Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2462: Ngồi đó lên giá

Nam Hi

11/01/2018

Đại Tống hiện nay thật sự có thể nói là mặc kệ người ta thế nào, ta tự mình ngồi yên bất động, bên ngoài đã đánh đến khí thế ngất trời, nhưng Đại Tống lại bất động, vẫn đang thực hiện cải cách, tiếp tục cải cách tư tưởng, cải cách quân chế, bây giờ rốt cuộc Đại Tống đã nghênh đón cải cách tài chính.

Cải cách tài chính trước kia đều lấy chiến lược tiền tệ làm chủ, nhưng chế độ vẫn không có thay đổi quá lớn, bởi vì lúc đó Triệu Giai thượng nhiệm không lâu, y phải thu lại quyền tài chính, do vậy một lần nữa xây dựng lại Tam Ti Sứ, cai quản tài chính, mặc kệ thay đổi thế nào, trước tiên nắm tài chính trong tay rồi hẵng nói. Quyền tài chính và quân chính là hai lợi khí của Hoàng đế, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng hiện giờ tứ hải thái bình, quốc phú dân an, của cải tăng vọt, của cải nhiều lên làm cho chế độ trước kia rõ ràng có chút không theo kịp, nhất định phải thi hành cải cách, nếu không quản lý tài chính tốt, nói gì sau này.

Chế độ dự toán ngay hôm đó được đưa vào nghị trình, nơi đầu tiên bị khai đao là hoàng cung.

Về chuyên tiêu phí của hoàng cung, thật sự là không cần nói quá nhiều. Nơi lãng phí tiền tài nhiều nhất mỗi năm là hoàng cung. Nói vầy đi, cho dù là một tổng quản nhỏ của Ngự thiện phòng, mỗi năm có thể vớ bở đến mức người ngoài không phỏng đoán được, nghĩ có thể biết, trong hoàng cung chất chứa rất nhiều nơi có thể vớ bở. Về điểm này, Triệu Giai từ lâu đã không nhìn được nữa, vẫn luôn muốn thay đổi, nhưng hoàng cung từ rất lâu rất lâu trước kia đã bắt đầu như vậy rồi, do vậy muốn thay đổi thì nói dễ hơn làm.

Vừa hay Lý Kỳ đưa ra chế độ dự toán, cho nên Triệu Giai vội vã khai đao với hoàng cung của mình. Y không phải là một người lãng phí tiền, cho nên y càng không cho thủ hạ của mình lãng phí tiền.

Bây giờ tin tức ở Đại Tống rất linh thông, chế độ dự toán vừa mới đưa ra thì lập tức truyền đến dân gian, dân chúng nhao nhao dựng thẳng ngón cái với Triệu Giai. Từ xưa đến nay không ít Hoàng đế, nhưng Hoàng đế dám lấy pháp luật trói buộc mình thì từ xưa đến nay chỉ có mỗi mình Triệu Giai, thật sự là một minh quân mà.

Hơn nữa chế độ dự toán còn chưa phổ biến thì đã có được sự ủng hộ chưa từng có của dân chúng. Đạo lý rất đơn giản, lúc trước ta nộp thuế, tiền dùng vào đâu không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng không biết tiền dùng vô đâu rồi. Mà bây giờ chế độ dự toán có thể báo trước cho dân chúng biết dự toán của các phương diện mỗi năm là bao nhiêu, vậy thì trong lòng dân chúng sẽ có một cái nền, ví dụ năm nay triều đình muốn làm bao nhiêu nông cụ, việc này liên quan mật thiết đến nông phu, lại ví dụ như triều đình dự định xây dựng bao nhiêu bệnh viện, học viện, có bao nhiêu tiền dự trữ thiên tai. Có thể nói chế độ này liên quan đến các tầng lớp, cho nên phàm là con dân Đại Tống đều vô cùng quan tâm chuyện này, chiến sự Kim Hạ vì thế mà nhanh chóng lắng xuống.

Dân chúng thì ủng hộ, nhưng hơn nửa quan viên thì không thoải mái nha. Nếu ngươi làm vậy, thì những người làm quan còn vớ được béo bở gì nữa chứ, dựa theo minh bạch tài chính, dân chúng đều biết dự toán chỗ ta là bao nhiêu, toàn bộ đều định chết rồi, ta không có chút hoạt động tài chính gì nha.

Có điều, tuy chế độ dự toán ồn ào huyên náo, nhưng một chế độ không phải đơn giản như vậy, không giống như Bộ Tổng Tham Mưu, chỉ là một sự phân phối quyền lực mới mà thôi. Chế độ dự toán vô cùng phức tạp, liên quan đến châu huyện trong cả nước, rốt cuộc làm sao có thể định vị chế độ dự toán, việc này thật sự là một nan đề. Cho dù là đối với Lý Kỳ mà nói, tuy chế độ dự toán đã phổ biến toàn cầu ở đời sau, hơn nữa Lý Kỳ cũng vô cùng tinh thông, nhưng vấn đề là tình hình ở hậu thế không giống hiện nay, ngươi không thể rập khuôn toàn bộ, còn phải căn cứ vào tình hình đương thời mà chế định ra một chế độ dự toán thích hợp với đương thời.

Đây chính là một nan đề lớn cho Trịnh Dật.

Phủ Thái Sư.

- Trịnh nhị mạo muội thăm hỏi, nếu có gì quấy rầy, kính xin Thái Sư thông cảm nhiều.

Hôm đó, Trịnh Dật đột nhiên đến phủ Thái Sư bái kiến Thái Kinh.

Thái Kinh ha ha nói: - Trịnh nhị, ngươi hồi kinh lâu rồi, hình như đây là lần đầu bái phỏng lão phu nha. Lão phu muốn trách ngươi cũng chỉ trách ngươi thật không niệm tình xưa mà.

Tuy rằng nói thế, trong lòng của lão cũng hiểu, tuy lão đã quy ẩn, nhưng dù sao lão cũng là tâm phúc của Triệu Cát, hơn nữa bây giờ lại ở phe Lý Kỳ, Trịnh Dật làm Tam Ti Sứ, chắc chắn không tiện bái phỏng.

Trịnh Dật chắp tay nói: - Vãn bối đích thực có nhiều chỗ làm không đúng, kính xin Thái Sư đừng so đo với vãn bối.

- Được rồi, được rồi, khó khăn lắm ngươi mới đến chỗ của lão phu một chuyến, đừng cứ nhận lỗi mãi, tốt xấu gì bây giờ ngươi cũng là Tam Ti Sứ, lão phu không gánh nổi đâu. Thái Kinh nói rồi phất tay, nói: - Mau ngồi đi.

- Đa tạ.

Trịnh Dật lại thi lễ một cái, sau đó ngồi xuống.

Thái Kinh ha ha nói: - Trịnh nhị, ngươi định nói công sự trước, hay là ôn chuyện trước đây?

Trịnh Dật sửng sốt, có chút xấu hổ.

- Ngươi thật sự không chút thay đổi nha!

Thái Kinh cười ha ha nói: - Lão phu biết gần đây ngươi rất bận, chúng ta nói công sự trước đi. Nói đi, ngươi tìm lão phu có chuyện gì?

Trịnh Dật thấy Thái Kinh trực tiếp như vậy, ngược lại cũng không tiện che che giấu giấu nữa, nói: - Là như vầy, hôm nay vãn bối đến là muốn mượn người của Thái Sư.

- Mượn người?



Thái Kinh tò mò nói: - Mượn ai?

Trịnh Dật nói:

- Tin rằng Thái Sư cũng nghe nói gần đầy Hoàng thượng dự định thành lập chế độ dự toán.

Thái Kinh cười ha ha nói: - Tuy tai của lão phu đã không thể nghe chuyện nữa, nhưng bên ngoài đồn đến ồn ào huyên náo, lão phu cũng có nghe thấy một ít.

Trịnh Dật tiếp tục nói: - Nhưng muốn thành lập chế độ dự toán này vô cùng khó khăn, phép tính cũ trước kia không thể chống đỡ chế độ này được. Tam Ti chúng ta cần rất nhiều nhân tài tinh thông phép tính kiểu mới, bằng không thì chế độ dự toán này căn bản không xây dựng được.

Thái Kinh khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi muốn chiêu một số nhân tài toán thuật từ Học viện Thái Sư của lão phu đến Tam Ti?

Trịnh Dật gật đầu nói: - Mặt khác, vãn bối còn nghe nói Học viện Thiên tài ở Giang Nam của Thái Sư còn có một số nhân tài toán thuật.

Thái Kinh cau mày nói: - Học viện Thiên tài? Ngươi không khỏi quá tham lam đó.

Trịnh Dật nói: - Không phải vãn bối tham lam, mà là chế độ dự toán này yêu cầu quá cao, vãn bối đã nghe nói, kiến thức toán học mà Học viện Thiên tài học còn khó gấp mấy lần sách giáo khoa của Học viện Thái Sư. Thật ra loại toán thuật kiểu mới này ta cũng luôn nghiên cứu, ta cảm thấy chỉ có học sinh của Học viện Thiên tài mới có thể thỏa mãn yêu cầu của chế độ dự toán.

Thái Kinh hơi do dự nói: - Nhưng theo lão phu suy tính, bọn họ còn phải có ba năm mới có thể học xong.

Trịnh Dật cười nói: - Nếu đều là thiên tài thì học ở đâu cũng như nhau.

- Nói vậy cũng không sai.

Thái Kinh rất khó xử nói: - Lão phu thật sự muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết cho dù là Học viện Thái Sư hay là Học viện Thiên Tài thì đều chú trọng chế độ tuyển tú, mà thiên tài toán học là thứ không thể thiếu được trong thương nghiệp. Thật ra thiên tài toán thuật từ lâu đã được người ta theo dõi rồi, vì vậy những thương nhân kia đã đầu tư không ít tiền vào Học viện Thiên tài, lão phu không thể thất tín với người ta nha, bằng không, thì còn ai tin vào chế độ tuyển tú nữa.

Trịnh Dật nói: - Xin Thái Sư yên tâm, triều đình không thể vô duyên vô cớ muốn người của Thái Sư, triều đình nhất định có thù lao tương ứng.

Vẻ mặt Thái Kinh mất hứng nói: - Lẽ nào ngươi cho rằng lão phu thiếu chút tiền đó. Hừ, lão phu lo lắng danh dự của Học viện Thái Sư bị hao tổn, làm ăn chú trọng là thành tín đó.

Câu này sao nghe giống lời của Lý Kỳ thế! Trịnh Dật thầm lẩm bẩm một câu, lại nói: - Vãn bối lỡ lời, nhưng kính xin Thái Sư nghe vãn bối nói hết. Tiền này chỉ là tôn trọng chế độ tuyển tú thôi, để tránh phá hoại quy tắc. Ngoài ra, vãn bối còn thỉnh cầu Hoàng thượng hạ thánh chỉ, chiêu mộ người từ Học viện Thiên tài, và ban vinh dự cho Học viện Thiên Tài.

- Việc này

Thái Kinh vuốt chòm râu, trong con ngươi đục ngầu bắt đầu lóe lên ánh sáng.

Trịnh Dật lại nói: - Không chỉ như thế, phàm là người được đưa tới, Tam Ti đều sẽ cho chức quan chính thức. Bây giờ Tam Ti đang dự định thành lập bộ phận dự toán, nhân viên dự toán trong đó trực tiếp là thất phẩm, đây chính là đãi ngộ của Tiến sĩ, có thể nói là đề bạt đặc biệt. Nói cách khác, Học viện ngang với Học viện Thiên Tài còn chưa tốt nghiệp thì đã là thất phẩm, nếu truyền đi thì đối với Học viện Thái Sư cũng có chỗ tốt rất lớn, so với chút danh dự bị tổn thất thì tính là gì chứ.

Thái Kinh nghi ngờ nói: - Nhưng việc này không hợp quy củ nha, Hoàng thượng sẽ đáp ứng sao?

Trịnh Dật nói: - Việc này Hoàng thượng cũng không còn cách nào, bây giờ trong triều đang thiếu nhân tài dạng này, trước kia Xu Mật Sứ không phải nói là vật hiếm mới quý sao, triều đình hiện nay có thêm mấy trăm nhân tài toán thuật nữa cũng có thể dung nạp được.

Khóe miệng Thái Kinh khẽ động, nhưng vẫn chưa bật cười, chỉ nói:

- Ngươi cần bao nhiêu người?

Trịnh Dật nói: - Vãn bối được biết sẽ có một đợt thiên tài số học lên kinh học tập, ta đều cần người của đợt này.

- Vậy cũng có một trăm người nha!

- Thật ra có hơn một trăm người nữa, vãn bối cũng có thể cần hết, hơn nữa, vãn bối còn muốn chiêu một một vài người từ Học viện Thái Sư.



Trịnh Dật nói xong lại tiếp tục nói: - Thái Sư, hiện giờ vãn bối thật sự không còn cách nào khác. Nếu không có những nhân tài này, chế độ dự toán không biết phải chờ đến năm nào tháng nào, cho nên, khẩn cầu Thái Sư giúp đỡ vãn bối.

- Này, ngươi nói thế là khách sáo rồi.

Thái Kinh khoát tay, nói: - Lão phu nhận được ân đức của Thái Thượng Hoàng và Hoàng thượng, đừng nói là hơn trăm học sinh này, cho dù là liều mạng của lão phu, cũng không tiếc gì.

Trịnh Dật hưng phấn nói: - Vậy Thái Sư đáp ứng rồi.

Thái Kinh gật đầu nói: - Ngươi đã nói đến nước này rồi, lão phu lý nào không đáp ứng chứ. Nói rồi lão hơi ngập ngừng, nói:

- Có điều có chuyện này lão phu hi vọng ngươi có thể hỏi Hoàng thượng giúp lão phu.

Trịnh Dật hiếu kỳ nói: - Chuyện gì?

Thái Kinh nhìn xa trông rộng nói: - Là như vầy, mấy tằng tôn của lão phu đã sắp đến lúc thi lấy công danh rồi, không biết bọn họ có cơ hội này hay không.

Trịnh Dật sửng sốt: - Việc này vãn bối có thể giúp Thái Sư hỏi Hoàng thượng, nhưng kết quả thế nào vãn bối thật sự không thể cam đoan.

Thái Kinh cười nói: - Việc này trong lòng lão phu hiểu.

Trịnh Dật đột nhiên nói: - Nhưng vì sao Thái Sư không tìm Xu Mật Sứ giúp đỡ?

Thái Kinh nói: - Tiểu tử kia cả ngày còn không thấy người, lão phu đi đâu tìm hắn đây.

- Như vậy à.

Trịnh Dật gật đầu, nói: - Gần đây có thể Xu Mật Sứ hơi bận chút.

- Vậy làm phiền rồi.

- Không dám, không dám.

Sau khi bàn ổn thỏa, Trịnh Dật rời đi, bây giờ y bận muốn chết, ngay cả thời gian ăn một bữa ở phủ Thái Sư cũng không có.

Trịnh Dật vừa ra cửa, phía sau lại có người bước ra, người này cười ha ha nói: - Thái Sư, ta nghĩ bây giờ trong lòng Trịnh nhị chắc chắn không có lời nào hay ho rồi.

Người này chính là Lý Kỳ không nhìn thấy người trong miệng Thái Kinh vừa rồi.

Thái Kinh tức giận nói: - Trịnh nhị là quân tử, nhiều lắm cũng chỉ mắng lão phu một câu lão hồ ly.

- Lão hồ ly này.

Vừa ra khỏi phủ Thái Sư, Trịnh Dật thực sự không nhịn được mà nhỏ giọng mắng một câu.

Chế độ dự toán vừa ra, thì lập tức truyền ra tin thiên tài toán thuật của Học viện Thiên tài sẽ đến Kinh thành học tập, rõ ràng là Thái Kinh biết Trịnh Dật sẽ cầu lão, thậm chí có thể mượn cơ hội nhắc nhở Trịnh Dật, đừng quên lão phu còn có một nhóm thiên tài ở đây, vừa rồi rõ ràng là đang ngồi đó lên giá. Trịnh Dật cũng hiểu, Thái Kinh không cần tiền, cần danh dự, cần thanh danh tốt đẹp, cho nên lúc đến đã dự tính xong toàn bộ rồi, dù sao thì đưa đến cửa đều bị người ta làm thịt, còn để ý là chặt ngang chặt dọc sao, dứt khoát tự mình nói ra toàn bộ, không quanh co lòng vòng.

Trước kia Học viện Thái Sư gần như không liên quan đến chính trị, cho dù là Trạng nguyên đầu tiên Hoàng Trạch cũng chỉ trở thành một thương nhân. Đương nhiên, Hoàng Trạch vẫn vô cùng thành công, không chỉ được Nha nội tin tưởng sâu sắc, hơn nữa Cầu ca cũng vô cùng thích y, thậm chí còn giao lại chuyện vận hành thương nghiệp của Liên minh đá cầu cho Hoàng Trạch. Hoàng Trạch cũng khá khiêm tốn, thật sự cũng coi như là một phú thương của Đông Kinh, nhưng cũng chỉ ở Đông Kinh mà thôi, tùy tiện tìm một nơi khác thì thật sự là phú giáp một phương nha.

Có điều, đầu năm nay dù sao thì chính trị vẫn là đường chính. Lần này Học viện Thiên tài cho ra một đám quan viên thất phẩm, nghĩ cũng biết, điều này đối với Học viện Thái Sư là một sự bổ sung hoàn mỹ đến thế nào nha.

Thái Kinh sao lại không nghĩ đến chuyện môn sinh của mình trải khắp thiên hạ, chỉ là trước kia lão không dám đề xuất thôi, bây giờ cơ hội tốt đến rồi, lão lại là người sắp xuống mồ, còn không nhanh chóng mặt dày đòi chút hồi báo sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook