Chương 1788: Im lặng tham chiến.
Nam Hi
30/10/2017
Hiện giờ Lưu Vân Hi có thể xem như là quân y cao cấp bên người Lý Kỳ
rồi, tuy rằng lần này xuất chinh Lý Kỳ cũng mang theo vài ngự y từ kinh
thành đi theo, nhưng mấy danh y này sau khi trải qua cuộc chiến bảo vệ
phủ Khai Phong lần trước thì đã vô cùng vui lòng phục tùng với nữ thần y mới hơn hai mươi tuổi này, cho nên không có câu oán hận nào với sự an
bài của Lý Kỳ cả, y thuật của Lưu Vân Hi đích xác cao hơn bọn họ một
bậc.
- Ha ha, cô đừng nói vậy chứ, giao lưu y học thế này có trợ giúp rất lớn với y thuật của cô đấy, ta chẳng qua là thuận tiện chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Cũng may da mặt của Lý Kỳ đủ dày, nhìn qua giống như là không thèm để ý, nhưng thật sự là hắn cũng không có cách nào, từ trước tới nay toàn là hắn phải cầu cạnh Lưu Vân Hi, lần này lừa Lưu Vân Hi làm đầu lĩnh quân y khiến hắn mất không ít công sức, thật sự là thiếu chút nữa thì phải lấy thân báo đáp rồi.
Lưu Vân Hi hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn với hành vi đã được lợi lại còn khoe mẽ của Lý Kỳ.
Kỳ thật tính cách của nàng vốn độc lai độc vãng, làm sao có thể đáp ứng nhận chức quân y quan được.
Nàng tuy là một người vô cùng đơn thuần, đối với việc sử dụng chiến thuật tâm lý làm sao là đối thủ của Lý Kỳ được, nhưng không nên quên, nàng là đồ đệ của Quái Cửu Lang, kẻ mà Tửu Quỷ vừa nghe thấy tên đã sợ rồi, những hành động của nàng đều dựa theo ý thích của bản thân, nếu chuyện gì không muốn làm thì cho dù ngươi có khiêu khích thế nào thì nàng cũng sẽ không làm. Nhưng đồng thời nàng cũng là một người hành nghề y vô cùng thiện lương, từ việc nàng nghiên cứu các món ăn từ sâu để giúp cho dân chúng có càng nhiều lương thực là có thể thấy được rồi.
Cho nên, điều chân chính thuyết phục Lưu Vân Hi đảm nhiệm chức quân y quan này thực sự không phải do tài ăn nói của Lý Kỳ, mà do chính Lưu Vân Hi cũng cũng hiếu kỳ về bệnh sốt rét và chướng khí. Kỳ thật trước kia nàng cũng đã nghiên cứu qua rồi, nhưng bệnh sốt rét và chướng khí thực sự vô cùng phức tạp, nàng cũng từng thất bại vì nói, tuy rằng dựa vào y thuật của nàng có thể chữa trị cho hầu hết người bệnh, nhưng vấn đề là tất cả đều dựa vào những suy đoán y thuật của nàng, chứ nàng cũng không có một bộ phương án trị liệu đầy đủ. Cho nên, nàng cũng muốn tìm ra một bộ phương án để giải quyết nan đề đã gây khó dễ cho dân chúng phía nam mấy trăm năm nay.
Chính vì nguyên nhân này nên Lưu Vân Hi mới đáp ứng chức Thủ tịch y quan này đấy. Hơn nữa nhờ có sự tương trợ của Lý Kỳ nên nàng căn bản không cần quan tâm bất cứ chuyện gì cả, muốn dược liệu gì, muốn người bệnh nào thì chỉ cần mở miệng thì rất nhanh thôi sẽ có người đưa tới cho nàng, gia tăng hiệu suất rất lớn.
Đối mặt với sự lãnh đạm của Lưu Vân Hi, Lý Kỳ vẫn bày ra khuôn mặt hỏi:
- Thập Nương, mọi người nghĩ ra biện pháp nào rồi?
- Biện pháp gì?
- Đương nhiên là biện pháp đối phó với chướng khí a!
Lý Kỳ nóng nảy, nhưng lời kia vừa thốt ra, hắn lập tức kịp phản ứng lại, biết rằng Lưu Vân Hi đang cố ý trêu mình, cho nên nhịn không được u oán liếc nhìn Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi cũng không thèm che dấu nội tâm của mình chút nào, cười đắc ý, rồi lại lập tức lắc đầu nói:
- Đám bệnh sốt rét và liên quan đến chướng khí hết sức phức tạp, nếu có thể phá giải nhanh thế thì đã sớm bị người ta phá giải rồi.
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật không phải. Nàng nói “người ta” là đặc biệt nói đến sư phụ Quái Cửu Lang của nàng.
Lý Kỳ vừa nghe thế thì trong lòng vô cùng thất vọng.
Nhưng Lưu Vân Hi lại đột nhiên chuyển lời nói:
- Nhưng chúng ta đã tập hợp được mấy bộ phương pháp xử lý trị liệu bệnh sốt rét và chướng khí, chỉ có điều trước mắt còn chưa hoàn toàn nắm chắc. Bình thường chữa cho mười người bệnh thì ta chỉ có thể chữa khỏi cho sáu người thôi.
- Như vậy đã quá tuyệt vời rồi.
Hàn Thế Trung hơi có chút kinh ngạc nói.
Lý Kỳ nhíu mày, nói:
- Kỳ thật trị liệu không phải là điều trọng yếu nhất, quan trọng là tìm cách để đề phòng chướng khí cùng bệnh sốt rét. Đây mới là nan đề chúng ta cần công phá trước mắt.
Lưu Vân Hi nghiêm túc nói:
- Ngươi nói rất đúng, nếu như có thể đề phòng thì cũng chẳng khác gì tìm được cách chữa trị cả. Vì tìm được biện pháp để đối phó chướng khí cùng bệnh sốt rét, ta đã từng tự mình đi qua địa phương có chướng khí để quan sát.
Lý Kỳ khẩn trong nói:
- Cô làm như vậy quá nguy hiểm.
- Yên tâm, ta có chuẩn bị đầy đủ mới đi đấy.
Lưu Vân Hi tiếp tục nói:
- Ta phát hiện rằng chỉ có cần là nơi có chướng khí thì đều có thật nhiều xương cốt của dã thú, bởi vậy có thể thấy được, có thật nhiều dã thú đã từng chết ở chỗ đó, ta tin rằng phần lớn chướng khí là do thi thể của đám dã thú này tản ra đấy
- Mà dã thú sau khi chết sẽ đưa tới rất nhiều muỗi đốt, cho nên, tại những nơi có chướng khí đều có thật nhiều muỗi, mà đám thi thể sau khi bị bầy muỗi đốt đều sẽ chứa đựng độc tố, cho nên đám muỗi này phi thường nguy hiểm đấy. Có một số người ở trong núi vô tình bị muỗi đốt cũng có khả năng sẽ chết. Theo lời của dân chúng địa phương thì nơi có chướng khí hơn phân nửa là ở phụ cận đầm lầy, ta suy đoán hẳn là có một ít dã thú hoặc người vô tình rơi xuống đầm lầy, thi thể ở trong đất bùn hư thối cho nên mới sinh ra chướng khí có độc, vì vậy khi các ngươi đi lại trong núi nếu như phát hiện một số lượng muỗi ớn thì phải cảnh giác phía dưới chân đấy.
- Còn có một chỗ mà mọi người dễ dàng bỏ qua, đó là nước suối trong núi, ta phát hiện rất nhiều con suối gần nơi có chướng khí thì đều chứa kịch độc, cho nên ngươi cần dăn dò binh lính không được uống nước lung tung. Tốt nhất là hỏi rõ ràng dân chúng địa phương.
Nhạc Phi vội vàng nói:
- Điểm này thì nữ thần y cứ an tâm đi, Xu Mật Sứ đã chuẩn bị từ sớm và phái người đi trước tìm hiểu những nguồn nước an toàn rồi sau đó ghi rõ lại trên địa đồ rồi.
Lưu Vân Hi ừ một tiếng, lại nói:
- Tuy nhiên tốt nhất vẫn là dùng lửa lớn đun sôi rồi mới uống, nếu như có thể thì không nên tùy ý uống nước lạnh.
- Ta đây sẽ dặn dò xuống dưới.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vấn đề nguồn nước cũng không lớn, mấu chốt là làm cách nào phòng ngừa bị muỗi đốt. Đám con muỗi nhỏ tí ti này rất khó phát giác được, đợi đến lúc phát giác ra thì có khả năng đã bị trúng chiêu rồi.
- Các ngươi chờ một lát.
Lưu Vân Hi nói xong, đột nhiên xoay ngươi đi vào kho dược liệu, một lát sau, nàng liền đi ra, trong tay còn cầm một thứ giống như cây đuốc.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Đây là cái gì?
Lưu Vân Hi đáp:
- Thứ này gọi là gậy đuổi muỗi.
- Gậy đuổi muỗi?
- Đúng vậy.
Lưu Vân Hi giải thích:
- Gậy đuổi muỗi được chế thành từ lá ngải cứu, thạch tín, lưu hoàng cùng dược liệu, sau khi châm thì gậy đuổi muỗi sẽ tản ra một lượng sương khói lớn có thể xua đuổi con muỗi, nhưng nếu chỉ dùng mấy cây gậy này thì còn chưa đủ để hoàn toàn phòng ngừa được ngàn vạn con muỗi trong núi được. Nhất định phải đồng thời châm trên mười cái hoặc là trên trăm cái thì mới có thể có một số lượng lớn sương khói để xua đuổi con muỗi được.
Nhạc Phi cười nói:
- Điều này cũng không thành vấn đề, trên đường hành quân tìm một số người giơ gậy đuổi muỗi này là được.
Lý Kỳ lại cau mày hỏi:
- Nhưng châm nhiều như vậy cùng một lúc có gây hại gì tới binh lính của chính mình không?
- Nhất định sẽ có chút thương tổn.
Lưu Vân Hi lại nói:
- Nhưng ngươi không nên quên, gậy đuổi muỗi này chỉ dùng để phòng muỗi thôi, không thể phòng ngừa chướng khí được, còn cần mang thêm mặt nạ phòng độc nữa. Chỉ cần không phải là một không gian đóng kín thì mặt nạ phòng độc vẫn có thể chống được lượng sương khói do trên một trăm cây gậy đuổi muỗi tản ra.
- Đúng rồi, ta lại quên mất thứ này rồi.
Lý Kỳ vỗ vỗ trán, liên tục cười khổ.
- Nhưng các ngươi cũng đừng vui vẻ quá sớm.
Lưu Vân Hi hơi có chút bất đắc dĩ nói:
- Hiện giờ dược liệu khan hiếm, nếu như các ngươi phải lập tức xuất binh thì có khả năng phải sử dụng tiết kiệm một chút.
Lý Kỳ hỏi:
- Không phải ta đã bảo Ngọc công tử giúp cô tìm dược liệu rồi sao?
Kỳ thật sau lần viễn chinh Nam Ngô năm mươi năm trước đó, rất nhiều danh y đã tham dự để tìm ra biện pháp đối phó chướng khí cùng bệnh sốt rét, cũng đã nghiên cứu ra được một số đơn thuốc, mà Lý Kỳ xuất binh lần này, đã mang theo đủ dược liệu rồi, chỉ có điều kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, tại sự nghiên cứu phát triển của Lưu Vân Hi, vẫn lại bị thiếu mất mấy vị thuốc.
- Còn đang trên đường tới đây.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát mới bảo:
- Cứ dứt khoát như vậy đi, cuộc chiến này tạm thời khẳng định chưa thể chấm dứt luôn đươc, Thập Nương, cô cứ viết ra những dược liệu cô cần đi, ta sẽ khiến người người ta tận lực tìm kiếm một chút ở những vùng phụ cận.
- Được.
Lưu Vân Hi gật đầu, lại nói:
- À, còn có một loại dược liệu mà cư dân địa phương dùng để đề phòng chướng khí, gọi là hạt cau, sắc hạt cau này với nước, uống vào cũng có thể khu trùng chống lạnh.
Lý Kỳ cười nói:
- Có cả thuốc uống ở bên ngoài rồi thì xem ra đã công phá hơn phân nửa cái vấn đề khó này rồi. Thập Nương, thật sự là rất cảm tạ cô rồi.
Nói xong, hắn lại bảo đám người Nhạc Phi:
- Các ngươi còn không mau cảm tạ Lưu Thập Nương đi.
Đám người Nhạc Phi lập tức ôm quyền nói:
- Đa tạ nữ thần y.
Lưu Vân Hi phiền nhất mấy chuyện này, mặt tối sầm, thản nhiên nói:
- Đừng cảm ơn ta, nếu các ngươi muốn cảm ơn thì nên cảm ơn lời nói dối của Xu Mật Sứ của các ngươi ấy.
- Lời nói dối có thiện ý, không, phải gọi là lời nói dối vĩ đại.
Lý Kỳ vội vàng bổ sung.
…
Tuy rằng còn cần một ít thời gian trù bị dược liệu, nhưng điều này cũng gây trở ngại cho việc lập tức xuất binh, bởi vì trên đoạn đường từ Ấp Châu đến Quảng Nguyên Châu vẫn còn vô cùng an toàn đấy, bởi vì hai địa phương này đều thông thương, đường đi thông suốt, rộng lớn, đặc biệt là trong thời gian cuối thu này.
Mà hiện giờ thân phận cùng với toàn bộ kế hoạch của Lý Kỳ đều đã bại lộ, có thể nói là người qua đường mang tâm Tư Mã Chiêu cũng đều biết, bên Nam Ngô khẳng định cũng đã nghe ngóng được tiếng gió rồi, nhất định phải lấy được vùng yết họng tiến quân Quảng Nguyên Châu này trước khi viện quân của Nam Ngô về tới đấy.
Lại trôi qua ba ngày, bốn vạn cấm quân đã tập kết xong ở Ấp Châu, ngay tại lúc đó, La Long nhờ có sự trợ giúp âm thầm của Lý Kỳ đã rất nhanh ổn định được vị trí tù trưởng của Bạch Hổ trại, cũng khiến cho con lớn nhất La Phong của mình lĩnh ba nghìn nhân mã tới Ấp Châu trước, mặt khác Vi Bình cũng đồng dạng suất lĩnh ba nghìn nhân mã đi vào Ấp Châu.
Bởi vì hai người bọn họ vốn là người Ấp Châu, vì vậy tới khá nhanh, những bộ tộc còn lại còn cần một ít thời gian để chuẩn bị nữa, hơn nữa bọn họ còn phải thuyết phục đám trưởng lão ngoan cố trong tộc nữa.
Lý Kỳ không định ngồi chờ bọn họ đến, cũng không có thời gian để chờ đợi. Hắn lập tức ra lệnh cho Ngưu Cao, Dương Tái Hưng suất lĩnh một vạn cấm quân, trong đó bao gồm hai ngàn quân tinh nhuệ của Thần Cơ Doanh dưới tay Dương Tái Hưng, hơn nữa La Phong cùng Vi Bình mang đến sáu ngàn nhân mã, tổng cộng có một vạn sáu ngàn người, dùng tốc độ cao nhất tiến đến Quảng Nguyên Châu, trước cướp lấy Quảng Nguyên Châu.
Về phần khí giới để công thành, toàn bộ vận chuyển bằng đường sông của Ấp Châu đi qua, tuy rằng đường bộ đi khá nhanh, nhưng lộ trình đường sông cũng tương đối ngắn, hơn nữa là xuôi theo dòng chảy, tính ra thì hai đường mới có thể đồng thời đi tới thành Quảng Nguyên Châu được.
Còn Nhạc Phi thì ở lại Ấp Châu tiếp tục tập kết quân đội, trợ giúp những bộ tộc này dung nhập vào cấm quân, triệu tập lương thảo, thuốc nổ, dược liệu cùng quân bị vật tư. Một khi tập kết xong thì lập tức suất lĩnh chủ lực đi tiền tuyến.
Mà còn bản thân Lý Kỳ thì tạm thời không rời khỏi Ấp Châu, tính ra thì hắn ít nhất cũng phải đợi cho bọn Nhạc Phi tiến vào vùng trung tâm của Nam Ngô, sau khi củng cố hắn mới qua đấy, dù sao thì hắn cũng không am hiểu đánh giặc, đi cũng không giúp được việc gì lớn, mà còn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Ngày thứ hai sau khi đội thuyền rời khỏi, Ngưu Cao cùng Dương Tái Hưng liền lĩnh binh xuất chinh.
Theo sự tham chiến của quân Tống, trận chiến thu phục lãnh thổ do tự bản thân Lý Kỳ vạch kế hoạch cuối cùng cũng hoàn toàn khai hỏa rồi.
Không giống với quá khứ chính là, lúc này Đại Tống không có tuyên chiến mà là trực tiếp xuất binh, dù sao Lý Kỳ tính toán muốn thu phục Nam Ngô cũng không có lý do gì có thể nói, nếu không cần lý do vậy thì còn cần tuyên chiến gì nữa, đánh trước rồi nói sau.
- Ha ha, cô đừng nói vậy chứ, giao lưu y học thế này có trợ giúp rất lớn với y thuật của cô đấy, ta chẳng qua là thuận tiện chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Cũng may da mặt của Lý Kỳ đủ dày, nhìn qua giống như là không thèm để ý, nhưng thật sự là hắn cũng không có cách nào, từ trước tới nay toàn là hắn phải cầu cạnh Lưu Vân Hi, lần này lừa Lưu Vân Hi làm đầu lĩnh quân y khiến hắn mất không ít công sức, thật sự là thiếu chút nữa thì phải lấy thân báo đáp rồi.
Lưu Vân Hi hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn với hành vi đã được lợi lại còn khoe mẽ của Lý Kỳ.
Kỳ thật tính cách của nàng vốn độc lai độc vãng, làm sao có thể đáp ứng nhận chức quân y quan được.
Nàng tuy là một người vô cùng đơn thuần, đối với việc sử dụng chiến thuật tâm lý làm sao là đối thủ của Lý Kỳ được, nhưng không nên quên, nàng là đồ đệ của Quái Cửu Lang, kẻ mà Tửu Quỷ vừa nghe thấy tên đã sợ rồi, những hành động của nàng đều dựa theo ý thích của bản thân, nếu chuyện gì không muốn làm thì cho dù ngươi có khiêu khích thế nào thì nàng cũng sẽ không làm. Nhưng đồng thời nàng cũng là một người hành nghề y vô cùng thiện lương, từ việc nàng nghiên cứu các món ăn từ sâu để giúp cho dân chúng có càng nhiều lương thực là có thể thấy được rồi.
Cho nên, điều chân chính thuyết phục Lưu Vân Hi đảm nhiệm chức quân y quan này thực sự không phải do tài ăn nói của Lý Kỳ, mà do chính Lưu Vân Hi cũng cũng hiếu kỳ về bệnh sốt rét và chướng khí. Kỳ thật trước kia nàng cũng đã nghiên cứu qua rồi, nhưng bệnh sốt rét và chướng khí thực sự vô cùng phức tạp, nàng cũng từng thất bại vì nói, tuy rằng dựa vào y thuật của nàng có thể chữa trị cho hầu hết người bệnh, nhưng vấn đề là tất cả đều dựa vào những suy đoán y thuật của nàng, chứ nàng cũng không có một bộ phương án trị liệu đầy đủ. Cho nên, nàng cũng muốn tìm ra một bộ phương án để giải quyết nan đề đã gây khó dễ cho dân chúng phía nam mấy trăm năm nay.
Chính vì nguyên nhân này nên Lưu Vân Hi mới đáp ứng chức Thủ tịch y quan này đấy. Hơn nữa nhờ có sự tương trợ của Lý Kỳ nên nàng căn bản không cần quan tâm bất cứ chuyện gì cả, muốn dược liệu gì, muốn người bệnh nào thì chỉ cần mở miệng thì rất nhanh thôi sẽ có người đưa tới cho nàng, gia tăng hiệu suất rất lớn.
Đối mặt với sự lãnh đạm của Lưu Vân Hi, Lý Kỳ vẫn bày ra khuôn mặt hỏi:
- Thập Nương, mọi người nghĩ ra biện pháp nào rồi?
- Biện pháp gì?
- Đương nhiên là biện pháp đối phó với chướng khí a!
Lý Kỳ nóng nảy, nhưng lời kia vừa thốt ra, hắn lập tức kịp phản ứng lại, biết rằng Lưu Vân Hi đang cố ý trêu mình, cho nên nhịn không được u oán liếc nhìn Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi cũng không thèm che dấu nội tâm của mình chút nào, cười đắc ý, rồi lại lập tức lắc đầu nói:
- Đám bệnh sốt rét và liên quan đến chướng khí hết sức phức tạp, nếu có thể phá giải nhanh thế thì đã sớm bị người ta phá giải rồi.
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật không phải. Nàng nói “người ta” là đặc biệt nói đến sư phụ Quái Cửu Lang của nàng.
Lý Kỳ vừa nghe thế thì trong lòng vô cùng thất vọng.
Nhưng Lưu Vân Hi lại đột nhiên chuyển lời nói:
- Nhưng chúng ta đã tập hợp được mấy bộ phương pháp xử lý trị liệu bệnh sốt rét và chướng khí, chỉ có điều trước mắt còn chưa hoàn toàn nắm chắc. Bình thường chữa cho mười người bệnh thì ta chỉ có thể chữa khỏi cho sáu người thôi.
- Như vậy đã quá tuyệt vời rồi.
Hàn Thế Trung hơi có chút kinh ngạc nói.
Lý Kỳ nhíu mày, nói:
- Kỳ thật trị liệu không phải là điều trọng yếu nhất, quan trọng là tìm cách để đề phòng chướng khí cùng bệnh sốt rét. Đây mới là nan đề chúng ta cần công phá trước mắt.
Lưu Vân Hi nghiêm túc nói:
- Ngươi nói rất đúng, nếu như có thể đề phòng thì cũng chẳng khác gì tìm được cách chữa trị cả. Vì tìm được biện pháp để đối phó chướng khí cùng bệnh sốt rét, ta đã từng tự mình đi qua địa phương có chướng khí để quan sát.
Lý Kỳ khẩn trong nói:
- Cô làm như vậy quá nguy hiểm.
- Yên tâm, ta có chuẩn bị đầy đủ mới đi đấy.
Lưu Vân Hi tiếp tục nói:
- Ta phát hiện rằng chỉ có cần là nơi có chướng khí thì đều có thật nhiều xương cốt của dã thú, bởi vậy có thể thấy được, có thật nhiều dã thú đã từng chết ở chỗ đó, ta tin rằng phần lớn chướng khí là do thi thể của đám dã thú này tản ra đấy
- Mà dã thú sau khi chết sẽ đưa tới rất nhiều muỗi đốt, cho nên, tại những nơi có chướng khí đều có thật nhiều muỗi, mà đám thi thể sau khi bị bầy muỗi đốt đều sẽ chứa đựng độc tố, cho nên đám muỗi này phi thường nguy hiểm đấy. Có một số người ở trong núi vô tình bị muỗi đốt cũng có khả năng sẽ chết. Theo lời của dân chúng địa phương thì nơi có chướng khí hơn phân nửa là ở phụ cận đầm lầy, ta suy đoán hẳn là có một ít dã thú hoặc người vô tình rơi xuống đầm lầy, thi thể ở trong đất bùn hư thối cho nên mới sinh ra chướng khí có độc, vì vậy khi các ngươi đi lại trong núi nếu như phát hiện một số lượng muỗi ớn thì phải cảnh giác phía dưới chân đấy.
- Còn có một chỗ mà mọi người dễ dàng bỏ qua, đó là nước suối trong núi, ta phát hiện rất nhiều con suối gần nơi có chướng khí thì đều chứa kịch độc, cho nên ngươi cần dăn dò binh lính không được uống nước lung tung. Tốt nhất là hỏi rõ ràng dân chúng địa phương.
Nhạc Phi vội vàng nói:
- Điểm này thì nữ thần y cứ an tâm đi, Xu Mật Sứ đã chuẩn bị từ sớm và phái người đi trước tìm hiểu những nguồn nước an toàn rồi sau đó ghi rõ lại trên địa đồ rồi.
Lưu Vân Hi ừ một tiếng, lại nói:
- Tuy nhiên tốt nhất vẫn là dùng lửa lớn đun sôi rồi mới uống, nếu như có thể thì không nên tùy ý uống nước lạnh.
- Ta đây sẽ dặn dò xuống dưới.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vấn đề nguồn nước cũng không lớn, mấu chốt là làm cách nào phòng ngừa bị muỗi đốt. Đám con muỗi nhỏ tí ti này rất khó phát giác được, đợi đến lúc phát giác ra thì có khả năng đã bị trúng chiêu rồi.
- Các ngươi chờ một lát.
Lưu Vân Hi nói xong, đột nhiên xoay ngươi đi vào kho dược liệu, một lát sau, nàng liền đi ra, trong tay còn cầm một thứ giống như cây đuốc.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Đây là cái gì?
Lưu Vân Hi đáp:
- Thứ này gọi là gậy đuổi muỗi.
- Gậy đuổi muỗi?
- Đúng vậy.
Lưu Vân Hi giải thích:
- Gậy đuổi muỗi được chế thành từ lá ngải cứu, thạch tín, lưu hoàng cùng dược liệu, sau khi châm thì gậy đuổi muỗi sẽ tản ra một lượng sương khói lớn có thể xua đuổi con muỗi, nhưng nếu chỉ dùng mấy cây gậy này thì còn chưa đủ để hoàn toàn phòng ngừa được ngàn vạn con muỗi trong núi được. Nhất định phải đồng thời châm trên mười cái hoặc là trên trăm cái thì mới có thể có một số lượng lớn sương khói để xua đuổi con muỗi được.
Nhạc Phi cười nói:
- Điều này cũng không thành vấn đề, trên đường hành quân tìm một số người giơ gậy đuổi muỗi này là được.
Lý Kỳ lại cau mày hỏi:
- Nhưng châm nhiều như vậy cùng một lúc có gây hại gì tới binh lính của chính mình không?
- Nhất định sẽ có chút thương tổn.
Lưu Vân Hi lại nói:
- Nhưng ngươi không nên quên, gậy đuổi muỗi này chỉ dùng để phòng muỗi thôi, không thể phòng ngừa chướng khí được, còn cần mang thêm mặt nạ phòng độc nữa. Chỉ cần không phải là một không gian đóng kín thì mặt nạ phòng độc vẫn có thể chống được lượng sương khói do trên một trăm cây gậy đuổi muỗi tản ra.
- Đúng rồi, ta lại quên mất thứ này rồi.
Lý Kỳ vỗ vỗ trán, liên tục cười khổ.
- Nhưng các ngươi cũng đừng vui vẻ quá sớm.
Lưu Vân Hi hơi có chút bất đắc dĩ nói:
- Hiện giờ dược liệu khan hiếm, nếu như các ngươi phải lập tức xuất binh thì có khả năng phải sử dụng tiết kiệm một chút.
Lý Kỳ hỏi:
- Không phải ta đã bảo Ngọc công tử giúp cô tìm dược liệu rồi sao?
Kỳ thật sau lần viễn chinh Nam Ngô năm mươi năm trước đó, rất nhiều danh y đã tham dự để tìm ra biện pháp đối phó chướng khí cùng bệnh sốt rét, cũng đã nghiên cứu ra được một số đơn thuốc, mà Lý Kỳ xuất binh lần này, đã mang theo đủ dược liệu rồi, chỉ có điều kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, tại sự nghiên cứu phát triển của Lưu Vân Hi, vẫn lại bị thiếu mất mấy vị thuốc.
- Còn đang trên đường tới đây.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát mới bảo:
- Cứ dứt khoát như vậy đi, cuộc chiến này tạm thời khẳng định chưa thể chấm dứt luôn đươc, Thập Nương, cô cứ viết ra những dược liệu cô cần đi, ta sẽ khiến người người ta tận lực tìm kiếm một chút ở những vùng phụ cận.
- Được.
Lưu Vân Hi gật đầu, lại nói:
- À, còn có một loại dược liệu mà cư dân địa phương dùng để đề phòng chướng khí, gọi là hạt cau, sắc hạt cau này với nước, uống vào cũng có thể khu trùng chống lạnh.
Lý Kỳ cười nói:
- Có cả thuốc uống ở bên ngoài rồi thì xem ra đã công phá hơn phân nửa cái vấn đề khó này rồi. Thập Nương, thật sự là rất cảm tạ cô rồi.
Nói xong, hắn lại bảo đám người Nhạc Phi:
- Các ngươi còn không mau cảm tạ Lưu Thập Nương đi.
Đám người Nhạc Phi lập tức ôm quyền nói:
- Đa tạ nữ thần y.
Lưu Vân Hi phiền nhất mấy chuyện này, mặt tối sầm, thản nhiên nói:
- Đừng cảm ơn ta, nếu các ngươi muốn cảm ơn thì nên cảm ơn lời nói dối của Xu Mật Sứ của các ngươi ấy.
- Lời nói dối có thiện ý, không, phải gọi là lời nói dối vĩ đại.
Lý Kỳ vội vàng bổ sung.
…
Tuy rằng còn cần một ít thời gian trù bị dược liệu, nhưng điều này cũng gây trở ngại cho việc lập tức xuất binh, bởi vì trên đoạn đường từ Ấp Châu đến Quảng Nguyên Châu vẫn còn vô cùng an toàn đấy, bởi vì hai địa phương này đều thông thương, đường đi thông suốt, rộng lớn, đặc biệt là trong thời gian cuối thu này.
Mà hiện giờ thân phận cùng với toàn bộ kế hoạch của Lý Kỳ đều đã bại lộ, có thể nói là người qua đường mang tâm Tư Mã Chiêu cũng đều biết, bên Nam Ngô khẳng định cũng đã nghe ngóng được tiếng gió rồi, nhất định phải lấy được vùng yết họng tiến quân Quảng Nguyên Châu này trước khi viện quân của Nam Ngô về tới đấy.
Lại trôi qua ba ngày, bốn vạn cấm quân đã tập kết xong ở Ấp Châu, ngay tại lúc đó, La Long nhờ có sự trợ giúp âm thầm của Lý Kỳ đã rất nhanh ổn định được vị trí tù trưởng của Bạch Hổ trại, cũng khiến cho con lớn nhất La Phong của mình lĩnh ba nghìn nhân mã tới Ấp Châu trước, mặt khác Vi Bình cũng đồng dạng suất lĩnh ba nghìn nhân mã đi vào Ấp Châu.
Bởi vì hai người bọn họ vốn là người Ấp Châu, vì vậy tới khá nhanh, những bộ tộc còn lại còn cần một ít thời gian để chuẩn bị nữa, hơn nữa bọn họ còn phải thuyết phục đám trưởng lão ngoan cố trong tộc nữa.
Lý Kỳ không định ngồi chờ bọn họ đến, cũng không có thời gian để chờ đợi. Hắn lập tức ra lệnh cho Ngưu Cao, Dương Tái Hưng suất lĩnh một vạn cấm quân, trong đó bao gồm hai ngàn quân tinh nhuệ của Thần Cơ Doanh dưới tay Dương Tái Hưng, hơn nữa La Phong cùng Vi Bình mang đến sáu ngàn nhân mã, tổng cộng có một vạn sáu ngàn người, dùng tốc độ cao nhất tiến đến Quảng Nguyên Châu, trước cướp lấy Quảng Nguyên Châu.
Về phần khí giới để công thành, toàn bộ vận chuyển bằng đường sông của Ấp Châu đi qua, tuy rằng đường bộ đi khá nhanh, nhưng lộ trình đường sông cũng tương đối ngắn, hơn nữa là xuôi theo dòng chảy, tính ra thì hai đường mới có thể đồng thời đi tới thành Quảng Nguyên Châu được.
Còn Nhạc Phi thì ở lại Ấp Châu tiếp tục tập kết quân đội, trợ giúp những bộ tộc này dung nhập vào cấm quân, triệu tập lương thảo, thuốc nổ, dược liệu cùng quân bị vật tư. Một khi tập kết xong thì lập tức suất lĩnh chủ lực đi tiền tuyến.
Mà còn bản thân Lý Kỳ thì tạm thời không rời khỏi Ấp Châu, tính ra thì hắn ít nhất cũng phải đợi cho bọn Nhạc Phi tiến vào vùng trung tâm của Nam Ngô, sau khi củng cố hắn mới qua đấy, dù sao thì hắn cũng không am hiểu đánh giặc, đi cũng không giúp được việc gì lớn, mà còn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Ngày thứ hai sau khi đội thuyền rời khỏi, Ngưu Cao cùng Dương Tái Hưng liền lĩnh binh xuất chinh.
Theo sự tham chiến của quân Tống, trận chiến thu phục lãnh thổ do tự bản thân Lý Kỳ vạch kế hoạch cuối cùng cũng hoàn toàn khai hỏa rồi.
Không giống với quá khứ chính là, lúc này Đại Tống không có tuyên chiến mà là trực tiếp xuất binh, dù sao Lý Kỳ tính toán muốn thu phục Nam Ngô cũng không có lý do gì có thể nói, nếu không cần lý do vậy thì còn cần tuyên chiến gì nữa, đánh trước rồi nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.