Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2205: Long nhan đại nộ 1

Nam Hi

30/12/2017

Đông Kinh Biện Lương.

- Bốp!

Trên đại điện, vẻ mặt Triệu Giai giận dữ vỗ tấu chương lên bàn, giận dữ nói: - Thật buồn cười, thật buồn cười, hay cho câu quan hiếp dân là lẽ tự nhiên. Lý Kỳ thật sự là cả gan làm loạn, hắn có coi Hoàng đế trẫm ra gì không. Đường đường là một Xu Mật Sứ, nhất phẩm đương triều, giữa thanh thiên bạch nhật lại không biết kín miệng, vô cớ ẩu đả công huân, đây là lần đầu tiên nghe thấy trong triều ta, mặt mũi của Xu Mật Viện đều bị hắn ném sạch cả, thật sự là tức chết trẫm mà.

Quan viên năm bộ như Hồ Nghĩa nghe xong, không khỏi mừng rỡ, đang muốn đứng ra châm dầu vào lửa, nhưng lại bị Tần Cối trừng mắt quay về, trong lòng thật sự cảm thấy nghi hoặc, đây là một cơ hội rất tốt nha, sao Thiếu Tể lại muốn ngăn cản chúng ta chứ.

Nhưng bọn họ cũng không dám vọng động nữa.

Bọn họ không lên tiếng, những người còn lại càng không dám nói, đều cúi đầu trầm mặc không nói.

Triệu Giai quét mắt nhìn một đám thần tử, lại nói: - Tuy rằng tội này không lớn, nhưng Lý Kỳ thân là Xu Mật Sứ, biết pháp phạm pháp, tội nên tăng một bậc, nên chịu trừng phạt nặng, bằng không trẫm còn mặt mũi nào đối diện với dân chúng thiên hạ, Tư Pháp Viện trưởng đâu?

Lý Cương vội vàng đứng ra nói:

- Có vi thần.

Triệu Giai nói: - Bây giờ vụ án đã tiến triển đến đâu rồi?

Lý Cương nói sự thật: - Vi thần đã bàn bạc với phủ Đại Danh rồi, vốn dĩ vi thần muốn bảo phủ Đại Danh nhanh chóng giao lại Xu Mật Sứ về kinh, chờ Hoàng thượng xử lý, nhưng Đề Ti Hình và Pháp Lý Tự của phủ Đại Danh đều cho rằng Xu Mật Sứ hành hung ở phủ Đại Danh, hơn nữa Xu Mật Sứ là nhất phẩm đương triều, đã gây ra ảnh hưởng vô cùng tiêu cực đối với triều đình, nên tiếp nhận trừng phạt ở phủ Đại Danh, để giao phó với dân chúng phủ Đại Danh, đợi sau khi chấp pháp xong thì mới giao về cho Kinh sư.

Triệu Giai trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Phải làm như thế, khanh nói cho Pháp Lý Tự của phủ Đại Danh, tuy Lý Kỳ là Xu Mật Sứ, nhưng đừng e dè bất cứ gì cả, nên phán quyết thế nào thì phán thế đó.

Lý Cương nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, Pháp Lý Tư đã đưa ra phán quyết. Tội Xu Mật Sứ ẩu đả với người khác, do hoàn toàn không gây ra thương vong nghiêm trọng, do vậy phán hắn ngồi tù nửa tháng, phạt năm mươi quan để cảnh cáo.

- Chỉ có năm mươi quan, thật quá nhẹ.

Triệu Giai dường như còn vô cùng tức giận.

Lý Cương nói:

- Nhưng Hoàng thượng, luật pháp quy định như vậy, Pháp Lý Tự cũng chỉ pháp quyết theo luật pháp. Nếu tự ý sửa chữa, thì không khác gì tuẫn tư làm rối kỷ cương, huống hồ, sau khi Xu Mật Sứ về kinh, còn phải chịu phán quyết lần hai.

- Vậy thì còn được.

Triệu Giai gật đầu, lại hỏi: - Vậy cả quá trình của vụ án, ngươi có hỏi rõ ràng không?

Lý Cương nói: - Theo phủ Đại Danh báo lại, hôm đó đám người Lư Thường Thanh gây rối ở Lập Pháp Viện, bức ép Lập Pháp Viện bỏ đi luật bảo vệ nữ nhân, lại xảy ra xung đột với sai nha bảo vệ Lập Pháp Viện, vừa hay Xu Mật Sứ đi ngang qua, đang lúc tranh luận, Xu Mật Sứ không hề báo trước mà đánh Lư Thường Thanh hai bạt tai. Việc này đã chứng thực, cực kỳ chính xác, nhưng khi Lư Thường Thanh gây rối cũng từng đánh một sai nha một bạt tai, còn nhục mạ Lập Pháp Viện, do vậy Lập Pháp Viện phán Lư Thường Thanh chấp hành lệnh phục vụ một tháng, những người còn lại thì chấp hành lệnh phục vụ nửa tháng, để cảnh cáo.

- Lệnh phục vụ?

Triệu Giai tò mò nói.



Mao Thư đứng ra nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, lệnh phục vụ này chính là hình phạt mới mà gần đây Lập Pháp Viện phủ Đại Danh ban bố, chuyên nhằm vào một số tội phạm có tội danh nhẹ và không cố ý phạm tội, cũng tức là cưỡng chế phạm nhân phục vụ cho dân chúng, ví dụ như quét đường, tu sửa phòng ốc công cộng, quét tước nha môn, vân vân. Theo Lập Pháp Viện phủ Đại Danh nói, bởi vì đám người Lư Thường Thanh tuổi đã cao, chịu họa lao ngục e rằng bọn họ không chịu nổi, nhưng những tội bọn họ phạm phải không lớn, do vậy đưa ra trừng phạt này, hi vọng bọn họ có thể hối cải làm lại từ đầu.

Triệu Giai cười gật đầu, hỏi: - Khanh là Viện trưởng Lập Pháp Viện, cảm thấy thế nào?

Mao Thư nói: - Thần cảm thấy lệnh phục vụ này vô cùng có tính thực dụng, hơn nữa cũng có thể bù lại rất nhiều khuyết điểm của luật hình sự. Nếu đám người Lư Thường Thanh ngồi tù, lỡ như sức khỏe của bọn họ không chịu nổi sự ẩm lạnh, tanh tưởi trong lao ngục mà lâm bệnh nặng, thậm chí mất cả tính mạng, thường nói ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết vì ta, vậy cũng là trừng phạt quá đáng, thực không công bằng. Nhưng có lệnh phục vụ rồi, phán quyết của Đại Lý Tự có thể trở nên linh hoạt hơn, cho nên vi thần đề nghị đưa lệnh phục vị vào trong luật cơ bản của Đại Tống.

- Khanh và trẫm không hẹn mà có cùng suy nghĩ.

Triệu Giai gật đầu, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười lạnh, nói: - Nhưng trẫm vô cùng tò mò, đám người Lư Thường Thanh sao dám vây công Lập Pháp Viện. Lập Pháp Viện là một trong hai viện, là tiêu chí của luật pháp Đại Tống ta. Bọn họ vây công Lập Pháp Viện, tức là đang khiêu khích luật pháp Đại Tống ta, khiêu khích trẫm sao, xem ra Đại Tống của trẫm vẫn còn rất nhiều người ngự trị phía trên luật pháp và trẫm nữa.

- Chúng thần biết tội.

Quần thần đồng loạt khom mình.

Triệu Giai hừ một tiếng, nói: - Các khanh có tội hay không, trẫm không biết, nhưng trẫm biết một bộ phận trong các khanh cũng bằng mặt không bằng lòng với triều đình.

Lý Cương nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến sự việc lần này chính là luật bảo vệ nữ nhân, còn có thân phận tự do của tư kỹ đã làm tổn hại lợi ích của một số người, do vậy bọn họ mới phản đối kịch liệt như vậy.

- Một số người?

Triệu Giai hừ nói:

- Khanh là Viện trưởng Tư Pháp Viện, lại nói ra câu nói mơ hồ như vậy, trẫm thật sự vô cùng thất vọng.

- Vi thần biết sai. Lý Cương cúi người nói: - Đám người này hơn phân nửa là gia tộc sĩ đại phu của triều ta.

Triệu Giai bật cười một tiếng, nói: - Cho dù là nữ nhân, hay là nam nhân thì đều là con dân của trẫm, Lập Pháp Viện ban hành luật pháp bảo vệ con dân của trẫm, trẫm thật sự không biết hành động này sai chỗ nào.

Nói tới đây, y thở dài, nói: - Từ khi triều ta khai quốc đến nay, ban cho dân chúng thân phận lương dân, cũng tôn sùng chế độ thuê mướn, từ nô lệ cuối cùng đã là cổ xưa, chỉ duy có tư kỹ không được cải thiện. Tư kỹ khác với nô lệ, chính là sự tồn tại của tư kỹ mới khiến quan viên Đại Tống ta xa hoa lãng phí thành tính, cả ngày không lo công vụ, đắm chìm trong tửu sắc, trẫm vô cùng căm thù chuyện này, cho dù là xét theo mặt nào thì việc này cũng đều tổn hại nghiêm trọng lợi ích của Đại Tống ta. Từ khi trẫm kế vị đến nay, vẫn luôn cảnh cáo các khanh, lợi ích quốc gia là trên hết, nếu trẫm làm sai, các khanh có thể sửa lại sai lầm của trẫm, thậm chí có thể mắng trẫm, nhưng bất cứ lý do gì đều không thể làm lý do để các khanh tổn hại đến lợi ích quốc gia, những người này đều là kẻ địch của trẫm.

- Mấy tháng trước, Xu Mật Sứ từng phụng mệnh đến phủ Yến Sơn tuần tra, phát hiện dân chúng phủ Yến Sơn đều an cư lạc nghiệp, thoát khỏi bóng ma chiến tranh, không thể bỏ qua công lao của Tri phủ Yến Sơn Tông Trạch. Nguyên nhân vô cùng quan trọng trong đó chính là Tông Trạch vì giải quyết khó khăn thiếu hụt nhân khẩu của phủ Yến Sơn mà khuyến khích nữ nhân ra khỏi nhà tham gia vào công thương nghiệp, lúc này mới có thể chấn hưng phủ Yến Sơn, đây cũng là ước nguyện ban đầu mà Lập Pháp Viện ban bố luật bảo vệ nữ nhân. Mà những sĩ đại phu kia vì mong muốn cá nhân của mình, lại ngang nhiên khiêu khích Lập Pháp Viện, bỏ mặc lợi ích quốc gia. Hừ, xem ra triều ta thật sự đã quá khoan dung với sĩ đại phu rồi, cũng đến lúc có sự thay đổi rồi.

Quần thần nghe Triệu Giai nói câu cuối cùng thì trong lòng không khỏi run rẩy kịch liệt.

Triệu Giai lạnh lùng cười nói: - Sĩ đại phu, sĩ đại phu, lần này là do các ngươi tự tìm lấy, đừng trách trẫm vô tình. Trẫm không tin Đại Tống của trẫm không tách khỏi ai thì không được. Nếu là thế thì long ỷ của trẫm để sĩ đại phu ngồi là được.

- Xin Hoàng thượng bớt giận.

- Bớt giận?

Triệu Giai hừ một tiếng, nói: - Lập Pháp Viện, Tư Pháp Viện, Ngự Sử Đài.

- Có vi thần.

Mao Thư, Trần Đông, Lý Cương lập tức bước ra.



Triệu Giai nói: - Các khanh nên nhanh chóng phổ biến luật bảo vệ nữ nhân khắp cả nước, phải chấp hành nghiêm túc, nếu ai không tuân theo luật pháp, thì xét theo tội phản quốc. Ngoài ra, Lập Pháp Viện nên xem kỹ lại tội buôn bán nhân khẩu lần nữa, không sợ dụng cực hình, chỉ sợ không đủ lập uy.

Tội phản quốc?

Đây chính là tội chết nha! Sao trảm cả nhà cũng có thể nha!

Không ít đại thần đều đứng ra khuyên nhủ: - Hoàng thượng, cải cách không thể tiến hành vội vã, phải từ từ dần dần, bằng không thì thiên hạ tất loạn.

Triệu Giai hừ lạnh nói: - Trẫm cũng muốn từ từ dần dần, cũng muốn khuyên bảo bọn họ, nhưng bọn họ dám vây công cả Lập Pháp Viện của trẫm, các khanh bảo trẫm làm sao từ từ dần dần, các khanh đừng nói nữa, bằng không thì đừng trách trẫm lấy các khanh ra giết gà dọa khỉ.

Y khác với tổ tiên của mình, y vô cùng quyết đoán, hoặc là không làm, đã làm thì làm vô cùng triệt để, hơn nữa y thật sự không sợ sĩ đại phu, kẻ thù trong lòng y chỉ có nước Kim, so với quân Kim hung hãn mà nói, thì y còn sợ sĩ đại phu sao?

Có thể nói như vầy, một người dám đọ sức với quân Kim thì tuyệt đối sẽ không sợ sĩ đại phu. Lúc trước khi quân Kim nam hạ, y nhìn thấy sự yếu đuối vô năng của những sĩ đại phu này, căn bản chỉ là một con cọp giấy, nhìn thấy quân Kim thì giống như đứa con thấy ông bố vậy, đối với loại người này thì mềm căn bản không làm được, chỉ có cứng, thì bọn họ mới sợ.

Những đại thần kia sợ đến hai chân run rẩy, Hoàng đế đã mở miệng nói muốn giết bọn họ, làm sao còn dám nhiều lời, vội vàng lui về.

Triệu Giai nói: - Trần Đông, bây giờ trẫm phong khanh làm Giám pháp Tuần sát sứ, dẫn theo ba ngàn Phủng Nhật quân, đi tuần tra các châu huyện cả nước, mặc kệ khanh dùng thủ đoạn gì, nhất định phải phổ biến được luật bảo vệ nữ nhân cho trẫm, khi cần thiết, khanh có thể tiền trảm hậu tấu, nhưng, nếu Đại Tống còn tồn tại một tư kỹ phi pháp nào đó thì trẫm sẽ hỏi tội khanh.

Trần Đông nói: - Vi thần tuân mệnh.

Tần Cối thấy Triệu Giai bảo Trần Đông đảm nhiệm Giám pháp Tuần sát sứ thì biết lần này không phải là nói chơi, bởi vì Trần Đông xuất thân là con cháu hàn môn, hơn nữa cứng nhắc, không hiểu khôn khéo linh hoạt, nếu ai không nghe theo, hậu quả thật sự ai cũng có thể đoán trước được.

Triệu Giai giao nhiệm vụ này cho Trần Đông, hiển nhiên là coi trọng đặc tính này của Trần Đông, các dấu hiệu đã biểu thị y muốn bắt đầu động đao với sĩ đại phu rồi.

- Tần Thiếu Tể.

- Có vi thần.

Triệu Giai nói: - Về chuyện cải cách khoa cử, khanh nên đốc thúc nhiều hơn, nhanh chóng hoàn thành. Trẫm hi vọng có thể chiêu mộ sĩ tử có tài trong thiên hạ phân ưu cho trẫm, mặc kệ xuất thân của họ là gì, chỉ cần họ có năng lực thì triều đình nên cho họ cơ hội ra sức vì nước.

Ngụ ý chính là muốn mở rộng con cháu hàn môn hoặc nhân tài ở các mặt khác vào triều làm quan, xét theo phương diện khác cũng chính là muốn mượn việc này làm suy yếu ảnh hưởng của gia tộc sĩ đại phu.

Vẫn là câu nói kia, bên cạnh giường ngủ sao có thể để người khác ngáy chứ.

Thế lực của sĩ đại phu quá lớn, Triệu Giai thân là Hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống này tiếp tục phát triển.

Cho nên trận chiến này là chuyện sớm muộn. Bây giờ Triệu Giai nắm đại quyền trong tay, mà thế lực sĩ đại phu đã tổn hại nghiêm trọng trong hạo kiếp lớn lúc trước, bây giờ đang trong thời kỳ tổ chức lại, cho nên Triệu Giai biết trận chiến này càng phát động sớm càng tốt, bằng không thì cứ kéo dài nữa, sau khi giai tầng sĩ đại phu tổ chức lại xong thì e rằng y cũng phải sợ đầu sợ đuôi.

Triệu Giai lại nói với quần thần: - Các khanh nhất định phải nhớ, các khanh có thể đứng ở đây, không phải là vì bậc cha chú hoặc tổ tiên của các khanh là ai, mà là vì trẫm cảm thấy các khanh có thể giúp trẫm cai trị tốt Đại Tống, các khanh và trẫm cùng một lòng. Nếu các khanh không thể làm được, thì trẫm sẽ lập tức tìm người thay thế các khanh, nghe rõ chưa?

- Chúng thần nghe rõ.

- Bãi triều đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook