Chương 1916: Nhân triều trước, quả triều nay 1
Nam Hi
31/10/2017
Từ sau khi thông tin đất đai quốc hữu hóa được lan truyền ra, người dân
của Thăng Long phủ hoang mang vô cùng. Họ còn quá thuần phác, thoáng
chốc căn bản phản ứng không kịp được. Ý niệm đầu tiên trong lòng họ
chính là triều đình không thu đất của họ, nhưng họ cũng không ngờ đất
canh tác của họ có cái cây ngọn cỏ là thuộc về họ ….
Nhưng, gấp nhất không phải là họ, mà là những địa chủ đó.
Mặc dù những quan binh đó đều vô cùng khách khí, mời họ trở về hỗ trợ điều tra. Nhưng vấn đề là từ khi họ vừa tới nha phủ, đã bị gạt ở bên trong, ngay cả nửa bóng dáng quan lại cũng không nhìn thấy.
Thời gian trôi đi liên tiếp hai ngày, họ cả ngày ở đây kêu oan, kêu muốn gặp Lý Kỳ, ai nấy trong lòng đều lao lực quá độ, cổ họng cũng đã khàn đi, thật sự là rất đáng thương.
Có câu nói nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. Những người dân này thấy quan phủ đưa toàn bộ những địa chủ này vào nha phủ, một số người dân đã từng bị những quan phủ này ức hiếp quá đang cũng lần lượt ném đá theo mưa, chạy tới nha phủ kiện họ. Chuyện này còn tốt, tội chứng của họ thật sự là đã tăng lên gấp bội. Tay của những tên văn lại đó đều đã tê rần rồi.
Sau khi Triệu Tinh Yến biết được tình hình này, thầm nói một tiếng hỏng rồi, lập tức đi tới nơi ở của Lý Kỳ. Vừa gặp Lý Kỳ, liền nói:
- Về chuyện của địa chủ hiện nay, bên ngoài càng gây càng lớn.
Lý Kỳ cười nói:
- Chuyện này ta cũng biết rồi, muội xem, những chuyện này chính là cáo trạng của những người dân đó trình lên.
Trong lúc nói chuyện, tay hắn chỉ về đống trúc thư dày cộp trên bàn.
Do vì Nam Ngô hiện giờ còn khá lạc hậu, giấy rất đắt. Mặc dù là cơ cấu triều đình, vẫn còn hơn phân nửa là dùng trúc thư làm việc.
Vậy huynh còn cười được sao? Triệu Tinh Yến liền nói:
- Huynh thật sự định nhân cơ hội này muốn tiêu diệt những địa chủ đó?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu có thể tiêu diệt được, ta sớm đã tiêu diệt rồi. Vấn đề là bây giờ không thể tiêu diệt được, nguyên nhân trong đó muội có lẽ cũng đã hiểu rồi. Những địa chủ này có lẽ đều vô cùng có thế lực, mặc dù Thăng Long phủ đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi, chút thế lực này của họ căn bản không đủ, nhưng những nơi khác còn có không ít địa chủ.
Nếu trong chiến tranh giết chết họ, vậy thì sẽ chẳng có người nào đi chú ý, chúng ta cũng có lý do để giải vây. Nhưng Lý Thị đều đã đầu hàng rồi, chúng ta còn đại khai sát giới, điều này sẽ ảnh hưởng vô cùng xấu tới uy tín của triều đình. Địa chủ những nơi khác sau khi biết tin này, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Tới khi đó họ khó tránh khỏi tình trạng thỏ không ba huyệt. Nói không chừng còn có thể chiếm núi làm vương, họ có tiền có người. dù đều rất hữu hạn, nhưng đều đoàn kết với nhau để chống lại chúng ta. Xử lý đó cũng tương đối phức tạp. Nếu như vậy, chúng ta cũng có thể không bị tổn thất.
- Chuyện này ta biết, ta chính là vì chuyện này mà tới.
Triệu Tinh Yến âu sầu nói:
- Hiện giờ có không ít người dân lên phố dâng cáo trạng. Nếu huynh tha cho những địa chủ đó như vậy, làm thế nào để trả lại công đạo cho những người dân đó? Tới khi đó theo pháp trị quốc mà huynh đều xương sẽ trở thành chuyện nực cười nhất thiên hạ. Huynh đây là chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao?
Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:
- Chuyện này muội yên tâm đi, sơn nhân tất có diệu kế.
Triệu Tinh Yến sửng sốt, nghi ngờ liếc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ rõ ràng là không muốn nói nhiều, nói:
- Được rồi, hôm qua ta đã đi gặp những địa chủ đó rồi. Tới khi đó muội ở bên bên đứng xem kịch hay là được rồi.
……
Đang lúc những địa chủ đó sắp bỏ chạy rồi, Lý Kỳ bỗng nhiên muốn gặp họ.
Trong gian phòng là các loại nước mắt!
Con mẹ nó đây thật sự là không dễ dàng gì.
Những địa chủ này đều sắp cảm tạ tổ tiên tám đời Lý Kỳ rồi. Họ cũng không nghĩ ra được là ai đã bắt họ tới đây.
Mặc dù ở đây có trăm tám mươi địa chủ, nhưng cũng may Lý Kỳ lại đang tiếp kiến họ trong hoàng cung, đủ để dung nạp nhiều người như vậy.
Tuyệt đại đa số trong số đó đều là lần đầu tiên tới hoàng cung, khắp nơi đều là binh lính canh gác. Ánh đao sáng loáng đâm vào mắt họ, cúi đầu, sợ hãi, tim đập liên hồi.
Sau khi những người xung quanh tới đại điện, hai bên cạnh đứng hai hàng hộ vệ, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng. Còn phía trên thì ngồi năm người, trong đó có ba người quen nhau, chính là Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị, Lưu Khánh Thanh. Đây đều là gương mặt cũ.
Ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi. Một người trong đó còn ngồi vốn là trên ghế rồng của Hoàng đế họ ngồi. Họ biết người này chắc chắn chính là Xu Mật Sứ Đại Tống đại danh đỉnh đỉnh kia, không khỏi đều liếc khóe mắt nhìn lén, đánh giá Xu Mật Sứ này, chỉ thấy người này mi thanh mày tú, nụ cười trên khóe miệng dường như chính là bẩm sinh vậy, thoạt nhìn chính là người vô hại.
Nói thật, khuôn mặt Lý Kỳ thật sự quá thân thiện và hấp dẫn. Điều này có lẽ là có liên quan tới xuất thân thương nhân của hắn. Thương nhân nào chẳng ngày ngày mỉm cười đón khách. Nếu thương nhân nào có khuôn mặt như Dương Tái Hưng, dù chỉ số thông minh có cao tới đâu, chắc chắn sẽ phá sản. Xét từ phương diện nào đó có thể nói, khuôn mặt này của Lý Kỳ quá là có tính lừa gạt rồi.
Nhưng hiện tại Lý Kỳ lại không phải là cố ý tươi cười để chống đỡ. Thực sự là hắn đã thấy những địa chủ này tóc tai bù xù, tinh thần tiều tụy, thật là buồn cười.
Những địa chủ này đều có chút quá câu nệ, ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng đều quên mất.
- Đây chính là Xu Mật Sứ, các ngươi còn không mau hành lễ đi.
Trương Bá Ngọc thấy mọi người đều ngây ra, nhíu mày, trầm giọng quát.
Đám địa chủ đáng thương vừa mới tỉnh ngộ, liền hành lễ nói:
- Thảo dân bái kiến Xu Mật Sứ.
Họ lúc này đều có thể là người bị tình nghi, ta thì không thể thấy sắc mặt họ quá tốt, Lý Kỳ thu lại mấy phần ý cười, khiển trách:
- Các ngươi thật sự là đáng giận vô cùng. Cái mông này của ta còn chưa ngồi nóng, các ngươi đã thêm nhiều phiền phức như vậy, ta thật sự hận là không giết chết các ngươi chút.
Nói xong, hắn cầm cáo trạng trên bàn lên quẳng xuống, hoa la hoa la đầy dưới mặt đất, nói:
- Về chuyện này các ngươi còn gì để nói?
Những người đó thấy mà như không thây gì, liền quỳ xuống, kêu khóc:
- Xu Mật Sứ oan cho ta quá! Oan uổng quá!
- Xu Mật Sứ minh xét, thảo dân thực sự không có cướp cháu gái của Trần Lão Hán, là … là Trần Lão Hán lão ta muốn cháu của lão ta đưa cho thảo dân.
- Xu Mật Sứ, thảo dân cũng không có chiếm đoạt đất đai của Lão Hoàng gia đó, là nhà họ nợ tiền thảo dân, đây là dùng để trả nợ.
- Xu Mật Sứ, thảo dân mới là oan uổng. Thảo dân cũng không quen muội phu của vợ của đệ đệ của vợ thảo dân.
……..
Những địa chủ này vừa nghe thấy Lý Kỳ hận là không sớm giết chết họ, sợ tới mức tranh nhau kẻ trước người sau kêu oan. Phương thức là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, họ có tiền như vậy đều không bắt đầu hưởng thụ, làm sao muốn chết được.
Lý Kỳ tức giận quát:
- Ngươi ở đây ồn ào chuyện gì chứ? Biến nơi đây thành cái chợ à? Có tin một mình ta cũng tặng các ngươi 50 đại bản không?
Hắn còn chưa nói dứt lời, thoáng chốc đã im lặng trở lại, ai cũng không muốn thử hương vị của 50 đại bản kia. Nhưng họ cũng không muốn từ bỏ, mở to đôi mắt đẫm lễ, bộ dạng đáng thương, “Thâm tình chân thành” nhìn Lý Kỳ.
Nhưng, gấp nhất không phải là họ, mà là những địa chủ đó.
Mặc dù những quan binh đó đều vô cùng khách khí, mời họ trở về hỗ trợ điều tra. Nhưng vấn đề là từ khi họ vừa tới nha phủ, đã bị gạt ở bên trong, ngay cả nửa bóng dáng quan lại cũng không nhìn thấy.
Thời gian trôi đi liên tiếp hai ngày, họ cả ngày ở đây kêu oan, kêu muốn gặp Lý Kỳ, ai nấy trong lòng đều lao lực quá độ, cổ họng cũng đã khàn đi, thật sự là rất đáng thương.
Có câu nói nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. Những người dân này thấy quan phủ đưa toàn bộ những địa chủ này vào nha phủ, một số người dân đã từng bị những quan phủ này ức hiếp quá đang cũng lần lượt ném đá theo mưa, chạy tới nha phủ kiện họ. Chuyện này còn tốt, tội chứng của họ thật sự là đã tăng lên gấp bội. Tay của những tên văn lại đó đều đã tê rần rồi.
Sau khi Triệu Tinh Yến biết được tình hình này, thầm nói một tiếng hỏng rồi, lập tức đi tới nơi ở của Lý Kỳ. Vừa gặp Lý Kỳ, liền nói:
- Về chuyện của địa chủ hiện nay, bên ngoài càng gây càng lớn.
Lý Kỳ cười nói:
- Chuyện này ta cũng biết rồi, muội xem, những chuyện này chính là cáo trạng của những người dân đó trình lên.
Trong lúc nói chuyện, tay hắn chỉ về đống trúc thư dày cộp trên bàn.
Do vì Nam Ngô hiện giờ còn khá lạc hậu, giấy rất đắt. Mặc dù là cơ cấu triều đình, vẫn còn hơn phân nửa là dùng trúc thư làm việc.
Vậy huynh còn cười được sao? Triệu Tinh Yến liền nói:
- Huynh thật sự định nhân cơ hội này muốn tiêu diệt những địa chủ đó?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu có thể tiêu diệt được, ta sớm đã tiêu diệt rồi. Vấn đề là bây giờ không thể tiêu diệt được, nguyên nhân trong đó muội có lẽ cũng đã hiểu rồi. Những địa chủ này có lẽ đều vô cùng có thế lực, mặc dù Thăng Long phủ đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi, chút thế lực này của họ căn bản không đủ, nhưng những nơi khác còn có không ít địa chủ.
Nếu trong chiến tranh giết chết họ, vậy thì sẽ chẳng có người nào đi chú ý, chúng ta cũng có lý do để giải vây. Nhưng Lý Thị đều đã đầu hàng rồi, chúng ta còn đại khai sát giới, điều này sẽ ảnh hưởng vô cùng xấu tới uy tín của triều đình. Địa chủ những nơi khác sau khi biết tin này, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Tới khi đó họ khó tránh khỏi tình trạng thỏ không ba huyệt. Nói không chừng còn có thể chiếm núi làm vương, họ có tiền có người. dù đều rất hữu hạn, nhưng đều đoàn kết với nhau để chống lại chúng ta. Xử lý đó cũng tương đối phức tạp. Nếu như vậy, chúng ta cũng có thể không bị tổn thất.
- Chuyện này ta biết, ta chính là vì chuyện này mà tới.
Triệu Tinh Yến âu sầu nói:
- Hiện giờ có không ít người dân lên phố dâng cáo trạng. Nếu huynh tha cho những địa chủ đó như vậy, làm thế nào để trả lại công đạo cho những người dân đó? Tới khi đó theo pháp trị quốc mà huynh đều xương sẽ trở thành chuyện nực cười nhất thiên hạ. Huynh đây là chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao?
Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:
- Chuyện này muội yên tâm đi, sơn nhân tất có diệu kế.
Triệu Tinh Yến sửng sốt, nghi ngờ liếc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ rõ ràng là không muốn nói nhiều, nói:
- Được rồi, hôm qua ta đã đi gặp những địa chủ đó rồi. Tới khi đó muội ở bên bên đứng xem kịch hay là được rồi.
……
Đang lúc những địa chủ đó sắp bỏ chạy rồi, Lý Kỳ bỗng nhiên muốn gặp họ.
Trong gian phòng là các loại nước mắt!
Con mẹ nó đây thật sự là không dễ dàng gì.
Những địa chủ này đều sắp cảm tạ tổ tiên tám đời Lý Kỳ rồi. Họ cũng không nghĩ ra được là ai đã bắt họ tới đây.
Mặc dù ở đây có trăm tám mươi địa chủ, nhưng cũng may Lý Kỳ lại đang tiếp kiến họ trong hoàng cung, đủ để dung nạp nhiều người như vậy.
Tuyệt đại đa số trong số đó đều là lần đầu tiên tới hoàng cung, khắp nơi đều là binh lính canh gác. Ánh đao sáng loáng đâm vào mắt họ, cúi đầu, sợ hãi, tim đập liên hồi.
Sau khi những người xung quanh tới đại điện, hai bên cạnh đứng hai hàng hộ vệ, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng. Còn phía trên thì ngồi năm người, trong đó có ba người quen nhau, chính là Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị, Lưu Khánh Thanh. Đây đều là gương mặt cũ.
Ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi. Một người trong đó còn ngồi vốn là trên ghế rồng của Hoàng đế họ ngồi. Họ biết người này chắc chắn chính là Xu Mật Sứ Đại Tống đại danh đỉnh đỉnh kia, không khỏi đều liếc khóe mắt nhìn lén, đánh giá Xu Mật Sứ này, chỉ thấy người này mi thanh mày tú, nụ cười trên khóe miệng dường như chính là bẩm sinh vậy, thoạt nhìn chính là người vô hại.
Nói thật, khuôn mặt Lý Kỳ thật sự quá thân thiện và hấp dẫn. Điều này có lẽ là có liên quan tới xuất thân thương nhân của hắn. Thương nhân nào chẳng ngày ngày mỉm cười đón khách. Nếu thương nhân nào có khuôn mặt như Dương Tái Hưng, dù chỉ số thông minh có cao tới đâu, chắc chắn sẽ phá sản. Xét từ phương diện nào đó có thể nói, khuôn mặt này của Lý Kỳ quá là có tính lừa gạt rồi.
Nhưng hiện tại Lý Kỳ lại không phải là cố ý tươi cười để chống đỡ. Thực sự là hắn đã thấy những địa chủ này tóc tai bù xù, tinh thần tiều tụy, thật là buồn cười.
Những địa chủ này đều có chút quá câu nệ, ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng đều quên mất.
- Đây chính là Xu Mật Sứ, các ngươi còn không mau hành lễ đi.
Trương Bá Ngọc thấy mọi người đều ngây ra, nhíu mày, trầm giọng quát.
Đám địa chủ đáng thương vừa mới tỉnh ngộ, liền hành lễ nói:
- Thảo dân bái kiến Xu Mật Sứ.
Họ lúc này đều có thể là người bị tình nghi, ta thì không thể thấy sắc mặt họ quá tốt, Lý Kỳ thu lại mấy phần ý cười, khiển trách:
- Các ngươi thật sự là đáng giận vô cùng. Cái mông này của ta còn chưa ngồi nóng, các ngươi đã thêm nhiều phiền phức như vậy, ta thật sự hận là không giết chết các ngươi chút.
Nói xong, hắn cầm cáo trạng trên bàn lên quẳng xuống, hoa la hoa la đầy dưới mặt đất, nói:
- Về chuyện này các ngươi còn gì để nói?
Những người đó thấy mà như không thây gì, liền quỳ xuống, kêu khóc:
- Xu Mật Sứ oan cho ta quá! Oan uổng quá!
- Xu Mật Sứ minh xét, thảo dân thực sự không có cướp cháu gái của Trần Lão Hán, là … là Trần Lão Hán lão ta muốn cháu của lão ta đưa cho thảo dân.
- Xu Mật Sứ, thảo dân cũng không có chiếm đoạt đất đai của Lão Hoàng gia đó, là nhà họ nợ tiền thảo dân, đây là dùng để trả nợ.
- Xu Mật Sứ, thảo dân mới là oan uổng. Thảo dân cũng không quen muội phu của vợ của đệ đệ của vợ thảo dân.
……..
Những địa chủ này vừa nghe thấy Lý Kỳ hận là không sớm giết chết họ, sợ tới mức tranh nhau kẻ trước người sau kêu oan. Phương thức là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, họ có tiền như vậy đều không bắt đầu hưởng thụ, làm sao muốn chết được.
Lý Kỳ tức giận quát:
- Ngươi ở đây ồn ào chuyện gì chứ? Biến nơi đây thành cái chợ à? Có tin một mình ta cũng tặng các ngươi 50 đại bản không?
Hắn còn chưa nói dứt lời, thoáng chốc đã im lặng trở lại, ai cũng không muốn thử hương vị của 50 đại bản kia. Nhưng họ cũng không muốn từ bỏ, mở to đôi mắt đẫm lễ, bộ dạng đáng thương, “Thâm tình chân thành” nhìn Lý Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.