Chương 1363: Khống chế lương thực 2
Nam Hi
20/10/2017
Cách làm này của Lý Kỳ ở Tống triều có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, bởi
vì những người này dù sao cũng là sĩ phu của quốc gia, ngươi phong đất
của ai. Cũng không thể phong đất của bọn họ a, ngươi thật coi thiên hạ
sĩ phu là vật trang trí cả đó nha. Nhưng vấn đề ở chỗ Đại Tống chính là
đang gặp phải hổ đói phương bắc kia mãnh liệt công kích, đang trong thời kì phi thường, đương nhiên cũng phải dùng đến thủ đoạn phi thường, Tống Huy Tông thật sẽ không đắn đo nhiều đến như vậy đâu, mạng của mình quan trọng hơn a, đất của các ngươi cũng chỉ là cái rắm mà thôi!
Hoang mang!
Lần này lòng dạ hiểm độc của những thương nhân bán lương thực là hoàn toàn hoang mang, mắt thấy thổ địa của mình bị người cải tạo thành thành lũy hoặc là mương chiến, điều này khiến cho bọn họ phải nói là ruột gan đứt từng khúc nha!
Tuy nhiên, hiện giờ tổn thất của bọn họ vẫn còn chưa phải là quá lớn, cũng chỉ là mấy chục mẫu đất mà thôi, vẫn là có thể xoay chuyển đấy, bọn họ khẩn trương chạy tới cầu Thái Kinh, Bạch Thì Trung, đám người Triệu Hoàn, mong những người này giúp đỡ chút, bảo Lý Kỳ cho bọn họ một con đường sống đi.
Còn đám thương nhân bán lương thực thì cả ngày chạy tới Thương Vụ cục, xin ông nội, kiện bà ngoại, hy vọng sẽ có thể cùng Lý Kỳ đàm phán một lần nữa.
Thái Kinh thấy thế cục cũng cam go lắm rồi, vì thế liền nói Lý Kỳ thấy được rồi thì thôi đi, người ta cũng là mấy chục tuổi rồi, hơn nữa, cũng đều là những người có danh vọng, có địa vị cả, ngươi cũng đừng đùa quá đáng quá.
Kỳ thật Lý Kỳ làm như vậy, chủ yếu vẫn là vì phải nắm trong tay giá lương thực, lòng dạ hiểm độc của những thương lái lương thực này ở trong chiến tranh, nếu làm không tốt thì chỉ có trí mạng đấy, hắn có thể thua, nhưng tuyệt sẽ không cho phép bởi vì những bất trắc này làm cho thất bại thảm hại.
Cho nên, sau ba ngày, Lý Kỳ cuối cùng cũng lại một lần nữa tiếp kiến những thương nhân bán lương thực này ở Thương Vụ cục.
Khoảng thời gian đó tuy rằng còn chưa tới một tháng, nhưng tình hình xảy ra bây giờ lại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, những thương lái lương thực này mỗi người đều ủ rũ, xơ xác giống như một con gà trống bại trận.
Đây đã là lần thứ hai bọn họ thua bởi Lý Kỳ, có điều lần này, bọn họ là thua hoàn toàn, nếu là Lý Kỳ ác độc thêm một chút, thật sự là có khả năng nhổ bọn họ tận gốc.
Lý Kỳ quét mắt nhìn bọn họ một lượt, nói: - Tin tưởng các vị cũng đã hiểu rất rõ, Lý mỗ ta đây là người không bao giờ nói khoác lác cả, đặc biệt là chuyện công sự, ta có thể rất rõ ràng nói cho các ngươi biết, ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa có lấy ra sử dụng, tùy tiện chọn bất kỳ một chiêu nào, cũng đều khiến các ngươi không thể chịu đựng nổi, nếu không có người cầu tình cho các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, việc này tuyệt đối còn không có xong. Các người là cái thứ gì chứ, thời điểm kiếm tiền, thì mỗi người liền chạy tới Thương vụ cục dâng hương, một khi xuất hiện mâu thuẫn, các ngươi liền dùng hết sức mà hắt phân tạt nước vào Thương vụ cục, té ra các ngươi coi Thương vụ cục ta chỉ là công cụ kiếm tiền của các ngươi, thật sự là buồn cười, các ngươi phải hiểu, là Thương vụ cục lãnh đạo các ngươi, chứ không phải là các ngươi đẩy Thương vụ cục lên phía trước, chính phụ phân cho rõ ràng.
- Dạ dạ dạ, Kinh Tế Sử dạy bảo, chúng tôi nhất đinh là sẽ ghi khắc trong tâm khảm. Cố lão đại kia vội cúi đầu khom lưng, thừa nhận sai lầm của mình.
