Chương 1658: Năm vị phu nhân? 2
Nam Hi
27/10/2017
Trong đó, Lý Kỳ đương nhiên là người được lợi lớn nhất. Về chuyện đàm
phán buôn bán, toàn bộ đều do hắn đích thân ra mặt, những hợp đồng chết
trong tay tập đoàn Túy Tiên Cư bởi vì những bạn hàng cũ này đã đến mà
được kích hoạt toàn bộ. Mà sự xuất hiện của thủy tinh cũng chấn động thế giới, phàm là những thương nhân nước ngoài đến Đông Kinh đều lần lượt
đặt hàng, hi vọng có thể trong thời gian sớm nhất nhập hàng thủy tinh,
cho dù là mảnh vỡ của thủy tinh cũng được. Một lượng lớn tiền vàng không ngừng ào ạt đổ vào Túy Tiên Cư, món nợ mười mấy vạn quan cũng trả được
bảy bảy tám tám rồi, chỉ còn lại hai ba vạn quan, lại một lần nữa khiến
cho thương nhân trong và ngoài nước nhìn thấy được sự dũng mãnh của Túy
Tiên Cư.
Việc này khiến Ngô Phúc Vinh vui mừng muốn chết, đến ngủ cũng há miệng cười nghiêng ngả.
Hai mươi bảy tháng mười hai.
Do Trịnh Dật cực kỳ khẩn cấp hi vọng có thể cùng với Trương Nhuận Nhi cùng đón năm mới, do vậy đã quyết định hôn lễ vào ngày hôm nay.
Tuy rằng hai ông cháu Trương Nhuận Nhi vẫn luôn ở trong Tần phủ, nhưng bọn họ lại không có quan hệ gì với Tần phu nhân, mà Trương Nhuận Nhi và Lý Kỳ cũng chỉ là quan hệ thầy trò, sức nặng của Lý Kỳ cũng không đủ, do đó, lần này Trương Nhuận Nhi xuất giá giao cho phu thê Cao Cầu ngoại giao, Cao dở hơi một tay xử lý.
Sáng sớm hôm đó, trời còn chưa sáng, Lý Kỳ liền dẫn cả nhà lớn nhỏ vội vội vàng vàng đi vào phủ Thái úy.
Đi được nửa đường, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, lại nghe Mã Kiều nói:
- Bộ soái, hình như kia là kiệu của Tần phu nhân.
- Vậy sao?
- Ở đâu? Để ta nhìn xemVương tỷ tỷ, Vương tỷ tỷ.
Lý Kỳ vừa định vươn đầu ra cửa sổ nhìn, nào ngờ lại bị Phong Nghi Nô đoạt trước.
Tần phu nhân trong kiệu cũng xốc màn che lên, nói: - Là các muội à!
- Vương tỷ tỷ cũng đến tham gia hôn lễ của Nhuận Nhi sao?
- Ừ
- Vậy thật quá tốt mà. Phong Nghi Nô ngoắc tay nói: - Vương tỷ tỷ sang chỗ bọn muội ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lát.
Quý Hồng Nô cũng vươn đầu ra, mời Tần phu nhân lên xe ngựa.
Nhưng Tần phu nhân lại có vẻ vô cùng do dự.
Phong Nghi Nô lại nói: - Vương tỷ tỷ yên tâm, phu quân sẽ ngồi trong kiệu của tỷ.
Lý Kỳ bên cạnh thấy mình bị bán đi như vậy, không vui nói:
- Ta nói này các vị mỹ nữ, ta đồng ý khi nào chứ?
- Phu quân?
Phong Nghi Nô hờn dỗi gọi một tiếng, Lý Kỳ lập tức đầu hàng, nói: - Được được được, ta đành xá mạng này vậy, ta đi, ta đi không phải được sao. Mấy người các muội phải biết quý trọng hành trình không thể ngắn hơn được nữa này đó nha. Hắn cũng không muốn sống trong âm thanh líu ríu cũa mấy nữ nhân, giọng nói ngược lại cũng không tệ.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ xuống xe ngựa rồi, cũng đành phải xuống kiệu.
Lý Kỳ nghênh đón, kinh ngạc nói:
- Thật không ngờ phu nhân cũng sẽ đi nha!
Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ ta không thể đi sao?
Lý Kỳ ha ha nói: - Trịnh nhị không phải là người tình cũ của phu nhân sao. Bây giờ y tìm được niềm vui mới, lẽ nào trong lòng phu nhân không có chút mất mát và buồn phiền nào sao?
Đây cũng không phải là lần đầu Lý Kỳ lấy đề tài này ra mà trêu ghẹo Tần phu nhân. Nàng cũng khó mà giải thích được, hơn nữa nàng cũng không thích giải thích những chuyện này, thản nhiên nói: - Trên đời này không có chuyện gì khiến ta buồn bực hơn chuyện ngươi ngồi trên kiệu của ta cả.
Nói xong lại được hộ vệ Tiểu Đào đỡ lấy, lên vào trong xe ngựa.
Lý Kỳ ngây ngẩn cả người, vị phu nhân này từ khi nào mà nói chuyện có trình độ như vậy chứ? Chợt nghe thấy trong xe vọng ra từng trận cười, Lý Kỳ hơi ngẩn ra, thầm mắng, đáng ghét, đáng ghét, lão tử lại càng muốn ngồi, cô làm gì được ta?
Lại nghe Phong Nghi Nô nói: - Phu quân, bọn muội đi trước một bước vậy.
Đi trước một bước? Người một nhà đi chúc mừng mà còn phải chia làm hai à. Lý Kỳ đang muốn mở miệng giáo huấn Phong Nghi Nô cái gì gọi là tam cương ngũ thường, nào ngờ trên đáng ghét Mã Kiều vung roi ngựa lên, nghênh ngang rời đi.
Lúc này đây Lý Kỳ hoàn toàn trợn tròn mắt, sặc! Làm thật nha! Không nói hai lời, phất vạt áo trước, nhảy lên kiệu, rít gào nói: - Đuổi theo cho ta?
- Đuổi?
Bốn gã kiệu phu nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, trong mắt tràn ngập lực bất tòng tâm nha.
Lý Kỳ cũng biết chắc chắn là không đuổi kịp, nhưng hắn cho rằng bọn Phong Nghi Nô sẽ chờ hắn ở phía trước, đáng tiếc là cho đến khi hắn đến trước cửa phủ Cao Thái úy, vẫn không nhìn thấy các nàng Phong Nghi Nô.
Lý Kỳ hoàn toàn nổi giận, hận không thể tiểu tiện mấy bãi trên kiệu của Tần phu nhân, sau đó viết "Kim Đao Trù Vương đã ngồi ở đây"
Xuống khỏi kiệu, nhìn thấy không phải là bốn vị đại mỹ nhân, mà là tên dở hơi Cao Nha nội kia, chỉ thấy Cao dở hơi mặc một bộ áo bào tím mới tinh, mà ngay cả đóa hoa đỏ trên tóc mai cũng đổi thành màu tím rồi, đủ phong tao nha, y đang đứng trước cửa, nụ cười kiêu ngạo kia thật sự là vô sỉ mà.
- Gì? Nha nội, hôm nay đổi màu sao?
Lý Kỳ tiến lên, chỉ vào đóa hoa tím trên tóc mai của Cao Nha nội mỉm cười nói.
Cao Nha nội nghiêng đầu, cố gắng để Lý Kỳ nhìn hết toàn bộ, ha ha nói: - Thế nào? Đẹp không? Không ngại nói cho ngươi biết, đóa hoa này tốn mười mấy quan đó.
- Mắc như vậy? Gạt người sao.
- Gạt ngươi làm gì, đóa hoa này vô cùng có hạn, hơn nữa chỉ nở vào mùa đông thôi.
- Vậy sao? Lần sau nếu ngươi muốn mua có thể tới tìm ta.
- Ngươi cũng là người yêu hoa sao?
- Không yêu lắm, nhưng ta thích hái hoa. Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Đúng rồi, bọn Hồng Nô tới chưa?
Cao Nha nội nghe thấy mà mơ mơ hồ hồ, dứt khoát không nghĩ nữa, lại nghe Lý Kỳ hỏi, mặt lập tức đen lại, tức giận bất bình nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ái đồ của ngươi, nghĩa muội của ta xuất giá, ngươi lại đến trễ, thật khiến ta quá thất vọng mà.
Lý Kỳ bị Cao Nha nội nói mà không hiểu ra sao cả, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không nhìn thấy một bóng người nào cả, khách khứa còn lại vẫn còn chưa đến, sắc trời cũng còn rất sớm, hừ nói: - Ngươi nói vậy có ý gì, trời chưa sáng thì ta đã ra khỏi nhà, tại sao lại nói là đến muộn nha.
Cao Nha nội hừ nói: - Vậy vì sao năm vị phu nhân của ngươi còn đến sớm hơn ngươi một khắc chứ, ngươi không phải tới muộn thì là gì?
- Ta nói lại với ngươi lần nữa, người khác tới sớm không có nghĩa là ta tới muộn. Ngươi cho rằng đây là thuyết tương đối sao, thật là buồn cười, hơn nữa đều là vìđợi đã, năm vị phu nhân? Từ khi nào thì ta có năm vị phu nhân rồi?
- Sao lại không phải, số đếm đơn giản như vậy, sao ta lại đếm sai chứ. Cao Nha nội vươn ngón tay đếm nói: - Ngươi xem, Phong nương tử, Hồng nương tử, Da Luật nương tử, Tần phu nhân
- Đợi đã.
Lý Kỳ nhấc tay nói: - Ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần ngươi mới có thể nhớ đây. Ta và Tần phu nhân không có quan hệ gì cả, ngươi đừng có nói bậy được không, ngươi cũng gọi nàng là Tần phu nhân, ngươi có muốn tính cũng đừng có tính lên đầu kẻ họ Lý ta nha!
Cao Nha nội ghé sát mặt qua, nhỏ giọng nói: - Lẽ nào không phải bởi vì ngươi gọi Tần phu nhân sẽ càng thêm hưng phấn sao?
- !
Việc này khiến Ngô Phúc Vinh vui mừng muốn chết, đến ngủ cũng há miệng cười nghiêng ngả.
Hai mươi bảy tháng mười hai.
Do Trịnh Dật cực kỳ khẩn cấp hi vọng có thể cùng với Trương Nhuận Nhi cùng đón năm mới, do vậy đã quyết định hôn lễ vào ngày hôm nay.
Tuy rằng hai ông cháu Trương Nhuận Nhi vẫn luôn ở trong Tần phủ, nhưng bọn họ lại không có quan hệ gì với Tần phu nhân, mà Trương Nhuận Nhi và Lý Kỳ cũng chỉ là quan hệ thầy trò, sức nặng của Lý Kỳ cũng không đủ, do đó, lần này Trương Nhuận Nhi xuất giá giao cho phu thê Cao Cầu ngoại giao, Cao dở hơi một tay xử lý.
Sáng sớm hôm đó, trời còn chưa sáng, Lý Kỳ liền dẫn cả nhà lớn nhỏ vội vội vàng vàng đi vào phủ Thái úy.
Đi được nửa đường, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, lại nghe Mã Kiều nói:
- Bộ soái, hình như kia là kiệu của Tần phu nhân.
- Vậy sao?
- Ở đâu? Để ta nhìn xemVương tỷ tỷ, Vương tỷ tỷ.
Lý Kỳ vừa định vươn đầu ra cửa sổ nhìn, nào ngờ lại bị Phong Nghi Nô đoạt trước.
Tần phu nhân trong kiệu cũng xốc màn che lên, nói: - Là các muội à!
- Vương tỷ tỷ cũng đến tham gia hôn lễ của Nhuận Nhi sao?
- Ừ
- Vậy thật quá tốt mà. Phong Nghi Nô ngoắc tay nói: - Vương tỷ tỷ sang chỗ bọn muội ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lát.
Quý Hồng Nô cũng vươn đầu ra, mời Tần phu nhân lên xe ngựa.
Nhưng Tần phu nhân lại có vẻ vô cùng do dự.
Phong Nghi Nô lại nói: - Vương tỷ tỷ yên tâm, phu quân sẽ ngồi trong kiệu của tỷ.
Lý Kỳ bên cạnh thấy mình bị bán đi như vậy, không vui nói:
- Ta nói này các vị mỹ nữ, ta đồng ý khi nào chứ?
- Phu quân?
Phong Nghi Nô hờn dỗi gọi một tiếng, Lý Kỳ lập tức đầu hàng, nói: - Được được được, ta đành xá mạng này vậy, ta đi, ta đi không phải được sao. Mấy người các muội phải biết quý trọng hành trình không thể ngắn hơn được nữa này đó nha. Hắn cũng không muốn sống trong âm thanh líu ríu cũa mấy nữ nhân, giọng nói ngược lại cũng không tệ.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ xuống xe ngựa rồi, cũng đành phải xuống kiệu.
Lý Kỳ nghênh đón, kinh ngạc nói:
- Thật không ngờ phu nhân cũng sẽ đi nha!
Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ ta không thể đi sao?
Lý Kỳ ha ha nói: - Trịnh nhị không phải là người tình cũ của phu nhân sao. Bây giờ y tìm được niềm vui mới, lẽ nào trong lòng phu nhân không có chút mất mát và buồn phiền nào sao?
Đây cũng không phải là lần đầu Lý Kỳ lấy đề tài này ra mà trêu ghẹo Tần phu nhân. Nàng cũng khó mà giải thích được, hơn nữa nàng cũng không thích giải thích những chuyện này, thản nhiên nói: - Trên đời này không có chuyện gì khiến ta buồn bực hơn chuyện ngươi ngồi trên kiệu của ta cả.
Nói xong lại được hộ vệ Tiểu Đào đỡ lấy, lên vào trong xe ngựa.
Lý Kỳ ngây ngẩn cả người, vị phu nhân này từ khi nào mà nói chuyện có trình độ như vậy chứ? Chợt nghe thấy trong xe vọng ra từng trận cười, Lý Kỳ hơi ngẩn ra, thầm mắng, đáng ghét, đáng ghét, lão tử lại càng muốn ngồi, cô làm gì được ta?
Lại nghe Phong Nghi Nô nói: - Phu quân, bọn muội đi trước một bước vậy.
Đi trước một bước? Người một nhà đi chúc mừng mà còn phải chia làm hai à. Lý Kỳ đang muốn mở miệng giáo huấn Phong Nghi Nô cái gì gọi là tam cương ngũ thường, nào ngờ trên đáng ghét Mã Kiều vung roi ngựa lên, nghênh ngang rời đi.
Lúc này đây Lý Kỳ hoàn toàn trợn tròn mắt, sặc! Làm thật nha! Không nói hai lời, phất vạt áo trước, nhảy lên kiệu, rít gào nói: - Đuổi theo cho ta?
- Đuổi?
Bốn gã kiệu phu nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, trong mắt tràn ngập lực bất tòng tâm nha.
Lý Kỳ cũng biết chắc chắn là không đuổi kịp, nhưng hắn cho rằng bọn Phong Nghi Nô sẽ chờ hắn ở phía trước, đáng tiếc là cho đến khi hắn đến trước cửa phủ Cao Thái úy, vẫn không nhìn thấy các nàng Phong Nghi Nô.
Lý Kỳ hoàn toàn nổi giận, hận không thể tiểu tiện mấy bãi trên kiệu của Tần phu nhân, sau đó viết "Kim Đao Trù Vương đã ngồi ở đây"
Xuống khỏi kiệu, nhìn thấy không phải là bốn vị đại mỹ nhân, mà là tên dở hơi Cao Nha nội kia, chỉ thấy Cao dở hơi mặc một bộ áo bào tím mới tinh, mà ngay cả đóa hoa đỏ trên tóc mai cũng đổi thành màu tím rồi, đủ phong tao nha, y đang đứng trước cửa, nụ cười kiêu ngạo kia thật sự là vô sỉ mà.
- Gì? Nha nội, hôm nay đổi màu sao?
Lý Kỳ tiến lên, chỉ vào đóa hoa tím trên tóc mai của Cao Nha nội mỉm cười nói.
Cao Nha nội nghiêng đầu, cố gắng để Lý Kỳ nhìn hết toàn bộ, ha ha nói: - Thế nào? Đẹp không? Không ngại nói cho ngươi biết, đóa hoa này tốn mười mấy quan đó.
- Mắc như vậy? Gạt người sao.
- Gạt ngươi làm gì, đóa hoa này vô cùng có hạn, hơn nữa chỉ nở vào mùa đông thôi.
- Vậy sao? Lần sau nếu ngươi muốn mua có thể tới tìm ta.
- Ngươi cũng là người yêu hoa sao?
- Không yêu lắm, nhưng ta thích hái hoa. Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Đúng rồi, bọn Hồng Nô tới chưa?
Cao Nha nội nghe thấy mà mơ mơ hồ hồ, dứt khoát không nghĩ nữa, lại nghe Lý Kỳ hỏi, mặt lập tức đen lại, tức giận bất bình nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ái đồ của ngươi, nghĩa muội của ta xuất giá, ngươi lại đến trễ, thật khiến ta quá thất vọng mà.
Lý Kỳ bị Cao Nha nội nói mà không hiểu ra sao cả, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không nhìn thấy một bóng người nào cả, khách khứa còn lại vẫn còn chưa đến, sắc trời cũng còn rất sớm, hừ nói: - Ngươi nói vậy có ý gì, trời chưa sáng thì ta đã ra khỏi nhà, tại sao lại nói là đến muộn nha.
Cao Nha nội hừ nói: - Vậy vì sao năm vị phu nhân của ngươi còn đến sớm hơn ngươi một khắc chứ, ngươi không phải tới muộn thì là gì?
- Ta nói lại với ngươi lần nữa, người khác tới sớm không có nghĩa là ta tới muộn. Ngươi cho rằng đây là thuyết tương đối sao, thật là buồn cười, hơn nữa đều là vìđợi đã, năm vị phu nhân? Từ khi nào thì ta có năm vị phu nhân rồi?
- Sao lại không phải, số đếm đơn giản như vậy, sao ta lại đếm sai chứ. Cao Nha nội vươn ngón tay đếm nói: - Ngươi xem, Phong nương tử, Hồng nương tử, Da Luật nương tử, Tần phu nhân
- Đợi đã.
Lý Kỳ nhấc tay nói: - Ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần ngươi mới có thể nhớ đây. Ta và Tần phu nhân không có quan hệ gì cả, ngươi đừng có nói bậy được không, ngươi cũng gọi nàng là Tần phu nhân, ngươi có muốn tính cũng đừng có tính lên đầu kẻ họ Lý ta nha!
Cao Nha nội ghé sát mặt qua, nhỏ giọng nói: - Lẽ nào không phải bởi vì ngươi gọi Tần phu nhân sẽ càng thêm hưng phấn sao?
- !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.