Chương 400: Kiếm tiền! Kiếm tiền!
Nam Hi
01/12/2015
Lý Kỳ không đứng ở giáo trường quá lâu. Hiện tại đám binh lính đã khắc sâu trong lòng cái gì gọi là phục tùng mệnh lệnh. Cho nên mặc dù Lý Kỳ không ở đây, bọn họ vẫn sẽ thành thật hoàn thành nhiệm vụ. Còn đám người Lương Hùng, thì càng không dám ngỗ nghịch Lý Kỳ.
Đi ra giáo trường, Lý Kỳ dẫn theo Mã Kiều tới Thị Vệ Mã Tư. Vừa vào cửa, liền gặp Phạm Tín đi ra từ phòng làm việc.
- Hạ quan tham kiến phó soái.
Phạm Tín hướng Lý Kỳ thi lễ một cái, lại nói:
- Phó Soái tới đây sớm như vậy, là vì cuộc thi xúc cúc à?
Thực ra hiện tại đã không còn sớm. Từ lúc tiền nhiệm tới giờ, Lý Kỳ không thích tới nơi này. Cơ bản đều ở Long Vệ Quân bên kia.
- Cuộc thi xúc cúc?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Thi xúc cúc gì?
Phạm Tín ngẩn ra:
- Ngài không biết?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Không biết.
- Là như vậy, Cao thái úy tính toán tới tháng sau tổ chức cuộc thi xúc cúc. Do Điện Tiền Tư, Bộ Tư, cùng với Thị Vệ Mã chúng ta tuyển ra đội để dự thi. Đội nào thắng sẽ được thưởng ba trăm xâu.
Phạm Tín đầy hưng phấn giải thích. Nhưng Lý Kỳ nghe mà rất buồn bực. Hiện tại đến lúc nào rồi, phía tây đang đánh nhau to, Cao Cầu lại còn có tâm tư làm mấy trò này? Ba trăm xâu? Đáng bao nhiêu cơ chứ. Đúng là, ai bảo tên của ngươi có một chữ ‘cầu’, thôi, không so đo với người nữa. Hắn rất qua loa ừ một tiếng, hỏi:
- Mã Soái đâu?
- À, Mã Soái đang ở trong phòng tuyển chọn cầu thủ dự thi. Nghe nói lần này Hoàng thượng cũng có mặt. Chậc chậc, nếu có thể được nhìn thấy long nhan, thì cho dù vất vả đến mấy cũng đáng.
Phạm Tín vẻ mặt hướng tới, nói.
Hoàng thượng? Chỉ được cái đẹp trai, có gì kỳ lạ quý hiếm.
Lý Kỳ cười cười:
- Chúng ta vào trong gặp Mã Soái rồi nói chuyện tiếp.
Hai người cùng nhau đi vào văn phòng của Hồ Du. Giờ đây, Hồ Du chính đang cắn cắn cán bút, suy nghĩ gì đó. Thấy Phạm Tín và Lý Kỳ đi vào, vội vàng nói:
- Phó Soái, Ngu Hầu, hai người tới vừa đúng lúc. Mau mau suy nghĩ hộ ta, nên phái những ai tham dự cuộc thi xúc cúc lần này?
Lý Kỳ cười khổ:
- Mã Soái, việc này ngài đừng hỏi ta. Ta tiền nhiệm chưa được một tháng, ngay cả ai biết chơi xúc cúc cũng không rõ ràng lắm.
Hồ Du mỉm cười, gật đầu:
- Đúng, đúng, ta thiếu chút nữa quên. Tuy nhiên từ trước tới nay Phó Soái là người có rất nhiều ý tưởng, không ngại hỗ trợ suy nghĩ hộ ta. Trước kia đều là Điện Tiền Tư chiến thắng, danh tiếng bị bọn chúng cướp sạch. Nghe nói lần này Hoàng thượng sẽ xuất hiện để xem thi đấu. Kiểu gì chúng ta cũng phải thắng một trận.
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Lý Kỳ có thể nói là vang vọng kinh thành. Ba mươi sáu ngành nghề, chỗ nào hắn cũng len lỏi vào được. Mặc dù trong lòng Hồ Du còn có chút khúc mắc với Lý Kỳ, nhưng đứng trước lợi ích, ân oán cá nhân tạm thời buông xuống.
- Không sai, không sai.
Phạm Tín gật đầu:
- Phó Soái túc trí đa mưu, nhất định có thể nghĩ ra kế hay…
Ta không biết chơi xúc cúc. Nếu là đá bóng, lão tử còn có thể đưa ra một vài ý kiến.
Lý Kỳ cười ha hả, qua loa nói:
- Cũng được, hạ quan sẽ làm hết sức. Tuy nhiên, còn một tháng nữa mới tới ngày thi đấu, chúng ta không cần phải gấp gáp như vậy. Đúng rồi, Mã Soái, hạ quan tìm ngài có việc cần thương lượng.
Hồ Du sững sờ:
- Việc gì?
- Là thế này, hôm nay hạ quan tới Long Vệ Quân kiểm tra, thấy quần áo bọn họ mặc đều đã cũ rồi. Liệu có nên cung cấp cho bọn họ quần áo mới?
Hồ Du nhíu mày, sắc mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc. Y không ngờ rằng Lý Kỳ lại chợt đưa ra một đề nghị như vậy, cười khổ nói:
- Phó Soái có điều không biết. Việc này chúng ta không có quyền. Chúng ta chỉ phụ trách phân phát quần áo. Quyền chính thức thuộc về Hộ Bộ Tư. Bọn họ không phát bạc xuống, chúng ta làm gì có tiền mua quần áo cho huynh đệ?
Lý Kỳ nói:
- Vậy chúng ta có thể đi xin.
Hồ Du lắc đầu:
- Bỏ qua đi. Hiện tại quân phí đều tập trung ở biên giới phía bắc. Hộ Bộ cũng đang khó khăn. Giờ này mà tới đòi bạc, cho hay không còn chưa biết, nhưng khẳng định sẽ khiến bọn họ khó chịu. Ta thấy qua thời gian nữa rồi hẵng nói.
Dm, con mẹ ngươi cũng thật quá nhát gan. Mặc kệ là lúc nào, ngươi đi đòi bạc, người khác tất nhiên sẽ khó chịu. Da mặt mỏng như vậy, thực không biết làm sao ngươi leo lên tới chức quan này.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt kiên quyết của Hồ Du, biết là nói nữa cũng vô dụng, liền tức giận hỏi:
- Nếu hạ quan dùng tiền tư nhân mua quần áo cho bính lính, liệu có trái với quy củ không?
Hồ Du nghe xong, âm thầm mừng rỡ:
- Tất nhiên là được. Ài, thực ra các huynh đệ vất vả, ta cũng biết. Nhưng ta có lòng lại không đủ lực. Nếu Phó Soái nguyện ý chi tiền, vậy thì không thể tốt hơn.
Y tính toán rất tốt, nếu Lý Kỳ chi tiền, trước không quan tâm nhiều hay ít, một khi Hộ Bộ phát tiền, thì một bộ phận tiền đó chẳng phải rơi vào túi áo y sao.
Mẹ nó, sao trên đời lại có hạng người như vậy.
Sắc mặt của Lý Kỳ có vẻ khó coi, một mực im lặng. Nghe bọn họ nói tiếp về cuộc thi xúc cúc, cảm thấy nhàm chán, liền cáo từ rời đi.
Dù sức chiến đấu của binh lính Bắc Tống kém cỏi. Nhưng quân phí có thể nói là nhiều hơn bất kỳ thời đại nào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao vũ khí của thời Tống phát triển như vậy. Nếu sửa lại nội quy của quân đội, cộng thêm Hoàng đế cường ngạnh hơn, vậy thì dùng tiền sản xuất vũ khí cũng có thể đè chết địch nhân.
Cho dù là hiện tại, chút quân phí ấy triều đình vẫn có thể chi trả được. Nói trắng ra, là tay Hồ Du kia ngại xấu mặt.
Lý Kỳ càng nghĩ càng giận. Thầm nhủ, dựa vào tay này thật không đáng tin, phải tự mình nghĩ biện pháp thôi. Hắn chợt nhớ tới, lần trước Triệu Tinh Yến nói, Đồng Quán rất hào phóng với tướng sĩ của mình. Nhiều lần tự xuất ra bạc. Đương nhiên, số bạc đó là mua chuộc các tướng quân cấp cao. Còn thủ hạ có thu được đồng nào không, thì không ai biết.
Nói thật, Lý Kỳ cũng muốn học theo y, dùng tiền của mình để huấn luyện ra một đội thân binh. Nhưng hắn cũng có chỗ khó khăn. Hiện tại tất cả bạc của Túy Tiên Cư đều đầu nhập vào thịt hộp. Tiền vốn còn chưa bù về. Nếu hiện tại lại hướng Ngô Phúc Vinh đòi tiền, nói không chừng lão hàng kia lại cầm dao phay đuổi theo hắn.
Hiện tại Lý Kỳ mới phát hiện mình nguyên lai là một người nghèo. Trong lòng hò hét, kiếm tiền, lão tử muốn kiếm tiền.
…
Buồn bực cả ngày, buổi tối Lý Kỳ đi tới quán bar để tìm linh cảm kiếm tiền. Chứng kiến cảnh tượng nhộn nhịp bên trong, nội tâm mới thoải mái hơn chút. Đi tới quầy bar, gọi một ly nước trái cây tinh khiết, thoải mái uống một ngụm. Chợt thấy Trần A Nam đi qua, liền kéo cậu ta lại, hỏi:
- A Nam, ngươi làm rất tốt, quản lý đâu vào đó.
Trần A Nam cười hắc hắc:
- Đây đều là nhờ đại ca cho đệ cơ hội. Thực ra cũng không có gì, có đám người Cao nha nội ở đây, kẻ nào dám tới gây sự? Huynh nói có đúng không?
- Không kiêu không nóng nảy, rất tốt, tiếp tục cố gắng.
- Nam ca.
Đúng lúc này, một thủ hạ của Trần A Nam chạy tới.
Người nọ đi tới, bỗng nhìn thấy Lý Kỳ cũng ở đây, hơi sững sờ, hướng Lý Kỳ hành lễ. Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Ái chà, A Nam, hiện tại ngươi đã được goi là Nam ca rồi đấy, thú vị, thú vị.
Ở trước mặt Lý Kỳ, Trần A Nam không dám làm càn, gãi đầu, nở nụ cười ngốc ngếch:
- Lý đại ca, đệ đi làm việc đây, tí nữa lại nói chuyện với huynh.
- Ừ, ngươi đi đi, ta loanh quanh đây một lát.
Lý Kỳ phất tay, cầm lấy chén rượu luồn lách trong đám người, thấy người quen thì trò chuyện mấy câu. Bỗng có người ở phòng khách quý hô:
- Lý đại ca, ở chỗ này.
Lý Kỳ ngẩng đầu, chính là đám người Hồng Thiên Cửu. Hắn thầm mắng, đám người kia cả ngày sống phóng túng ở trong này, thật không biết có trả tiền hay không. Giờ lão tử đang là nghèo rớt mùng tơi đây! Nâng cái chén lên, rồi đi về hướng bên kia.
Bên trong phòng khách quý khá tối, có năm sáu người ngồi đó. Tứ Tiểu Công Tử đều có mặt. Ngoài ra còn có đại bàn tử Chu Hoa.
- Ủa, mọi người đều tới à.
Lý Kỳ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của Chu Hoa, oán giận nói:
- Mông to đừng ngồi ghế sô pha, sang ghế bên cạnh ngồi đi. Ta phát minh ra ghế sô pha này là để cho nhiều người ngồi. Ngươi ngồi chỗ này, người khác làm gì còn chỗ ngồi nữa.
Mọi người nghe xong, đều cười ha hả.
Chu Hoa dịch dịch cái mông, đôi mắt ti hí ủy khuất nhìn Lý Kỳ, quắt miệng, còn kém rơi nước mắt:
- Lý đại ca, vất vả lắm mới được gặp huynh, chưa gì huynh đã mắng đệ rồi.
- Ta đây đâu phải là mắng ngươi, mà là dạy ngươi cách không để người ta ghét…
Lý Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, hướng đám người còn lại, nửa đùa nửa thật nói:
- Nha nội, Tiểu Cửu, ngày nào các ngươi cũng tới đây ăn uống. Đừng cho rằng đây là quán của mình mà không cần trả tiền đấy.
Nói xong, hắn cầm miếng mực nướng chấm ít tương bỏ vào miệng nhai, lại uống một ngụm nước trái cây.
Cao nha nội tức giận nói:
- Lý Kỳ, ngươi nói vậy là có ý gì? Bản nha nội ăn uống không trả tiền từ bao giờ? Ngươi thật quá xem thường người khác. Nói cho ngươi biết, đêm nay Tiểu Cửu làm ông chủ, tiền cũng đã được trả trước rồi.
Lý Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói:
- Vừa nãy ta chỉ tùy tiện nói thôi, các vị đừng cho là thật. Dù sao tiền này cuối cùng chẳng phải rơi vào trong túi của các vị đấy sao.
- Lý đại ca, lời này của huynh, đệ không đồng ý. Đệ trả tiền không ít hơn bọn họ. Vậy mà huynh không chia một chút cho đệ. Một mình huynh đã có bốn thành cổ phần rồi, nên chia một thành cho đệ a.
Chu Hoa rất khó chịu nói.
Tên béo này không hổ là người buôn bán, da mặt rất dày. Lý Kỳ vỗ vỗ vai của y:
- Bàn tử, ngươi không cần sốt ruột. Quán bar này thì kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ. Ánh mắt phải phóng xa một chút. Nói cho ngươi biết, ca ca chuẩn bị tiến vào ngành tơ lụa. Đến lúc đó chúng ta lại hợp tác, lợi nhuận đầy bồn.
Chu Hoa biết rõ bản lĩnh của Lý Kỳ, hưng phấn nói:
- Lý đại ca, chuyện này có thật không?
Lý Kỳ cười nói:
- Đương nhiên là thật. Qua khoảng thời gian nữa, ta sẽ tới nhà ngươi bái phỏng. Chúng ta không chơi thì thôi, đã chơi thì phải chơi lớn.
Chu Hoa hưng phấn bưng chén rượu lên:
- Đại ca, đệ kính huynh một ly.
- Tốt.
Lý Kỳ vừa uống hết chén nước trái cây, Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên nói:
- Lý đại ca, huynh thật không giảng nghĩa khí.
- Ta không giảng nghĩa khí lúc nào?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Hồng Thiên Cửu phụng phịu:
- Lần trước cha đệ mời huynh hợp tác mở một sòng bạc, vì sao huynh lại không đồng ý?
Dù hiện tại Lý Kỳ rất thiếu tiền, nhưng hắn vẫn không muốn xía vào sản nghiệp của nhà họ Hồng. Lý Kỳ từ chối nhã nhặn:
- Tiểu Cửu, không phải Lý đại ca không muốn, chỉ là mở sòng bác cần rất nhiều tiền vốn. Mà huynh đã dùng tiền đổi hết thịt rồi. Còn nợ người ta mấy vạn xâu. Huynh lấy đâu ra tiền để hợp tác với đệ mở sòng bạc?
Hồng Thiên Cửu bĩu môi nói:
- Ai cần huynh chi tiền.
Đi ra giáo trường, Lý Kỳ dẫn theo Mã Kiều tới Thị Vệ Mã Tư. Vừa vào cửa, liền gặp Phạm Tín đi ra từ phòng làm việc.
- Hạ quan tham kiến phó soái.
Phạm Tín hướng Lý Kỳ thi lễ một cái, lại nói:
- Phó Soái tới đây sớm như vậy, là vì cuộc thi xúc cúc à?
Thực ra hiện tại đã không còn sớm. Từ lúc tiền nhiệm tới giờ, Lý Kỳ không thích tới nơi này. Cơ bản đều ở Long Vệ Quân bên kia.
- Cuộc thi xúc cúc?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Thi xúc cúc gì?
Phạm Tín ngẩn ra:
- Ngài không biết?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Không biết.
- Là như vậy, Cao thái úy tính toán tới tháng sau tổ chức cuộc thi xúc cúc. Do Điện Tiền Tư, Bộ Tư, cùng với Thị Vệ Mã chúng ta tuyển ra đội để dự thi. Đội nào thắng sẽ được thưởng ba trăm xâu.
Phạm Tín đầy hưng phấn giải thích. Nhưng Lý Kỳ nghe mà rất buồn bực. Hiện tại đến lúc nào rồi, phía tây đang đánh nhau to, Cao Cầu lại còn có tâm tư làm mấy trò này? Ba trăm xâu? Đáng bao nhiêu cơ chứ. Đúng là, ai bảo tên của ngươi có một chữ ‘cầu’, thôi, không so đo với người nữa. Hắn rất qua loa ừ một tiếng, hỏi:
- Mã Soái đâu?
- À, Mã Soái đang ở trong phòng tuyển chọn cầu thủ dự thi. Nghe nói lần này Hoàng thượng cũng có mặt. Chậc chậc, nếu có thể được nhìn thấy long nhan, thì cho dù vất vả đến mấy cũng đáng.
Phạm Tín vẻ mặt hướng tới, nói.
Hoàng thượng? Chỉ được cái đẹp trai, có gì kỳ lạ quý hiếm.
Lý Kỳ cười cười:
- Chúng ta vào trong gặp Mã Soái rồi nói chuyện tiếp.
Hai người cùng nhau đi vào văn phòng của Hồ Du. Giờ đây, Hồ Du chính đang cắn cắn cán bút, suy nghĩ gì đó. Thấy Phạm Tín và Lý Kỳ đi vào, vội vàng nói:
- Phó Soái, Ngu Hầu, hai người tới vừa đúng lúc. Mau mau suy nghĩ hộ ta, nên phái những ai tham dự cuộc thi xúc cúc lần này?
Lý Kỳ cười khổ:
- Mã Soái, việc này ngài đừng hỏi ta. Ta tiền nhiệm chưa được một tháng, ngay cả ai biết chơi xúc cúc cũng không rõ ràng lắm.
Hồ Du mỉm cười, gật đầu:
- Đúng, đúng, ta thiếu chút nữa quên. Tuy nhiên từ trước tới nay Phó Soái là người có rất nhiều ý tưởng, không ngại hỗ trợ suy nghĩ hộ ta. Trước kia đều là Điện Tiền Tư chiến thắng, danh tiếng bị bọn chúng cướp sạch. Nghe nói lần này Hoàng thượng sẽ xuất hiện để xem thi đấu. Kiểu gì chúng ta cũng phải thắng một trận.
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Lý Kỳ có thể nói là vang vọng kinh thành. Ba mươi sáu ngành nghề, chỗ nào hắn cũng len lỏi vào được. Mặc dù trong lòng Hồ Du còn có chút khúc mắc với Lý Kỳ, nhưng đứng trước lợi ích, ân oán cá nhân tạm thời buông xuống.
- Không sai, không sai.
Phạm Tín gật đầu:
- Phó Soái túc trí đa mưu, nhất định có thể nghĩ ra kế hay…
Ta không biết chơi xúc cúc. Nếu là đá bóng, lão tử còn có thể đưa ra một vài ý kiến.
Lý Kỳ cười ha hả, qua loa nói:
- Cũng được, hạ quan sẽ làm hết sức. Tuy nhiên, còn một tháng nữa mới tới ngày thi đấu, chúng ta không cần phải gấp gáp như vậy. Đúng rồi, Mã Soái, hạ quan tìm ngài có việc cần thương lượng.
Hồ Du sững sờ:
- Việc gì?
- Là thế này, hôm nay hạ quan tới Long Vệ Quân kiểm tra, thấy quần áo bọn họ mặc đều đã cũ rồi. Liệu có nên cung cấp cho bọn họ quần áo mới?
Hồ Du nhíu mày, sắc mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc. Y không ngờ rằng Lý Kỳ lại chợt đưa ra một đề nghị như vậy, cười khổ nói:
- Phó Soái có điều không biết. Việc này chúng ta không có quyền. Chúng ta chỉ phụ trách phân phát quần áo. Quyền chính thức thuộc về Hộ Bộ Tư. Bọn họ không phát bạc xuống, chúng ta làm gì có tiền mua quần áo cho huynh đệ?
Lý Kỳ nói:
- Vậy chúng ta có thể đi xin.
Hồ Du lắc đầu:
- Bỏ qua đi. Hiện tại quân phí đều tập trung ở biên giới phía bắc. Hộ Bộ cũng đang khó khăn. Giờ này mà tới đòi bạc, cho hay không còn chưa biết, nhưng khẳng định sẽ khiến bọn họ khó chịu. Ta thấy qua thời gian nữa rồi hẵng nói.
Dm, con mẹ ngươi cũng thật quá nhát gan. Mặc kệ là lúc nào, ngươi đi đòi bạc, người khác tất nhiên sẽ khó chịu. Da mặt mỏng như vậy, thực không biết làm sao ngươi leo lên tới chức quan này.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt kiên quyết của Hồ Du, biết là nói nữa cũng vô dụng, liền tức giận hỏi:
- Nếu hạ quan dùng tiền tư nhân mua quần áo cho bính lính, liệu có trái với quy củ không?
Hồ Du nghe xong, âm thầm mừng rỡ:
- Tất nhiên là được. Ài, thực ra các huynh đệ vất vả, ta cũng biết. Nhưng ta có lòng lại không đủ lực. Nếu Phó Soái nguyện ý chi tiền, vậy thì không thể tốt hơn.
Y tính toán rất tốt, nếu Lý Kỳ chi tiền, trước không quan tâm nhiều hay ít, một khi Hộ Bộ phát tiền, thì một bộ phận tiền đó chẳng phải rơi vào túi áo y sao.
Mẹ nó, sao trên đời lại có hạng người như vậy.
Sắc mặt của Lý Kỳ có vẻ khó coi, một mực im lặng. Nghe bọn họ nói tiếp về cuộc thi xúc cúc, cảm thấy nhàm chán, liền cáo từ rời đi.
Dù sức chiến đấu của binh lính Bắc Tống kém cỏi. Nhưng quân phí có thể nói là nhiều hơn bất kỳ thời đại nào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao vũ khí của thời Tống phát triển như vậy. Nếu sửa lại nội quy của quân đội, cộng thêm Hoàng đế cường ngạnh hơn, vậy thì dùng tiền sản xuất vũ khí cũng có thể đè chết địch nhân.
Cho dù là hiện tại, chút quân phí ấy triều đình vẫn có thể chi trả được. Nói trắng ra, là tay Hồ Du kia ngại xấu mặt.
Lý Kỳ càng nghĩ càng giận. Thầm nhủ, dựa vào tay này thật không đáng tin, phải tự mình nghĩ biện pháp thôi. Hắn chợt nhớ tới, lần trước Triệu Tinh Yến nói, Đồng Quán rất hào phóng với tướng sĩ của mình. Nhiều lần tự xuất ra bạc. Đương nhiên, số bạc đó là mua chuộc các tướng quân cấp cao. Còn thủ hạ có thu được đồng nào không, thì không ai biết.
Nói thật, Lý Kỳ cũng muốn học theo y, dùng tiền của mình để huấn luyện ra một đội thân binh. Nhưng hắn cũng có chỗ khó khăn. Hiện tại tất cả bạc của Túy Tiên Cư đều đầu nhập vào thịt hộp. Tiền vốn còn chưa bù về. Nếu hiện tại lại hướng Ngô Phúc Vinh đòi tiền, nói không chừng lão hàng kia lại cầm dao phay đuổi theo hắn.
Hiện tại Lý Kỳ mới phát hiện mình nguyên lai là một người nghèo. Trong lòng hò hét, kiếm tiền, lão tử muốn kiếm tiền.
…
Buồn bực cả ngày, buổi tối Lý Kỳ đi tới quán bar để tìm linh cảm kiếm tiền. Chứng kiến cảnh tượng nhộn nhịp bên trong, nội tâm mới thoải mái hơn chút. Đi tới quầy bar, gọi một ly nước trái cây tinh khiết, thoải mái uống một ngụm. Chợt thấy Trần A Nam đi qua, liền kéo cậu ta lại, hỏi:
- A Nam, ngươi làm rất tốt, quản lý đâu vào đó.
Trần A Nam cười hắc hắc:
- Đây đều là nhờ đại ca cho đệ cơ hội. Thực ra cũng không có gì, có đám người Cao nha nội ở đây, kẻ nào dám tới gây sự? Huynh nói có đúng không?
- Không kiêu không nóng nảy, rất tốt, tiếp tục cố gắng.
- Nam ca.
Đúng lúc này, một thủ hạ của Trần A Nam chạy tới.
Người nọ đi tới, bỗng nhìn thấy Lý Kỳ cũng ở đây, hơi sững sờ, hướng Lý Kỳ hành lễ. Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Ái chà, A Nam, hiện tại ngươi đã được goi là Nam ca rồi đấy, thú vị, thú vị.
Ở trước mặt Lý Kỳ, Trần A Nam không dám làm càn, gãi đầu, nở nụ cười ngốc ngếch:
- Lý đại ca, đệ đi làm việc đây, tí nữa lại nói chuyện với huynh.
- Ừ, ngươi đi đi, ta loanh quanh đây một lát.
Lý Kỳ phất tay, cầm lấy chén rượu luồn lách trong đám người, thấy người quen thì trò chuyện mấy câu. Bỗng có người ở phòng khách quý hô:
- Lý đại ca, ở chỗ này.
Lý Kỳ ngẩng đầu, chính là đám người Hồng Thiên Cửu. Hắn thầm mắng, đám người kia cả ngày sống phóng túng ở trong này, thật không biết có trả tiền hay không. Giờ lão tử đang là nghèo rớt mùng tơi đây! Nâng cái chén lên, rồi đi về hướng bên kia.
Bên trong phòng khách quý khá tối, có năm sáu người ngồi đó. Tứ Tiểu Công Tử đều có mặt. Ngoài ra còn có đại bàn tử Chu Hoa.
- Ủa, mọi người đều tới à.
Lý Kỳ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của Chu Hoa, oán giận nói:
- Mông to đừng ngồi ghế sô pha, sang ghế bên cạnh ngồi đi. Ta phát minh ra ghế sô pha này là để cho nhiều người ngồi. Ngươi ngồi chỗ này, người khác làm gì còn chỗ ngồi nữa.
Mọi người nghe xong, đều cười ha hả.
Chu Hoa dịch dịch cái mông, đôi mắt ti hí ủy khuất nhìn Lý Kỳ, quắt miệng, còn kém rơi nước mắt:
- Lý đại ca, vất vả lắm mới được gặp huynh, chưa gì huynh đã mắng đệ rồi.
- Ta đây đâu phải là mắng ngươi, mà là dạy ngươi cách không để người ta ghét…
Lý Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, hướng đám người còn lại, nửa đùa nửa thật nói:
- Nha nội, Tiểu Cửu, ngày nào các ngươi cũng tới đây ăn uống. Đừng cho rằng đây là quán của mình mà không cần trả tiền đấy.
Nói xong, hắn cầm miếng mực nướng chấm ít tương bỏ vào miệng nhai, lại uống một ngụm nước trái cây.
Cao nha nội tức giận nói:
- Lý Kỳ, ngươi nói vậy là có ý gì? Bản nha nội ăn uống không trả tiền từ bao giờ? Ngươi thật quá xem thường người khác. Nói cho ngươi biết, đêm nay Tiểu Cửu làm ông chủ, tiền cũng đã được trả trước rồi.
Lý Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói:
- Vừa nãy ta chỉ tùy tiện nói thôi, các vị đừng cho là thật. Dù sao tiền này cuối cùng chẳng phải rơi vào trong túi của các vị đấy sao.
- Lý đại ca, lời này của huynh, đệ không đồng ý. Đệ trả tiền không ít hơn bọn họ. Vậy mà huynh không chia một chút cho đệ. Một mình huynh đã có bốn thành cổ phần rồi, nên chia một thành cho đệ a.
Chu Hoa rất khó chịu nói.
Tên béo này không hổ là người buôn bán, da mặt rất dày. Lý Kỳ vỗ vỗ vai của y:
- Bàn tử, ngươi không cần sốt ruột. Quán bar này thì kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ. Ánh mắt phải phóng xa một chút. Nói cho ngươi biết, ca ca chuẩn bị tiến vào ngành tơ lụa. Đến lúc đó chúng ta lại hợp tác, lợi nhuận đầy bồn.
Chu Hoa biết rõ bản lĩnh của Lý Kỳ, hưng phấn nói:
- Lý đại ca, chuyện này có thật không?
Lý Kỳ cười nói:
- Đương nhiên là thật. Qua khoảng thời gian nữa, ta sẽ tới nhà ngươi bái phỏng. Chúng ta không chơi thì thôi, đã chơi thì phải chơi lớn.
Chu Hoa hưng phấn bưng chén rượu lên:
- Đại ca, đệ kính huynh một ly.
- Tốt.
Lý Kỳ vừa uống hết chén nước trái cây, Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên nói:
- Lý đại ca, huynh thật không giảng nghĩa khí.
- Ta không giảng nghĩa khí lúc nào?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Hồng Thiên Cửu phụng phịu:
- Lần trước cha đệ mời huynh hợp tác mở một sòng bạc, vì sao huynh lại không đồng ý?
Dù hiện tại Lý Kỳ rất thiếu tiền, nhưng hắn vẫn không muốn xía vào sản nghiệp của nhà họ Hồng. Lý Kỳ từ chối nhã nhặn:
- Tiểu Cửu, không phải Lý đại ca không muốn, chỉ là mở sòng bác cần rất nhiều tiền vốn. Mà huynh đã dùng tiền đổi hết thịt rồi. Còn nợ người ta mấy vạn xâu. Huynh lấy đâu ra tiền để hợp tác với đệ mở sòng bạc?
Hồng Thiên Cửu bĩu môi nói:
- Ai cần huynh chi tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.