Chương 961: Kỳ công phải xứng kỳ thưởng 2
Nam Hi
01/06/2018
Lý Kỳ ha hả nói:
- Thực không dám dấu diếm, kỳ thật vi thần sớm đã cùng thiên kim thứ bảy của Bạch tướng Bạch Thiển Dạ, vừa gặp đã yêu, lưỡng tình tương duyệt, chỉ có điều Bạch tướng cảm thấy vi thần là một đầu bếp muốn kết hôn với thiên kim nhà ông ta, quả thật là ăn mày đòi ăn xôi gấc, kết quả là, Bạch tướng ở giữa ta cùng với Thất nương thiết lập một đạo phòng tuyến rất lớn, chính là muốn khiến Hoàng thượng ban thưởng hôn, để bù lại chỗ thiếu hụt trên thân thể vi thần, ồ không không không, là chỗ thiếu hụt trên thân phận.
Bạch Thì Trung sau khi nghe xong, thiếu chút nữa nổi giận, ngươi đây không phải là đang lừa bịp sao nha, đây rõ ràng chính là đang gài cha vợ ngươi nha, mồm mép run rẩy nói:
- Ngươi nói bậy, ta nói qua lời này lúc nào.Lý Kỳ ủy khuất nói:
- Thì chính là bá mẫu nói, dù sao nhà các ngài đã khai ra điều kiện này, bằng không cháu cũng sẽ không làm điều thừa, chạy tới làm phiền Hoàng thượng.
Tống Huy Tông dùng sức kìm ý cười, liên khụ vài tiếng, nói:
- Bạch ái khanh.
Bạch Thì Trung mặt già đỏ lên, vuốt cằm nói:
- Có vi thần.
Tống Huy Tông nói:
- Tuy rằng Lý Kỳ xuất thân là đầu bếp, nhưng người mang đại tài, biết văn biết võ, nhiều lần xây dựng kỳ công, cái gọi là anh hùng chớ có hỏi đường ra, nhưng hắn là người trẻ tuổi nổi bật, hơn nữa còn là thần tử trẫm coi trọng, rất nhiều con cháudanh môn cũng không bằng hắn, ngươi không thể quá câu nệ lễ tiết phàm tục nha, hơn nữa hắn cùng với lệnh ái nếu là lưỡng tình tương duyệt, ngươi sao không cho đôi trẻ một cái kết hoàn mỹ.
Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói:
- Đung đây, đúng đấy, bổng đánh uyên ương, không phải là chuyện quân tử nên làm.
Bổng đánh uyên ương? Cái này liên quan gì đến quân tử cơ chứ? Tống Huy Tông trừng hai mắt, Lý Kỳ khẩn trương câm miệng.
Bạch Thì Trung ủy khuất sắp khóc rồi, tố khổ nói:
- Hoàng thượng, ngài chớ có để hắn lừa, kỳ thật vi thần sớm đồng ý cửa hôn sự này, vấn đề là tự hắn không đến cầu hôn, vi thần cũng không có khả năng đem congái đưa đến nhà hắn đi thôi.
Trong lòng còn bổ sung một câu, bọn họ đâu chỉ lưỡng tình tương duyệt, cũng đã làm việc cẩu thả kia --- ôi, gia môn bất hạnh a!
Lý Kỳ lộ làm ra một bộ thần thái so với lão càng thêm ủy khuất, nói:
- Bạch tướng, không được hoàng thượng ban thưởng hôn, cháu không dám nha.
Tống Huy Tông lười nghe cha vợ con rể bọn họ vô nghĩa, vung tay lên, nói:
- Thật không ngờ, vậy cứ như thế đi, trẫm tự mình thay Lý Kỳ chủ hôn.
- Đa tạ Hoàng thượng.
Lý Kỳ khẩn trương thi lễ, lại nói:
- Hoàng thượng, có câu là đề cử người hiền không tránh thân, Bạch Thiển Dạ tâm địa thiện lương, vì nước vì dân, dốc hết tâm huyết, mấy năm qua này, nàng cứuđược vô số dân chúng, có thể nói là nữ lương thiện nhất Đại Tống ta, nhưng mà, vài ngày trước nàng nghe nói cuộc sống dân chúng Giang Nam gian khổ, vì thế dứt khoát quyết nhiên buông hết thảy ở kinh thành, bao gồm vi thần ở bên trong, lặn lội đường xa, đi tới Giang Nam muốn cứu trợ dân chúng nơi đó, làm đám nam tử chúng ta vô cùng xấu hổ. Nếu Hoàng thượng nguyện ý thay vi thần chủ hôn, sao không lại ban thưởng cho nàng một danh hiệu, Hoàng thượng không cần thiết hiểu lầm, vi thần cũng không ham vinh dự, chỉ là như vậy thứ nhất, có thể mượn Bạch Thiển Dạ làm gương, cổ vũ càng nhiều người hơn nữa làm việc thiện, cớ sao mà không làm chứ.
Tiểu tử này thật sự là một tên thương nhân sắc sảo nha. Tống Huy Tông tâm sáng như gương, nhưng cũng không có để ý, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng không phải không có lý, về sự tích Thất nương Bạch gia làm việc thiện, trẫm cũng nghe nghe thấy không ít, ban thưởng nàng danh hiệu cũng là không có gì đáng trách.Nói xong, ông ta vừa trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
- Cha có Vân, bên trên thiện có Thủy, còn đây là làm việc thiện ở cảnh giới cao nhất, tựa như một dạng phẩm tính của Thủy, trạch bị vạn vật mà không tranh danh lợi. Mà thủy ý vị mềm mại, mềm mại đại biểu nữ tử, trong tên của nàng lại có một chữ “Dạ”, như vậy đi, trẫm liền ban thưởng nàng 'Nhược Thủy phu nhân'.
Phấn khích! Phấn khích! Người đọc sách nói chuyện chính là bất đồng chút. Lý Kỳ vội nói:
- Vi thần khấu tạ Hoàng thượng.
Bạch Thì Trung không nghĩ tới Lý Kỳ còn có cái ý như vậy, không khỏi đổi giận thành vui, kể từ đó, Bạch Thiển Dạ xem như thay Bạch gia làm rạng rỡ tổ tông rồi, vội hỏi:
- Tiểu nữ có tài đức gì, có thể nhận danh hiệu này.Tống Huy Tông giơ tay lên nói:
- Ái khanh quá khiêm nhường, thiện giả giai khả cư, trẫm cũng hy vọng danh hiệu này có thể khích lệ lệnh ái tiếp tục làm việc thiện, cứu trợ càng nhiều thêm dân chúng.
Trong lòng Bạch Thì Trung mừng thầm, nói:
- Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, vi thần cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Kỳ thình lình nói:
- Hoàng thượng, ngươi mới vừa rồi ba lần bốn lượt nhắc tới vi thần nhiều lần lập kỳ công, không biết lời này thật hay không?
Tống Huy Tông sửng sốt, thầm nghĩ, tiểu tử này lại muốn làm gì? Nói:
- Quân vô hí ngôn, ngươi lần đi Phượng Tường, không khỏi phá hủy âm mưu củaKỷ Mẫn Nhân, còn dùng kế đại phá quân Tây Hạ, hóa giải nguy cơ Lan Châu, mặt khác, trẫm còn nghe nói chính ngươi cũng ra không ít tiền, lại khuyên bảo thương nhân kinh thành tiến đến Phượng Tường cứu trợ dân chúng nơi đó, thay triều đình giảm bớt không ít áp lực, tất nhiên là một cái công lớn, không thể dị nghị.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Hoàng thượng, vi thần nghĩ đến kỳ công thì phải xứng kỳ thưởng, nếu không làm lộ rõ ra hoàng ân mênh mông cuồn cuộn a!
- Kỳ công phải xứng kỳ thưởng?
Tống Huy Tông trợn to hai mắt, kinh ngạc nói:
- Lời này của ngươi lại là ý gì?
Lý Kỳ thở dài:- Thực không dám dấu diếm, ngoại trừ thiên kim Bạch tướng ra, vi thần còn cùng Quý Hồng Nô cũng là thề non hẹn biển, tình so với kim kiên, nhưng, cha mẹ của nàng sớm qua đời, mà cha mẹ vi thần vân du tứ hải, đến nay không biết người ở chỗ nào, hôn nhân đại sự, theo lời cha mẹ, có lời mai mối, Hoàng thượng làm cha mẹ người trong thiên hạ, sao không làm chủ thay chúng ta một đôi uyên ương số khổ này, lại thúc đẩy thêm một mối nhân duyên tốt đẹp, vi thần vô cùng cảm kích.
- Cái này ---.
Tống Huy Tông liếc mắt về phía Bạch Thì Trung, kỳ thật đây đối với ông ta mà nói, chỉ là việc rất nhỏ, mấu chốt là ngươi không thể xem nhẹ cảm thụ của Bạch Thì Trung người ta a!
Bạch Thì Trung bất đắc dĩ nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, việc này vi thần sớm biết được.Tống Huy Tông thấy Bạch Thì Trung bày tỏ thái độ rồi, gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, vậy trẫm nên đáp ứng ngươi đi.
- Đa tạ Hoàng thượng.
Lý Kỳ khẩn trương thi lễ, lại nói:
- Nhưng Hoàng thượng địa vị tôn quý, để nhật nguyệt cân bằng, và thiên địa đồng thọ, nếu là làm chủ hôn cho một tiểu thiếp, không thể nghi ngờ là đại bất kính đối với hoàng thượng nha, sợ người trong thiên hạ đều sẽ chê cười Hoàng thượng, vậy vi thần cho dù chết trăm lần, cũng khó chối được sai lầm này a.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Ngươi lại muốn nói chuyện gì?Lý Kỳ liều mạng đình chỉ ý cười nói:
- Hoàng thượng, kỳ thưởng, mấu chốt ở chỗ một chữ kỳ, cái gì gọi là kỳ? Tự nhiên là ngoài dự đoán mọi người, độc nhất vô nhị, Hoàng thượng sao không lại ban thưởng Quý Hồng Nô làm vợ vi thần.
- Thực không dám dấu diếm, kỳ thật vi thần sớm đã cùng thiên kim thứ bảy của Bạch tướng Bạch Thiển Dạ, vừa gặp đã yêu, lưỡng tình tương duyệt, chỉ có điều Bạch tướng cảm thấy vi thần là một đầu bếp muốn kết hôn với thiên kim nhà ông ta, quả thật là ăn mày đòi ăn xôi gấc, kết quả là, Bạch tướng ở giữa ta cùng với Thất nương thiết lập một đạo phòng tuyến rất lớn, chính là muốn khiến Hoàng thượng ban thưởng hôn, để bù lại chỗ thiếu hụt trên thân thể vi thần, ồ không không không, là chỗ thiếu hụt trên thân phận.
Bạch Thì Trung sau khi nghe xong, thiếu chút nữa nổi giận, ngươi đây không phải là đang lừa bịp sao nha, đây rõ ràng chính là đang gài cha vợ ngươi nha, mồm mép run rẩy nói:
- Ngươi nói bậy, ta nói qua lời này lúc nào.Lý Kỳ ủy khuất nói:
- Thì chính là bá mẫu nói, dù sao nhà các ngài đã khai ra điều kiện này, bằng không cháu cũng sẽ không làm điều thừa, chạy tới làm phiền Hoàng thượng.
Tống Huy Tông dùng sức kìm ý cười, liên khụ vài tiếng, nói:
- Bạch ái khanh.
Bạch Thì Trung mặt già đỏ lên, vuốt cằm nói:
- Có vi thần.
Tống Huy Tông nói:
- Tuy rằng Lý Kỳ xuất thân là đầu bếp, nhưng người mang đại tài, biết văn biết võ, nhiều lần xây dựng kỳ công, cái gọi là anh hùng chớ có hỏi đường ra, nhưng hắn là người trẻ tuổi nổi bật, hơn nữa còn là thần tử trẫm coi trọng, rất nhiều con cháudanh môn cũng không bằng hắn, ngươi không thể quá câu nệ lễ tiết phàm tục nha, hơn nữa hắn cùng với lệnh ái nếu là lưỡng tình tương duyệt, ngươi sao không cho đôi trẻ một cái kết hoàn mỹ.
Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói:
- Đung đây, đúng đấy, bổng đánh uyên ương, không phải là chuyện quân tử nên làm.
Bổng đánh uyên ương? Cái này liên quan gì đến quân tử cơ chứ? Tống Huy Tông trừng hai mắt, Lý Kỳ khẩn trương câm miệng.
Bạch Thì Trung ủy khuất sắp khóc rồi, tố khổ nói:
- Hoàng thượng, ngài chớ có để hắn lừa, kỳ thật vi thần sớm đồng ý cửa hôn sự này, vấn đề là tự hắn không đến cầu hôn, vi thần cũng không có khả năng đem congái đưa đến nhà hắn đi thôi.
Trong lòng còn bổ sung một câu, bọn họ đâu chỉ lưỡng tình tương duyệt, cũng đã làm việc cẩu thả kia --- ôi, gia môn bất hạnh a!
Lý Kỳ lộ làm ra một bộ thần thái so với lão càng thêm ủy khuất, nói:
- Bạch tướng, không được hoàng thượng ban thưởng hôn, cháu không dám nha.
Tống Huy Tông lười nghe cha vợ con rể bọn họ vô nghĩa, vung tay lên, nói:
- Thật không ngờ, vậy cứ như thế đi, trẫm tự mình thay Lý Kỳ chủ hôn.
- Đa tạ Hoàng thượng.
Lý Kỳ khẩn trương thi lễ, lại nói:
- Hoàng thượng, có câu là đề cử người hiền không tránh thân, Bạch Thiển Dạ tâm địa thiện lương, vì nước vì dân, dốc hết tâm huyết, mấy năm qua này, nàng cứuđược vô số dân chúng, có thể nói là nữ lương thiện nhất Đại Tống ta, nhưng mà, vài ngày trước nàng nghe nói cuộc sống dân chúng Giang Nam gian khổ, vì thế dứt khoát quyết nhiên buông hết thảy ở kinh thành, bao gồm vi thần ở bên trong, lặn lội đường xa, đi tới Giang Nam muốn cứu trợ dân chúng nơi đó, làm đám nam tử chúng ta vô cùng xấu hổ. Nếu Hoàng thượng nguyện ý thay vi thần chủ hôn, sao không lại ban thưởng cho nàng một danh hiệu, Hoàng thượng không cần thiết hiểu lầm, vi thần cũng không ham vinh dự, chỉ là như vậy thứ nhất, có thể mượn Bạch Thiển Dạ làm gương, cổ vũ càng nhiều người hơn nữa làm việc thiện, cớ sao mà không làm chứ.
Tiểu tử này thật sự là một tên thương nhân sắc sảo nha. Tống Huy Tông tâm sáng như gương, nhưng cũng không có để ý, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng không phải không có lý, về sự tích Thất nương Bạch gia làm việc thiện, trẫm cũng nghe nghe thấy không ít, ban thưởng nàng danh hiệu cũng là không có gì đáng trách.Nói xong, ông ta vừa trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
- Cha có Vân, bên trên thiện có Thủy, còn đây là làm việc thiện ở cảnh giới cao nhất, tựa như một dạng phẩm tính của Thủy, trạch bị vạn vật mà không tranh danh lợi. Mà thủy ý vị mềm mại, mềm mại đại biểu nữ tử, trong tên của nàng lại có một chữ “Dạ”, như vậy đi, trẫm liền ban thưởng nàng 'Nhược Thủy phu nhân'.
Phấn khích! Phấn khích! Người đọc sách nói chuyện chính là bất đồng chút. Lý Kỳ vội nói:
- Vi thần khấu tạ Hoàng thượng.
Bạch Thì Trung không nghĩ tới Lý Kỳ còn có cái ý như vậy, không khỏi đổi giận thành vui, kể từ đó, Bạch Thiển Dạ xem như thay Bạch gia làm rạng rỡ tổ tông rồi, vội hỏi:
- Tiểu nữ có tài đức gì, có thể nhận danh hiệu này.Tống Huy Tông giơ tay lên nói:
- Ái khanh quá khiêm nhường, thiện giả giai khả cư, trẫm cũng hy vọng danh hiệu này có thể khích lệ lệnh ái tiếp tục làm việc thiện, cứu trợ càng nhiều thêm dân chúng.
Trong lòng Bạch Thì Trung mừng thầm, nói:
- Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, vi thần cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Kỳ thình lình nói:
- Hoàng thượng, ngươi mới vừa rồi ba lần bốn lượt nhắc tới vi thần nhiều lần lập kỳ công, không biết lời này thật hay không?
Tống Huy Tông sửng sốt, thầm nghĩ, tiểu tử này lại muốn làm gì? Nói:
- Quân vô hí ngôn, ngươi lần đi Phượng Tường, không khỏi phá hủy âm mưu củaKỷ Mẫn Nhân, còn dùng kế đại phá quân Tây Hạ, hóa giải nguy cơ Lan Châu, mặt khác, trẫm còn nghe nói chính ngươi cũng ra không ít tiền, lại khuyên bảo thương nhân kinh thành tiến đến Phượng Tường cứu trợ dân chúng nơi đó, thay triều đình giảm bớt không ít áp lực, tất nhiên là một cái công lớn, không thể dị nghị.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Hoàng thượng, vi thần nghĩ đến kỳ công thì phải xứng kỳ thưởng, nếu không làm lộ rõ ra hoàng ân mênh mông cuồn cuộn a!
- Kỳ công phải xứng kỳ thưởng?
Tống Huy Tông trợn to hai mắt, kinh ngạc nói:
- Lời này của ngươi lại là ý gì?
Lý Kỳ thở dài:- Thực không dám dấu diếm, ngoại trừ thiên kim Bạch tướng ra, vi thần còn cùng Quý Hồng Nô cũng là thề non hẹn biển, tình so với kim kiên, nhưng, cha mẹ của nàng sớm qua đời, mà cha mẹ vi thần vân du tứ hải, đến nay không biết người ở chỗ nào, hôn nhân đại sự, theo lời cha mẹ, có lời mai mối, Hoàng thượng làm cha mẹ người trong thiên hạ, sao không làm chủ thay chúng ta một đôi uyên ương số khổ này, lại thúc đẩy thêm một mối nhân duyên tốt đẹp, vi thần vô cùng cảm kích.
- Cái này ---.
Tống Huy Tông liếc mắt về phía Bạch Thì Trung, kỳ thật đây đối với ông ta mà nói, chỉ là việc rất nhỏ, mấu chốt là ngươi không thể xem nhẹ cảm thụ của Bạch Thì Trung người ta a!
Bạch Thì Trung bất đắc dĩ nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, việc này vi thần sớm biết được.Tống Huy Tông thấy Bạch Thì Trung bày tỏ thái độ rồi, gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, vậy trẫm nên đáp ứng ngươi đi.
- Đa tạ Hoàng thượng.
Lý Kỳ khẩn trương thi lễ, lại nói:
- Nhưng Hoàng thượng địa vị tôn quý, để nhật nguyệt cân bằng, và thiên địa đồng thọ, nếu là làm chủ hôn cho một tiểu thiếp, không thể nghi ngờ là đại bất kính đối với hoàng thượng nha, sợ người trong thiên hạ đều sẽ chê cười Hoàng thượng, vậy vi thần cho dù chết trăm lần, cũng khó chối được sai lầm này a.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Ngươi lại muốn nói chuyện gì?Lý Kỳ liều mạng đình chỉ ý cười nói:
- Hoàng thượng, kỳ thưởng, mấu chốt ở chỗ một chữ kỳ, cái gì gọi là kỳ? Tự nhiên là ngoài dự đoán mọi người, độc nhất vô nhị, Hoàng thượng sao không lại ban thưởng Quý Hồng Nô làm vợ vi thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.