Bắc Tống Phong Lưu

Chương 946: Kinh tế chi phối tất cả 2

Nam Hi

01/06/2018

Hồng Bát Kim cười ha hả nói:

- Chỉ cần câu nói cuối cùng của Kinh Tế Sử, Hồng mỗ thấy chuyến đi này quả không uổng công.

Mọi người nhao nhao gật đầu, đứng cả dậy nhìn Lý Kỳ chắp tay đồng thanh nói:

- Chúng tôi nguyện làm theo Kinh Tế Sử.

Lý Kỳ đứng dậy cười nói:

- Ta cho rằng chúng ta nên làm theo lợi ích của Đại Tống, cái gì có thể giúp Đại Tống có lợi, thì chúng ta làm cái đó, gì mà đạo đức lễ nghi, đều phải nhường đường cho lợi ích Đại Tống ta hết. Quân tử thì cứ để bọn văn nhân kia làm, còn tiểu nhân thì cứ để phần cho thương nhân chúng ta. Chúng ta cần phải sử dụng thông minh tài trí của mình để xây dựng Đại Tống thành một đế quốc kinh tế vĩ đại, dùng lợi ích đểthần phục bốn phương.

Câu cuối cùng này quả là hào khí vạn trượng, nhưng không hề mang khí phách anh hùng, mà là giọng điệu của thương nhân tự cổ chí kim luôn bị coi là địa vị thấp hèn.

Đám thương nhân này chưa bao giờ nghĩ tới việc thì ra mình lại có tác dụng lớn đến thế, nhất thời niềm phấn khích trong lòng sôi sục trào dâng, chỉ biết cười lớn không ngớt, như thể nhìn thấy cái thời khắc thương nhân làm chủ thiên hạ đã tới.

Mọi người sau khi nghe Lý Kỳ một phen ba hoa khoác lác, đã bắt đầu tràn đầy kì vọng đối với thị trường nước ngoài. Cho dù thời gian cơm tối đã đến, nhưng bọn họ vẫn không muốn rời đi, mà ăn luôn ở ngay giữa đại sảnh, dù sao thì bọn họ cũng đem đến rất nhiều vịt quay và các đồ ăn mặn khác tới, rất thuận tiện, nên quây lấy Lý Kỳnói hết chuyện này tới chuyện khác.

Lý Kỳ cũng trả lời từng câu hỏi một của bọn họ, cho tới tận canh 3, cuộc họp này mới tuyên bố kết thúc.

Lý Kỳ mệt mỏi rã rời, vừa về tới phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, lại là ai nữa đây, có để người ta sống không chứ! Đoạn uể oải nói:

- Ai đấy?

- Kinh Tế Sử, là ta đây.

Cái con củ Lý Kỳ ngây người ra, rồi lập tức đi ra mở cửa. Chỉ thấy Lương Sư Thành cười rạng rỡ đứng trước cửa, Lý Kỳ vội nói:

- Thái Úy, mời ông vào.- Quấy rầy rồi.

Lương Sư Thành cười khà khà, rồi bước vào nói:

- Mấy lời vừa rồi của Kinh Tế Sử thật sự khiến ta mở mang tầm mắt đó!

- Đâu có, đâu có!



Lý Kỳ rót cho Lương Sư Thành một cốc trà, đoạn cười nói:

- Thực ra ta luôn cho rằng thứ thúc đẩy xã hội phát triển không phải là tứ thư ngũ kinh, mà là lợi ích. Từ cổ chí kim, vương triều nào cũng hô khẩu hiệu tạo phúc cho bách tính, phải dân giàu nước mạnh, chứ không có nói làm cho ai cũng trở thành quân tử cả.

- Có lí, có lí.

Lương Sư Thành gật đầu vài cái, rồi bỗng nói:

- Kinh Tế Sử, ngươi đã nói tốt về Tây Bắc đến thế, chắc rằng người nhất địnhcũng không bỏ qua lợi ích trong đó chứ.

Lão tử hiểu chuyện rồi đó, thì ra thằng nhãi này tới để xin chia tiền đây. Lý Kỳ bừng tỉnh hiểu ra, Lương Sư Thành dù sao cũng là một thái giám, ngoài lợi dụng chức quyền ra kiếm trác tiền tài thì nào có biết kinh doanh gì. Nhưng gã đâu có ngu, gã thấy Cao Cầu dựa vào hợp tác với Lý Kỳ mà kiếm trác không ít hơn hắn, hơn nữa cũng nếm được không ít vị ngọt từ Thiên Hạ Vô Song, cho nên cũng muốn học theo Cao Cầu, dựa vào hành động thực tiễn kiếm tiền. Còn địa vị gã cao quý, đương nhiên sẽ không tìm bọn người như Hồng Bát Kim, đã không tìm thì thôi, tìm thì phải tìm kẻ cầm đầu luôn.

Lý Kỳ thực ra đã sớm có chuẩn bị trước, đoạn cười nói:

- Thái Úy, ông có biết buôn gì kiếm được nhiều nhất không?Lương Sư Thành ngây người ra, lắc đầu nói:

- Ta không biết.

- Đương nhiên là buôn lậu nguyên liệu rồi!

Lý Kỳ cười nham hiểm nói.

Lương Sư Thành lần này đần thối triệt để, vừa một canh giờ trước ngươi đâu có nói vậy, rốt cuộc là câu nào của tên tiểu tử này là thật, câu nào là giả? Đoạn ngơ ngác hỏi:

- Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại

Lý Kỳ cười nói:

- Thái Úy, việc buôn bán cũng phải phù hợp tùy từng đối tượng. Đối với những người bên ngoài kia, bọn họ một không có năng lực, hai không có vốn, buôn lậu cũngchính là tự đưa mình đến bờ vực thẳm, vớ vẩn là thịt nát xương tan ngay. Nhưng chúng ta không giống vậy, chúng ta có thực lực, cũng có tiền, ngoài việc buôn lậu ra, ta thật sự không nghĩ ra cách làm ăn nào có thể thỏa mãn khẩu vị của chúng ta nữa.

Tên tiểu tử này quả nhiên còn giữ miếng. Lương Sư Thành nghe rồi trong lòng mừng thầm, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Nhưng buôn lậu là phạm pháp đó!



Lý Kỳ nói:

- Thái Úy, buôn lậu sở dĩ phạm pháp, đó là vì tổn hại đến lợi ích Đại Tống chúng ta. Nhưng nếu như chúng ta có thể dựa vào buôn lậu mà đem lại được nhiều lợi ích hơn cho Đại Tống, vậy thì từ phạm pháp đã biến thành hợp pháp rồi.

Lương Sư Thành nghe mà chỉ hiểu lờ mờ, nói:- Như vậy là sao?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:

- Thái Úy, ông cho rằng buôn lậu gì kiếm được nhiều nhất?

- Muối?

Lý Kỳ lắc đầu.

- Trà?

Lý Kỳ lắc đầu.

Lương Sư Thành ai ôi một tiếng, rồi nói:- Kinh Tế Sử, ngươi chớ vòng vo nữa, mau nói cho ta biết đi.

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên là khoáng sản đó!

- Khoáng sản?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Không sai, theo như ta được biết, phía Tây Vực thực ra có rất nhiều khoáng sản đồng sắt, nhưng kĩ thuật bọn họ lạc hậu, không thể khai khoáng, nếu đã như vậy, cớ sao chúng ta không tới giúp người ta, giúp bọn họ khai khoáng. Khoáng sản có ở dưới đất, còn đất thông thường nằm trong tay vương công quý tộc nắm giữ, chúng ta có thể cử thương nhân tới chỗ bọn họ, dùng tiền mua chuộc đám vương công quý tộc đó, mở ra một chỗ đi lại, giúp bọn họ khai khoáng, tiện thể giúp bọn họ bán luôn, đổinhững thứ bọn họ cần như trà, đồ gốm lấy khoáng sản. Thái Úy có thể nghĩ xem, nếu như chỗ khoáng sản đó để triều đình bọn họ dùng, thì bọn họ cũng chẳng biết dùng vào đâu, chỉ có bán đi thì bọn họ mới thu được lợi. Dưới sự sai khiến của lợi ích, bọn họ chắc chắn sẽ đi theo con đường buôn lậu. Nhưng khoáng sản thì không giống với những thương phẩm bình thường khác, số lượng ít thì chẳng có ý nghĩa gì, số lượng lớn thì trừ khi triều đình ra mặt, không thì khó ai dám động tới miếng bánh này. Cho nên việc buôn lậu khoáng sản là rất ít, bình thường chỉ là buôn lậu trà, muối, đồ gốm sứ. Đây chính là cơ hội của chúng ta, Thái Úy xin chớ quên, sau lưng ta còn có Quân Khí Giám trợ giúp, lợi ích từ việc buôn bán vũ khí thì Thái Úy chắc đã thấy rõ.

Lương Sư Thành gật đầu lia lịa.

Lý Kỳ nói tiếp:

- Sản xuất vũ khí thì bắt buộc phải có các loại nguyên liệu như sắt, đồng, gỗ, lưuhuỳnh v.v.v Mà cho đến nay, nguyên liệu của Quân Khí Giám đều do Tam Ti nắm giữ, trong khi Tam Ti bắt buộc phải chăm lo cho cả quốc gia, điều này chẳng nghi ngờ gì sẽ kìm hãm sự phát triển của Quân Khí Giám. Cho nên muốn kiếm được nhiều tiền hơn, thì chỉ có cách mua nguyên liệu từ quốc gia khác, như vậy thì chỉ có con đường buôn lậu thôi. Chúng ta có thể nghĩ cách buôn lậu nguyên liệu từ các nước Tây Vực bán cho Quân Khí Giám, sau đó Quân Khí Giám lại chế tạo thành vũ khí bán cho quốc gia khác. Trao đi đổi lại như vậy, tiền cứ gọi là chảy về ào ào. Mặc dù chúng ta trốn được một số thuế nhất định, nhưng nếu chúng ta không làm, thì cũng không có sự tồn tại của mấy khoản thuế đó. Như vậy Quân Khí Giám kiếm được tiền rồi, triều đình đương nhiên cũng có lợi lớn, Hoàng Thượng cũng kiếm được tiền, cho dù chúng ta có theo sau ăn thóc vãi thì khoản tiền cũng cực kì khả quan. Cho dù triều đình có phát hiện ra thì cũng sẽ ủng hộ chúng ta làm vậy thôi, thử hỏi ai lại giảng đạo lí cho tiền nghe chứ.Tên tiểu tử này quả là thiên tài! Lương Sư Thành cười tít cả mắt lại, cứ thử nghĩ xem, đến lúc đó gã phụ trách bên trong, Lý Kỳ lo bên ngoài, thế thì không ai địch nổi, còn về tiền ý mà, thật là nhiều vô tận!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook