tôi cũng muốn thanh toán với ông khoản này. Lúc trước hơn 10 quán rượu của các ông cùng liên thủ đối phó với Túy Tiên Cư chúng tôi, chúng tôi nhanh chóng bị các ông bức phải đóng cửa, lúc đó bất đắc dĩ mới phải mua các chân cửa hàng của ông. Sau đó Túy Tiên Cư không tính đến hiềm khích lúc trước thấy các ông không bán được thịt đã cứu mạng các ông. Ông còn không cảm kích thì thôi ngược lại còn trả đũa. Lương tâm các ông bị chó tha rồi à? Tần phu nhân không thích làm chuyện ác, cho nên Túy Tiên Cư vẫn giữ quy tắc chưa bao giờ gây khó cho các ông, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ để các ông làm khó dễ. Hôm nay tôi nói ở đây, nếu ông làm tôi tức giận thì chỉ trong vòng nửa năm nữa tôi sẽ làm Sư Tử lầu của ông sụp đổ.

Câu này vừa nói ra lập tức mọi người xôn xao.

Tiền viên ngoại thực sự sợ hãi, mồm mép run lên cứng miệng không nói tiếp được.

- Lý sư phó, khẩu khí của cậu lớn quá đấy.

Trương viên ngoại là kẻ bề trên nghe cũng không nổi nữa rồi.

Lý Kỳ hừ nói:

- Trương viên ngoại, nếu ông không tin, chúng ta có thể đánh cược thế nào? Như Dương lầu của ông, chỉ trong vòng nửa năm lão tử đây sẽ làm cho nó sụp đổ, trước đó lão tử sẽ nói cho ông biết phải làm thế nào nữa cơ, ông cũng sẽ bó tay không có cách, thế nào có dám cược không?

Người này đúng là điên rồi. Trương viên ngoại đổ mồ hôi mặt, yết hầu lên xuống, hai tay run lên. Ông ta cũng định vỗ bàn đứng lên đánh cược toàn bộ gia tài với Lý Kỳ nhưng ông ta lại không có can đảm này. Xấu hổ, thực sự là xấu hổ! Vốn dĩ ông ta còn tưởng Lý Kỳ sẽ nể mặt mình nhưng không ngờ hắn cũng chẳng tha.

Ngô Phúc Vinh nghe thấy vậy mồ hôi cũng nhỏ ròng ròng. Cậu ta bá đạo quá, động một tí là cho người khác đóng cửa.

Tần phu nhân cũng hiểu tại sao hôm nay Lý Kỳ lại mạnh mẽ như vậy. Nàng thản nhiên nói:

- Lý Kỳ, Trương viên ngoại dù gì cũng là trưởng bối của ngươi. Ngươi nói như vậy hơi quá đáng rồi đấy.

Lý Kỳ phất tay cười nói:

- Phu nhân, tôi chỉ nói cho bọn họ biết sự thật mà thôi, tránh để bọn họ không coi tôi ra gì. Chúng ta không làm không có nghĩa là chúng ta không làm được. Tôi lại nói cho mọi người ở đây một tin nữa. Tôi tin là tất cả mọi người đã biết sang năm Túy Tiên Cư chúng tôi sẽ cho ra mỳ ăn liền và đồ hộp. Hai thứ này tôi sẽ không giới thiệu nhiều, đừng bảo chúng tôi không chiếu cố các ông. Ngoài hai thứ này ra còn có trà sữa và nhất phẩm hoàn. Chúng tôi sẽ thực hành cách chế biến. Nói cách khác là các ông không cần gia nhập liên minh của Túy Tiên Cư chúng tôi thì cũng có thể đến đó mua. Giá đương nhiên là sẽ ưu đãi hơn bán lẻ rất nhiều. Đến lúc đó hoan nghênh các vị đến Túy Tiên Cư trao đổi.

Người này suy nghĩ cũng quá nhanh nhạy, trước đó một khắc còn giương cung múa kiếm vậy mà trong nháy mắt đã quảng cáo rồi. Người này đúng là vô liêm sỉ tiến đến cảnh giới đỉnh cao rồi. Thái Mẫn Đức thực sự là hết chỗ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook