Chương 1939: Muội gầy đi. 2
Nam Hi
31/10/2017
Lúc trước bọn họ vẫn ở lại bên bờ sông Phú Lương, giúp chữa thương cho
những binh lính kia, cũng không vào phủ Thanh Long cùng Lý Kỳ, hơn nữa
chỉ xem qua nhân số thương vong, thì có thể thấy đấy là một công việc
không hề thoải mái chút nào cả, bọn Lưu vân Hi cũng bận rộn mấy tháng
mới có thể thành công rút ra được, mà Triệu Tinh Yến đều là đi qua trị
liệu định kỳ vào mỗi tháng,về phần Hàn Thế Trung thì y còn phải ở lại bờ sông để phòng ngừa kẻ thù đánh bất ngời nữa. Hiện giờ cục diện đã ổn
định lại rồi, Lý Kỳ cũng gọi Hàn Thế Trung đến phủ Thanh Long để thương
lượng chuyện lui binh nữa.
Quả thực là bọn họ a! Lý Kỳ vui vẻ ngoắc tay.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới trước mặt Lý Kỳ. Hàn Thế Trung nhìn quần áo của Lý Kỳ, hơi sửng sốt, lập tức xuống ngựa, chắp tay nói:
- Hàn Ngũ bái kiến Xu Mật Sứ.
- Hàn tướng quân.
Nhạc Phi, Ngưu Cao cũng chắp tay lên tiếng chào hỏi với Hàn Thế Trung.
Hàn Thế Trung thi lễ đáp lại.
Quái Cửu Lang đánh giá Lý Kỳ, cười ha ha hỏi:
- Kim Đao Trù Vương, đây là chức quan của ngươi sao?
Lý Kỳ sửng sốt, hỏi:
- Quái huynh. Cớ gì lại nói lời ấy?
Quái Cửu Lang vừa nghe đến “Quái huynh” thì đủ loại đau đầu, chỉ tay vào trước ngực Lý Kỳ nói:
- Phía trên này không phải viết thế sao.
Đúng a, thiếu chút nữa quên mất cái áo ngắn này của ta là chiếc đặc biệt, Lý Kỳ cười vô lại nói:
- Ngươi biết là được rồi, đây chính là chữ của Thái thượng hoàng đấy, không có bán trên thị trường đâu.
Quái Cửu Lang vốn chỉ muốn châm chọc Lý Kỳ vài câu, nhưng lão ta đã đánh giá thấp sự mặt dày của Lý Kỳ rồi.
Doãn thị chỉ cảm thấy một bộ trang phục này của Lý Kỳ phi thường buồn cười, cho nên trốn sau lưng Quái Cửu Lang cười trộm vài tiếng, nhưng Thẩm Văn lại tràn ngập tò mò, nói:
- Lý thúc, bộ y phục này của ngươi thật là kỳ quái a.
Lý Kỳ hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy có tốt hay không?
Thẩm Văn nghĩ một chút, nói:
- Ta cảm thấy có vể rất thoải mái đấy.
- Tinh mắt lắm.
Lý Kỳ cười nói:
- Tiểu Văn. Không ngờ ngươi rất biết thưởng thức đấy, Lý thúc nói thật cho ngươi biết, mặc bộ quần áo này lên người sẽ rất mát, hơn nữa còn đặc biệt tiện lợi, mấu chốt là dễ dàng giặt giũ, ưu điểm khó mà nói hết trong một ngày được, ngươi nghĩ chút xem, thời tiết nóng như này còn bịt kín mít thế thì không bị cảm nóng mới lạ, hơn nữa còn cả người thối hoắc đều có thể dùng để hun chết muỗi nữa, chúng ta sống vì điều gì, không phải để hưởng thụ sao, tội gì tự làm khổ bản thân chứ.
Thẩm Văn từ nhỏ lớn lên trong núi, không hiểu biết về lễ nghĩa liêm sỉ, cảm thấy Lý Kỳ nói rất có đạo lý, cho nên thẳng thắn gật đầu nói:
- Lý thúc, ngươi nói quá đúng, nơi này cũng quá nóng, không mát mẻ như sơn cốc của ta, ta đều sắp bị nóng chết mất luôn.
Lý Kỳ đĩnh đạc nói:
- Ngươi cứ yên tâm, ngày khác Lý thúc cũng làm một bộ y phục giống thế này cho ngươi, trên đấy thêu mấy chữ “ Quái thị môn nhân”, thấy thế nào?
Thẩm Văn đơn thuần nhưng không ngốc, vội vàng lắc đầu:
- Như thế không thể được, không được đâu.
Quái Cửu Lang cũng phiền lão liên tục lắc đầu, tiểu tử này thật sự là có thù tất báo nha.
Lưu ân Hi thấy Lý Kỳ bố trí gia tộc Quái thị một cách lộ liễu như vậy, lại thấy hắn làm như không thấy vị hôn thê của chính mình thì có chút khó chịu nói:
- Tiểu Văn, ngươi đừng nghe người này nói hươu nói vượn, mặc như thế thì còn ra thể thống gì nữa, thoải mái thì cũng phải cố kỵ lễ nghĩ liêm sỉ chứ.
Được rồi, lại là lễ nghĩa liêm sỉ. Lý Kỳ ngay lập tức thật đúng là không có lý do nào phản bác lại bốn chữ này, vì thế khẩn trương nói sang chuyện khác, hắn ồ một tiếng, nói:
- Thập nương, cô cũng tới đây nha, trước đó vài ngày thật sự là vất vả cho cô rồi, đợi ta làm cho cô mấy chén tổ yến lớn để cô bồi bổ thân mình nha.
Hắn ở hoàng cung mấy ngày nay, mỗi ngày đều làm tổ yến ăn, bởi vì nơi này gần với Nam Hải, cho nên trong cung cất giữ rất nhiều tổ yến thiên nhiên, thật sự là rất thích.
Lưu Vân Hi cũng không thích trò này của hắn, nói:
- Thứ đấy cũng không cần thiết, chỉ cần ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng ta là được rồi.
Oa! Không phải là cô vội vã muốn kết hôn với ta đến thế đi, ở ngay trước mặt đông đảo quần chúng cũng dám nói chuyện này. Trong nhất thời Lý Kỳ toát ra đầy đầu mồ hôi lạnh.
Quái Cửu Lang hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì?
- Chính là ---.
- Đợi chút.
Lý Kỳ quát to một tiếng, toát ra đầy mồ hôi nói:
- Không có việc gì, không có việc gì.
Lưu Vân Hi nhíu đôi mi thanh tú lại , hơi có chút tức giận nói:
- Không có việc gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trốn nợ hay sao?
Lý Kỳ thấp giọng nói:
- Lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi, không thể nói cho bên thứ ba biết được.
Ngưu Cao cười ha ha hỏi:
- Xu Mật Sứ, là bí mật gì vậy?
Lý Kỳ ngoắc ngón tay.
Ngưu Cao mừng rỡ, vội vàng đưa đầu lại gần.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói bên tai y:
- Bí mật.
- Bí mật gì?
- Biết là bí mật mà ngươi còn hỏi.
Lý Kỳ đột nhiên rít gào một câu, Ngưu Cao thấy Quỷ Kiến Sầu nổi bão, lập tức tránh ra ngay.
Quái Cửu Lang thấy Lý Kỳ khẩn trương như vậy, trong lòng lại càng tò mò, nói:
- Thập Nương, con nói đi.
- Sư phụ, kỳ thật không có chuyện gì lớn cả, chính là --- việc trồng hạt cà phê ấy.
- Không thể nói a.
Lý Kỳ cùng Lưu Vân Hi đồng thời lên tiếng.
- Hạt cà phê?
Lý Kỳ nhất thời si ngốc.
Những người còn lại cũng đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, trồng hạt cà phê thì có gì không thể nói ra chứ.
Lý Kỳ ngượng ngùng bảo:
- Hóa ra cô nói đến hạt cà phê a.
- Bằng không ngươi nghĩ ta muốn nói với ngươi chuyện gì?
Lưu vân Hi kinh ngạc hỏi, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, thì nàng lập tức kịp phản ứng, nhịn không được đỏ bừng cả mặt lên.
Lý Kỳ thấy những người còn lại đều dùng loại ánh mắt phi thường tò mò nhìn bọn họ, khẩn trương bật cười ha ha:
- Việc này đương nhiên không thể nói ra rồi, đây chính là bảo bối nha, sao có thể khiến cho quá nhiều người biết việc này được, đi đi đi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Hắn nói xong thì đột nhiên đi qua, kéo tay Lưu Vân Hi đi mất.
- Oa! Đều đã bắt nắm tay rồi hả?
Mỗi người trong bọn Ngưu Cao, Nhạc Phi đều trợn to hai mắt, cùng nghĩ thế này, ngay cả Quái Thập Nương cũng có thể thu phục được, Xu Mật Sứ quả nhiên có thể làm hết những việc người thường không thể a! Lợi hại, thật sự là lợi hại.
Khóe miệng Quái Cửu Lang cũng lộ ra một tia tươi cười đắc ý.
Lưu Vân Hi đi theo Lý Kỳ đến một bên, mới bảo:
- Hiện tại ngươi có thể buông ra rồi.
- Buông cái gì?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.
- Tay của ta.
- Tay cô? A?
Lý Kỳ vừa cúi đầu nhìn xuống, cực kỳ hoảng sợ nói:
- Cô nhét tay mình vào tay ta lúc nào vậy, ta biết cô rất sốt ruột muốn gả đi, nhưng làm thế này không được đâu, dễ khiến cho người ta hiểu lầm lắm.
Trên đời này còn có ai còn ti tiện hơn so với người này sao?
- Ta ---.
Lưu Vân Hi bị câu nói kia khiến cho giận điên lên, tay phải giơ lên, chỉ thấy muôn vàn mũi nhọn phóng tới.
Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong tay Lưu Vân Hi cầm hơn mười cái châm nhọn, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói:
- Đợi chút.
Nói xong, hắn nhăn chặt mày, nói:
- Nói cho cô biết, hiện tại ta rất tức giận.
Đâm xuống. Đâm xuống.
Đám người Ngưu Cao tuy rằng không nghe được Lý Kỳ đang nói gì, nhưng thấy châm nhọn trong tay Lưu Vân Hi, đều cảm thấy vô cùng kích động, vô lương tâm hò hét trong lòng. Này nếu để cho Lý Kỳ biết được, kiểu gì cũng phải điều bọn họ đi trông cửa lớn một tháng luôn.
Lưu Vân Hi sửng sốt, tức giận hỏi;
- Ngươi còn dám tức giận?
Lý Kỳ vươn ra tay kia, cầm lấy tay phải của Lưu Vân Hi, thâm tình chân thành nói:
- Muội gầy đi, từ tay ta có thể cảm giác được, muội không chăm sóc tốt cho chính mình, đây là không phụ trách lời hứa giữa chúng ta, muội nói ta có nên tức giận hay không.
Nếu để cho người khác nghe được, kiểu gì cũng phải buồn nôn đến chết, nhưng câu nói kia của Lý Kỳ lại đánh đúng chỗ yếu hại của Lưu Vân Hi, nàng vẫn luôn phi thường chờ mong một câu nói quan tâm từ miệng Lý Kỳ với nàng, hiện giờ rốt cục nàng cũng chờ được, trong lòng tràn đầy cảm động, mí mắt nhẹ nhàng buông xuống, nghe được những thanh âm đinh đinh đang đang, đám châm nhọn rơi hết xuống đất.
- Tình huống gì đây?
Đám người Ngưu Cao nhịn không được mở to hai mắt.
Thiệt nhiều châm nha! Ánh mắt Lý Kỳ liếc thoáng qua, trong lòng cực kỳ nhẹ nhàng thở ra, nếu bị đâm trúng rồi thì chắc chắn là sẽ bị hủy dung luôn!
Quái Cửu Lang đều nhìn ở trong mắt, thịt hai bên má nhảy lên vài cái, âm thầm kêu khổ, sao ta lại dạy dỗ ra một đồ nhi ngốc như vậy chứ.
Quả thực là bọn họ a! Lý Kỳ vui vẻ ngoắc tay.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới trước mặt Lý Kỳ. Hàn Thế Trung nhìn quần áo của Lý Kỳ, hơi sửng sốt, lập tức xuống ngựa, chắp tay nói:
- Hàn Ngũ bái kiến Xu Mật Sứ.
- Hàn tướng quân.
Nhạc Phi, Ngưu Cao cũng chắp tay lên tiếng chào hỏi với Hàn Thế Trung.
Hàn Thế Trung thi lễ đáp lại.
Quái Cửu Lang đánh giá Lý Kỳ, cười ha ha hỏi:
- Kim Đao Trù Vương, đây là chức quan của ngươi sao?
Lý Kỳ sửng sốt, hỏi:
- Quái huynh. Cớ gì lại nói lời ấy?
Quái Cửu Lang vừa nghe đến “Quái huynh” thì đủ loại đau đầu, chỉ tay vào trước ngực Lý Kỳ nói:
- Phía trên này không phải viết thế sao.
Đúng a, thiếu chút nữa quên mất cái áo ngắn này của ta là chiếc đặc biệt, Lý Kỳ cười vô lại nói:
- Ngươi biết là được rồi, đây chính là chữ của Thái thượng hoàng đấy, không có bán trên thị trường đâu.
Quái Cửu Lang vốn chỉ muốn châm chọc Lý Kỳ vài câu, nhưng lão ta đã đánh giá thấp sự mặt dày của Lý Kỳ rồi.
Doãn thị chỉ cảm thấy một bộ trang phục này của Lý Kỳ phi thường buồn cười, cho nên trốn sau lưng Quái Cửu Lang cười trộm vài tiếng, nhưng Thẩm Văn lại tràn ngập tò mò, nói:
- Lý thúc, bộ y phục này của ngươi thật là kỳ quái a.
Lý Kỳ hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy có tốt hay không?
Thẩm Văn nghĩ một chút, nói:
- Ta cảm thấy có vể rất thoải mái đấy.
- Tinh mắt lắm.
Lý Kỳ cười nói:
- Tiểu Văn. Không ngờ ngươi rất biết thưởng thức đấy, Lý thúc nói thật cho ngươi biết, mặc bộ quần áo này lên người sẽ rất mát, hơn nữa còn đặc biệt tiện lợi, mấu chốt là dễ dàng giặt giũ, ưu điểm khó mà nói hết trong một ngày được, ngươi nghĩ chút xem, thời tiết nóng như này còn bịt kín mít thế thì không bị cảm nóng mới lạ, hơn nữa còn cả người thối hoắc đều có thể dùng để hun chết muỗi nữa, chúng ta sống vì điều gì, không phải để hưởng thụ sao, tội gì tự làm khổ bản thân chứ.
Thẩm Văn từ nhỏ lớn lên trong núi, không hiểu biết về lễ nghĩa liêm sỉ, cảm thấy Lý Kỳ nói rất có đạo lý, cho nên thẳng thắn gật đầu nói:
- Lý thúc, ngươi nói quá đúng, nơi này cũng quá nóng, không mát mẻ như sơn cốc của ta, ta đều sắp bị nóng chết mất luôn.
Lý Kỳ đĩnh đạc nói:
- Ngươi cứ yên tâm, ngày khác Lý thúc cũng làm một bộ y phục giống thế này cho ngươi, trên đấy thêu mấy chữ “ Quái thị môn nhân”, thấy thế nào?
Thẩm Văn đơn thuần nhưng không ngốc, vội vàng lắc đầu:
- Như thế không thể được, không được đâu.
Quái Cửu Lang cũng phiền lão liên tục lắc đầu, tiểu tử này thật sự là có thù tất báo nha.
Lưu ân Hi thấy Lý Kỳ bố trí gia tộc Quái thị một cách lộ liễu như vậy, lại thấy hắn làm như không thấy vị hôn thê của chính mình thì có chút khó chịu nói:
- Tiểu Văn, ngươi đừng nghe người này nói hươu nói vượn, mặc như thế thì còn ra thể thống gì nữa, thoải mái thì cũng phải cố kỵ lễ nghĩ liêm sỉ chứ.
Được rồi, lại là lễ nghĩa liêm sỉ. Lý Kỳ ngay lập tức thật đúng là không có lý do nào phản bác lại bốn chữ này, vì thế khẩn trương nói sang chuyện khác, hắn ồ một tiếng, nói:
- Thập nương, cô cũng tới đây nha, trước đó vài ngày thật sự là vất vả cho cô rồi, đợi ta làm cho cô mấy chén tổ yến lớn để cô bồi bổ thân mình nha.
Hắn ở hoàng cung mấy ngày nay, mỗi ngày đều làm tổ yến ăn, bởi vì nơi này gần với Nam Hải, cho nên trong cung cất giữ rất nhiều tổ yến thiên nhiên, thật sự là rất thích.
Lưu Vân Hi cũng không thích trò này của hắn, nói:
- Thứ đấy cũng không cần thiết, chỉ cần ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng ta là được rồi.
Oa! Không phải là cô vội vã muốn kết hôn với ta đến thế đi, ở ngay trước mặt đông đảo quần chúng cũng dám nói chuyện này. Trong nhất thời Lý Kỳ toát ra đầy đầu mồ hôi lạnh.
Quái Cửu Lang hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì?
- Chính là ---.
- Đợi chút.
Lý Kỳ quát to một tiếng, toát ra đầy mồ hôi nói:
- Không có việc gì, không có việc gì.
Lưu Vân Hi nhíu đôi mi thanh tú lại , hơi có chút tức giận nói:
- Không có việc gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trốn nợ hay sao?
Lý Kỳ thấp giọng nói:
- Lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi, không thể nói cho bên thứ ba biết được.
Ngưu Cao cười ha ha hỏi:
- Xu Mật Sứ, là bí mật gì vậy?
Lý Kỳ ngoắc ngón tay.
Ngưu Cao mừng rỡ, vội vàng đưa đầu lại gần.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói bên tai y:
- Bí mật.
- Bí mật gì?
- Biết là bí mật mà ngươi còn hỏi.
Lý Kỳ đột nhiên rít gào một câu, Ngưu Cao thấy Quỷ Kiến Sầu nổi bão, lập tức tránh ra ngay.
Quái Cửu Lang thấy Lý Kỳ khẩn trương như vậy, trong lòng lại càng tò mò, nói:
- Thập Nương, con nói đi.
- Sư phụ, kỳ thật không có chuyện gì lớn cả, chính là --- việc trồng hạt cà phê ấy.
- Không thể nói a.
Lý Kỳ cùng Lưu Vân Hi đồng thời lên tiếng.
- Hạt cà phê?
Lý Kỳ nhất thời si ngốc.
Những người còn lại cũng đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, trồng hạt cà phê thì có gì không thể nói ra chứ.
Lý Kỳ ngượng ngùng bảo:
- Hóa ra cô nói đến hạt cà phê a.
- Bằng không ngươi nghĩ ta muốn nói với ngươi chuyện gì?
Lưu vân Hi kinh ngạc hỏi, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, thì nàng lập tức kịp phản ứng, nhịn không được đỏ bừng cả mặt lên.
Lý Kỳ thấy những người còn lại đều dùng loại ánh mắt phi thường tò mò nhìn bọn họ, khẩn trương bật cười ha ha:
- Việc này đương nhiên không thể nói ra rồi, đây chính là bảo bối nha, sao có thể khiến cho quá nhiều người biết việc này được, đi đi đi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Hắn nói xong thì đột nhiên đi qua, kéo tay Lưu Vân Hi đi mất.
- Oa! Đều đã bắt nắm tay rồi hả?
Mỗi người trong bọn Ngưu Cao, Nhạc Phi đều trợn to hai mắt, cùng nghĩ thế này, ngay cả Quái Thập Nương cũng có thể thu phục được, Xu Mật Sứ quả nhiên có thể làm hết những việc người thường không thể a! Lợi hại, thật sự là lợi hại.
Khóe miệng Quái Cửu Lang cũng lộ ra một tia tươi cười đắc ý.
Lưu Vân Hi đi theo Lý Kỳ đến một bên, mới bảo:
- Hiện tại ngươi có thể buông ra rồi.
- Buông cái gì?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.
- Tay của ta.
- Tay cô? A?
Lý Kỳ vừa cúi đầu nhìn xuống, cực kỳ hoảng sợ nói:
- Cô nhét tay mình vào tay ta lúc nào vậy, ta biết cô rất sốt ruột muốn gả đi, nhưng làm thế này không được đâu, dễ khiến cho người ta hiểu lầm lắm.
Trên đời này còn có ai còn ti tiện hơn so với người này sao?
- Ta ---.
Lưu Vân Hi bị câu nói kia khiến cho giận điên lên, tay phải giơ lên, chỉ thấy muôn vàn mũi nhọn phóng tới.
Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong tay Lưu Vân Hi cầm hơn mười cái châm nhọn, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói:
- Đợi chút.
Nói xong, hắn nhăn chặt mày, nói:
- Nói cho cô biết, hiện tại ta rất tức giận.
Đâm xuống. Đâm xuống.
Đám người Ngưu Cao tuy rằng không nghe được Lý Kỳ đang nói gì, nhưng thấy châm nhọn trong tay Lưu Vân Hi, đều cảm thấy vô cùng kích động, vô lương tâm hò hét trong lòng. Này nếu để cho Lý Kỳ biết được, kiểu gì cũng phải điều bọn họ đi trông cửa lớn một tháng luôn.
Lưu Vân Hi sửng sốt, tức giận hỏi;
- Ngươi còn dám tức giận?
Lý Kỳ vươn ra tay kia, cầm lấy tay phải của Lưu Vân Hi, thâm tình chân thành nói:
- Muội gầy đi, từ tay ta có thể cảm giác được, muội không chăm sóc tốt cho chính mình, đây là không phụ trách lời hứa giữa chúng ta, muội nói ta có nên tức giận hay không.
Nếu để cho người khác nghe được, kiểu gì cũng phải buồn nôn đến chết, nhưng câu nói kia của Lý Kỳ lại đánh đúng chỗ yếu hại của Lưu Vân Hi, nàng vẫn luôn phi thường chờ mong một câu nói quan tâm từ miệng Lý Kỳ với nàng, hiện giờ rốt cục nàng cũng chờ được, trong lòng tràn đầy cảm động, mí mắt nhẹ nhàng buông xuống, nghe được những thanh âm đinh đinh đang đang, đám châm nhọn rơi hết xuống đất.
- Tình huống gì đây?
Đám người Ngưu Cao nhịn không được mở to hai mắt.
Thiệt nhiều châm nha! Ánh mắt Lý Kỳ liếc thoáng qua, trong lòng cực kỳ nhẹ nhàng thở ra, nếu bị đâm trúng rồi thì chắc chắn là sẽ bị hủy dung luôn!
Quái Cửu Lang đều nhìn ở trong mắt, thịt hai bên má nhảy lên vài cái, âm thầm kêu khổ, sao ta lại dạy dỗ ra một đồ nhi ngốc như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.