Chương 475: Mong muốn cuối cùng lạnh mình
Nam Hi
20/12/2015
“Ặc, còn mang theo vũ khí nha, xem ra là một phần tử nguy hiểm.”
Lý Kỳ nhíu mày, lập tức để Mã Kiều tới tiếp đón, sau đó mới đi tới, an toàn là thứ nhất nha. Khẽ cười nói:
- Thật ngại quá, vị khách quan này, xin quấy rầy một chút, ta là chủ tiệm này, xin hỏi có phải mới vừa rồi ngươi lấy ra một con cá để cho đầu bếp trong điếm chúng ta giúp ngươi xử lý không?
Người đó gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta còn đang muốn hỏi các ngươi, vì sao đi vào cũng sắp nửa canh giờ rồi mà đồ ăn này vẫn còn chưa lên?
- Thật sự là rất xin lỗi, kỳ thật con cá kia của ngươi đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ có điều cái bàn này đã có người đặt trước rồi, hơn nữa hiện giờ mọi chỗ trong tiệm cũng đã đều có người ngồi, cho nên kính mời ngươi đến hậu viện ngồi tạm một lát, chúng ta lập tức mang lên cho ngươi. Đây là sai lầm của chúng ta, vì vậy hôm nay sẽ không thu tiền cơm của ngươi nữa.
Lý Kỳ khẽ cười nói. Việc như thế này đương nhiên không thể xử lý ở trước công chúng.
Người nọ dường như cũng không phải là người không nói đạo lý, thấy giọng điệu Lý Kỳ hiền lành, gật đầu cười nói:
- Không có việc gì, chẳng phải chỉ là đổi bàn sao, việc nhỏ mà thôi, các hạ không cần xin lỗi.
- Vậy thì rất cảm tạ rồi.
Lý Kỳ nói với Mã Kiều:
- Mã Kiều, dẫn vị khách này tới hậu viện ngồi.
Mã Kiều "Ồ" một tiếng, nói với người kia:
- Đi thôi.
“Nói nhiều tiếng “mời” sẽ chết sao.”
Lý Kỳ vô cùng bất mãn đối với thái độ phục vụ của Mã Kiều. Đợi người nọ đi rồi, Tiểu Ngọc cũng tuyên bố với mọi người Túy Tiên Cư từ bây giờ bắt đầu ngừng kinh doanh nửa ngày.
Việc này lập tức khiến cho tất cả mọi người xôn xao.
Những người khách đều biểu đạt sự bất mãn của mình, Tiểu Ngọc dựa theo lời Lý Kỳ dặn dò nói cho bọn họ biết, là phòng bếp xảy ra vấn đề, tạm thời không thể làm đồ ăn. Khách ăn đều biết Lý Kỳ luôn luôn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, nên cũng không nói thêm nữa, buông vài câu bực tức rồi quay về vị trí ngồi cũ, những khách khác vẫn còn ăn cơm thì Lý Kỳ cũng cho người tới đại lý mang về một ít vịt nướng cho bọn họ lót bụng.
Lý Kỳ thấy không có dẫn đến xôn xao quá lớn, lúc này mới thở phào một hơi, kỳ thật đây cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao độc tố cá nóc quá kinh khủng, toàn bộ nội tạng có chứa kịch độc, hơn nữa đều là chất lỏng. Ở Nhật Bản muốn dùng cá nóc trong ẩm thực, còn phải có giấy phép đấy, mỗi một bước đều cũng có quy định vô cùng nghiêm ngặt, Ngô Tiểu Lục mới học bếp được vài ngày, căn bản cũng không thể chạm vào cá nóc. Hơn nữa mặc dù là ở hậu thế, hàng năm đều có mấy trăm người bị chết bởi vì độc tố cá nóc này, trời biết một đao kia của cậu ta băm xuống đã bắn tung tóe ra bao nhiêu chất độc, nếu không có việc gì thì tốt. Nếu có việc, đó chính là trí mạng nha, chỉ sợ Túy Tiên Cư cũng vì vậy mà phải đóng cửa, Lý Kỳ cũng thật không dám mạo hiểm.
Sau khi trấn an xong những người khách ở đây, Lý Kỳ đi tới phòng bếp, lấy tất cả súp và nội tạng kịch độc trong nồi kia múc ra toàn bộ, dùng bao vải, sai người đem thiêu hủy, mặt khác còn nồi nước này, hắn cũng không dám tùy tiện rửa qua, dù sao đầu năm nay quá nhiều người không có cơm ăn, nếu chẳng may có ai ăn nhầm canh này, vậy chắc chắn chết không thể nghi ngờ, phải biết rằng Ngô Tiểu Lục ngu xuẩn đã đem cả con cá nóc để nấu, nước canh này là vô cùng độc, cho nên Lý Kỳ dứt khoát trực tiếp dùng dùng lửa đun cho cháy khô.
- Lý đại ca, canh cá đã chuẩn bị xong.
Một đầu bếp nhỏ bưng một khay đi vào trước mặt của Lý Kỳ, nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng. Nói:
- Đi theo ta.
Nói xong hắn dẫn theo đầu bếp nhỏ kia đi đến tới hậu viện.
- Vị đại ca này, khoan hãy động thủ...
- Bớt nói nhảm đi! Xem quyền… ha...
- Rầm rầm rầm!
Lý Kỳ vừa tới đến cửa hậu viện, chợt nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm đánh nhau thì thầm giật mình kinh hãi. Đang đấu võ nha. Hắn vội vàng đi vào, chỉ thấy Mã Kiều và người nọ đánh nhau ở chỗ đất trống, bông tuyết bay múa, cũng thật là cảnh đẹp ý vui. Ngoài ra Ngô Tiểu Lục cũng ở một bên, vẻ mặt đầy tức giận.
Cái khác không nói, công phu của người nọ thật đúng là không tệ, tuổi không lớn lắm, không ngờ có thể đấu hai hiệp với Mã Kiều được, tuy nhiên dường như y luôn nhường nhịn, chỉ thủ chứ không tấn công.
Mã Kiều cũng không hề xuất toàn lực, nhưng y chưa từng đã bị làm nhục như thế, phẫn nộ quát:
- Nếu như ngươi không xuất toàn lực, cẩn thận nắm đấm của ta không nhận người đâu.
Mịe! Thằng này rất coi trời bằng vung rồi, dám tự tiện dùng tư hình.
Lý Kỳ cao giọng quát:
- Mã Kiều, dừng tay.
Ánh mắt Mã Kiều thoáng nhìn xéo qua, thấy Lý Kỳ đến đây, lập tức một cước bay lên, rớt ra khoảng cách với người nọ, sau đó lại thả người nhảy lùi lại, nhảy ra khỏi vòng chiến. Người nọ lúc này đang đổ mồ hôi đầy mặt, y đồng dạng cũng thật không ngờ nam tử mới nhìn qua tướng mạo thường thường, thân thủ lại rất cao như thế.
- Mã Kiều, vì sao ngươi vô lễ đối với khách của ta như vậy?
Lý Kỳ đi lên trước chất vấn.
Mã Kiều chỉ vào Lục Tử căm giận bất bình nói:
- Là Lục tử tiểu sư phụ nói người này hại y, cho nên ta muốn đòi lại công đạo cho y.
Hoá ra mới vừa rồi lúc Ngô Tiểu Lục về phía hậu viện thay quần áo, vừa vặn gặp được Mã Kiều dẫn theo người khách kia tiến vào, trong lúc nói chuyện với nhau, biết được người khách này đưa cá nóc cho y nấu. Đây thật là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt nha, Ngô Tiểu Lục ấm ức đầy mình lập tức bạo phát ra, cũng bất chấp người nọ là mang vũ khí đấy, xông lên định liều mạng với người nọ.
Thật ra Mã Kiều cũng không biết chuyện gì cả, nhưng thấy Ngô Tiểu Lục luôn miệng nói người này muốn hại y, lại thấy Ngô Tiểu Lục căn bản không phải đối thủ của người nọ, cũng lười hỏi nhiều, xưa nay gã chính là giúp người không để ý, hơn nữa toàn bộ Túy Tiên Cư, chỉ có Ngô Tiểu Lục và gã có quan hệ tốt nhất, hai người thường xuyên thừa dịp lúc Lý Kỳ không ở đây sẽ vụng trộm lấy một chút gì đấy từ phòng bếp ra để ăn, lại cầm chút ít rượu, trốn ở góc phòng vừa uống vừa trò chuyện cười đùa, mà Ngô Tiểu Lục xưa nay liền khá nhu thuận, lại có được tinh túy nịnh nọt của Lý Kỳ, thường xuyên dụ dỗ thằng ngốc Mã Kiều này cười vui vẻ, hiện giờ thấy có người muốn gia hại Ngô Tiểu Lục, làm sao gã còn có thể bình tĩnh, lúc này liền xuất thủ tương trợ.
Trong ánh mắt người nọ lộ ra hoang mang, nói:
- Ta cùng với vị tiểu ca này vốn không quen biết, vì sao phải làm hại y?
Ngô Tiểu Lục khó thở nói:
- Ngươi còn nói xạo...
- Câm mồm.
Lý Kỳ đã cắt đứt lời nói của Ngô Tiểu Lục, nói:
- Đầu óc ngươi cháy hỏng rồi à, nói bậy nói bạ cái gì đó, lập tức cút trở về phòng cho ta.
Đầu óc cháy hỏng sao? Ngô Tiểu Lục nghe vậy như lọt vào trong sương mù, nhưng thấy Lý Kỳ trợn mắt nhìn sang, cậu ta nào dám tiếp tục nói nữa, hung hăng trợn mắt nhìn người nọ, liền xám xịt trở về phòng. Lý Kỳ lại nói với Mã Kiều:
- Ngươi cũng trưởng thành rồi, biết rõ bệnh Lục Tử chưa khỏi hẳn, tại sao có thể tin tưởng lời nói của cậu ta, còn không mau xin lỗi khách.
- Gì… Lục Tử sư phụ bị bệnh?
Mã Kiều kinh ngạc nói.
Người nọ thấy hóa ra là một hiểu lầm, thoáng nhẹ nhàng thở ra, vội đưa tay cười nói:
- Vậy cũng không cần, nếu là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được, tuy nhiên vị đại ca kia thân thủ cũng là rất cao.
Mã Kiều đắc ý hừ một tiếng, vẻ mặt ngạo khí, nói:
- Ngươi tuy rằng không phải là đối thủ của ta, nhưng tuổi còn nhỏ đã có thủ đoạn như thế. Cũng không tệ đâu.
Đúng là cái tên cuồng tự kỷ này.
Lý Kỳ chẳng thèm đi quản lý y, cười nói với người nọ:
- Đa tạ khách quan thứ lỗi, cá của ngươi đã tới, mời vào phòng.
- Làm phiền rồi.
Lý Kỳ mời khách đến trong phòng, lại kêu đầu bếp bên cạnh dâng canh cá lên. Người nọ dường như rất đói bụng rồi, đợi canh cá lên tới, y liền múc một bát nhỏ, không hề cố kỵ uống một hớp hết sạch.
Kỳ quái. Chẳng lẽ đây chỉ là một hiểu lầm?
Lý Kỳ cau mày, dò hỏi:
- Khách quan à, canh cá này có vừa miệng không?
Người nọ gật đầu hài lòng nói:
- Không tệ, không tệ. Canh cá này vô cùng ngon, lần đầu tiên ta được thưởng thức canh cá mỹ vị như thế, tay nghề làm bếp của đầu bếp của quán các ngươi thật sự là được.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Đâu có, đâu có, kỳ thật chúng ta cũng không làm cái gì, mấu chốt là khách quan mang đến con cá kia, hương vị của nó đã vô cùng mỹ vị.
Người nọ kinh ngạc nói:
- Vậy à. Kỳ thật ta cũng không biết đó là cá gì, lúc sáng nay ta ngồi thuyền tới, ngẫu nhiên câu được con cá này, liền mang nó đến để làm bữa ăn ngon.
Hóa ra là ngoài ý muốn a!
Sắc mặt Lý Kỳ đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi không biết đó là cá gì mà đòi ăn, ngươi có biết, cũng là bởi vì con cá này của ngươi đã làm cho tiệm chúng ta vô cớ tổn thất hơn mười quán tiền, hơn nữa suýt nữa có người bởi vậy mà chết.
Người nọ quá sợ hãi, phút chốc đứng dậy, rung giọng nói:
- Điều này… điều này sao có thể?
- Điều này sao có thể?
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng. Nói:
- Ngươi cho là lúc nãy ngươi ăn chính là con cá ngươi mang đến sao? Nếu thật sự là như thế, ngươi đã sớm chết vểnh mông lên rồi, ta nói thật cho ngươi biết, cá đó là cá nóc kịch độc vô cùng. Vừa rồi tiểu sư phụ kia sở dĩ muốn liều mạng với ngươi, cũng là bởi vì con cá này của ngươi suýt nữa hại chết cậu ta, nếu ngươi vừa rồi uống canh cá này hơi có chần chừ, ta đã lập tức bắt ngươi đi phủ Khai Phong rồi.
- Ôi.
Sắc mặt Mã Kiều cả kinh, hoàn toàn hiểu được, hiển nhiên gã biết cá nóc là gì, lòng sợ hãi nói:
- Khó trách Lục Tử tiểu sư phụ mới vừa rồi giống như nổi cơn điên, hoá ra y cũng không bị bệnh.
Nói xong gã lại nói người kia:
- Thằng nhãi ngươi cũng quá không biết phân biệt rồi, cá nóc có thể ăn được sao?
- Cá nóc?
Người nọ cũng không biết cá nóc là gì, nhưng gã nhớ tới bộ dáng tức giận mới vừa rồi của tiểu sư phụ kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy, lời nói của Lý Kỳ không ngoa. Thở dài nói:
- Thật sự là rất xin lỗi, ta thật không biết cá kia có kịch độc, ta nguyện ý bồi thường cho các ngươi, còn nữa, có thể đồng ý cho ta đích thân đi xin lỗi vị tiểu sư phụ kia không.
- Xin lỗi thì miễn đi. Ngươi muốn bồi thường đúng không, được, ba mươi quan, lấy ra đi.
Lý Kỳ chìa tay ra nói.
- Ba… ba mươi quán, nhiều như vậy sao?
Người nọ kinh ngạc nói.
- Đây coi như là ít rồi. Giờ ngươi đi ra đằng trước nhìn đi, cũng là bởi vì cá nóc này của ngươi, tất cả rau cỏ đồ đạc, đồ ăn trong phòng bếp chúng ta đều phải tẩy trừ một lần, có cái thậm chí còn phải thiêu hủy, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất cho khách ăn, mặt khác tiệm chúng ta còn phải đóng cửa nửa ngày, chúng ta không chỉ có tổn thất tiền vàng, hơn nữa còn tổn thất danh dự, hiện tại may mắn không có nhân viên thương vong, nếu có người bởi vậy mà chết, ngươi dù có lấy mạng mình ra bồi thường, cũng không bồi nổi nha.
Lý Kỳ tức giận nói văng nước miếng, thấy người nọ đỏ bừng cả khuôn mặt thì áy náy không ngừng bèn thở dài, phất tay nói:
- Thôi đi, thôi đi, coi bộ dạng ngươi như vậy chắc cũng không bồi thường nổi, coi như vận khí ta xấu, ngươi đi đi, về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi là được, thật sự là xui quá mà.
Nếu là người khác đã sớm chạy đi rồi, nhưng người này lại rất lạ, chắp tay nói:
- Đại trượng phu người nào làm người đó chịu, việc này nếu thật là do ta gây ra, ta làm sao có thể đi.
Mịe! Đầu ngươi toàn là bã đậu à nha.
Lý Kỳ giận quá thành cười, nói:
- Vậy ngươi đưa tiền ra đây đi.
Người nọ ngẩn ra, sau đó lấy từ trong bao quần áo ra hai quan tiền, nói:
- Thật ngại vì trong túi tiền rỗng tuếch, trên người của ta tạm thời chỉ có bao nhiêu đây, nhưng ngươi cứ yên tâm, số còn lại ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.
“Phái ăn mày nha.”
Lý Kỳ nhìn đến hai quan tiền kia, cười nói:
- Hai quan tiền? Ta hắt xì hơi một cái cũng còn kiếm nhiều hơn vậy, tốt nhất ngươi cứ cầm tiền của ngươi đi đi.
Người nọ thở dài, cố chấp lắc đầu nói:
- Bằng Cử tuy rằng đọc sách không nhiều lắm, nhưng từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta đại trượng phu dám làm dám chịu, hôm nay nếu là ta đi rồi, ngày sau sao có mặt mũi đi gặp mẹ ta chứ.
- Ngươi có phải tên ngốc hay không ….
Lý Kỳ vừa mới nói được một nửa, thanh âm đột nhiên dừng lại, sắc mặt biến đổi lớn, chỉ vào y, rung giọng nói:
- Đợi… đợi chút, ngươi nói ngươi tên gì vậy?
Người nọ hơi sững sờ, khẩn trương ôm quyền nói:
- Ồ, tại hạ họ Nhạc, tự Bằng Cử, tên một chữ Phi.
Ông trời ơi! Lý Kỳ đột nhiên hít sâu một hơi, lập tức ngây ra như phỗng.
Lý Kỳ nhíu mày, lập tức để Mã Kiều tới tiếp đón, sau đó mới đi tới, an toàn là thứ nhất nha. Khẽ cười nói:
- Thật ngại quá, vị khách quan này, xin quấy rầy một chút, ta là chủ tiệm này, xin hỏi có phải mới vừa rồi ngươi lấy ra một con cá để cho đầu bếp trong điếm chúng ta giúp ngươi xử lý không?
Người đó gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta còn đang muốn hỏi các ngươi, vì sao đi vào cũng sắp nửa canh giờ rồi mà đồ ăn này vẫn còn chưa lên?
- Thật sự là rất xin lỗi, kỳ thật con cá kia của ngươi đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ có điều cái bàn này đã có người đặt trước rồi, hơn nữa hiện giờ mọi chỗ trong tiệm cũng đã đều có người ngồi, cho nên kính mời ngươi đến hậu viện ngồi tạm một lát, chúng ta lập tức mang lên cho ngươi. Đây là sai lầm của chúng ta, vì vậy hôm nay sẽ không thu tiền cơm của ngươi nữa.
Lý Kỳ khẽ cười nói. Việc như thế này đương nhiên không thể xử lý ở trước công chúng.
Người nọ dường như cũng không phải là người không nói đạo lý, thấy giọng điệu Lý Kỳ hiền lành, gật đầu cười nói:
- Không có việc gì, chẳng phải chỉ là đổi bàn sao, việc nhỏ mà thôi, các hạ không cần xin lỗi.
- Vậy thì rất cảm tạ rồi.
Lý Kỳ nói với Mã Kiều:
- Mã Kiều, dẫn vị khách này tới hậu viện ngồi.
Mã Kiều "Ồ" một tiếng, nói với người kia:
- Đi thôi.
“Nói nhiều tiếng “mời” sẽ chết sao.”
Lý Kỳ vô cùng bất mãn đối với thái độ phục vụ của Mã Kiều. Đợi người nọ đi rồi, Tiểu Ngọc cũng tuyên bố với mọi người Túy Tiên Cư từ bây giờ bắt đầu ngừng kinh doanh nửa ngày.
Việc này lập tức khiến cho tất cả mọi người xôn xao.
Những người khách đều biểu đạt sự bất mãn của mình, Tiểu Ngọc dựa theo lời Lý Kỳ dặn dò nói cho bọn họ biết, là phòng bếp xảy ra vấn đề, tạm thời không thể làm đồ ăn. Khách ăn đều biết Lý Kỳ luôn luôn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, nên cũng không nói thêm nữa, buông vài câu bực tức rồi quay về vị trí ngồi cũ, những khách khác vẫn còn ăn cơm thì Lý Kỳ cũng cho người tới đại lý mang về một ít vịt nướng cho bọn họ lót bụng.
Lý Kỳ thấy không có dẫn đến xôn xao quá lớn, lúc này mới thở phào một hơi, kỳ thật đây cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao độc tố cá nóc quá kinh khủng, toàn bộ nội tạng có chứa kịch độc, hơn nữa đều là chất lỏng. Ở Nhật Bản muốn dùng cá nóc trong ẩm thực, còn phải có giấy phép đấy, mỗi một bước đều cũng có quy định vô cùng nghiêm ngặt, Ngô Tiểu Lục mới học bếp được vài ngày, căn bản cũng không thể chạm vào cá nóc. Hơn nữa mặc dù là ở hậu thế, hàng năm đều có mấy trăm người bị chết bởi vì độc tố cá nóc này, trời biết một đao kia của cậu ta băm xuống đã bắn tung tóe ra bao nhiêu chất độc, nếu không có việc gì thì tốt. Nếu có việc, đó chính là trí mạng nha, chỉ sợ Túy Tiên Cư cũng vì vậy mà phải đóng cửa, Lý Kỳ cũng thật không dám mạo hiểm.
Sau khi trấn an xong những người khách ở đây, Lý Kỳ đi tới phòng bếp, lấy tất cả súp và nội tạng kịch độc trong nồi kia múc ra toàn bộ, dùng bao vải, sai người đem thiêu hủy, mặt khác còn nồi nước này, hắn cũng không dám tùy tiện rửa qua, dù sao đầu năm nay quá nhiều người không có cơm ăn, nếu chẳng may có ai ăn nhầm canh này, vậy chắc chắn chết không thể nghi ngờ, phải biết rằng Ngô Tiểu Lục ngu xuẩn đã đem cả con cá nóc để nấu, nước canh này là vô cùng độc, cho nên Lý Kỳ dứt khoát trực tiếp dùng dùng lửa đun cho cháy khô.
- Lý đại ca, canh cá đã chuẩn bị xong.
Một đầu bếp nhỏ bưng một khay đi vào trước mặt của Lý Kỳ, nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng. Nói:
- Đi theo ta.
Nói xong hắn dẫn theo đầu bếp nhỏ kia đi đến tới hậu viện.
- Vị đại ca này, khoan hãy động thủ...
- Bớt nói nhảm đi! Xem quyền… ha...
- Rầm rầm rầm!
Lý Kỳ vừa tới đến cửa hậu viện, chợt nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm đánh nhau thì thầm giật mình kinh hãi. Đang đấu võ nha. Hắn vội vàng đi vào, chỉ thấy Mã Kiều và người nọ đánh nhau ở chỗ đất trống, bông tuyết bay múa, cũng thật là cảnh đẹp ý vui. Ngoài ra Ngô Tiểu Lục cũng ở một bên, vẻ mặt đầy tức giận.
Cái khác không nói, công phu của người nọ thật đúng là không tệ, tuổi không lớn lắm, không ngờ có thể đấu hai hiệp với Mã Kiều được, tuy nhiên dường như y luôn nhường nhịn, chỉ thủ chứ không tấn công.
Mã Kiều cũng không hề xuất toàn lực, nhưng y chưa từng đã bị làm nhục như thế, phẫn nộ quát:
- Nếu như ngươi không xuất toàn lực, cẩn thận nắm đấm của ta không nhận người đâu.
Mịe! Thằng này rất coi trời bằng vung rồi, dám tự tiện dùng tư hình.
Lý Kỳ cao giọng quát:
- Mã Kiều, dừng tay.
Ánh mắt Mã Kiều thoáng nhìn xéo qua, thấy Lý Kỳ đến đây, lập tức một cước bay lên, rớt ra khoảng cách với người nọ, sau đó lại thả người nhảy lùi lại, nhảy ra khỏi vòng chiến. Người nọ lúc này đang đổ mồ hôi đầy mặt, y đồng dạng cũng thật không ngờ nam tử mới nhìn qua tướng mạo thường thường, thân thủ lại rất cao như thế.
- Mã Kiều, vì sao ngươi vô lễ đối với khách của ta như vậy?
Lý Kỳ đi lên trước chất vấn.
Mã Kiều chỉ vào Lục Tử căm giận bất bình nói:
- Là Lục tử tiểu sư phụ nói người này hại y, cho nên ta muốn đòi lại công đạo cho y.
Hoá ra mới vừa rồi lúc Ngô Tiểu Lục về phía hậu viện thay quần áo, vừa vặn gặp được Mã Kiều dẫn theo người khách kia tiến vào, trong lúc nói chuyện với nhau, biết được người khách này đưa cá nóc cho y nấu. Đây thật là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt nha, Ngô Tiểu Lục ấm ức đầy mình lập tức bạo phát ra, cũng bất chấp người nọ là mang vũ khí đấy, xông lên định liều mạng với người nọ.
Thật ra Mã Kiều cũng không biết chuyện gì cả, nhưng thấy Ngô Tiểu Lục luôn miệng nói người này muốn hại y, lại thấy Ngô Tiểu Lục căn bản không phải đối thủ của người nọ, cũng lười hỏi nhiều, xưa nay gã chính là giúp người không để ý, hơn nữa toàn bộ Túy Tiên Cư, chỉ có Ngô Tiểu Lục và gã có quan hệ tốt nhất, hai người thường xuyên thừa dịp lúc Lý Kỳ không ở đây sẽ vụng trộm lấy một chút gì đấy từ phòng bếp ra để ăn, lại cầm chút ít rượu, trốn ở góc phòng vừa uống vừa trò chuyện cười đùa, mà Ngô Tiểu Lục xưa nay liền khá nhu thuận, lại có được tinh túy nịnh nọt của Lý Kỳ, thường xuyên dụ dỗ thằng ngốc Mã Kiều này cười vui vẻ, hiện giờ thấy có người muốn gia hại Ngô Tiểu Lục, làm sao gã còn có thể bình tĩnh, lúc này liền xuất thủ tương trợ.
Trong ánh mắt người nọ lộ ra hoang mang, nói:
- Ta cùng với vị tiểu ca này vốn không quen biết, vì sao phải làm hại y?
Ngô Tiểu Lục khó thở nói:
- Ngươi còn nói xạo...
- Câm mồm.
Lý Kỳ đã cắt đứt lời nói của Ngô Tiểu Lục, nói:
- Đầu óc ngươi cháy hỏng rồi à, nói bậy nói bạ cái gì đó, lập tức cút trở về phòng cho ta.
Đầu óc cháy hỏng sao? Ngô Tiểu Lục nghe vậy như lọt vào trong sương mù, nhưng thấy Lý Kỳ trợn mắt nhìn sang, cậu ta nào dám tiếp tục nói nữa, hung hăng trợn mắt nhìn người nọ, liền xám xịt trở về phòng. Lý Kỳ lại nói với Mã Kiều:
- Ngươi cũng trưởng thành rồi, biết rõ bệnh Lục Tử chưa khỏi hẳn, tại sao có thể tin tưởng lời nói của cậu ta, còn không mau xin lỗi khách.
- Gì… Lục Tử sư phụ bị bệnh?
Mã Kiều kinh ngạc nói.
Người nọ thấy hóa ra là một hiểu lầm, thoáng nhẹ nhàng thở ra, vội đưa tay cười nói:
- Vậy cũng không cần, nếu là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được, tuy nhiên vị đại ca kia thân thủ cũng là rất cao.
Mã Kiều đắc ý hừ một tiếng, vẻ mặt ngạo khí, nói:
- Ngươi tuy rằng không phải là đối thủ của ta, nhưng tuổi còn nhỏ đã có thủ đoạn như thế. Cũng không tệ đâu.
Đúng là cái tên cuồng tự kỷ này.
Lý Kỳ chẳng thèm đi quản lý y, cười nói với người nọ:
- Đa tạ khách quan thứ lỗi, cá của ngươi đã tới, mời vào phòng.
- Làm phiền rồi.
Lý Kỳ mời khách đến trong phòng, lại kêu đầu bếp bên cạnh dâng canh cá lên. Người nọ dường như rất đói bụng rồi, đợi canh cá lên tới, y liền múc một bát nhỏ, không hề cố kỵ uống một hớp hết sạch.
Kỳ quái. Chẳng lẽ đây chỉ là một hiểu lầm?
Lý Kỳ cau mày, dò hỏi:
- Khách quan à, canh cá này có vừa miệng không?
Người nọ gật đầu hài lòng nói:
- Không tệ, không tệ. Canh cá này vô cùng ngon, lần đầu tiên ta được thưởng thức canh cá mỹ vị như thế, tay nghề làm bếp của đầu bếp của quán các ngươi thật sự là được.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Đâu có, đâu có, kỳ thật chúng ta cũng không làm cái gì, mấu chốt là khách quan mang đến con cá kia, hương vị của nó đã vô cùng mỹ vị.
Người nọ kinh ngạc nói:
- Vậy à. Kỳ thật ta cũng không biết đó là cá gì, lúc sáng nay ta ngồi thuyền tới, ngẫu nhiên câu được con cá này, liền mang nó đến để làm bữa ăn ngon.
Hóa ra là ngoài ý muốn a!
Sắc mặt Lý Kỳ đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi không biết đó là cá gì mà đòi ăn, ngươi có biết, cũng là bởi vì con cá này của ngươi đã làm cho tiệm chúng ta vô cớ tổn thất hơn mười quán tiền, hơn nữa suýt nữa có người bởi vậy mà chết.
Người nọ quá sợ hãi, phút chốc đứng dậy, rung giọng nói:
- Điều này… điều này sao có thể?
- Điều này sao có thể?
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng. Nói:
- Ngươi cho là lúc nãy ngươi ăn chính là con cá ngươi mang đến sao? Nếu thật sự là như thế, ngươi đã sớm chết vểnh mông lên rồi, ta nói thật cho ngươi biết, cá đó là cá nóc kịch độc vô cùng. Vừa rồi tiểu sư phụ kia sở dĩ muốn liều mạng với ngươi, cũng là bởi vì con cá này của ngươi suýt nữa hại chết cậu ta, nếu ngươi vừa rồi uống canh cá này hơi có chần chừ, ta đã lập tức bắt ngươi đi phủ Khai Phong rồi.
- Ôi.
Sắc mặt Mã Kiều cả kinh, hoàn toàn hiểu được, hiển nhiên gã biết cá nóc là gì, lòng sợ hãi nói:
- Khó trách Lục Tử tiểu sư phụ mới vừa rồi giống như nổi cơn điên, hoá ra y cũng không bị bệnh.
Nói xong gã lại nói người kia:
- Thằng nhãi ngươi cũng quá không biết phân biệt rồi, cá nóc có thể ăn được sao?
- Cá nóc?
Người nọ cũng không biết cá nóc là gì, nhưng gã nhớ tới bộ dáng tức giận mới vừa rồi của tiểu sư phụ kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy, lời nói của Lý Kỳ không ngoa. Thở dài nói:
- Thật sự là rất xin lỗi, ta thật không biết cá kia có kịch độc, ta nguyện ý bồi thường cho các ngươi, còn nữa, có thể đồng ý cho ta đích thân đi xin lỗi vị tiểu sư phụ kia không.
- Xin lỗi thì miễn đi. Ngươi muốn bồi thường đúng không, được, ba mươi quan, lấy ra đi.
Lý Kỳ chìa tay ra nói.
- Ba… ba mươi quán, nhiều như vậy sao?
Người nọ kinh ngạc nói.
- Đây coi như là ít rồi. Giờ ngươi đi ra đằng trước nhìn đi, cũng là bởi vì cá nóc này của ngươi, tất cả rau cỏ đồ đạc, đồ ăn trong phòng bếp chúng ta đều phải tẩy trừ một lần, có cái thậm chí còn phải thiêu hủy, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất cho khách ăn, mặt khác tiệm chúng ta còn phải đóng cửa nửa ngày, chúng ta không chỉ có tổn thất tiền vàng, hơn nữa còn tổn thất danh dự, hiện tại may mắn không có nhân viên thương vong, nếu có người bởi vậy mà chết, ngươi dù có lấy mạng mình ra bồi thường, cũng không bồi nổi nha.
Lý Kỳ tức giận nói văng nước miếng, thấy người nọ đỏ bừng cả khuôn mặt thì áy náy không ngừng bèn thở dài, phất tay nói:
- Thôi đi, thôi đi, coi bộ dạng ngươi như vậy chắc cũng không bồi thường nổi, coi như vận khí ta xấu, ngươi đi đi, về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi là được, thật sự là xui quá mà.
Nếu là người khác đã sớm chạy đi rồi, nhưng người này lại rất lạ, chắp tay nói:
- Đại trượng phu người nào làm người đó chịu, việc này nếu thật là do ta gây ra, ta làm sao có thể đi.
Mịe! Đầu ngươi toàn là bã đậu à nha.
Lý Kỳ giận quá thành cười, nói:
- Vậy ngươi đưa tiền ra đây đi.
Người nọ ngẩn ra, sau đó lấy từ trong bao quần áo ra hai quan tiền, nói:
- Thật ngại vì trong túi tiền rỗng tuếch, trên người của ta tạm thời chỉ có bao nhiêu đây, nhưng ngươi cứ yên tâm, số còn lại ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.
“Phái ăn mày nha.”
Lý Kỳ nhìn đến hai quan tiền kia, cười nói:
- Hai quan tiền? Ta hắt xì hơi một cái cũng còn kiếm nhiều hơn vậy, tốt nhất ngươi cứ cầm tiền của ngươi đi đi.
Người nọ thở dài, cố chấp lắc đầu nói:
- Bằng Cử tuy rằng đọc sách không nhiều lắm, nhưng từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta đại trượng phu dám làm dám chịu, hôm nay nếu là ta đi rồi, ngày sau sao có mặt mũi đi gặp mẹ ta chứ.
- Ngươi có phải tên ngốc hay không ….
Lý Kỳ vừa mới nói được một nửa, thanh âm đột nhiên dừng lại, sắc mặt biến đổi lớn, chỉ vào y, rung giọng nói:
- Đợi… đợi chút, ngươi nói ngươi tên gì vậy?
Người nọ hơi sững sờ, khẩn trương ôm quyền nói:
- Ồ, tại hạ họ Nhạc, tự Bằng Cử, tên một chữ Phi.
Ông trời ơi! Lý Kỳ đột nhiên hít sâu một hơi, lập tức ngây ra như phỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.