Chương 1899: Một đống phân chuột
Nam Hi
30/10/2017
Lý Kỳ lề mề ở trước của thành hơn nửa ngày, ngay cả cửa thành đều chưa bước vào
Quá không hiệu suất rồi.
Nhưng, hết thảy đều đáng giá đấy.
Muốn bước vào cánh cửa này cũng không khó, chỉ là công nhấc chân thôi, khó thì khó ở chỗ khiến cho những người bên trong cánh cửa công nhận ngươi ấy.
Đây mới là điểm mấu chốt nhất đấy.
Mà Lý Kỳ bày ra những nghi thức này cũng vì muốn tiêu trừ sự sợ hãi trong lòng người dân Nam Ngô, khiến cho mở lòng chấp nhận Đại Tống.
Tuy rằng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn chưa đến mức khiến cho dân chúng Nam Ngô lập tức vui mừng đến phát khóc tiến lên nghênh đón thân phận mới, nhưng cũng gõ mở ra trái tim của bọn họ.
Nhưng muốn chân chính đả động trái tim bọn họ, thì những thứ mờ ảo dối trá như này còn chưa đủ, thậm chí còn kém hơn so với một bát cơm nóng hầm hập.
Bất cứ kẻ nào đều thích những thứ gì đó chân thực một chút.
Lý Kỳ cũng khá tôn trọng điểm này.
Lý Kỳ đã sớm phân phó cho bọn Nhạc Phi, chỉ cần là tướng sĩ thì đều phải đi bộ vào thành, không được cưỡi ngồi trên ngựa cao làm tăng thêm khoảng cách với dân chúng, cần phải kéo gần gũi dân chúng lại mới được.
Kết quả biến thành giống như cầu thủ vào trận vậy, may mắn là ở đời Tống, chứ không phải ở hậu thế, nếu không thật sự khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Mỗi người nhóm Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến, Nhạc Phi đều lôi kéo cánh tay nhỏ bé của một hai em nhỏ Nam Ngô vào thành.
Chỉ thấy hai bên đường đứng đầy dân chúng, hai mắt mở to lộ ra sợ hãi nhìn từng nhóm binh lính đi qua trước mắt.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy những quan lớn triều Tống như Lý Kỳ nắm tay bé con nhà mình vào thành thì không hiểu sao dâng lên một loại cảm giác thân thiết, sợ hãi trong mắt cũng giảm đi rất nhiều, dường như cảm thấy những người này còn lâu mới hung ác như trong lời đồn đại vậy.
Từ đầu đến cuối trên mặt Lý Kỳ đều luôn mỉm cười, không ngừng vẫy tay thể hiện thiện ý với dân chúng xung quanh, tuy rằng phản ứng của đối phương rất bình thản nhưng cũng không gây trở ngại gì cho sự nhiệt tình của hắn cả.
Đám người Trương Bá Ngọc thấy lúc Lý Kỳ đối mặt với sự lạnh lùng của dân chúng mà vẫn có thể duy trì được mỉm cười thì đều cảm thấy kinh ngạc, nhìn nam nhân này trẻ tuổi mà không ngờ lại có được thủ đoạn cùng lòng dạ sâu đậm như thế. Hơn nữa đối với nhân tính nắm rất rõ, hành sự cẩn thận, dù là bọn họ có sống thêm vài thập niên cũng chưa chắc có thể xử lý chu toàn thế được.
Bọn họn dần dần hiểu được tại sao mình lại thất bại thảm hại rồi.
Không phải trời không giúp mình.
Mà là tài nghệ không bằng người.
Có người này ở đây, có lẽ thắng bại đã sớm được định trước rồi.
Nếu làm theo quy trình cơ bản, thì chuyện thứ nhất Lý Kỳ làm sau khi vào thành hẳn là nhập trú hoàng cung, nhưng Lý Kỳ cũng không làm vậy, hoàng cung có thể vào bất cứ lúc nào, nhưng ngày hôm nay thì không được. Cho nên nhất định phải quý trọng từng giây từng phút trong ngày hôm nay.
Lý Kỳ theo sự chỉ dẫn của những cựu thần Nam Ngô, đi tới chợ lớn nhất của phủ Thanh Long thị sát.
Tuy rằng hiện tại kinh tế của phủ Thanh Long có lẽ đã bị vây ở trạng thái tê liệt, nhưng mấy ngày nay bởi vì giải trừ cảnh báo chiến tranh, có một ít thương nhân đã bắt đầu mở cửa buôn bán, người luôn cần phải ăn cơm.
Lý Kỳ nguyên bản là một thương nhân, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ quên đạo lývlập nghiệp của mình, trong quá trình thị sát, hắn phi thường thân thiện hàn huyên một lúc với vài vị thương nhân buôn bán nhỏ, từ lời nói của họ, Lý Kỳ liền đại khái hiểu được về hệ thống kinh tế ở Nam Ngô, có thể nói là một hệ thống kinh tế vô cùng lạc hậu.
Mặc dù tại trên phương diện văn hóa, hay chế độ quản lý, Nam Ngô đều bắt chước của Đại Tống, cũng học được có hình có dạng, nhưng hệ thống kinh tế này thì bọn họ không thể bắt chước Đại Tống được, gần nhất là vị trí địa lý của họ còn lâu mới bằng Đại Tống, thứ hai là bọn họ không có kỹ thuật tiên tiến như Đại Tống, thứ ba là bọn họ vẫn dùng đồng tiền của Đại Tống, dùng tiền của Đại Tống thì rất khó có thể ở phương diện hệ thống kinh tế đuổi kịp, vượt qua cùng bắt chước được.
Sau khi thị sát một vòng rồi đi trở về, đã sắp đến nhá nhem tối rồi.
Mặt trời lặn hướng tây, biểu thị cho bữa tối khiến người ta chờ mong sắp đến.
Muốn bắt lấy trái tim của một người thì đầu tiên phải thu phục được dạ dày người ta trước đã, đây chính là điểm mạnh của Lý Kỳ, không có đạo lý lại để đấy không cần.
Lý Kỳ phi thường dũng cảm dán ra bố cáo, muốn mời tất cả dân chúng trong thành ăn tối, hắn sống hai đời, đây cũng là lần đầu tiên mời nhiều người như vậy ăn cơm đấy.
Phải ra nhiều máu lắm đây!
Thế nhưng toàn thành cũng có gần mười vạn dân chúng, đối với đồ ăn có giới hạn rất lớn, ngươi không có khả năng nhà nào cũng tặng một món Phật nhảy tường đi, nói vậy thì Lý Kỳ không phải đi vay nặng lãi mới là lạ, đồ ăn tốt nhất không gì có thể vượt qua được đại oa thái ( các thức ăn trộn lẫn lộn với nhau).
Đại oa thái chú ý chính là ăn nhiều người cho náo nhiệt, chính yếu nhất vẫn là tiết kiệm tiền.
Về phần nguyên liệu cho món đại oa thái, Lý Kỳ đã nghiên cứu qua nhiều lần, nguyên liệu chính sẽ là một ít rau xanh cùng vài loại nấm ngắt lấy trong núi, thức ăn mặn thì ít hơn, chủ yếu là một số động vật hoang dại ở địa phương, Lý Kỳ đã sai người vào núi săn thú từ sớm để chuẩn bị nhiều hơn một ít thịt đến.
Tương đương đều là lấy từ thiên nhiên.
Trừ những thứ đó ra, Lý Kỳ còn khiến Trương Bá Ngọc đi làm công tác tư tưởng cho một số địa chủ lớn, khiến cho bọn họ cống hiến chút thịt ra, nói là làm công tác tư tưởng, kỳ thật chính là uy bức lợi dụ đấy.
Phàm là địa chủ bình thường đều keo kiệt muốn chết, từ cổ tới nay, điểm này vốn chưa từng thay đổi, nhưng hiện tại ai cũng không dám keo kiệt, tình hình đã thay đổi rồi, nếu bọn họ còn không biết điều, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, người nào cũng không thể cam đoan được.
Hiện giờ Lý Kỳ chính là chủ nhân của phủ Thanh Long, chủ nhân đã mở miệng thì sao bọn họ lại dám không cống hiến chút đồ vật ra chứ, nói một cách khác, lúc này không nịnh bợ Lý Kỳ thì đợi đến khi nào a, heo hay dê gì đều đưa qua tất.
Tuy rằng đối với nhiều người, chút thức ăn mặn này vẫn là ít chút, nhưng đối với dân chúng bên trong thành thì chỉ cần hơi có mùi thịt cũng đã phi thường thỏa mãn rồi, mặt khác, Lý Kỳ còn khiến đám binh sĩ quân Tống cống hiến ra một ít đồ hộp, đám đồ hộp này chủ yếu để làm gia vị, chứ nếu cứ thế ăn ấy mà, vậy thật đúng là không đủ nhìn.
Lý Kỳ thiết trí một trăm địa điểm ăn cơm trong phủ Thanh Long, dân chúng đứng xếp hàng đi lĩnh cơm ăn.
Từng trận mùi hương nồng đậm tràn ngập mỗi con đường, từng thìa đại oa thái màu sắc rực rỡ được múc vào trong bát của dân chúng, sợ cả ngày rồi, rốt cục tại thời khắc này dân chúng Nam Ngô mới lộ ra vui vẻ tươi cười.
Lý Kỳ dùng nhiều công sức, tốn nhiều tiền như vậy chính là vì một nụ cười này.
- Ha ha, lúc này huynh đúng là bất chấp mọi giá rồi.
Triệu Tinh Yến nhìn một mảnh dài hẹp “rồng rắn dài” thấp giọng nói với Lý Kỳ.
- Bữa cơm này ta cũng không mất gì, đều là tiền của địa chủ quan viên cả đấy.
Lý Kỳ cười trộm vài tiếng, lại bảo:
- Tuy nhiên, cho dù do ta bỏ tiền, ta cũng nguyện ý, kỳ thật bất kể dân chúng ở đâu, đều phi thường thuần phác thiện lương đấy, chỉ cần muội cho bọn họ một miếng cơm, bọn họ sẽ nhớ ơn muội cả đời, cuộc đời ta có câu châm ngôn là “vĩnh viễn phải làm một người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà không phải chỉ làm một người dệt hoa trên gấm kia”.
Triệu Tinh Yến vậy giống như thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau mới cười nói:
- Con người huynh thật đúng là kỳ quái, có mấy lời nếu từ miệng người khác nói ra nhất định sẽ khiến cho mọi người khinh bỉ, nhưng là nói ra từ miệng huynh, thì cùng một câu lại làm cho người ta cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn phi thường có đạo lý nữa chứ.
Lý Kỳ nói:
- Đó là bởi vì muội đã quen rồi thôi.
- Có đạo lý.
Lại đi vòng vo một vong, Lý Kỳ mới đi đến hoàng cung. Lúc này đã là ban đêm, tự nhiên không thể tránh khỏi có một buổi thịnh yến phong phú rồi.
Trên yến hội, không khí có vẻ không quá hài hòa vui vẻ, có chút đau thương, có chút cô đơn, còn có chút thương cảm.
Dù sao thì hoàng thất Nam Ngô ở trong một ngày này từ chủ nhân biến thành người hầu, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút không cân bằng, khẳng định không thể thoải mái ăn uống thỏa thích được, nếu không phì bọn họ cũng quá vô tâm vô phế rồi.
Trong lòng Lý Kỳ cũng hiểu được. Đổi lại là hắn, hắn khẳng định cũng không chịu nổi, cho nên hắn vẫn đặt trọng điểm trên công việc, mượn cơ hội hỏi thăm tình huống của phủ Thanh Long, cùng với tình huống của quân đội ở phía nam của Nam Ngô, bởi vì bây giờ bọn họ chỉ mới đánh đến phủ Thanh Long, phía sau còn có rất nhiều thành trấn sơn trại khác, muốn hoàn toàn chiếm lĩnh Nam Ngô cũng không phải là việc trong một ngày mà làm được.
Lý Kỳ cũng chỉ biết đại khái một chút, cũng không nói sâu vào vấn đề gì.
Sau khi yến hội kết thúc, nhiệm vụ ngày hôm nay cũng kết thúc theo. Một tháng sắp tới bọn họ đều muốn vượt qua trong sự bận rộn, những vương công quý tộc của Nam Ngô cũng đều đi về nghỉ ngơi, bọn Nhạc Phi cũng đều bận việc của chính mình.
- Hô ---!
Ra khỏi điện lớn, Lý Kỳ vẫn chưa vội vã đi nghỉ ngơi, mà là cùng Triệu Tinh Yến đei đến trước cửa điện lớn, Lý Kỳ thở mạnh ra một hơi, hơi có chút mệt mỏi nói:
- Hiện giờ mới bắt đầu a!
Triệu Tinh Yến gật đầu, cảm khái:
- Đúng vậy a! Muốn nắm bắt được phủ Thanh Long thật không khó, nhưng làm sao để quản lý tốt được chỗ này mới là khó khăn nhất đấy, nếu không thì phí công những người đã hy sinh mất. Nhưng trước mắt huynh còn phải đối mặt với một vấn đề phi thường khó giải quyết.
- Muội nói đến Đoàn Chính Nghiêm sao?
- Huynh định khi nào mới gặp ông ta?
- Chờ hai ngày nữa đi.
Lý Kỳ nói:
- Trước đó, ta phải gặp Ngô Giới trước mới được.
Triệu Tinh Yến hỏi:
- Ồ, thiếu chút nữa quên mất, huynh định để ai làm chức Trấn Nam Vương này?
Lý Kỳ cười cười bảo:
- Muội đoán xem.
Triệu Tinh Yến nói:
- Dù sao ta biết rằng không phải Nhạc Phi thì cũng là Ngô Giới.
- Thông minh lắm, như vậy thì chỉ còn lại một người.
Triệu Tinh Yến sửng sốt một chút, nói:
- Ta nghĩ ta biết là ai rồi, nhưng ngươi dùng cách gì khuyên bảo Ngô Giới, Nhạc Phi buông tha cho chức Trấn Nam Vương này?
Lý Kỳ nói:
- Hai người bọn họ đều là người thông minh, chỉ cần nhắc nhở một chút thì tự nhiên sẽ hiểu ra thôi, bên phía Ngô Giới thì từ muội đi nói cho y đi, muội là bà chủ cũ của y mà.
Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì có một gã hộ vệ vội vã đi tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, vừa rồi phía tây ngoại thành báo lại, Lý Toàn Thánh đã tự sát trong trướng vải của mình rồi.
- Cái gì?
Lý Kỳ trầm mi, hỏi:
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Một canh giờ trước.
- Lão già ghê tởm kia, thà rằng chết cũng không muốn cho ta sống tốt đây mà.
Lý Kỳ nhỏ giọng mắng một câu, lại hỏi Triệu Tinh Yến:
- Muội thấy thế nào?
Triệu Tinh Yến nhăn mày, nói:
- Lão ta muốn mượn cái chết của mình để gieo một viên hạt giống báo thù vào trong lòng dân chúng Nam Ngô.
- Giống với suy nghĩ của ta.
Lý Kỳ nói:
- Không nói đến cái khác, chỉ cần tin lão chết truyền ra ngoài thì từ cao đến thấp của phủ Thanh Long nhất định sẽ nghĩ là do ta bức lão phải chết đấy.
Triệu Tinh Yến sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lý Toàn Thánh chưởng quản binh lính nhiều năm như vậy, thanh danh của lão ta ở phủ Thanh Long rất cao, lão ta vừa chết, không thể nghi ngờ là muốn nói cho những người khác, vẫn còn một người thà chết cũng không thèm làm quan viên của Đại Tống, lão muốn lấy cái chết để thể hiện rõ ý chí, khiến cho dân chúng không nên bị lời nói hoa ngôn xảo ngữ của chúng ta mê hoặc, không nên quên những thống khổ chúng ta mang đến cho bọn họ, một cái mạng già sắp xuống mồ của lão ta thật đúng là kiếm đủ vốn.
Lý Kỳ nói:
- Kỳ thật không chỉ có lão, trong phủ Thanh Long này kỳ thật còn có rất nhiều người có hy vọng phục quốc, bởi vì đại quân ta không có khả năng luôn đóng quân ở đây, chỉ cần đại quân ta vừa rút lui, cơ hội của bọn họ đã tới rồi, dù sao thì nơi này núi cao hoàng đế xa, khó thể thể nắm hết trong tay ở một thời gian cực ngắn được.
Triệu Tinh Yến hỏi:
- Vậy huynh định làm như thế nào? Việc này nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn vào ngày mai cho xem.
Lý Kỳ híp mắt, tự tin bảo:
- Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, nếu lão ta muốn làm anh hùng thì ta đây sẽ thành toàn cho lão, ta không chỉ cho lão danh hiệu anh hùng, mà còn muốn cho lão lễ tang theo quy cách cao nhất, cái thứ gì vậy, thật sự cho rằng lão tử là ngồi không sao.
Nói xong, hắn lại nói với tên hộ vệ kia:
- Ngươi lập tức đi báo cho Ngô Giới, khiến y khống chế cho tốt nhân mã của Lý Toàn Thánh, nếu ai dám vọng động thì giết không tha.
- Rõ.
Lý Kỳ kéo áo, tức giận mắng:
- Mẹ nó! Tâm tình tốt ngày hôm này bị đống phân chuột này làm hỏng hết rồi.
Quá không hiệu suất rồi.
Nhưng, hết thảy đều đáng giá đấy.
Muốn bước vào cánh cửa này cũng không khó, chỉ là công nhấc chân thôi, khó thì khó ở chỗ khiến cho những người bên trong cánh cửa công nhận ngươi ấy.
Đây mới là điểm mấu chốt nhất đấy.
Mà Lý Kỳ bày ra những nghi thức này cũng vì muốn tiêu trừ sự sợ hãi trong lòng người dân Nam Ngô, khiến cho mở lòng chấp nhận Đại Tống.
Tuy rằng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn chưa đến mức khiến cho dân chúng Nam Ngô lập tức vui mừng đến phát khóc tiến lên nghênh đón thân phận mới, nhưng cũng gõ mở ra trái tim của bọn họ.
Nhưng muốn chân chính đả động trái tim bọn họ, thì những thứ mờ ảo dối trá như này còn chưa đủ, thậm chí còn kém hơn so với một bát cơm nóng hầm hập.
Bất cứ kẻ nào đều thích những thứ gì đó chân thực một chút.
Lý Kỳ cũng khá tôn trọng điểm này.
Lý Kỳ đã sớm phân phó cho bọn Nhạc Phi, chỉ cần là tướng sĩ thì đều phải đi bộ vào thành, không được cưỡi ngồi trên ngựa cao làm tăng thêm khoảng cách với dân chúng, cần phải kéo gần gũi dân chúng lại mới được.
Kết quả biến thành giống như cầu thủ vào trận vậy, may mắn là ở đời Tống, chứ không phải ở hậu thế, nếu không thật sự khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Mỗi người nhóm Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến, Nhạc Phi đều lôi kéo cánh tay nhỏ bé của một hai em nhỏ Nam Ngô vào thành.
Chỉ thấy hai bên đường đứng đầy dân chúng, hai mắt mở to lộ ra sợ hãi nhìn từng nhóm binh lính đi qua trước mắt.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy những quan lớn triều Tống như Lý Kỳ nắm tay bé con nhà mình vào thành thì không hiểu sao dâng lên một loại cảm giác thân thiết, sợ hãi trong mắt cũng giảm đi rất nhiều, dường như cảm thấy những người này còn lâu mới hung ác như trong lời đồn đại vậy.
Từ đầu đến cuối trên mặt Lý Kỳ đều luôn mỉm cười, không ngừng vẫy tay thể hiện thiện ý với dân chúng xung quanh, tuy rằng phản ứng của đối phương rất bình thản nhưng cũng không gây trở ngại gì cho sự nhiệt tình của hắn cả.
Đám người Trương Bá Ngọc thấy lúc Lý Kỳ đối mặt với sự lạnh lùng của dân chúng mà vẫn có thể duy trì được mỉm cười thì đều cảm thấy kinh ngạc, nhìn nam nhân này trẻ tuổi mà không ngờ lại có được thủ đoạn cùng lòng dạ sâu đậm như thế. Hơn nữa đối với nhân tính nắm rất rõ, hành sự cẩn thận, dù là bọn họ có sống thêm vài thập niên cũng chưa chắc có thể xử lý chu toàn thế được.
Bọn họn dần dần hiểu được tại sao mình lại thất bại thảm hại rồi.
Không phải trời không giúp mình.
Mà là tài nghệ không bằng người.
Có người này ở đây, có lẽ thắng bại đã sớm được định trước rồi.
Nếu làm theo quy trình cơ bản, thì chuyện thứ nhất Lý Kỳ làm sau khi vào thành hẳn là nhập trú hoàng cung, nhưng Lý Kỳ cũng không làm vậy, hoàng cung có thể vào bất cứ lúc nào, nhưng ngày hôm nay thì không được. Cho nên nhất định phải quý trọng từng giây từng phút trong ngày hôm nay.
Lý Kỳ theo sự chỉ dẫn của những cựu thần Nam Ngô, đi tới chợ lớn nhất của phủ Thanh Long thị sát.
Tuy rằng hiện tại kinh tế của phủ Thanh Long có lẽ đã bị vây ở trạng thái tê liệt, nhưng mấy ngày nay bởi vì giải trừ cảnh báo chiến tranh, có một ít thương nhân đã bắt đầu mở cửa buôn bán, người luôn cần phải ăn cơm.
Lý Kỳ nguyên bản là một thương nhân, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ quên đạo lývlập nghiệp của mình, trong quá trình thị sát, hắn phi thường thân thiện hàn huyên một lúc với vài vị thương nhân buôn bán nhỏ, từ lời nói của họ, Lý Kỳ liền đại khái hiểu được về hệ thống kinh tế ở Nam Ngô, có thể nói là một hệ thống kinh tế vô cùng lạc hậu.
Mặc dù tại trên phương diện văn hóa, hay chế độ quản lý, Nam Ngô đều bắt chước của Đại Tống, cũng học được có hình có dạng, nhưng hệ thống kinh tế này thì bọn họ không thể bắt chước Đại Tống được, gần nhất là vị trí địa lý của họ còn lâu mới bằng Đại Tống, thứ hai là bọn họ không có kỹ thuật tiên tiến như Đại Tống, thứ ba là bọn họ vẫn dùng đồng tiền của Đại Tống, dùng tiền của Đại Tống thì rất khó có thể ở phương diện hệ thống kinh tế đuổi kịp, vượt qua cùng bắt chước được.
Sau khi thị sát một vòng rồi đi trở về, đã sắp đến nhá nhem tối rồi.
Mặt trời lặn hướng tây, biểu thị cho bữa tối khiến người ta chờ mong sắp đến.
Muốn bắt lấy trái tim của một người thì đầu tiên phải thu phục được dạ dày người ta trước đã, đây chính là điểm mạnh của Lý Kỳ, không có đạo lý lại để đấy không cần.
Lý Kỳ phi thường dũng cảm dán ra bố cáo, muốn mời tất cả dân chúng trong thành ăn tối, hắn sống hai đời, đây cũng là lần đầu tiên mời nhiều người như vậy ăn cơm đấy.
Phải ra nhiều máu lắm đây!
Thế nhưng toàn thành cũng có gần mười vạn dân chúng, đối với đồ ăn có giới hạn rất lớn, ngươi không có khả năng nhà nào cũng tặng một món Phật nhảy tường đi, nói vậy thì Lý Kỳ không phải đi vay nặng lãi mới là lạ, đồ ăn tốt nhất không gì có thể vượt qua được đại oa thái ( các thức ăn trộn lẫn lộn với nhau).
Đại oa thái chú ý chính là ăn nhiều người cho náo nhiệt, chính yếu nhất vẫn là tiết kiệm tiền.
Về phần nguyên liệu cho món đại oa thái, Lý Kỳ đã nghiên cứu qua nhiều lần, nguyên liệu chính sẽ là một ít rau xanh cùng vài loại nấm ngắt lấy trong núi, thức ăn mặn thì ít hơn, chủ yếu là một số động vật hoang dại ở địa phương, Lý Kỳ đã sai người vào núi săn thú từ sớm để chuẩn bị nhiều hơn một ít thịt đến.
Tương đương đều là lấy từ thiên nhiên.
Trừ những thứ đó ra, Lý Kỳ còn khiến Trương Bá Ngọc đi làm công tác tư tưởng cho một số địa chủ lớn, khiến cho bọn họ cống hiến chút thịt ra, nói là làm công tác tư tưởng, kỳ thật chính là uy bức lợi dụ đấy.
Phàm là địa chủ bình thường đều keo kiệt muốn chết, từ cổ tới nay, điểm này vốn chưa từng thay đổi, nhưng hiện tại ai cũng không dám keo kiệt, tình hình đã thay đổi rồi, nếu bọn họ còn không biết điều, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, người nào cũng không thể cam đoan được.
Hiện giờ Lý Kỳ chính là chủ nhân của phủ Thanh Long, chủ nhân đã mở miệng thì sao bọn họ lại dám không cống hiến chút đồ vật ra chứ, nói một cách khác, lúc này không nịnh bợ Lý Kỳ thì đợi đến khi nào a, heo hay dê gì đều đưa qua tất.
Tuy rằng đối với nhiều người, chút thức ăn mặn này vẫn là ít chút, nhưng đối với dân chúng bên trong thành thì chỉ cần hơi có mùi thịt cũng đã phi thường thỏa mãn rồi, mặt khác, Lý Kỳ còn khiến đám binh sĩ quân Tống cống hiến ra một ít đồ hộp, đám đồ hộp này chủ yếu để làm gia vị, chứ nếu cứ thế ăn ấy mà, vậy thật đúng là không đủ nhìn.
