Chương 697: Món kho
Nam Hi
21/12/2015
Từ sau khi Lý Kỳ tới Bắc Tống, hắn dần dần cảm thấy việc nấu nướng trong nhà có chút phản cảm, dù sao đầu năm này cũng không có quạt thông gió,
cho dù lỗ thông gió sẽ hoàn thiện, nhưng đã cũng rất nóng người.
Còn món ăn mà hôm nay hắn muốn làm, tính kích thích phối nguyên liệu khác nhiều. Nếu không có quạt thông gió, xem ra sẽ bị chết vì nghẹt thở. Cho nên, hắn mới chuyển nhà bếp ra ngoài trời.
Trên khu đất trống, ngoài Ngô Tiểu Lục ra, còn có một người thần bí mặc áo choàng đen. Người này chính là Da Luật Cốt Dục.
Nàng đến kinh thành cũng đã được vài ngày rồi. Mặc dù luôn ở trong nhà, nhưng qua lời kể của người hầu từ trong trang viên cũng có thể biết, Lý Kỳ hóa ra xuất thân đầu bếp. Hơn nữa còn là Kim Đao Trù Vương nổi tiếng nữa. Điều này không khỏi khiến cho nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Nên nhớ, đầu bếp làm quan lớn có lẽ là không nhiều, do đó nàng cũng muốn tới xem Lý Kỳ nấu ăn.
- Ôi, Lục ca, ca biết người đó chứ? Một đầu bếp nhìn về phía Ngô Tiểu Lục nói.
Ngô Tiểu Lục liếc nhìn Da Luật Cốt Dục đang đứng dưới gốc cây, lắc đầu nói: - Không quen, nhưng xem ra rất đáng sợ.
- Đúng đấy, đúng đấy. Ngươi nói hắn ta và sư công có quan hệ gì không?
- Chuyện đó sao tôi biết được, nhưng xem ra là giống một người phụ nữ.
Người đầu bếp đó liền nói: - Chuyện này là thế nào?
- Ngươi ngốc quá, nếu là phụ nữ, thì đương nhiên không thể nói khắp nơi rồi. Đừng nói sư phụ không cho ngươi biết, sư phụ các ngươi hỉ nộ vô thường. Nếu ngươi đắc tội với hắn ta, cuộc đời này của ngươi xem như là xong rồi.
Vừa dứt lời, phía sau Ngô Tiểu Lục bỗng có giọng nói khiến hắn ta sợ hãi vang lên. - Thật sao? Vậy vì sao ngươi lại đứng ở đây?
Ngô Tiểu Lục run cả người lên, quay đầu lại, vẻ mặt nịnh nọt không biểu cảm nói với Lý Kỳ: - Lý Lý ca, ca chuẩn bị xong chưa?
Ba ba.
Lý Kỳ hung hăng vỗ hai cái lên đầu Ngô Tiểu Lục và người đầu bếp đó, giận giữ nói: - Ta nói hai người các ngươi cũng quả thực là khiến người ta đáng ghét, không thể yên tĩnh được.
Ngô Tiểu Lục vò đầu, khóc lóc: - Oan uổng quá, Lý ca, là y hỏi tôi trước.
Người đầu bếp đó nào dám lên tiếng, một người là sư phụ, một người là thầy của sư phụ, tiếng xấu là điều đương nhiên.
- Ngươi còn dám cãi lại?
Lý Kỳ lạnh lùng cười, chỉ tay sang trái nói: - Đi, tới đằng kia chặt tay.
Ngô Tiểu Lục hít sâu một hơi, không chờ Lý Kỳ nói xong liền nói: - Lý ca, ta biết lỗi rồi. Ca đừng chặt tay ta nha.
Người đầu bếp còn lại đó thấy Lý Kỳ mở mồm ra là muốn chặt tay, sợ tới mức mặt mày xanh lét.
Lý Kỳ hận là không đá được, tức giận nói: - Ngươi sợ cái gì? Ta là cho ngươi đi cắt móng tay, không phải là để ngươi đi chặt tay, ngươi quả là ngu ngốc.
- Cắt cái gì? Móng tay?
Ngô Tiểu Lục sững người một lát, giơ hai tay lên, quơ quơ trước mặt Lý Kỳ, nước mắt ang ang: - Lý ca. Ca nhìn xem ta đều đã cắt sạch rồi, bây giờ còn cắt nữa thì cắt ngón tay đi à.
Lý Kỳ quả thực có chút khiến người ta xúc động, nhắm hai mắt lại, cố kìm cơn giận nói: - Ta là muốn hai người các ngươi tới cắt móng chân của đĩa chân vịt đó.
Sưu sưu.
Ngô Tiểu Lục và người đầu bếp đó thoáng cái đã bị mất mặt trước mặt Lý Kỳ. Ngô Tiểu Lục thấy bộ dạng này của Lý Kỳ, biết nếu nói thêm câu nữa, thì đúng là chấm hết rồi.
Lý Kỳ thở dài một cái, vỗ tay nói: - Được rồi, bắt đầu làm việc đi.
- Vâng.
Mọi người cùng đồng thanh đáp.
Trước tiên, Lý Kỳ đã sớm chuẩn bị xong bát giác, quế bì, hoa tiêu, thù du, cam tùng, cây thìa là, bạch khấu, nhục khấu, rau thơm, công đinh hương, mẫu đinh hương, gừng, cây sả, cam thảo, tổng cộng hai mươi tám loại hương liệu trộn vào nhau.
Còn bản thân hắn thì xử lý đầu vịt, cổ vịt, xương vịt, xương ống.
Ngô Tiểu Lục ngửi qua một chút, vừa cắt móng chân vừa thấp thỏm nói:
- Lý ca, sao huynh lại muốn làm món này?
- Sao ngươi lại hỏi như vậy?
- Ồ, ta là xem những tài liệu này tương đương với món trước đây ngươi đã làm món đậu hũ thối.
- Ha ha. Ngươi quan sát rất cẩn thận, nhưng hôm nay ta định làm ba món kho.
- Ba loại?
- Ừ, đặc sắc của món kho chính là ở chỗ nó có thể cùng với sự biến hóa của nước kho mà biến hóa, khẩu vị cũng đạt tới mức đa dạng hóa, hơn nữa cách ăn cũng tương đối đơn giản, rất thích hợp bán trong các cửa hàng.
- Món kho? Lý ca, vị món kho mà huynh làm khác với món ăn mà chúng ta thường ăn sao?
- Vậy phải xem ngươi ăn là món kho gì, nếu món kho Bách niên lỗ trấp, vậy ta cũng không thể sánh được. Ý của lời này chính là những điều còn lại không nên nói nhiều nữa.
- Món kho Bách niên lỗ trấp, vậy thì chưa từng nếm qua.
Lý Kỳ bật cười, không nói thêm gì nữa.
Chờ sau khi hắn xử lý xong bên này, những đồ tử đồ tôn đó cũng xử lý xong hết nguyên liệu.
Hắn lấy một cái cân do hắn đặc chế ra, bắt đầu cân. Gọi là cân đặc chế cũng chính là chiếc cân có mấy đường vô cùng chính xác. Ngoài hắn ra, không ai có thể hiểu được. Hắn làm như vậy đơn giản chính là muốn bảo mật, dù sao lòng người khó đoán, nên phòng thì vẫn phải phòng.
Hai mươi tám loại nguyên liệu được hắn chế thành tổ hợp 3 loại, lần lượt cho vào túi vải rộng và buộc kín miệng lại. Sau đó, bắt đầu cho vào hầm lên. Trước tiên, hắn sẽ cho xương gà và xương ống lớn chặt tủy, dùng nước lạnh hầm cho tới khi sôi lên, vớt bọt ra, dùng nước rửa sạch, sau đó cho thêm nước vào, đập dập gừng, cho cả cây tỏi tây vào. Sau khi sôi lên, lại dùng lửa nhỏ hầm liu riu.
Lý Kỳ để một đầu bếp khống chế sức lửa, nói: - Các ngươi nhớ, dùng lửa nhỏ hầm là canh suông, lửa lớn hầm là canh nồng. Cho nên, các ngươi nhất định phải khống chế tốt thời gian.
- Ừ, nhớ rồi.
Lý Kỳ gật đầu, cầm chút đường phèn đã sớm chuẩn bị ra, cho một chút dầu vào nồi, thả viên đường vào, dùng lửa bình thường xào chậm, chờ khi đường từ màu trắng chuyển sang màu vàng, chuyển sang dùng lửa nhỏ, từ từ cho dầu đường bắt đầu nổi bọt vàng, sau đó cho tắt bếp tiếp tục đảo. Bước này nhìn rất đơn giản, nhưng kỳ thực không phải thế, chú ý chính là một chữ nhanh, nếu không dễ bị đắng. Muốn khống chế tốt, có lẽ phải luyện tập nhiều lần mới được. Lại tiếp tục bật lửa, chờ cho đường từ màu càng chuyển sang màu nâu. Từ bọt lớn chuyển sang bọt nhỏ, cho thêm chút nước lạnh, sau đó dùng lửa nhỏ nấu cho tới khi quánh lại, tức là màu vàng óng. Màu đường này vàng nhuận, ăn không ngọt, không đắng.
Sau đó, hắn sẽ cho hương liệu đơn độc dùng nước đun sôi khoảng 5 phút, vớt ra bỏ vào món kho, nêm thêm lượng muối và nước màu thích hợp, bột thù du, dùng lửa trung bình nhỏ nấu cho thơm lên, chế thành nước kho ban đầu có màu hồng. Còn phần còn lại thì không cho ớt và nước hàng vào, đó chính là món kho trắng.
Về phần gói nguyên liệu thứ ba đương nhiên là để chế ra nước kho màu vàng. Nhưng Lý Kỳ không làm đại chúng hóa, hắn còn cho thêm 5 loại tinh rượu vào tự điều chế, hỗn hợp lại với nhau.
Ba màu nước kho đỏ, trắng, vàng đồng thời cho ra lò, khi múc lên hương vị bay khắp nơi. Ba loại hương vị hòa quyện vào nhau, thoáng chốc đã bao phủ khắp hậu viện, ngay cả Da Luật Cốt Dục đứng ở gốc cây phía xa cùng không khỏi chỉ tay.
Một số tôi tớ qua loại không khỏi dừng lại, cố gắng hít vài hơi vào mũi.
Đúng lúc này, một người hầu liền đi tới, cung kính nói:
- Lý sư phó, Phàn công tử và chưởng quỹ đại lý đã tới rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Để họ chờ thêm chút nữa.
- Vâng.
Người hầu đó vừa đi, Ngô Tiểu Lục liền bu lại, hiếu kỷ nói: - Lý ca, họ tới làm gì?
- Đương nhiên là nếm thử rồi.
Ngô Tiểu Lục nhếch miệng, nói: - Họ cũng quá cẩn thận rồi, Lý ca, ca làm món ăn có thể kém được sao?
Lý Kỳ quay lại trợn mắt nói: - Là ta gọi họ tới, may cho tiểu tử ngươi là học được nấu ăn, nếu không cho người đi làm kinh doanh, nhất định lẽ không còn cái quần mà mặc.
Ngô Tiểu Lục thè lưỡi ra, không dám nói thêm gì nữa.
Tiếp theo chính là bước cuối cùng, luộc. Bước này, thì vô cùng đơn giản. Trước tiên Lý Kỳ để họ cho cổ vịt, cánh vịt và đầu vịt vào nước sôi trần qua, vớt ra để ráo nước sau đó lần lượt cho ba loại nước kho đã đun sôi vào. Đặt nồi lên bếp đun, sôi nửa giờ là được.
- Được rồi. Hử? Các ngươi làm gì?
Lý Kỳ bỗng thấy đám đồ tôn đồ tử đó đều vì tới nhìn chằm chằm vào trong nồi, nước bọt nuốt xuống bụng.
Ngô Tiểu Lục nuốt nước miếng nói: - Lý ca, có thể ăn không?
- Còn phải chờ thêm chút nữa.
Lý Kỳ dặn họ vớt hết cánh vịt ra, để vào trong đĩa. Nhưng thấy những chân vịt đó đã biến thành màu vàng, mà đầu vịt là máu hồng sắc, cổ vịt thì là màu táo đỏ, hương vị thơm ngon, hít vào là ngon không sao kể xiết, mê đắm lòng người.
Bộp.
Lý Kỳ không chút lưu tình vỗ vào bàn tay ma quỷ của Ngô Tiểu Lục, không vui nói: - Tiểu tử ngươi sao vội thế? Chờ thêm chút nữa, khô thêm chút nữa mới ngon.
Ngô Tiểu Lục xoa mu bàn tay, gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, chờ chúng khô thêm chút nữa. Ánh mắt lại nhìn về phía đầu vịt.
Lát sau, Lý Kỳ chia ra thành một địa, nói: - Đừng cướp, mọi người đều có phần.
Câu này vừa nói xong, Lý Kỳ chỉ cảm thấy nhoáng một cái, trước mặt chỉ còn lại chiếc đĩa không. Điều này không khỏi khiến hắn nhớ tới cảnh Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò mấy người hầu mang số còn lại lên sảnh trước. Hắn thì mang một đĩa tới gốc cây, Da Luật Cốt Dục dường như đã hóa đá cười nói:
- Muội không thấy nhàm chán sao?
Da Luật Cốt Dục lắc đầu.
- Vậy, tốt xấu gì muội cũng nói một câu xem, nếu ta không nhầm, hôm nay muội đã nói ba câu rồi, ừ, ồ, được.
Da Luật Cốt Dục thoáng sửng sốt, hỏi lại: - Phó soái muốn muội nói gì?
Ôi! Lý Kỳ thở dài, đưa chiếc đĩa cho nàng, nói: - Không nói chuyện, thì ăn được chứ?
Da Luật Cốt Dục cười khúc khích, nhận lấy chiếc đĩa, mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
- Đó là câu thứ năm. Lý Kỳ cưởi nói: - Muội ăn trước đi, ta tới sảnh có chút việc, chờ lát nữa sẽ quay lại.
Da Luật Cốt Dục gật đầu.
Chờ sau khi Lý Kỳ đi rồi, Da Luật Cốt Dục lấy một miếng cổ vịt lên cho vào miệng, khẽ cắn một miếng, thoáng sửng sốt, liền gật đầu một cái, lặng lẽ ăn.
- Chậc chậc chậc, món đầu vịt này quả thực là rất ngon, trước đây ta chưa ăn bao giờ, quá là đáng tiếc.
- Không thể nói như vậy được, đầu vịt ăn ngon hay không còn phải xem ai làm. Điều này có lẽ là sư công làm, có giống không?
- Đúng đúng đúng.
.
Tới tiền sảnh, Lý Kỳ còn chưa bước vào cửa, nghe tiếng chậc chậc chậc bên trong truyền ra, vừa bước vào, cảnh tượng trước mặt khiến hắn hoảng sợ, chỉ thấy các chưởng quỹ đó một tay cầm chân vịt, tay cầm đầu vịt, hoặc là cổ vịt, ăn đầy miệng.
Những miếng cổ vịt được kho màu đỏ đó, cay tới tận mũi, đỏ bừng cả mặt, mồ hôi vã ra, nhưng vẫn rất ngon.
- Lý sư phó.
Mọi người thấy Lý Kỳ bước vào, liền đứng dậy. Nhưng bởi vì hai tay đều cầm chân vịt, cổ vịt, cho nên cũng không dễ hành lễ.
Lý Kỳ ừ một tiếng, cười nói: - Các vị, ba món ăn này thế nào?
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả nói: - Kim Đao Trù Vương làm, đương nhiên là không có gì để nói rồi. Chính là nói chân vịt này, màu sắc đẹp mắt, da mềm thịt xốp giòn, còn nhai được mười chân, mùi vị đậm đà, ăn vào có chút ý tứ, quả đúng là rất ngon.
Lại có một chưởng quý cười ha hả nói:
- Cổ vịt này cũng rất ngon, vị tê cay, rất ngon, vừa cay lại vừa muốn ăn, càng ăn càng cay, sảng khoái, quả là sảng khoái.
- Không không không, nếu ta nói, đây quả thật là món đầu vịt tuyệt vời nhất, bình thường chúng ta ăn vịt, đầu thường không ăn. Nhưng Lý sư phó làm món đầu vịt này quả thật có thể gọi là hóa mục thần kỳ. Chỉ cần nhìn thôi cũng muốn ăn rồi. Mặt khác, không những không có mùi hôi, ngược lại còn rất thuần. Đặc biệt là khối da trên đỉnh đầu, mềm mại ngon miệng, quả là tuyệt.
Mọi người nghe xong liên tiếp gật đầu, cùng tán thưởng.
Lý Kỳ mỉm cười, nói: - Vậy chư vị thấy những món này có nên bán ở cửa hàng không?
Mọi người sửng sốt, liền vui vẻ nhướn mày, hét lên: - Được, tuyệt đối là được.
- Không biết Lý sư phó chuẩn bị bao lâu đều đưa những món này vào cửa hàng của chúng ta?
- Đúng đúng đúng, chúng ta sớm chuẩn bị xong rồi.
Lý Kỳ đè tay xuống nói: - Mọi người yên tâm chớ vội vàng, đây vẫn chỉ là một phần mà thôi, sau này sẽ còn rất nhiều món ăn, hơn nữa giá rẻ. Nhưng xem ra vẫn phải chờ thêm vài ngày nữa.
