Chương 715: Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ (trung)
Nam Hi
21/12/2015
Mọi người nhìn thấy Phong Nghi Nô và Thái Kinh đi cùng nhau, trong lòng không khỏi thương tiếc.
Lão già chết tiệc này cũng tới góp vui sao? Lão còn nhìn Phong Nghi Nô thật dâm đãng, khiến người ta căm phẫn. Trong lòng Lý Kỳ khinh bỉ nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ kinh ngạc:
- Thái sư, tại sao đại nhân cũng tới đây?
Hắn vừa nói khiến mọi người nhìn Phong Nghi Nô cũng bừng tĩnh, hành lễ nói:
- Tiểu nhân (chất nhi) tham kiến Thái sư (Thái bá bá).
- Miễn lễ, miễn lễ ở nơi này các vị không cần đa lễ.
Thái Kinh khoát tay, hướng lầu một nơi có Lý Kỳ cười nói:
- Từ khi ngươi ra truyện Anh Hùng Xạ Điêu, lão phu cứ cách năm ngày lại đến một chuyến, thật sự ngươi viết rất hay.
- Thái sư quá khen.
Lý Kỳ chắp tay hướng Phong Nghi Nô cười nói:
- Phong nương tử không ngờ cô vì truyện Anh Hùng Xạ Điêu mà đến đây.
Phong Nghi Nô nhẹ lắc đầu nói:
- Chính Thái sư mời ta đến.
Thái Kinh gật đầu:
- Đúng vậy, Phong Nghi Nô đích thật chính lão phu mời nàng tới, tuy nhiên đều tại ngươi.
Lý Kỳ sửng sốt nghi ngờ nói:
- Thái sư nói vậy là có ý gì?
Thái Kinh cười ha hả nói:
- Mới sáng sớm hôm nay lão phu đã tới Túy Tiên Cư rồi, vì muốn xem nội dung tiếp theo sẽ thế nào nhưng khi đọc qua một nửa lão phu bị câu Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ hấp dẫn, kỳ thật đây là bài thơ Đỗ Mục mà lão phu yêu thích nhất, lúc ấy lão phu muốn tìm ngươi hỏi nhưng lão phu cũng biết hiện tại ngươi có nhiều chuyện cũng không muốn quấy rầy ngươi, đột nhiên lão phu nghĩ đến Phong nương tử cũng có phần tham dự nên phái người mời nàng đến đây, hỏi xem nàng đã từng xem qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ chưa, nhưng Phong nương tử chưa có, may mắn đúng lúc ngươi tới đây, đúng lúc có thể cho lão phu dùng.
Mẹ nó chứ, đồ vật, món ăn trong chuyện xưa mà cũng tin tưởng được, Lý Kỳ làm vẻ khó khăn nói:
- Thái sư thật sự nghĩ có Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao?
Thái Kinh gật đầu nói:
- Không lẽ không có sao?
Lại có người reo lên:
- Chúng ta đang nghĩ cách nếm thử.
Hồng Thiên Cửu sợ thiên hạ bấn loạn nên ồn ào nói:
- Đúng thế, chính là đại ca, ngươi cũng đừng cất giấu nữa mau bộc lộ tài năng để chúng ta mở mang tầm mắt đi.
Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười nói:
- Kỳ thật ta cũng muốn nếm thử.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Nhưng đây chỉ là món ăn trong truyện thôi.
Thái Kinh khoát tay nói:
- Nói đến Giáng Long Thập Bát Chưởng, Lạc Anh Thần Kiếm chưởng lão phu nhất định nghĩ do ngươi bịa đặt ra, trong thiên hạ làm gì có công phu như thế, lão phu cũng chưa từng nghe qua nhưng bản thân ngươi là đầu bếp, căn bản không thể bịa đặt món ăn trong đó, điều này ngươi có nói gì cũng không thông.
Mọi người nghe giải thích cũng cảm thấy có đạo lý, liên tiếp gật đầu, cùng lúc đó tiếng hô cũng càng lúc càng lớn.
Thật dữ dội, truyện này thật sự do hắn viết đấy đương nhiên sẽ không bịa đặt ra món ăn, nhưng vấn đề hắn không nghĩ tới các người lại yêu cầu một mực muốn ăn món kia chứ. Nếu nghĩ tới điều này hắn ta đã không tự đào hầm chôn chính mình rồi.
Lý Kỳ buồn bực nhìn Thái Kinh cũng không biết nên nói thế nào cho tốt.
Kỳ thật lúc trước hắn đọc quan Anh Hùng Xạ Điêu cũng đã thực hiện qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, nhưng đồ ăn làm ra và đồ ăn miêu tả trong truyện hoàn toàn khác nhau, hương vị chưa nói dù sao đối với hắn tối đa cũng là chân giò hun khói hoặc ủ đậu hủ mà thôi. Điều đáng sợ chính là khiến người ta thất vọng , từ cách trang trí mà người ta không thấy được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ và món ăn này có mối liên hệ, hơn nữa nhìn lại không đẹp, chưa nói đến cảm nhận của người khi thưởng thức món ăn.
Đương nhiên khi đó tay nghề làm bếp của hắn còn chưa đạt được đỉnh cao.
Hiện giờ thì khác, những món ăn xưa này nếu nói không làm sẽ khiến người ta có cảm giác hắn nói bừa, hắn một Kim Đạo Trù Vương viết truyện lịch sử mà còn bịa đặt món ăn cũng thật không khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Nhưng việc này cũng chưa nói tới, điều đáng nói khi làm ra khiến người khác thất vọng thì thanh danh gầy dựng bấy lâu của hắn bị hao tổn khá nhiều.
Nên biết rằng nơi đây là Tống triều, toàn thi nhân hầu hết bọn họ là thế, vì sao họ cảm thấy hứng thú với món ăn này đơn giản bởi vì câu thơ kia, nếu thức ăn không diễn được ý thơ làm sao bọn họ nể mặt chứ.
Cho nên lúc này Lý Kỳ cũng cảm thấy khó xử, trong lòng vô cùng buồn bực, Kim gia gia ta xem như bị ngươi đào hố chôn rồi.
Thái Kinh liếc mắt nhìn Lý Kỳ cau mày nói:
- Món này không phải do ngươi bịa ra đó chứ?
Mọi người đều sửng sốt, mở mắt nhìn Lý Kỳ chờ đợi, trong lòng bọn họ tài nấu nướng của Lý Kỳ có thể nói đạt được tuyệt đỉnh công phu không có gì để bàn cãi.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nhìn qua mọi người thấy ai cũng nhìn hắn tràn đầy hy vọng, thầm kêu một tiếng khổ, làm cũng chết không làm cũng chết thôi đành liều mạng. Lúc trước vì tay nghề của hắn còn hạn chế nên không thể chế ra món ăn này, hiện tại tay nghề của hắn đã tiến khá xa, với năng lực hiện tại rất có thể làm ra được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Hắn mím môi phùng má nói:
- Sao có thể chứ, nếu ta viết được đương nhiên sẽ làm được.
Mọi người nghe thấy thế không khỏi hưng phấn.
Thái Kinh cười ha hả hài lòng nói:
- Lão phu biết ngươi sẽ không làm lão phu thất vọng.
Những lời này để làm được đã hãy nói, Lý Kỳ ngượng ngùng cười không dám nhận.
Thái Kinh lại nói.
- Vậy ngươi đi làm đi lão phu sẽ chờ ở đây.
- Thì....
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, dùng kế hoãn binh:
- Là như vầy, trong câu chuyện ta viết dùng từ ngữ miêu tả thì khá đơn giản nhưng thực chất vật liệu phải được chuẩn bị khá phức tạp, vì thế cần chuẩn bị một vài thứ có lẽ ngày mai các vị mới được nếm thử.
- Còn phải đợi đến ngày mai ư?
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Bởi vì ta bây giờ chưa chuẩn bị gì cả.
Thái Kinh lộ vẻ vô cùng thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói:
- Đúng vậy, muốn làm việc tốt thường hay vất vả, lão phu sẽ cố đợi đến ngày mai.
Những người còn lại thấy Thái Kinh nói vậy tự nhiên cũng không dám nói gì thêm.
Nhưng Lý Kỳ còn chưa được nghỉ ngơi chút nào lại nghe ngoài cửa có người gọi:
- Lý Kỳ, Lý Kỳ, khụ khụ khụ......
Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy Cao Nha Nội che ngực nghiêng ngả lảo đảo đi đến.
- Ca ca (Nha nội).
Hồng Thiên Cửu và Lục Thiên sắc mặt thất kinh, vội nhanh chóng tiến đến đỡ Cao Nha Nội.
Sài Thông buồn bực nói:
- Nha Nội, không phải ngươi đi vệ sinh sao, tại sao lại biến thành bộ dáng thế này, không phải ngươi bị ai đánh lén chứ?
- Sài Thông ngươi nói bậy gì thế? Bản đại ca vốn đi luyện Giáng Long Thập Bát Chưởng. Khụ khụ khụ....
Hồng Thiên Cửu cả kinh nói:
- Ca ca không phải huynh bị thương tổn nội lực đó chứ?
Toát mồ hôi, nội lực bị thương tổn? Hai người này đúng ma nhập rồi, khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên nhưng trong lòng nghi hoặc không ngừng, vừa rồi đích thực hắn có cho Cao Nha Nội một chưởng, nhưng cũng không đến nỗi bị thê thảm thế này, chẳng lẽ gã ta cố ý diễn trò ư?
Cao Nha Nội nức nở nói:
- Tiểu Cửu, đúng như lời ngươi nói thì ca ca vui chết đi được, đáng tiếc không phải.
Y nói xong bỗng nhiên đưa tay hướng người Lý Kỳ chỉ nói:
- Lý Kỳ, tất cả tại ngươi.
- Trách ta?
- Đúng vậy, đều tại ngươi không dạy bảo con súc sinh kia.
- Cái gì súc sinh?
- Đều do ngựa của ngươi.
Lý Kỳ càng nghe càng hồ đồ, buồn bực nói:
- Ngựa thì có quan hệ gì?
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Ngươi còn nói nữa, mới vừa rồi ta đã nghĩ ngươi cho ta mượn vật cưỡi luyện tập chiêu Phi Long Tại Thiên, khi ta vừa xuống chưởng, con súc sinh kia liền bật người đá ta. Ôi! Đau chết mất.
Mọi người nghe nói thế đều buồn cười, nếu không kiêng kỵ danh tiếng của Cao Nha Nội họ đã sớm bật cười to.
Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, vội hỏi:
- Con ngựa của ta không sao chứ?
- Ha ha.
Thái Kinh nghe hỏi thế thật sự không nhịn được cười, bật cười ha hả.
- Hả? Thái bá bá sao người cũng ở đây. Ti, Phong nương tử.
Cao Nha Nội đột nhiên nhảy dựng lên, đẩy Lục Thiên và Hồng Thiên Cửu hướng Phong Nghi Nô cười nói:
- Phong nương tử, nàng đến đây lúc nào?
Phong Nghi Nô mỉm cười nói:
- Tới sáng nay.
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:
- Ca ca, huynh không đau nữa à?
Cao Nha Nội hừ nói:
- Nội lực ta thâm hậu với chút vết thương nhỏ đó có đáng là gì.
Tên chết tiệt này không hổ danh là dâm tặc, nhìn thấy mỹ nữ không những nửa người dưới chết mà toàn thân đều chết lặng, khâm phục, khâm phục. Lý Kỳ trợn mắt chắp tay nói:
- Các vị cứ từ từ tán gẫu, ta vào bếp trước.
Ngoại trừ Cao Nha Nội, những người còn lại đều biết hắn chuẩn bị Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, chẳng những không hỏi gì mà còn nhường đường cho hắn đi, ngay cả Cao Nha Nội muốn gọi Lý Kỳ lấy lại công đạo cũng bị Hồng Thiên Cửu ngăn cản.
Lý Kỳ vừa vào bếp Ngô Tiểu Lục, Trần Tiểu Trụ liền xông tới.
Ngô Tiểu Lục nói:
- Lý ca, món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm từ đậu hủ và chân giò hun khói, cần gì phải chuẩn bị một ngày, hì hì, có phải huynh cố ý làm mất hứng thú của họ không?
Ba!
Lý Kỳ đánh lên đầu hắn một cái nói:
- Ngươi đi lấy khối đậu hủ sắt ra hai mươi bốn quả cầu nhỏ cho ta.
Ngô Tiểu Lục bợ đầu, ủy khuất nói:
- Ta sẽ dùng chiêu Lan Hoa Phất Huyệt Thủ.
- Lan Hoa Phất Huyệt Thủ?
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, thiếu chút nữa sút một cước, hừ nói:
- Đây chẳng qua do ta biên ra đấy, ta cũng không biết thứ gì là Lan Hoa Phất Huyệt Thủ cả. Con mẹ nó! Ngươi cho rằng Độc Cô Cửu Kiếm có thể dùng nhánh cây hả.
Nói đến đây hắn lại thở dài, kiên nhẫn nói:
- Đậu hủ cực mềm non, phải viên nó thành hình tròn, không dễ chút nào.
Ngô Tiểu Lục kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ trước kia ca ca chưa từng làm qua?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta nói không dễ chứ ta không nói không làm dược, kỳ thật đậu hủ viên thành hai mươi bốn tiểu cầu nhỏ ta có thể làm được nhưng vấn đề là....
- Là gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Để các ngươi làm một lần cho biết, tốt lắm trời không còn sớm nữa các ngươi nhanh đi đi, không cần để ý đến ta.
Không thể không nói món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm khó Lý Kỳ, hắn suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu rõ ràng, hơn nữa lại cảm giác đầu choáng váng. Lúc này ăn cơm trưa xong hắn ra sau viện ngủ, sau tỉnh lại lại vào bếp, nhìn đông nhìn tây, nhìn thứ gì cũng chán.
Đám người Ngô Tiểu Lục cảm thấy nghi hoặc nhưng lại không dám quấy rầy hắn, trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
Thời gian hai ngày trôi qua, người đến đều đông đủ, lúc này đến đây đều chứng tỏ họ muốn thưởng thức món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, điều này không thể không tăng áp lực cho Lý Kỳ.
Hiện giờ trong phòng bếp chỉ còn lại Lý Kỳ, còn bọn người Ngô Tiểu Lục làm lụng cả ngày mệt mỏi, tạm thời Lý Kỳ không cần hỗ trợ, trước tiên cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại mình hắn trong bếp. Hắn đứng dựa lưng vào bếp hai mắt ngơ ngác nhìn khối đậu hủ trắng nõn trên bàn.
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa làm Lý Kỳ như bừng tỉnh, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt trần đứng nơi đó, đó không ai khách chính là Phong Nghi Nô, hắn ngạc nhiên ồ lên một tiếng nói:
- Phong nương tử? Cô cô...Sao cô còn chưa đi?
Phong Nghi Nô đi đến nói:
- Ta vốn đã đi về nhưng trong lòng muốn biết món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nên tới đây xem ngươi chế biến thế nào.
Lý kỳ cười khổ một tiếng lắc đầu, tay hướng bàn chỉ.
Phong Nghi Nô nhìn theo ngón tay của hắn, bất giác sửng sốt giật mình nói:
- Cái này là Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao?
Nhưng nhìn thấy bên cạnh bàn có lò lửa lớn, trên bàn có một mâm đặt đậu hủ trắng bóng, không chỉ trắng sáng mà nó còn có hình dạng như trứng chim.
Hình tượng món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Hoàng Dung trong truyện trong phút chốc đổ ầm ầm, kèm theo sự thất vọng trong lòng Phong Nghi Nô. Nàng ta vừa kinh ngạc vừa thất vọng không chỉ vẻ ngoài của món ăn mà còn không thể tin được món ăn khó coi như vậy lại được làm từ tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ dường như thấu hiểu được tâm tư của nàng, cười nói:
- Cô đừng hiểu lầm, món này không phải ta làm đâu là Lục tử làm đấy kết quả dù có đói bụng y cũng không ăn nổi, chỉ có hai mươi viên minh châu là không giống còn lại đều khá giống.
Lông mày đen của Phong Nghi Nô nhăn nhó nói:
- Đúng vậy, ta còn nhớ rõ trong sách có viết như vậy "Trước tiên mang một chân giò hun khói khoét hai mươi bốn lỗ, mang đậu hủ tạo thành hai mươi bốn tiểu cầu để vào đó, kẹp trong chân giò hun khói chưng lên, khi chưng chín chân giò có màu tươi ngon, đậu hủ đông lại, chân giò lại vứt bỏ không ăn nhưng Hoàng Dung đã mang cho Hồng Thất Công, Hồng Thất Công có thể không ăn sao? Hơn nữa vì sao huynh không tự mình làm chẳng lẽ huynh không biết làm? Điều này không thể nào, chẳng phải truyện này do huynh viết sao?
Xin đấy, Kim gia gia hắn không lừa được, thật đúng là gây nghiệp. Lý Kỳ cười ngượng nói:
- Lời này cô nói cũng không sai, nhưng dù sao cũng là viết truyện, chỉ theo đuổi ý cảnh hơn nữa trong truyện công phu là mục tiêu chính bằng không ta viết quyển nấu ăn rồi.
Phong Nghi Nô che miệng cười khúc khích:
- Vậy cũng tốt.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Nếu cô muốn nhìn thì cô tự viết đi.
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ có vẻ buồn bực, lập tức không cười nữa nghiêm mặt nói:
- Nói như thế món ăn này ngươi chưa nghĩ ra, ngươi cũng chưa làm qua món này đúng không?
Lý Kỳ cũng không giấu diếm nàng, thoáng gật đầu:
- Cũng có thể nói như vậy.
Lão già chết tiệc này cũng tới góp vui sao? Lão còn nhìn Phong Nghi Nô thật dâm đãng, khiến người ta căm phẫn. Trong lòng Lý Kỳ khinh bỉ nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ kinh ngạc:
- Thái sư, tại sao đại nhân cũng tới đây?
Hắn vừa nói khiến mọi người nhìn Phong Nghi Nô cũng bừng tĩnh, hành lễ nói:
- Tiểu nhân (chất nhi) tham kiến Thái sư (Thái bá bá).
- Miễn lễ, miễn lễ ở nơi này các vị không cần đa lễ.
Thái Kinh khoát tay, hướng lầu một nơi có Lý Kỳ cười nói:
- Từ khi ngươi ra truyện Anh Hùng Xạ Điêu, lão phu cứ cách năm ngày lại đến một chuyến, thật sự ngươi viết rất hay.
- Thái sư quá khen.
Lý Kỳ chắp tay hướng Phong Nghi Nô cười nói:
- Phong nương tử không ngờ cô vì truyện Anh Hùng Xạ Điêu mà đến đây.
Phong Nghi Nô nhẹ lắc đầu nói:
- Chính Thái sư mời ta đến.
Thái Kinh gật đầu:
- Đúng vậy, Phong Nghi Nô đích thật chính lão phu mời nàng tới, tuy nhiên đều tại ngươi.
Lý Kỳ sửng sốt nghi ngờ nói:
- Thái sư nói vậy là có ý gì?
Thái Kinh cười ha hả nói:
- Mới sáng sớm hôm nay lão phu đã tới Túy Tiên Cư rồi, vì muốn xem nội dung tiếp theo sẽ thế nào nhưng khi đọc qua một nửa lão phu bị câu Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ hấp dẫn, kỳ thật đây là bài thơ Đỗ Mục mà lão phu yêu thích nhất, lúc ấy lão phu muốn tìm ngươi hỏi nhưng lão phu cũng biết hiện tại ngươi có nhiều chuyện cũng không muốn quấy rầy ngươi, đột nhiên lão phu nghĩ đến Phong nương tử cũng có phần tham dự nên phái người mời nàng đến đây, hỏi xem nàng đã từng xem qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ chưa, nhưng Phong nương tử chưa có, may mắn đúng lúc ngươi tới đây, đúng lúc có thể cho lão phu dùng.
Mẹ nó chứ, đồ vật, món ăn trong chuyện xưa mà cũng tin tưởng được, Lý Kỳ làm vẻ khó khăn nói:
- Thái sư thật sự nghĩ có Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao?
Thái Kinh gật đầu nói:
- Không lẽ không có sao?
Lại có người reo lên:
- Chúng ta đang nghĩ cách nếm thử.
Hồng Thiên Cửu sợ thiên hạ bấn loạn nên ồn ào nói:
- Đúng thế, chính là đại ca, ngươi cũng đừng cất giấu nữa mau bộc lộ tài năng để chúng ta mở mang tầm mắt đi.
Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười nói:
- Kỳ thật ta cũng muốn nếm thử.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Nhưng đây chỉ là món ăn trong truyện thôi.
Thái Kinh khoát tay nói:
- Nói đến Giáng Long Thập Bát Chưởng, Lạc Anh Thần Kiếm chưởng lão phu nhất định nghĩ do ngươi bịa đặt ra, trong thiên hạ làm gì có công phu như thế, lão phu cũng chưa từng nghe qua nhưng bản thân ngươi là đầu bếp, căn bản không thể bịa đặt món ăn trong đó, điều này ngươi có nói gì cũng không thông.
Mọi người nghe giải thích cũng cảm thấy có đạo lý, liên tiếp gật đầu, cùng lúc đó tiếng hô cũng càng lúc càng lớn.
Thật dữ dội, truyện này thật sự do hắn viết đấy đương nhiên sẽ không bịa đặt ra món ăn, nhưng vấn đề hắn không nghĩ tới các người lại yêu cầu một mực muốn ăn món kia chứ. Nếu nghĩ tới điều này hắn ta đã không tự đào hầm chôn chính mình rồi.
Lý Kỳ buồn bực nhìn Thái Kinh cũng không biết nên nói thế nào cho tốt.
Kỳ thật lúc trước hắn đọc quan Anh Hùng Xạ Điêu cũng đã thực hiện qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, nhưng đồ ăn làm ra và đồ ăn miêu tả trong truyện hoàn toàn khác nhau, hương vị chưa nói dù sao đối với hắn tối đa cũng là chân giò hun khói hoặc ủ đậu hủ mà thôi. Điều đáng sợ chính là khiến người ta thất vọng , từ cách trang trí mà người ta không thấy được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ và món ăn này có mối liên hệ, hơn nữa nhìn lại không đẹp, chưa nói đến cảm nhận của người khi thưởng thức món ăn.
Đương nhiên khi đó tay nghề làm bếp của hắn còn chưa đạt được đỉnh cao.
Hiện giờ thì khác, những món ăn xưa này nếu nói không làm sẽ khiến người ta có cảm giác hắn nói bừa, hắn một Kim Đạo Trù Vương viết truyện lịch sử mà còn bịa đặt món ăn cũng thật không khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Nhưng việc này cũng chưa nói tới, điều đáng nói khi làm ra khiến người khác thất vọng thì thanh danh gầy dựng bấy lâu của hắn bị hao tổn khá nhiều.
Nên biết rằng nơi đây là Tống triều, toàn thi nhân hầu hết bọn họ là thế, vì sao họ cảm thấy hứng thú với món ăn này đơn giản bởi vì câu thơ kia, nếu thức ăn không diễn được ý thơ làm sao bọn họ nể mặt chứ.
Cho nên lúc này Lý Kỳ cũng cảm thấy khó xử, trong lòng vô cùng buồn bực, Kim gia gia ta xem như bị ngươi đào hố chôn rồi.
Thái Kinh liếc mắt nhìn Lý Kỳ cau mày nói:
- Món này không phải do ngươi bịa ra đó chứ?
Mọi người đều sửng sốt, mở mắt nhìn Lý Kỳ chờ đợi, trong lòng bọn họ tài nấu nướng của Lý Kỳ có thể nói đạt được tuyệt đỉnh công phu không có gì để bàn cãi.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nhìn qua mọi người thấy ai cũng nhìn hắn tràn đầy hy vọng, thầm kêu một tiếng khổ, làm cũng chết không làm cũng chết thôi đành liều mạng. Lúc trước vì tay nghề của hắn còn hạn chế nên không thể chế ra món ăn này, hiện tại tay nghề của hắn đã tiến khá xa, với năng lực hiện tại rất có thể làm ra được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Hắn mím môi phùng má nói:
- Sao có thể chứ, nếu ta viết được đương nhiên sẽ làm được.
Mọi người nghe thấy thế không khỏi hưng phấn.
Thái Kinh cười ha hả hài lòng nói:
- Lão phu biết ngươi sẽ không làm lão phu thất vọng.
Những lời này để làm được đã hãy nói, Lý Kỳ ngượng ngùng cười không dám nhận.
Thái Kinh lại nói.
- Vậy ngươi đi làm đi lão phu sẽ chờ ở đây.
- Thì....
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, dùng kế hoãn binh:
- Là như vầy, trong câu chuyện ta viết dùng từ ngữ miêu tả thì khá đơn giản nhưng thực chất vật liệu phải được chuẩn bị khá phức tạp, vì thế cần chuẩn bị một vài thứ có lẽ ngày mai các vị mới được nếm thử.
- Còn phải đợi đến ngày mai ư?
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Bởi vì ta bây giờ chưa chuẩn bị gì cả.
Thái Kinh lộ vẻ vô cùng thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói:
- Đúng vậy, muốn làm việc tốt thường hay vất vả, lão phu sẽ cố đợi đến ngày mai.
Những người còn lại thấy Thái Kinh nói vậy tự nhiên cũng không dám nói gì thêm.
Nhưng Lý Kỳ còn chưa được nghỉ ngơi chút nào lại nghe ngoài cửa có người gọi:
- Lý Kỳ, Lý Kỳ, khụ khụ khụ......
Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy Cao Nha Nội che ngực nghiêng ngả lảo đảo đi đến.
- Ca ca (Nha nội).
Hồng Thiên Cửu và Lục Thiên sắc mặt thất kinh, vội nhanh chóng tiến đến đỡ Cao Nha Nội.
Sài Thông buồn bực nói:
- Nha Nội, không phải ngươi đi vệ sinh sao, tại sao lại biến thành bộ dáng thế này, không phải ngươi bị ai đánh lén chứ?
- Sài Thông ngươi nói bậy gì thế? Bản đại ca vốn đi luyện Giáng Long Thập Bát Chưởng. Khụ khụ khụ....
Hồng Thiên Cửu cả kinh nói:
- Ca ca không phải huynh bị thương tổn nội lực đó chứ?
Toát mồ hôi, nội lực bị thương tổn? Hai người này đúng ma nhập rồi, khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên nhưng trong lòng nghi hoặc không ngừng, vừa rồi đích thực hắn có cho Cao Nha Nội một chưởng, nhưng cũng không đến nỗi bị thê thảm thế này, chẳng lẽ gã ta cố ý diễn trò ư?
Cao Nha Nội nức nở nói:
- Tiểu Cửu, đúng như lời ngươi nói thì ca ca vui chết đi được, đáng tiếc không phải.
Y nói xong bỗng nhiên đưa tay hướng người Lý Kỳ chỉ nói:
- Lý Kỳ, tất cả tại ngươi.
- Trách ta?
- Đúng vậy, đều tại ngươi không dạy bảo con súc sinh kia.
- Cái gì súc sinh?
- Đều do ngựa của ngươi.
Lý Kỳ càng nghe càng hồ đồ, buồn bực nói:
- Ngựa thì có quan hệ gì?
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Ngươi còn nói nữa, mới vừa rồi ta đã nghĩ ngươi cho ta mượn vật cưỡi luyện tập chiêu Phi Long Tại Thiên, khi ta vừa xuống chưởng, con súc sinh kia liền bật người đá ta. Ôi! Đau chết mất.
Mọi người nghe nói thế đều buồn cười, nếu không kiêng kỵ danh tiếng của Cao Nha Nội họ đã sớm bật cười to.
Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, vội hỏi:
- Con ngựa của ta không sao chứ?
- Ha ha.
Thái Kinh nghe hỏi thế thật sự không nhịn được cười, bật cười ha hả.
- Hả? Thái bá bá sao người cũng ở đây. Ti, Phong nương tử.
Cao Nha Nội đột nhiên nhảy dựng lên, đẩy Lục Thiên và Hồng Thiên Cửu hướng Phong Nghi Nô cười nói:
- Phong nương tử, nàng đến đây lúc nào?
Phong Nghi Nô mỉm cười nói:
- Tới sáng nay.
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:
- Ca ca, huynh không đau nữa à?
Cao Nha Nội hừ nói:
- Nội lực ta thâm hậu với chút vết thương nhỏ đó có đáng là gì.
Tên chết tiệt này không hổ danh là dâm tặc, nhìn thấy mỹ nữ không những nửa người dưới chết mà toàn thân đều chết lặng, khâm phục, khâm phục. Lý Kỳ trợn mắt chắp tay nói:
- Các vị cứ từ từ tán gẫu, ta vào bếp trước.
Ngoại trừ Cao Nha Nội, những người còn lại đều biết hắn chuẩn bị Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, chẳng những không hỏi gì mà còn nhường đường cho hắn đi, ngay cả Cao Nha Nội muốn gọi Lý Kỳ lấy lại công đạo cũng bị Hồng Thiên Cửu ngăn cản.
Lý Kỳ vừa vào bếp Ngô Tiểu Lục, Trần Tiểu Trụ liền xông tới.
Ngô Tiểu Lục nói:
- Lý ca, món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm từ đậu hủ và chân giò hun khói, cần gì phải chuẩn bị một ngày, hì hì, có phải huynh cố ý làm mất hứng thú của họ không?
Ba!
Lý Kỳ đánh lên đầu hắn một cái nói:
- Ngươi đi lấy khối đậu hủ sắt ra hai mươi bốn quả cầu nhỏ cho ta.
Ngô Tiểu Lục bợ đầu, ủy khuất nói:
- Ta sẽ dùng chiêu Lan Hoa Phất Huyệt Thủ.
- Lan Hoa Phất Huyệt Thủ?
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, thiếu chút nữa sút một cước, hừ nói:
- Đây chẳng qua do ta biên ra đấy, ta cũng không biết thứ gì là Lan Hoa Phất Huyệt Thủ cả. Con mẹ nó! Ngươi cho rằng Độc Cô Cửu Kiếm có thể dùng nhánh cây hả.
Nói đến đây hắn lại thở dài, kiên nhẫn nói:
- Đậu hủ cực mềm non, phải viên nó thành hình tròn, không dễ chút nào.
Ngô Tiểu Lục kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ trước kia ca ca chưa từng làm qua?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta nói không dễ chứ ta không nói không làm dược, kỳ thật đậu hủ viên thành hai mươi bốn tiểu cầu nhỏ ta có thể làm được nhưng vấn đề là....
- Là gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Để các ngươi làm một lần cho biết, tốt lắm trời không còn sớm nữa các ngươi nhanh đi đi, không cần để ý đến ta.
Không thể không nói món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm khó Lý Kỳ, hắn suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu rõ ràng, hơn nữa lại cảm giác đầu choáng váng. Lúc này ăn cơm trưa xong hắn ra sau viện ngủ, sau tỉnh lại lại vào bếp, nhìn đông nhìn tây, nhìn thứ gì cũng chán.
Đám người Ngô Tiểu Lục cảm thấy nghi hoặc nhưng lại không dám quấy rầy hắn, trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
Thời gian hai ngày trôi qua, người đến đều đông đủ, lúc này đến đây đều chứng tỏ họ muốn thưởng thức món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, điều này không thể không tăng áp lực cho Lý Kỳ.
Hiện giờ trong phòng bếp chỉ còn lại Lý Kỳ, còn bọn người Ngô Tiểu Lục làm lụng cả ngày mệt mỏi, tạm thời Lý Kỳ không cần hỗ trợ, trước tiên cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại mình hắn trong bếp. Hắn đứng dựa lưng vào bếp hai mắt ngơ ngác nhìn khối đậu hủ trắng nõn trên bàn.
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa làm Lý Kỳ như bừng tỉnh, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt trần đứng nơi đó, đó không ai khách chính là Phong Nghi Nô, hắn ngạc nhiên ồ lên một tiếng nói:
- Phong nương tử? Cô cô...Sao cô còn chưa đi?
Phong Nghi Nô đi đến nói:
- Ta vốn đã đi về nhưng trong lòng muốn biết món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nên tới đây xem ngươi chế biến thế nào.
Lý kỳ cười khổ một tiếng lắc đầu, tay hướng bàn chỉ.
Phong Nghi Nô nhìn theo ngón tay của hắn, bất giác sửng sốt giật mình nói:
- Cái này là Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao?
Nhưng nhìn thấy bên cạnh bàn có lò lửa lớn, trên bàn có một mâm đặt đậu hủ trắng bóng, không chỉ trắng sáng mà nó còn có hình dạng như trứng chim.
Hình tượng món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Hoàng Dung trong truyện trong phút chốc đổ ầm ầm, kèm theo sự thất vọng trong lòng Phong Nghi Nô. Nàng ta vừa kinh ngạc vừa thất vọng không chỉ vẻ ngoài của món ăn mà còn không thể tin được món ăn khó coi như vậy lại được làm từ tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ dường như thấu hiểu được tâm tư của nàng, cười nói:
- Cô đừng hiểu lầm, món này không phải ta làm đâu là Lục tử làm đấy kết quả dù có đói bụng y cũng không ăn nổi, chỉ có hai mươi viên minh châu là không giống còn lại đều khá giống.
Lông mày đen của Phong Nghi Nô nhăn nhó nói:
- Đúng vậy, ta còn nhớ rõ trong sách có viết như vậy "Trước tiên mang một chân giò hun khói khoét hai mươi bốn lỗ, mang đậu hủ tạo thành hai mươi bốn tiểu cầu để vào đó, kẹp trong chân giò hun khói chưng lên, khi chưng chín chân giò có màu tươi ngon, đậu hủ đông lại, chân giò lại vứt bỏ không ăn nhưng Hoàng Dung đã mang cho Hồng Thất Công, Hồng Thất Công có thể không ăn sao? Hơn nữa vì sao huynh không tự mình làm chẳng lẽ huynh không biết làm? Điều này không thể nào, chẳng phải truyện này do huynh viết sao?
Xin đấy, Kim gia gia hắn không lừa được, thật đúng là gây nghiệp. Lý Kỳ cười ngượng nói:
- Lời này cô nói cũng không sai, nhưng dù sao cũng là viết truyện, chỉ theo đuổi ý cảnh hơn nữa trong truyện công phu là mục tiêu chính bằng không ta viết quyển nấu ăn rồi.
Phong Nghi Nô che miệng cười khúc khích:
- Vậy cũng tốt.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Nếu cô muốn nhìn thì cô tự viết đi.
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ có vẻ buồn bực, lập tức không cười nữa nghiêm mặt nói:
- Nói như thế món ăn này ngươi chưa nghĩ ra, ngươi cũng chưa làm qua món này đúng không?
Lý Kỳ cũng không giấu diếm nàng, thoáng gật đầu:
- Cũng có thể nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.