Lý Kỳ thiết trí một trăm địa điểm ăn cơm trong phủ Thanh Long, dân chúng đứng xếp hàng đi lĩnh cơm ăn.
Từng trận mùi hương nồng đậm tràn ngập mỗi con đường, từng thìa đại oa thái màu sắc rực rỡ được múc vào trong bát của dân chúng, sợ cả ngày rồi, rốt cục tại thời khắc này dân chúng Nam Ngô mới lộ ra vui vẻ tươi cười.
Lý Kỳ dùng nhiều công sức, tốn nhiều tiền như vậy chính là vì một nụ cười này.
- Ha ha, lúc này huynh đúng là bất chấp mọi giá rồi.
Triệu Tinh Yến nhìn một mảnh dài hẹp “rồng rắn dài” thấp giọng nói với Lý Kỳ.
- Bữa cơm này ta cũng không mất gì, đều là tiền của địa chủ quan viên cả đấy.
Lý Kỳ cười trộm vài tiếng, lại bảo:
- Tuy nhiên, cho dù do ta bỏ tiền, ta cũng nguyện ý, kỳ thật bất kể dân chúng ở đâu, đều phi thường thuần phác thiện lương đấy, chỉ cần muội cho bọn họ một miếng cơm, bọn họ sẽ nhớ ơn muội cả đời, cuộc đời ta có câu châm ngôn là “vĩnh viễn phải làm một người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà không phải chỉ làm một người dệt hoa trên gấm kia”.
Triệu Tinh Yến vậy giống như thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau mới cười nói:
- Con người huynh thật đúng là kỳ quái, có mấy lời nếu từ miệng người khác nói ra nhất định sẽ khiến cho mọi người khinh bỉ, nhưng là nói ra từ miệng huynh, thì cùng một câu lại làm cho người ta cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn phi thường có đạo lý nữa chứ.
Lý Kỳ nói:
- Đó là bởi vì muội đã quen rồi thôi.
- Có đạo lý.
Lại đi vòng vo một vong, Lý Kỳ mới đi đến hoàng cung. Lúc này đã là ban đêm, tự nhiên không thể tránh khỏi có một buổi thịnh yến phong phú rồi.
Trên yến hội, không khí có vẻ không quá hài hòa vui vẻ, có chút đau thương, có chút cô đơn, còn có chút thương cảm.
Dù sao thì hoàng thất Nam Ngô ở trong một ngày này từ chủ nhân biến thành người hầu, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút không cân bằng, khẳng định không thể thoải mái ăn uống thỏa thích được, nếu không phì bọn họ cũng quá vô tâm vô phế rồi.
Trong lòng Lý Kỳ cũng hiểu được. Đổi lại là hắn, hắn khẳng định cũng không chịu nổi, cho nên hắn vẫn đặt trọng điểm trên công việc, mượn cơ hội hỏi thăm tình huống của phủ Thanh Long, cùng với tình huống của quân đội ở phía nam của Nam Ngô, bởi vì bây giờ bọn họ chỉ mới đánh đến phủ Thanh Long, phía sau còn có rất nhiều thành trấn sơn trại khác, muốn hoàn toàn chiếm lĩnh Nam Ngô cũng không phải là việc trong một ngày mà làm được.
Lý Kỳ cũng chỉ biết đại khái một chút, cũng không nói sâu vào vấn đề gì.
Sau khi yến hội kết thúc, nhiệm vụ ngày hôm nay cũng kết thúc theo. Một tháng sắp tới bọn họ đều muốn vượt qua trong sự bận rộn, những vương công quý tộc của Nam Ngô cũng đều đi về nghỉ ngơi, bọn Nhạc Phi cũng đều bận việc của chính mình.
- Hô ---!
Ra khỏi điện lớn, Lý Kỳ vẫn chưa vội vã đi nghỉ ngơi, mà là cùng Triệu Tinh Yến đei đến trước cửa điện lớn, Lý Kỳ thở mạnh ra một hơi, hơi có chút mệt mỏi nói:
- Hiện giờ mới bắt đầu a!
Triệu Tinh Yến gật đầu, cảm khái:
- Đúng vậy a! Muốn nắm bắt được phủ Thanh Long thật không khó, nhưng làm sao để quản lý tốt được chỗ này mới là khó khăn nhất đấy, nếu không thì phí công những người đã hy sinh mất. Nhưng trước mắt huynh còn phải đối mặt với một vấn đề phi thường khó giải quyết.
- Muội nói đến Đoàn Chính Nghiêm sao?
- Huynh định khi nào mới gặp ông ta?
- Chờ hai ngày nữa đi.
Lý Kỳ nói:
- Trước đó, ta phải gặp Ngô Giới trước mới được.
Triệu Tinh Yến hỏi:
- Ồ, thiếu chút nữa quên mất, huynh định để ai làm chức Trấn Nam Vương này?
Lý Kỳ cười cười bảo:
- Muội đoán xem.
Triệu Tinh Yến nói:
- Dù sao ta biết rằng không phải Nhạc Phi thì cũng là Ngô Giới.
- Thông minh lắm, như vậy thì chỉ còn lại một người.
Triệu Tinh Yến sửng sốt một chút, nói:
- Ta nghĩ ta biết là ai rồi, nhưng ngươi dùng cách gì khuyên bảo Ngô Giới, Nhạc Phi buông tha cho chức Trấn Nam Vương này?
Lý Kỳ nói:
- Hai người bọn họ đều là người thông minh, chỉ cần nhắc nhở một chút thì tự nhiên sẽ hiểu ra thôi, bên phía Ngô Giới thì từ muội đi nói cho y đi, muội là bà chủ cũ của y mà.
Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì có một gã hộ vệ vội vã đi tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, vừa rồi phía tây ngoại thành báo lại, Lý Toàn Thánh đã tự sát trong trướng vải của mình rồi.
- Cái gì?
Lý Kỳ trầm mi, hỏi:
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Một canh giờ trước.
- Lão già ghê tởm kia, thà rằng chết cũng không muốn cho ta sống tốt đây mà.
Lý Kỳ nhỏ giọng mắng một câu, lại hỏi Triệu Tinh Yến:
- Muội thấy thế nào?
Triệu Tinh Yến nhăn mày, nói:
- Lão ta muốn mượn cái chết của mình để gieo một viên hạt giống báo thù vào trong lòng dân chúng Nam Ngô.
- Giống với suy nghĩ của ta.
Lý Kỳ nói:
- Không nói đến cái khác, chỉ cần tin lão chết truyền ra ngoài thì từ cao đến thấp của phủ Thanh Long nhất định sẽ nghĩ là do ta bức lão phải chết đấy.
Triệu Tinh Yến sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lý Toàn Thánh chưởng quản binh lính nhiều năm như vậy, thanh danh của lão ta ở phủ Thanh Long rất cao, lão ta vừa chết, không thể nghi ngờ là muốn nói cho những người khác, vẫn còn một người thà chết cũng không thèm làm quan viên của Đại Tống, lão muốn lấy cái chết để thể hiện rõ ý chí, khiến cho dân chúng không nên bị lời nói hoa ngôn xảo ngữ của chúng ta mê hoặc, không nên quên những thống khổ chúng ta mang đến cho bọn họ, một cái mạng già sắp xuống mồ của lão ta thật đúng là kiếm đủ vốn.
Lý Kỳ nói:
- Kỳ thật không chỉ có lão, trong phủ Thanh Long này kỳ thật còn có rất nhiều người có hy vọng phục quốc, bởi vì đại quân ta không có khả năng luôn đóng quân ở đây, chỉ cần đại quân ta vừa rút lui, cơ hội của bọn họ đã tới rồi, dù sao thì nơi này núi cao hoàng đế xa, khó thể thể nắm hết trong tay ở một thời gian cực ngắn được.
Triệu Tinh Yến hỏi:
- Vậy huynh định làm như thế nào? Việc này nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn vào ngày mai cho xem.
Lý Kỳ híp mắt, tự tin bảo:
- Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, nếu lão ta muốn làm anh hùng thì ta đây sẽ thành toàn cho lão, ta không chỉ cho lão danh hiệu anh hùng, mà còn muốn cho lão lễ tang theo quy cách cao nhất, cái thứ gì vậy, thật sự cho rằng lão tử là ngồi không sao.
Nói xong, hắn lại nói với tên hộ vệ kia:
- Ngươi lập tức đi báo cho Ngô Giới, khiến y khống chế cho tốt nhân mã của Lý Toàn Thánh, nếu ai dám vọng động thì giết không tha.
- Rõ.
Lý Kỳ kéo áo, tức giận mắng:
- Mẹ nó! Tâm tình tốt ngày hôm này bị đống phân chuột này làm hỏng hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.