Mọi người nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, nhưng lòng tin cũng tăng lên gấp bội.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng chân nha hoàn chạy vào, chính là nha hoàn Hạnh Nhi bên cạnh Bạch Thiển Dạ . Hạnh Nhi hổn hển nói: - Lý công tử, Thất Nhi tỷ muốn công tử lập tức tới công ty tập đoàn một chuyến.
Còn món ăn mà hôm nay hắn muốn làm, tính kích thích phối nguyên liệu khác nhiều. Nếu không có quạt thông gió, xem ra sẽ bị chết vì nghẹt thở. Cho nên, hắn mới chuyển nhà bếp ra ngoài trời.
Trên khu đất trống, ngoài Ngô Tiểu Lục ra, còn có một người thần bí mặc áo choàng đen. Người này chính là Da Luật Cốt Dục.
Nàng đến kinh thành cũng đã được vài ngày rồi. Mặc dù luôn ở trong nhà, nhưng qua lời kể của người hầu từ trong trang viên cũng có thể biết, Lý Kỳ hóa ra xuất thân đầu bếp. Hơn nữa còn là Kim Đao Trù Vương nổi tiếng nữa. Điều này không khỏi khiến cho nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Nên nhớ, đầu bếp làm quan lớn có lẽ là không nhiều, do đó nàng cũng muốn tới xem Lý Kỳ nấu ăn.
- Ôi, Lục ca, ca biết người đó chứ? Một đầu bếp nhìn về phía Ngô Tiểu Lục nói.
Ngô Tiểu Lục liếc nhìn Da Luật Cốt Dục đang đứng dưới gốc cây, lắc đầu nói: - Không quen, nhưng xem ra rất đáng sợ.
- Đúng đấy, đúng đấy. Ngươi nói hắn ta và sư công có quan hệ gì không?
- Chuyện đó sao tôi biết được, nhưng xem ra là giống một người phụ nữ.
Người đầu bếp đó liền nói: - Chuyện này là thế nào?
- Ngươi ngốc quá, nếu là phụ nữ, thì đương nhiên không thể nói khắp nơi rồi. Đừng nói sư phụ không cho ngươi biết, sư phụ các ngươi hỉ nộ vô thường. Nếu ngươi đắc tội với hắn ta, cuộc đời này của ngươi xem như là xong rồi.
Vừa dứt lời, phía sau Ngô Tiểu Lục bỗng có giọng nói khiến hắn ta sợ hãi vang lên. - Thật sao? Vậy vì sao ngươi lại đứng ở đây?
Ngô Tiểu Lục run cả người lên, quay đầu lại, vẻ mặt nịnh nọt không biểu cảm nói với Lý Kỳ: - Lý Lý ca, ca chuẩn bị xong chưa?
Ba ba.
Lý Kỳ hung hăng vỗ hai cái lên đầu Ngô Tiểu Lục và người đầu bếp đó, giận giữ nói: - Ta nói hai người các ngươi cũng quả thực là khiến người ta đáng ghét, không thể yên tĩnh được.
Ngô Tiểu Lục vò đầu, khóc lóc: - Oan uổng quá, Lý ca, là y hỏi tôi trước.
Người đầu bếp đó nào dám lên tiếng, một người là sư phụ, một người là thầy của sư phụ, tiếng xấu là điều đương nhiên.
- Ngươi còn dám cãi lại?
Lý Kỳ lạnh lùng cười, chỉ tay sang trái nói: - Đi, tới đằng kia chặt tay.
Ngô Tiểu Lục hít sâu một hơi, không chờ Lý Kỳ nói xong liền nói: - Lý ca, ta biết lỗi rồi. Ca đừng chặt tay ta nha.
Người đầu bếp còn lại đó thấy Lý Kỳ mở mồm ra là muốn chặt tay, sợ tới mức mặt mày xanh lét.
Lý Kỳ hận là không đá được, tức giận nói: - Ngươi sợ cái gì? Ta là cho ngươi đi cắt móng tay, không phải là để ngươi đi chặt tay, ngươi quả là ngu ngốc.
- Cắt cái gì? Móng tay?
Ngô Tiểu Lục sững người một lát, giơ hai tay lên, quơ quơ trước mặt Lý Kỳ, nước mắt ang ang: - Lý ca. Ca nhìn xem ta đều đã cắt sạch rồi, bây giờ còn cắt nữa thì cắt ngón tay đi à.
Lý Kỳ quả thực có chút khiến người ta xúc động, nhắm hai mắt lại, cố kìm cơn giận nói: - Ta là muốn hai người các ngươi tới cắt móng chân của đĩa chân vịt đó.
Sưu sưu.
Ngô Tiểu Lục và người đầu bếp đó thoáng cái đã bị mất mặt trước mặt Lý Kỳ. Ngô Tiểu Lục thấy bộ dạng này của Lý Kỳ, biết nếu nói thêm câu nữa, thì đúng là chấm hết rồi.
Lý Kỳ thở dài một cái, vỗ tay nói: - Được rồi, bắt đầu làm việc đi.
- Vâng.
Mọi người cùng đồng thanh đáp.
Trước tiên, Lý Kỳ đã sớm chuẩn bị xong bát giác, quế bì, hoa tiêu, thù du, cam tùng, cây thìa là, bạch khấu, nhục khấu, rau thơm, công đinh hương, mẫu đinh hương, gừng, cây sả, cam thảo, tổng cộng hai mươi tám loại hương liệu trộn vào nhau.
Còn bản thân hắn thì xử lý đầu vịt, cổ vịt, xương vịt, xương ống.
Ngô Tiểu Lục ngửi qua một chút, vừa cắt móng chân vừa thấp thỏm nói:
- Lý ca, sao huynh lại muốn làm món này?
- Sao ngươi lại hỏi như vậy?
- Ồ, ta là xem những tài liệu này tương đương với món trước đây ngươi đã làm món đậu hũ thối.
- Ha ha. Ngươi quan sát rất cẩn thận, nhưng hôm nay ta định làm ba món kho.
- Ba loại?
- Ừ, đặc sắc của món kho chính là ở chỗ nó có thể cùng với sự biến hóa của nước kho mà biến hóa, khẩu vị cũng đạt tới mức đa dạng hóa, hơn nữa cách ăn cũng tương đối đơn giản, rất thích hợp bán trong các cửa hàng.
- Món kho? Lý ca, vị món kho mà huynh làm khác với món ăn mà chúng ta thường ăn sao?
- Vậy phải xem ngươi ăn là món kho gì, nếu món kho Bách niên lỗ trấp, vậy ta cũng không thể sánh được. Ý của lời này chính là những điều còn lại không nên nói nhiều nữa.
- Món kho Bách niên lỗ trấp, vậy thì chưa từng nếm qua.
Lý Kỳ bật cười, không nói thêm gì nữa.
Chờ sau khi hắn xử lý xong bên này, những đồ tử đồ tôn đó cũng xử lý xong hết nguyên liệu.
Hắn lấy một cái cân do hắn đặc chế ra, bắt đầu cân. Gọi là cân đặc chế cũng chính là chiếc cân có mấy đường vô cùng chính xác. Ngoài hắn ra, không ai có thể hiểu được. Hắn làm như vậy đơn giản chính là muốn bảo mật, dù sao lòng người khó đoán, nên phòng thì vẫn phải phòng.
Hai mươi tám loại nguyên liệu được hắn chế thành tổ hợp 3 loại, lần lượt cho vào túi vải rộng và buộc kín miệng lại. Sau đó, bắt đầu cho vào hầm lên. Trước tiên, hắn sẽ cho xương gà và xương ống lớn chặt tủy, dùng nước lạnh hầm cho tới khi sôi lên, vớt bọt ra, dùng nước rửa sạch, sau đó cho thêm nước vào, đập dập gừng, cho cả cây tỏi tây vào. Sau khi sôi lên, lại dùng lửa nhỏ hầm liu riu.
Lý Kỳ để một đầu bếp khống chế sức lửa, nói: - Các ngươi nhớ, dùng lửa nhỏ hầm là canh suông, lửa lớn hầm là canh nồng. Cho nên, các ngươi nhất định phải khống chế tốt thời gian.
- Ừ, nhớ rồi.
Lý Kỳ gật đầu, cầm chút đường phèn đã sớm chuẩn bị ra, cho một chút dầu vào nồi, thả viên đường vào, dùng lửa bình thường xào chậm, chờ khi đường từ màu trắng chuyển sang màu vàng, chuyển sang dùng lửa nhỏ, từ từ cho dầu đường bắt đầu nổi bọt vàng, sau đó cho tắt bếp tiếp tục đảo. Bước này nhìn rất đơn giản, nhưng kỳ thực không phải thế, chú ý chính là một chữ nhanh, nếu không dễ bị đắng. Muốn khống chế tốt, có lẽ phải luyện tập nhiều lần mới được. Lại tiếp tục bật lửa, chờ cho đường từ màu càng chuyển sang màu nâu. Từ bọt lớn chuyển sang bọt nhỏ, cho thêm chút nước lạnh, sau đó dùng lửa nhỏ nấu cho tới khi quánh lại, tức là màu vàng óng. Màu đường này vàng nhuận, ăn không ngọt, không đắng.
Sau đó, hắn sẽ cho hương liệu đơn độc dùng nước đun sôi khoảng 5 phút, vớt ra bỏ vào món kho, nêm thêm lượng muối và nước màu thích hợp, bột thù du, dùng lửa trung bình nhỏ nấu cho thơm lên, chế thành nước kho ban đầu có màu hồng. Còn phần còn lại thì không cho ớt và nước hàng vào, đó chính là món kho trắng.
Về phần gói nguyên liệu thứ ba đương nhiên là để chế ra nước kho màu vàng. Nhưng Lý Kỳ không làm đại chúng hóa, hắn còn cho thêm 5 loại tinh rượu vào tự điều chế, hỗn hợp lại với nhau.
Ba màu nước kho đỏ, trắng, vàng đồng thời cho ra lò, khi múc lên hương vị bay khắp nơi. Ba loại hương vị hòa quyện vào nhau, thoáng chốc đã bao phủ khắp hậu viện, ngay cả Da Luật Cốt Dục đứng ở gốc cây phía xa cùng không khỏi chỉ tay.
Một số tôi tớ qua loại không khỏi dừng lại, cố gắng hít vài hơi vào mũi.
Đúng lúc này, một người hầu liền đi tới, cung kính nói:
- Lý sư phó, Phàn công tử và chưởng quỹ đại lý đã tới rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Để họ chờ thêm chút nữa.
- Vâng.
Người hầu đó vừa đi, Ngô Tiểu Lục liền bu lại, hiếu kỷ nói: - Lý ca, họ tới làm gì?
- Đương nhiên là nếm thử rồi.
Ngô Tiểu Lục nhếch miệng, nói: - Họ cũng quá cẩn thận rồi, Lý ca, ca làm món ăn có thể kém được sao?
Lý Kỳ quay lại trợn mắt nói: - Là ta gọi họ tới, may cho tiểu tử ngươi là học được nấu ăn, nếu không cho người đi làm kinh doanh, nhất định lẽ không còn cái quần mà mặc.
Ngô Tiểu Lục thè lưỡi ra, không dám nói thêm gì nữa.
Tiếp theo chính là bước cuối cùng, luộc. Bước này, thì vô cùng đơn giản. Trước tiên Lý Kỳ để họ cho cổ vịt, cánh vịt và đầu vịt vào nước sôi trần qua, vớt ra để ráo nước sau đó lần lượt cho ba loại nước kho đã đun sôi vào. Đặt nồi lên bếp đun, sôi nửa giờ là được.
- Được rồi. Hử? Các ngươi làm gì?
Lý Kỳ bỗng thấy đám đồ tôn đồ tử đó đều vì tới nhìn chằm chằm vào trong nồi, nước bọt nuốt xuống bụng.
Ngô Tiểu Lục nuốt nước miếng nói: - Lý ca, có thể ăn không?
- Còn phải chờ thêm chút nữa.
Lý Kỳ dặn họ vớt hết cánh vịt ra, để vào trong đĩa. Nhưng thấy những chân vịt đó đã biến thành màu vàng, mà đầu vịt là máu hồng sắc, cổ vịt thì là màu táo đỏ, hương vị thơm ngon, hít vào là ngon không sao kể xiết, mê đắm lòng người.
Bộp.
Lý Kỳ không chút lưu tình vỗ vào bàn tay ma quỷ của Ngô Tiểu Lục, không vui nói: - Tiểu tử ngươi sao vội thế? Chờ thêm chút nữa, khô thêm chút nữa mới ngon.
Ngô Tiểu Lục xoa mu bàn tay, gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, chờ chúng khô thêm chút nữa. Ánh mắt lại nhìn về phía đầu vịt.
Lát sau, Lý Kỳ chia ra thành một địa, nói: - Đừng cướp, mọi người đều có phần.
Câu này vừa nói xong, Lý Kỳ chỉ cảm thấy nhoáng một cái, trước mặt chỉ còn lại chiếc đĩa không. Điều này không khỏi khiến hắn nhớ tới cảnh Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò mấy người hầu mang số còn lại lên sảnh trước. Hắn thì mang một đĩa tới gốc cây, Da Luật Cốt Dục dường như đã hóa đá cười nói:
- Muội không thấy nhàm chán sao?
Da Luật Cốt Dục lắc đầu.
- Vậy, tốt xấu gì muội cũng nói một câu xem, nếu ta không nhầm, hôm nay muội đã nói ba câu rồi, ừ, ồ, được.
Da Luật Cốt Dục thoáng sửng sốt, hỏi lại: - Phó soái muốn muội nói gì?
Ôi! Lý Kỳ thở dài, đưa chiếc đĩa cho nàng, nói: - Không nói chuyện, thì ăn được chứ?
Da Luật Cốt Dục cười khúc khích, nhận lấy chiếc đĩa, mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
- Đó là câu thứ năm. Lý Kỳ cưởi nói: - Muội ăn trước đi, ta tới sảnh có chút việc, chờ lát nữa sẽ quay lại.
Da Luật Cốt Dục gật đầu.
Chờ sau khi Lý Kỳ đi rồi, Da Luật Cốt Dục lấy một miếng cổ vịt lên cho vào miệng, khẽ cắn một miếng, thoáng sửng sốt, liền gật đầu một cái, lặng lẽ ăn.
- Chậc chậc chậc, món đầu vịt này quả thực là rất ngon, trước đây ta chưa ăn bao giờ, quá là đáng tiếc.
- Không thể nói như vậy được, đầu vịt ăn ngon hay không còn phải xem ai làm. Điều này có lẽ là sư công làm, có giống không?
- Đúng đúng đúng.
.
Tới tiền sảnh, Lý Kỳ còn chưa bước vào cửa, nghe tiếng chậc chậc chậc bên trong truyền ra, vừa bước vào, cảnh tượng trước mặt khiến hắn hoảng sợ, chỉ thấy các chưởng quỹ đó một tay cầm chân vịt, tay cầm đầu vịt, hoặc là cổ vịt, ăn đầy miệng.
Những miếng cổ vịt được kho màu đỏ đó, cay tới tận mũi, đỏ bừng cả mặt, mồ hôi vã ra, nhưng vẫn rất ngon.
- Lý sư phó.
Mọi người thấy Lý Kỳ bước vào, liền đứng dậy. Nhưng bởi vì hai tay đều cầm chân vịt, cổ vịt, cho nên cũng không dễ hành lễ.
Lý Kỳ ừ một tiếng, cười nói: - Các vị, ba món ăn này thế nào?
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả nói: - Kim Đao Trù Vương làm, đương nhiên là không có gì để nói rồi. Chính là nói chân vịt này, màu sắc đẹp mắt, da mềm thịt xốp giòn, còn nhai được mười chân, mùi vị đậm đà, ăn vào có chút ý tứ, quả đúng là rất ngon.
Lại có một chưởng quý cười ha hả nói:
- Cổ vịt này cũng rất ngon, vị tê cay, rất ngon, vừa cay lại vừa muốn ăn, càng ăn càng cay, sảng khoái, quả là sảng khoái.
- Không không không, nếu ta nói, đây quả thật là món đầu vịt tuyệt vời nhất, bình thường chúng ta ăn vịt, đầu thường không ăn. Nhưng Lý sư phó làm món đầu vịt này quả thật có thể gọi là hóa mục thần kỳ. Chỉ cần nhìn thôi cũng muốn ăn rồi. Mặt khác, không những không có mùi hôi, ngược lại còn rất thuần. Đặc biệt là khối da trên đỉnh đầu, mềm mại ngon miệng, quả là tuyệt.
Mọi người nghe xong liên tiếp gật đầu, cùng tán thưởng.
Lý Kỳ mỉm cười, nói: - Vậy chư vị thấy những món này có nên bán ở cửa hàng không?
Mọi người sửng sốt, liền vui vẻ nhướn mày, hét lên: - Được, tuyệt đối là được.
- Không biết Lý sư phó chuẩn bị bao lâu đều đưa những món này vào cửa hàng của chúng ta?
- Đúng đúng đúng, chúng ta sớm chuẩn bị xong rồi.
Lý Kỳ đè tay xuống nói: - Mọi người yên tâm chớ vội vàng, đây vẫn chỉ là một phần mà thôi, sau này sẽ còn rất nhiều món ăn, hơn nữa giá rẻ. Nhưng xem ra vẫn phải chờ thêm vài ngày nữa.
Mọi người nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, nhưng lòng tin cũng tăng lên gấp bội.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng chân nha hoàn chạy vào, chính là nha hoàn Hạnh Nhi bên cạnh Bạch Thiển Dạ . Hạnh Nhi hổn hển nói: - Lý công tử, Thất Nhi tỷ muốn công tử lập tức tới công ty tập đoàn một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.