- Lúc này mới giống lời của người nên nói. Lý Kỳ hừ một tiếng, lại nói: - Đương nhiên, mục tiêu của Thương vụ cục chúng ta vẫn chưa bao giờ thay đổi cả, chính là muốn khiến cho các ngươi có thể kiếm tiền nhiều hơn, ngân khố quốc gia đầy đủ, dân chúng cơm no áo ấm. Cho nên, các ngươi nếu như là theo chân cục Thương mại mà bước đi, những chỗ tốt nhất nhất định không thể thiếu các ngươi, bằng không, thì các ngươi đợi mà làm ăn mày xin cơm ở trên đường phố đi.
Một đám thương nhân vội vàng gật đầu, tỏ vẻ sẵn lòng thề chết theo cục Thương mại.
Lý Kỳ vung tay lên, nói: - Lấy ra cho bọn họ đi.
Chỉ thấy một vài tên tôi tớ cầm từng phần từng phần hợp đồng thả ở trước mặt bọn họ.
Lý Kỳ nói tiếp: - Bây giờ là thời kì phi thường, vì để tránh để không xuất hiện những hỗn loạn không cần thiết, Thương vụ cục chúng ta nhất định phải làm một vài thay đổi, để có thể bảo đảm quyền lợi của thương nhân Đông Kinh, không thể tiếp tục buông thả tự do thoải được, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, Thương vụ cục chúng ta sẽ chọn dùng một vài thủ đoạn phi thường, tham gia vào giá hàng Đông Kinh. Sau khi ký phần hợp đồng này, các ngươi nhất định phải phục tùng sự điều phối của Thương vụ cục, đương nhiên, về vấn đề 'Phục tùng' chỉ là trên một vài phương diện, ở trên đây có viết rất tỉ mỉ rõ ràng, Thương vụ cục chúng ta sẽ không cần một đồng tiền nào các ngươi, cũng sẽ không khiến các ngươi mất cả chì lẫn chài, Thương vụ cục chúng ta chỉ là muốn giúp các ngươi vừa kiếm tiền, nhưng đồng thời, cũng hợp lý quy hoạch giá hàng, xử lý một cách thống nhất, đây cũng không phải là chỉ nhằm vào các ngươi, mà là nhằm vào toàn bộ thương nhân của Đông Kinh, rất nhiều thương nhân cũng đã ký rồi, chỉ còn lại các ngươi. Đương nhiên, các ngươi có quyền không ký, nhưng, người nào không ký sẽ bị Thương vụ cục chúng ta vứt bỏ, đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì, các ngươi cũng đừng tới tìm Thương vụ cục chúng ta.
Uy hiếp.
Trắng trợn uy hiếp!
Nhưng mà là người ta có bản lĩnh, ngươi không nghe theo cũng không được.
Đám thương nhân bán lương thực này xem kỹ bản hợp đồng một chút, so với dự tính của bọn họ thì còn tốt hơn, ít nhất trên đó viết rõ ranh giới cuối cùng của mức giá lương thực, mức giá này so với dự tính của bọn họ là cao hơn nhiều, thậm chí còn vượt qua cả giá lương thực đầu năm, có thể thấy được Lý Kỳ vẫn là đem vật lấy hiếm là quý làm nhân tố, cân nhắc ghi vào.
Nếu như là một tháng trước đây, bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy Lý Kỳ này thật là bá đạo, nhưng hiện giờ bọn họ lại cảm thấy Lý Kỳ thật sự là rất nhân từ rồi, vội vàng ký, tính cách bọn họ cũng thật sự là ti tiện mười phần a!
Lý Kỳ hài lòng cười cười, nói: - Nếu các vị sớm đã như vậy rồi, có phải tốt hơn không, ta cũng giảm đi không ít phiền toái. Tốt lắm, thổ địa và lương thực chưa thu hoạch bị tịch thu ta sẽ xét theo tình hình cụ thể trả lại cho các ngươi một phần, có một phần nhỏ, vẫn sẽ bị trưng dụng, cái này coi như là cho các ngươi một bài học đi, đương nhiên, tổn thất này đối với các ngươi mà nói, cũng chỉ là chín trâu mất đi một sợi lông - không đáng kể. Đợi chút nữa Tần phó sẽ nhằm vào giá lương bàn lại tỉ mỉ rồi giao phó cho các ngươi.
Hắn đây cũng là không có cách nào, dù sao những thương lái lương thực này trong tay còn trữ đại lượng hàng lương thực, đây là thứ mà hắn cực kỳ cần đấy, vì vậy, hắn mới không có đuổi tận giết tuyệt.
Căn cứ vào sự tồn tại của bản hợp đồng này, Lý Kỳ mới tính là chân chân chính chính nắm trong tay toàn bộ lương thực của phủ Khai Phong, đây đối với tình hình trước mắt mà nói, có thể nói là vô cùng quý báu a, bởi vì muốn đánh thắng trận chiến tranh này, số lượng lương thực tồn trữ, nổi lên tác dụng quyết định, hơn nữa nhất định phải toàn dân đoàn kết một lòng, nếu như bên trong còn đang rạn nứt, vậy thì còn đánh thế nào được chứ, rất khó làm cho người ta nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
Hoang mang!
Lần này lòng dạ hiểm độc của những thương nhân bán lương thực là hoàn toàn hoang mang, mắt thấy thổ địa của mình bị người cải tạo thành thành lũy hoặc là mương chiến, điều này khiến cho bọn họ phải nói là ruột gan đứt từng khúc nha!
Tuy nhiên, hiện giờ tổn thất của bọn họ vẫn còn chưa phải là quá lớn, cũng chỉ là mấy chục mẫu đất mà thôi, vẫn là có thể xoay chuyển đấy, bọn họ khẩn trương chạy tới cầu Thái Kinh, Bạch Thì Trung, đám người Triệu Hoàn, mong những người này giúp đỡ chút, bảo Lý Kỳ cho bọn họ một con đường sống đi.
Còn đám thương nhân bán lương thực thì cả ngày chạy tới Thương Vụ cục, xin ông nội, kiện bà ngoại, hy vọng sẽ có thể cùng Lý Kỳ đàm phán một lần nữa.
Thái Kinh thấy thế cục cũng cam go lắm rồi, vì thế liền nói Lý Kỳ thấy được rồi thì thôi đi, người ta cũng là mấy chục tuổi rồi, hơn nữa, cũng đều là những người có danh vọng, có địa vị cả, ngươi cũng đừng đùa quá đáng quá.
Kỳ thật Lý Kỳ làm như vậy, chủ yếu vẫn là vì phải nắm trong tay giá lương thực, lòng dạ hiểm độc của những thương lái lương thực này ở trong chiến tranh, nếu làm không tốt thì chỉ có trí mạng đấy, hắn có thể thua, nhưng tuyệt sẽ không cho phép bởi vì những bất trắc này làm cho thất bại thảm hại.
Cho nên, sau ba ngày, Lý Kỳ cuối cùng cũng lại một lần nữa tiếp kiến những thương nhân bán lương thực này ở Thương Vụ cục.
Khoảng thời gian đó tuy rằng còn chưa tới một tháng, nhưng tình hình xảy ra bây giờ lại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, những thương lái lương thực này mỗi người đều ủ rũ, xơ xác giống như một con gà trống bại trận.
Đây đã là lần thứ hai bọn họ thua bởi Lý Kỳ, có điều lần này, bọn họ là thua hoàn toàn, nếu là Lý Kỳ ác độc thêm một chút, thật sự là có khả năng nhổ bọn họ tận gốc.
Lý Kỳ quét mắt nhìn bọn họ một lượt, nói: - Tin tưởng các vị cũng đã hiểu rất rõ, Lý mỗ ta đây là người không bao giờ nói khoác lác cả, đặc biệt là chuyện công sự, ta có thể rất rõ ràng nói cho các ngươi biết, ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa có lấy ra sử dụng, tùy tiện chọn bất kỳ một chiêu nào, cũng đều khiến các ngươi không thể chịu đựng nổi, nếu không có người cầu tình cho các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, việc này tuyệt đối còn không có xong. Các người là cái thứ gì chứ, thời điểm kiếm tiền, thì mỗi người liền chạy tới Thương vụ cục dâng hương, một khi xuất hiện mâu thuẫn, các ngươi liền dùng hết sức mà hắt phân tạt nước vào Thương vụ cục, té ra các ngươi coi Thương vụ cục ta chỉ là công cụ kiếm tiền của các ngươi, thật sự là buồn cười, các ngươi phải hiểu, là Thương vụ cục lãnh đạo các ngươi, chứ không phải là các ngươi đẩy Thương vụ cục lên phía trước, chính phụ phân cho rõ ràng.
- Dạ dạ dạ, Kinh Tế Sử dạy bảo, chúng tôi nhất đinh là sẽ ghi khắc trong tâm khảm. Cố lão đại kia vội cúi đầu khom lưng, thừa nhận sai lầm của mình.
- Lúc này mới giống lời của người nên nói. Lý Kỳ hừ một tiếng, lại nói: - Đương nhiên, mục tiêu của Thương vụ cục chúng ta vẫn chưa bao giờ thay đổi cả, chính là muốn khiến cho các ngươi có thể kiếm tiền nhiều hơn, ngân khố quốc gia đầy đủ, dân chúng cơm no áo ấm. Cho nên, các ngươi nếu như là theo chân cục Thương mại mà bước đi, những chỗ tốt nhất nhất định không thể thiếu các ngươi, bằng không, thì các ngươi đợi mà làm ăn mày xin cơm ở trên đường phố đi.
Một đám thương nhân vội vàng gật đầu, tỏ vẻ sẵn lòng thề chết theo cục Thương mại.
Lý Kỳ vung tay lên, nói: - Lấy ra cho bọn họ đi.
Chỉ thấy một vài tên tôi tớ cầm từng phần từng phần hợp đồng thả ở trước mặt bọn họ.
Lý Kỳ nói tiếp: - Bây giờ là thời kì phi thường, vì để tránh để không xuất hiện những hỗn loạn không cần thiết, Thương vụ cục chúng ta nhất định phải làm một vài thay đổi, để có thể bảo đảm quyền lợi của thương nhân Đông Kinh, không thể tiếp tục buông thả tự do thoải được, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, Thương vụ cục chúng ta sẽ chọn dùng một vài thủ đoạn phi thường, tham gia vào giá hàng Đông Kinh. Sau khi ký phần hợp đồng này, các ngươi nhất định phải phục tùng sự điều phối của Thương vụ cục, đương nhiên, về vấn đề 'Phục tùng' chỉ là trên một vài phương diện, ở trên đây có viết rất tỉ mỉ rõ ràng, Thương vụ cục chúng ta sẽ không cần một đồng tiền nào các ngươi, cũng sẽ không khiến các ngươi mất cả chì lẫn chài, Thương vụ cục chúng ta chỉ là muốn giúp các ngươi vừa kiếm tiền, nhưng đồng thời, cũng hợp lý quy hoạch giá hàng, xử lý một cách thống nhất, đây cũng không phải là chỉ nhằm vào các ngươi, mà là nhằm vào toàn bộ thương nhân của Đông Kinh, rất nhiều thương nhân cũng đã ký rồi, chỉ còn lại các ngươi. Đương nhiên, các ngươi có quyền không ký, nhưng, người nào không ký sẽ bị Thương vụ cục chúng ta vứt bỏ, đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì, các ngươi cũng đừng tới tìm Thương vụ cục chúng ta.
Uy hiếp.
Trắng trợn uy hiếp!
Nhưng mà là người ta có bản lĩnh, ngươi không nghe theo cũng không được.
Đám thương nhân bán lương thực này xem kỹ bản hợp đồng một chút, so với dự tính của bọn họ thì còn tốt hơn, ít nhất trên đó viết rõ ranh giới cuối cùng của mức giá lương thực, mức giá này so với dự tính của bọn họ là cao hơn nhiều, thậm chí còn vượt qua cả giá lương thực đầu năm, có thể thấy được Lý Kỳ vẫn là đem vật lấy hiếm là quý làm nhân tố, cân nhắc ghi vào.
Nếu như là một tháng trước đây, bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy Lý Kỳ này thật là bá đạo, nhưng hiện giờ bọn họ lại cảm thấy Lý Kỳ thật sự là rất nhân từ rồi, vội vàng ký, tính cách bọn họ cũng thật sự là ti tiện mười phần a!
Lý Kỳ hài lòng cười cười, nói: - Nếu các vị sớm đã như vậy rồi, có phải tốt hơn không, ta cũng giảm đi không ít phiền toái. Tốt lắm, thổ địa và lương thực chưa thu hoạch bị tịch thu ta sẽ xét theo tình hình cụ thể trả lại cho các ngươi một phần, có một phần nhỏ, vẫn sẽ bị trưng dụng, cái này coi như là cho các ngươi một bài học đi, đương nhiên, tổn thất này đối với các ngươi mà nói, cũng chỉ là chín trâu mất đi một sợi lông - không đáng kể. Đợi chút nữa Tần phó sẽ nhằm vào giá lương bàn lại tỉ mỉ rồi giao phó cho các ngươi.
Hắn đây cũng là không có cách nào, dù sao những thương lái lương thực này trong tay còn trữ đại lượng hàng lương thực, đây là thứ mà hắn cực kỳ cần đấy, vì vậy, hắn mới không có đuổi tận giết tuyệt.
Căn cứ vào sự tồn tại của bản hợp đồng này, Lý Kỳ mới tính là chân chân chính chính nắm trong tay toàn bộ lương thực của phủ Khai Phong, đây đối với tình hình trước mắt mà nói, có thể nói là vô cùng quý báu a, bởi vì muốn đánh thắng trận chiến tranh này, số lượng lương thực tồn trữ, nổi lên tác dụng quyết định, hơn nữa nhất định phải toàn dân đoàn kết một lòng, nếu như bên trong còn đang rạn nứt, vậy thì còn đánh thế nào được chứ, rất khó làm cho người ta nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.