Chương 1777: Không phải mãnh long không qua sông (6)
Nam Hi
30/10/2017
Ý của Lý Kỳ thể hiện quá rõ ràng, triều đình sẽ hoàn toàn khống chế ở đây.
Ninh Võ nhíu mày nói:
- Nói như vậy, triều đình không tha cho chúng ta sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cũng không phải, cũng không phải, triều đình không phải không tha cho các ngươi, mà là không tha cho chế độ dị hình dị dạng này.
Mã Huyền Tử nói:
- Đây không phải là một chuyện sao?
- Đương nhiên không phải rồi.
Lý Kỳ lộ rõ nụ cười, nói:
- Trước tiên, ta sẽ nói rõ một chút, triều đình vô cùng tôn trọng phong tục tập quán, tín ngưỡng của người dân địa phương, bao gồm sự tồn tại của tù trưởng, tộc trưởng. Những thứ này đều là phong tục tập quán của các ngươi, không ai có thể xóa bỏ được. Nhưng có câu nói, không có quy củ không thành vuông tròn, tất cả mọi việc đều phải dựa trên nền tảng của pháp luật. Đây là ranh giới, một quốc gia, sao có thể tồn tại hai chế độ được?
Đương nhiên, sai lầm là từ hai bên, triều đình và các vị đều phạm phải không ít sai lầm mới tạo thành cục diện của ngày hôm nay. Nếu biết sai thì nên sửa sai, biết sai mà không sửa, cũng giống như người không có tri thức. Từ nay về sau, ở đây chỉ có thể tồn tại một chế độ, đó chính là luật pháp Đại Tống ta. Thiên tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân. Càng huống hồ chi các ngươi. Ta tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là dẫn dắt người dân Quảng Tây ra khỏi đói nghèo.
Trong mắt Ninh Võ chợt lóe lên ánh nhìn sắc nhọn:
- Thật sao? Vậy xin hỏi Xu Mật Sứ ngươi định làm thế nào?
- Đạo của thiên hạ, có chia chính tà, chính không có nghĩa là chính xác, tà cũng không có nghĩa là sai lầm, chỉ là đi khác đường mà thôi.
Lý Kỳ giơ thẳng hai ngón tay lên, nói:
- Trong lòng ta có hai phương án, một chính một tà, không biết các ngươi muốn nghe cái nào trước?
Ninh Võ nói:
- Nghe chính trước đi.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Phương án chính ở đây chính là theo từng bước, dùng Hàng Châu làm trung tâm, từ từ phát triển tới bên này. Ta tin chắc sớm muộn một ngày nào đó, tân pháp sẽ được phổ cập tới đây. Tới khi đó bánh mỳ cũng có, sữa cũng sẽ có.
Mã Huyền Tử hừ một tiếng nói:
- Chuyện đó phải chờ tới năm tháng nào? Ai biết liệu có lừa người ta hay không?
Các ngươi bớt nói đi vài câu. Nói chờ đợi càng khiến cho ta khó thêm, tội gì phải khổ thế chứ? Ninh Võ liền nói:
- Vậy tà thì sao?
Lý Kỳ nói:
- Chính là trực tiếp dùng tiền để làm giàu nơi đây.
Một người đàn ông bật cười lớn nói:
- Phương pháp này ta thích.
Ai mà không thích chứ? Ninh Võ cười nói:
- Ta nghĩ không phải đơn giản như vậy chứ.
Lý Kỳ còn đang suy nghĩ, nói:
- Chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó, còn phải xem các ngươi làm thế nào để hiểu?
- Vậy số tiền này từ đâu tới?
- Nam Ngô.
Lý Kỳ vô cùng bình thản nói ra hai từ này.
Mọi người nghe thấy mà hai mắt trợn trừng lên, đều ngây người ra như phỗng. Lẽ nào … lẽ nào hắn tới đây mục đích thực sự là Nam Ngô?
Lý Kỳ không để ý đến sự khiếp sợ của họ, tiếp tục nói:
- Trước đây ta đã nói triều đình ở đây cũng đã phạm không ít sai lầm, trong đó có một điểm quan trọng nhất, chính là không bảo vệ tốt người dân ở đây. Đây là điều không thể tha thứ được. Triều đình hiện giờ cũng đã dũng cảm thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn hy vọng có thể thứ tội. Ngày xưa quân đội Nam Ngô ở Ấp Châu, Khâm Châu này đã giết chết con dân Đại Tống ta. Mặc dù khi đó chúng ta cũng đã phản kích mãnh liệt, nhưng điều này không thể đủ được. Từ khi Nam Ngô liên miên bị tác loạn ở biên giớ có thể thể hiện thấy, người dân ở đầy đã chịu nhục của Nam Ngô. Cho nên, lần này triều đình muốn phục lại thịnh thế của triều Đường, thu phục hoàn toàn Nam Ngô, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua.
Nói tới phần sau, ngữ khí của hắn trào dâng, đầy sức sống, chân thật đáng tin.
Thu phục Nam Ngô hoàn toàn?
Điều này thực sự là tiếng sấm giữa trời quang rồi!
Đối với những tù trưởng này mà nói, thật sự là quá bất ngờ. Hơn nữa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bởi vì trước mặt họ có lẽ là không có chút gió nào, trong đầu bỗng chốc không thể chuyển động theo kịp.
Đây không phải là muốn đánh vào một trong những thế lực vũ trang địa phương của bọn họ, mà là tiêu diệt một quốc gia. Chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ gì, nhưng từ miệng Lý Kỳ nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là một chuyện cỏn con vậy, chẳng khác gì bắt thỏ trên núi, mình cũng không ngượng ngùng thể hiện sự kinh ngạc của mình.
Nhưng đồng thời cũng có không ít người thở phào. Như hiện giờ, mục đích của Lý Kỳ thực sự là Nam Ngô, mà không phải bọn họ. Hơn nữa, nếu triều đình thực sự quyết tâm thu phục Nam Ngô, vậy thì cũng nên cầu cạnh ở bọn họ. Vấn đề này nói hồi lâu, giống như là họ đang cầu cạnh triều đình vậy. Không thể không nói, cái miệng này của Lý Kỳ thực sự là địch được với thiên binh vạn mã đấy.
Hai mắt Ninh Võ nheo lại, nói:
- Nhưng chuyện này có liên quan gì tới sự giàu nghèo của người dân Quảng Tây chúng ta?
- Điều này có lẽ là có quan hệ rất lớn đấy!
Lý Kỳ dùng ngữ khí đầy hấp dẫn nói:
- Triều đình xuất binh Nam Ngô có ba mục đích. Trước tiên, Nam Ngô này vốn chính là thuộc Đại Tống ta, theo lý nên thu phục. Tiếp đến, chính là báo thù năm đó, chúng ta có thể xem cuộc chiến tranh này là cuộc chiến báo thù. Sau cùng, chính là vì hàng vạn người dân Quảng Châu!
Nam Ngô không thể xem là một quốc gia giàu có. Điều này chúng ta đều biết, nhưng các ngươi phải hiểu một đạo lý, Nam Ngô nghèo, nghèo là những người dân đó. Đương triều thì lại có rất có tiền, ta không nói nhiều, lấy một nửa tiền ở quốc khố Nam Ngô, đủ phát cho cả nam lộ Quảng Tây này rồi. Ta có thể bảo đảm với các ngươi, một khi công hạ được Nam Ngô, lấy tiền từ quốc khố của họ ra, sẽ chia ra thành 3 phần, triều đình chỉ lấy đi 2 phần, 5 phần dùng cho việc xây dựng kinh tế Quảng Tây, 3 phần còn lại thì dùng vào việc trợ cấp quân phí.
Những thổ ty này vừa nghe thấy thế, ai nấy đều sáng mắt lên, giống như sói hoang đang đói khát, máu đã sôi trào lên rồi.
Điều này chứng minh một điều, chính là mãi mãi không thể tránh được sự hấp dẫn của đồng tiền.
Vi Bình bỗng lên tiếng:
- Vậy nếu không đánh được thì sao?
Lý Kỳ dứt khoát nói:
- Đây là điều không thể, nếu ta tới đây rồi, vậy ta nhất định sẽ đạt được những gì ta muốn. Muốn tìm các ngươi tới uống trà, ta cũng có cơ hội, không đáng phải hưng động chúng dân. Ta bây giờ có thể nói rõ với các ngươi, đại quân triều đình đã sẵn sàng ở biên giới Nam Ngô rồi, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể xuất binh.
Đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?
Trong lòng mọi người ban đầu kinh ngạc, sau đó lại như bừng tỉnh. Kỳ thực một năm gần đây cấm quân đi về phía nam. Điều này đã không phải là bí mật gì, chỉ là những cấm quân này đều phân tâm, còn có một bộ phận thì đóng giả thành người mua bán. Chỉ có bộ phận ít là đang chỉnh đốn quân chính tới đây thị sát, lại bởi vì quân đội liên quân nơi này đều ít đến mức thương cảm, nào có quân chính gì đáng nói. Mà Nhạc Phi lại để binh lính giúp những nông dân địa phương khai hoang đất.
Càng quan trọng hơn là, Nhạc Phi, Ngưu Cao cùng với những thổ ty này dường như không có bất kỳ sự giao kết nào.
Cho nên cấm quân xuống phía nam không khiến họ hoài nghi, chút người này đừng nói là đánh Nam Ngô, chính là đối phó với họ cũng không đủ nhét kẽ răng.
Nhưng họ nào có nghĩ đến được rằng đó chỉ là kế lừa dối của Lý Kỳ. Hắn cho cấm quân sớm đã tới đây, mục đích chính là vì thích ứng với khí hậu và môi trường nơi đây.
Đại quân hàng vạn người sớm đã chịu đói chịu khát, chờ xuất phát rồi.
Những thổ ty này lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, rốt cuộc Lý Kỳ đã ngầm sắp xếp bao nhiêu người ở gần đây? Không khỏi liên tưởng tới La Hổ, bởi vì họ không biết bên phía La Hổ rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng Lý Kỳ lại dễ dàng giết chết La Hổ như vậy, binh lực này chí ít cũng phải tới mấy vạn.
Cuối cùng họ đã hiểu Lý Kỳ vì sao lại dám kiêu ngạo như vậy.
Nhưng điều này đối với họ mà nói, có lẽ không phải là tin tốt lành gì, bởi vì điều này cho thấy họ đã bị bớt đi rất nhiều điều kiện đàm phám.
Không biết lần này Lý Kỳ thực sự không mang theo bao nhiêu nhân mã tới. Nếu những thổ ty này liên hợp lại, vậy thì hắn thực sự sẽ rất đau đầu.
Rất nhiều thổ ty lại bắt đầu hoang mang, họ thật sự không biết rốt cuộc Lý Kỳ đang định làm gì?
Chỉ có một người tỉnh táo, người này chính là Ninh Võ. Y tin chắc Lý Kỳ gọi họ tới đây tuyệt đối không chỉ là thông báo cho họ biết thông tin này, chắc chắn là có chuyện muốn cầu tới họ. Nhưng Lý Kỳ là người thực sự rất biết nói chuyện, nói chuyện hồi lâu hình như là cái gì cũng đã đều nói hết rồi, mà lại dường như là chẳng nói gì cả. Chính cái kiểu tâm lý giống như có mà không có này, giống như không mà lại không phải là không có gì đã khiến cho những người ngồi đây đều cảm thấy vô cùng hoang mang. Bản thân Ninh Võ cũng có chút nghi ngờ, do đó đã trực tiếp hỏi:
- Xu Mật Sứ, trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, chúng ta cần phải làm những gì?
- Câu hỏi này hỏi rất hay.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:
- Triều đình hy vọng mở rộng cấm quân Quảng Nam ở đây, hy vọng các vị có thể phối hợp.
Ninh Võ nhíu mày nói:
- Nói như vậy, triều đình không tha cho chúng ta sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cũng không phải, cũng không phải, triều đình không phải không tha cho các ngươi, mà là không tha cho chế độ dị hình dị dạng này.
Mã Huyền Tử nói:
- Đây không phải là một chuyện sao?
- Đương nhiên không phải rồi.
Lý Kỳ lộ rõ nụ cười, nói:
- Trước tiên, ta sẽ nói rõ một chút, triều đình vô cùng tôn trọng phong tục tập quán, tín ngưỡng của người dân địa phương, bao gồm sự tồn tại của tù trưởng, tộc trưởng. Những thứ này đều là phong tục tập quán của các ngươi, không ai có thể xóa bỏ được. Nhưng có câu nói, không có quy củ không thành vuông tròn, tất cả mọi việc đều phải dựa trên nền tảng của pháp luật. Đây là ranh giới, một quốc gia, sao có thể tồn tại hai chế độ được?
Đương nhiên, sai lầm là từ hai bên, triều đình và các vị đều phạm phải không ít sai lầm mới tạo thành cục diện của ngày hôm nay. Nếu biết sai thì nên sửa sai, biết sai mà không sửa, cũng giống như người không có tri thức. Từ nay về sau, ở đây chỉ có thể tồn tại một chế độ, đó chính là luật pháp Đại Tống ta. Thiên tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân. Càng huống hồ chi các ngươi. Ta tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là dẫn dắt người dân Quảng Tây ra khỏi đói nghèo.
Trong mắt Ninh Võ chợt lóe lên ánh nhìn sắc nhọn:
- Thật sao? Vậy xin hỏi Xu Mật Sứ ngươi định làm thế nào?
- Đạo của thiên hạ, có chia chính tà, chính không có nghĩa là chính xác, tà cũng không có nghĩa là sai lầm, chỉ là đi khác đường mà thôi.
Lý Kỳ giơ thẳng hai ngón tay lên, nói:
- Trong lòng ta có hai phương án, một chính một tà, không biết các ngươi muốn nghe cái nào trước?
Ninh Võ nói:
- Nghe chính trước đi.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Phương án chính ở đây chính là theo từng bước, dùng Hàng Châu làm trung tâm, từ từ phát triển tới bên này. Ta tin chắc sớm muộn một ngày nào đó, tân pháp sẽ được phổ cập tới đây. Tới khi đó bánh mỳ cũng có, sữa cũng sẽ có.
Mã Huyền Tử hừ một tiếng nói:
- Chuyện đó phải chờ tới năm tháng nào? Ai biết liệu có lừa người ta hay không?
Các ngươi bớt nói đi vài câu. Nói chờ đợi càng khiến cho ta khó thêm, tội gì phải khổ thế chứ? Ninh Võ liền nói:
- Vậy tà thì sao?
Lý Kỳ nói:
- Chính là trực tiếp dùng tiền để làm giàu nơi đây.
Một người đàn ông bật cười lớn nói:
- Phương pháp này ta thích.
Ai mà không thích chứ? Ninh Võ cười nói:
- Ta nghĩ không phải đơn giản như vậy chứ.
Lý Kỳ còn đang suy nghĩ, nói:
- Chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó, còn phải xem các ngươi làm thế nào để hiểu?
- Vậy số tiền này từ đâu tới?
- Nam Ngô.
Lý Kỳ vô cùng bình thản nói ra hai từ này.
Mọi người nghe thấy mà hai mắt trợn trừng lên, đều ngây người ra như phỗng. Lẽ nào … lẽ nào hắn tới đây mục đích thực sự là Nam Ngô?
Lý Kỳ không để ý đến sự khiếp sợ của họ, tiếp tục nói:
- Trước đây ta đã nói triều đình ở đây cũng đã phạm không ít sai lầm, trong đó có một điểm quan trọng nhất, chính là không bảo vệ tốt người dân ở đây. Đây là điều không thể tha thứ được. Triều đình hiện giờ cũng đã dũng cảm thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn hy vọng có thể thứ tội. Ngày xưa quân đội Nam Ngô ở Ấp Châu, Khâm Châu này đã giết chết con dân Đại Tống ta. Mặc dù khi đó chúng ta cũng đã phản kích mãnh liệt, nhưng điều này không thể đủ được. Từ khi Nam Ngô liên miên bị tác loạn ở biên giớ có thể thể hiện thấy, người dân ở đầy đã chịu nhục của Nam Ngô. Cho nên, lần này triều đình muốn phục lại thịnh thế của triều Đường, thu phục hoàn toàn Nam Ngô, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua.
Nói tới phần sau, ngữ khí của hắn trào dâng, đầy sức sống, chân thật đáng tin.
Thu phục Nam Ngô hoàn toàn?
Điều này thực sự là tiếng sấm giữa trời quang rồi!
Đối với những tù trưởng này mà nói, thật sự là quá bất ngờ. Hơn nữa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bởi vì trước mặt họ có lẽ là không có chút gió nào, trong đầu bỗng chốc không thể chuyển động theo kịp.
Đây không phải là muốn đánh vào một trong những thế lực vũ trang địa phương của bọn họ, mà là tiêu diệt một quốc gia. Chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ gì, nhưng từ miệng Lý Kỳ nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là một chuyện cỏn con vậy, chẳng khác gì bắt thỏ trên núi, mình cũng không ngượng ngùng thể hiện sự kinh ngạc của mình.
Nhưng đồng thời cũng có không ít người thở phào. Như hiện giờ, mục đích của Lý Kỳ thực sự là Nam Ngô, mà không phải bọn họ. Hơn nữa, nếu triều đình thực sự quyết tâm thu phục Nam Ngô, vậy thì cũng nên cầu cạnh ở bọn họ. Vấn đề này nói hồi lâu, giống như là họ đang cầu cạnh triều đình vậy. Không thể không nói, cái miệng này của Lý Kỳ thực sự là địch được với thiên binh vạn mã đấy.
Hai mắt Ninh Võ nheo lại, nói:
- Nhưng chuyện này có liên quan gì tới sự giàu nghèo của người dân Quảng Tây chúng ta?
- Điều này có lẽ là có quan hệ rất lớn đấy!
Lý Kỳ dùng ngữ khí đầy hấp dẫn nói:
- Triều đình xuất binh Nam Ngô có ba mục đích. Trước tiên, Nam Ngô này vốn chính là thuộc Đại Tống ta, theo lý nên thu phục. Tiếp đến, chính là báo thù năm đó, chúng ta có thể xem cuộc chiến tranh này là cuộc chiến báo thù. Sau cùng, chính là vì hàng vạn người dân Quảng Châu!
Nam Ngô không thể xem là một quốc gia giàu có. Điều này chúng ta đều biết, nhưng các ngươi phải hiểu một đạo lý, Nam Ngô nghèo, nghèo là những người dân đó. Đương triều thì lại có rất có tiền, ta không nói nhiều, lấy một nửa tiền ở quốc khố Nam Ngô, đủ phát cho cả nam lộ Quảng Tây này rồi. Ta có thể bảo đảm với các ngươi, một khi công hạ được Nam Ngô, lấy tiền từ quốc khố của họ ra, sẽ chia ra thành 3 phần, triều đình chỉ lấy đi 2 phần, 5 phần dùng cho việc xây dựng kinh tế Quảng Tây, 3 phần còn lại thì dùng vào việc trợ cấp quân phí.
Những thổ ty này vừa nghe thấy thế, ai nấy đều sáng mắt lên, giống như sói hoang đang đói khát, máu đã sôi trào lên rồi.
Điều này chứng minh một điều, chính là mãi mãi không thể tránh được sự hấp dẫn của đồng tiền.
Vi Bình bỗng lên tiếng:
- Vậy nếu không đánh được thì sao?
Lý Kỳ dứt khoát nói:
- Đây là điều không thể, nếu ta tới đây rồi, vậy ta nhất định sẽ đạt được những gì ta muốn. Muốn tìm các ngươi tới uống trà, ta cũng có cơ hội, không đáng phải hưng động chúng dân. Ta bây giờ có thể nói rõ với các ngươi, đại quân triều đình đã sẵn sàng ở biên giới Nam Ngô rồi, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể xuất binh.
Đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?
Trong lòng mọi người ban đầu kinh ngạc, sau đó lại như bừng tỉnh. Kỳ thực một năm gần đây cấm quân đi về phía nam. Điều này đã không phải là bí mật gì, chỉ là những cấm quân này đều phân tâm, còn có một bộ phận thì đóng giả thành người mua bán. Chỉ có bộ phận ít là đang chỉnh đốn quân chính tới đây thị sát, lại bởi vì quân đội liên quân nơi này đều ít đến mức thương cảm, nào có quân chính gì đáng nói. Mà Nhạc Phi lại để binh lính giúp những nông dân địa phương khai hoang đất.
Càng quan trọng hơn là, Nhạc Phi, Ngưu Cao cùng với những thổ ty này dường như không có bất kỳ sự giao kết nào.
Cho nên cấm quân xuống phía nam không khiến họ hoài nghi, chút người này đừng nói là đánh Nam Ngô, chính là đối phó với họ cũng không đủ nhét kẽ răng.
Nhưng họ nào có nghĩ đến được rằng đó chỉ là kế lừa dối của Lý Kỳ. Hắn cho cấm quân sớm đã tới đây, mục đích chính là vì thích ứng với khí hậu và môi trường nơi đây.
Đại quân hàng vạn người sớm đã chịu đói chịu khát, chờ xuất phát rồi.
Những thổ ty này lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, rốt cuộc Lý Kỳ đã ngầm sắp xếp bao nhiêu người ở gần đây? Không khỏi liên tưởng tới La Hổ, bởi vì họ không biết bên phía La Hổ rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng Lý Kỳ lại dễ dàng giết chết La Hổ như vậy, binh lực này chí ít cũng phải tới mấy vạn.
Cuối cùng họ đã hiểu Lý Kỳ vì sao lại dám kiêu ngạo như vậy.
Nhưng điều này đối với họ mà nói, có lẽ không phải là tin tốt lành gì, bởi vì điều này cho thấy họ đã bị bớt đi rất nhiều điều kiện đàm phám.
Không biết lần này Lý Kỳ thực sự không mang theo bao nhiêu nhân mã tới. Nếu những thổ ty này liên hợp lại, vậy thì hắn thực sự sẽ rất đau đầu.
Rất nhiều thổ ty lại bắt đầu hoang mang, họ thật sự không biết rốt cuộc Lý Kỳ đang định làm gì?
Chỉ có một người tỉnh táo, người này chính là Ninh Võ. Y tin chắc Lý Kỳ gọi họ tới đây tuyệt đối không chỉ là thông báo cho họ biết thông tin này, chắc chắn là có chuyện muốn cầu tới họ. Nhưng Lý Kỳ là người thực sự rất biết nói chuyện, nói chuyện hồi lâu hình như là cái gì cũng đã đều nói hết rồi, mà lại dường như là chẳng nói gì cả. Chính cái kiểu tâm lý giống như có mà không có này, giống như không mà lại không phải là không có gì đã khiến cho những người ngồi đây đều cảm thấy vô cùng hoang mang. Bản thân Ninh Võ cũng có chút nghi ngờ, do đó đã trực tiếp hỏi:
- Xu Mật Sứ, trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, chúng ta cần phải làm những gì?
- Câu hỏi này hỏi rất hay.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:
- Triều đình hy vọng mở rộng cấm quân Quảng Nam ở đây, hy vọng các vị có thể phối hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.