Bắc Tống Phong Lưu

Chương 827: Kịch bản hoàn mỹ

Nam Hi

22/02/2016

Hôm sau.

Sau giữa trưa, Lý Kỳ dẫn theo Ngô Tiểu Lục và các đầu bếp tới Vương phủ, chuẩn bị cho yến hội đêm nay. Lý Kỳ đến Bắc Tống cũng nhận làm không ít yến hội, có lẽ theo người khác, lần này hắn đã khuất phục dưới quyền thế của Vương Phủ, bất đắc dĩ phải đi, nhưng đây tuyệt đối là một yến hội mà hắn mong đợi nhất.

Đi tới Vương phủ, Viện Công kia sớm đã đứng đợi ở trước cửa, khom người nói:

- Tiểu nhân bái kiến Kinh tế sử, lão gia nhà tôi đã nói, nếu như đại nhân ngài đến đây, làm phiền đại nhân đến hậu viện một chuyến trước đã.

- Đi.

Lý Kỳ gật đầu, quay sang Ngô Tiểu Lục nói:

- Các ngươi đến phòng bếp chuẩn bị trước, chờ một chút ta sẽ đến, nhớ đừng có chạy lung tung.

Ngô Tiểu Lục gật đầu nói:

- Vâng, tôi biết rồi.

Sau khi dặn dò xong, Lý Kỳ liền cùng Viện Công kia đi về phía hậu viện.

- Bên này, bên này.

- Bên kia.

- Mau mau mau.

- Đến đây, đến đây.

Mới chỉ vừa đến trong phạm vi hậu viện, Lý Kỳ đã trộm nghe được bên trong truyền đến từng tiếng hét, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn không lộ ra mặt, ra vẻ hiếu kỳ nói:

- Đợi một chút, hình như ta nghe thấy tiếng của hoàng thượng.

Viện Công kia nói:

- Đại nhân nghe được không sai. Một canh giờ trước, Hoàng thượng đã tới đây rồi.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:

- Hoàng thượng đã tới sớm như vậy rồi, không phải nói yến hội sắp xếp vào buổi tối sao?

- Là như vậy, gần đây nha nội tìm được một con thần cẩu ở bên ngoài về, Hoàng thượng nghe nói, liền muốn đến xem, vì thế đã sớm một chút tới.

Lúc Viện Công kia nói chuyện, có thể thấy vẻ mặt khá kiêu ngạo.

- Thần cẩu?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, nói:

- Có phép thần như thế nào? Chớ không phải là ba đầu sáu tay, dài bảy tám trượng, cao chín mười trượng chứ.

Viện Công kia cười nói:

- Ồ, cái đó thì không có, tuy nhiên con chó này thông hiểu tính người, đại nhân đi vào thấy là liền biết.

- Ta đây nên vào xem.

Lý Kỳ cười ha hả, trong mắt lóe ra một tia nhìn quỷ dị.

Đi vào trong hậu viện. Chỉ thấy Tống Huy Tông, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Vương Tuyên Ân bốn người đứng ở trên khoảng đất trống cùng một con chó lớn đang chơi đá cầu, nhưng thấy bốn người bọn họ đứng thành bốn góc, quả bóng chuyền qua lại dưới chân rất nhanh, còn con chó kia thì chạy qua chạy lại theo hướng quả bóng, bốn người một chó chơi đùa cũng là không nói quá.

Cũng không biết có phải là vì Lý Kỳ đột nhiên đến hay không, chân Vương Phủ chậm lại, chuyền quả bóng cho con trai, liền bị con chó kia nhảy dựng lên làm rơi từ không trung xuống.

Tống Huy Tông cười ha hả, nói:

- Tương Minh thua rồi, phạt, phạt.

Đầu óc Vương Phủ kia xoay chuyển cũng nhanh đo. Ha hả cười, chỉ tay về phía Lý Kỳ, chuyển chủ đề nói:

- Hoàng thượng, Lý Kỳ đến rồi.

Ta đến rồi, ngươi cũng phải bị phạt nha, đúng là đểu giả. Lý Kỳ mang theo ánh nhìn khinh bỉ đối với Vương Phủ đi lên phía trước, hướng về phía Tống Huy Tông hành lễ một cái, rồi chắp tay hướng về phía Vương Phủ, Lý Bang Ngạn.

Dường như hôm nay Tống Huy Tông hưng trí rất cao, ha hả nói:

- Lý Kỳ. Ngươi tới thật đúng lúc, mau tới mở mang kiến thức, Tuyên Ân vừa mới có được thần khuyển.

- Gâu gâu gâu.

Lý Kỳ còn chưa kịp mở miệng, con chó kia đột nhiên kêu lên, chạy về phía Lý Kỳ.

Chết tiệt. Quên mất con chó này biết lão tử. Lý Kỳ cái khó ló cái khôn, ra vẻ sợ hãi, liền bỏ chạy nói:

- Ôi, ôi. Con chó lớn quá đi, nhanh ngăn nó lại đi.

Chúc Mãng đứng một bên thấy thế, đang định gọi Vượng Tài kia lại. Vương Tuyên Ân đột nhiên đi đến bên cạnh y nhỏ giọng nói:

- Đừng lên tiếng.

Chúc Mãng vừa nghe, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, trong lòng cũng không phải quá lo lắng.

Đám người Tống Huy Tông thấy bộ dạng chật vật của Lý Kỳ, lập tức đều vui sướng khi thấy người gặp họa, bật cười ha hả, thực là một đám đại thúc vô lương mà.

Không phải là một con chó sao? So với Kim Mao, Hắc Mao, quả thực chỉ là kiến gặp voi, ngươi phải sợ hãi tới như vậy sao? Mã Kiều khẽ than một tiếng, đột nhiên xông lên, đột ngột vươn tay ra nắm lấy cổ chó, nhấc thẳng lên. Gặp phải thái độ bất ngờ này của Mã Kiều, Vượng Tài cũng không có một chút giận dữ.

Vương Tuyên Ân đang lúc thích thú, thấy Mã Kiều làm hại chó cưng của y, không khỏi giận dữ, quát:

- Tôi tớ to gan, dám làm hại chó cưng của ta, còn không mau buông tay.

Mã Kiều nhếch miệng lên, tiện tay quăng ra, con chó kia ô ô ô vài tiếng, chạy tới bên cạnh Chúc Mãng.

Lý Kỳ khẽ thở phào, thấy Vương Tuyên Ân chuẩn bị làm khó dễ Mã Kiều, vội vàng nói:

- Hoàng thượng, đây đâu là thần khuyển gì, rõ ràng chỉ là chó dữ thôi, thần vẫn chưa chọc đến nó, làm gì mà đuổi theo cắn thần chứ.

Vương Tuyên Ân thầm cười nhạo:

- Lời này của Kinh tế sử sai rồi, thần khuyển này của ta có thể phân biệt tốt và xấu, không lẽ Kinh tế sử đã làm việc gì trái với lương tâm?

Y thấy con chó này đuổi theo cắn Lý Kỳ, khỏi nói trong lòng vui vẻ thế nào, đối với con chó này lại càng yêu thích hơn.

Tiểu tử nhà ngươi, sau hôm nay, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào. Lý Kỳ tức giận nói:

- Vương nha nội, ngươi nói gì vậy, lương tâm của ta rất tốt đó nha, sản phẩm quốc gia miễn kiểm.

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Lý Kỳ, lần này thì trẫm không đứng về phía khanh, con chó vừa nãy mới gặp trẫm và Sĩ Mỹ, nhưng rất ôn thuần, nhưng khanh vừa tới, nó liền đuổi theo khanh cắn, khanh thẳng thắn đi, có phải gần đây đã làm việc gì trái với lương tâm hay không.

Lý Kỳ oan uổng nói:

- Đương nhiên không có. Có lẽ là trên người của thần có ám mùi thịt, cho nên con chó này mới đuổi theo thần.

- Này…. được rồi, coi như khanh thông qua.

Tống Huy Tông xoa xoa trán, thật không biết làm sao với tài giảo biện của Lý Kỳ này.

Lý Bang Ngạn chậc chậc khen:

- Vượng Tài này thật đúng là thú vị, không chỉ hiểu tính người, lại còn biết đá cầu, thật sự là khéo. Ta nói hiền chất nha, hay là cháu nhượng Vượng Tài này tặng Lý thúc thúc được không, ta ra giá gấp hai.

Vương Tuyên Ân vẻ mặt nhu thuận nói:

- Lý thúc thúc, chất nhi vẫn còn chưa quen với Vượng Tài.

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn Lý Bang Ngạn một cái nói:

- Sĩ Mỹ, dầu gì khanh cũng là nhất phẩm đương triều, sao lại giành đồ chơi với một đứa trẻ con, thật là có tiền đồ đấy.

Lý Bang Ngạn ngượng ngùng nói:

- Thật sự là con chó này rất thú vị, thần cũng chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, đừng xem là thật, đừng xem là thật.

Tống Huy Tông cũng thấy thần khuyển này rất linh lợi, càng yêu thích hơn, cười hỏi:

- Tuyên Ân, thần khuyển này còn biết được những gì nữa?

Vương Tuyên Ân vội hỏi:

- Hoàng thượng, thần khuyển này còn có thể giúp người khác tìm được vật bị mất, bất kể giấu kín đến đâu cũng có thể tìm được.

Lý Kỳ nhướng mày, thầm nghĩ, đây thật đúng là tự gây nghiệt, không thể sống mà, cũng không cần ta mở miệng, ngươi đã tự xông lên rồi. Làm ra vẻ mặt khoa trương nói:

- Lợi hại như vậy? Có thật vậy hay không! Ta không tin.

Vương Tuyên Ân nói:

- Nếu Kinh tế sử không tin, chúng ta đánh cược một phen như thế nào?

Lý Kỳ cười dài nói:

- Được thôi, không biết nha nội muốn đánh cược gì?

Vương Tuyên Ân ngửa đầu tự tin nói:

- Nếu như ta thua, thì muốn kêu ta làm gì cũng được, nhưng nếu ngươi thua, phải làm cơm cho thần khuyển này trong ba ngày, như thế nào?

Vương Phủ quát:



- Tuyên Ân. Không được vô lễ.

Nói thế nào thì Lý Kỳ cũng là đại quan Tam phẩm, kêu hắn làm đồ ăn, cũng đã xem như là ức hiếp người rồi, một đứa con nít ranh như ngươi lại kêu hắn làm thức ăn cho chó, đây không phải rõ ràng là làm làm nhục người sao.

Vương Tuyên Ân liến thoắng nói:

- Hài nhi biết sai rồi. Chỉ là con thấy Vượng Tài khá kén ăn, không ăn thịt sống, chỉ ăn thịt chín, mà Kinh tế sử lại là Kim Đao Trù Vương, cho nên mới muốn mời hắn giúp hài nhi chế một món thịt chín chuyên để cho Vượng Tài ăn.

Tống Huy Tông cũng không để ý, dù sao Vương Tuyên Ân cũng nhỏ tuổi. Chỉ coi như y nhất thời lanh mồm lanh miệng, cười ha hả nói:

- Không ăn thịt sống? Con chó này chẳng phải là cũng giống người sao.

Vương Phủ thấy Tống Huy Tông cũng không để ý chút nào, trong lòng rất là đắc ý, quay sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, tiểu nhi vô lễ, ngươi đừng chấp nhặt với nó.

Diễn, tiếp tục diễn cho ta, ta chỉ sợ ngươi không diễn nổi. Lý Kỳ khoát tay nói:

- Vương tướng nói quá lời rồi, ta cũng cảm thấy kiểu đánh cược này thì có lợi cho ta rồi. Muốn kêu làm gì cũng được, chớ không phải là điều kiện nhất định.

Vương Tuyên Ân nói:

- Đó là đương nhiên.

Lý Kỳ nói:

- Xem ra nha nội khá là tự tin đấy, vậy được, ta với ngươi đánh cuộc. Chỉ cần ngươi thắng, ta nhất định giúp ngươi nghiên cứu chế ra một món ăn mà thần khuyển thích ăn.

Vương Tuyên Ân tràn đầy tự tin nói:

- Nói lời giữ lời.

Tống Huy Tông cũng thích xem náo nhiệt, cười ha hả nói:

- Cũng hay, cũng hay. Xem con chó này có thật sự thần kỳ như Tuyên Ân nói không.

Trong lòng Vương Tuyên Ân vui vẻ, nói:

- Để thể hiện sự công bằng, sẽ do Kinh Tế sử đi giấu đồ vậy.

Lý Kỳ mong còn không được. Cười hỏi:

- Vậy giấu cái gì nào?

- Tùy, chỉ cần là vật trên người ngươi là được rồi.

- Thật sao?

- Không sai.

- Tốt lắm.

Lý Kỳ lấy một sợi tóc dài trên đầu xuống, nói:

- Lấy nó nhá?

- Một sợi tóc?

Vương Tuyên Ân trợn to hai mắt nói.

Lý Kỳ ngây thơ nói:

- Không được sao? Tóc này cũng là vật trên người của ta mà, có phải là quá dài không.

Dài? Chỉ một sợi lông ngắn này của ngươi mà có thể gọi là dài? Lần này thì Vương Tuyên Ân ngốc thật rồi, theo bản năng nhìn phía Chúc Mãng, Chúc Mãng nói:

- Vị đại nhân này, vốn dĩ những thứ như râu tóc thì cũng được, nếu chỉ là một sợi, Vượng Tài không dễ tìm ra, nếu đại nhân cố chấp muốn dùng tóc để kiểm tra Vượng Tài, thì xin đại nhân nhổ thêm một ít nữa.

Lý Kỳ rụt đầu lại, tức giận nói:

- Hán tử nhà ngươi đang nói đùa với ta hả, nhổ nhiều hơn một ít, ngươi nói thì đơn giản, không đau à, hơn nữa ta cũng không muốn biến thành kẻ đầu trọc, thôi đi, thôi đi, ta tìm một vật khác vậy.

Hắn nói xong rồi lại lục lọi trên người một hồi, lấy ra một cái khăn tay, nói:

- Cái này chắc có thể được chứ? Ngươi sẽ không nói khăn tay này quá nhỏ, phải cởi sạch xiêm y trên người cho ngươi chứ.

Chúc Mãng vuốt cằm nói:

- Đủ rồi, đủ rồi.

Tống Huy Tông mắt hé thoáng nhìn, không vui nói:

- Lý Kỳ, ngươi nhiều lời như vậy để làm gì, nhanh đi giấu đi, trẫm vẫn đang chờ đây.

- Dạ dạ dạ, thần đi ngay.

Lý Kỳ cười ha hả, quay sang Vương Tuyên Ân nói:

- Các người không được nhìn đấy.

Vương Tuyên Ân nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt không nhìn.

- Vậy ta đây đi.

- Mau đi đi.

Lý Kỳ nhìn đông ngó tây, bỗng nhiên đi ra phía sau, đi đến một nửa, đột nhiên xoay người lại, nói:

- Đừng có nhìn trộm đấy.

Mọi người đều không nói gì.

Chỉ một lát sau, Lý Kỳ liền từ phía sau đi ra, phủi tay, nói:

- Ta giấu kỹ rồi.

Vương Tuyên Ân quay sang Chúc Mãng đưa mắt liếc nhìn một cái, Chúc Mãng lập tức dẫn theo Vượng Tài đi về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ "kinh sợ" nói:

- Ngươi muốn làm gì?

- Đại nhân xin yên tâm, Vượng Tài tuyệt đối sẽ không làm đại nhân bị thương.

Chúc Mãng vội nói.

Vượng Tài chạy vòng quanh Lý Kỳ, đám người Tống Huy Tông tò mò nhìn, đều lần lượt đi tới. Một lát sau, Vượng Tài cúi đầu tìm kiếm. Mọi người đi theo phía sau, không một ai lên tiếng, sợ làm phiền tới Vượng Tài.

Vượng Tài ra chỗ đất trống, đi đến cạnh một cây đại thụ bên đường, dùng sức hít hà, đột nhiên kêu lên "Gâu gâu gâu".

Tống Huy Tông hiếu kỳ nói:

- Như thế nào rồi?

Chúc Mãng khom người nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, Vượng Tài đã tìm được rồi.

- Hả? Ở đâu?

Vương Tuyên Ân đột nhiên nói:

- Hoàng thượng mau nhìn.

Tống Huy Tông cúi đầu nhìn, chỉ thấy Vượng Tài dùng chân trước ra sức bới đất.

Lý Kỳ vội nói:

- Ôi, đừng bới mà, Vương tướng, ngài mau ngăn cản nó đi, nó muốn bới cho cây của nhà ngài đổ đó.

Vương Phủ nghe thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nói:

- Nếu nó có bản lĩnh, ta đây cũng thừa nhận.

- Gâu gâu gâu.

- Khăn tay của Lý Kỳ.

Lý Bang Ngạn chỉ vào móng Vượng Tài giật mình nói.

Tống Huy Tông căng mắt lên nhìn. Mơ hồ nhìn thấy trong đất bùn cất giấu một cái khăn tay, không khỏi kinh hãi, chậc chậc nói:

- Đây thật đúng là một con thần khuyển nha.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Không thể nào, ta giấu kỹ như vậy, cũng bị con chó này tìm ra, không phải là mơ chứ.

Vương Tuyên Ân nói:

- Không phải là ngươi muốn quỵt nợ chứ?

- Đương nhiên… sẽ không.

Lý Kỳ gượng cười, ánh mắt lén liếc sang Vượng Tài, chỉ thấy Chúc Mãng đi tới bên cạnh Vượng Tài như bình thường, thưởng cho Vượng Tài mấy miếng thịt khô, lại dùng tay phải sờ đầu Vượng Tài. Lại đang quơ quơ giữa miệng mũi, ngồi bên trái vỗ nhè nhẹ vào lưng Vượng Tài.



- Gâu gâu gâu.

Vượng Tài vừa mới hưởng thụ hết phần thưởng, đột nhiên lại kêu lên.

Vương Phủ ngạc nhiên nói:

- Nó lại kêu gì vậy?

Chúc Mãng ngỡ ngàng nói:

- Tôi cũng không biết.

Vượng Tài kêu vài tiếng, đột nhiên cúi đầu, men theo đường đi về phía trước, nghe trái, nghe phải.

Chúc Mãng mặt sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Hình như Vượng Tài lại phát hiện được cái gì.

Sự hiếu kỳ trong lòng Tống Huy Tông đã bị Vượng Tài này gợi hết lên, cực kỳ chân thành nói:

- Hả? Vậy ta lại đi theo nó xem thử rốt cuộc nó phát hiện được cái gì.

- Vâng.

Một đám đại lão gia giữ im lặng, lặng lẽ đi theo sau Vượng Tài. Nhìn cũng rất là buồn cười. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ được rằng, bọn họ đang từng bước từng bước một đi vào cái bẫy của Lý Kỳ.

Ước chừng đi được thời gian uống một chén trà, Vượng Tài đột nhiên kêu gâu gâu hai tiếng, sau đó chạy nhanh về phía trước.

Chúc Mãng nói:

- Hẳn là ở phía trước rồi.

Mấy người vội bước nhanh hơn. Liên tục vượt qua hai khúc cua, chợt thấy Vượng Tài đứng ở phía trước ngửa đầu kêu ầm ĩ.

Lúc Vương Phủ ngẩng đầu lên, không khỏi sợ xanh mặt, sao lại chạy đến nơi này. Hoá ra Vượng Tài đứng ở một cái cửa nhỏ. Hơn nữa lúc này cửa kia đang mở rộng ra, bên trong quả nhiên là có động thiên khác.

Nhưng, dường như Tống Huy Tông vẫn chưa chú ý đến mấy điều này. Ánh mắt nhìn theo Vượng Tài, thất kinh nói:

- Ngọc Chi.

Hóa ra chỗ rêu xanh trên cửa mọc ra một Bạch Ngọc Chi, hình móng ngựa, bất luận là nhìn từ màu sắc, hay là độ lớn nhỏ, tuyệt đối là thượng thượng phẩm.

Trong khe cửa này lại mọc Ngọc Chi, thật đúng là một chuyện kỳ lạ. Đám người Tống Huy Tông mặc dù kiến thức rộng lớn, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, cùng Lý Bang Ngạn hai người đi lên phía trước quan sát cẩn thận, không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ.

Vương Phủ đổ mồ hôi khắp mặt, bởi vì cửa này vốn cũng không có khóa, cho nên lão tự cho là Vượng Tài trong lúc vô tình đã đẩy ra, lại thấy Tống Huy Tông dường như vẫn chưa chú ý tới phong cảnh ở ngoài cửa, đảo mắt, kích động vạn phần nói:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, Ngọc Chi mọc ở phía trên mép cửa, đây là điềm lành hiện ra, trời phù hộ Đại Tống ta, trời phù hộ Đại Tống ta.

Lý Kỳ nghe được cười thầm, ngươi đây không phải gọi là cái khó ló cái khôn, nên gọi là cái khó ló cái ngu nha.

Tống Huy Tông cũng là một người vô cùng mê tín, Lời nói vô căn cứ này của Vương Phủ, không ngờ ông ta lại tin là thật, cười ha hả nói :

- Ái khanh nói có lý, đây thật là vật điềm lành.

Cái gì mà vật điềm lành, đây là lão tử bỏ tiền ra mua đó. Khóe miệng Lý Kỳ co giật vài cái.

Thật ra Ngọc Chi này chính là Lý Kỳ kêu tửu quỷ đặt lên. Mới đầu hắn dùng một ít nấm linh chi điều phối ra một loại bột có mùi rất nhẹ, mùi hương này người rất khó ngửi được, chỉ có chó mới có thể ngửi được, rồi đêm qua kêu tửu quỷ lẻn vào Vương phủ, từ cánh cửa này men theo đường tới tiền viện. Hắn vốn dĩ cũng định đến đây là dừng, chỉ cần khiến Hoàng thượng nhìn thấy phong cảnh phía sau cửa kia là được.

Nhưng hắn chợt nhớ tới bên kia còn có Lương Sư Thành, hắn cũng có chút sợ hãi Lương Sư Thành. Mặt khác hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, Tống Huy Tông nhất định sẽ vì chuyện này mà trách phạt Vương Phủ. Cho nên, để phối hợp cùng hương phấn đó, và khiến Vượng Tài biểu diễn đúng chỗ, cuối cùng hắn mới quyết định tăng thêm cây Ngọc Chi này lên, tuy rằng Ngọc Chi mọc trong khe cửa cũng không phải chuyện đáng tin cậy gì, nhưng đây là cổ đại, bọn họ cũng không hiểu mấy điều này đó, Lý Kỳ cũng không trông mong có thể giấu diếm cả đời, chỉ cần có thể giấu diếm qua lúc này là được.

Niềm vui bất ngờ ngắn ngủi qua đi, ánh mắt Lý Bang Ngạn đã liếc ra phía ngoài cửa, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ.

Lý Kỳ nhìn thấy rõ tất cả, vừa ăn cướp vừa la làng nói:

- Điều này cũng quá thần kỳ đi, ta cũng chưa từng nghe nói trong khe cửa này còn có thể mọc ra nấm linh chi, không phải do con người làm chứ?.

Vương Phủ nghiêm sắc mặt, không vui nói:

- Ngươi đây là ý gì? Không phải là nói bổn tướng và một con chó thông đồng để lấy lòng hoàng thượng chứ?

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Ay, Tương Minh không cần nổi nóng, đây đều là trẫm chính mắt nhìn thấy, cũng không có người cố ý làm ra, Lý Kỳ, ngươi có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi đó.

Ôi! Xem ra ta nói lời thật thì đúng là không ai tin tưởng. Lý Kỳ cười làm lành nói:

- Thần chỉ là tùy tiện nói một chút, cũng mong Vương tướng độ lượng.

Kỳ thật đây cũng là lời thoại đã nghĩ ra từ sớm, tất cả đều phát triển theo kịch bản của hắn.

