Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1234: Nhất định phải cược xì tố

Nam Hi

03/06/2018

Bởi vì khách đến hôm nay không phải giàu sang cũng là phú quý cho nên Hồng gia không dám chậm trễ, y còn chuẩn bị yến hội cho khách quý hưởng lạc trước khi bắt đầu ván bài. Đến khi Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến bước vào khoang thuyền thì đã thấy bên trong tấp nập người ra vào, trên bàn dài bày các loại rượu ngon món ngon, hiển nhiên là đang tổ chức tiệc đứng. Đám người Cao Cầu, Lý Bang Ngạn đứng dựa vào bàn ăn phía bên trong, mà thái tử Triệu Hoàn thì cùng một đám khách ngoại quốc đứng dựa phía bên ngoài, phân chia trận doanh vô cùng rõ ràng.

- Lý Kỳ, vì sao giờ ngươi mới đến?

Lý Kỳ mới bước vào, Triệu Hoàn đã đi tới, phía sau đi theo mấy người bằng hữu ngoại quốc. Y vừa dứt lời liền thấy được Triệu Tinh Yến trốn phía sau Lý Kỳ.

Triệu Tinh Yến lặng lẽ đứng lùi về phía sau, rớt ra một khoảng cách với Lý Kỳ, có vẻ không muốn khiến nhiều người chú ý đến nàng, thấy bị Triệu Hoàn phát hiện, nàng vụng trộm hướng Triệu Hoàn vụng trộm cười. Triệu Hoàn cũng biết vị biểu muội này tính tình quái dị, cũng không so đo với nàng, chỉ bí mật nhìn nàng trách cứ.

Lý Kỳ theo thói quen giải thích:

- Ngại quá, ngại quá, vừa rồi ở trên đường bị kẹt xe.

Kẹt xe? Triệu Hoàn thoáng sửng sốt, thầm nghĩ, lấy cớ này cũng quá khoa trương. Tuy nhiên, y cũng không thèm để ý, tay chỉ vào bên cạnh nói:

- Đến đến, ta giới thiệu cho ngươi vài vị khách quý.

Đầu tiên, y chỉ vào một vị da đen bên trái, trên mặt râu đen tráng nam giới thiệu:

- Vị này chính là vương tử của Đại Thực, Saudi Muhammad.

Người Đại Thực đời sau chính là dân Ả Rập, tổ tiên của người Do Thái, tên y gã vốn dĩ đọc là Mohamed Saudi, nhưng người Đại Tống không quen đọc dòng họ sau thôi. Ở bọn họ nơi đó dòng họ quý tộc cũng nhiều, cho nên vương tử cũng là rất thông thường, không nhất thiết phải là con của vua.

Lý Kỳ thoáng đánh giá Mohamed, nhìn khoảng ba sáu, ba bảy tuổi. Nhìn qua khá trầm ổn, hắn thận trọng chắp tay chào hỏi:

- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Triệu Hoàn tiếp tục chỉ về phía một vị nam tử da trắng tóc vàng, sống mũi cao, ước chừng khoảng ba mươi tuổi giới thiệu:

- Đây là tam vương tử của Byzantine, Vương tử Y Nhĩ Đặc.

Do năm nay địa khu Tây Vực rất coi trọng lần đi sứ đến Đại Tống này, cho nên những đặc phái viên được phái đến cũng đều là những nhân vật quan trọng.

Lý Kỳ nhìn tam vương tử thần sức ngạo man, tà mắt nhìn người, trong lòng thầm kêu khổ nghĩ ‘Byzantine dùng phân để ăn sao, phái một tên vương tử ngạo mạn đến đàm phán chuyện làm ăn, như thế khác gì làm khó cho ta’. Nghĩ vậy nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo tươi cười lên tiếng chào hỏi.

Tiếp theo Triệu Hoàn lại giới thiệu hắn với vài vị đặc phái viên, phú thương đến từ Tây Vực. Sau đó lại hướng phía đặc phái viên của Tây Vự giới thiệu:

- Vị này chính là nhân tài kiệt xuất của Đại Tống những năm gần đây, cũng là người nhậm chức Kinh tế sử đầu tiên ở Đại Tống, Lý Kỳ.

Bọn họ cũng đã tìm hiểu về Lý Kỳ trước, nhưng khi thấy Lý Kỳ vẫn còn trẻ như vậy thì không khỏi hết sức kinh ngạc. Trong ánh mắt cũng nhiều một tia xem thường.

Những đặc phái viên của các quốc gia còn lại đều nhận thức Lý Kỳ, cũng tự giác đi đến thi lễ chào hỏi.

Lý Kỳ chắp tay, hướng phía Mohamed và đặc phái viên của Tây Vực hành lễ cười nói:

- Các vị đường xa mà đến, thân là Kinh tế sử, đáng lẽ tại hạ nên tiến đến thăm hỏi, chỉ tiếc do bề bộn công vụ, không thể tiến đến, chậm trế các vị khách nhân tôn quý của Đại Tống, thật là có lỗi quá, vì bày tỏ tâm ý của mình, ngày mai tại hạ sẽ thiết yến tại nhà, hy vọng các vị có thể đến cổ vũ.

Y Nhĩ Đặc dùng thứ tiếng Hán không được lưu loát của mình, trong lời nói có gai nói:

- Chúng ta đã sớm biết Kinh tế sử bề bộn nhiều việc, sao dám có gì để ý chứ.

Hiển nhiên gã vẫn còn cảm thấy phẫn nội vì Lý Kỳ không tiếp kiến bọn họ trước.

Mẹ kiếp. Ta chỉ nói lời khách sáo mà thôi, ngươi còn tưởng là thật, Lý Kỳ ám trào phúng:

- Vương tử Y Nhĩ Đặc có thể độ lượng như vậy, thật sự khiến tại hạ vô cùng xấu hổ.

Y Nhĩ Đặc vừa học Hán ngữ không lâu, mấy từ kiểu ‘độ lượng’ ‘xấu hổ’ thì gã vẫn chưa biết, sau khi nghe quan biên dịch dịch ra, gã còn thật sự nghĩ rằng Lý Kỳ khen gã, cười ha ha, bắt chước phương thức nói chuyện của người Hán nói:

- Quá khen, quá khen.

Triệu Tinh Yến núp trong bóng tối nghe được cũng phải âm thầm bật cười, người này mắng chửi người thật đúng là không lưu lại dấu vết, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Đứng một bên Mohamed đột nhiên nói:

- Đại danh của Kinh tế sử, bổn vương mặc dù đang ở xa ngàn dặm, nhưng cũng là như sấm bên tai, vẫn luôn hy vọng có thể gặp mặt Kinh tế sử một lần, có thể nhận được lờ mời Kinh tế sử, đó là vinh hạnh của ta, ngày mai chắc chắn sẽ đúng giờ phó ước.

Hán ngữ của y so với Y Nhĩ Đặc thật sự là tốt hơn rất nhiều lần, hiển nhiên là thường xuyên đến Đại Tống. Tuy rằng lúc này y đối với Lý Kỳ cũng có chút có ý kiến, nhưng hắn đã hỏi thăm rõ ràng, lần này đàm phán trên danh nghĩa là Triệu Hoàn làm chủ, nhưng vấn đề mấu chốt còn phải trải qua sự đồng ý của Lý Kỳ, cho nên y cũng không thể cự tuyệt Lý Kỳ.

Lý Kỳ ha hả cười nói:

- Không dám nhận, không dám nhận, các vị có thể tới, đã là cho Lý Kỳ ta thiên đại mặt mũi.

Y Nhĩ Đặc lại nói:

- Chúng ta biết Kinh tế sử bề bộn nhiều việc, cho nên cũng không có mời Kinh tế sử, không nghĩ tới Kinh tế sử cũng có hứng thú với đánh bài như thế, đây là sai lầm của chúng ta rồi.

Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, kỳ thật ban đầu ta cũng chỉ muốn đến xem, nhưng nghe nói các vị còn thiếu một vị trí, vì thế đến góp cho đủ nhân số, cũng không thể để chậm trễ vài vị khách quý.

Y Nhĩ Đặc ‘ồ’ một tiếng, ngạo mạn nói:

- Nghe Kinh tế sử nói vậy..., tựa hồ đối với đánh bài không có hứng thú lắm, chẳng lẽ là chê quá ít tiền.

Triệu Hoàn nghe được biến sắc,cho rằng Y Nhĩ Đặc có chút quá phận.

Lúc này, Cao Cầu, đám người Lý Bang Ngạn cũng đã đi tới, sắc mặt đều không tốt chút nào.



Lý Kỳ cũng là âm thầm nhíu mày, nhưng trên mặt hãy còn treo tươi cười, thầm nghĩ ‘lão tử nhường nhịn thế rồi, các ngươi còn cố tình gây sự, đúng là rất không biết phân biệt’. Hắn đột nhiên cười ha hả, lời nói xoay chuyển nói:

- Không thể tưởng được rằng mới chỉ lần đầu gặp mặt Y Nhĩ Đặc tiên sinh hiểu rõ tại hạ như thế, thật sự là thần kỳ.

Y Nhĩ Đặc sau khi nghe quan biên dịch chuyển cáo ý tứ, khóe miệng giương lên, hỏi:

- Không biết Kinh tế sử muốn chơi bao nhiêu?

Lý Kỳ giơ một ngón tay trước mặt Y Nhĩ Đặc.

Là ngón giữa.

Y Nhĩ Đặc không hiểu tư thế ấy, có chút mất tự nhiên, cau mày hỏi:

- Mười vạn quan?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Mười vạn quan ta đều lười giơ tay sờ bài, là một trăm vạn quan.

Lời này vừa nói ra, đám sử tiết Tây Vực đều hoảng sợ, một trăm vạn quan là rất nhiều đấy!

Y Nhĩ Đặc không tin hỏi lại:

- Tuy rằng việc buôn bán của Kinh tế sử rất lớn, nhưng một trăm vạn quan cũng không thể dễ dàng bỏ ra đúng không?

Lý Kỳ khinh miêu đạm tả nói:

- Nếu Y Nhĩ Đặc tiên sinh có hứng thú, chúng ta có thể đem tiền đặt cược nâng đến một trăm vạn quan.

Y Nhĩ Đặc nhăn mày, dù gã thật sự có thể xuất ra một trăm vạn quan, nhưng gã cũng không thể dùng tiền này được. Bởi vì gã mang theo tiền là muốn mua hàng hóa của Đại Tống mang về, nếu chẳng may gã thua, vậy gã nhất định phải nhảy xuống Thái Bình Dương cho hết tội, nhưng gã vẫn không tin Lý Kỳ có thể bỏ ra một trăm vạn quan, cho nên gã trong lúc nhất thời gã do dự. Mà những quan viên đi theo sau gã lại sợ vị vương tử trẻ tuổi này nhất thời kích động mà đồng ý, vì vậy đứng cạnh gã nhỏ giọng nói thầm.

Đám người Cao Cầu lại mặt mang mỉm cười nhìn Y Nhĩ Đặc, trong lòng nghĩ, nơi này là kinh thành Đại Tống, các ngươi dám đến đây dương oai diễu vọ, không biết tự rước lấy nhục.

Mohamed hiểu rõ về Đại Tống, cũng biết kinh thành là nơi sâu không lường được, trời mới biết người ở đây có bao nhiêu tiền! Tuy rằng gã cũng không tin một mình Lý Kỳ có thể bỏ nhiều tiền thế, nhưng đứng phía sau hắn là triều đình giàu có nhất trên đời này.Gã thấy không khí có chút xấu hổ, nhanh chóng giảng hòa cười nói:

- Chúng ta chỉ là nhàm chán mới nghĩ vui đùa một chút, hai vị đâu cần coi là thực, tránh phải thương tổn hòa khí. Phải rồi, Kinh tế sử, nghe nói chính ngài là người phát minh ra bài tú lơ khơ.

Có câu ‘giơ tay không đánh một khuôn mặt tươi cười’, Lý Kỳ cũng không định làm người gây sự, gật đầu cười nói:

- Chỉ là làm ra lúc nhàm chán, không dám đặt ở nơi thanh nhã, khó được vài vị đối với bài tú lơ khơ có ưu ái, Lý Kỳ thật có điểm thụ sủng nhược kinh.

Mohamed cười ha hả nói:

- Kinh tế sử khiêm nhường quá rồi, chơi bài tú lơ khơ rất thú vị. Ta nhớ rõ lần đầu nhìn thấy nó liền chơi đến không nỡ rời tay, dùng lời của các vị chính là mất ăn mất ngủ, hiện giờ ở Đại Thực vô cùng hoan nghênh chơi bài tú lơ khơ đấy.

- Thật sao? Ta đây thật không ngờ đấy.

Y Nhĩ Đặc đột nhiên lại chen miệng nói:

- Nếu Kinh tế sử là người phát minh ra chơi bài tú lơ khơ, chứng tỏ ngài ngài nhất định là một cao thủ chơi tú lơ khơ rồi.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói:

- Ta không dám nhận làm cao thủ, nói thật, ta chỉ là có hứng thú nghiên cứu, người phát minh bút lông không nhất định sẽ biết chữ, mặc trường bào cũng có thể là nữ nhân đấy thôi, không phải sao các vị?

Triệu Tinh Yến nghe thấy hắn ngầm châm biếm chính mình, thầm mắng, tên nhãi này không ngờ quá ghê tởm.

Mọi người cười to một trận, không khí trong nhất thời hòa hoãn không ít.

Bởi vì còn phải chờ ván bài bắt đầu, Lý Kỳ cùng bọn họ hàn huyên vài câu, liền chuần bị tìm chút đồ ăn, bổ sung thể lực, đợi cuộc ác chiến sắp tới, năm vạn quan cơ mà, đủ để cứu sống cả một thôn, hắn cũng không dám thả lỏng rồi thua mất.

Lý Kỳ đi đến trước bàn gắp chút điểm tâm đặt trong mâm, ánh mắt đảo qua, phát hiện bốn gương mặt khổ qua ngồi trên ghế dài, mỗi người mặt đều không có biểu tình, bốn người này tuyệt đối là những người khổ bức nhất ở đây.

Bốn người này đúng là tứ tiểu công tử.

Loại trường hợp này mà không có bọn họ mới là lạ. Lý Kỳ cười ha ha đi tới, đặt mông ngồi cạnh Hồng Thiên Cửu, thấy mình đến cũng không khiến cho bọn họ có chút phản ứng, trong lòng tò mò hỏi:

- Aiz, sao mấy người các ngươi lại ở đây? Có phải là gần đây diễn trò diễn đến mệt rồi không?

Cao Nha Nội liếc mắt nhìn qua, quyệt miệng nói:

- Giỏi quá nhỉ, còn dám chạy đến trước mặt chúng ta diễu võ dương oai.

Lý Kỳ sửng sốt hỏi:

- Lời này có ý gì?

Cao Nha Nội là kẻ không dấu được chuyện trong lòng, y nói:

- Lý Kỳ, ngươi không ngại nói thực ra, trên đời này, bàn về chơi, ai có thể là đối thủ của tứ tiểu công tử chúng ta.

Lý Kỳ sửng sốt, lắc đầu nói:

- Đúng là không có

Nghĩ thầm rằng, có ai có nhiều thời gian, nhiều tiền để mà chơi như các ngươi.



Cao Nha Nội hừ hừ nói:

- Không phải thế sao, không có đạo lý cho ngươi đi đánh bài mà không cho bản Nha Nội đi.

Hóa ra là vì việc này! Lý Kỳ cười nói:

- Có ai không cho ngươi đi đâu, ngươi có thể tham gia mà!

Cao Nha Nội ảo não nói:

- Cha ta

Hồng Thiên Cửu cũng nói:

- Cha ta cũng không cho ta tham gia.

Trên đời này cũng chỉ có Cầu ca có thể ngăn cản y, Cầu ca đúng là sáng suốt. Lý Kỳ nhúng vai nói:

- Như vậy ta cũng lực bất tòng tâm.

Cao Nha Nội chuyển mắt nói:

- Lý Kỳ, lâu rồi ngươi không đánh bài, chắc chắn có chút lạ tay, đi lên cũng bị người làm cho nhục nhã, nếu không để bản Nha Nội thay ngươi xuất trướng. Ngươi yên tâm, nhất định giết cho bọn chúng không còn mảnh giáp.

Mẹ nó! Ngươi mới bị người làm nhục ấy. Lý Kỳ cắn răng, lắc đầu cười nói:

- Việc này không thể được.

- Sao mà không được, ngươi xuất tiền cũng được.

- Ách …. Tiền lần này không phải của ta!

- Vậy là của ai?

- Của Thái úy đấy.

- Cha ta --- a ---đây là vì sao, tức chết ta!

Cao Nha Nội nghe vậy hai mắt tối sầm, thân mình lung lay sắp đổ, gần như muốn té xỉu.

Lý Kỳ nhìn bộ dạng y, trong lòng thầm cười trộm, vui vẻ bắt đầu ăn.

Một lát sau, cuối cùng ván bài cũng bắt đầu, những khách quý liên quan lên trên lầu ngồi, trung gian đặt một vòng bàn tròng, bên cạnh đặt không ít ghế bành.

Sau khi đợi cho khách quý đều ngồi xuống, Triệu Hoàn, Y Nhĩ Đặc, Lý Kỳ, Mohamed cũng theo thứ tự ngồi xuống quanh bàn tròn, trước mặt mỗi người đều thả một chút tiền chip, chất đống cao cao, đặt cược ít nhất là mười quan, lớn nhất là một trăm quan.

So với tiền đặt cược lớn như thế thì tiền chip có vẻ có chút nhỏ, nhưng Hồng Bát Kim cũng không ngờ có người sẽ lấy mấy vạn quan đến đặt cuộc, nên chỉ có thể chấp nhận mà dùng.

Do hiện giờ tú lơ khơ cũng chỉ vừa mới phát triển, khoa kỹ cũng chỉ có thế, cho nên trước đó cũng không cần lầm quá nhiều công tác kiểm tra, chia bài cũng chỉ có thể để bốn người chơi tự làm. Phải biết rằng ván bài này không chỉ là một ván bài tư nhân, mà còn có quan hệ đến chính trị. Hồng Bát Kim không dám ở trong này đùa giỡn tay chân, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Cầu ca cũng không bảo vệ được ông ta.

Đợi đến lúc kiểm tra xong, ván bài chính thức bắt đầu.

Sau hai đợt chia bài, bài ngửa của Triệu Hoàn là K cơ, của Y Nhĩ Đặc là là J rô, của Mohamed chính là Át bích, của Lý Kỳ nhỏ nhất, mà còn không phải nhỏ bình thường, là một quân 2 rô.

Không thể nào, vận khí của hắn đen như vậy? Lý Kỳ nhìn đến quân bài ngửa này, ngay cả tâm tình lật bài cũng không có.

- Át bích đặt cược.

Mohamed không nhìn quân bài chưa lật, ánh mắt hướng mặt bàn quét tới, chợt xuất ra một trăm quan ném tới trung gian, cười nói:

- Lần đặt cược thứ nhất, hy vọng là một điềm báo tốt.

Mặc dù Triệu Hoàn cũng biết chơi, nhưng cũng chơi rất ít, dù sao y không có hứng thú với bài bạc, liếc nhìn quân bài chưa lật, trên mặt bất giác lộ ra tươi cười, vội vàng ném một trăm quan lên.

Y Nhĩ Đặc cũng không thèm xem quân bài chưa lật, ném một khối tiền chip lên nói:

- Theo.

Y Nhĩ Đặc, Saudi hai người liếc nhau, cười vô cùng nghiền ngẫm.

Xong rồi, xong rồi, vị Thái tử này thật ra là một tuyệt thế hảo nam nhân, ngay cả đánh bạc cũng không biết chơi, ngươi cười thật thà chất phác như vậy, không phải nói cho người khác bài lật của ngươi cũng là K sao. Lý Kỳ liếc nhìn quân bài chưa lật, là một quân 7 tép, thầm nghĩ, ‘nếu ta không theo, chẳng phải là một mình thái tử phải đấu hai người sao, dù sao cược tiền cũng không nhiều’, hắn dấu diếm thanh sắc nói:

- Theo.

Cao Nha Nội thấy vậy tức giận nói:

- Đã nói tên nhãi Lý Kỳ này lâu rồi không chơi, sẽ bị lạ tay, bài nhỏ vậy cũng theo, không phải là đưa tiền cho người sao.

Phàn Thiếu Bạch nhỏ giọng nói:

- Nha Nội, phương diện khác ta không dám nói, nhưng với phương diện tiền bạc, Lý Kỳ tuyệt đối sẽ không để lãng phí một đồng.

Sau khi chia quân bài thứ ba, trước mặt Mohamed là một quân J nhép, trước mặt Triệu Hoàn là một quân Q bích, Y Nhĩ Đặc là một quân 9 rô, còn Lý Kỳ, vận may cứ như để quên mất ở nhà, là một quân 8 cơ.

Quả thật là không dám nhìn.

Lý Kỳ phiền muộn sắp khóc, quá ức hiếp người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook