Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1721: Kinh tình dưới nước (thượng)

Nam Hi

28/10/2017

Chai thuốc rơi vào trong hồ, cho dù chỉ phát ra tiếng bõm nhỏ cũng khiến ba người ngẩn ra.

Lý Kỳ thoạt nhìn thì thoải mái, nhưng lại căng thẳng vô cùng, ánh mắt gần như chưa từng rời khỏi thanh chủy thủ sắc bén trước cổ Tần phu nhân, dù sao thì vị đứng trước mặt hắn là một nữ nhân đã chịu kích thích đến thần kinh rối loạn rồi.

Vẻ mặt Lôi Phi Yến lại khiếp sợ, ả thấy Lý Kỳ một mình mang đao đến chỗ hẹn vì Tần phu nhân, hơn nữa đao này là do ả cho thì cho rằng Tần phu nhân chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn, nhưng chưa từng ngờ được rằng, Lý Kỳ gần như không suy xét thế nào cả, thậm chí ngay cả một câu xin tha cũng không nói ra thì đã ném chai thuốc vào trong nước rồi, hành động này của Lý Kỳ thực sự có chút đả kích lòng tin của ả.

Mà Tần phu nhân lại ngừng giãy dụa, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp.

- Ngươingươi chẳng lẽ không sợ ta giết nàng ta sao?

Chủy thủ trong tay Lôi Phi Yến lại kề sát thêm mấy phân, hung hăn nhìn Lý Kỳ.

- Đương nhiên sợ. Hai tay Lý Kỳ mở ra, nói: - Chính vì sợ, ta mới không thể uống độc dược này. Nếu ta còn sống, ta sẽ còn hi vọng cứu nàng ấy ra, chí ít ta còn có giá trị. Nhưng nếu ta chết rồi, thì ngay cả một tia hi vọng ta cũng không có, thậm chí ngay cả cơ hội báo thù cho nàng cũng không có. Nói thật ra, chúng ta không thân, ta cũng không tin tưởng ngươi như vậy.

- Rất tốt, vậy ta sẽ để ngươi nhìn thấy một vị đại mỹ nhân như vậy hương tiêu ngọc vẫn.

- Nếu ngươi dám động vào nàng, ta nhất định sẽ khiến ngươi chôn cùng nàng. Khi nói chuyện, giọt mồ hôi to như hạt đậu lại rơi xuống từ trên má Lý Kỳ, lại nói: - Có điều, ta cho rằng như vậy đều không công bằng đối với ba người chúng ta. Cái ngươi muốn là mạng của ta, mà cái ta muốn bảo vệ là mạng của nàng ấy, còn ngươi chỉ là một người bị hại vô tội thôi. Ngươi giết nàng ấy chỉ là cục diện mất ba mà thôi, ngươi vừa không có được cái ngươi muốn, mà ta cũng không có được cái ta muốn.

Lôi Phi Yến nghe mà cảm thấy vô cùng có lý, thế là hỏi: - Vậy ngươi nói xem nên làm sao?

Lý Kỳ cười nói: - Ngươi xem như vậy có được không. Ngươi thả nàng ấy ra trước, đến lúc đó ta mặc ngươi xử trí, nhưng vậy ba người chúng ta đều có được tất cả, hơn nữa mọi người đều đạt được cái mà mình muốn.

Lôi Phi Yến hừ lạnh nói: - Ngươi xem ta là đồ ngốc sao? Nếu ta thả nàng ta rồi, ngươi sẽ ngoan ngoãn vào khuôn khổ sao?

Lý Kỳ nhún vai nói: - Ngươi xem, ngươi cũng biết đạo lý này, cùng một đạo lý, nếu ta chết trước, ta lấy gì bảo đảm đến lúc đó ngươi nhất định sẽ thả nàng ấy ra.

Mũi dao của Lôi Phi Yến một lần nữa kề lên cái cổ xinh đẹp của Tần phu nhân, nói: - Ngươi đừng cho rằng bây giờ ta đang thỉnh cần ngươi.

Lần này Lý Kỳ không có động đậy, thản nhiên nói: - Ta lặp lại lần nữa, trước khi ngươi thả nàng ra, ta nhất định sẽ sống. Ta không tin sau khi ta chết, ông trời sẽ giáng sét đánh chết ngươi. Hoặc là ngươi tin tưởng ta để cho thuyền cập vào bờ, đợi khi người của ta đến, ta qua đó đổi với nàng ấy làm con tin của ngươi, đến lúc ta ngươi muốn chém muốn giết đều tùy ngươi. Nhưng có một điểm ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi giết ta rồi, bất luận thế nào ngươi nhất định không chạy thoát được, thậm chí còn sẽ liên lụy người nhà của ngươi. Bằng không, ngươi lựa chọn bồi táng với nàng ấy đi, có lẽ ta sẽ đau lòng một năm, hoặc mười năm, nhưng mười năm sau, ta vẫn sẽ sống thật tốt trên đời này.

Lôi Phi Yến cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Kỳ, đột nhiên nhếch khóe miệng nở nụ cười tà ác.

Nụ cười có chút tà ác này khiến hai tay Lý Kỳ bắt đầu run rẩy, cảm thấy cực kỳ lo sợ, hắn căng thẳng nên hô hấp đã bắt đầu trở nên chậm chạp.

- Xem ra ngươi sẽ không vào khuôn khổ rồi.



Lôi Phi Yến nói xong thì xoay chuyển lời nói, nói: - Có điều không sao cả, tự ta có cách, hơn nữa ngươi nói ta làm sao cũng không chạy thoát được, ta lại cứ muốn chạy cho ngươi xem, ta không chỉ giết được ngươi, ta còn phải toàn mạng trở ra.

Xem bộ dạng của ả ta, hẳn là ả ta không nói chơi, lẽ nào ả ta còn có hậu chiêu. Đầu mày Lý Kỳ dần dần dựa sát vào nhau, ánh mắt liếc sang xung quanh, phát hiện xung quanh hoàn toàn không có thuyền qua lại.

Dường như Lôi Phi Yến nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nói: - Ngươi đừng nhìn, ta chỉ có một người.

Chẳng lẽ ả ta muốnLý Kỳ nhấc chân mày, ánh mắt đột nhiên liếc xuống dưới, xem ra chỉ có cược một ván thôi, cười nói: - Phải không? Ta lại rất tò mò, bây giờ ngoại trừ việc ngươi buông đao xuống thì rốt cuộc ngươi làm sao mà toàn mạng trở ra đây?

- Rất đơn giản.

Lôi Phi Yến đột nhiên vươn tay mò xuống dưới, nhưng do khoang thuyền đã ngăn cản tầm nhìn của Lý Kỳ, do đó nhìn không rõ cô ta cầm lấy thứ gì. Lôi Phi Yến lại nói: - Vừa rồi ta thật sự quá ngốc, ta cho rằng một đao giải quyết ngươi thì có thể trút được mối hận trong lòng, nhưng đột nhiên ta nghĩ ra một cách còn hay hơn nữa, chính là để ngươi nhìn thấy người mình yêu chết đi mà ngươi lại không có cách nào khác, giống như ta nhìn thấy các ngươi từng nhát nhát cắt lấy từng miếng thịt trên người phu quân và cha của ta, lại chỉ có thể rơi lệ trong lòng, ngay cả bật khóc thật to cũng không dám, hôm nay ta muốn ngươi nếm thử mùi vị này.

Nói xong đột nhiên lại đẩy mạnh Tần phu nhân, do tay chân Tần phu nhân đều bị trói, căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng gì, liền rơi vào trong hồ giống như một cọc gỗ vậy. Có lẽ nàng ấy cũng đã biết trước, trong khoảnh khắc đó, nàng liếc mắt nhìn Lý Kỳ, trong mắt tràn đầy không nỡ, nhưng sau đó lại nhắm hai mắt lại.

Cùng lúc đó, Lý Kỳ gần như không chút do dự, trong khoảnh khắc Tần phu nhân rơi xuống hồ thì phóng người theo, nhảy vào trong đó.

Sau khi Lôi Phi Yến nhìn thấy Lý Kỳ biến mất, đột nhiên bật cười to ha ha, cười vô cùng dữ tợn nói: - Ta đã thành toàn cho đôi uyên ương vong mệnh các ngươi rồi.

Sau đó ả cầm lấy mái chèo, chèo về phía trước.

Ùng ục ùng ục!

Sau khi Lý Kỳ nhảy vào trong hồ, tuy thời tiết trở nên ấm áp rồi, nhưng nước tron hồ vẫn còn chút lạnh, nhưng bây giờ hắn không quan tâm nhiều như vậy, ngược lại trong lòng càng thêm lo lắng, hồ nước lạnh lẽo như vậy, ngay cả một nam nhân ngày ngày bồi bổ bằng bào ngư nhân sâm như hắn mà còn cảm thấy thấu xương, thì huống hồ chi là Tần phu nhân mảnh mai, nhìn xung quanh một vòng, may mà hồ nước này vô cùng trong suốt, hơn nữa vẫn còn một chút ánh mặt trời chiếu xuyên vào trong nước, hắn đã nhanh chóng tìm được Tần phu nhân, vậy vàng bơi qua.

Sau khi Tần phu nhân rơi xuống nước thì đã tuyệt vọng rồi, nhắm hai mắt lại, nằm ngửa từ từ chìm xuống, trong đầu không ngừng nhớ lại từng ký ức ngắn ngủi, thiếu nữ thông minh hoạt bát mười năm trước lại xuất hiện trong đầu của nàng lần nữa, Lý Thanh Chiếu, Tần Mặc, Trịnh Dật không ngừng nhảy qua trong đầu nàng.

Nhưng hồi tưởng về nửa đời này, nàng không khỏi cảm thấy có chút trống rỗng, giống như một chén nước sôi vậy, vô vị tẻ nhạt, không chút gợn sóng nào, nàng không khỏi thầm nghĩ, trong ba mươi năm này, rốt cuộc mình đã đi qua như thế nào vậy?

Cho đến khi một nam tử tươi cười xấu xa nhảy ra trong đầu của nàng, trong nhất thời, đủ loại ý niệm bi, mừng, vui vẻ, đau lòng, cảm động, thất vọng mới tràn ngập trong lòng nàng, cho đến giờ phút này, nàng mới cảm thấy bàn thân vẫn là một nữ nhân sống động, nhưng nghĩ tới đây, nỗi hối hận lại chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng.

- Phu nhân! Phu nhân!

Tần phu nhân đột nhiên rất muốn nghe thấy có người gọi nàng, thanh âm này quen thuộc như vậy, nàng không khỏi mở mắt ra, nhưng trước mắt nàng chỉ có vài điểm sáng vàng, xem ra là mình xuất hiện ảo giác rồi.



Từ sau khi Tần Mặc chết, nàng luôn cảm thấy mình đã coi nhẹ sống chết, người mà, mãi tránh không khỏi cái chết, chỉ là sớm hay muộn, nhưng thật sự đến giây phút tồn vong này rồi, nàng đột nhiên phát hiện bản thân mình hóa ra cũng không muốn chết chút nào, nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi.

Nhưng khi Tần phu nhân không còn hi vọng thì đột nhiên miếng vài trắng trong miệng không cánh mà bay, nàng nhất thời không lưu ý, trực tiếp ực vào một hớp nước, vội vàng nín thở, lại cảm thấy một cánh tay rất có sức ôm lấy giữa eo nàng, không khỏi quay đầu lại nhìn, trong mơ hồ, một gương mặt thanh tú dần dần hiện rõ, trong mắt nàng trước tiên là lóe lên chút vui sướng, nhưng sau đó lại lắc mạnh đầu.

Người này dĩ nhiên là Lý Kỳ, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để ý đến Tần phu nhân, một tay ôm Tần phu nhân, ra sức bơi lên phía trên, nhưng đột nhiên cảm thấy Tần phu nhân nặng vô cùng, giống như ngàn cân vậy, quay đầu nhìn, hóa ra dưới chân Tần phu nhân còn cột một tảng đá lớn, không khỏi cau mày, trong miệng lại bắn ra bọt khí.

Vì cái gì mà một nữ hân điên lại thông minh như vậy, trong lòng Lý Kỳ thở dài một tiếng, vội vàng buông Tần phu nhân ra, lại bơi xuống dưới một lần nữa.

Mà chớp mắt khi Lý Kỳ buông tay, trong lòng Tần phu nhân nửa vui nửa buồn, nhưng nàng vốn dĩ cho rằng Lý Kỳ vứt bỏ nàng mà đi, nhưng không ngờ là Lý Kỳ không phải bơi khỏi mặt nước, mà là bơi xuống, chỉ thấy một tay Lý Kỳ nắm chặt lấy sợi dây thừng buộc tảng đá, lại há miệng cắn vào đoạn khác, trong tay cầm một con dao phay, điên cuồng mà cưa dây thừng.

Hóa ra khi Lôi Phi Yến nói để hắn chính mắt nhìn thấy Tần phu nhân hương tiêu ngọc vẫn, hơn nữa còn phải toàn mạng trở ra, thì đã mơ hồ đoán được Lôi Phi Yến muốn đẩy Tần phu nhân vào trong hồ, bởi vì hắn nhất định sẽ cứu Tần phu nhân, vậy thì Lôi Phi Yến có thể bỏ chạy mất dạng, mà hắn lại nhạy bén bắt được động tác Lôi Phi Yến đưa tay mò xuống dưới, trong lòng sinh nghi, hoài nghi trên người Tần phu nhân chắc chắn có cột vật nặng gì đó.

Vì thế khi Lôi Phi Yến đẩy Tần phu nhân xuống hồ, hắn gần như không chút do dự mà trực tiếp nhảy xuống, bởi vì hắn phải quý trọng mỗi phút mỗi giây, hơn nữa còn cầm lấy con dao phay trên boong thuyền đi nữa.

Lôi Phi Yến có thể nói là làm không chút sai sót, nhưng ả ta làm sao cũng không ngờ được, khi Lý Kỳ đưa ra lựa chọn giữa sống và chết lại có thể tỉnh táo như vậy, ngay cả con dao phay cũng đã được tính toán cả rồi.

Tần phu nhân lại chìm vào trong hồ một lần nữa, nàng thấy Lý Kỳ vẫn đang điên cuồng cắt dây thừng ở đó, ra sức lắc đầu, muốn mở miệng, nhưng vừa mở miệng thì nước lại chui vào, chỉ đành ngậm lại lần nữa.

Bây giờ cả trái tim Lý Kỳ đều đặt cả vào dây thừng, hắn biết càng cắt được dây thừng này phần nào thì Tần phu nhân sẽ bớt được một phần nguy hiểm, nhưng sợi thừng to cỡ ngón tay, cho dù là ở trên bờ, nếu ngươi muốn cắt nó cũng cần rất nhiều sức lực, huống chi là dưới nước.

Bỗng nhiên, một tia máu nhỏ chảy ra từ miệng Lý Kỳ, nổi lên trên, hóa ra Lý Kỳ dùng rất nhiều sức để cắt, dây thừng đã cắt đứt miệng rồi.

Tần phu nhân nhìn thấy mà trong lòng như bị kim đâm vậy, nước mắt nóng bỏng giống như mang lại chút ấm áp cho hồ nước lạnh lẽo vậy, càng điên cuồng lắc đầu hơn.

Nhưng Lý Kỳ làm sao còn tâm tình mà suy nghĩ những thứ này chứ, động tác trên tay càng lúc càng mau, nhưng người chung quy cũng không thể nghịch thiên, hắn chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung rồi, thầm nghĩ, nếu ta cứ tiếp tục như vậy, e rằng hai chúng ta đều sẽ chôn thân trong hồ này.

Nghĩ đến đấy, hắn đột nhiên buông lỏng tay, ra sức bơi lên trên.

Tần phu nhân nhìn theo bóng lưng Lý Kỳ rời đi, không chỉ không tuyệt vọng mà khóe miệng ngược lại còn khẽ cười, hai mắt từ từ khép lại, môi son hơi hơi hé ra.

Vĩnh biệt!

Ùng ục ùng ục!

Bọt khí không ngừng thoát ra khỏi miệng nàng, gương mặt tuyệt mỹ kia dần dần bị bó méo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook