Chương 1877: Không ai bỏ mạng 1
Nam Hi
30/10/2017
Trong trận chiến trên sông Phú Lương, quân Tống làm trọng thương quân
chủ lực của kẻ địch, giết chết hơn 3 vạn tên, hàng phục hơn 1 vạn tên,
quân tinh nhuệ của địch tổn thất đến hơn một nửa trong trận này, còn
thủy quân thì đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đương nhiên, quân Tống trong lúc vượt sông cũng có khoảng 8 ngàn binh sĩ thương vong, nhưng ba ngàn đổi lấy mấy vạn kẻ địch, kẻ thắng người thua, vừa xem đã rõ.
Hơn nữa mấu chốt là, quân Tống đã hoàn thành mục tiêu chiến lược, toàn bộ quân chủ lực vượt sông Phú Lương.
Có thể nói là đã kết thúc toàn thắng.
Trong lều lớn, ánh đèn sáng bừng, Lý Kỳ ngồi ở ghế trên, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và các tướng sĩ liên quan ngồi ở hai bên trái phải, khi Nhạc Phi nói lên một loạt số liệu, các tướng sĩ đều thoải mái cười rộ lên.
Chỉ có một người trầm ngâm không nói.
Người đó là Lý Kỳ.
Nhạc Phi bọn họ đều là những vị lão đại, lại không chú ý đến điều này, còn đang cùng các vị tướng quân khác chúc tụng lẫn nhau, trận này công lao của Hàn Thế Trung đương nhiên rất lớn, là y đã đánh bại thủy quân Nam Ngô vô cùng hoàn mỹ, lại yểm trợ cho quân chủ lực vượt sông rất xuất sắc, mới cỏ thể giành được đại thắng, Nhạc Phi và mọi người đều hướng về phía Hàn Thế Trung, Ninh Võ mời rượu.
Hàn Thế Trung đã nín nhịn mấy tháng trời, cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng rất vui mừng, ai mời cũng không từ chối, nhưng đây là lều của Lý Kỳ, rượu là thứ vô cùng nhạy cảm, uống vài bát là được, muốn uống nhiều cũng không có.
Lương Hồng Ngọc là nữ nhi, nàng đã chú ý tới dáng vẻ khác thường của Lý Kỳ, nhưng nàng cũng không nhiều lời hỏi han, trong lòng nàng hiểu rõ, không ở vào vị trí của người ta thì không nên đi tham gia vào việc của họ, những vấn đề Lý Kỳ phải suy tính rất nhiều, nếu hắn muốn nói thì sẽ tự động nói ra, bởi vì ở đây hắn là người lớn nhất, nếu hắn không muốn nói, ngươi lại hỏi hắn, đây chẳng phải là việc một người thông minh nên làm.
Một lát sau, Lý Kỳ bỗng nhiên cầm chén đứng lên, nói:
- Trận đánh ngày hôm nay, các vị tướng quân đã vất vả rồi, ta dùng trà thay rượu, kính các vị một ly, nhưng cũng là ly cuối cùng của ngày hôm nay, chiến tranh vẫn chưa chấm dứt. Giờ chưa phải là lúc ăn mừng.
Nửa câu sau mới là trọng tâm.
Nhạc Phi, Ngưu Cao hai người họ vừa mới bắt đầu uống vào, Lý Kỳ liền dội cho một gáo nước lạnh xuống, đến khói cũng còn chưa bốc lên.
Nhưng bọn họ ai cũng biết, Lý Kỳ nói không được uống nữa thì ai còn dính giọt rượu nào, người đó nhất định sẽ bị xử lý theo quân pháp, không ai tỏ ra bất mãn, chỉ có Ngưu Cao y lập tức rót đầy ly rượu, động tác vô cùng cẩn thận. Một đôi mắt lớn trợn tròn nhìn chằm chằm vào miệng ly.
Lý Kỳ nâng lên một hồi, ánh mắt hướng về phía Ngưu Cao, thấy bộ dạng tay chân nhẹ nhàng của tên lão đại thô cứng này , trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Ngưu Cao, nếu ngươi thật sự muốn uống, có thể một mình mang bình rượu ra ngoài uống, sau này ngươi phụ trách hậu cần đi.
Hậu cần? Đây là giáng chức đó mà! Sắc mặt Ngưu Cao căng thẳng, vô thức nâng ly lên, kết quả rượu rớt ra đến hơn nửa, trong mắt hiện lên một nét đau lòng, ngượng ngịu nói:
- Mạt tướng xin kính Xu Mật Sứ một ly.
Nhạc Phi bọn họ nín cười, đồng thanh nói:
- Chúng thần kính mời Xu Mật Sứ.
Mọi người đều cạn trong một hơi.
Thực sảng khoái!
Nhưng sau trận sảng khoái, bọn họ đều tự giác đặt ly rượu sang một bên.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn một vòng, hỏi:
- Hiện giờ Thanh Long Phủ đã gần trong gang tấc, các vị có kế sách gì để phá thành không?
Nhạc Phi lập tức tên tiếng:
- Hiện giờ quân tinh nhuệ của kẻ thù đã thương tổn đến quá nửa. Mạt tướng nghĩ nên thừa thắng truy kích, lập tức xuất binh vây đánh Thanh Long Phủ, mạt tướng xin nguyện làm quan tiên phong.
Y vừa dứt lời, Ngưu Cao liền liên tục khoát tay nói:
- Không ổn, không ổn.
Nhạc Phi tò mò hỏi:
- Có gì mà không ổn?
Ngưu Cao đáp:
- Ngươi thân là thống soái, sao lại có thể mạo hiểm chính bản thân mình, nếu chẳng may ngươi gặp chuyện gì không hay thì hỏng bét.
Nhạc Phi cười mắng:
- Tên nhãi nhà ngươi thật làm người ta bực mình, ngươi muốn làm quân tiên phong thì nói thẳng ra, hà cớ gì phải đi nguyền rủa ta.
Ngưu Cao cười ha ha nói:
- Xu Mật Sứ, các vị, chẳng phải lão Ngưu đây khoe khoang, chức quan tiên phong này ngoài ta ra thì không có ứng cử viên thứ hai.
Vương Quý, Đổng Tiên bọn họ cũng nóng lòng muốn thử sức, dù gì ai cũng muốn là người đầu tiên tấn công vào Thanh Long Phủ, nhưng đám Ngưu Cao cấp bậc cao hơn bọn họ đến mấy lần, bọn họ đương nhiên không dám tranh giành. Nhưng có một người không như vậy, y chính là Dương Tái Hưng, chỉ nghe y cất giọng:
- Mã soái, ngươi thân là phó thống soái, chuyện nhỏ nhặt vậy cứ giao cho ta đi.
Y là tên sát nhân cuồng ma, hơn nữa vẫn luôn là mũi tên của quân Tống, dường như y luôn luôn là người đầu tiên xông vào trận địa của địch.
Tên nhãi này thực đáng ghét, dám tranh giành việc làm quan tiên phong với ta. Ngưu Cao lại nói:
- Không ổn, không ổn, việc này ai đi cũng được, chỉ có mình ngươi Dương Tái Hưng là không được.
Đôi lông mày thô ráp của Dương Tái Hưng chau lại, nói:
- Tại sao lại như thế?
Ngưu Cao đáp:
- Ngươi nghĩ xem, hiện giờ chắc chắn quân định sẽ quyết tử bảo vệ thành, tên tiểu tử nhà ngươi tính tình hấp tấp, thấy kẻ thù là lao lên, há chẳng phải tự mang mình đến cho kẻ thù lấy đá đập vào người ư, chuyện công thành này không phải chuyên môn của ngươi, hay là, ngươi đi theo ta, ta sẽ để ngươi làm người đầu tiên xông lên.
Y sắp xếp như vậy, Dương Tái Hưng cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng y cảm thấy hình như trong lời của Ngưu Cao có chút coi thường mình, trong lòng có đôi phần khó chịu, nói:
- Ta---
Nhưng y vừa mở miệng liền bị Lý Kỳ ngắt lời:
- Các ngươi không cần tranh giành, quan tiên phong này ta đã chọn được người thích hợp rồi.
- Ta biết chắc chắn là ta đây.
Ngưu Cao cực kỳ không biết xấu hổ lên tiếng.
Dương Tái Hưng bất mãn hừ một tiếng.
Lý Kỳ nhìn Ngưu Cao cười nói:
- Thằng nhãi nhà ngươi biết quá nhiều rồi, nhưng rất đáng tiếc, người xuất sắc nhất trong lòng ta không phải là ngươi.
Ngưu Cao kinh ngạc hỏi:
- Còn có ai thích hợp hơn ta?
Lý Kỳ chỉ vào mình nói:
- Chính là ta.
- Người---
Đương nhiên, quân Tống trong lúc vượt sông cũng có khoảng 8 ngàn binh sĩ thương vong, nhưng ba ngàn đổi lấy mấy vạn kẻ địch, kẻ thắng người thua, vừa xem đã rõ.
Hơn nữa mấu chốt là, quân Tống đã hoàn thành mục tiêu chiến lược, toàn bộ quân chủ lực vượt sông Phú Lương.
Có thể nói là đã kết thúc toàn thắng.
Trong lều lớn, ánh đèn sáng bừng, Lý Kỳ ngồi ở ghế trên, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và các tướng sĩ liên quan ngồi ở hai bên trái phải, khi Nhạc Phi nói lên một loạt số liệu, các tướng sĩ đều thoải mái cười rộ lên.
Chỉ có một người trầm ngâm không nói.
Người đó là Lý Kỳ.
Nhạc Phi bọn họ đều là những vị lão đại, lại không chú ý đến điều này, còn đang cùng các vị tướng quân khác chúc tụng lẫn nhau, trận này công lao của Hàn Thế Trung đương nhiên rất lớn, là y đã đánh bại thủy quân Nam Ngô vô cùng hoàn mỹ, lại yểm trợ cho quân chủ lực vượt sông rất xuất sắc, mới cỏ thể giành được đại thắng, Nhạc Phi và mọi người đều hướng về phía Hàn Thế Trung, Ninh Võ mời rượu.
Hàn Thế Trung đã nín nhịn mấy tháng trời, cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng rất vui mừng, ai mời cũng không từ chối, nhưng đây là lều của Lý Kỳ, rượu là thứ vô cùng nhạy cảm, uống vài bát là được, muốn uống nhiều cũng không có.
Lương Hồng Ngọc là nữ nhi, nàng đã chú ý tới dáng vẻ khác thường của Lý Kỳ, nhưng nàng cũng không nhiều lời hỏi han, trong lòng nàng hiểu rõ, không ở vào vị trí của người ta thì không nên đi tham gia vào việc của họ, những vấn đề Lý Kỳ phải suy tính rất nhiều, nếu hắn muốn nói thì sẽ tự động nói ra, bởi vì ở đây hắn là người lớn nhất, nếu hắn không muốn nói, ngươi lại hỏi hắn, đây chẳng phải là việc một người thông minh nên làm.
Một lát sau, Lý Kỳ bỗng nhiên cầm chén đứng lên, nói:
- Trận đánh ngày hôm nay, các vị tướng quân đã vất vả rồi, ta dùng trà thay rượu, kính các vị một ly, nhưng cũng là ly cuối cùng của ngày hôm nay, chiến tranh vẫn chưa chấm dứt. Giờ chưa phải là lúc ăn mừng.
Nửa câu sau mới là trọng tâm.
Nhạc Phi, Ngưu Cao hai người họ vừa mới bắt đầu uống vào, Lý Kỳ liền dội cho một gáo nước lạnh xuống, đến khói cũng còn chưa bốc lên.
Nhưng bọn họ ai cũng biết, Lý Kỳ nói không được uống nữa thì ai còn dính giọt rượu nào, người đó nhất định sẽ bị xử lý theo quân pháp, không ai tỏ ra bất mãn, chỉ có Ngưu Cao y lập tức rót đầy ly rượu, động tác vô cùng cẩn thận. Một đôi mắt lớn trợn tròn nhìn chằm chằm vào miệng ly.
Lý Kỳ nâng lên một hồi, ánh mắt hướng về phía Ngưu Cao, thấy bộ dạng tay chân nhẹ nhàng của tên lão đại thô cứng này , trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Ngưu Cao, nếu ngươi thật sự muốn uống, có thể một mình mang bình rượu ra ngoài uống, sau này ngươi phụ trách hậu cần đi.
Hậu cần? Đây là giáng chức đó mà! Sắc mặt Ngưu Cao căng thẳng, vô thức nâng ly lên, kết quả rượu rớt ra đến hơn nửa, trong mắt hiện lên một nét đau lòng, ngượng ngịu nói:
- Mạt tướng xin kính Xu Mật Sứ một ly.
Nhạc Phi bọn họ nín cười, đồng thanh nói:
- Chúng thần kính mời Xu Mật Sứ.
Mọi người đều cạn trong một hơi.
Thực sảng khoái!
Nhưng sau trận sảng khoái, bọn họ đều tự giác đặt ly rượu sang một bên.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn một vòng, hỏi:
- Hiện giờ Thanh Long Phủ đã gần trong gang tấc, các vị có kế sách gì để phá thành không?
Nhạc Phi lập tức tên tiếng:
- Hiện giờ quân tinh nhuệ của kẻ thù đã thương tổn đến quá nửa. Mạt tướng nghĩ nên thừa thắng truy kích, lập tức xuất binh vây đánh Thanh Long Phủ, mạt tướng xin nguyện làm quan tiên phong.
Y vừa dứt lời, Ngưu Cao liền liên tục khoát tay nói:
- Không ổn, không ổn.
Nhạc Phi tò mò hỏi:
- Có gì mà không ổn?
Ngưu Cao đáp:
- Ngươi thân là thống soái, sao lại có thể mạo hiểm chính bản thân mình, nếu chẳng may ngươi gặp chuyện gì không hay thì hỏng bét.
Nhạc Phi cười mắng:
- Tên nhãi nhà ngươi thật làm người ta bực mình, ngươi muốn làm quân tiên phong thì nói thẳng ra, hà cớ gì phải đi nguyền rủa ta.
Ngưu Cao cười ha ha nói:
- Xu Mật Sứ, các vị, chẳng phải lão Ngưu đây khoe khoang, chức quan tiên phong này ngoài ta ra thì không có ứng cử viên thứ hai.
Vương Quý, Đổng Tiên bọn họ cũng nóng lòng muốn thử sức, dù gì ai cũng muốn là người đầu tiên tấn công vào Thanh Long Phủ, nhưng đám Ngưu Cao cấp bậc cao hơn bọn họ đến mấy lần, bọn họ đương nhiên không dám tranh giành. Nhưng có một người không như vậy, y chính là Dương Tái Hưng, chỉ nghe y cất giọng:
- Mã soái, ngươi thân là phó thống soái, chuyện nhỏ nhặt vậy cứ giao cho ta đi.
Y là tên sát nhân cuồng ma, hơn nữa vẫn luôn là mũi tên của quân Tống, dường như y luôn luôn là người đầu tiên xông vào trận địa của địch.
Tên nhãi này thực đáng ghét, dám tranh giành việc làm quan tiên phong với ta. Ngưu Cao lại nói:
- Không ổn, không ổn, việc này ai đi cũng được, chỉ có mình ngươi Dương Tái Hưng là không được.
Đôi lông mày thô ráp của Dương Tái Hưng chau lại, nói:
- Tại sao lại như thế?
Ngưu Cao đáp:
- Ngươi nghĩ xem, hiện giờ chắc chắn quân định sẽ quyết tử bảo vệ thành, tên tiểu tử nhà ngươi tính tình hấp tấp, thấy kẻ thù là lao lên, há chẳng phải tự mang mình đến cho kẻ thù lấy đá đập vào người ư, chuyện công thành này không phải chuyên môn của ngươi, hay là, ngươi đi theo ta, ta sẽ để ngươi làm người đầu tiên xông lên.
Y sắp xếp như vậy, Dương Tái Hưng cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng y cảm thấy hình như trong lời của Ngưu Cao có chút coi thường mình, trong lòng có đôi phần khó chịu, nói:
- Ta---
Nhưng y vừa mở miệng liền bị Lý Kỳ ngắt lời:
- Các ngươi không cần tranh giành, quan tiên phong này ta đã chọn được người thích hợp rồi.
- Ta biết chắc chắn là ta đây.
Ngưu Cao cực kỳ không biết xấu hổ lên tiếng.
Dương Tái Hưng bất mãn hừ một tiếng.
Lý Kỳ nhìn Ngưu Cao cười nói:
- Thằng nhãi nhà ngươi biết quá nhiều rồi, nhưng rất đáng tiếc, người xuất sắc nhất trong lòng ta không phải là ngươi.
Ngưu Cao kinh ngạc hỏi:
- Còn có ai thích hợp hơn ta?
Lý Kỳ chỉ vào mình nói:
- Chính là ta.
- Người---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.