Chương 745: Nghi thức duyệt binh
Nam Hi
22/12/2015
Lý Kỳ cũng không có bản lĩnh phổ nhạc viết lời, ưu thế duy nhất của hắn
chính là chưa bị ông trời lấy đi ký ức, khúc nhạc "Trung thành báo quốc" này cũng là khúc nhạc hắn định ra sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Hắn
cũng không dám hát cái gì mà "Đứng lên! Đứng lên! Hỡi những con người
không cam chịu làm nô lệ!". Mấy câu này, trừ phi là hắn không muốn sống
nữa, dù sao thì đây cũng là thời cổ đại đó.
Tiếng ca sục sôi vang dội, cờ Triều Dương phấp phới tung bay, ánh nắng đầu tiên mang theo chút hơi lạnh chiếu lên đầu thương sáng như tuyết, chiếu lên từng gương mặt lạnh lùng, nhất thời đẩy bầu không khí lên cao trào, cũng lan toản đến từng người trong toàn trường.
Bất kể là Tống Huy Tông, hay là chúng đại thần bách tính, đều ngẩng đầu nhìn về hướng quốc kỳ từ từ lên cao, miệng cũng theo đó hát vang lên, phảng phất như nhiệt huyết đang dâng trào, ngay cả đám văn nhân bảo thủ như Tống Mặc Tuyền cũng không nén được xúc động, lời ca đơn giản, bộc trực ca vang làm lệ nóng dâng đầy khóe mắt mỗi người bọn họ, trong nước mắt chỉ có một thứ chính là tôn nghiêm, tôn nghiêm của một dân tộc.
Nhưng những sứ thần nước Kim kia không hiểu, quốc kỳ này bọn họ cũng không hiểu, thứ duy nhất mà họ hứng thú là đội binh vừa mới tiến vào kia, trong ấn tượng của bọn họ, mỗi một binh sĩ Tống triều đều giống như đàn bà vậy, đánh trận vĩnh viễn chỉ để cho kẻ địch nhìn thấy bóng lưng run rẩy, nhưng vừa rồi những binh sĩ kia mỗi người đều tinh thần hăng hái, động tác mỗi người đều lan tỏa đến người khác, kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái.
Bọn họ đều đang nghĩ, lẽ nào đây mới là tinh anh của Nam triều?
Thế nhưng, lúc quốc kỳ đã lên tới đỉnh, mà tiếng ca vẫn còn chưa dứt, một lần lại một lần, giống như thổ lộ gì đó, cũng như chứng minh gì đó, dù sao cũng không ngừng được, tiếng hát rõ to vang tận mây xanh.
Làm cái gì vậy, các đại ca theo trình tự có được không, các vị như vậy là phá hỏng quy củ rồi, ta rất khó làm việc đấy, sặc! Đây chính là thiếu sót của việc chỉ dựa vào sức người nha. Lý Kỳ gãi đầu, vẻ mặt phiền muộn, trên cả thành lầu chỉ có một mình hắn còn băn khoăn càu nhàu.
Lại một lát sau, Lý Kỳ dứt khoát ra hiệu với Nhạc Phiên, sau khi Nhạc Phiên nhận lệnh, bước nhanh ra khỏi hàng, đường đao trong tay nâng lên, tất cả binh sĩ đều xoay người lại, mặt hướng về phía thành lầu, hành động này, thanh âm thật lớn, tiếng ca chớp mắt dừng lại.
- Kính lễ
Nhạc Phiên hô vang.
Lúc này binh sĩ nâng tay phải lên, cao giọng hô: - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tiếng hô rắn rỏi, những bách tính kia dường như cũng bị ảnh hưởng, không ngờ đều nâng tay phải lên, hô vang như núi lở biển động: - Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tiếng hoan hô đúng là sóng sau cao hơn sóng trước.
Lý Kỳ nhìn thấy cục diện này, nhất thời toát một thân mồ hôi lạnh.
Tống Huy Tông không chỉ không để ý, ngược lại còn cảm thấy đặc biệt thoải mái. Ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: - Các ái khanh của Trẫm, các dũng sĩ của Trẫm, các con dân của Trẫm, Trẫm hi vọng Đại Tống của Trẫm sẽ giống như cờ Triều Dương này, mãi không rơi xuống.
Xét thấy đầu năm nay không có loa, vì thế thực ra Lý Kỳ cũng không có sắp xếp Tống Huy Tông diễn thuyết, có điều thằng nhãi này thật khoe khoang. Thời khắc xúc động lòng người như vậy mà không để ông ta la hét hai câu, làm sao ông ta cam lòng chứ.
- Vĩnh bất lạc hạ, vĩnh bất lạc hạ.
Mọi người cùng hô lên. Thanh thế cực lớn, ngay cả đám người Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng hai mặt nhìn nhau.
Lát sau, Nhạc Phiên thình lình xoay người một cách cực kỳ tiêu sái, bắt đầu dậm chân tại chỗ, binh sĩ hai bên cũng theo đó mà dậm, mà ba người đội cờ cũng đồng thời xoay người, đi xuống đài. Nhạc Phiên bắt đầu nghiêm trang nện bước đi về phía trước, những binh lính kia cũng theo sát phía sau, giống như cùng một thời điểm, vẫn đều nhịp như trước.
Chỉ chốc lát sau, đội quân này biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tống Huy Tông sửng sốt rất lâu, vội triệu Lý Kỳ đến, hỏi: - Lý Kỳ, bọn họ đi đâu vậy?
- Hả?
Vẻ mặt Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông, nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, nghi thức kéo cờ kết thúc rồi, bọn họ đương nhiên phải đi.
- Kết thúc rồi sao. Tống Huy Tông vẫn chưa thỏa mãn nói.
Ặc! Lẽ nào kéo cờ mà phải kéo cả một ngày sao. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vâng. Có điều tiếp theo là nghi thức duyệt binh.
- Đúng đúng đúng, vậy bắt đầu nhanh đi.
- Tuân mệnh.
Lý Kỳ lại lấy tiểu hồng kỳ từ trong tay áo ra, đứng trên thành lầu vẫy mấy cái.
Chỉ một lát sau, tiếng bước chân nhịp nhàng đầy cảm xúc mà hung hồn mạnh mẽ lại vang lên, nhưng tiếng bước chân lần này lại vang lên từ bên trái quảng trường, mọi người vội chuyển tầm mắt nhìn qua.
Chỉ thấy một đội binh sĩ mặc quân phục kiểu mới màu trắng đi ra từ bên trái, ước chừng năm trăm người, thắt lưng đeo trường đao.
Trong lòng sứ thần nước Kim đang xem đều âm thầm tặc lưỡi, khí thế này, rõ ràng là thứ mà một đội nhuệ quân mới có, điều này đối với họ mà nói, là một tin tức rất quan trọng, đều nhao nhao lên tinh thần.
Lão bách tính toàn thành làm sao từng thấy qua binh sĩ uy vũ như vậy, không khỏi ngây ngẩn, không khác gì thần binh giáng lâm cả.
Khi đội binh sĩ kia đi đến chính giữa, soạt sọa soạt, chúng binh sĩ đồng loạt quay người về phía Tống Huy Tông, người dẫn đầu đột nhiên hô: - Thủy quân Đại Tống, Vân Khiếu doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Y nói xong, binh sĩ phía sau đồng loạt hô theo.
Đội binh sĩ đầu tiên này khiến cho Tống Huy Tông và một đám đại thần ngây ngẩn.
Thủy quân? Vân Khiếu doanh? Doanh trại này từ đâu ra vậy?
Tống Huy Tông kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, người cứ phất tay trước, ra vẻ một chút, lát nữa vi thần sẽ giải thích với người.
Tiểu tử này. Tống Huy Tông cau mày, trong đầu bỗng nhiên thông suốt, biết Lý Kỳ chắc chắn là đang hù dọa đám người Kim này, tán thưởng liếc hắn một cái, sau đó phất tay với đám binh sĩ.
Soạt soạt soạt!
Những binh sĩ kia đồng thời giơ tay phải với Tống Huy Tông, lát sau, liền thu tay về, toàn bộ đều quay đầu, nhưng từ đầu đến cuối, bước chân cũng không dừng lại.
Những binh sĩ này còn chưa đi qua, đội quân thứ hai đã đi ra, cũng là năm trăm người, chỉ thấy họ trên người mặc quân phục kiểu mới màu vàng, vai mang trường thương.
Khi đến chính giữa, người dẫn đầu lại hô to: - Cấm quân Đại Tống, thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Binh lính phía sau lại đồng thanh hô lại lần nữa.
- Tốt, tốt, tốt.
Lần này Tống Huy Tông đã hiểu, vẻ mặt mỉm cười phất tay với họ.
Tiếng bước chân nơi này còn chưa dứt, bỗng dưng lại vang lên một tràn tiếng bước chân đinh tai nhức óc, tiếng bước chân này đặc biệt nặng nề, giống như động đất núi lở vậy.
Chỉ thấy một đội quân mặc khôi giáp nặng nề, binh sĩ tay cầm rìu lớn đi ra, mỗi người bọn họ đều vung tay một cái, tiếng kim loại thanh thúy lúc này trở nên cực kỳ êm tai, thanh thế vô cùng lớn, hệt như là thiên quân vạn mã.
Đây chính là lợi khí của kỵ binh đối kháng Đại Tống. Chiếc rìu sắc bén kia chuyên dùng chặt chân ngựa.
Đi đầu tiên chính là tên thô lỗ Ngưu Cao, lộ rõ vẻ vạm vỡ đặc biệt, uy vũ bất phàm.
Đi đến chính giữa, Ngưu Cao cất giọng thô cuồng hùng hồn của y hô lên: - Thần Vệ quân, Trọng Bộ doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Lại một trận đồng thanh.
Tống Huy Tông trước nay là Hoàng đế trọng văn khinh võ, lúc này cũng không tránh khỏi nhiệt huyết sục sôi, đáng tiếc ông ta ngay cả một thanh binh khí cũng không mang theo, chỉ có thể phất tay ra hiệu.
Theo sau đi ra đúng là cung tiễn thủ, chỉ thấy một đội binh sĩ mặc quân phục đỏ đi ra, trong tay họ cầm không phải là cung nỏ bình thường. Mà là Thần Tí Cung tiên tiến nhất Đại Tống, lực sát thương mạnh nhất, cũng kiêu ngạo nhất.
Một cỗ lãnh ý khát máu chớp mắt quét qua toàn trường.
Sứ thần nước Kim không khỏi nhìn nhau, chỉ thấy trên trán họ mồ hôi chằng chịt chen chúc đổ.
- Phủng Nhật quân, Xuyên Vân doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Thực ra đây chỉ là khẩu hiệu mà thôi, họ cũng không phải là người của Điện Tiền Ti, mà là binh sĩ của Thị Vệ Mã.
Cùng với đợt cao trào này qua đi, tiếng bước chân cuối cùng dần tiêu tán, thay vào đó là tiếng vó ngựa.
Cộp cộp cộp
Chỉ thấy một đội khinh kỵ binh đi ra, trên người họ mặc quân phục giáp da kiểu mới, trong tay người người nắm chặt quốc kỳ, tuy không có vẻ chỉnh tề như bộ binh, nhưng đối với kỵ binh mà nói, đã là vô cùng tốt rồi, nhưng thấy những con ngựa nện từng bước tao nhã, vừa có vẻ nhẹ nhàng, lại có vẻ cao quý, năm trăm người này đều là cao thủ cưỡi ngựa.
Người dẫn đầu mặc giáp bạc, tay cầm quốc kỳ, có một gương mặt cực kỳ anh tuấn, người này đúng là Triệu Giai.
Những nữ nhân kia nhất thời đều đầy vẻ si mê.
Trong lòng Lý Kỳ không khỏi có chút tiếc nuối. Cũng do lão tử cưỡi ngựa không giỏi. Bằng không cơ hội khoe mẽ tốt như vậy, sao lại tặng cho ngươi chứ.
- Long Vệ quân, Kiêu Kỵ doanh thỉnh Bệ hạ xét duyệt.
Một câu tràn trề từ tính này của Triệu Giai, lập tức có vô số thiếu nữ hôn mê.
- Không hổ là hoàng nhi tốt của Trẫm, tốt, tốt, tốt.
Tống Huy Tông ra sức phất tay, vẻ mặt đắc ý, thật làm người bên cạnh ghen tị mà.
Nhưng Thái tử bên cạnh ông ta, nghe thấy cũng không cảm thấy gì.
Theo phía sau đi ra đúng là Kỵ Xạ quân do Nhạc Phi dẫn đầu, nhưng thấy họ một thân giáp da màu đen, trong tay đều là cung đen, hệt như một nhóm tử thần trong bóng đêm vậy, làm người ta trông thấy đã khiếp sợ.
Sau khi Kỵ Xạ quân đi qua, tiếp theo chính là năm trăm Trọng Kỵ binh do Hà Xung dẫn đầu, từ người đến ngựa đều mặc khôi giáp nặng nề, nhìn qua đều thấy nặng trình trịch, ánh đồng lấp lánh, phảng phất như một bức tường thành vững chắc, cũng dựng nên một bức tường thành trong lòng bách tính, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
- Phủng Nhật quân, Long Kỵ doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Từng nhóm từng nhóm đội quân đi qua quảng trường, làm người xem nhiệt huyết sục sôi, điều này cũng khiến bách tính đến quảng trường, văn võ cả triều và Tống Huy Tông, thậm chí là sứ thần nước Kim đều có một sự hiểu biết mới đối với quân nhân.
Thế nhưng, vẫn còn chưa hết, thứ chân chính làm tâm điểm còn ở phía sau.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy từng giá từng giá, từng xe từng xe vũ khí cỡ lớn tiến vào quảng trường, đi ra đầu tiên chính là tác phẩm vũ khí cung tiễn đạt tới đỉnh cao, Đại Hình Sàng Tử Nỏ, loại cung nỏ này nghe nói lực sát thương cực lớn, nhưng cũng cần mấy chục người chuyển động bánh xe mới có thể kéo ra, tầm bắn có thể lên tới 1500 thước, là vũ khí có tầm bắn xa nhất hiện nay. Đêm trước Đàn Uyên chi minh, đại tướng Khiết Đan Tiêu Đạt Lãm đã bỏ mạng vì Sàng Tử Nỏ, làm cho sĩ khí Khiết Đan giảm sút.
Bên cạnh mỗi một cái Sàng Tử Nỏ có hơn mười binh sĩ đi theo, tổng cộng một trăm cái Sàng Tử Nỏ kích thước khác nhau đi qua.
Đây chính là niềm tự hào của Đại Tống nha, toàn trường chớp mắt sôi trào.
Đương nhiên, đây chải là món khai vị mà thôi, thứ lớn hơn nữa vẫn còn ở phía sau, đó chính là Phao Thạch Xa mang đậm màu sắc lịch sử.
Khi mọi người nhìn thấy một Phao Thạch Xa cao đến hai trượng do mấy con trâu lớn kéo ra, bất giác đều hít mạnh một hơi.
Món đồ chơi này trước đây Lý Kỳ chỉ thấy ở trên truyền hình, trong lòng còn xem thường, nhưng thời gian trước hắn cũng bị món đồ chơi này làm cho kinh hãi, thực sự là quá lớn nha, hơn nữa hình dáng còn rất phong phú nữa, tổng cộng có mười chín kiểu, như là Hành Phong Pháo, Tồn Hổ Pháo, Đơn Song Sao Pháo, vân vân.
Phải biết rằng thứ được ném ra hiện tại không chỉ đơn giản là đá, mà là cầu lửa có chứa hỏa dược, uy lực cũng tương đối mạnh, chỉ có điều quá cồng kềnh.
Tiếng ca sục sôi vang dội, cờ Triều Dương phấp phới tung bay, ánh nắng đầu tiên mang theo chút hơi lạnh chiếu lên đầu thương sáng như tuyết, chiếu lên từng gương mặt lạnh lùng, nhất thời đẩy bầu không khí lên cao trào, cũng lan toản đến từng người trong toàn trường.
Bất kể là Tống Huy Tông, hay là chúng đại thần bách tính, đều ngẩng đầu nhìn về hướng quốc kỳ từ từ lên cao, miệng cũng theo đó hát vang lên, phảng phất như nhiệt huyết đang dâng trào, ngay cả đám văn nhân bảo thủ như Tống Mặc Tuyền cũng không nén được xúc động, lời ca đơn giản, bộc trực ca vang làm lệ nóng dâng đầy khóe mắt mỗi người bọn họ, trong nước mắt chỉ có một thứ chính là tôn nghiêm, tôn nghiêm của một dân tộc.
Nhưng những sứ thần nước Kim kia không hiểu, quốc kỳ này bọn họ cũng không hiểu, thứ duy nhất mà họ hứng thú là đội binh vừa mới tiến vào kia, trong ấn tượng của bọn họ, mỗi một binh sĩ Tống triều đều giống như đàn bà vậy, đánh trận vĩnh viễn chỉ để cho kẻ địch nhìn thấy bóng lưng run rẩy, nhưng vừa rồi những binh sĩ kia mỗi người đều tinh thần hăng hái, động tác mỗi người đều lan tỏa đến người khác, kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái.
Bọn họ đều đang nghĩ, lẽ nào đây mới là tinh anh của Nam triều?
Thế nhưng, lúc quốc kỳ đã lên tới đỉnh, mà tiếng ca vẫn còn chưa dứt, một lần lại một lần, giống như thổ lộ gì đó, cũng như chứng minh gì đó, dù sao cũng không ngừng được, tiếng hát rõ to vang tận mây xanh.
Làm cái gì vậy, các đại ca theo trình tự có được không, các vị như vậy là phá hỏng quy củ rồi, ta rất khó làm việc đấy, sặc! Đây chính là thiếu sót của việc chỉ dựa vào sức người nha. Lý Kỳ gãi đầu, vẻ mặt phiền muộn, trên cả thành lầu chỉ có một mình hắn còn băn khoăn càu nhàu.
Lại một lát sau, Lý Kỳ dứt khoát ra hiệu với Nhạc Phiên, sau khi Nhạc Phiên nhận lệnh, bước nhanh ra khỏi hàng, đường đao trong tay nâng lên, tất cả binh sĩ đều xoay người lại, mặt hướng về phía thành lầu, hành động này, thanh âm thật lớn, tiếng ca chớp mắt dừng lại.
- Kính lễ
Nhạc Phiên hô vang.
Lúc này binh sĩ nâng tay phải lên, cao giọng hô: - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tiếng hô rắn rỏi, những bách tính kia dường như cũng bị ảnh hưởng, không ngờ đều nâng tay phải lên, hô vang như núi lở biển động: - Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tiếng hoan hô đúng là sóng sau cao hơn sóng trước.
Lý Kỳ nhìn thấy cục diện này, nhất thời toát một thân mồ hôi lạnh.
Tống Huy Tông không chỉ không để ý, ngược lại còn cảm thấy đặc biệt thoải mái. Ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: - Các ái khanh của Trẫm, các dũng sĩ của Trẫm, các con dân của Trẫm, Trẫm hi vọng Đại Tống của Trẫm sẽ giống như cờ Triều Dương này, mãi không rơi xuống.
Xét thấy đầu năm nay không có loa, vì thế thực ra Lý Kỳ cũng không có sắp xếp Tống Huy Tông diễn thuyết, có điều thằng nhãi này thật khoe khoang. Thời khắc xúc động lòng người như vậy mà không để ông ta la hét hai câu, làm sao ông ta cam lòng chứ.
- Vĩnh bất lạc hạ, vĩnh bất lạc hạ.
Mọi người cùng hô lên. Thanh thế cực lớn, ngay cả đám người Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng hai mặt nhìn nhau.
Lát sau, Nhạc Phiên thình lình xoay người một cách cực kỳ tiêu sái, bắt đầu dậm chân tại chỗ, binh sĩ hai bên cũng theo đó mà dậm, mà ba người đội cờ cũng đồng thời xoay người, đi xuống đài. Nhạc Phiên bắt đầu nghiêm trang nện bước đi về phía trước, những binh lính kia cũng theo sát phía sau, giống như cùng một thời điểm, vẫn đều nhịp như trước.
Chỉ chốc lát sau, đội quân này biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tống Huy Tông sửng sốt rất lâu, vội triệu Lý Kỳ đến, hỏi: - Lý Kỳ, bọn họ đi đâu vậy?
- Hả?
Vẻ mặt Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông, nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, nghi thức kéo cờ kết thúc rồi, bọn họ đương nhiên phải đi.
- Kết thúc rồi sao. Tống Huy Tông vẫn chưa thỏa mãn nói.
Ặc! Lẽ nào kéo cờ mà phải kéo cả một ngày sao. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vâng. Có điều tiếp theo là nghi thức duyệt binh.
- Đúng đúng đúng, vậy bắt đầu nhanh đi.
- Tuân mệnh.
Lý Kỳ lại lấy tiểu hồng kỳ từ trong tay áo ra, đứng trên thành lầu vẫy mấy cái.
Chỉ một lát sau, tiếng bước chân nhịp nhàng đầy cảm xúc mà hung hồn mạnh mẽ lại vang lên, nhưng tiếng bước chân lần này lại vang lên từ bên trái quảng trường, mọi người vội chuyển tầm mắt nhìn qua.
Chỉ thấy một đội binh sĩ mặc quân phục kiểu mới màu trắng đi ra từ bên trái, ước chừng năm trăm người, thắt lưng đeo trường đao.
Trong lòng sứ thần nước Kim đang xem đều âm thầm tặc lưỡi, khí thế này, rõ ràng là thứ mà một đội nhuệ quân mới có, điều này đối với họ mà nói, là một tin tức rất quan trọng, đều nhao nhao lên tinh thần.
Lão bách tính toàn thành làm sao từng thấy qua binh sĩ uy vũ như vậy, không khỏi ngây ngẩn, không khác gì thần binh giáng lâm cả.
Khi đội binh sĩ kia đi đến chính giữa, soạt sọa soạt, chúng binh sĩ đồng loạt quay người về phía Tống Huy Tông, người dẫn đầu đột nhiên hô: - Thủy quân Đại Tống, Vân Khiếu doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Y nói xong, binh sĩ phía sau đồng loạt hô theo.
Đội binh sĩ đầu tiên này khiến cho Tống Huy Tông và một đám đại thần ngây ngẩn.
Thủy quân? Vân Khiếu doanh? Doanh trại này từ đâu ra vậy?
Tống Huy Tông kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, người cứ phất tay trước, ra vẻ một chút, lát nữa vi thần sẽ giải thích với người.
Tiểu tử này. Tống Huy Tông cau mày, trong đầu bỗng nhiên thông suốt, biết Lý Kỳ chắc chắn là đang hù dọa đám người Kim này, tán thưởng liếc hắn một cái, sau đó phất tay với đám binh sĩ.
Soạt soạt soạt!
Những binh sĩ kia đồng thời giơ tay phải với Tống Huy Tông, lát sau, liền thu tay về, toàn bộ đều quay đầu, nhưng từ đầu đến cuối, bước chân cũng không dừng lại.
Những binh sĩ này còn chưa đi qua, đội quân thứ hai đã đi ra, cũng là năm trăm người, chỉ thấy họ trên người mặc quân phục kiểu mới màu vàng, vai mang trường thương.
Khi đến chính giữa, người dẫn đầu lại hô to: - Cấm quân Đại Tống, thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Binh lính phía sau lại đồng thanh hô lại lần nữa.
- Tốt, tốt, tốt.
Lần này Tống Huy Tông đã hiểu, vẻ mặt mỉm cười phất tay với họ.
Tiếng bước chân nơi này còn chưa dứt, bỗng dưng lại vang lên một tràn tiếng bước chân đinh tai nhức óc, tiếng bước chân này đặc biệt nặng nề, giống như động đất núi lở vậy.
Chỉ thấy một đội quân mặc khôi giáp nặng nề, binh sĩ tay cầm rìu lớn đi ra, mỗi người bọn họ đều vung tay một cái, tiếng kim loại thanh thúy lúc này trở nên cực kỳ êm tai, thanh thế vô cùng lớn, hệt như là thiên quân vạn mã.
Đây chính là lợi khí của kỵ binh đối kháng Đại Tống. Chiếc rìu sắc bén kia chuyên dùng chặt chân ngựa.
Đi đầu tiên chính là tên thô lỗ Ngưu Cao, lộ rõ vẻ vạm vỡ đặc biệt, uy vũ bất phàm.
Đi đến chính giữa, Ngưu Cao cất giọng thô cuồng hùng hồn của y hô lên: - Thần Vệ quân, Trọng Bộ doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Lại một trận đồng thanh.
Tống Huy Tông trước nay là Hoàng đế trọng văn khinh võ, lúc này cũng không tránh khỏi nhiệt huyết sục sôi, đáng tiếc ông ta ngay cả một thanh binh khí cũng không mang theo, chỉ có thể phất tay ra hiệu.
Theo sau đi ra đúng là cung tiễn thủ, chỉ thấy một đội binh sĩ mặc quân phục đỏ đi ra, trong tay họ cầm không phải là cung nỏ bình thường. Mà là Thần Tí Cung tiên tiến nhất Đại Tống, lực sát thương mạnh nhất, cũng kiêu ngạo nhất.
Một cỗ lãnh ý khát máu chớp mắt quét qua toàn trường.
Sứ thần nước Kim không khỏi nhìn nhau, chỉ thấy trên trán họ mồ hôi chằng chịt chen chúc đổ.
- Phủng Nhật quân, Xuyên Vân doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Thực ra đây chỉ là khẩu hiệu mà thôi, họ cũng không phải là người của Điện Tiền Ti, mà là binh sĩ của Thị Vệ Mã.
Cùng với đợt cao trào này qua đi, tiếng bước chân cuối cùng dần tiêu tán, thay vào đó là tiếng vó ngựa.
Cộp cộp cộp
Chỉ thấy một đội khinh kỵ binh đi ra, trên người họ mặc quân phục giáp da kiểu mới, trong tay người người nắm chặt quốc kỳ, tuy không có vẻ chỉnh tề như bộ binh, nhưng đối với kỵ binh mà nói, đã là vô cùng tốt rồi, nhưng thấy những con ngựa nện từng bước tao nhã, vừa có vẻ nhẹ nhàng, lại có vẻ cao quý, năm trăm người này đều là cao thủ cưỡi ngựa.
Người dẫn đầu mặc giáp bạc, tay cầm quốc kỳ, có một gương mặt cực kỳ anh tuấn, người này đúng là Triệu Giai.
Những nữ nhân kia nhất thời đều đầy vẻ si mê.
Trong lòng Lý Kỳ không khỏi có chút tiếc nuối. Cũng do lão tử cưỡi ngựa không giỏi. Bằng không cơ hội khoe mẽ tốt như vậy, sao lại tặng cho ngươi chứ.
- Long Vệ quân, Kiêu Kỵ doanh thỉnh Bệ hạ xét duyệt.
Một câu tràn trề từ tính này của Triệu Giai, lập tức có vô số thiếu nữ hôn mê.
- Không hổ là hoàng nhi tốt của Trẫm, tốt, tốt, tốt.
Tống Huy Tông ra sức phất tay, vẻ mặt đắc ý, thật làm người bên cạnh ghen tị mà.
Nhưng Thái tử bên cạnh ông ta, nghe thấy cũng không cảm thấy gì.
Theo phía sau đi ra đúng là Kỵ Xạ quân do Nhạc Phi dẫn đầu, nhưng thấy họ một thân giáp da màu đen, trong tay đều là cung đen, hệt như một nhóm tử thần trong bóng đêm vậy, làm người ta trông thấy đã khiếp sợ.
Sau khi Kỵ Xạ quân đi qua, tiếp theo chính là năm trăm Trọng Kỵ binh do Hà Xung dẫn đầu, từ người đến ngựa đều mặc khôi giáp nặng nề, nhìn qua đều thấy nặng trình trịch, ánh đồng lấp lánh, phảng phất như một bức tường thành vững chắc, cũng dựng nên một bức tường thành trong lòng bách tính, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
- Phủng Nhật quân, Long Kỵ doanh thỉnh Bệ hạ kiểm duyệt.
Từng nhóm từng nhóm đội quân đi qua quảng trường, làm người xem nhiệt huyết sục sôi, điều này cũng khiến bách tính đến quảng trường, văn võ cả triều và Tống Huy Tông, thậm chí là sứ thần nước Kim đều có một sự hiểu biết mới đối với quân nhân.
Thế nhưng, vẫn còn chưa hết, thứ chân chính làm tâm điểm còn ở phía sau.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy từng giá từng giá, từng xe từng xe vũ khí cỡ lớn tiến vào quảng trường, đi ra đầu tiên chính là tác phẩm vũ khí cung tiễn đạt tới đỉnh cao, Đại Hình Sàng Tử Nỏ, loại cung nỏ này nghe nói lực sát thương cực lớn, nhưng cũng cần mấy chục người chuyển động bánh xe mới có thể kéo ra, tầm bắn có thể lên tới 1500 thước, là vũ khí có tầm bắn xa nhất hiện nay. Đêm trước Đàn Uyên chi minh, đại tướng Khiết Đan Tiêu Đạt Lãm đã bỏ mạng vì Sàng Tử Nỏ, làm cho sĩ khí Khiết Đan giảm sút.
Bên cạnh mỗi một cái Sàng Tử Nỏ có hơn mười binh sĩ đi theo, tổng cộng một trăm cái Sàng Tử Nỏ kích thước khác nhau đi qua.
Đây chính là niềm tự hào của Đại Tống nha, toàn trường chớp mắt sôi trào.
Đương nhiên, đây chải là món khai vị mà thôi, thứ lớn hơn nữa vẫn còn ở phía sau, đó chính là Phao Thạch Xa mang đậm màu sắc lịch sử.
Khi mọi người nhìn thấy một Phao Thạch Xa cao đến hai trượng do mấy con trâu lớn kéo ra, bất giác đều hít mạnh một hơi.
Món đồ chơi này trước đây Lý Kỳ chỉ thấy ở trên truyền hình, trong lòng còn xem thường, nhưng thời gian trước hắn cũng bị món đồ chơi này làm cho kinh hãi, thực sự là quá lớn nha, hơn nữa hình dáng còn rất phong phú nữa, tổng cộng có mười chín kiểu, như là Hành Phong Pháo, Tồn Hổ Pháo, Đơn Song Sao Pháo, vân vân.
Phải biết rằng thứ được ném ra hiện tại không chỉ đơn giản là đá, mà là cầu lửa có chứa hỏa dược, uy lực cũng tương đối mạnh, chỉ có điều quá cồng kềnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.