Chương 2187: Mượn binh
Nam Hi
30/12/2017
Làm người thì phải để lại một con đường để ngày sau còn gặp lại!
Lý Kỳ nói câu cuối cùng suýt chút dọa cho Đằng Cát Tam Mộc không thể khống chế được nữa
Cái gì mà có lớn hơn nữa cũng không lớn hơn chữ lý chứ, phái người đi đàm phán với Nguyên thị, có quỷ mới tin nha. Đầu năm nay là dựa vào nắm đấm nói chuyện, ngươi lại phái người đi.
Trong giây phút khẩn cấp này, không ngờ ngươi lại mở miệng đòi phương thức liên lạc với Nguyên thị, đây chẳng phải là cách mở đầu của qua cầu rút ván sao.
Đằng Cát Tam Mộc sợ tới xanh mặt, bởi vì không thể loại trừ tính khả năng của việc này. Lý Kỳ mưu cầu tiền, bán ai mà chẳng là bán, đi tìm một nhà khác, đối với hắn mà nói không có chút tổn thất nào.
Đương nhiên, đây chỉ là bản thân mình cho rằng thôi. Nếu chỉ là buôn bán đơn thuần, bọn họ có thể lấy được hàng giá rẻ như vậy từ tay Lý Kỳ sao, hừ, từ lâu đã bị Lý Kỳ lừa chết tươi rồi.
Nhưng cho dù nói thế nào, nếu Đại Tống lại ném đá xuống giếng nữa, vậy thì Bình thị thật sự là xong đời.
Nước mắt của Đằng Cát Tam Mộc đã dâng lên trong hốc mắt rồi, ngược lại mãng phu như Bình Võ Lang lại không hiểu hàm nghĩa trong đó, còn nói: - Xu Mật Sứ đừng hao tổn tinh thần làm chuyện này, nếu có thể đàm phán được, vậy thì sẽ không đánh, Nguyên thị rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta.
Tên ngu xuẩn ngươi, hắn làm sao mà muốn đàm phán cho chúng ta chứ, hắn rõ ràng là đi bàn chuyện làm ăn. Đằng Cát Tam Mộc hơi trầm ngâm, nói: - Xu Mật Sứ tuyệt đối không thể, nếu Xu Mật Sứ thật sự phái người đi, e rằng chỉ có đi mà không có về.
Lý Kỳ hơi sợ nói: - Không nghiêm trọng như vậy chứ.
Đằng Cát Tam Mộc kiên nhẫn nói: - Xu Mật Sứ có điều không biết, sau khi Nguyên thị đánh lén chủ ta, lại góp lời với triều đình, nói cái gì mà chúng ta cấu kết Đại Tống mưu đồ nuốt trọn Nhật Bản, hơn nữa còn nói bậy nhiều lần về quý quốc, còn tuyên bố muốn giết sạch thương nhân Đại Tống trong nước chúng ta.
- Thật sao?
- Cực kỳ chính xác, hiện tại có rất nhiều thương nhân Đại Tống đã lần lượt rời khỏi Nhật Bản rồi.
Sặc! Nguyên thị này thật sự là làm được nha, vớ bậy cũng có thể vớ trúng. Lý Kỳ đương nhiên biết Nguyên thị chỉ tìm cớ thảo phạt Bình thị, biến sắc nói: - Thật buồn cười, buồn cười, Đại Tống ta vẫn ra sức nối lại quan hệ hai nước, vào trong miệng thằng nhãi kia lại biến thành mưu đồ gây rối. Oa nha nha, thật sự là tức chết ta mà, Nhật Bản nhỏ nhoi này thật sự là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà. À, Nhật Bản nhỏ là chỉ Nguyên thị, chớ trách, chớ trách.
Đằng Cát Tam Mộc thấy Lý Kỳ lửa giận ngập trời, trong lòng vui vẻ còn không kịp, làm sao trách được, gật đầu nói:
- Ta biết, ta biết.
Lý Kỳ đột nhiên cười, nói: - Các vị cứ yên tâm đi, Lý Kỳ ta tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng bình sinh trọng nghĩa khí nhất, bạn bè gặp nạn, ta tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn không lo.
Lúc này Đằng Cát cũng bình tĩnh lại, thấy nụ cười nơi khóe miệng của Lý Kỳ, thầm nghĩ, nếu hắn muốn lấy lòng Nguyên thị, thì không cần nói với ta. Lẽ nào hắn cố ý dọa chúng ta, người này thật sự là quá giảo hoạt, không biết trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ thế nào.
Nếu để ngươi nhìn thấu, thì diễn xuất nhiều năm của ta coi như uổng phí rồi. Lý Kỳ nhanh chóng đưa ra cách nghĩ của mình, nói:
- Như vậy đi, tacá nhân ta quyên góp cho các vị mộtmột vạn quan quân bị vật tư.
- Mộtmột vạn quan?
- Sao thế? Chê ít à, số này không nhỏ đâu, ta phải kiếm nhiều năm đó.
- Khôngkhông phải. Đằng Cát Tam Mộc nói: - Thịnh tình của Xu Mật Sứ, tại hạ cảm kích vô cùng, nhưngnhưng một vạn quan này đối với tình hình hiện tại của chúng ta vẫn như muối bỏ biển, huống hồ chúng ta cũng không thiếu tiền.
Không thiếu tiền? Vậy ngươi cho ta đi, ta thiếu nha. Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, lại nói:
- Vậy thì khó làm rồi, phàm là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì trong mắt ta không phải là vấn đề. Ta có một bản lĩnh là biết kiếm tiền, ngoài trừ cái này ra, e rằng ta lực bất tòng tâm rồi.
- Xu Mật Sứ khiên tốn rồi, ai mà không biết Xu Mật Sứ văn võ song toàn, là kỳ tài bất thế Đằng Cát Tam Mộc nịnh nọt một câu, nói: - Bây giờ chúng ta đang thiếu người.
- Người?
Lý Kỳ nói: - Ngài chẳng lẽ muốn chúng ta xuất binh giúp các vị chứ.
- Đúng vậy.
- Như vậy sao được. Lý Kỳ khó xử nói: - Chúng ta xuất binh vô cớ nha. Huống hồ, việc này e rằng chỉ là việc nhà của các vị, chúng ta làm hàng xóm thì nên cực lực hòa giải, sao có thể đổ dầu vào lửa, đây không phải là chuyện mà quốc gia quân tử chúng ta làm đâu.
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Ta chỉ muốn mượn binh, không tính là Đại Tống xuất binh.
- Vậy chẳng phải là bịt tai trộm chuông sao. Thiên Hoàng gì đó của các vị nhìn thấy binh lính của Đại Tống ta, trong lòng sẽ nghĩ thế nào, việc này sẽ dẫn đến chiến tranh giữa chúng ta và quý quốc. Đến lúc đó khó tránh khỏi sinh linh lầm than, không được, việc này không được. Lý Kỳ lắc đầu nguầy nguậy nói.
Đằng Cát Tam Mộc vội nói: - Xu Mật Sứ đừng quên, bệ hạ của quý quốc không có qua lại với Thiên Hoàng Nhật Bản ta, Bình thị chúng ta mới là đồng minh của quý quốc mà, lần trước chẳng phải quý quốc cũng tương trợ Cao Ly sao.
- Không giống nhau nha. Lần trước là các vị xuất binh, chúng ta chỉ cung cấp một ít thuyền thôi.
Lý Kỳ nói xong thì trong mắt sáng lên, nói: - Bằng không thì như vậy, chúng ta lặp lại chiêu cũ, các vị đi cầu Cao Ly xuất binh, chúng ta viện trợ một số lương thực và vũ khí cho các vị.
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Sao chúng ta không đi cầu chứ, nhưng Cao Ly bây giờ vẫn đang phòng ngừa nước Kim, căn bản không rút binh lực ra được, nhưng bọn họ hứa viện trợ cho chúng ta lương thực và lao dịch.
Rất tốt, tiết kiệm được lương thực, xuất binh lần này thật sự rất đáng giá. Lý Kỳ mừng thầm, ngoài miệng thì vẫn nói: - Nhưngôi, đây không phải là việc nhỏ, một mình ta không làm chủ được.
- Xu Mật Sứ, quan hệ giữa chúng ta và quý quốc luôn tốt vô cùng, tình như thủ túc. Lần trước các vị bảo chúng ta xuất binh viện trợ Cao Ly, chúng ta không nhiều lời. Chúng ta cũng luôn coi quý quốc như huynh trưởng, bây giờ chúng ta gặp nạn, quý quốc không thể khoanh tay đứng nhìn nha. Đằng Cát Tam Mộc nói đến nước mắt tuôn rơi, đau khổ cầu xin.
- Việc này
Lý Kỳ muốn nói lại thôi, tỏ vẻ vô cùng khó xử.
Đằng Cát Tam Mộc liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, người này luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, nếu muốn dựa vào tình cũ thì e rằng rất khó lay chuyển được hắn, lại nói: - Xu Mật Sứ, hẳn là ngài cũng biết, Đằng Nguyên thị trước nay luôn phản đối qua lại với quý quốc. Chính vì những quý tộc bọn học luôn bế quan tỏa cảng, mới dẫn đến Nhật Bản và quý quốc rất ít tới lui. Nếu để Đằng Nguyên thị nắm giữ đại quyền, e rằng bọn họ sẽ làm trầm trọng thêm. Nếu Bình thị chúng ta bị bọn họ tiêu diệt, vậy thì khổ tâm kinh doanh nhiều năm qua của quý quốc e rằng sẽ nước chảy về đông nha! Kính xin Xu Mật Sứ suy nghĩ kỹ.
- Ừm.ngài nói cũng không sai.
Lý Kỳ gật đầu, ra vẻ trầm ngâm, thầm nghĩ, như vậy mới đúng nha, nếu người tùy tiện nói mấy câu giao tình thì ta liền xuất binh, vậy thì không khỏi quá giả rồi, e rằng bản thân ngươi cũng sẽ không tin, sao ta lại không biết xấu hổ mà đáp ứng chứ, phải hốt thuốc đúng bệnh mới được. Ho nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta luôn cật lực mở rộng giao dịch hải ngoại, vì vậy cũng bỏ ra rất nhiều cố gắng, mà quý quốc có thể nói là hàng xóm gần nhất ở hải ngoại của chúng ta, nếu giữa hàng xóm mà còn không qua lại thì còn nói giao dịch hải ngoại gì nữa chứ.
Trong khi nói, vẻ khó xử trên mặt hắn đã biến thành suy tư.
Đằng Cát Tam Mộc thu cả vào mắt, thầm nghĩ, cuối cùng cũng cược đúng rồi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: - Còn không phải sao. Nếu quý quốc giúp Bình thị chúng ta lật đổ Đằng Nguyên thị, gia chủ chúng ta nói, nguyện tự xưng đệ, gọi bệ hạ quý quốc là huynh trưởng, kết tình huynh đệ.
Phải nói là tình nghĩa cha con mới đúng. Lý Kỳ có chút không hài lòng đối với câu cuối, nhưng cũng không sao, dù sao thì tình nào cũng được, nói: - Thật ra đây cũng là chuyện chúng ta luôn theo đuổi, nhưng việc này quan hệ trọng đại, ta thật sự không làm chủ được. Có điều các vị cũng đừng gấp, ta lập tức viết tấu nói cho Hoàng thượng biết tình hình của các vị, tất cả phải do Hoàng thượng tự mình định đoạt.
Bình Võ Lang nói: - Nhưng bây giờ chúng ta không thể đợi thêm được nữa.
Sặc! Nếu ta mở miệng liền đáp ứng với các ngươi, đồ ngốc cũng biết chúng ta đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Lý Kỳ nói:
- Việc này ta cũng không cò cách nào. Tuy rằng ta là Xu Mật Sứ, nhưng phải có lệnh của Hoàng thượng ta mới có thể điều binh khiển tướng. Ngươi yên tâm, tám trăm dặm hỏa tốc, ba ngày thì sẽ về. Hơn nữa ta sẽ chuẩn bị trước, nếu Hoàng thượng đồng ý cũng sẽ không chậm trễ xuất binh.
Nếu như ngươi có tâm hỗ trợ, vậy chuyện này chắc chắn sẽ thành. Trong lòng Đằng Cát Tam Mộc cũng hiểu chỗ khó xử của Lý Kỳ, việc này thật sự không gấp được, gật đầu nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ tương trợ, nhận được đại ân đại đức của Xu Mật Sứ, trên dưới Bình thị ta suốt đời không quên.
- Được rồi, được rồi, chúng ta là bạn bè, nói mấy cái này thật xa lạ, Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Các ngươi an tâm ở lại đây mấy ngày, bây giờ ta sẽ đi viết tấu chương.
- Làm phiền, làm phiền.
Lý Kỳ trước tiên dặn người dẫn Đằng Cát và Bình Võ Lang vào thành nghỉ ngơi trước, tốt xấu gì cũng là sứ thần, không thể để bọn họ ở lại đây được, hơn nữa bọn họ đến rồi, Lý Kỳ cũng nên trở về.
Sau khi tiễn bước đám người Đằng Cát, Lý Kỳ quay về lều trướng.
Triệu Tinh Yến vội vàng tiến lên hỏi: - Người Nhật Bản tới?
Lý Kỳ gật đầu, nói lại tình huống với bọn họ một lần.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói:
- Tam ca chẳng phải đã hạ chỉ giao lại mọi chuyện liên quan đến Nhật Bản cho huynh toàn quyền làm chủ rồi sao.
Lý Kỳ cười nói: - Nếu vừa rồi ta đồng ý, thì khó tránh quá không hợp tình hợp lý rồi. Đây không phải việc nhỏ, đám người Đằng Cát cũng không ngốc. Nếu bọn họ thấy ta sảng khoái gật đầu đáp ứng, chắc chắn sẽ phát giác chúng ta đã âm mưu từ sớm, vậy thì hỏng bét. Bình Trung Chính không phải là Thạch Kính Đường, thà tiện nghi người ngoài cũng không cho người của mình tiện nghi. Nếu không có bến tàu Bình thị, chiến thuyền của chúng ta có thể cập bến hay không cũng là vấn đề vô cùng lớn. Dù là lên được thì tổn thất cũng nhất định vô cùng nghiêm trọng. Chuyện đến nước này, ngược lại chúng ta cần phải bình tĩnh, bằng không thì có thể thất bại trong gang tấc.
Triệu Tinh Yến hỏi:
- Vậy huynh dự định làm sao?
Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, nói: - Vẫn là quay về trước thôi.
Triệu Tinh Yến sửng sốt, hai hàng chân mày khẽ rung động, nhưng cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Kỳ nói: - Đúng rồi, Thập nương đi đâu rồi?
Triệu Tinh Yến dường như đang nghĩ đến cái gì, ngẩn ra: - À, Thập nương nói đến gần đây đi dạo, xem coi có dược liệu gì tốt không.
Lý Kỳ vừa nghe đến dược liệu thì lập tức nhớ đến thương thế của Triệu Tinh Yến, nói: - Thương thế của muội thế nào rồi?
Triệu Tinh Yến vừa nghe thì mặt đỏ lên, ấp a ấp úng nói: - Đã khỏe rồi.
Hửm? Từ khi nào thì nàng trở nên thích đỏ mặt như thế. Lý Kỳ không khỏi nghi ngờ liếc nhìn Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến vội vàng đứng dậy nói: - Sự việc không thể trì hoãn, chúng ta mau trở về thôi.
Lý Kỳ nói câu cuối cùng suýt chút dọa cho Đằng Cát Tam Mộc không thể khống chế được nữa
Cái gì mà có lớn hơn nữa cũng không lớn hơn chữ lý chứ, phái người đi đàm phán với Nguyên thị, có quỷ mới tin nha. Đầu năm nay là dựa vào nắm đấm nói chuyện, ngươi lại phái người đi.
Trong giây phút khẩn cấp này, không ngờ ngươi lại mở miệng đòi phương thức liên lạc với Nguyên thị, đây chẳng phải là cách mở đầu của qua cầu rút ván sao.
Đằng Cát Tam Mộc sợ tới xanh mặt, bởi vì không thể loại trừ tính khả năng của việc này. Lý Kỳ mưu cầu tiền, bán ai mà chẳng là bán, đi tìm một nhà khác, đối với hắn mà nói không có chút tổn thất nào.
Đương nhiên, đây chỉ là bản thân mình cho rằng thôi. Nếu chỉ là buôn bán đơn thuần, bọn họ có thể lấy được hàng giá rẻ như vậy từ tay Lý Kỳ sao, hừ, từ lâu đã bị Lý Kỳ lừa chết tươi rồi.
Nhưng cho dù nói thế nào, nếu Đại Tống lại ném đá xuống giếng nữa, vậy thì Bình thị thật sự là xong đời.
Nước mắt của Đằng Cát Tam Mộc đã dâng lên trong hốc mắt rồi, ngược lại mãng phu như Bình Võ Lang lại không hiểu hàm nghĩa trong đó, còn nói: - Xu Mật Sứ đừng hao tổn tinh thần làm chuyện này, nếu có thể đàm phán được, vậy thì sẽ không đánh, Nguyên thị rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta.
Tên ngu xuẩn ngươi, hắn làm sao mà muốn đàm phán cho chúng ta chứ, hắn rõ ràng là đi bàn chuyện làm ăn. Đằng Cát Tam Mộc hơi trầm ngâm, nói: - Xu Mật Sứ tuyệt đối không thể, nếu Xu Mật Sứ thật sự phái người đi, e rằng chỉ có đi mà không có về.
Lý Kỳ hơi sợ nói: - Không nghiêm trọng như vậy chứ.
Đằng Cát Tam Mộc kiên nhẫn nói: - Xu Mật Sứ có điều không biết, sau khi Nguyên thị đánh lén chủ ta, lại góp lời với triều đình, nói cái gì mà chúng ta cấu kết Đại Tống mưu đồ nuốt trọn Nhật Bản, hơn nữa còn nói bậy nhiều lần về quý quốc, còn tuyên bố muốn giết sạch thương nhân Đại Tống trong nước chúng ta.
- Thật sao?
- Cực kỳ chính xác, hiện tại có rất nhiều thương nhân Đại Tống đã lần lượt rời khỏi Nhật Bản rồi.
Sặc! Nguyên thị này thật sự là làm được nha, vớ bậy cũng có thể vớ trúng. Lý Kỳ đương nhiên biết Nguyên thị chỉ tìm cớ thảo phạt Bình thị, biến sắc nói: - Thật buồn cười, buồn cười, Đại Tống ta vẫn ra sức nối lại quan hệ hai nước, vào trong miệng thằng nhãi kia lại biến thành mưu đồ gây rối. Oa nha nha, thật sự là tức chết ta mà, Nhật Bản nhỏ nhoi này thật sự là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà. À, Nhật Bản nhỏ là chỉ Nguyên thị, chớ trách, chớ trách.
Đằng Cát Tam Mộc thấy Lý Kỳ lửa giận ngập trời, trong lòng vui vẻ còn không kịp, làm sao trách được, gật đầu nói:
- Ta biết, ta biết.
Lý Kỳ đột nhiên cười, nói: - Các vị cứ yên tâm đi, Lý Kỳ ta tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng bình sinh trọng nghĩa khí nhất, bạn bè gặp nạn, ta tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn không lo.
Lúc này Đằng Cát cũng bình tĩnh lại, thấy nụ cười nơi khóe miệng của Lý Kỳ, thầm nghĩ, nếu hắn muốn lấy lòng Nguyên thị, thì không cần nói với ta. Lẽ nào hắn cố ý dọa chúng ta, người này thật sự là quá giảo hoạt, không biết trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ thế nào.
Nếu để ngươi nhìn thấu, thì diễn xuất nhiều năm của ta coi như uổng phí rồi. Lý Kỳ nhanh chóng đưa ra cách nghĩ của mình, nói:
- Như vậy đi, tacá nhân ta quyên góp cho các vị mộtmột vạn quan quân bị vật tư.
- Mộtmột vạn quan?
- Sao thế? Chê ít à, số này không nhỏ đâu, ta phải kiếm nhiều năm đó.
- Khôngkhông phải. Đằng Cát Tam Mộc nói: - Thịnh tình của Xu Mật Sứ, tại hạ cảm kích vô cùng, nhưngnhưng một vạn quan này đối với tình hình hiện tại của chúng ta vẫn như muối bỏ biển, huống hồ chúng ta cũng không thiếu tiền.
Không thiếu tiền? Vậy ngươi cho ta đi, ta thiếu nha. Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, lại nói:
- Vậy thì khó làm rồi, phàm là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì trong mắt ta không phải là vấn đề. Ta có một bản lĩnh là biết kiếm tiền, ngoài trừ cái này ra, e rằng ta lực bất tòng tâm rồi.
- Xu Mật Sứ khiên tốn rồi, ai mà không biết Xu Mật Sứ văn võ song toàn, là kỳ tài bất thế Đằng Cát Tam Mộc nịnh nọt một câu, nói: - Bây giờ chúng ta đang thiếu người.
- Người?
Lý Kỳ nói: - Ngài chẳng lẽ muốn chúng ta xuất binh giúp các vị chứ.
- Đúng vậy.
- Như vậy sao được. Lý Kỳ khó xử nói: - Chúng ta xuất binh vô cớ nha. Huống hồ, việc này e rằng chỉ là việc nhà của các vị, chúng ta làm hàng xóm thì nên cực lực hòa giải, sao có thể đổ dầu vào lửa, đây không phải là chuyện mà quốc gia quân tử chúng ta làm đâu.
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Ta chỉ muốn mượn binh, không tính là Đại Tống xuất binh.
- Vậy chẳng phải là bịt tai trộm chuông sao. Thiên Hoàng gì đó của các vị nhìn thấy binh lính của Đại Tống ta, trong lòng sẽ nghĩ thế nào, việc này sẽ dẫn đến chiến tranh giữa chúng ta và quý quốc. Đến lúc đó khó tránh khỏi sinh linh lầm than, không được, việc này không được. Lý Kỳ lắc đầu nguầy nguậy nói.
Đằng Cát Tam Mộc vội nói: - Xu Mật Sứ đừng quên, bệ hạ của quý quốc không có qua lại với Thiên Hoàng Nhật Bản ta, Bình thị chúng ta mới là đồng minh của quý quốc mà, lần trước chẳng phải quý quốc cũng tương trợ Cao Ly sao.
- Không giống nhau nha. Lần trước là các vị xuất binh, chúng ta chỉ cung cấp một ít thuyền thôi.
Lý Kỳ nói xong thì trong mắt sáng lên, nói: - Bằng không thì như vậy, chúng ta lặp lại chiêu cũ, các vị đi cầu Cao Ly xuất binh, chúng ta viện trợ một số lương thực và vũ khí cho các vị.
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Sao chúng ta không đi cầu chứ, nhưng Cao Ly bây giờ vẫn đang phòng ngừa nước Kim, căn bản không rút binh lực ra được, nhưng bọn họ hứa viện trợ cho chúng ta lương thực và lao dịch.
Rất tốt, tiết kiệm được lương thực, xuất binh lần này thật sự rất đáng giá. Lý Kỳ mừng thầm, ngoài miệng thì vẫn nói: - Nhưngôi, đây không phải là việc nhỏ, một mình ta không làm chủ được.
- Xu Mật Sứ, quan hệ giữa chúng ta và quý quốc luôn tốt vô cùng, tình như thủ túc. Lần trước các vị bảo chúng ta xuất binh viện trợ Cao Ly, chúng ta không nhiều lời. Chúng ta cũng luôn coi quý quốc như huynh trưởng, bây giờ chúng ta gặp nạn, quý quốc không thể khoanh tay đứng nhìn nha. Đằng Cát Tam Mộc nói đến nước mắt tuôn rơi, đau khổ cầu xin.
- Việc này
Lý Kỳ muốn nói lại thôi, tỏ vẻ vô cùng khó xử.
Đằng Cát Tam Mộc liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, người này luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, nếu muốn dựa vào tình cũ thì e rằng rất khó lay chuyển được hắn, lại nói: - Xu Mật Sứ, hẳn là ngài cũng biết, Đằng Nguyên thị trước nay luôn phản đối qua lại với quý quốc. Chính vì những quý tộc bọn học luôn bế quan tỏa cảng, mới dẫn đến Nhật Bản và quý quốc rất ít tới lui. Nếu để Đằng Nguyên thị nắm giữ đại quyền, e rằng bọn họ sẽ làm trầm trọng thêm. Nếu Bình thị chúng ta bị bọn họ tiêu diệt, vậy thì khổ tâm kinh doanh nhiều năm qua của quý quốc e rằng sẽ nước chảy về đông nha! Kính xin Xu Mật Sứ suy nghĩ kỹ.
- Ừm.ngài nói cũng không sai.
Lý Kỳ gật đầu, ra vẻ trầm ngâm, thầm nghĩ, như vậy mới đúng nha, nếu người tùy tiện nói mấy câu giao tình thì ta liền xuất binh, vậy thì không khỏi quá giả rồi, e rằng bản thân ngươi cũng sẽ không tin, sao ta lại không biết xấu hổ mà đáp ứng chứ, phải hốt thuốc đúng bệnh mới được. Ho nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta luôn cật lực mở rộng giao dịch hải ngoại, vì vậy cũng bỏ ra rất nhiều cố gắng, mà quý quốc có thể nói là hàng xóm gần nhất ở hải ngoại của chúng ta, nếu giữa hàng xóm mà còn không qua lại thì còn nói giao dịch hải ngoại gì nữa chứ.
Trong khi nói, vẻ khó xử trên mặt hắn đã biến thành suy tư.
Đằng Cát Tam Mộc thu cả vào mắt, thầm nghĩ, cuối cùng cũng cược đúng rồi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: - Còn không phải sao. Nếu quý quốc giúp Bình thị chúng ta lật đổ Đằng Nguyên thị, gia chủ chúng ta nói, nguyện tự xưng đệ, gọi bệ hạ quý quốc là huynh trưởng, kết tình huynh đệ.
Phải nói là tình nghĩa cha con mới đúng. Lý Kỳ có chút không hài lòng đối với câu cuối, nhưng cũng không sao, dù sao thì tình nào cũng được, nói: - Thật ra đây cũng là chuyện chúng ta luôn theo đuổi, nhưng việc này quan hệ trọng đại, ta thật sự không làm chủ được. Có điều các vị cũng đừng gấp, ta lập tức viết tấu nói cho Hoàng thượng biết tình hình của các vị, tất cả phải do Hoàng thượng tự mình định đoạt.
Bình Võ Lang nói: - Nhưng bây giờ chúng ta không thể đợi thêm được nữa.
Sặc! Nếu ta mở miệng liền đáp ứng với các ngươi, đồ ngốc cũng biết chúng ta đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Lý Kỳ nói:
- Việc này ta cũng không cò cách nào. Tuy rằng ta là Xu Mật Sứ, nhưng phải có lệnh của Hoàng thượng ta mới có thể điều binh khiển tướng. Ngươi yên tâm, tám trăm dặm hỏa tốc, ba ngày thì sẽ về. Hơn nữa ta sẽ chuẩn bị trước, nếu Hoàng thượng đồng ý cũng sẽ không chậm trễ xuất binh.
Nếu như ngươi có tâm hỗ trợ, vậy chuyện này chắc chắn sẽ thành. Trong lòng Đằng Cát Tam Mộc cũng hiểu chỗ khó xử của Lý Kỳ, việc này thật sự không gấp được, gật đầu nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ tương trợ, nhận được đại ân đại đức của Xu Mật Sứ, trên dưới Bình thị ta suốt đời không quên.
- Được rồi, được rồi, chúng ta là bạn bè, nói mấy cái này thật xa lạ, Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Các ngươi an tâm ở lại đây mấy ngày, bây giờ ta sẽ đi viết tấu chương.
- Làm phiền, làm phiền.
Lý Kỳ trước tiên dặn người dẫn Đằng Cát và Bình Võ Lang vào thành nghỉ ngơi trước, tốt xấu gì cũng là sứ thần, không thể để bọn họ ở lại đây được, hơn nữa bọn họ đến rồi, Lý Kỳ cũng nên trở về.
Sau khi tiễn bước đám người Đằng Cát, Lý Kỳ quay về lều trướng.
Triệu Tinh Yến vội vàng tiến lên hỏi: - Người Nhật Bản tới?
Lý Kỳ gật đầu, nói lại tình huống với bọn họ một lần.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói:
- Tam ca chẳng phải đã hạ chỉ giao lại mọi chuyện liên quan đến Nhật Bản cho huynh toàn quyền làm chủ rồi sao.
Lý Kỳ cười nói: - Nếu vừa rồi ta đồng ý, thì khó tránh quá không hợp tình hợp lý rồi. Đây không phải việc nhỏ, đám người Đằng Cát cũng không ngốc. Nếu bọn họ thấy ta sảng khoái gật đầu đáp ứng, chắc chắn sẽ phát giác chúng ta đã âm mưu từ sớm, vậy thì hỏng bét. Bình Trung Chính không phải là Thạch Kính Đường, thà tiện nghi người ngoài cũng không cho người của mình tiện nghi. Nếu không có bến tàu Bình thị, chiến thuyền của chúng ta có thể cập bến hay không cũng là vấn đề vô cùng lớn. Dù là lên được thì tổn thất cũng nhất định vô cùng nghiêm trọng. Chuyện đến nước này, ngược lại chúng ta cần phải bình tĩnh, bằng không thì có thể thất bại trong gang tấc.
Triệu Tinh Yến hỏi:
- Vậy huynh dự định làm sao?
Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, nói: - Vẫn là quay về trước thôi.
Triệu Tinh Yến sửng sốt, hai hàng chân mày khẽ rung động, nhưng cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Kỳ nói: - Đúng rồi, Thập nương đi đâu rồi?
Triệu Tinh Yến dường như đang nghĩ đến cái gì, ngẩn ra: - À, Thập nương nói đến gần đây đi dạo, xem coi có dược liệu gì tốt không.
Lý Kỳ vừa nghe đến dược liệu thì lập tức nhớ đến thương thế của Triệu Tinh Yến, nói: - Thương thế của muội thế nào rồi?
Triệu Tinh Yến vừa nghe thì mặt đỏ lên, ấp a ấp úng nói: - Đã khỏe rồi.
Hửm? Từ khi nào thì nàng trở nên thích đỏ mặt như thế. Lý Kỳ không khỏi nghi ngờ liếc nhìn Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến vội vàng đứng dậy nói: - Sự việc không thể trì hoãn, chúng ta mau trở về thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.