Vương Tuyên Ân dù sao cũng nhỏ tuổi. Không hiểu lý này, lại càng không biết tai vạ sắp rơi xuống đầu đến nơi, vẫn còn a dua nịnh hót, cười nịnh nói:

- Hoàng thượng, thần khuyển này không phải là lên trời phái tới chỉ dẫn chúng ta tìm kiếm điềm lành này hay sao?

Lý Kỳ thoáng sửng sốt, trong lòng cứ buồn bực, đây không phải lời thoại của ta sao, con mẹ ngươi, đến lời thoại của đạo diễn cũng cướp, thật là không có đạo đức nghề nghiệp.

Cách nói này thật sự là hay đến cực điểm. Tống Huy Tông nghe thế lại mừng rỡ, nhưng lần này vừa nhìn liền nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa. Không khỏi thoáng sửng sốt, nhưng bởi vì lúc này tâm trí ông ta đều đổ vào cây Ngọc Chi này và con thần khuyển kia, cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức cười nói:

- Chính xác, chính xác xem ra thần khuyển này và Ngọc Chi này đều mang nghĩa điềm lành.

Thật ra Vương Phủ sớm đã nhận thấy vẻ mặt khác thường của Lý Bang Ngạn, trong lòng biết không thể giấu diếm, nhưng thấy Tống Huy Tông sau khi phát hiện, mà vẫn lơ đễnh. Trong lòng không khỏi mừng rỡ, hiện giờ lão ta rất được Hoàng thượng ân sủng, lòng tự tin bành trướng tới cực hạn, cũng không cần phải chú ý cẩn thận nữa rồi. Mà Tống Huy Tông lại là một Hoàng đế hiếm thấy, tất cả mọi điều khiến lão ta cảm thấy cho dù để Hoàng thượng biết lão và Lương Sư Thành ám môn tương thông, Hoàng thượng cũng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trách tội lão ta, mà nấm linh chi này lại khiến lão ta cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang giúp lão ta.

Thật có thể nói là người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc thì tỉnh táo.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Hoàng thượng, Ngọc Chi này đặc biệt như thế, hay là gỡ nó xuống. Để vi thần đi nấu thành một món ngon, xem thử Ngọc Chi này có hương vị thế nào.

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Càn quấy. Tiểu tử ngươi nói chuyện tại sao vẫn không có chừng mực vậy, đây là điềm lành trời ban, sao có thể tùy ý phá hỏng.

Dừng một chút, ông ta lại quay sang Chúc Mãng nói:

- Nhanh thưởng thần khuyển này một ít thức ăn, ha ha, nó cũng lập nhiều công lớn rồi.

- Tuân mệnh.

Chúc Mãng khẩn trương lấy ra một ít thịt khô cho Vượng Tài ăn.

Tống Huy Tông hưng trí khá cao, nói:

- Tên Vượng Tài này rất tầm thường, không được, không được, phải đổi cái tên khác.

Vương Phủ nịnh nọt nói:

- Hoàng thượng, sao không gọi nó Ngọc Tường Thụy.

- Ngọc Tường thụy?

Tống Huy Tông nghe thế mắt sáng ngời, nói:

- Tên rất hay, tên rất hay, vậy gọi là Ngọc Tường Thụy.

Vương Tuyên Ân vội vàng hành lễ nói:

- Tiểu chất thay Ngọc Tường Thụy khấu tạ Hoàng thượng ban tên.

Trong lòng vui thích, Hoàng thượng đã ban tên cho chó cưng của ta, đây là vinh dự lắm đó nha, sau này dắt đi ra ngoài, thì uy phong thì cỡ nào!

Tống Huy Tông cười ha hả, chỉ vào Vương Phủ nói:

- Điềm lành giáng xuống phủ ái khanh, đó cũng là ông trời coi trọng ái khanh, có ái khanh trợ trẫm, giang sơn của trẫm không phải lo nữa rồi.

Vương Phủ nghe xong, thì mở cờ trong bụng, hành lễ nói:

- Vi thần hổ thẹn không dám nhận, vi thần chỉ mong có thể cúi đầu hầu hạ Hoàng thượng, đến chết mới dừng.

Tống Huy Tông ha hả nói:

- Ái khanh mau mau miễn lễ! Lòng trung thành của khanh đối với trẫm, trong lòng trẫm hiểu được.

Lý Kỳ đứng một bên bắt đầu có chút mơ hồ, mới vừa rồi hắn cũng thấy Tống Huy Tông liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa, nhưng trên mặt lại không có một chút gì không hài lòng, còn khen Vương Phủ một tràng, trong lòng không ngừng ngỡ ngàng, giống như bị ngã xuống hầm băng, chẳng lẽ lại lừa người như vậy.

Mấy người lại thưởng thức Ngọc Chi này một lượt nữa, rồi sau đó mới mang theo Ngọc Tường Thụy rời đi

Vương Phủ hiện giờ chắc phải cưng Ngọc Tường Thụy này chết mất thôi, lấy từ chỗ Chúc Mãng muốn mấy miếng thịt, tự mình đút cho Ngọc Tường Thụy ăn.

Người buồn bực nhất không ai qua được Lý Kỳ, đây thật sự là bận rộn phí công rồi.

Còn Lý Bang Ngạn thì vẫn trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt lại thường nhìn phía Tống Huy Tông.

Nhưng còn chưa đi ra không bao xa, Tống Huy Tông đã tỉnh táo lại dường như chợt nhớ ra cái gì đó, hé mắt thoáng nhìn về phía sau, trong lòng bừng tỉnh, giờ khắc này, rốt cuộc ông ta hiểu được vì sao từ trước tới nay Vương Phủ luôn có thể đoán được tâm tư của ông ta, hóa ra là âm thầm cấu kết với Lương Sư Thành. Đại thần và nội thị cấu kết với nhau, là điều tối kỵ của quân chủ, điểm này càng thể hiện rõ ràng ở triều Tống, dù sao triều Đường cũng là diệt vong vì điều này, trong phương diện này Tống Huy Tông cũng không ngốc, trong lòng nhất thời tức giận không ngừng, nhưng trên mặt vẫn không lộ thanh sắc như cũ, bởi vì chuyện này tới quá đột nhiên, mà Vương Phủ cũng không phải thần tử bình thường, nhất thời ông ta cũng không biết nên xử lý như thế nào, khóe miệng hãy còn mỉm cười.

Nhưng, biểu cảm rất nhỏ này của ông ta, vẫn không tránh được cặp mắt của Lý Kỳ, Lý Bang Ngạn, khóe miệng hai người đồng thời lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Vương Phủ đáng thương, hiện giờ còn đang cho Ngọc Tường Thụy ăn thịt, đối với hết thảy chuyện này đều toàn không biết.

Trong yến hội đêm đó, người tới đều là vây cánh của Vương Phủ, Lý Kỳ cùng bọn họ cũng không có bất kỳ giao tình nào, vì vậy nên không đến tham gia yến hội, mà luôn đứng ở trong phòng bếp.

Còn trên yến hội, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn đều vô cùnh ăn ý khi không đề cập đến chuyện Ngọc Chi, Lý Bang Ngạn muốn nói cũng sẽ không nói cùng vây cánh của Vương Phủ, ý nghĩa này không lớn, mà Vương Phủ thì lại bởi vì nếu là đem chuyện này nói ra, xác định chắc chắc sẽ có người muốn đi xem, như vậy bí mật của lão và Lương Sư Thành chắc chắn sẽ bị công khai, đây là chuyện khiến lão có chút kiêng kị, lão vẫn sợ Tống Huy Tông nói ra, cho nên vẫn luôn cùng đi bên cạnh Tống Huy Tông, không ngừng tìm đề tài để nói, lại thấy Tống Huy Tông dường như thật sự không để trong lòng, mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại càng thêm đắc ý.

Lại không biết cho dù lão không làm như vậy, Tống Huy Tông cũng không sẽ nhắc tới, hơn nữa chỉ biết càng thêm tức giận đối với lão. Vương Phủ này cũng là kẻ nghĩ đến nghìn điều tất vẫn có điều sơ thất!

Buổi yến hội này kết thúc trong bầu không khí gió êm sóng lặng, vui vẻ hòa thuận.

Yên tĩnh qua đi, nghênh đón mưa rào cuồng phong của tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook