Chương 1395: Mỹ nữ thích xuất gia. 2
Nam Hi
20/10/2017
Lý Kỳ thoáng sửng sốt, trong lòng thầm than một tiếng, không cần phải
nhiều lời nữa, nói: - Đi thôi, hôm nay ta đến là đưa muội về, thế cục
hiện nay thiên biến vạn hóa, muội vẫn nên ở cùng một chỗ với bọn Hồng
Nô, ta thật sự không phân tinh lực ra chạy hai nơi được.
Lông mày kẻ đen của Phong Nghi Nô nhíu lại, nói: - Nhưng --- nhưng tỷ tỷ nàng --- Nàng làm sao không muốn ở cùng một chỗ với Hồng Nô. Ít nhất mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt Lý Kỳ, chỉ có điều nàng nghĩ tới Tống Huy Tông vừa mới rời đi, nếu như nàng bỏ lại Lý Sư Sư, Lý Sư Sư nhất định sẽ rất buồn, thật ra mấy ngày nay nàng đều rối rắm trải qua.
Nữ nhân ngu ngốc. Cứ thích thay người khác suy nghĩ, đến bao giờ mới nghĩ cho mình đây! Lý Kỳ cười khổ nói: - Các nàng thân như tỷ muội, sao ta lại không biết suy nghĩ tách các nàng ra, đương nhiên là cùng đi rồi.
- Thật sao? Phong Nghi Nô vui vẻ nói.
- Ta không việc gì phải lừa muội. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Đi thôi, đứng lâu chỗ này cũng không nên.
- Ừ.
Hai người vào trong phòng, thấy ngồi bên cửa sổ một vị tuyệt thế mỹ nhân, mặc dù không trang điểm, quần áo cũng rất đơn giản, nhưng đệ nhất mỹ nhân nào có bị những thứ thế tục này trói buộc, vẫn xinh đẹp như trước!
Lý Sư Sư đứng dậy, khẽ mỉm cười, nói: - Lý sư phó, đã lâu không gặp.
Lý Kỳ chắp tay, nói: - Sư Sư cô nương, sức khỏe vẫn tốt chứ?
- Được sự chăm sóc hết lòng của Lý sư phó lúc trước, Sư Sư hiện giờ đã khỏi. Lý Sư Sư nói xong, vương cánh tay ngọc trắng ngần ra, nói: - Mời ngồi.
Lý Kỳ nói một tiếng cám ơn, ngồi xuống.
Lý Sư Sư dò hỏi: - Nghe nói phủ Đại Danh đã thất thủ.
Lý Kỳ không ngờ nàng vẫn quan tâm việc này, sửng sốt, nghĩ thầm rằng, xem ra ta căn bản không hiểu người phụ nữa này rồi! Gật đầu nói: - Đúng vậy!
Lý Sư Sư âm thầm thở dài, lẩm bẩm: - Vốn phủ Đại Danh vẫn là "chìa khóa của cửa Bắc", binh nhiều tướng mạnh, không nghĩ tới có lúc không chịu nổi một đòn, mọi người đều là người, người Kim cũng chắc chắn sẽ không giống như Lục Như nói chuyện gay gắt như vậy, nói đi cũng phải nói lại, đây đều là do chính chúng ta tự tạo thành.
Trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, nàng nói xong lại nói với Lý Kỳ: - Hiện giờ phủ Đại Danh đã rơi vào tay giặc, nơi hiểm yếu Hoàng Hà cũng không còn tồ tại, quân Kim rất nhanh sẽ đánh tới Khai Phong, Lý sư phó cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha!
Lý Kỳ gãi đầu, kinh ngạc nói: - Sư Sư cô nương, không nghĩ rằng người còn hiểu được những thứ này?
Lý Sư Sư thoáng sửng sốt, trên mặt ửng đỏ, xấu hổ cười nói: - Không dám, không dám, chỉ là được gặp nhiều người, nghe đươc nhiều chuyện, cũng hiểu được sơ sơ một phần, tuy nhiên, trước mắt Lý sư phó chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Nói xong, nàng vừa cười vừa lắc đầu, kỳ thật nàng cũng chỉ muốn nhắc nhở Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Sư Sư cô nương khiêm tốn, có thể nói ra những lời này, tuyệt đối không phải là chỉ hiểu một phần. Tuy nhiên Sư Sư cô nương xin yên tâm, mặc dù không có nơi hiểm yếu Hoàng Hà, nhưng hàng triệu quân dân Khai Phong cũng không phải là bất tài, quân Kim muốn bước vào thành Khai Phong, nhất định phải bước qua triệu cỗ thi thể, thiếu một cũng không được.
Lý Sư Sư cười nói: - Lý sư phó nếu có quyết tâm này, Sư Sư cũng yên tâm.
Lý Kỳ nói: - Lời tuy như thế, nhưng thế cục thiên biến vạn hóa, ai cũng không dự liệu được phía trước sẽ xảy ra những gì. Sư Sư cô nương nếu không chê, có thể cùng Nghi Nô tới Bạch phủ ở lại mấy ngày, Thanh Chiếu tỷ tỷ và Tần phu nhân cũng đều ở đấy, mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau.
Phong Nghi Nô gật đầu nói: - Đúng vậy, tỷ tỷ, chúng ta cùng đến Bạch phủ đi. Hiện giờ thế cục không yên ổn, ở đây cũng không an toàn.
Trong mắt Lý Sư Sư hiện lên một chút vui sướng, nhưng chỉ chợt lóe ra, cười nói: - Ý tốt của mọi người ta nhận, tuy nhiên lòng ta đã sớm có tính toán, ta quyết định xuất gia tu đạo.
- Cái gì?
Lý Kỳ sắc mặt cả kinh, thầm nghĩ, những mỹ nữ sao động một chút là thích xuất gia vậy! Phu nhân cũng muốn đi tu, xuất gia làm ni, ngươi cũng muốn xuất gia tu đạo, hai người các ngươi không phải là tỷ muội thất lạc nhiều năm chứ? Vừa định dùng ánh mắt hỏi Phong Nghi Nô, nào biết Phong Nghi Nô khiếp sợ nhìn Lý Sư Sư, hoảng sợ nói: - Tỷ --- tỷ tỷ nói gì vậy?
Khuôn mặt Lý Sư Sư vẫn treo nụ cười, chậm rãi nói: - Muội muội, phàm là những việc không thể cưỡng cầu, không phải là hành động quá kích động của tỷ tỷ, tỷ tỷ đã sớm thấy mệt chết rồi, hy vọng quãng đời còn lại được thanh tịnh, không biết đến hỗn loạn thế gian, tỷ tỷ cả đời này có rất ít khi được tự mình làm chủ, xin muội muội cho tỷ tỷ được một lần tự làm chủ.
Phong Nghi Nô vội vàng nói:
- Nhưng tỷ tỷ, chuyện này ---
Lý Sư Sư không đợi Phong Nghi Nô nói hết lời, bèn nói: - Muội muội, hy vọng muội có thể thành toàn cho tỷ tỷ.
Nước mắt Phong Nghi Nô nhanh chóng trào ra, vội vàng nháy mắt với Lý Kỳ, hi vọng Lý Kỳ có thể khuyên bảo Lý Sư Sư.
Lý Kỳ còn chưa kịp phản ứng, nói: - Sư Sư cô nương, người hà tất phải làm thế, trong lòng có phật --- à không, trong lòng có đạo, ở chỗ nào cũng có thể tu được đạo, Bạch phủ cũng có đạo đường, nếu như những chuyện này là chính thức, vậy cũng không mất đi đạo lý của đạo.
Lý Sư Sư cười khúc khích, nói:
- Lý sư phó nói rất có lý, nhưng tâm ý ta đã quyết, tuyệt đối sẽ không thay đổi. À, bên người Sư Sư còn một chút tiền, nhờ Lý sư phó giúp ta chuyển cho Nhiếp chính vương, Sư Sư chỉ hi vọng có thể góp một phần lực cho Đại Tống ta, Lý sư phó đừng chê ít. Về phần lầu các này, sẽ đưa cho muội muội, có thể dùng làm nơi ở cho dân chúng lưu lạc đến đây, không cần phải băn khoăn nhiều lắm.
Nói đùa à, lầu các này của ngươi nối thẳng đến Hoàng cung đấy, ta dám để cho ai tới ở! Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta sao dám lấy tiền của cô nương, người ---.
Lý Sư Sư biến sắc, nghiêm mặt nói: - Lý sư phó là người thông minh, nếu nói thêm nữa, thì tỏ ra dối trá rồi.
Lý Kỳ sửng sốt, hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút đau khổ, rồi lại lộ ra một phần bất đắc dĩ nói: - Nếu Sư Sư cô nương đã quyết định, ta cũng phải miễn cưỡng rồi, hy vọng có thể đạt đến những thứ người muốn.
- Đa tạ.
Phong Nghi Nô biết rõ tính cách của Lý Sư Sư, thấy nàng nói kiên quyết như thế, khó có thể làm cho nàng hồi tâm chuyển ý, nước mắt nóng bỏng rơi thành từng hạt trân châu, nức nở nói: - Tỷ tỷ, vậy tỷ --- vậy tỷ ở đâu --- tu đạo?
Lý Sư Sư lắc đầu, nói: - Muội muội, tỷ muội ta duyên chỉ đến đây, hỏi nhiều vô ích, vẫn nên nhanh chóng đi cùng Lý sư phó đi.
Phong Nghi Nô trợn to hai mắt, môi run nhè nhẹ vài cái, nói: - Duyên --- duyên chỉ đến đây?
Lý Sư Sư đứng dậy, thản nhiên nói: - Lý sư phó, sắc trời đã tối, các ngươi vẫn nên về sớm thôi. Người đâu, tiễn khách. Nàng nói xong, liền bước vào buồng trong, nhưng khóe mắt đã có một chút nước mắt.
- Tỷ tỷ.
Phong Nghi Nô đang muốn đuổi theo, Lý Kỳ bỗng nhiên giơ tay giữ chặt nàng, khe khẽ lắc đầu.
Phong Nghi Nô vội nói: - Nhưng ---
Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Muội chớ có quên phu quân muội làm gì, một mẫu ruộng còn có ba phần đất, nàng có thể trốn đi đâu?
Phong Nghi Nô sau khi nghe xong, mới không đuổi theo.
Lý Kỳ đứng dậy khoác vai nàng, nói: - Chúng ta về thôi.
Lông mày kẻ đen của Phong Nghi Nô nhíu lại, nói: - Nhưng --- nhưng tỷ tỷ nàng --- Nàng làm sao không muốn ở cùng một chỗ với Hồng Nô. Ít nhất mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt Lý Kỳ, chỉ có điều nàng nghĩ tới Tống Huy Tông vừa mới rời đi, nếu như nàng bỏ lại Lý Sư Sư, Lý Sư Sư nhất định sẽ rất buồn, thật ra mấy ngày nay nàng đều rối rắm trải qua.
Nữ nhân ngu ngốc. Cứ thích thay người khác suy nghĩ, đến bao giờ mới nghĩ cho mình đây! Lý Kỳ cười khổ nói: - Các nàng thân như tỷ muội, sao ta lại không biết suy nghĩ tách các nàng ra, đương nhiên là cùng đi rồi.
- Thật sao? Phong Nghi Nô vui vẻ nói.
- Ta không việc gì phải lừa muội. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Đi thôi, đứng lâu chỗ này cũng không nên.
- Ừ.
Hai người vào trong phòng, thấy ngồi bên cửa sổ một vị tuyệt thế mỹ nhân, mặc dù không trang điểm, quần áo cũng rất đơn giản, nhưng đệ nhất mỹ nhân nào có bị những thứ thế tục này trói buộc, vẫn xinh đẹp như trước!
Lý Sư Sư đứng dậy, khẽ mỉm cười, nói: - Lý sư phó, đã lâu không gặp.
Lý Kỳ chắp tay, nói: - Sư Sư cô nương, sức khỏe vẫn tốt chứ?
- Được sự chăm sóc hết lòng của Lý sư phó lúc trước, Sư Sư hiện giờ đã khỏi. Lý Sư Sư nói xong, vương cánh tay ngọc trắng ngần ra, nói: - Mời ngồi.
Lý Kỳ nói một tiếng cám ơn, ngồi xuống.
Lý Sư Sư dò hỏi: - Nghe nói phủ Đại Danh đã thất thủ.
Lý Kỳ không ngờ nàng vẫn quan tâm việc này, sửng sốt, nghĩ thầm rằng, xem ra ta căn bản không hiểu người phụ nữa này rồi! Gật đầu nói: - Đúng vậy!
Lý Sư Sư âm thầm thở dài, lẩm bẩm: - Vốn phủ Đại Danh vẫn là "chìa khóa của cửa Bắc", binh nhiều tướng mạnh, không nghĩ tới có lúc không chịu nổi một đòn, mọi người đều là người, người Kim cũng chắc chắn sẽ không giống như Lục Như nói chuyện gay gắt như vậy, nói đi cũng phải nói lại, đây đều là do chính chúng ta tự tạo thành.
Trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, nàng nói xong lại nói với Lý Kỳ: - Hiện giờ phủ Đại Danh đã rơi vào tay giặc, nơi hiểm yếu Hoàng Hà cũng không còn tồ tại, quân Kim rất nhanh sẽ đánh tới Khai Phong, Lý sư phó cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha!
Lý Kỳ gãi đầu, kinh ngạc nói: - Sư Sư cô nương, không nghĩ rằng người còn hiểu được những thứ này?
Lý Sư Sư thoáng sửng sốt, trên mặt ửng đỏ, xấu hổ cười nói: - Không dám, không dám, chỉ là được gặp nhiều người, nghe đươc nhiều chuyện, cũng hiểu được sơ sơ một phần, tuy nhiên, trước mắt Lý sư phó chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Nói xong, nàng vừa cười vừa lắc đầu, kỳ thật nàng cũng chỉ muốn nhắc nhở Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Sư Sư cô nương khiêm tốn, có thể nói ra những lời này, tuyệt đối không phải là chỉ hiểu một phần. Tuy nhiên Sư Sư cô nương xin yên tâm, mặc dù không có nơi hiểm yếu Hoàng Hà, nhưng hàng triệu quân dân Khai Phong cũng không phải là bất tài, quân Kim muốn bước vào thành Khai Phong, nhất định phải bước qua triệu cỗ thi thể, thiếu một cũng không được.
Lý Sư Sư cười nói: - Lý sư phó nếu có quyết tâm này, Sư Sư cũng yên tâm.
Lý Kỳ nói: - Lời tuy như thế, nhưng thế cục thiên biến vạn hóa, ai cũng không dự liệu được phía trước sẽ xảy ra những gì. Sư Sư cô nương nếu không chê, có thể cùng Nghi Nô tới Bạch phủ ở lại mấy ngày, Thanh Chiếu tỷ tỷ và Tần phu nhân cũng đều ở đấy, mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau.
Phong Nghi Nô gật đầu nói: - Đúng vậy, tỷ tỷ, chúng ta cùng đến Bạch phủ đi. Hiện giờ thế cục không yên ổn, ở đây cũng không an toàn.
Trong mắt Lý Sư Sư hiện lên một chút vui sướng, nhưng chỉ chợt lóe ra, cười nói: - Ý tốt của mọi người ta nhận, tuy nhiên lòng ta đã sớm có tính toán, ta quyết định xuất gia tu đạo.
- Cái gì?
Lý Kỳ sắc mặt cả kinh, thầm nghĩ, những mỹ nữ sao động một chút là thích xuất gia vậy! Phu nhân cũng muốn đi tu, xuất gia làm ni, ngươi cũng muốn xuất gia tu đạo, hai người các ngươi không phải là tỷ muội thất lạc nhiều năm chứ? Vừa định dùng ánh mắt hỏi Phong Nghi Nô, nào biết Phong Nghi Nô khiếp sợ nhìn Lý Sư Sư, hoảng sợ nói: - Tỷ --- tỷ tỷ nói gì vậy?
Khuôn mặt Lý Sư Sư vẫn treo nụ cười, chậm rãi nói: - Muội muội, phàm là những việc không thể cưỡng cầu, không phải là hành động quá kích động của tỷ tỷ, tỷ tỷ đã sớm thấy mệt chết rồi, hy vọng quãng đời còn lại được thanh tịnh, không biết đến hỗn loạn thế gian, tỷ tỷ cả đời này có rất ít khi được tự mình làm chủ, xin muội muội cho tỷ tỷ được một lần tự làm chủ.
Phong Nghi Nô vội vàng nói:
- Nhưng tỷ tỷ, chuyện này ---
Lý Sư Sư không đợi Phong Nghi Nô nói hết lời, bèn nói: - Muội muội, hy vọng muội có thể thành toàn cho tỷ tỷ.
Nước mắt Phong Nghi Nô nhanh chóng trào ra, vội vàng nháy mắt với Lý Kỳ, hi vọng Lý Kỳ có thể khuyên bảo Lý Sư Sư.
Lý Kỳ còn chưa kịp phản ứng, nói: - Sư Sư cô nương, người hà tất phải làm thế, trong lòng có phật --- à không, trong lòng có đạo, ở chỗ nào cũng có thể tu được đạo, Bạch phủ cũng có đạo đường, nếu như những chuyện này là chính thức, vậy cũng không mất đi đạo lý của đạo.
Lý Sư Sư cười khúc khích, nói:
- Lý sư phó nói rất có lý, nhưng tâm ý ta đã quyết, tuyệt đối sẽ không thay đổi. À, bên người Sư Sư còn một chút tiền, nhờ Lý sư phó giúp ta chuyển cho Nhiếp chính vương, Sư Sư chỉ hi vọng có thể góp một phần lực cho Đại Tống ta, Lý sư phó đừng chê ít. Về phần lầu các này, sẽ đưa cho muội muội, có thể dùng làm nơi ở cho dân chúng lưu lạc đến đây, không cần phải băn khoăn nhiều lắm.
Nói đùa à, lầu các này của ngươi nối thẳng đến Hoàng cung đấy, ta dám để cho ai tới ở! Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta sao dám lấy tiền của cô nương, người ---.
Lý Sư Sư biến sắc, nghiêm mặt nói: - Lý sư phó là người thông minh, nếu nói thêm nữa, thì tỏ ra dối trá rồi.
Lý Kỳ sửng sốt, hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút đau khổ, rồi lại lộ ra một phần bất đắc dĩ nói: - Nếu Sư Sư cô nương đã quyết định, ta cũng phải miễn cưỡng rồi, hy vọng có thể đạt đến những thứ người muốn.
- Đa tạ.
Phong Nghi Nô biết rõ tính cách của Lý Sư Sư, thấy nàng nói kiên quyết như thế, khó có thể làm cho nàng hồi tâm chuyển ý, nước mắt nóng bỏng rơi thành từng hạt trân châu, nức nở nói: - Tỷ tỷ, vậy tỷ --- vậy tỷ ở đâu --- tu đạo?
Lý Sư Sư lắc đầu, nói: - Muội muội, tỷ muội ta duyên chỉ đến đây, hỏi nhiều vô ích, vẫn nên nhanh chóng đi cùng Lý sư phó đi.
Phong Nghi Nô trợn to hai mắt, môi run nhè nhẹ vài cái, nói: - Duyên --- duyên chỉ đến đây?
Lý Sư Sư đứng dậy, thản nhiên nói: - Lý sư phó, sắc trời đã tối, các ngươi vẫn nên về sớm thôi. Người đâu, tiễn khách. Nàng nói xong, liền bước vào buồng trong, nhưng khóe mắt đã có một chút nước mắt.
- Tỷ tỷ.
Phong Nghi Nô đang muốn đuổi theo, Lý Kỳ bỗng nhiên giơ tay giữ chặt nàng, khe khẽ lắc đầu.
Phong Nghi Nô vội nói: - Nhưng ---
Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Muội chớ có quên phu quân muội làm gì, một mẫu ruộng còn có ba phần đất, nàng có thể trốn đi đâu?
Phong Nghi Nô sau khi nghe xong, mới không đuổi theo.
Lý Kỳ đứng dậy khoác vai nàng, nói: - Chúng ta về thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.